Danh môn thiên hậu: Trọng sinh quốc dân thiên kim
Chương 11.1: Ngược các người chỉ là vấn đề tiện tay.
/1205
|
Chương 11.1: Ngược các người chỉ là vấn đề tiện tay.
Tô Hồi Khuynh xuống xe, quẩy ba lô ra sau lưng, tùy ý đánh giá nơi này.
Một đôi mắt đen nhánh, mái tóc cột đuôi ngựa nhẹ tung bay, gương mặt trắng nõn dưới ánh nắng mặt trời giống như một khối bạch ngọc rực rỡ lấp lánh, đôi môi nhỏ khẽ mím làm lòng người say đắm.
Thẩm An An nhìn Trương Minh Hi một cái, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Tô Hồi Khuynh, đôi môi mấp mấy định nói gì đó.
Bang!
Tô Hồi Khuynh ném ba lô lên quay, một tay đút túi quần, bộ dạng túy ý nhìn qua hai người này.
Đôi mắt híp lai mang theo vẻ sắc bén, quả thực khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Một người nổi danh là vô dụng chỉ biết ăn chời trác táng lại lộ ra ánh mắt như thế này, mà ánh mắt còn rất có khí thế khiến trong lòng Trương Minh Hi nhảy dựng lên.
Ô Hướng Dương đi ở phía sau nhanh chóng chạy theo, lúc nhìn thấy Thẩm An An và Trương Minh Hi, bước chân dừng một chút, không khỏi nhớ tới những lời đồn đãi mấy ngày nay, cuối cùng vẫn làm lơ hai người này: “Tô đại tiểu thư, cô đi chậm thôi!”
Vẻ tươi cười của Thẩm An An cứng lại, cô nhìn theo Ô Hướng Dương, hơi ngước mắt nhìn Trương Minh Hi, nhẹ giọng hỏi: “Em với Tô gia đã hủy giao kèo.”
Trương Minh Hi đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, “Vì sao?”
Anh ta biết cái phương án này của Thẩm An An có bao nhiêu xuất sắc, nhận được lời khen từ Tô Luân cùng thầy Chu, cho dù là anh ta thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được phương án nào hay như thế.
Đến Tô Luân cũng không tiếc lời khen, tại sao lại hủy giao kèo?!
Anh ta chỉ nghĩ đến một khả năng đó chính là vì Tô Hồi Khuynh.
“Dì Tô nói, chị không thích Tô thị hợp tác với em, anh cũng đã nhìn ra phải không, chị ấy không thích em.” Thẩm An An ra vẻ thoải mái cười một cái, nhưng nụ cười lại cố ý ra vẻ miễn cưỡng: “Thế đạo này còn không phải như thế sao, có quyền thì nắm đấm của người đó mạnh.”
Một câu này khiến Trương Minh Hi vừa mới sinh ra một cảm giác mới lại với Tô Hồi Khuynh lập tức biến mấy, trong mắt anh ta lại càng thêm chán ghét.
Có thể khiến Tô gia hủy giao kèo với Thẩm An An, cũng chỉ có mình Tô Hồi Khuynh, vỗn tưởng rằng người như Tô Hồi Khuynh ít nhất cũng phải tự hiểu lấy mình, không nghĩ tới cô ta lại là người khiến người khác mắc ói đến thế, đến chuyện hủy giao kèo cũng làm ra được!
Trương Minh Hi cười lạnh một tiếng, thật đáng tiếc gương mặt kia.
Tô Hồi Khuynh này chính là tự đào mồ chôn mình đi!
Tròng mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo theo chế giễu: “Ông cụ Tô cũng là đồ ngốc, hủy giao kèo cũng tốt, em tới Trương thị của anh đi. Dù sao thì sau này Thẩm thị cũng là của em, Tô thị em cũng có một phần trong đó, còn Tô Hồi Khuynh? Một vai hề thích nhảy nhót thôi, không đáng để cho em tức giận đau lòng như thế.”
**
Tô Hồi Khuynh bước vào cửa lớp huấn luyện, đôi mắt quét qua bốn phía, nơi ngày có từ 10-20 chổ ngồi, cô nhằm ngay vị trí cuối cùng.
Đặt cặp sách xuống, ngồi vào thể, thân người hơi ngã ra sau dựa vào lưng ghế.
Lười miếng tản mạn.
Vốn trong lớp có chút ồn ào nhưng lúc này lại một mảnh yên tĩnh.
Những người thừa kế ở thành phố Thanh đa số đều quen biết nhau, nhưng mà người trước mặt này quả thật chưa gặp qua bao giờ, nên giờ này một đám hai mặt nhìn nhau.
Lại thêm một tuyệt sắc đại mỹ nhân!
Mọi người xưa nay đã công nhận Thẩm An An là đệ nhất mỹ nhân nhưng cũng không vượt qua được cô gái này.
Mãi đến khi Ô Hướng Dương ngồi vào bên cạnh chổ của cô thì những người ở đây mới phản ứng lại, một đám người đều bay qua bàn của Ô Hướng Dương, đội mắt như có như không nhìn trộm Tô Hồi Khuynh, “Vu thiếu, vị này, giới thiệu một chút đi?”
Ô Hướng Dương đem sách vở trong túi ra, nghe vậy ngẩng đầu cười, trong nụ cười có tia tà ác: “Hả, vị này là Tô Hồi Khuynh, Tô gia đại tiểu thư, thế nào, chỉ đổi màu tóc thôi mà các người đã không nhìn ra rồi sao?”
Tô Hồi Khuynh? Người nọ sửng sốt đến không chớp mắt.
Sao có thể?!
/1205
|