Ngọc Linh Hương trấn tĩnh lại, sau đó vờ như vô tình quay đi. Đúng lúc đó từ trên võ đài, một thân ảnh bị đá xuống khỏi sân đấu, ho ra một ngụm máu.
Vỹ Thủy trầm tư giây lát, sau đó nói:
“ Vừa nãy là đệ tử của Đại Nghĩa sơn trang, cũng không tồi, người kia hẳn là bị tổn thương đến lục phủ ngũ tạng.”
“ Thương Huỳnh là số bao nhiêu?” Ngọc Linh Hương nghiêng đầu.
“ Hắn số báo danh 181, chiều nay đấu cùng Tinh Thủy cung.”
Thư Nguyệt gật đầu. Tinh Thủy cung cung chủ Thủy Linh là một mĩ nhân, bề ngoài nhìn thì yếu ớt nhưng thực chất lại là yêu nữ giết người không chớp mắt. Nhưng cái chính là Tinh Thủy cung bao nhiêu đời tồn tại đều độc lập với võ lâm, sao lần này lại phá lệ ra ngoài?
“ Thủy Linh muốn làm gì đây?”
“ Tiểu thư, có lẽ nàng ta cũng không chịu nổi tịch mịch nữa.” Lan nhi suy đoán.
Ngọc Linh Hương cùng Phượng Diên Hồng ngay lập tức lườm nàng đến cháy mặt. Không chịu được tịch mịch? Đúng là Lan nhi đầu óc ngu si tứ chi phát triển a.
Lan nhi nép mình lại, nàng lại nói sai gì hay sao mà hai vị tiểu thư nhìn nàng như kẻ thù vậy?
Diên Hồng ngáp miệng, dụi dụi mắt, mấy trận đấu tạp nham quả thực chán không chịu nổi. Những người có thế lực cao cũng chỉ độc lập sống, cho nên chức minh chủ võ lâm cũng không hẳn là quyền thế tại thượng. Thương Huỳnh cũng không hề tranh sự với đời, trái ngược lại chỉ muốn sống yên lặng, nhưng do gia quy của dòng tộc khiến hắn không thể không tranh chức vị.
Ngọc Linh Hương buồn ngủ díp cả mắt, rốt cuộc là có chuyện gì mà Lịch Tuyệt Tình muốn nàng xem a? Quanh đi quẩn lại cũng không có ai tốt lắm. Ngoại trừ một bà tám Lăng Thi Huyễn và một nữ nhân ngu ngốc thích chọc dại Thẩm Hi Nhược.
“ Thủy nhi, điều tra tường tận về Thẩm Hi Nhược.”
Vỹ Thủy gật đầu, lấy bút ra ghi chép gì đó. Lăng Thi Huyễn còn có ích, có thể tha, nhưng Thẩm Hi Nhược không thể để yên. Nàng không tốt tính đến mức tha cho kẻ nhăm nhe làm hại mình.
Thế là, hai vị tiểu thư ngay lập tức tựa người ngủ như chết, đến khi trên miệng Phượng Diên Hồng dường như có nước chảy ra, buổi đấu sáng hôm nay cũng kết thúc. Ngọc Linh Hương mơ màng đi về Ngọc viện muốn nằm xuống ngủ, Tử Tinh Thảo có tính chất đặc biệt làm cho người ta buồn ngủ suốt 1 tuần liền, nàng có thể chống đỡ được cũng là định lực cao rồi a!
Chỉ không ngờ, lại có người phá ngang.
“ Ngọc cô nương!”
Nàng mở to mắt một chút, hóa ra là Thái tử và Ngọc vương. Bèn miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ, hơi cúi người, không xiểm nịnh, cũng không hạ mình:
“ Hai vị công tử tìm tiểu nữ?”
Ngọc vương gật đầu liên tục như muốn rớt ra, miệng tuôn tràn một màn từ ngữ hoa lệ:
“ Ta đúng là được mở rộng tầm mắt, thật không ngờ cô nương lại là một nữ nhân khuynh thành tuyệt sắc, khí chất cao quý như u lan, đạm nhiên như mai vàng, sánh tựa thiên tiên chuyển kiếp……”
Một màn blablablabla……. diễn ra. Ngọc Linh Hương không đủ kiên nhẫn nghe hắn nói gì, thầm mắng tại sao tên Vũ Ngọc này sao tự nhiên lại lắm mồm như vậy, ngắt lời tránh cho hắn lôi ra từ điển quốc ngữ.
“ Cảm ơn công tử khen tặng, nhưng chẳng lẽ công tử chắn đường chỉ vì những lời này.”
Lan nhi, Vỹ Thủy, Thư Nguyệt, Diên Hồng không biết đã chuồn êm từ khi nào, đúng là “ có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu”. Chẳng lẽ bọn họ ý thức “ người không vì mình trời chu đất diệt” đã ngấm vào tận ADN? Haiz, nàng thật muốn “ chổng mông lên trời, hận đời vô đối!”
Ngọc vương khóe miệng giật giật không tin được. So với tất cả các vương gia, hắn có bộ dáng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn nhất, nữ nhân cũng xếp hàng để được đứng bên cạnh hắn. Vậy mà đứng trước nàng ta, nói thiên ngôn vạn ngữ, chỉ đổi lại một cái nhìn như nhìn kẻ không bình thường.
Nữ nhân này đúng là đặc biệt.
Không giống như Thẩm Hi Nhược, sống chết vì Ngũ đệ.
Chậc, đây có lẽ là hoa hồng có gai.
Thái tử đứng một bên giống như ngây ngẩn, sau đó bị Ngọc vương tức giận nhéo cho một cái mới giật mình mở miệng:
“ Ngọc cô nương, không giấu gì cô nương, chúng ta là người của triều đình Vân Lạc quốc. Lần này biết cô nương xuất hiện, phụ…. Hoàng thượng đã cử 2 người bọn ta đến đây.”
Ngọc Linh Hương đảo mắt. Hoàng đế cũng thật sự khôn ngoan, biết rằng Thái tử khó có thể lên ngôi, khi mà Cẩn vương thế lực hiện tại hoàn toàn không nhỏ, cộng thêm Trữ vương kế hiểm thâm sâu. Biết rằng nếu có một cơ hội củng cố thế lực, bọn họ nhất định không bỏ qua nên cố tình muốn Thái tử đi trước một bước.
Bọn họ cần là quyền lực và tiền tài của nàng. Nhưng nàng vẫn có cảm giác mình là thịt heo quay trong mắt bọn họ.
Có công thức:
Người = làm việc + ăn + ngủ + chơi.
Heo = ăn + ngủ + chơi.
Người – Heo = làm việc.
Người – làm việc = Heo.
Chẳng lẽ nàng là vì không làm việc nên mới trở thành thịt heo quay? Có lẽ từ giờ nên làm việc chăm chỉ hơn vậy. Làm heo tuy rằng chỉ cần ăn, ngủ, chơi, nhưng mà mai sau phải cống hiến thịt, làm người vẫn tốt hơn a! Ít nhất người không có ăn thịt người.
“ Vậy ý của 2 vị là gì đây?”
Ngọc vương vẫn chưa hết sốc vì đòn ban nãy, ngơ ngác không nói, Thái tử ho nhẹ một tiếng:
“ Ý của bọn ta là không biết cô nương có thể quy thuận triều đình? Hoàng thượng đã nói chỉ cần cô nương đồng ý, sẽ sắc phong cô nương là quận chúa.”
Ngọc Linh Hương cười không nói. Quận chúa? Sau đó lấy danh tứ hôn gả phắt cho một trong 10 lão con để kiềm chế nàng? Nàng không có ngốc đến mức không nhận ra. Hơn nữa, nàng cũng là con dâu thứ 9 của ông rồi còn gì.
“ Thật đáng tiếc, lần này xuất hiện chỉ là do vô tình. Ta cũng không có ý muốn làm quận chúa, chỉ là tiêu dao sống qua ngày. Xin thứ lỗi ta thất lễ. Cáo từ.”
“ Lan nhi, Hồng nhi?” Nàng cao giọng gọi, sau đó lập tức xoay người rời đi để mặc hai nam nhân ngơ ngác không hiểu.
Ngọc vương nhìn theo bóng nàng rời đi, một lúc sau mới chợt nhận ra nàng đã nói gì, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Thái tử ngăn lại.
“ Nàng đã không muốn cũng không nên cưỡng ép, nếu không người chịu thiệt là chúng ta.”
Trên đầu ngọn cây đằng sau 2 người, Cẩn vương và Trữ vương chăm chú nhìn. Trữ vương cười như không cười, mâu quang quét đến chỗ bóng hồng vừa biến mất.
“ Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Cẩn vương gật đầu, trầm giọng:
“ Phải.”
Nhưng sẽ là cơ hội nào đây? Trong lúc một âm mưu ám toán đang dần hình thành.
***
Thẩm Hi Nhược quay trở lại nhà trọ đã được một canh giờ, sốt ruột đến mức đi đứng không yên trong phòng, khăn tay bị nàng vò xoắn lại không còn ra hình. Một lát sau khi Tử nhi bước vào, nàng vội vàng hỏi:
“ Sao rồi, vương gia có đi tìm nàng ta không?”
Tử nhi có đôi chút bực bội nói:
“ Trữ vương gia không có đi tìm nàng, nhưng là có sai nô tì đến đưa thiệp mời nàng ta đi du hồ.”
Thẩm Hi Nhược như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, lung lay như sắp đổ, nức nở nói:
“ Ta biết mà, chàng có phải hay không thích nàng ta, rồi sau đó sẽ lập nàng ta làm chính phi? Còn ta thì sao?”
Tử nhi vội vàng ra đỡ lấy nàng, trong lòng càng thêm thống hận Ngọc Linh Hương. Tiểu thư của nàng tốt như vậy cớ gì vương gia không thích chứ? Nữ nhân kia không phải chỉ có khuôn mặt đẹp hay sao, ngay cả tư cách so cùng tiểu thư cũng không có. Trong đầu nàng liền nảy ra một chủ ý.
“ Tiểu thư, hay là chúng ta làm cho nàng ta biến mất.”
Lời vừa xuất ra, Thẩm Hi Nhược đang sụt sịt khóc cũng phải ngưng lại, ngỡ ngàng nhìn Tử nhi.
“ Tử nhi, ngươi nói gì vậy? Ta sao có thể….”
“ Tiểu thư, nếu người còn nhân nhượng nữa chắc chắn vương gia sẽ bị nàng ta câu dẫn đi mất, cuộc đời sau này của tiểu thư sẽ ra sao?” Tử nhi đau lòng nhìn Thẩm Hi Nhược.
Thẩm Hi Nhược khẽ cắn môi dường như đang suy tính, sau đó tựa hồ không muốn, nhưng cuối cùng quyết tâm nói:
“ Vậy chúng ta làm sao?”
Tử nhi mừng rỡ nhìn nàng, cười cười nói:
“ Tiểu thư đừng lo, chuyện này em sẽ không làm liên lụy đến tiểu thư, chắc chắn sẽ khiến nữ nhân kia phải trả giá.”
Sau đó ghé vào tai nàng nói nhỏ.
“…………..”
Thẩm Hi Nhược nghe đươc có chút nghi ngờ, song sau đó trấn tĩnh lại nhẹ gióng nói:
“ Cứ làm như vậy đi.”
“ Vậy Tử nhi ra ngoài chuẩn bị.”
Bóng Tử nhi vừa khuất, mặt Thẩm Hi Nhược hiện lên một nụ cười âm ngoan, dần trở nên méo mó dữ tợn, nhìn không còn ra dung nhan tuyệt đẹp.
“ Hừ, tiện nhân, ngươi nhất định phải chết. Muốn đấu cùng Thẩm Hi Nhược ta ư?”
***
Buổi chiều, Ngọc Linh Hương như cũ đi đến lễ đài, Diên Hồng đã chán chết bèn xua tay sống chết không chịu đi. Nàng kiên nhẫn chờ đến lúc Thương Huỳnh lên lễ đài, hôm nay hắn mặc hắc y tôn lên khí chất khác thường, nhưng khác thường ở đâu, nàng lại không thể nói rõ.
Nhưng thật không ngờ Thủy Linh lại không đến.
Thành ra Thương Huỳnh không đánh mà thắng. Nàng nhíu mày, rốt cuộc có gì đã ngăn cản Thủy Linh đến đây? Cuối cùng mang tâm trạng nghi vấn đi về Ngọc viện.
Sau hôm nay số người vượt qua vòng loại còn hơn 200 người. Vậy chắc khoảng 2 ngày nữa sẽ kết thúc.
Ngọc viện.
Đêm không trăng.
Làn gió luyến lưu vờn lá xơ xác. Đột nhiên gió thổi mạnh lên. Đèn trong phòng phụt tắt.
Vù vù! Gió thổi càng lúc càng mạnh.
Mưa!
