Tháng giêng năm Vân Tịch thứ 25, Thái hậu đương triều qua đời. Vân Lạc quốc khăn trắng khắp chốn, quốc tang đúng một tuần lễ. Hoàng đế trên giường bệnh để Thái tử đưa Thái hậu táng nhập Hoàng lăng.
Hoàng hậu một thân lo liệu tang sự, lại cộng thêm chăm sóc Hoàng đế bệnh nặng cũng lập tức ngã bệnh, chấp chưởng hậu cung giao cho Huệ phi. Mị phi, Đức phi, Hiền phi, Nhu phi đều lần lượt bế quan tu dưỡng. Nhưng Ngọc Linh Hương có thể hiểu được 4 vị này đã hoàn toàn bị khống chế cả rồi. Chứ làm gì có chuyện bế quan?
Vị Huệ phi nương nương này, lần đầu nhìn thấy tại thọ yến của Hoàng đế Ngọc Linh Hương đã cảm thấy có gì đó rất quen mắt, giờ mới nhận ra có 3, 4 phần là giống nàng. Xem ra, Vân Ngâm Mai cũng rất tốt đi, Hoàng đế chung tình, đã chết rồi mà vẫn nhớ mãi không quên.
Nhưng cũng khó trách, nghiêng nước nghiêng thành như vậy đổ cũng là chuyện thường. Nàng chỉ đang thắc mắc một điều Huệ phi là người của thế lực nào mà thôi.
Thượng Quan Vũ Linh hay tin khóc đến chết đi sống lại suýt động đến thai nhi, mặc dù được nàng khuyên bảo nhưng vẫn len lén mỗi lúc không có nàng lại ngồi khóc một mình. Thái hậu đã cưu mang nàng, bảo nàng sao có thể không đau lòng khi bà ra đi.
Trong khi đến cơ hội nhìn mặt lần cuối cũng không có.
Thượng Quan Vũ Hiên ngày ngày sáng đi tối về, có hôm còn mang theo sắc mặt mệt mỏi u ám. Nàng gặng hỏi không xong mới thuận tay đấm hắn một cái, không ngờ ngực hắn lại có vết thương khiến cho máu trào ra ngoài.
Ngọc Linh Hương lo lắng băng bó cho hắn, cũng không hỏi gì nữa, lấy kéo cắt vải:
“ Chàng nghỉ ngơi đi.”
“ Ta chỉ là không muốn nàng phải lo lắng thôi.” Hắn thở dài, đưa cánh tay qua ôm lấy vai nàng.
Mắt nàng hoe đỏ, khẽ khịt mũi, nàng ôm lấy hắn:
“ Hiên, thiếp rất sợ, lần này chúng ta sẽ phải chia li rồi.” Không phải là do nàng đa sầu, mà giấc mộng chân thật đến đáng sợ.
“ Đừng nói những lời không may mắn.” Hắn đặt tay lên môi nàng, mùi đàn hương váng vất trong không khí. “ Chờ vài ngày nữa là xong rồi.” Ngẩng đầu nhìn ra xa, ánh mắt hắn tối lại.
Ác mộng cứ lặp đi lặp lại khiến tâm tình Ngọc Linh Hương rất bất ổn, sáng hôm sau mang theo ấm lô ra khỏi cửa, đã thấy quản gia chạy đến:
“ Vương phi, Nhược vương gia đến.”
“ Nhược ca?” Nàng ngạc nhiên hỏi. Không phải giờ này hắn nên ở trong phủ hay sao? “ Mời vào đi.”
Nàng chưa kịp dứt lời, ở phía xa, A Khiêm đã đẩy xe lăn đến. Trên xe lăn, một nam tử mặc lam y thanh nhã ôn hòa nở nụ cười khiến thân mình hắn bừng sáng rực rỡ giữa ngày đông heo hắt.
Bạch đình, hương trà lượn lờ trong không gian.
“ Muội khỏe chứ?” Đặt tách trà xuống, hắn cười nói.
“ Muội rất khỏe.” Nàng đưa tay gọi Lan nhi mang đến một cái ấm lô nữa. “ Huynh đi ra ngoài đừng ăn mặc phong phanh như vậy, rất dễ cảm lạnh.”
A Khiêm đưa tay nhận ấm lô bỏ vào lòng Vũ Nhược khiến hắn mỉm cười vui sướng. Dù có ra sao, ít ra nàng vẫn còn nhớ hắn không thể chịu lạnh đã là tốt lắm rồi.
“ Tại sao huynh lại đến đây? Bây giờ ra ngoài không an toàn chút nào.” Nàng lo lắng nói. Trữ vương sẽ không từ một thủ đoạn nào để loại bỏ đối thủ. Thái tử và Ngọc vương cũng rất vất vả để chống đỡ, huống chi là Vũ Nhược.
“ Không sao, ta đi lại khó khăn nhưng không đại biểu cho việc dễ bị người ta bắt nạt.” Khuôn mặt hắn dần đỏ lên vì hơi ấm càng thêm hồng nhuận.
Ánh mắt hắn dần dần ra xa đến những gốc đinh hương. “ Chúng vẫn còn chưa nở ư?”
