Ở trong vương phủ 2 ngày vẫn chưa thấy Thượng Quan Vũ Hiên trở lại, Ngọc Linh Hương lại không thể vào cung, vì nàng vẫn còn đang chờ kết quả của Sở Huy. Đi lại không yên trong phòng, sau đó lại ngồi, rồi lại đi lại, Lan nhi đã dưỡng thương xong quay trở lại không nhịn được nói:
“ Tiểu thư à, em thực chóng mặt.”
“ Nếu em là ta thì còn lâu mới ngồi yên được.” Ngọc Linh Hương ngưng trọng nói.
Lần này chỉ cần đi sai một bước, cả bàn cờ sẽ đi tong. 2 hôm nay, Trữ vương đã liên tiếp sử dụng thế lực của Bạch Diện điều động nhân sĩ võ lâm nhưng lại án binh bất động khiến nàng không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì, Vũ Hiên cũng không trở lại khiến nàng càng thêm bất an. Dường như sẽ có một sự việc vô cùng to lớn sẽ diễn ra.
Đột nhiên một nha hoàn đi vào, sắc mặt có chút khẩn trương:
“ Vương phi, có thánh chỉ tuyên người vào cung.”
Ngọc Linh Hương càng thêm bất an, gật đầu rồi nói với Lan nhi:
“ Lan nhi, đi thôi.”
Thay cung trang, nàng đi lên xe ngựa đến Hoàng cung, trước đó gọi Lan nhi báo cho Long Phi một tiếng. Trên đường đến Thiên điện, dường như cung nữ và công công vẻ mặt sợ hãi, Ngọc Linh Hương nắm chặt tay. Cầu mong đừng là chuyện đó.
Đến chân Thiên điện, cảnh ồn ã càng thêm bắt mắt, nàng bắt gặp bên kia Trữ vương cũng đang tiến đến. Hắn nhìn thấy nàng chỉ một mực tựa tiếu phi tiếu, nàng dù có không muốn bao nhiêu cũng phải hành lễ:
“ Đệ muội thỉnh an Trữ vương gia.”
“ Đệ muội không cần đa lễ. Hai ngày một mình trong phủ vô sự giờ rốt cục cũng có lúc bận rộn.” Khóe môi hắn câu dẫn ý cười. “ Lần này có thể cứu được 2 mạng người hay không còn tùy đệ muội ngươi.”
Ngọc Linh Hương sững sờ nhìn hắn, không lẽ…….
Chuyển thân chạy nhanh vào Thiên điện, cũng không nhìn xem hạ nhân vấn an nàng. Bên giường, có Thái hậu, Hoàng hậu cùng tất cả các vương gia và vương phi, Thượng Quan Vũ Trinh áp mặt xuống khóc rấm rức bên cạnh Hoàng đế đang ngủ say.
Không phải nói là trúng độc.
“ Hoàng tổ mẫu, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?” Nàng chuyển ánh mắt đến bên Thái hậu.
Tất cả mọi người nhìn nàng giây lát sau đó cũng quay đi, chỉ có Nhược vương dường như là muốn nói lại thôi.
Thái hậu mới khỏe lên được có vài ngày lại chịu đả kích, phải vịn trên tay Tiểu Hỉ. Tiểu Hỉ đành nói:
“ Hồi vương phi, là Minh Châu công chúa hạ độc Hoàng thượng, thái y nói là vô phương cứu chữa vì độc đã quá lâu.”
Vũ Linh hạ độc Hoàng đế? Nếu nói là Vũ Trinh hay con heo nàng còn tin. Ánh mắt bắn đến phía Trữ vương, cuối cùng nàng đã hiểu hắn muốn nói gì rồi. Hắn có lẽ đã tra được cái gì từ nàng, lần này bắt ép nàng phải chữa cho Hoàng đế mới có thể cứu mẹ con Vũ Linh, còn nếu không chữa thì sao, hắn càng có cơ may giành ngôi cửu ngũ chí tôn.
Ha ha, cũng có ngày nàng bị đặt vào thế này.
Hoàng hậu sốt ruột nói:
“ Nghe nói trước đây Tĩnh vương phi cũng đã học y, liệu ngươi có thể chữa chứ?”