Mưa rơi lộp bộp trên mái nhà tích tách từng giọt. Ngọc Linh Hương lặng yên nằm trên giường.
Nàng ngủ yên giấc, ngoài trời kia “ uỳnh” một tiếng.
Sấm rền ồn ã..
Chớp kinh hoàng xé ngang trời.
Mưa to át đi tiếng đao kiếm hỗn loạn một mảnh tại sân đình.
Có hơn 30 hắc y nhân đang đấu cùng các đệ tử của Thương Ngọc sơn trang. Bọn thích khách võ công thâm sâu khôn lường, mỗi chiêu sát phạt đều là tàn nhẫn, khiến bọn họ ai nấy cũng đều có thương tích.
“ Uỳnh!”
“ Choang!”
Sấm vang lên kinh người, chớp cũng làm sáng cả một bầu trời.
Đêm nay sẽ là đêm kinh hoàng nhất!
Người của sơn trang cắn răng, bọn thích khách dường như là quyết tử vậy! Chiến đấu y hệt như một cỗ máy không có linh hồn. Một người ôm vết thương chống đỡ, nhướng người đánh vào bên phải của một hắc y nhân. Nhân lúc đó một người khác hiểu ý, ngay lập tức đưa kiếm hướng bên phải.
Máu phụt ra!
Tuôn như suối!
Nhưng hắc y nhân đó ánh mắt không hề có lấy một tia sợ hãi, mà là trống rỗng không có linh hồn, tay lắc một cái, đâm kiếm đến như vũ bão, 2 người lúc nãy đâm hắn liền ngã xuống, hai tròng mắt mở lớn.
Khi mà sơn trang nhân dường như một nửa đã chết, nửa còn lại bị thương nặng, không thể chống đỡ mà ngã xuống.
Từ trên nóc nhà của đình viện, một đám thân ảnh màu đỏ như máu thân pháp quỷ dị sà xuống. Thân nhẹ như yến, kiếm trên tay như lụa lộng vũ, khắc một đóa hoa tường vi đỏ thắm như chu sa.
Rất nhanh sau đó, đám hắc y nhân ngã xuống, trên mặt cũng không hề lộ ra nửa điểm bóng dáng cảm xúc của con người.
Mưa vẫn rơi.
Thấm trên nền gạch, hòa vào máu hắc y nhân chảy đi vô tình.
Toàn bộ những người còn sống liếc theo bóng dáng quỷ dị huyết sắc kia không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Võ công thế nào mới có thể giải quyết đám thích khách này trong chớp mắt như vậy?
Nhưng bọn họ không có thời gian để nghĩ nhiều, bèn vội vàng đỡ nhau dậy đi chữa thương.
Phía tây lại nổi một trận sấm kèm theo chớp lóe sáng.
Mưa quất vào mặt xác chết hắc y nhân, một lát sau bèn từ từ hóa thành bụi phấn trôi đi.
***
Tại một đình viện cách nơi này rất xa.
Một nam nhân mặc bạch y, trên vai choàng một chiếc áo mỏng, tóc đỏ như thác đổ rũ xuống vai. Đồng tử màu huyết khẽ mở, tay ngọc lướt trên cầm như vuốt ve, từng dòng nhạc du dương theo đó truyền ra, sống động đến mức khiến người ta mê loạn chìm đắm. Lát sau, âm thanh kia dần dần chậm lại, biến mất, hắn nhìn đám thân ảnh màu đỏ đang quỳ dưới chân.
“ Nàng không bị kinh động?”
“ Dạ, bọn thích khách đã bị diệt toàn bộ.”
“ Đi đi.”
Mắt nhắm lại, hắn yên tĩnh tựa người, khóe miệng vương nụ cười. Chờ đợi 300 năm, cuối cùng cũng có thể gặp lại.
Hương nhi của hắn đã quay về!
Bạch Đinh Hương nở rộ trong gió, đem cánh hoa vương trên tóc nàng. Loài hoa hắn tâm niệm, cái tên hắn tâm niệm suốt đời.
Lần này hắn sẽ không bao giờ buông tay.
Nhưng hắn không biết, đôi khi cố gắng chấp niệm, cuối cùng vẫn là đau thương.
Số phận đã định, suốt 400 năm, hắn sẽ không có được tâm của nàng.
***
Trong phòng, Ngọc Linh Hương đang ngủ say, khóe mắt đột nhiên chảy ra một giọt lệ. Miệng thều thào nói đi nói lại một cái tên.