“ Ừm, có lẽ sẽ không nở đâu.” Ánh mắt nàng cũng chuyển đến đó.
Không, sắp rồi, những bông hoa kia sắp nở. Hắn có thể cảm nhận được, ngày đó sắp đến. Ngày hắn phải thực hiện giao ước nghiệt ngã nhất.
“ Chúng sắp nở rồi.” Dừng một chút, hắn mỉm cười. “ Vũ Hiên có lẽ đã khiến muội phải lo lắng rồi.”
Ngọc Linh Hương đượm buồn gật đầu.
“ Muội có thể cảm nhận được phong ba bão táp sẽ sảy đến. Chỉ là không dám chắc chắn nó là cái gì thôi.” Một cơn gió sộc qua khiến tóc đen phi vũ đan vào nhau.
“ Nhược ca, tuy muội vẫn chưa nhớ ra hết mọi thứ, nhưng đôi khi không nhớ có lẽ còn tốt hơn.”
Vũ Nhược nhìn nàng mê mang. Đúng rồi, nếu không nhớ thì nàng sẽ không phải đau khổ, cứ để mình hắn nhớ là được.
Cứ để mình hắn phải chịu đắng cay thôi.
Nhưng Hồng nương, ngươi thật độc ác. Kết thúc cuối cùng chỉ dựa vào quyết định của ngươi. Mấy nghìn năm đau đớn, mấy nghìn năm tuyệt vọng, dù là tiên hay là người, vẫn phải chịu đau đớn như nhau.
Giao ước đó, nghiệt ngã biết mấy.
“ Vậy thì không nhớ.”
Ngọc Linh Hương ngẩng đầu lên chỉ thấy hắn mờ ảo giống như sương khói không thể nắm bắt, trí nhớ nàng phảng phất như thấy bóng dáng trắng như tiên nhân đó cuối cùng biến mất dưới vực sâu.
“ Nhược ca, nếu muội chết rồi, huynh có buồn không?”
Hắn hơi sửng sốt một chút.
“ Hiên rất chân thật, nhưng đôi khi lại mờ ảo đến nỗi muội không thể với tay, muội chỉ sợ một ngày kia tỉnh dậy không còn thấy hắn bên cạnh nữa, chỉ có một mình muội mà thôi.”
Vũ Nhược chua xót trong lòng, nàng có biết hắn cũng sợ, sợ đến một ngày tỉnh dậy cũng không thấy nàng. Đáng lẽ, đáng lẽ hắn nên hận Vũ Hiên. Nợ ba trăm năm khắc cốt ghi tâm, nhưng đến lúc cơ hội đến tay hắn lại không nỡ. Nên nói hắn nhân từ hay yếu đuối.
Có lẽ … là vì sợ nàng đau lòng.
Bạch đinh hương nở thì sẽ có người ra đi. Mà lần này, sẽ là ai?
“ Vũ Thanh cũng không phải người quá là tàn nhẫn. Ta hiểu hắn sẽ không làm hại những người còn lại.”
“ Huynh chắc chắn? Muội đã trên dưới ba lần bị hắn ám sát không thành.” Ngọc Linh Hương khẽ cười lắc đầu. “ Đến cả Hoàng đế cũng phải do dự không biết nên truyền ngôi báu cho ai nữa kìa.”
“ Chức vị đó Vũ Tịnh cũng không muốn đâu.” Hắn đưa tách trà lên uống.
Ngọc Linh Hương có chút bất ngờ khi Vũ Nhược tưởng như là người đơn thuần nhất, nhưng những gì hắn biết còn nhiều hơn nàng.
“ Nhược ca, vì sao huynh lại bị liệt?”
Vũ Nhược tâm tình xao động, hơi run run đặt tách trà xuống:
“ Cũng không phải chuyện gì lớn lắm, lúc đó ta 5 tuổi, không cẩn thận trượt chân xuống hồ nước lạnh. Đến lúc được vớt lên thì hai chân đã tê dại không thể cử động được nữa.” Thanh âm đều đều không hề có cảm xúc như đang kể chuyện của người khác vậy.
Ngọc Linh Hương dĩ nhiên không tin lời hắn. Nhưng cũng không muốn đào sâu. Lúc nàng đang mông lung suy nghĩ thì hắn lại lên tiếng:
“ Muội đừng lo, dẫu sao ta cũng sẽ bảo vệ Hiên cho muội.” Chỉ cần một mình hắn đau lòng là đủ, nếu kiếp này nàng lại phải ôm hận mà chết, hắn sẽ không thể tha thứ cho mình.
“ Cảm ơn huynh.” Ngọc Linh Hương cười nhẹ. “ Trước giờ, muội chỉ ước hắn không phải người của Hoàng thất, kể cả bần hàn nghèo khổ, muội cũng có thể chịu được. Nhưng bởi vì Hoàng thất không thể có tình cảm chân thật, ngày hôm nay cười, ngày mai có thể lập tức trở mặt. Giá trị của nữ nhân chỉ là lợi dụng được thì giữ, vô dụng thì bỏ. Cho nên lúc đầu muội đã cố tình đối đầu với hắn, chỉ mong hắn càng ghét muội càng tốt, không yêu sẽ không đau, nhưng rồi cuối cùng vẫn chẳng thể cầm lòng.”
