Chương 48. Lấy một tặng hai
Editor: Táo đỏ phố núi
Đứng bên ngoài gõ cửa, một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ trong phòng.
Cúi đầu xuống nhìn, một bé gái mềm mại nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt anh.
Tống Mạc nhíu mày, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt, Tần lãng. . . . . Là một bé gái? Die nd da nl e q uuydo n
À, không đúng, chẳng lẽ Tần Ngu còn lừa dối anh sinh một bé gái?
Lấy một tặng hai, giao dịch này nghe qua có vẻ có lời, khoé môi không báo hiệu trước nhếch lên, không quan tâm tới vẻ kinh ngạc đến ngây người của bé gái, cứ vậy lách người đi vào trong phòng.
Trong phòng cũng không có người, chắc là đang ở trong bếp, anh nghe thấy trong bếp có tiếng xào rau xèo xèo, và mùi thơm đang lan toả ra trong không khí, đưa mắt liếc vào trong phòng bếp một cái, rồi thản nhiên ngồi xuống sofa.
Trên bàn trà ấm nước trà và chén, Tống Mạc tự rót cho mình một chén.
Bé gái từ cửa đi theo sau, đứng tại chỗ ngu ngơ nhìn Tống Mạc, đôi mắt ngây thơ mở to ra chớp chớp không hiểu gì hết, "Chú à, chú là ai?"
Tống Mạc nhấp một ngụm nước trà, "Mẹ cháu đâu?"
Bé gái nhìn Tống Mạc vài lần, sau đó chạy vào phòng bếp, "Mẹ, mẹ, ngoài kia có một chú đang tìm mẹ. Die nd da nl e q uuydo n
Phân Thủy Lâm nghi hoặc nhìn ra phía ngoài.
Sau đó, Tống Mạc chợt nghe tiếng bước chân từ trong phòng bếp đi ra.
Cúi xuống uống trà, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói ra một câu, "Tần Ngu, gả cho tôi đi."
"Ai là Tần Ngu?" Nghe thấy một giọng nói từ trên đỉnh đầu khác hản với giọng của Tần Ngu, giọng nói có chút khàn khàn.
Tống Mạc nhíu mi, ngẩng đầu, lại nhìn thấy một cô gái đầu bù tóc rối, lưng hùm vai gấu, thân người thì cao lớn thô kệch, đang vô cùng không kiên nhẫn nhìn anh, con dao phay trong tay đang ánh lên sáng loáng.
Tần Ngu đang ở chỗ nào! Dieendaanleequuydonn
Trong lòng Tống Mạc đang suy nghĩ, a, xem ra, anh đã đi nhầm chỗ rồi.
Sợ run vài giây, rất bình tĩnh để ly trà xuống, đứng dậy, hơi hơi vuốt cằm, "Thật có lỗi, đã quấy rầy ."
Vài giây sau, vững vàng bước ra phía cửa.
Đi ra khỏi cửa, Tống Mạc rõ ràng nghe tiếng cô gái thô tục đó nói, "Người này bị bệnh thần kinh à." Dieendaanleequuydonn
Anh thề, anh đã lớn như thế này nhưng cũng chưa từng bị sỉ nhục nào lớn như vậy, hôm nay, chỉ vì Tần Ngu, mà anh đã bị sỉ nhục rất lớn, nỗi nhục này, anh ghi nhớ thật kỹ.
Vẻ mặt xám xịt ngồi vào trong xe, lại một lần nữa bấm một dãy số gọi đi.
"Tiểu thư trợ lý thân yêu, xin hỏi vì sao cô lại cho tôi nhầm địa chỉ vậy?" Đầu ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, lãnh nhạt nhìn về phía trước.
Phía trước đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, những tiếng còi xe ở phía sau xe anh liên tục vang lên, vô số xe bị cản trở lại, đèn đỏ ở đuôi xe sáng lên thành hàng, giống như một dãy đèn lồng chói mắt, khiến cho thành phố càng thêm muôn màu muôn vẻ rất mê ly. leê quý d0n9
"Nhầm ? Không có khả năng, địa chỉ đúng là như vậy mà. Giọng của Hứa Văn vô cùng chắc chắc.
Vẻ mặt người đàn ông không kiên nhẫn, "Ý cô là tôi đã đi nhầm chỗ sao?"
Trong điện thoại im lặng một lúc lâu.
Thời gian dừng đèn đỏ hết xanh lại đỏ tuần hoàn mấy lần, tài xế phía sau xe anh chửi ầm lên, rốt cục không chịu được xuống xe đi lại ggõ cửa kính xe của Tống Mạc.
"Người anh em, cậu đang làm cái gì vậy? Phía trước thông thoáng nhưng ở phía sau đều bị tắc nghẽn cả đoạn đường vì cậu, cậu có biết không!"
"Đợi một chút." leê quý d0n9
Tống Mạc nói ra một câu, không hề để ý đến ông ta, chậm rãi nhấn cửa kính lên, tiện thể khoá trái xe lại, đợi Hứa Văn trả lời.
"Tóm lại, có thể là do cô Tần đã chuyển nhà đi nơi khác không?" Hứa Văn nói ra một câu rất hợp lý.
Vẻ mặt Tống Mạc nổi điên lên như bị người ta thiếu tám trăm vạn, "À, vậy một lần nữa kiểm tra lại, sáng ngày mai, tôi muốn có địa chỉ mới của cô ấy, địa chỉ chính xác." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cúp điện thoại, vẻ mặt Tống Mạc không chút thay đổi khởi động xe, giống như trên thế giới này không có gì có thể tác động đến khuôn mặt than vạn năm của anh.
Xe khởi động, ở vài giây cuối cùng trước khi tới đèn đỏ, Ferrari lấy tốc độ nháy mắt của nó bay vọt qua lối dành cho người đi bộ, những chiếc xe phía sau lại vô tình bị dừng lại ở đèn đỏ.
/189
|