Thôi Ngụ cùng Thôi Tương đều đã cáo từ rời đi, chỉ còn lại có một mình Thôi Viên ngồi ở trong phòng. Ý nghĩ của ông ta vẫn còn đang vấn vương về vụ ám sát. Việc này cuối cùng là người nào gây nên? Thủ đoạn sắc bén như thế, sách lược cao minh như thế. Nếu như thực hiện được thì sẽ khiến hai nhà Thôi, Bùi chỉ một lưới là bắt hết. Lúc này, từ ngoài cửa vọng đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Lập tức một âm thanh trầm thấp vang lên ở cửa “ Gia chủ, thuộc hạ đã đến.” “ Đi vào nói chuyện.” Một bóng đen chợt xuất hiện ở của. Đó là một người trẻ tuổi khôi ngô, vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng. Động tác giơ tay nhấc chân đều rất bình tĩnh biểu hiện ra một loại tự tin. Hắn tên là Thôi Liên Tinh, là hàng cháu chắt của Thôi gia. Trước đến giờ nhập ngũ ở Sơn Đông, sau khi quân Thanh Hà giao cho Trương Hoán, hắn liền được điều đến Trường An phụ trách thu thập tin tức cho Thôi gia. Thủ hạ của hắn ước ba mươi mấy người, mọi người đều có võ nghệ cao cường mà lại còn khôn khéo có khả năng. Hắn đi vào phòng, khom người thi lễ “ Xin Gia chủ hạ lệnh!” Thôi Viên lấy từ trên bàn một quyển sổ đưa cho hắn rồi bảo: “ Đây là một số tin tức về vụ án ám sát hai mươi ngày trước ở Trương phủ. Đầu mối có hạn, nhưng ta hy vọng ngươi mau chóng tra ra sự thực đằng sau màn” “ Vâng!” Thôi Liên Tinh đồng ý ngắn gọn một tiếng, tiếp nhận tập hồ sơ rồi nhanh chóng rời đi. Thôi Viên ánh mắt nghiêm nghị, ông ta nhìn ánh nến lay động chập chờn rồi lại lâm vào trầm tư một lần nữa. Đêm càng ngày càng khuya, bầu trời nổi lên một cơn mưa rất nhỏ tẩy trừ đi cái nóng oi ả trong không khí khiến cho đặc biệt mát mẻ. Nhưng người đi đường lại bước đi vội vã, sắp sửa đến lúc đóng cửa phường rồi. Người đi đường muốn về nhà ngay, không ai nguyện ý lại tạm trên đường. Phường Bình Khang vẫn còn náo nhiệt giống như trước đây. Mấy ngàn tửu lâu, kỹ viện vẫn để đèn sáng choang náo nhiệt vô cùng. Nhất là mấy ngày nay, tin tức triều đình muốn mở ra khoa thi đã truyền khắp các nơi trong cả nước. Mặc dù phải chờ tới hai tháng sau, lúc đầu thu thì mới cử hành, nhưng đã có không ít sĩ tử vội vã chạy tới từ các nơi. Ai cũng biết đây là lần khoa cử đầu tiên sau khi Tân Đế lên ngôi nên tầm quan trọng không giống như bình thường. Chế độ khoa thi không giống các khoa bình thường hàng năm. Không cần điều kiện ghi danh, ngư tiều nông thương ngiệp đều có thể tham gia, tuổi cũng không hạn chế chính là để chọn lựa hiền tài mới càng toàn diện. Mặc dù điều kiện có được nới rộng, nhưng có lẽ đến kinh dự thi thì đại đa số là sĩ tử đã học tập gian khổ mười năm. Điều khác chính là tuổi tác ở mức độ nào cũng có. Có ông lão bẩy mươi tóc trắng xoá, cũng có thiếu niên thần thông mười bốn mười lăm tuổi. Phường Bình Khang cùng phường Sùng Nhân có nhiều khách điếm nhất. Sĩ tử dự thi đại đa số cũng ở tại này hai phường này. Trong màn mưa phùn dăng dăng, một chiếc xe ngựa từ phường Bình Khang hối hả chạy nhanh qua quán rượu Kim Ngọc. Bánh sau của xe hắt lên một đám bụi nước. Người trong xe ngựa có vẻ như không phải đến uống rượu tìm