Vũ Nhược cười khổ, làm sao có thể cầm lòng đây? Nếu có thể thì kiếp trước đâu cần đau đớn như vậy?
Rút ra trong ngực một cây sáo bạch ngọc, hắn kề lên miệng. Tiếng sáo bay lượn khắp không gian.
Ngoài kia gió vẫn rít gào, vang lên từng hồi đau đớn. Bên trong có người lặng lẽ khóc trong lòng.
Rốt cuộc là số phận gì đã đưa đẩy họ đến bước đường này?
***
Vân Lạc quốc là quốc gia chính giữa trong Lục quốc, đất đai cũng rộng lớn nhất. Hạo Long quốc nằm ở phía đông bắc, Tiền Nguyệt quốc nằm ở phía đông, Tử Việt quốc ở phía tây nam, Ngọa Hồng quốc ở phía tây, Ngữ Tịch quốc ở Tây Bắc.
Mặc dù cùng trên một dải đất, nhưng khí hậu của lục quốc lại hoàn toàn khác nhau. Vân Lạc quốc hội tụ đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, nhưng Tiền Nguyệt quốc quanh năm băng tuyết phủ trắng, dân chúng ăn mặc đều phải khoác áo thật dày. Ngược lại Ngọa Hồng quốc lại nóng như đổ lửa, cho nên nữ nhân bên đó ăn vận có phần mỏng manh hơn ngũ quốc còn lại. Ngữ Tịch quốc quanh năm đều ấm áp, cảnh sắc tươi đẹp như tiên cảnh, Hạo Long quốc có khí hậu mát mẻ ôn hòa.
Ngữ Tịch quốc.
Trên đài cao, một lão nhân tóc trắng chăm chú nhìn vào một ngôi sao mờ ảo, mày nhíu lại liên tục.
“ Sao, có phải đã có dị biến?” Một thanh âm trầm lạnh như nước vang lên.
Lão nhân nhè nhẹ lắc đầu, sau đó lại suy tư hơi gật đầu. Quay người trở lại vào trong, trên nhuyễn tháp một nam nhân mặc cẩm y, ngũ quan cương nghị, đôi mắt bắn ra màu xanh lam kì dị.
“ Dường như Đế hậu tinh càng ngày càng yếu đi.” Lão nhân trầm trọng nói.
“ Đế hậu tinh yếu đi?” Nam nhân nhướng mày. “ Ngươi là đang nói gì?”
Lão nhân thấy tia xanh lam trong ánh mắt hắn tối đi có phần sợ hãi, không dám nhìn thẳng, toát mồ hôi run run nói:
“ Đế hậu tinh suy yếu ngược lại chúng ta có thể tìm được vị trí của Đế vương tinh.”
“ Nga.” Nam nhân lười nhác trở mình, nhẹ nhàng phun ra một từ lạnh ngắt: “ Nói.”
“ Lão hủ đã xem xét, Đế vương tinh xem ra có phần rạng sáng, hiện tại đang ngụ ở Vân Lạc quốc. Hơn nữa còn là….” Những từ phía sau gần như là ghé vào tai nam nhân mà nói ra.
Nam nhân nghe xong sắc mặt khẽ biến nhưng ngay lập tức đã khôi phục như cũ, lát lâu sau mới lên tiếng:
“ Hừ, lập tức diệt đi.”
“ Chủ nhân, vậy còn….” Lão nhân lo lắng liếc hắn.
“ Còn cần ta phải dạy bảo?”
“ Dạ, dạ, lão hủ lập tức mang theo Đoạn trường tán.” Lão nhân cúi người đi ra ngoài.
Nam nhân khẽ đùa nghịch sợi tóc bay trong gió, khóe miệng gợi lên nụ cười mơ hồ sắc lạnh, thanh âm trầm lạnh lại vang lên:
“ Đế vương tinh nếu không phải ta, thì nhất định không thể sống.”
***
Ngược lại bên kia, Ngọa Hồng quốc nắng nóng như đổ lửa.
Hoàng cung xa hoa lộng lẫy được đặt trong ốc đảo lớn, cát vàng bao phủ xoáy sâu.
Cung điện dát vàng, một nữ nhân ăn vận mỏng manh, lộ ra thân hình yểu điệu như tơ, mị hoặc khôn cùng đang ôm một nam nhân thân mình cường tráng nhiệt tình ôm hôn. Cung nữ đi vào, đợi đến lúc bọn họ đã tách nhau ra mới lên tiếng:
“ Nữ vương, Vân Lạc quốc quân chủ đã liệt giường rồi.”
Nữ nhân nằm gọn trong tay nam nhân lộ ra thần thái quyến rũ:
“ Hừ, lão già đó cũng nên chết.” Dứt lời dục hỏa lại bốc lên yêu cầu hắn thỏa mãn.
