“ Không bình thường?” Hắn nhướng mày.
Hoàng y nữ tử trầm ổn, không nhanh không chậm nói:
“ Đáng lẽ nàng không được vào đây, thế nhưng lúc đó đột nhiên có “ áp lực trận” khiến nô tì quá mức khó chịu nên đành nhường đường.”
Sắc mặt Thượng Quan Vũ Hiên trầm lại. “ Áp lực trận” là thứ tuyệt học võ công không mấy ai có thể luyện thành. Nhìn nàng ta một vẻ nhu nhược đến cầm cành cây có lẽ cũng không dám ngắt, lẽ nào lại có thể dùng “ áp lực trận”.
Nhưng là cũng không nên khinh thường, hắn trước giờ không hề tin tưởng những người mình không biết rõ. Thân phận của nàng không đáng nghi ngờ nhưng ai dám đảm bảo nàng chính là Lâm tiểu thư thật sự?
“ Lui.”
“ Dạ.” Phất một cái, thân ảnh màu vàng biến mất như chưa từng hiện hữu.
Đáy mắt Thượng Quan Vũ Hiên lóe một tia sáng.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng đen nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Một cơn gió lướt qua, bóng đen biến mất, chỉ còn lại một mùi dạ lan hương thoang thoảng. Sau khi thân ảnh đó đã đi rồi, từ trên cây, một thân ảnh khác tinh nghịch vuốt ve chiếc nhẫn dương chi bạch ngọc, ánh mắt một màu xanh lam tựa tiếu phi tiếu, đột ngột hiện lên một tia sắc lạnh.
Bên này, Ngọc Linh Hương tươi cười rời đi. Aii, nàng cực kì thỏa mãn, nhìn biểu hiện của hắn hôm nay, đảm bảo hôm qua hắn còn khổ hơn là con thú lồng lộn lên lúc bị thương a. Kinh nghiệm nhiều năm của nàng nhìn bệnh nhân làm sao có thể sai. Nên nghĩ nàng còn tốt chán nha, mới chỉ mới dùng liều lượng rất nhỏ và thuộc hệ nhẹ nhất trong các loại nhẹ. Chứ độc nàng chế cả nghìn loại, mỗi loại chỉ một tí tẹo trộn vào nhau thôi, đảm bảo người hắn nổ luôn vì bị các loại độc “ đánh nhau”.
Bỗng cảm nhận được một luồng sát khí ập đến, mũi nàng thoảng qua mùi dạ lan. Lan nhi tuy phát hiện nhưng cũng không có nói ra, chỉ yên lặng đứng sau, tay âm thầm cầm ám khí.
Thanh âm cười cợt vang lên:
“ Yên tâm, ta không có hại ngươi.”
Ngọc Linh Hương lãnh đạm nói:
“ Nước sông không phạm nước giếng. Trước giờ chúng ta cùng Tuyệt tình cốc các người không hề đụng chạm, cớ gì phải đến trêu chọc, thưa Dạ Lan cô nương.”
Ngay lập tức một lục y thân ảnh từ trên cây đáp xuống, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên:
“ Không thiếu người có mùi dạ lan hương, làm sao ngươi biết là ta?”
“ Đừng quên, ta là thần y, về độc dược ta cũng là bậc thầy, Tuyệt tình cốc các người sinh trưởng vùng núi đặc biệt, không khí bị nhiễm một loại độc đặc trưng khiến thân thể mỗi người đều có một mùi hương lạ, điển hình Dạ Lan ngươi. Làm sao ta lại không thể nhận ra đó chính là loại độc gì chứ? Vì chính ta năm đó cũng đã từng giải độc này cho một người. Thứ hương đó có lẽ đến lúc chết ta cũng không thể quên.”
Dạ Lan thoáng chốc sầm mặt lại. Mặt mũi đỏ gay. Đúng, nàng làm sao quên được, người đó chính là từ bỏ mạng sống của mình còn hơn là tồn tại mùi hương mà suốt đời này nàng tha thiết có được. Nàng ta lúc nào cũng như vậy, luôn luôn có tất cả, còn nàng, lại chẳng hề có gì, người đó cũng chỉ nhìn nàng ta, sao lại chưa bao giờ nhìn nàng. Kể cả đã chết cũng khiến người ta nhớ mãi không quên.