Ngọc Linh Hương hít một hơi sâu nói:
“ Trước đó con muốn hỏi một câu. Mọi người đều cho là Minh Châu công chúa làm?”
Thượng Quan Vũ Trinh dường như nói ngay lập tức:
“ Không phải tiện nhân đó thì là ai? Ả chắc chắn nuôi lòng thù hận với Phụ hoàng đã bỏ ả ở lãnh cung, cho nên mới có thể ra tay hạ độc tàn nhẫn như vậy.”
“ Câm miệng cho ta, người trước tiên nàng hạ độc phải là ngươi mới đúng, ở lãnh cung bao nhiêu năm Uẩn Châu công chúa luôn luôn dùng cây kim dài 3 tấc ngày ngày đâm vào da thịt nàng, ngươi nghĩ bức tường nào cũng thoáng gió?” Ngọc Linh Hương quát lên.
Hoàng hậu nghe được mắt trợn lên không thể tin, Thái hậu thì suýt ngất xỉu, toàn bộ tất cả mọi người đều chĩa ánh mắt về phía Vũ Trinh.
Thượng Quan Vũ Trinh nghe được lập tức phủ nhận, lệ rơi như mưa.
“ Ngươi nói dối, ta nào có làm như vậy, trước đây nàng thiếu thốn thứ gì đều là ta cho nàng thêm, lí nào có thể lấy kim chọc vào nàng.” Nhưng trong lòng thì đã oán hận Ngọc Linh Hương đến tận xương tủy.
Ngọc Linh Hương rốt cục không chịu được nữa, tiến đến dùng lực tát nàng ta 2 cái, phẫn nộ không thôi.
“ Cần ta phải nói rõ. Được, năm ngươi mới chỉ có 5 tuổi, đã từng dùng kim đâm chết 3 con thỏ. Năm người 10 tuổi, chỉ vì một nô tài chẳng may làm bẩn váy của ngươi, ngươi đã đem ra ngoài tận mắt chứng kiến hắn bị loạn côn đánh chết. Lúc biết đến còn có Vũ Linh, ngươi ngày nào cũng đến Lãnh cung bắt nàng dập đầu 300 cái đến túa máu, ngoài trời nắng ép nàng phải quỳ 3 canh giờ không cho một giọt nước, đến lúc ăn cơm cũng không yên, hất đổ cơm của nàng xuống đất, bắt nàng dùng tay bốc lấy ăn cả cơm lẫn đất, đến đêm tối cầm cây kim thêu đâm nàng đau đớn đến không thể hét lên thành tiếng, sống như vậy 10 năm, ha ha, đúng 10 năm, từ lúc nàng 5 tuổi. Ngươi nghĩ mình còn là người chắc?”
Tóc Vũ Trinh xổ tung như quỷ, mặt tái nhợt như người chết. Thái hậu nghĩ mình đã bảo vệ được Vũ Linh, không ngờ lại khiến nàng chịu đau khổ như vậy liền ngất đi, Hoàng hậu cũng lung lay sắp đổ, toàn bộ nữ nhân đều khiếp sợ nhìn Vũ Trinh, không ngờ đến nàng có thể độc ác như vậy.
Thượng Quan Vũ Trinh như kẻ điên vùng dậy túm lấy tóc Ngọc Linh Hương điên cuồng kêu:
“ Ngươi nói dối, ngươi nói dối, Mẫu hậu, hoàng huynh, đừng có tin lời ả, Trinh nhi không có làm a.”
Ngọc Linh Hương khinh thường hất tay nàng ra như hất một thứ rác rưởi bốc mùi. Hoàng hậu dù biết được cũng không thể bỏ mặc nữ nhi, vội vàng kéo tay Thái tử.
“ Hoàng nhi, mau ngăn muội muội con lại.”
Thái tử từ trong thất thần vội vàng tỉnh lại tiến đến đập vào gáy Vũ Trinh khiến nàng ngất đi, sau đó nói:
“ Đem công chúa về Trinh Vũ cung.”