Nam nhân gợn gợn cười, trên giường lại lay động, tiếng rên rỉ đứt quãng truyền ra nhưng cung nữ vẫn như cũ đứng lại đó, mặt không hề đỏ lên dù chỉ một chút.
“ Xem ra kĩ thuật của Thanh Hư dường như lại tăng thêm.” Nữ nhân thỏa mãn cười nhẹ.
“ Nô tài hầu hạ Nữ vương đương nhiên phải dốc lòng.” Nam nhân cung kính đáp trả.
Nữ nhân nhìn thấy hắn cười khóe miệng cũng chỉ hơi gợn. Nếu không phải hắn có điểm giống người kia thì tư cách hầu hạ nàng cũng không có. Hồng Di Liên nàng trong lòng chỉ có nam nhân chói sáng đó, giờ phút này nếu hắn có thể làm quân vương, thì Ngọa Hồng quốc nàng dù làm thuộc địa cũng cam nguyện.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn.
“ Lui ra đi.” Nam nhân lui ra ngoài, nhưng vừa quay đi, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, đáy mắt sắc lạnh như băng.
Hồng Di Liên tựa người vào gối, đưa nước vào trong miệng:
“ Hắn như thế nào?”
“ Hồi Nữ vương, dạo gần đây hắn đều không có ở Hoàng tử phủ, hình như đang ở Vân Lạc quốc.”
“ Choang” một tiếng li nước vỡ tan, Hồng Di Liên sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn đi Vân Lạc quốc ư? Chẳng lẽ hắn đã tìm thấy người đó? Nàng mơ hồ nhớ lại một đoạn kí ức.
***
“ Diễm, ta có thể làm mọi thứ vì chàng, tại sao chàng lại không liếc mắt nhìn ta.”
Mái tóc đỏ nổi bật trên trường bào màu trắng, khuôn mặt tựa như gốm sứ không hề ngước lên, thanh âm “ tinh tang” vang ra từ huyền cầm trên tay hắn.
“ Ta đã nói cả kiếp này chỉ có một người, ngươi tốt nhất nên chết tâm đi.” Tay hắn vẫn mải miết trên dây đàn.
“ Chàng…….” Hồng Di Liên tức giận đến đỏ mặt mũi. “ Hảo, chàng chưa bao giờ ra khỏi Hoàng tử phủ, cho dù ta có dùng thiếp mời của Ngọa Hồng quốc chàng cũng lơ đi. Vậy thì chàng cứ ở đây đi, chỉ cần một mình ta nhìn thấy chàng là đủ rồi.”
“ Tang” một tiếng, nam nhân ngước đôi con ngươi xanh lam lên nhìn nàng, xung quanh không khí dường như giảm xuống gần 10 độ.
“ Ngươi có thể giam cầm ta? Chỉ bằng mấy con độc xà kia ư? Ta không ra khỏi đây chẳng qua vì nàng chưa xuất hiện, nếu nàng xuất hiện thì điều này không còn có ý nghĩa.”
***
Hồng Di Liên lạnh người khi nhớ đến độc xà mà nàng nuôi lớn chỉ bằng một cái phất tay của hắn đã hóa thành tro bụi dưới tường vi đỏ. Nhưng đồng thời cũng điên cuồng khi nghĩ đến nữ nhân ở trong lòng hắn. Chẳng lẽ nàng cái gì so với nàng ta cũng kém hay sao? Nàng không tin, khắp Lục quốc, chỉ có Lâm Thư Vân được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, nhưng bây giờ nàng ta đã là Thái tử phi của Tử Việt quốc, hơn nữa Diễm cũng không hề đánh chủ ý đến nàng ta. Thiên hạ đệ nhị mĩ nhân là nàng, cớ sao hắn lại không để ý.
“ Nữ vương, Thanh Xà cuối cùng cũng họa lại được bức tranh cất giấu trong mật thất.” Một nữ nhân mặc thanh y xồng xộc chạy vào, khuôn mặt kích động hiếm có.
“ Mau đưa đây.” Hồng Di Liên nghe được khẩn trương hết mức, giật lấy bức tranh, từ từ mở ra, ánh mắt nàng dại ra.
Trong tranh, là một nữ nhân mặc banh y thanh nhã, đang múa dưới một trời hoa đinh hương rơi. Phương dung tuyệt sắc đến phù dung cũng hổ thẹn, hoa sen thánh khiết cũng vái chào, từ mi mắt đến lông mày đều đẹp đến khiến người ta vô thần.
Nữ nhân này….
Hồng Di Liên đánh rơi bức tranh xuống đất, hoảng hốt định thần lại…
Không thể thế được, nữ nhân này đã chết rồi. Bức họa nữ nhân này tất cả Hoàng cung Lục quốc đều cất giữ, không phải nói là tất cả Quân vương mới đúng, bởi vì bọn họ đều mê luyến nàng.
Người được gọi là Hồng nhan họa thủy, khiến cho 15 năm trước, nhị quốc quyết chiến đến tang thương đổ máu.
Nàng chính là một huyền thoại, mặc dù đã chết nhưng sắc đẹp và vũ thuật kia vẫn mãi tồn tại trong lòng người. Diễm có thể nào yêu nàng cơ chứ? Làm sao có thể.