“ Lam Nhạn, ta đến đây không phải cũng ngươi bàn chuyện cũ, cốc chủ muốn thỉnh ngươi một lời mời.”
Ngọc Linh Hương cười khẽ, tay áo tiêu sái giơ lên:
“ Hừ, cốc chủ các ngươi ta chưa bao giờ coi trọng. Hắn là dạng người ta ghét xếp thứ hai, cầm lên nhưng không bỏ xuống được, lại còn cố tình phá hoại. Con người như vậy ta khinh, huống chi năm xưa ta đã định phế một tay của hắn, chính là nàng xin cho, nếu không, dù có là Tuyệt Tình kiếm khách danh chấn giang hồ như hắn, ta chỉ cần một độc hắn liền chết. Trước giờ ta muốn người nào chết, người đó chưa từng được sống.”
Dạ Lan có chút e sợ, nhưng vẫn bảo trì trạng thái. Nàng ta nói vậy nhưng cũng là không giết, Tuyệt tình cốc là gì, tổ chức sát thủ lớn nhất lục quốc, nhân số hàng nghìn người, tuy Tuyết Diễm các thế lực không nhỏ nhưng chắc chắn đấu không lại. Vì vậy nàng không có gì phải sợ.
Ngọc Linh Hương nhấc tay lên đầu cầm một chiếc trâm nhỏ có hình bông tuyết ném về hướng Dạ Lan. Nàng ta tiện tay nắm lấy. “ Truy mệnh tuyết?” Nàng ta hô lên.
“ Dạ Lan, ta không muốn có dính dáng tới ngươi cùng Tuyệt tình cốc, ngày xưa ta tha hắn một mạng cũng đã là thiện lương hết mức rồi. Lời thề với người đó chỉ nói ta không thể có tâm giết hắn, chứ không nói rằng ta không được giết hắn vì phản kháng. Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ta hiểu về độc dược còn nhiều hơn các ngươi đã giết bao nhiêu mạng người. Chỉ cần dùng một ngón tay thôi, Tuyệt tình cốc sẽ không còn một người.”
Dạ Lan khiếp sợ khiến cho sắc mặt nàng trở nên tái mét, môi run run. Lam Nhạn này lúc nãy thật khác hẳn vừa nãy đùa giỡn cùng Tĩnh vương gia. Đó là một con người cực kì đáng sợ. Ánh mắt âm lãnh khiến cho nàng không tự chủ run lên. Năm xưa tuy không được trực tiếp giáp mặt nhưng nghe các trưởng lão kể lại cũng khiến nàng kinh sợ. Lần đó cốc chủ đã suýt mất mạng, mặc dù nàng ta không hề làm gì, chỉ dùng một điệu múa liền khiến hắn sống không được chết không xong.
Ngọc Linh Hương biết nàng ta sợ nên cũng dịu giọng, thực sự tai nạn năm đó nàng cũng là một phần có lỗi, biết là cực kì nguy hiểm nhưng nàng vẫn làm, dù vậy cũng không làm nàng có thiện cảm hơn với Lịch Tuyệt Tình. Nhưng nàng ta không hề đơn giản là vì lí do đó mà đến đây.
“ Nói với Lịch Tuyệt Tình, ta sẽ dùng Cửu chuyển hoàn hồn đan để giữ lại mạng sống Tĩnh vương, muốn chọn cái nào là tùy hắn.”
“ Ngươi, làm sao có thể….” Dạ Lan khiếp sợ nhìn nàng, làm sao nàng ta có thể biết được nàng được lệnh đến đây giết Tĩnh vương.
Không khí dường như ngưng đọng lại, Ngọc Linh Hương đã bình thản trở lại, nhưng vẫn khiến Dạ Lan sợ sệt vô cùng. Đến nàng còn không có quyền giết hắn huống chi chỉ là một Dạ Lan nho nhỏ.