“ Tịch Diễm! Xin lỗi!”
Vỹ Thủy trầm tư giây lát, sau đó nói:
“ Vừa nãy là đệ tử của Đại Nghĩa sơn trang, cũng không tồi, người kia hẳn là bị tổn thương đến lục phủ ngũ tạng.”
“ Thương Huỳnh là số bao nhiêu?” Ngọc Linh Hương nghiêng đầu.
“ Hắn số báo danh 181, chiều nay đấu cùng Tinh Thủy cung.”
Thư Nguyệt gật đầu. Tinh Thủy cung cung chủ Thủy Linh là một mĩ nhân, bề ngoài nhìn thì yếu ớt nhưng thực chất lại là yêu nữ giết người không chớp mắt. Nhưng cái chính là Tinh Thủy cung bao nhiêu đời tồn tại đều độc lập với võ lâm, sao lần này lại phá lệ ra ngoài?
“ Thủy Linh muốn làm gì đây?”
“ Tiểu thư, có lẽ nàng ta cũng không chịu nổi tịch mịch nữa.” Lan nhi suy đoán.
Ngọc Linh Hương cùng Phượng Diên Hồng ngay lập tức lườm nàng đến cháy mặt. Không chịu được tịch mịch? Đúng là Lan nhi đầu óc ngu si tứ chi phát triển a.
Lan nhi nép mình lại, nàng lại nói sai gì hay sao mà hai vị tiểu thư nhìn nàng như kẻ thù vậy?
Diên Hồng ngáp miệng, dụi dụi mắt, mấy trận đấu tạp nham quả thực chán không chịu nổi. Những người có thế lực cao cũng chỉ độc lập sống, cho nên chức minh chủ võ lâm cũng không hẳn là quyền thế tại thượng. Thương Huỳnh cũng không hề tranh sự với đời, trái ngược lại chỉ muốn sống yên lặng, nhưng do gia quy của dòng tộc khiến hắn không thể không tranh chức vị.
Ngọc Linh Hương buồn ngủ díp cả mắt, rốt cuộc là có chuyện gì mà Lịch Tuyệt Tình muốn nàng xem a? Quanh đi quẩn lại cũng không có ai tốt lắm. Ngoại trừ một bà tám Lăng Thi Huyễn và một nữ nhân ngu ngốc thích chọc dại Thẩm Hi Nhược.
“ Thủy nhi, điều tra tường tận về Thẩm Hi Nhược.”
Vỹ Thủy gật đầu, lấy bút ra ghi chép gì đó. Lăng Thi Huyễn còn có ích, có thể tha, nhưng Thẩm Hi Nhược không thể để yên. Nàng không tốt tính đến mức tha cho kẻ nhăm nhe làm hại mình.
Thế là, hai vị tiểu thư ngay lập tức tựa người ngủ như chết, đến khi trên miệng Phượng Diên Hồng dường như có nước chảy ra, buổi đấu sáng hôm nay cũng kết thúc. Ngọc Linh Hương mơ màng đi về Ngọc viện muốn nằm xuống ngủ, Tử Tinh Thảo có tính chất đặc biệt làm cho người ta buồn ngủ suốt 1 tuần liền, nàng có thể chống đỡ được cũng là định lực cao rồi a!
Chỉ không ngờ, lại có người phá ngang.
“ Ngọc cô nương!”
Nàng mở to mắt một chút, hóa ra là Thái tử và Ngọc vương. Bèn miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ, hơi cúi người, không xiểm nịnh, cũng không hạ mình:
“ Hai vị công tử tìm tiểu nữ?”
Ngọc vương gật đầu liên tục như muốn rớt ra, miệng tuôn tràn một màn từ ngữ hoa lệ:
“ Ta đúng là được mở rộng tầm mắt, thật không ngờ cô nương lại là một nữ nhân khuynh thành tuyệt sắc, khí chất cao quý như u lan, đạm nhiên như mai vàng, sánh tựa thiên tiên chuyển kiếp……”
Một màn blablablabla……. diễn ra. Ngọc Linh Hương không đủ kiên nhẫn nghe hắn nói gì, thầm mắng tại sao tên Vũ Ngọc này sao tự nhiên lại lắm mồm như vậy, ngắt lời tránh cho hắn lôi ra từ điển quốc ngữ.