Làm sao người trong lòng hắn lại là Vân Ngâm Huệ?
Hoàng hậu một thân lo liệu tang sự, lại cộng thêm chăm sóc Hoàng đế bệnh nặng cũng lập tức ngã bệnh, chấp chưởng hậu cung giao cho Huệ phi. Mị phi, Đức phi, Hiền phi, Nhu phi đều lần lượt bế quan tu dưỡng. Nhưng Ngọc Linh Hương có thể hiểu được 4 vị này đã hoàn toàn bị khống chế cả rồi. Chứ làm gì có chuyện bế quan?
Vị Huệ phi nương nương này, lần đầu nhìn thấy tại thọ yến của Hoàng đế Ngọc Linh Hương đã cảm thấy có gì đó rất quen mắt, giờ mới nhận ra có 3, 4 phần là giống nàng. Xem ra, Vân Ngâm Mai cũng rất tốt đi, Hoàng đế chung tình, đã chết rồi mà vẫn nhớ mãi không quên.
Nhưng cũng khó trách, nghiêng nước nghiêng thành như vậy đổ cũng là chuyện thường. Nàng chỉ đang thắc mắc một điều Huệ phi là người của thế lực nào mà thôi.
Thượng Quan Vũ Linh hay tin khóc đến chết đi sống lại suýt động đến thai nhi, mặc dù được nàng khuyên bảo nhưng vẫn len lén mỗi lúc không có nàng lại ngồi khóc một mình. Thái hậu đã cưu mang nàng, bảo nàng sao có thể không đau lòng khi bà ra đi.
Trong khi đến cơ hội nhìn mặt lần cuối cũng không có.
Thượng Quan Vũ Hiên ngày ngày sáng đi tối về, có hôm còn mang theo sắc mặt mệt mỏi u ám. Nàng gặng hỏi không xong mới thuận tay đấm hắn một cái, không ngờ ngực hắn lại có vết thương khiến cho máu trào ra ngoài.
Ngọc Linh Hương lo lắng băng bó cho hắn, cũng không hỏi gì nữa, lấy kéo cắt vải:
“ Chàng nghỉ ngơi đi.”
“ Ta chỉ là không muốn nàng phải lo lắng thôi.” Hắn thở dài, đưa cánh tay qua ôm lấy vai nàng.
Mắt nàng hoe đỏ, khẽ khịt mũi, nàng ôm lấy hắn:
“ Hiên, thiếp rất sợ, lần này chúng ta sẽ phải chia li rồi.” Không phải là do nàng đa sầu, mà giấc mộng chân thật đến đáng sợ.
“ Đừng nói những lời không may mắn.” Hắn đặt tay lên môi nàng, mùi đàn hương váng vất trong không khí. “ Chờ vài ngày nữa là xong rồi.” Ngẩng đầu nhìn ra xa, ánh mắt hắn tối lại.
Ác mộng cứ lặp đi lặp lại khiến tâm tình Ngọc Linh Hương rất bất ổn, sáng hôm sau mang theo ấm lô ra khỏi cửa, đã thấy quản gia chạy đến:
“ Vương phi, Nhược vương gia đến.”
“ Nhược ca?” Nàng ngạc nhiên hỏi. Không phải giờ này hắn nên ở trong phủ hay sao? “ Mời vào đi.”
Nàng chưa kịp dứt lời, ở phía xa, A Khiêm đã đẩy xe lăn đến. Trên xe lăn, một nam tử mặc lam y thanh nhã ôn hòa nở nụ cười khiến thân mình hắn bừng sáng rực rỡ giữa ngày đông heo hắt.
Bạch đình, hương trà lượn lờ trong không gian.
“ Muội khỏe chứ?” Đặt tách trà xuống, hắn cười nói.
“ Muội rất khỏe.” Nàng đưa tay gọi Lan nhi mang đến một cái ấm lô nữa. “ Huynh đi ra ngoài đừng ăn mặc phong phanh như vậy, rất dễ cảm lạnh.”
A Khiêm đưa tay nhận ấm lô bỏ vào lòng Vũ Nhược khiến hắn mỉm cười vui sướng. Dù có ra sao, ít ra nàng vẫn còn nhớ hắn không thể chịu lạnh đã là tốt lắm rồi.
“ Tại sao huynh lại đến đây? Bây giờ ra ngoài không an toàn chút nào.” Nàng lo lắng nói. Trữ vương sẽ không từ một thủ đoạn nào để loại bỏ đối thủ. Thái tử và Ngọc vương cũng rất vất vả để chống đỡ, huống chi là Vũ Nhược.
“ Không sao, ta đi lại khó khăn nhưng không đại biểu cho việc dễ bị người ta bắt nạt.” Khuôn mặt hắn dần đỏ lên vì hơi ấm càng thêm hồng nhuận.
Ánh mắt hắn dần dần ra xa đến những gốc đinh hương. “ Chúng vẫn còn chưa nở ư?”
“ Ừm, có lẽ sẽ không nở đâu.” Ánh mắt nàng cũng chuyển đến đó.