“ Ngay khi bước vào Thu Phong các, ta đã biết sự hiện diện của ngươi. Ta ngửi độc còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, trong lư hương rõ ràng có cho thêm Lan chi điệp. Thứ này không có hại, lại có mùi thơm, tăng thêm sức khỏe nhưng đối với thể chất đặc biệt của Thượng Quan Vũ Hiên chuyên sử dụng Thập bạch thảo tăng thêm công lực thì lại là độc chí mạng, hai ngày sau khi trúng độc kinh mạch sẽ đứt đoạn rồi chết. Lan chi điệp trước giờ chỉ sinh trưởng được ở Tuyệt tình cốc, nếu các ngươi không muốn giết hắn thì tại sao phải làm vậy?”
Dạ Lan khó nhọc lắc đầu, mồ hôi rơi xuống đất:
“ Không phải, đây là một vụ giao dịch, thứ trao đổi chính là Tĩnh vương và Tử Nguyệt Băng.”
“ Tử Nguyệt Băng?” Lan nhi kinh ngạc lên tiếng.
Tử Nguyệt Băng chính là một trong 6 báu vật truyền kì ở lục quốc. Đây là một viên ngọc hình mặt trăng được bao phủ một lớp băng tuyết không tan có màu tím huyền bí. Một trong 6 báu vật, không làm vụ giao dịch này thì đúng là ngu.
“ Cố chủ là ai?”
“ Hắn mặc một bộ quần áo màu đen che kín hết người, chỉ để lộ một đôi mắt màu tím bạc rất kinh khủng. Cốc chủ không muốn dây dưa nhiều nên đã nhận.”
Hắc y, tử nhãn, ở Vân Lạc quốc cùng Ngọa Hồng quốc chỉ có mắt màu đen, Hạo Long quốc mắt màu nâu, Tiền Nguyệt quốc mắt màu xanh, Ngữ Tịch quốc mắt màu đỏ, chỉ có Tử Việt quốc có người hoàng tộc điển hình mới có mắt màu tím. Tử Việt quốc cách xa như vậy không ngờ mất một báu vật chỉ để lấy mạng Thượng Quan lợn giống, như vậy có phải là quá thua thiệt hay không? Nàng rất tò mò mục đích của bọn họ.
Suy nghĩ một hồi, nàng nhấc tay ném một thứ cho Dạ Lan. Nàng ta nhanh tay bắt được nhìn kĩ, đây không phải là,…
“ Lục tiệt tiễn?”
Lục tiệt tiễn tuy không phải một trong 6 báu vật nhưng uy lực cũng không kém. Một mũi tên có thân màu xanh lục, đầu tên được khảm huyền thiết, thứ kim loại cứng nhất, phải nói đây là thứ vũ khí mà tất cả nhân sĩ võ lâm đều mơ ước, không ngờ lại là Lam Nhạn sở hữu.
“ Lục tiệt tiễn này tuy không bằng Tử Nguyệt Băng nhưng có lẽ cần thiết hơn với Lịch Tuyệt Tình. Cộng thêm, 15 tháng này ta chấp nhận lời mời của hắn.”
Dạ Lan biết đây đã là giới hạn liền ôm quyền:
“ Tái kiến.”
Mùi dạ lan chỉ còn thoang thoảng, thân ảnh lúc trước đã biến mất. Lan nhi suy nghĩ hướng nàng:
“ Tiểu thư, người thực sự cũng không muốn trừng trị 5 cái nha hoàn kia nhưng là lấy họ phân tán sự chú ý của Tĩnh vương để cho thuốc giải vào lư hương?”
Ngọc Linh Hương gật đầu. Nhưng một mũi tên trúng hai con chim cũng không tồi, để cho hạ nhân trong Tĩnh phủ này không nối bước theo họ bất kính nàng là được. Nếu không phạm nàng chắc chắn nàng sẽ để yên.
“ Nhưng là rốt cuộc ai muốn giết hắn? Tử Việt quốc có nhiều người tử nhãn, làm sao tìm được?”