“ Cảm ơn công tử khen tặng, nhưng chẳng lẽ công tử chắn đường chỉ vì những lời này.”
Lan nhi, Vỹ Thủy, Thư Nguyệt, Diên Hồng không biết đã chuồn êm từ khi nào, đúng là “ có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu”. Chẳng lẽ bọn họ ý thức “ người không vì mình trời chu đất diệt” đã ngấm vào tận ADN? Haiz, nàng thật muốn “ chổng mông lên trời, hận đời vô đối!”
Ngọc vương khóe miệng giật giật không tin được. So với tất cả các vương gia, hắn có bộ dáng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn nhất, nữ nhân cũng xếp hàng để được đứng bên cạnh hắn. Vậy mà đứng trước nàng ta, nói thiên ngôn vạn ngữ, chỉ đổi lại một cái nhìn như nhìn kẻ không bình thường.
Nữ nhân này đúng là đặc biệt.
Không giống như Thẩm Hi Nhược, sống chết vì Ngũ đệ.
Chậc, đây có lẽ là hoa hồng có gai.
Thái tử đứng một bên giống như ngây ngẩn, sau đó bị Ngọc vương tức giận nhéo cho một cái mới giật mình mở miệng:
“ Ngọc cô nương, không giấu gì cô nương, chúng ta là người của triều đình Vân Lạc quốc. Lần này biết cô nương xuất hiện, phụ…. Hoàng thượng đã cử 2 người bọn ta đến đây.”
Ngọc Linh Hương đảo mắt. Hoàng đế cũng thật sự khôn ngoan, biết rằng Thái tử khó có thể lên ngôi, khi mà Cẩn vương thế lực hiện tại hoàn toàn không nhỏ, cộng thêm Trữ vương kế hiểm thâm sâu. Biết rằng nếu có một cơ hội củng cố thế lực, bọn họ nhất định không bỏ qua nên cố tình muốn Thái tử đi trước một bước.
Bọn họ cần là quyền lực và tiền tài của nàng. Nhưng nàng vẫn có cảm giác mình là thịt heo quay trong mắt bọn họ.
Có công thức:
Người = làm việc + ăn + ngủ + chơi.
Heo = ăn + ngủ + chơi.
Người – Heo = làm việc.
Người – làm việc = Heo.
Chẳng lẽ nàng là vì không làm việc nên mới trở thành thịt heo quay? Có lẽ từ giờ nên làm việc chăm chỉ hơn vậy. Làm heo tuy rằng chỉ cần ăn, ngủ, chơi, nhưng mà mai sau phải cống hiến thịt, làm người vẫn tốt hơn a! Ít nhất người không có ăn thịt người.
“ Vậy ý của 2 vị là gì đây?”
Ngọc vương vẫn chưa hết sốc vì đòn ban nãy, ngơ ngác không nói, Thái tử ho nhẹ một tiếng:
“ Ý của bọn ta là không biết cô nương có thể quy thuận triều đình? Hoàng thượng đã nói chỉ cần cô nương đồng ý, sẽ sắc phong cô nương là quận chúa.”
Ngọc Linh Hương cười không nói. Quận chúa? Sau đó lấy danh tứ hôn gả phắt cho một trong 10 lão con để kiềm chế nàng? Nàng không có ngốc đến mức không nhận ra. Hơn nữa, nàng cũng là con dâu thứ 9 của ông rồi còn gì.
“ Thật đáng tiếc, lần này xuất hiện chỉ là do vô tình. Ta cũng không có ý muốn làm quận chúa, chỉ là tiêu dao sống qua ngày. Xin thứ lỗi ta thất lễ. Cáo từ.”
“ Lan nhi, Hồng nhi?” Nàng cao giọng gọi, sau đó lập tức xoay người rời đi để mặc hai nam nhân ngơ ngác không hiểu.
Ngọc vương nhìn theo bóng nàng rời đi, một lúc sau mới chợt nhận ra nàng đã nói gì, vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Thái tử ngăn lại.
“ Nàng đã không muốn cũng không nên cưỡng ép, nếu không người chịu thiệt là chúng ta.”
Trên đầu ngọn cây đằng sau 2 người, Cẩn vương và Trữ vương chăm chú nhìn. Trữ vương cười như không cười, mâu quang quét đến chỗ bóng hồng vừa biến mất.
“ Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Cẩn vương gật đầu, trầm giọng:
“ Phải.”