“ Dạ.” Cung nữ bị điểm danh đau đớn mặt mày, nhưng vẫn phải bước đến cẩn thận đưa nàng đi. Ngọc Linh Hương lạnh băng nói:
“ Con có thể chữa được bệnh cho Phụ hoàng nhưng chỉ xin Hoàng hậu một điều, hãy tha cho Vũ Linh đi, dù gì Hoàng thất đã khiến nàng phải chịu khổ cực 10 năm trời. Huống hồ, còn chưa chắc chắn là nàng hạ độc.”
Hoàng hậu xấu hổ không biết để mặt vào đâu, đành gật đầu: “ Được.”
“ Hảo, vậy mời tất cả ra ngoài đi.”
Đợi bọn họ lần lượt đi ra, Ngọc Linh Hương cũng không vội bắt tay vào chữa trị. Khứu giác của nàng trước giờ luôn rất linh mẫn, khi vừa bắt đầu bước vào đã nhận thấy có mùi kì lạ.
Bước đến gần lư hương, hương vị càng phát ra rõ hơn. Ngọc Linh Hương đẩy đổ lư hương ra, xem xét kĩ càng. Bên trong ngoại trừ một chút than và dược liệu cũng không có gì khác thường. Đột nhiên ánh mắt nàng tối lại, lấy tay đập một viên than ra, bên trong có một chút chất bột màu trắng.
Thật không ngờ lại chính là Ảo hương.
Lần ở quán trọ cũng đã đem ra cho nàng thưởng thức, bây giờ lại đem cho Hoàng đế ngự dụng, xem ra bọn người này thật không vừa. Có thể có Ảo hương, cũng là quen biết không nhỏ với Độc y. Đến Dược y lão cha nàng cũng kém ông ta nữa là nàng.
Aiz, bỏ đi, nghĩ nhiều hại thân. Rút trong ngực ra một túi vải, nàng cẩn thận mở ra, bên trong là vô số cây kim lớn nhỏ. Nhìn Hoàng đế an tĩnh ngủ, nàng thở dài một hơi, cũng do cái ngai vàng của ông đó. Nếu nàng mà còn ở Sa Châu thì lúc về đã kịp nhặt xác ông ta rồi.
Châm kim vào các yếu huyệt luân phiên nhau, một canh giờ sau, người nàng đã vã mồ hôi, cẩn thận rút hết kim ra, Ngọc Linh Hương cất lại vào trong ngực. Sau đó lên tiếng:
“ Người đâu?”
“ Có nô tì.” Một cung nữ nhanh nhẹn đi vào.
“ Ngươi đem đơn thuốc này đến Thái y viện sắc, ngàn vạn lần nhớ kĩ có bất cứ sai sót nào thì mạng ngươi cũng không còn.”
Cung nữ sợ hãi nuốt nước bọt gật đầu lia lịa, vội vàng hành lễ lui ra. Ngọc Linh Hương nhìn lại vào lư hương, vung tay dốc một bao bột phấn xuống đó nở nụ cười. Có thứ này thì ảo hương cũng chỉ như than đá.
Bước ra khỏi Thiên điện, Hoàng hậu đã sốt sắng kéo tay nàng:
“ Hoàng thượng sao rồi?”
“ Phụ hoàng đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là….” Nàng cười nhẹ nhìn Trữ vương “ Còn tùy thuộc vào vận mệnh.”
Trữ vương âm trầm cười đến lạnh sống lưng sau đó nhìn Hoàng hậu:
“ Mẫu hậu, Phụ hoàng đã qua khỏi, nhi thần xin phép cáo lui.”
Hoàng hậu cũng chẳng rảnh mà quan tâm hắn, phất tay cho lui. Uông Thủy Nhu dùng cặp mắt ngưỡng mộ nhìn nàng, sau đó chuyển thân đi theo Trữ vương. Ngọc vương cũng nhún vai xin lui, chỉ còn lại Ngọc Linh Hương, thái tử và Hoàng hậu. Nàng nói:
“ Chuyện của Uẩn Châu công chúa tin rằng Hoàng hậu nương nương hiểu rõ, dĩ nhiên Nguyệt Hương sẽ không nói ra ngoài, vì cảm tình của công chúa với Tứ hoàng tử Hạo Long quốc không hề tệ chút nào. Nếu hắn biết được sự thật liệu có….” Nàng dừng lại cười nhạt.