Không, sắp rồi, những bông hoa kia sắp nở. Hắn có thể cảm nhận được, ngày đó sắp đến. Ngày hắn phải thực hiện giao ước nghiệt ngã nhất.
“ Chúng sắp nở rồi.” Dừng một chút, hắn mỉm cười. “ Vũ Hiên có lẽ đã khiến muội phải lo lắng rồi.”
Ngọc Linh Hương đượm buồn gật đầu.
“ Muội có thể cảm nhận được phong ba bão táp sẽ sảy đến. Chỉ là không dám chắc chắn nó là cái gì thôi.” Một cơn gió sộc qua khiến tóc đen phi vũ đan vào nhau.
“ Nhược ca, tuy muội vẫn chưa nhớ ra hết mọi thứ, nhưng đôi khi không nhớ có lẽ còn tốt hơn.”
Vũ Nhược nhìn nàng mê mang. Đúng rồi, nếu không nhớ thì nàng sẽ không phải đau khổ, cứ để mình hắn nhớ là được.
Cứ để mình hắn phải chịu đắng cay thôi.
Nhưng Hồng nương, ngươi thật độc ác. Kết thúc cuối cùng chỉ dựa vào quyết định của ngươi. Mấy nghìn năm đau đớn, mấy nghìn năm tuyệt vọng, dù là tiên hay là người, vẫn phải chịu đau đớn như nhau.
Giao ước đó, nghiệt ngã biết mấy.
“ Vậy thì không nhớ.”
Ngọc Linh Hương ngẩng đầu lên chỉ thấy hắn mờ ảo giống như sương khói không thể nắm bắt, trí nhớ nàng phảng phất như thấy bóng dáng trắng như tiên nhân đó cuối cùng biến mất dưới vực sâu.
“ Nhược ca, nếu muội chết rồi, huynh có buồn không?”
Hắn hơi sửng sốt một chút.
“ Hiên rất chân thật, nhưng đôi khi lại mờ ảo đến nỗi muội không thể với tay, muội chỉ sợ một ngày kia tỉnh dậy không còn thấy hắn bên cạnh nữa, chỉ có một mình muội mà thôi.”
Vũ Nhược chua xót trong lòng, nàng có biết hắn cũng sợ, sợ đến một ngày tỉnh dậy cũng không thấy nàng. Đáng lẽ, đáng lẽ hắn nên hận Vũ Hiên. Nợ ba trăm năm khắc cốt ghi tâm, nhưng đến lúc cơ hội đến tay hắn lại không nỡ. Nên nói hắn nhân từ hay yếu đuối.
Có lẽ … là vì sợ nàng đau lòng.
Bạch đinh hương nở thì sẽ có người ra đi. Mà lần này, sẽ là ai?
“ Vũ Thanh cũng không phải người quá là tàn nhẫn. Ta hiểu hắn sẽ không làm hại những người còn lại.”
“ Huynh chắc chắn? Muội đã trên dưới ba lần bị hắn ám sát không thành.” Ngọc Linh Hương khẽ cười lắc đầu. “ Đến cả Hoàng đế cũng phải do dự không biết nên truyền ngôi báu cho ai nữa kìa.”
“ Chức vị đó Vũ Tịnh cũng không muốn đâu.” Hắn đưa tách trà lên uống.
Ngọc Linh Hương có chút bất ngờ khi Vũ Nhược tưởng như là người đơn thuần nhất, nhưng những gì hắn biết còn nhiều hơn nàng.
“ Nhược ca, vì sao huynh lại bị liệt?”
Vũ Nhược tâm tình xao động, hơi run run đặt tách trà xuống:
“ Cũng không phải chuyện gì lớn lắm, lúc đó ta 5 tuổi, không cẩn thận trượt chân xuống hồ nước lạnh. Đến lúc được vớt lên thì hai chân đã tê dại không thể cử động được nữa.” Thanh âm đều đều không hề có cảm xúc như đang kể chuyện của người khác vậy.
Ngọc Linh Hương dĩ nhiên không tin lời hắn. Nhưng cũng không muốn đào sâu. Lúc nàng đang mông lung suy nghĩ thì hắn lại lên tiếng:
“ Muội đừng lo, dẫu sao ta cũng sẽ bảo vệ Hiên cho muội.” Chỉ cần một mình hắn đau lòng là đủ, nếu kiếp này nàng lại phải ôm hận mà chết, hắn sẽ không thể tha thứ cho mình.
“ Cảm ơn huynh.” Ngọc Linh Hương cười nhẹ. “ Trước giờ, muội chỉ ước hắn không phải người của Hoàng thất, kể cả bần hàn nghèo khổ, muội cũng có thể chịu được. Nhưng bởi vì Hoàng thất không thể có tình cảm chân thật, ngày hôm nay cười, ngày mai có thể lập tức trở mặt. Giá trị của nữ nhân chỉ là lợi dụng được thì giữ, vô dụng thì bỏ. Cho nên lúc đầu muội đã cố tình đối đầu với hắn, chỉ mong hắn càng ghét muội càng tốt, không yêu sẽ không đau, nhưng rồi cuối cùng vẫn chẳng thể cầm lòng.”