Nhưng sẽ là cơ hội nào đây? Trong lúc một âm mưu ám toán đang dần hình thành.
***
Thẩm Hi Nhược quay trở lại nhà trọ đã được một canh giờ, sốt ruột đến mức đi đứng không yên trong phòng, khăn tay bị nàng vò xoắn lại không còn ra hình. Một lát sau khi Tử nhi bước vào, nàng vội vàng hỏi:
“ Sao rồi, vương gia có đi tìm nàng ta không?”
Tử nhi có đôi chút bực bội nói:
“ Trữ vương gia không có đi tìm nàng, nhưng là có sai nô tì đến đưa thiệp mời nàng ta đi du hồ.”
Thẩm Hi Nhược như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, lung lay như sắp đổ, nức nở nói:
“ Ta biết mà, chàng có phải hay không thích nàng ta, rồi sau đó sẽ lập nàng ta làm chính phi? Còn ta thì sao?”
Tử nhi vội vàng ra đỡ lấy nàng, trong lòng càng thêm thống hận Ngọc Linh Hương. Tiểu thư của nàng tốt như vậy cớ gì vương gia không thích chứ? Nữ nhân kia không phải chỉ có khuôn mặt đẹp hay sao, ngay cả tư cách so cùng tiểu thư cũng không có. Trong đầu nàng liền nảy ra một chủ ý.
“ Tiểu thư, hay là chúng ta làm cho nàng ta biến mất.”
Lời vừa xuất ra, Thẩm Hi Nhược đang sụt sịt khóc cũng phải ngưng lại, ngỡ ngàng nhìn Tử nhi.
“ Tử nhi, ngươi nói gì vậy? Ta sao có thể….”
“ Tiểu thư, nếu người còn nhân nhượng nữa chắc chắn vương gia sẽ bị nàng ta câu dẫn đi mất, cuộc đời sau này của tiểu thư sẽ ra sao?” Tử nhi đau lòng nhìn Thẩm Hi Nhược.
Thẩm Hi Nhược khẽ cắn môi dường như đang suy tính, sau đó tựa hồ không muốn, nhưng cuối cùng quyết tâm nói:
“ Vậy chúng ta làm sao?”
Tử nhi mừng rỡ nhìn nàng, cười cười nói:
“ Tiểu thư đừng lo, chuyện này em sẽ không làm liên lụy đến tiểu thư, chắc chắn sẽ khiến nữ nhân kia phải trả giá.”
Sau đó ghé vào tai nàng nói nhỏ.
“…………..”
Thẩm Hi Nhược nghe đươc có chút nghi ngờ, song sau đó trấn tĩnh lại nhẹ gióng nói:
“ Cứ làm như vậy đi.”
“ Vậy Tử nhi ra ngoài chuẩn bị.”
Bóng Tử nhi vừa khuất, mặt Thẩm Hi Nhược hiện lên một nụ cười âm ngoan, dần trở nên méo mó dữ tợn, nhìn không còn ra dung nhan tuyệt đẹp.
“ Hừ, tiện nhân, ngươi nhất định phải chết. Muốn đấu cùng Thẩm Hi Nhược ta ư?”
***
Buổi chiều, Ngọc Linh Hương như cũ đi đến lễ đài, Diên Hồng đã chán chết bèn xua tay sống chết không chịu đi. Nàng kiên nhẫn chờ đến lúc Thương Huỳnh lên lễ đài, hôm nay hắn mặc hắc y tôn lên khí chất khác thường, nhưng khác thường ở đâu, nàng lại không thể nói rõ.
Nhưng thật không ngờ Thủy Linh lại không đến.
Thành ra Thương Huỳnh không đánh mà thắng. Nàng nhíu mày, rốt cuộc có gì đã ngăn cản Thủy Linh đến đây? Cuối cùng mang tâm trạng nghi vấn đi về Ngọc viện.
Sau hôm nay số người vượt qua vòng loại còn hơn 200 người. Vậy chắc khoảng 2 ngày nữa sẽ kết thúc.
Ngọc viện.
Đêm không trăng.
Làn gió luyến lưu vờn lá xơ xác. Đột nhiên gió thổi mạnh lên. Đèn trong phòng phụt tắt.
Vù vù! Gió thổi càng lúc càng mạnh.
Mưa!
Mưa rơi lộp bộp trên mái nhà tích tách từng giọt. Ngọc Linh Hương lặng yên nằm trên giường.