Hoàng hậu đứng đầu hậu cung đâu phải ngày một ngày hai lập tức hiểu ý Ngọc Linh Hương, trong lòng mặc dù có ngàn vạn lần không muốn nhưng đành phải mím môi rặn ra một nụ cười:
“ Hảo, bổn cung hiểu rõ, Minh Châu công chúa không liên quan đến vụ việc này.”
“ Vậy Nguyệt Hương xin cáo lui đến Linh Vũ cung.” Nàng ưu nhã hành lễ rồi quay đi.
Hoàng hậu nhìn theo bóng nàng oán độc không thôi, lại thấy Thái tử phía sau trầm lặng, bèn lên tiếng:
“ Hoàng nhi, nàng chính là hồng nhân trong mắt Phụ hoàng con. Mẫu hậu không thể làm gì được nàng. Con cũng cách xa nàng một chút, tránh có sự. Mẫu hậu nhường nàng cũng vì Trinh nhi, đợi sau này Sở Huy kia đưa Trinh nhi làm hoàng tử phi, nhất định mẫu hậu không tha cho nàng.”
“ Mẫu hậu đừng làm gì nàng. Con không muốn.” Thái tử sầm mặt lại.
Hoàng hậu chưa từng thấy hắn như vậy, tâm lo lắng sợ hãi. Không phải hắn chính là….
“ Hoàng nhi, con… Không phải là con có ý với nàng?”
Thái tử im lặng không nói xem như thừa nhận. Hoàng hậu xúc động đến muốn ngất đi.
“ Con…. Nàng là đệ muội của con, con lí nào…. Đúng là nữ nhân lẳng lơ.”
“ Nàng không phải lẳng lơ, con mong sau này nhưng câu nói đó không xuất phát từ mẫu hậu.” Thái tử phất ống tay áo tức giận bỏ đi.
Hoàng hậu xụi lơ, một đời bà vì hắn, mà hắn lại đi có tình với một nữ nhân lẳng lơ, bảo bà làm sao có thể bình tĩnh. Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt. Lâm Nguyệt Hương kia rốt cuộc là có gì tốt?
***
Nói là đến Linh Vũ cung nhưng Ngọc Linh Hương không đi đến đó mà đi ra khỏi Hoàng cung trở về Vương phủ, Lan nhi bắt được bồ câu, nhíu mày lên tiếng:
“ Tiểu thư, Thư Nguyệt nói, sáng nay thượng triều, khi Tử Khiêm đang định nói đến việc hối hôn thì Hoàng thượng đột nhiên phát bệnh.”
Ngọc Linh Hương gật đầu, hóa ra tên khốn nạn và tên phụ bạc lại cùng một phe. Bảo sao lúc đó vẻ mặt tên Sở Huy không có chút nào cảm thấy khó khăn. Tốt rồi, công của nàng xem như toi, cuối cùng vừa giúp hắn lại hại đến thân. Chết mất thôi.
Nàng đau khổ che đầu. Bước xuống xe ngựa, quản gia cung kính nói:
“ Vương phi, vương gia đã trở lại, dặn nô tài chuyển lời vương phi hãy đến Thu Phong các.”
“ Được rồi.”
Vào đến Thư phòng, đã thấy hắn một thân tuấn mĩ mệt mỏi như thiếu ngủ, nàng không khỏi thở dài.
“ Chàng đi đâu lâu như vậy?”
Vũ Hiên mở mắt nhìn nàng, miệng cố nhếch lên:
“ Cũng không phải chuyện gì lớn lắm, chẳng qua là hơi phức tạp.”
Ngọc Linh Hương muốn gõ đầu hắn. Chuyện mà nhỏ thì việc gì mặt hắn xị như cái bị. Nhưng mà thôi, hắn đã không nói, nàng cũng không ép hắn, hai tay vươn ra cho đỡ mỏi, nàng dụi mắt.
“ Vừa nãy chữa bệnh cho Hoàng đế rất mệt nga, Hiên, bồi ta đi ngủ.”
Vũ Hiên thong thả nhấc người dậy, khóe miệng giương lên. Thôi được, hắn biết nàng chẳng qua chỉ là muốn hắn đi nghỉ mà thôi.
“ Tuân lệnh.”