Vũ Nhược cười khổ, làm sao có thể cầm lòng đây? Nếu có thể thì kiếp trước đâu cần đau đớn như vậy?
Rút ra trong ngực một cây sáo bạch ngọc, hắn kề lên miệng. Tiếng sáo bay lượn khắp không gian.
Ngoài kia gió vẫn rít gào, vang lên từng hồi đau đớn. Bên trong có người lặng lẽ khóc trong lòng.
Rốt cuộc là số phận gì đã đưa đẩy họ đến bước đường này?
***
Vân Lạc quốc là quốc gia chính giữa trong Lục quốc, đất đai cũng rộng lớn nhất. Hạo Long quốc nằm ở phía đông bắc, Tiền Nguyệt quốc nằm ở phía đông, Tử Việt quốc ở phía tây nam, Ngọa Hồng quốc ở phía tây, Ngữ Tịch quốc ở Tây Bắc.
Mặc dù cùng trên một dải đất, nhưng khí hậu của lục quốc lại hoàn toàn khác nhau. Vân Lạc quốc hội tụ đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, nhưng Tiền Nguyệt quốc quanh năm băng tuyết phủ trắng, dân chúng ăn mặc đều phải khoác áo thật dày. Ngược lại Ngọa Hồng quốc lại nóng như đổ lửa, cho nên nữ nhân bên đó ăn vận có phần mỏng manh hơn ngũ quốc còn lại. Ngữ Tịch quốc quanh năm đều ấm áp, cảnh sắc tươi đẹp như tiên cảnh, Hạo Long quốc có khí hậu mát mẻ ôn hòa.
Ngữ Tịch quốc.
Trên đài cao, một lão nhân tóc trắng chăm chú nhìn vào một ngôi sao mờ ảo, mày nhíu lại liên tục.
“ Sao, có phải đã có dị biến?” Một thanh âm trầm lạnh như nước vang lên.
Lão nhân nhè nhẹ lắc đầu, sau đó lại suy tư hơi gật đầu. Quay người trở lại vào trong, trên nhuyễn tháp một nam nhân mặc cẩm y, ngũ quan cương nghị, đôi mắt bắn ra màu xanh lam kì dị.
“ Dường như Đế hậu tinh càng ngày càng yếu đi.” Lão nhân trầm trọng nói.
“ Đế hậu tinh yếu đi?” Nam nhân nhướng mày. “ Ngươi là đang nói gì?”
Lão nhân thấy tia xanh lam trong ánh mắt hắn tối đi có phần sợ hãi, không dám nhìn thẳng, toát mồ hôi run run nói:
“ Đế hậu tinh suy yếu ngược lại chúng ta có thể tìm được vị trí của Đế vương tinh.”
“ Nga.” Nam nhân lười nhác trở mình, nhẹ nhàng phun ra một từ lạnh ngắt: “ Nói.”
“ Lão hủ đã xem xét, Đế vương tinh xem ra có phần rạng sáng, hiện tại đang ngụ ở Vân Lạc quốc. Hơn nữa còn là….” Những từ phía sau gần như là ghé vào tai nam nhân mà nói ra.
Nam nhân nghe xong sắc mặt khẽ biến nhưng ngay lập tức đã khôi phục như cũ, lát lâu sau mới lên tiếng:
“ Hừ, lập tức diệt đi.”
“ Chủ nhân, vậy còn….” Lão nhân lo lắng liếc hắn.
“ Còn cần ta phải dạy bảo?”
“ Dạ, dạ, lão hủ lập tức mang theo Đoạn trường tán.” Lão nhân cúi người đi ra ngoài.
Nam nhân khẽ đùa nghịch sợi tóc bay trong gió, khóe miệng gợi lên nụ cười mơ hồ sắc lạnh, thanh âm trầm lạnh lại vang lên:
“ Đế vương tinh nếu không phải ta, thì nhất định không thể sống.”
***
Ngược lại bên kia, Ngọa Hồng quốc nắng nóng như đổ lửa.
Hoàng cung xa hoa lộng lẫy được đặt trong ốc đảo lớn, cát vàng bao phủ xoáy sâu.
Cung điện dát vàng, một nữ nhân ăn vận mỏng manh, lộ ra thân hình yểu điệu như tơ, mị hoặc khôn cùng đang ôm một nam nhân thân mình cường tráng nhiệt tình ôm hôn. Cung nữ đi vào, đợi đến lúc bọn họ đã tách nhau ra mới lên tiếng:
“ Nữ vương, Vân Lạc quốc quân chủ đã liệt giường rồi.”
Nữ nhân nằm gọn trong tay nam nhân lộ ra thần thái quyến rũ:
“ Hừ, lão già đó cũng nên chết.” Dứt lời dục hỏa lại bốc lên yêu cầu hắn thỏa mãn.
Nam nhân gợn gợn cười, trên giường lại lay động, tiếng rên rỉ đứt quãng truyền ra nhưng cung nữ vẫn như cũ đứng lại đó, mặt không hề đỏ lên dù chỉ một chút.