Hoàng y nữ tử trầm ổn, không nhanh không chậm nói:
“ Đáng lẽ nàng không được vào đây, thế nhưng lúc đó đột nhiên có “ áp lực trận” khiến nô tì quá mức khó chịu nên đành nhường đường.”
Sắc mặt Thượng Quan Vũ Hiên trầm lại. “ Áp lực trận” là thứ tuyệt học võ công không mấy ai có thể luyện thành. Nhìn nàng ta một vẻ nhu nhược đến cầm cành cây có lẽ cũng không dám ngắt, lẽ nào lại có thể dùng “ áp lực trận”.
Nhưng là cũng không nên khinh thường, hắn trước giờ không hề tin tưởng những người mình không biết rõ. Thân phận của nàng không đáng nghi ngờ nhưng ai dám đảm bảo nàng chính là Lâm tiểu thư thật sự?
“ Lui.”
“ Dạ.” Phất một cái, thân ảnh màu vàng biến mất như chưa từng hiện hữu.
Đáy mắt Thượng Quan Vũ Hiên lóe một tia sáng.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng đen nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Một cơn gió lướt qua, bóng đen biến mất, chỉ còn lại một mùi dạ lan hương thoang thoảng. Sau khi thân ảnh đó đã đi rồi, từ trên cây, một thân ảnh khác tinh nghịch vuốt ve chiếc nhẫn dương chi bạch ngọc, ánh mắt một màu xanh lam tựa tiếu phi tiếu, đột ngột hiện lên một tia sắc lạnh.
Bên này, Ngọc Linh Hương tươi cười rời đi. Aii, nàng cực kì thỏa mãn, nhìn biểu hiện của hắn hôm nay, đảm bảo hôm qua hắn còn khổ hơn là con thú lồng lộn lên lúc bị thương a. Kinh nghiệm nhiều năm của nàng nhìn bệnh nhân làm sao có thể sai. Nên nghĩ nàng còn tốt chán nha, mới chỉ mới dùng liều lượng rất nhỏ và thuộc hệ nhẹ nhất trong các loại nhẹ. Chứ độc nàng chế cả nghìn loại, mỗi loại chỉ một tí tẹo trộn vào nhau thôi, đảm bảo người hắn nổ luôn vì bị các loại độc “ đánh nhau”.
Bỗng cảm nhận được một luồng sát khí ập đến, mũi nàng thoảng qua mùi dạ lan. Lan nhi tuy phát hiện nhưng cũng không có nói ra, chỉ yên lặng đứng sau, tay âm thầm cầm ám khí.
Thanh âm cười cợt vang lên:
“ Yên tâm, ta không có hại ngươi.”
Ngọc Linh Hương lãnh đạm nói:
“ Nước sông không phạm nước giếng. Trước giờ chúng ta cùng Tuyệt tình cốc các người không hề đụng chạm, cớ gì phải đến trêu chọc, thưa Dạ Lan cô nương.”
Ngay lập tức một lục y thân ảnh từ trên cây đáp xuống, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên:
“ Không thiếu người có mùi dạ lan hương, làm sao ngươi biết là ta?”
“ Đừng quên, ta là thần y, về độc dược ta cũng là bậc thầy, Tuyệt tình cốc các người sinh trưởng vùng núi đặc biệt, không khí bị nhiễm một loại độc đặc trưng khiến thân thể mỗi người đều có một mùi hương lạ, điển hình Dạ Lan ngươi. Làm sao ta lại không thể nhận ra đó chính là loại độc gì chứ? Vì chính ta năm đó cũng đã từng giải độc này cho một người. Thứ hương đó có lẽ đến lúc chết ta cũng không thể quên.”
Dạ Lan thoáng chốc sầm mặt lại. Mặt mũi đỏ gay. Đúng, nàng làm sao quên được, người đó chính là từ bỏ mạng sống của mình còn hơn là tồn tại mùi hương mà suốt đời này nàng tha thiết có được. Nàng ta lúc nào cũng như vậy, luôn luôn có tất cả, còn nàng, lại chẳng hề có gì, người đó cũng chỉ nhìn nàng ta, sao lại chưa bao giờ nhìn nàng. Kể cả đã chết cũng khiến người ta nhớ mãi không quên.