Trên giường nhỏ, Ngọc Linh Hương an tĩnh ngủ, dựa vào Thượng Quan Vũ Hiên, hắn yêu thương gạt những sợi tóc mai cho nàng. Chỉ là những ngày bình yên sẽ còn được bao lâu nữa?
“ Tiểu thư à, em thực chóng mặt.”
“ Nếu em là ta thì còn lâu mới ngồi yên được.” Ngọc Linh Hương ngưng trọng nói.
Lần này chỉ cần đi sai một bước, cả bàn cờ sẽ đi tong. 2 hôm nay, Trữ vương đã liên tiếp sử dụng thế lực của Bạch Diện điều động nhân sĩ võ lâm nhưng lại án binh bất động khiến nàng không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì, Vũ Hiên cũng không trở lại khiến nàng càng thêm bất an. Dường như sẽ có một sự việc vô cùng to lớn sẽ diễn ra.
Đột nhiên một nha hoàn đi vào, sắc mặt có chút khẩn trương:
“ Vương phi, có thánh chỉ tuyên người vào cung.”
Ngọc Linh Hương càng thêm bất an, gật đầu rồi nói với Lan nhi:
“ Lan nhi, đi thôi.”
Thay cung trang, nàng đi lên xe ngựa đến Hoàng cung, trước đó gọi Lan nhi báo cho Long Phi một tiếng. Trên đường đến Thiên điện, dường như cung nữ và công công vẻ mặt sợ hãi, Ngọc Linh Hương nắm chặt tay. Cầu mong đừng là chuyện đó.
Đến chân Thiên điện, cảnh ồn ã càng thêm bắt mắt, nàng bắt gặp bên kia Trữ vương cũng đang tiến đến. Hắn nhìn thấy nàng chỉ một mực tựa tiếu phi tiếu, nàng dù có không muốn bao nhiêu cũng phải hành lễ:
“ Đệ muội thỉnh an Trữ vương gia.”
“ Đệ muội không cần đa lễ. Hai ngày một mình trong phủ vô sự giờ rốt cục cũng có lúc bận rộn.” Khóe môi hắn câu dẫn ý cười. “ Lần này có thể cứu được 2 mạng người hay không còn tùy đệ muội ngươi.”
Ngọc Linh Hương sững sờ nhìn hắn, không lẽ…….
Chuyển thân chạy nhanh vào Thiên điện, cũng không nhìn xem hạ nhân vấn an nàng. Bên giường, có Thái hậu, Hoàng hậu cùng tất cả các vương gia và vương phi, Thượng Quan Vũ Trinh áp mặt xuống khóc rấm rức bên cạnh Hoàng đế đang ngủ say.
Không phải nói là trúng độc.
“ Hoàng tổ mẫu, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?” Nàng chuyển ánh mắt đến bên Thái hậu.
Tất cả mọi người nhìn nàng giây lát sau đó cũng quay đi, chỉ có Nhược vương dường như là muốn nói lại thôi.
Thái hậu mới khỏe lên được có vài ngày lại chịu đả kích, phải vịn trên tay Tiểu Hỉ. Tiểu Hỉ đành nói:
“ Hồi vương phi, là Minh Châu công chúa hạ độc Hoàng thượng, thái y nói là vô phương cứu chữa vì độc đã quá lâu.”
Vũ Linh hạ độc Hoàng đế? Nếu nói là Vũ Trinh hay con heo nàng còn tin. Ánh mắt bắn đến phía Trữ vương, cuối cùng nàng đã hiểu hắn muốn nói gì rồi. Hắn có lẽ đã tra được cái gì từ nàng, lần này bắt ép nàng phải chữa cho Hoàng đế mới có thể cứu mẹ con Vũ Linh, còn nếu không chữa thì sao, hắn càng có cơ may giành ngôi cửu ngũ chí tôn.
Ha ha, cũng có ngày nàng bị đặt vào thế này.
Hoàng hậu sốt ruột nói:
“ Nghe nói trước đây Tĩnh vương phi cũng đã học y, liệu ngươi có thể chữa chứ?”
Ngọc Linh Hương hít một hơi sâu nói:
“ Trước đó con muốn hỏi một câu. Mọi người đều cho là Minh Châu công chúa làm?”