vui. Xe ngựa xuyên qua một dãy thanh lâu phồn hoa nhất trong mùi thơm phấn son rồi lượn một cái rẽ vào một con đường nhỏ. Mặt đường lập tức trở nên tối tăm yên tĩnh hẳn. Lại đi một hồi thì xe ngựa chạy nhanh vào một con hẻm nhỏ đen ngòm. Ở đây phần lớn là dân chúng bình thường cư ngụ. Đi tới cuối đường thì xe ngựa rốt cục ngừng lại, hai tên áo đen động tác mạnh mẽ nhảy xuống. Bọn họ gõ vài cái lên cửa có tiết tấu, cửa mở một khe nhỏ “ Khẩu lệnh!” Âm thanh bên trong hung ác mà cảnh giác. “ Hùng ưng vạn lý!” Hai cái áo đen báo khẩu lệnh, lập tức lại đưa ra hai khối lệnh bài màu bạc lóng lánh vào. Chỉ chốc lát, cửa mở hẳn ra. Hai tên áo đen chợt lách người vào viện “ Công Chúa có ở đây?” Một người trong đó thấp giọng hỏi. “ Ở chỗ này không nên xưng Công Chúa, phải gọi là tam nương.” Âm thanh của người ở trong nhà vẫn rất hung ác. “ Vâng! Nếu tam nương có ở đây? Chúng ta mang đến chỉ thị mới nhất của Mộng Nguyệt tiên sinh.” Giọng nói của người áo đen mặc dù khiêm nhường, nhưng khi nhắc tới bốn chữ Mộng Nguyệt tiên sinh thì lại có một loại ngạo mạn che dấu không nổi. Người trong nhà nghe được cái tên Mộng Nguyệt tiên sinh thì thân hình bỗng nhiên run lên, giọng điệu lập tức trở nên cung kính “ Tam nương đang ở trong nhà, xin mời hai vị.” Ba người bước nhanh vào trong cửa, bóng dáng dần dần biến mất trong màn mưa đêm mênh mông. Đây là một gian phòng bố trí không giống bình thường, ở trên bàn đặt một cái bình hoa, một đóa hoa sen đang nở rộ tỏa ra mùi thơm dìu dịu. Bên cạnh còn có một cái gương, một chiếc thoa cài tóc Hoàng Kim Phỉ Thúy lẳng lặng nằm ở trước gương. Nơi này hẳn là khuê phòng của một thiếu nữ, nhưng chúng ta rời mắt khỏi cái bàn thì ở giữa gian phòng lại có một cái lều trại, trên lều trại giắt một thanh loan đao hàn quang lấp lánh khiến cho trong phòng tản ra mùi thơm có thêm một phần sát khí. Tại một góc gian phòng có một thiếu nữ trẻ tuổi đang đứng. Nàng ước hơn hai mươi, da ngăm đen, xương gò má hơi cao, làn môi mím chặt khiến cho có vẻ một loại cương nghị mà thiếu nữ Hán ít có. Ánh mắt sâu thẳm mở rộng càng tỏ rõ một loại khí chất của dân tộc thảo nguyên. Nàng tên là Đồ Lan, nhưng thần dân của nàng lại đều thích gọi theo tên được phong: Già Lan Công Chúa. Nàng là em gái của đương kim Trung Trinh Khả Hãn Hồi Hột. Bởi vì Hồi Hột thờ phụng Ma Ni Giáo ( cũng là Ỷ thiên trung Minh Giáo ), Đồ Lan từ nhỏ đã bị đưa đến Ba Tư, trở thành Thánh Nữ Ma Ni Giáo quang minh. Ba năm trước nàng trở lại Hồi Hột, được sắc phong làm Già Lan Công Chúa, nhưng đến Trường An thì mới chỉ nửa năm trước. Giờ phút này, Đồ Lan bình tĩnh nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ. Điều này làm cho nàng nhớ lại đêm mưa ở Ba Cách Đạt ( Bát đa). Ma Ni Giáo đã bị cấm trăm năm tại Ba Tư nên là một tổ chức bí mật. Bởi vậy tại Ba Tư nàng cũng không được hưởng thụ loại đãi ngộ của Công Chúa, mà là cùng thiếu nữ bình thường để chân trần chạy ra ngoài cười đùa đêm mưa. Tuy rằng trong trí nhớ của nàng còn có nhiều huấn luyện tàn khốc, nhưng ký ức để chân trần chạy hấp tấp trong mưa đêm lại trở thành kỷ niệm khắc cốt ghi tâm. Ở trong đêm mưa Trường An này, trái tim nàng trở nên trầm tĩnh mà tinh tế. “ Tam nương, có người từ phương bắc đến.” Tiếng bẩm báo ngoài cửa cắt đứt nỗi ưu tư đa sầu đa cảm thiếu nữ của nàng. Nàng lập tức khôi phục lý trí, nàng biết nhất định là sư phụ tới hỏi tin tức . “ Bảo hắn vào đi!” Nàng nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, khêu đèn sáng lên. Rất nhanh, hai tên áo đen đi vào thi lễ thật thấp “ Tham kiến Già Lan Công Chúa.” Nhưng tên áo đen cầm đầu lại nháy mắt khẽ cười nói: “ Đồ Lan càng ngày càng đẹp.” “ Là ngươi.” Trong luồng sáng êm dịu, đối phương nói năng ngả ngớn như thế đã làm cho Đồ Lan lập tức nhận ra nam nhân cầm đầu. Đúng là Đại sư huynh Bố Đặc Lỗ của nàng, nhưng nàng cũng không hề có biểu hiện niềm vui tha hương gặp cố nhân. Sắc mặt ngược lại u ám hơn. Đại sư huynh của nàng là Cát La Lộc Vương Tử, cùng nàng học nghệ một sư môn. Một đêm năm năm trước sau khi hắn say rượu đã cưỡng gian nàng, mặc dù sau đó không bị sư phụ truy cứu, nhưng Đồ Lan lại từ đó hận thấu xương tên nam nhân mặt người lòng thú. Nàng là Thánh Nữ Ma Ni Giáo, việc nàng thất trinh làm cho cả người Hồi Hột hổ thẹn. “ Xin nói chánh sự.” Đồ Lan lạnh lùng thốt lên mà không để cho hắn chút xíu cơ hội. Bố Đặc Lỗ cảm nhận được sự lạnh lùng của Đồ Lan, sắc mặt của hắn cũng lập tức sầm lại “ Sư phụ hỏi ngươi chấp hành kế hoạch như thế nào? Tại sao hồi báo muộn?” Sư phụ của bọn họ tự xưng là Mộng Nguyệt lão nhân có thân phận cực kỳ thần bí. Ông ta có địa vị cực cao trong Ma Ni Giáo vẫn trường kỳ ở tại Babylon. Năm ngoái trong lần nội loạn Hồi Hột đã tới Hồi Hột trợ giúp Trung Trinh Khả Hãn bình định phản loạn của Thác Bạt Thiên Lý. Hiện được phong làm quốc sư Hồi Hột. Nhắc tới nhiệm vụ thì Đồ Lan rõ ràng có hơi lo lắng làm chưa đủ. Nàng do dự một lát rồi vẫn cứ thẳng thắn mà nói: “ Ta hoàn toàn dựa theo bố trí của sư phụ mà làm. Nhưng tình huống hiện trường có biến mà dự liệu của ta không ngờ được. Sở dĩ chưa kịp thời hồi báo là ta muốn xem lại một cái hậu quả chuyện này.” “ Hơn hai mươi ngày mà vẫn còn xem không đủ sao?” Bố Đặc Lỗ cười lạnh một tiếng lại nói: “ Nếu như một năm không có hiệu quả thì chẳng lẽ ngươi liền một năm không hồi báo cho sư phụ sao?” “ Về sư phụ ta tự nhiên sẽ đi giải thích. Nếu như ngươi không có chuyện gì khác thì xin mời lui xuống đi!” Đồ Lan mặt không biến sắc hạ lệnh trục khách. “ Đây là thư của sư phụ gửi cho ngươi. Ngươi tự xem đi!” Bố Đặc Lỗ lấy từ trong ngực ra một phong thư mật ném ở trên bàn, lại hừ một tiếng rồi xoay người liền đi . Đồ Lan từ từ nhặt thư lên rồi mở ra xem tin. Dần dần mệnh lệnh mới của sư phụ làm mặt mày nàng nhăn tít lại. Trong đêm mưa. Đại Minh Cung trông đặc biệt yên tĩnh. Bởi vì số lượng hoạn quan và cung nữ rất ít ỏi khiến cho rất nhiều cung điện đều không đóng. Chỉ có đội thị vệ đi lại các nơi dò xét. Hôm nay là sinh nhật bảy tuổi của con trưởng Lý Kỳ của Trương Hoán. Sau bữa cơm chiều. Trương Hoán không vội vã đến Lân Đức Điện xử lý công vụ. Mà là dành ra một ít thời gian để chơi với con trai nhiều hơn.
/495
|