“ Lam Nhạn, ta đến đây không phải cũng ngươi bàn chuyện cũ, cốc chủ muốn thỉnh ngươi một lời mời.”
Ngọc Linh Hương cười khẽ, tay áo tiêu sái giơ lên:
“ Hừ, cốc chủ các ngươi ta chưa bao giờ coi trọng. Hắn là dạng người ta ghét xếp thứ hai, cầm lên nhưng không bỏ xuống được, lại còn cố tình phá hoại. Con người như vậy ta khinh, huống chi năm xưa ta đã định phế một tay của hắn, chính là nàng xin cho, nếu không, dù có là Tuyệt Tình kiếm khách danh chấn giang hồ như hắn, ta chỉ cần một độc hắn liền chết. Trước giờ ta muốn người nào chết, người đó chưa từng được sống.”
Dạ Lan có chút e sợ, nhưng vẫn bảo trì trạng thái. Nàng ta nói vậy nhưng cũng là không giết, Tuyệt tình cốc là gì, tổ chức sát thủ lớn nhất lục quốc, nhân số hàng nghìn người, tuy Tuyết Diễm các thế lực không nhỏ nhưng chắc chắn đấu không lại. Vì vậy nàng không có gì phải sợ.
Ngọc Linh Hương nhấc tay lên đầu cầm một chiếc trâm nhỏ có hình bông tuyết ném về hướng Dạ Lan. Nàng ta tiện tay nắm lấy. “ Truy mệnh tuyết?” Nàng ta hô lên.
“ Dạ Lan, ta không muốn có dính dáng tới ngươi cùng Tuyệt tình cốc, ngày xưa ta tha hắn một mạng cũng đã là thiện lương hết mức rồi. Lời thề với người đó chỉ nói ta không thể có tâm giết hắn, chứ không nói rằng ta không được giết hắn vì phản kháng. Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ta hiểu về độc dược còn nhiều hơn các ngươi đã giết bao nhiêu mạng người. Chỉ cần dùng một ngón tay thôi, Tuyệt tình cốc sẽ không còn một người.”
Dạ Lan khiếp sợ khiến cho sắc mặt nàng trở nên tái mét, môi run run. Lam Nhạn này lúc nãy thật khác hẳn vừa nãy đùa giỡn cùng Tĩnh vương gia. Đó là một con người cực kì đáng sợ. Ánh mắt âm lãnh khiến cho nàng không tự chủ run lên. Năm xưa tuy không được trực tiếp giáp mặt nhưng nghe các trưởng lão kể lại cũng khiến nàng kinh sợ. Lần đó cốc chủ đã suýt mất mạng, mặc dù nàng ta không hề làm gì, chỉ dùng một điệu múa liền khiến hắn sống không được chết không xong.
Ngọc Linh Hương biết nàng ta sợ nên cũng dịu giọng, thực sự tai nạn năm đó nàng cũng là một phần có lỗi, biết là cực kì nguy hiểm nhưng nàng vẫn làm, dù vậy cũng không làm nàng có thiện cảm hơn với Lịch Tuyệt Tình. Nhưng nàng ta không hề đơn giản là vì lí do đó mà đến đây.
“ Nói với Lịch Tuyệt Tình, ta sẽ dùng Cửu chuyển hoàn hồn đan để giữ lại mạng sống Tĩnh vương, muốn chọn cái nào là tùy hắn.”
“ Ngươi, làm sao có thể….” Dạ Lan khiếp sợ nhìn nàng, làm sao nàng ta có thể biết được nàng được lệnh đến đây giết Tĩnh vương.
Không khí dường như ngưng đọng lại, Ngọc Linh Hương đã bình thản trở lại, nhưng vẫn khiến Dạ Lan sợ sệt vô cùng. Đến nàng còn không có quyền giết hắn huống chi chỉ là một Dạ Lan nho nhỏ.