Thượng Quan Vũ Trinh dường như nói ngay lập tức:
“ Không phải tiện nhân đó thì là ai? Ả chắc chắn nuôi lòng thù hận với Phụ hoàng đã bỏ ả ở lãnh cung, cho nên mới có thể ra tay hạ độc tàn nhẫn như vậy.”
“ Câm miệng cho ta, người trước tiên nàng hạ độc phải là ngươi mới đúng, ở lãnh cung bao nhiêu năm Uẩn Châu công chúa luôn luôn dùng cây kim dài 3 tấc ngày ngày đâm vào da thịt nàng, ngươi nghĩ bức tường nào cũng thoáng gió?” Ngọc Linh Hương quát lên.
Hoàng hậu nghe được mắt trợn lên không thể tin, Thái hậu thì suýt ngất xỉu, toàn bộ tất cả mọi người đều chĩa ánh mắt về phía Vũ Trinh.
Thượng Quan Vũ Trinh nghe được lập tức phủ nhận, lệ rơi như mưa.
“ Ngươi nói dối, ta nào có làm như vậy, trước đây nàng thiếu thốn thứ gì đều là ta cho nàng thêm, lí nào có thể lấy kim chọc vào nàng.” Nhưng trong lòng thì đã oán hận Ngọc Linh Hương đến tận xương tủy.
Ngọc Linh Hương rốt cục không chịu được nữa, tiến đến dùng lực tát nàng ta 2 cái, phẫn nộ không thôi.
“ Cần ta phải nói rõ. Được, năm ngươi mới chỉ có 5 tuổi, đã từng dùng kim đâm chết 3 con thỏ. Năm người 10 tuổi, chỉ vì một nô tài chẳng may làm bẩn váy của ngươi, ngươi đã đem ra ngoài tận mắt chứng kiến hắn bị loạn côn đánh chết. Lúc biết đến còn có Vũ Linh, ngươi ngày nào cũng đến Lãnh cung bắt nàng dập đầu 300 cái đến túa máu, ngoài trời nắng ép nàng phải quỳ 3 canh giờ không cho một giọt nước, đến lúc ăn cơm cũng không yên, hất đổ cơm của nàng xuống đất, bắt nàng dùng tay bốc lấy ăn cả cơm lẫn đất, đến đêm tối cầm cây kim thêu đâm nàng đau đớn đến không thể hét lên thành tiếng, sống như vậy 10 năm, ha ha, đúng 10 năm, từ lúc nàng 5 tuổi. Ngươi nghĩ mình còn là người chắc?”
Tóc Vũ Trinh xổ tung như quỷ, mặt tái nhợt như người chết. Thái hậu nghĩ mình đã bảo vệ được Vũ Linh, không ngờ lại khiến nàng chịu đau khổ như vậy liền ngất đi, Hoàng hậu cũng lung lay sắp đổ, toàn bộ nữ nhân đều khiếp sợ nhìn Vũ Trinh, không ngờ đến nàng có thể độc ác như vậy.
Thượng Quan Vũ Trinh như kẻ điên vùng dậy túm lấy tóc Ngọc Linh Hương điên cuồng kêu:
“ Ngươi nói dối, ngươi nói dối, Mẫu hậu, hoàng huynh, đừng có tin lời ả, Trinh nhi không có làm a.”
Ngọc Linh Hương khinh thường hất tay nàng ra như hất một thứ rác rưởi bốc mùi. Hoàng hậu dù biết được cũng không thể bỏ mặc nữ nhi, vội vàng kéo tay Thái tử.
“ Hoàng nhi, mau ngăn muội muội con lại.”
Thái tử từ trong thất thần vội vàng tỉnh lại tiến đến đập vào gáy Vũ Trinh khiến nàng ngất đi, sau đó nói:
“ Đem công chúa về Trinh Vũ cung.”
“ Dạ.” Cung nữ bị điểm danh đau đớn mặt mày, nhưng vẫn phải bước đến cẩn thận đưa nàng đi. Ngọc Linh Hương lạnh băng nói:
“ Con có thể chữa được bệnh cho Phụ hoàng nhưng chỉ xin Hoàng hậu một điều, hãy tha cho Vũ Linh đi, dù gì Hoàng thất đã khiến nàng phải chịu khổ cực 10 năm trời. Huống hồ, còn chưa chắc chắn là nàng hạ độc.”