Nàng ngủ yên giấc, ngoài trời kia “ uỳnh” một tiếng.
Sấm rền ồn ã..
Chớp kinh hoàng xé ngang trời.
Mưa to át đi tiếng đao kiếm hỗn loạn một mảnh tại sân đình.
Có hơn 30 hắc y nhân đang đấu cùng các đệ tử của Thương Ngọc sơn trang. Bọn thích khách võ công thâm sâu khôn lường, mỗi chiêu sát phạt đều là tàn nhẫn, khiến bọn họ ai nấy cũng đều có thương tích.
“ Uỳnh!”
“ Choang!”
Sấm vang lên kinh người, chớp cũng làm sáng cả một bầu trời.
Đêm nay sẽ là đêm kinh hoàng nhất!
Người của sơn trang cắn răng, bọn thích khách dường như là quyết tử vậy! Chiến đấu y hệt như một cỗ máy không có linh hồn. Một người ôm vết thương chống đỡ, nhướng người đánh vào bên phải của một hắc y nhân. Nhân lúc đó một người khác hiểu ý, ngay lập tức đưa kiếm hướng bên phải.
Máu phụt ra!
Tuôn như suối!
Nhưng hắc y nhân đó ánh mắt không hề có lấy một tia sợ hãi, mà là trống rỗng không có linh hồn, tay lắc một cái, đâm kiếm đến như vũ bão, 2 người lúc nãy đâm hắn liền ngã xuống, hai tròng mắt mở lớn.
Khi mà sơn trang nhân dường như một nửa đã chết, nửa còn lại bị thương nặng, không thể chống đỡ mà ngã xuống.
Từ trên nóc nhà của đình viện, một đám thân ảnh màu đỏ như máu thân pháp quỷ dị sà xuống. Thân nhẹ như yến, kiếm trên tay như lụa lộng vũ, khắc một đóa hoa tường vi đỏ thắm như chu sa.
Rất nhanh sau đó, đám hắc y nhân ngã xuống, trên mặt cũng không hề lộ ra nửa điểm bóng dáng cảm xúc của con người.
Mưa vẫn rơi.
Thấm trên nền gạch, hòa vào máu hắc y nhân chảy đi vô tình.
Toàn bộ những người còn sống liếc theo bóng dáng quỷ dị huyết sắc kia không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Võ công thế nào mới có thể giải quyết đám thích khách này trong chớp mắt như vậy?
Nhưng bọn họ không có thời gian để nghĩ nhiều, bèn vội vàng đỡ nhau dậy đi chữa thương.
Phía tây lại nổi một trận sấm kèm theo chớp lóe sáng.
Mưa quất vào mặt xác chết hắc y nhân, một lát sau bèn từ từ hóa thành bụi phấn trôi đi.
***
Tại một đình viện cách nơi này rất xa.
Một nam nhân mặc bạch y, trên vai choàng một chiếc áo mỏng, tóc đỏ như thác đổ rũ xuống vai. Đồng tử màu huyết khẽ mở, tay ngọc lướt trên cầm như vuốt ve, từng dòng nhạc du dương theo đó truyền ra, sống động đến mức khiến người ta mê loạn chìm đắm. Lát sau, âm thanh kia dần dần chậm lại, biến mất, hắn nhìn đám thân ảnh màu đỏ đang quỳ dưới chân.
“ Nàng không bị kinh động?”
“ Dạ, bọn thích khách đã bị diệt toàn bộ.”
“ Đi đi.”
Mắt nhắm lại, hắn yên tĩnh tựa người, khóe miệng vương nụ cười. Chờ đợi 300 năm, cuối cùng cũng có thể gặp lại.
Hương nhi của hắn đã quay về!
Bạch Đinh Hương nở rộ trong gió, đem cánh hoa vương trên tóc nàng. Loài hoa hắn tâm niệm, cái tên hắn tâm niệm suốt đời.
Lần này hắn sẽ không bao giờ buông tay.
Nhưng hắn không biết, đôi khi cố gắng chấp niệm, cuối cùng vẫn là đau thương.
Số phận đã định, suốt 400 năm, hắn sẽ không có được tâm của nàng.
***
Trong phòng, Ngọc Linh Hương đang ngủ say, khóe mắt đột nhiên chảy ra một giọt lệ. Miệng thều thào nói đi nói lại một cái tên.
“ Tịch Diễm! Xin lỗi!”
/79
|