“ Ngay khi bước vào Thu Phong các, ta đã biết sự hiện diện của ngươi. Ta ngửi độc còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, trong lư hương rõ ràng có cho thêm Lan chi điệp. Thứ này không có hại, lại có mùi thơm, tăng thêm sức khỏe nhưng đối với thể chất đặc biệt của Thượng Quan Vũ Hiên chuyên sử dụng Thập bạch thảo tăng thêm công lực thì lại là độc chí mạng, hai ngày sau khi trúng độc kinh mạch sẽ đứt đoạn rồi chết. Lan chi điệp trước giờ chỉ sinh trưởng được ở Tuyệt tình cốc, nếu các ngươi không muốn giết hắn thì tại sao phải làm vậy?”
Dạ Lan khó nhọc lắc đầu, mồ hôi rơi xuống đất:
“ Không phải, đây là một vụ giao dịch, thứ trao đổi chính là Tĩnh vương và Tử Nguyệt Băng.”
“ Tử Nguyệt Băng?” Lan nhi kinh ngạc lên tiếng.
Tử Nguyệt Băng chính là một trong 6 báu vật truyền kì ở lục quốc. Đây là một viên ngọc hình mặt trăng được bao phủ một lớp băng tuyết không tan có màu tím huyền bí. Một trong 6 báu vật, không làm vụ giao dịch này thì đúng là ngu.
“ Cố chủ là ai?”
“ Hắn mặc một bộ quần áo màu đen che kín hết người, chỉ để lộ một đôi mắt màu tím bạc rất kinh khủng. Cốc chủ không muốn dây dưa nhiều nên đã nhận.”
Hắc y, tử nhãn, ở Vân Lạc quốc cùng Ngọa Hồng quốc chỉ có mắt màu đen, Hạo Long quốc mắt màu nâu, Tiền Nguyệt quốc mắt màu xanh, Ngữ Tịch quốc mắt màu đỏ, chỉ có Tử Việt quốc có người hoàng tộc điển hình mới có mắt màu tím. Tử Việt quốc cách xa như vậy không ngờ mất một báu vật chỉ để lấy mạng Thượng Quan lợn giống, như vậy có phải là quá thua thiệt hay không? Nàng rất tò mò mục đích của bọn họ.
Suy nghĩ một hồi, nàng nhấc tay ném một thứ cho Dạ Lan. Nàng ta nhanh tay bắt được nhìn kĩ, đây không phải là,…
“ Lục tiệt tiễn?”
Lục tiệt tiễn tuy không phải một trong 6 báu vật nhưng uy lực cũng không kém. Một mũi tên có thân màu xanh lục, đầu tên được khảm huyền thiết, thứ kim loại cứng nhất, phải nói đây là thứ vũ khí mà tất cả nhân sĩ võ lâm đều mơ ước, không ngờ lại là Lam Nhạn sở hữu.
“ Lục tiệt tiễn này tuy không bằng Tử Nguyệt Băng nhưng có lẽ cần thiết hơn với Lịch Tuyệt Tình. Cộng thêm, 15 tháng này ta chấp nhận lời mời của hắn.”
Dạ Lan biết đây đã là giới hạn liền ôm quyền:
“ Tái kiến.”
Mùi dạ lan chỉ còn thoang thoảng, thân ảnh lúc trước đã biến mất. Lan nhi suy nghĩ hướng nàng:
“ Tiểu thư, người thực sự cũng không muốn trừng trị 5 cái nha hoàn kia nhưng là lấy họ phân tán sự chú ý của Tĩnh vương để cho thuốc giải vào lư hương?”
Ngọc Linh Hương gật đầu. Nhưng một mũi tên trúng hai con chim cũng không tồi, để cho hạ nhân trong Tĩnh phủ này không nối bước theo họ bất kính nàng là được. Nếu không phạm nàng chắc chắn nàng sẽ để yên.
“ Nhưng là rốt cuộc ai muốn giết hắn? Tử Việt quốc có nhiều người tử nhãn, làm sao tìm được?”
/79
|