Hoàng hậu xấu hổ không biết để mặt vào đâu, đành gật đầu: “ Được.”
“ Hảo, vậy mời tất cả ra ngoài đi.”
Đợi bọn họ lần lượt đi ra, Ngọc Linh Hương cũng không vội bắt tay vào chữa trị. Khứu giác của nàng trước giờ luôn rất linh mẫn, khi vừa bắt đầu bước vào đã nhận thấy có mùi kì lạ.
Bước đến gần lư hương, hương vị càng phát ra rõ hơn. Ngọc Linh Hương đẩy đổ lư hương ra, xem xét kĩ càng. Bên trong ngoại trừ một chút than và dược liệu cũng không có gì khác thường. Đột nhiên ánh mắt nàng tối lại, lấy tay đập một viên than ra, bên trong có một chút chất bột màu trắng.
Thật không ngờ lại chính là Ảo hương.
Lần ở quán trọ cũng đã đem ra cho nàng thưởng thức, bây giờ lại đem cho Hoàng đế ngự dụng, xem ra bọn người này thật không vừa. Có thể có Ảo hương, cũng là quen biết không nhỏ với Độc y. Đến Dược y lão cha nàng cũng kém ông ta nữa là nàng.
Aiz, bỏ đi, nghĩ nhiều hại thân. Rút trong ngực ra một túi vải, nàng cẩn thận mở ra, bên trong là vô số cây kim lớn nhỏ. Nhìn Hoàng đế an tĩnh ngủ, nàng thở dài một hơi, cũng do cái ngai vàng của ông đó. Nếu nàng mà còn ở Sa Châu thì lúc về đã kịp nhặt xác ông ta rồi.
Châm kim vào các yếu huyệt luân phiên nhau, một canh giờ sau, người nàng đã vã mồ hôi, cẩn thận rút hết kim ra, Ngọc Linh Hương cất lại vào trong ngực. Sau đó lên tiếng:
“ Người đâu?”
“ Có nô tì.” Một cung nữ nhanh nhẹn đi vào.
“ Ngươi đem đơn thuốc này đến Thái y viện sắc, ngàn vạn lần nhớ kĩ có bất cứ sai sót nào thì mạng ngươi cũng không còn.”
Cung nữ sợ hãi nuốt nước bọt gật đầu lia lịa, vội vàng hành lễ lui ra. Ngọc Linh Hương nhìn lại vào lư hương, vung tay dốc một bao bột phấn xuống đó nở nụ cười. Có thứ này thì ảo hương cũng chỉ như than đá.
Bước ra khỏi Thiên điện, Hoàng hậu đã sốt sắng kéo tay nàng:
“ Hoàng thượng sao rồi?”
“ Phụ hoàng đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là….” Nàng cười nhẹ nhìn Trữ vương “ Còn tùy thuộc vào vận mệnh.”
Trữ vương âm trầm cười đến lạnh sống lưng sau đó nhìn Hoàng hậu:
“ Mẫu hậu, Phụ hoàng đã qua khỏi, nhi thần xin phép cáo lui.”
Hoàng hậu cũng chẳng rảnh mà quan tâm hắn, phất tay cho lui. Uông Thủy Nhu dùng cặp mắt ngưỡng mộ nhìn nàng, sau đó chuyển thân đi theo Trữ vương. Ngọc vương cũng nhún vai xin lui, chỉ còn lại Ngọc Linh Hương, thái tử và Hoàng hậu. Nàng nói:
“ Chuyện của Uẩn Châu công chúa tin rằng Hoàng hậu nương nương hiểu rõ, dĩ nhiên Nguyệt Hương sẽ không nói ra ngoài, vì cảm tình của công chúa với Tứ hoàng tử Hạo Long quốc không hề tệ chút nào. Nếu hắn biết được sự thật liệu có….” Nàng dừng lại cười nhạt.
Hoàng hậu đứng đầu hậu cung đâu phải ngày một ngày hai lập tức hiểu ý Ngọc Linh Hương, trong lòng mặc dù có ngàn vạn lần không muốn nhưng đành phải mím môi rặn ra một nụ cười:
“ Hảo, bổn cung hiểu rõ, Minh Châu công chúa không liên quan đến vụ việc này.”