“ Xem ra kĩ thuật của Thanh Hư dường như lại tăng thêm.” Nữ nhân thỏa mãn cười nhẹ.
“ Nô tài hầu hạ Nữ vương đương nhiên phải dốc lòng.” Nam nhân cung kính đáp trả.
Nữ nhân nhìn thấy hắn cười khóe miệng cũng chỉ hơi gợn. Nếu không phải hắn có điểm giống người kia thì tư cách hầu hạ nàng cũng không có. Hồng Di Liên nàng trong lòng chỉ có nam nhân chói sáng đó, giờ phút này nếu hắn có thể làm quân vương, thì Ngọa Hồng quốc nàng dù làm thuộc địa cũng cam nguyện.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn.
“ Lui ra đi.” Nam nhân lui ra ngoài, nhưng vừa quay đi, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, đáy mắt sắc lạnh như băng.
Hồng Di Liên tựa người vào gối, đưa nước vào trong miệng:
“ Hắn như thế nào?”
“ Hồi Nữ vương, dạo gần đây hắn đều không có ở Hoàng tử phủ, hình như đang ở Vân Lạc quốc.”
“ Choang” một tiếng li nước vỡ tan, Hồng Di Liên sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn đi Vân Lạc quốc ư? Chẳng lẽ hắn đã tìm thấy người đó? Nàng mơ hồ nhớ lại một đoạn kí ức.
***
“ Diễm, ta có thể làm mọi thứ vì chàng, tại sao chàng lại không liếc mắt nhìn ta.”
Mái tóc đỏ nổi bật trên trường bào màu trắng, khuôn mặt tựa như gốm sứ không hề ngước lên, thanh âm “ tinh tang” vang ra từ huyền cầm trên tay hắn.
“ Ta đã nói cả kiếp này chỉ có một người, ngươi tốt nhất nên chết tâm đi.” Tay hắn vẫn mải miết trên dây đàn.
“ Chàng…….” Hồng Di Liên tức giận đến đỏ mặt mũi. “ Hảo, chàng chưa bao giờ ra khỏi Hoàng tử phủ, cho dù ta có dùng thiếp mời của Ngọa Hồng quốc chàng cũng lơ đi. Vậy thì chàng cứ ở đây đi, chỉ cần một mình ta nhìn thấy chàng là đủ rồi.”
“ Tang” một tiếng, nam nhân ngước đôi con ngươi xanh lam lên nhìn nàng, xung quanh không khí dường như giảm xuống gần 10 độ.
“ Ngươi có thể giam cầm ta? Chỉ bằng mấy con độc xà kia ư? Ta không ra khỏi đây chẳng qua vì nàng chưa xuất hiện, nếu nàng xuất hiện thì điều này không còn có ý nghĩa.”
***
Hồng Di Liên lạnh người khi nhớ đến độc xà mà nàng nuôi lớn chỉ bằng một cái phất tay của hắn đã hóa thành tro bụi dưới tường vi đỏ. Nhưng đồng thời cũng điên cuồng khi nghĩ đến nữ nhân ở trong lòng hắn. Chẳng lẽ nàng cái gì so với nàng ta cũng kém hay sao? Nàng không tin, khắp Lục quốc, chỉ có Lâm Thư Vân được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, nhưng bây giờ nàng ta đã là Thái tử phi của Tử Việt quốc, hơn nữa Diễm cũng không hề đánh chủ ý đến nàng ta. Thiên hạ đệ nhị mĩ nhân là nàng, cớ sao hắn lại không để ý.
“ Nữ vương, Thanh Xà cuối cùng cũng họa lại được bức tranh cất giấu trong mật thất.” Một nữ nhân mặc thanh y xồng xộc chạy vào, khuôn mặt kích động hiếm có.
“ Mau đưa đây.” Hồng Di Liên nghe được khẩn trương hết mức, giật lấy bức tranh, từ từ mở ra, ánh mắt nàng dại ra.
Trong tranh, là một nữ nhân mặc banh y thanh nhã, đang múa dưới một trời hoa đinh hương rơi. Phương dung tuyệt sắc đến phù dung cũng hổ thẹn, hoa sen thánh khiết cũng vái chào, từ mi mắt đến lông mày đều đẹp đến khiến người ta vô thần.
Nữ nhân này….
Hồng Di Liên đánh rơi bức tranh xuống đất, hoảng hốt định thần lại…
Không thể thế được, nữ nhân này đã chết rồi. Bức họa nữ nhân này tất cả Hoàng cung Lục quốc đều cất giữ, không phải nói là tất cả Quân vương mới đúng, bởi vì bọn họ đều mê luyến nàng.
Người được gọi là Hồng nhan họa thủy, khiến cho 15 năm trước, nhị quốc quyết chiến đến tang thương đổ máu.
Nàng chính là một huyền thoại, mặc dù đã chết nhưng sắc đẹp và vũ thuật kia vẫn mãi tồn tại trong lòng người. Diễm có thể nào yêu nàng cơ chứ? Làm sao có thể.
Làm sao người trong lòng hắn lại là Vân Ngâm Huệ?
/79
|