“ Vậy Nguyệt Hương xin cáo lui đến Linh Vũ cung.” Nàng ưu nhã hành lễ rồi quay đi.
Hoàng hậu nhìn theo bóng nàng oán độc không thôi, lại thấy Thái tử phía sau trầm lặng, bèn lên tiếng:
“ Hoàng nhi, nàng chính là hồng nhân trong mắt Phụ hoàng con. Mẫu hậu không thể làm gì được nàng. Con cũng cách xa nàng một chút, tránh có sự. Mẫu hậu nhường nàng cũng vì Trinh nhi, đợi sau này Sở Huy kia đưa Trinh nhi làm hoàng tử phi, nhất định mẫu hậu không tha cho nàng.”
“ Mẫu hậu đừng làm gì nàng. Con không muốn.” Thái tử sầm mặt lại.
Hoàng hậu chưa từng thấy hắn như vậy, tâm lo lắng sợ hãi. Không phải hắn chính là….
“ Hoàng nhi, con… Không phải là con có ý với nàng?”
Thái tử im lặng không nói xem như thừa nhận. Hoàng hậu xúc động đến muốn ngất đi.
“ Con…. Nàng là đệ muội của con, con lí nào…. Đúng là nữ nhân lẳng lơ.”
“ Nàng không phải lẳng lơ, con mong sau này nhưng câu nói đó không xuất phát từ mẫu hậu.” Thái tử phất ống tay áo tức giận bỏ đi.
Hoàng hậu xụi lơ, một đời bà vì hắn, mà hắn lại đi có tình với một nữ nhân lẳng lơ, bảo bà làm sao có thể bình tĩnh. Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt. Lâm Nguyệt Hương kia rốt cuộc là có gì tốt?
***
Nói là đến Linh Vũ cung nhưng Ngọc Linh Hương không đi đến đó mà đi ra khỏi Hoàng cung trở về Vương phủ, Lan nhi bắt được bồ câu, nhíu mày lên tiếng:
“ Tiểu thư, Thư Nguyệt nói, sáng nay thượng triều, khi Tử Khiêm đang định nói đến việc hối hôn thì Hoàng thượng đột nhiên phát bệnh.”
Ngọc Linh Hương gật đầu, hóa ra tên khốn nạn và tên phụ bạc lại cùng một phe. Bảo sao lúc đó vẻ mặt tên Sở Huy không có chút nào cảm thấy khó khăn. Tốt rồi, công của nàng xem như toi, cuối cùng vừa giúp hắn lại hại đến thân. Chết mất thôi.
Nàng đau khổ che đầu. Bước xuống xe ngựa, quản gia cung kính nói:
“ Vương phi, vương gia đã trở lại, dặn nô tài chuyển lời vương phi hãy đến Thu Phong các.”
“ Được rồi.”
Vào đến Thư phòng, đã thấy hắn một thân tuấn mĩ mệt mỏi như thiếu ngủ, nàng không khỏi thở dài.
“ Chàng đi đâu lâu như vậy?”
Vũ Hiên mở mắt nhìn nàng, miệng cố nhếch lên:
“ Cũng không phải chuyện gì lớn lắm, chẳng qua là hơi phức tạp.”
Ngọc Linh Hương muốn gõ đầu hắn. Chuyện mà nhỏ thì việc gì mặt hắn xị như cái bị. Nhưng mà thôi, hắn đã không nói, nàng cũng không ép hắn, hai tay vươn ra cho đỡ mỏi, nàng dụi mắt.
“ Vừa nãy chữa bệnh cho Hoàng đế rất mệt nga, Hiên, bồi ta đi ngủ.”
Vũ Hiên thong thả nhấc người dậy, khóe miệng giương lên. Thôi được, hắn biết nàng chẳng qua chỉ là muốn hắn đi nghỉ mà thôi.
“ Tuân lệnh.”
Trên giường nhỏ, Ngọc Linh Hương an tĩnh ngủ, dựa vào Thượng Quan Vũ Hiên, hắn yêu thương gạt những sợi tóc mai cho nàng. Chỉ là những ngày bình yên sẽ còn được bao lâu nữa?
/79
|