Ngón tay của Cố Viêm Chi đặt lên tay vịn của ghế sô pha gõ gõ theo nhịp, “Thứ nhất, bức di thư này có phải là tự tay anh ta viết hay là người khác ép anh ta viết? Thứ hai, trong di thư ngoài mẹ của anh ta ra thì tổng cộng còn nhắc tới mấy người phụ nữ nữa? Thứ ba, cuối di thư anh ta có viết là có người sẽ giúp anh ta chăm sóc mẹ, người kia là ai?”
Sắc mặt Kiều Hi cũng thay đổi trở nên nghiêm túc, như đang suy nghĩ điều gì nhìn chằm chằm vào anh, lông mày nhíu lại, rất rõ ràng là đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, mấy giây sau, nhấc cánh môi, “Thứ nhất, di thư là thật, thứ hai, trong di thư anh ta nhắc tới tổng cộng có hai người phụ nữ nữa, thứ ba, cuối cùng là người chăm sóc mẹ anh ta, rất có thể là Thẩm Vi Nhi, nhưng mà cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.” Die nd da nl e q uuydo n.
Đôi mắt hẹp dài của Cố Viêm Chi khẽ lộ ra sự vui vẻ, “Rất vui vì cuối cùng nhìn thấy em bắt đầu biết động não.” Đột nhiên anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, rất hứng thú nhìn về phía Kiều Hi, “Nói một chút, những điều này sao em nhìn ra.”
“Trước tiên là nói về di thư. Thứ nhất, Chương Trình sớm đã ý định tự sát, mà trước kia tự sát viết một di thư gửi cho mẹ mình cũng là chuyện thường tình, cho nên sự tồn tại của bức di thư này rất hợp tình hợp lý, thứ hai bức thư này tình cảm rất chân thành, mỗi một câu đều lộ ra nội tâm đau khổ và tuyệt vọng, phản ứng tình cảm rất kịch liệt, khi người khác ép anh ta viết ra thì sẽ không thể nào thể hiện được cảm xúc nội tâm một cách tự nhiên như vậy, cũng giống như chúng ta vậy, nếu như có người cầm dao kè cổ anh, anh có tâm tư để nhớ lại những đau khổ của mình không?” Nói xong đoạn thứ nhất, Kiều Hi nhìn chằm chằm Cố Viêm Chi, giống như là một học sinh đang nghiêm túc nghe giảng, đáy mắt đầy chờ mong được tán thành.
Cố Viêm Chi liếc nhìn cô một cái, cũng không vội đưa ra lời bình luận, “Tiếp tục.”
“Thứ hai, trong di thư anh ta có nhắc tới cô gái mà anh ta thích, ở đây cô gái mà anh ta nhắc tới chắc hẳn là Tần Ngu, sau đó anh ta nhắc tới đều là người phụ nữ, người phụ nữ ở đây, là chỉ một người phụ nữ khác.”
Nguyên nhân? Cố Viêm Chi nhìn chằm chằm vào Kiều Hi, ánh mắt có một chút tán thành. Chi tiết này rất ít người có thể phát hiện, có lẽ phần lớn mọi người đều cho rằng hai người phụ nữ xuất hiện trước và sau đều là Tần Ngu, bởi vì người phụ nữ lần thứ hai xuất hiện, Chương Trình có nhắc tới “Cô ta rất nhanh sẽ biến mất khỏi thế giới này”, rồi sau đó Chương Trình quả thực cũng hạ thủ đối với Tần Ngu, tất cả những chuyện này thoạt nhìn đều rất logic, thế nên mọi người mới bỏ quên sự khác nhau giữa hai người này.
Kiều Hi chớp mắt mấy cái, Cái này đều là do giác quan thứ sáu của tôi, anh cũng biết đó, giác quan thứ sau của phụ nữ cũng rất chuẩn.”
Trong nháy mắt sự tán thành dưới đáy mắt của Cố Viêm Chi biến mất không còn chút dấu vết, “Đừng nói với tôi kết luận thứ ba của em cũng dựa vào cảm giác của giác quan thứ sáu không có chút căn cứ nào nữa đấy.”
“Đương nhiên là không phải, căn cứ vào suy luận lúc trước của anh, Thẩm Vi Nhi đã cho Chương Trình một lợi ích nào đó nên anh ta mới cam tâm tình nguyện nhận hết mọi tội lỗi, lợi ích gì mà có thể khiến cho Chương Trình động lòng? Người có thể tác động tới nội tâm của Chương Trình chỉ có thể là người thân, người kia chính mà mẹ của Chương Trình, Thẩm Vi Nhi đồng ý sẽ chăm sóc cho mẹ Chương Trình, chấm dứt mối lo lắng của Chương Trình trước khi chết, cho nên Chương Trình mới đáp ứng yêu cầu của Thẩm Vi Nhi, không phải sao?”
Còn gì nữa không? Die nd da nl e q uuydo n.
Không còn nữa. Kiều Hi nhún vai, bộ dạng giống như đó là chuyện hiển nhiên, suy luận mới vừa rồi ngay cả chính cô cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay khen bản thân mình, biểu hiện xuất sắc như vậy, cô tự cảm thấy đã vô cùng hoàn mỹ rồi.
Cố Viêm Chi yên lặng chớp mắt một cái, giơ tay lên đỡ trán, “Quả nhiên là tôi đã đánh giá năng lực của em quá cao.”
“Phân tích tâm lý tội phạm cũng không phải là phương diện mà tôi am hiểu.” Kiều Hi nhướn mày.
Cố Viêm Chi nhắm hai mắt lại, lúc này mới mở miệng nói, giọng nói hơi trầm thấp, “Tình cảm, là thứ mà khoa học không thể đưa ra phán đoán được, còn nữa giác quan thứ sáu trong miệng của em, cũng không hề có căn cứ khoa học. Nếu như chỉ dựa vào những thứ lập lờ nước đôi này mà đưa ra kết luận, thì sẽ có vô số án oan.” Dienx dandf Kê quyu dong.
Kiều Hi không nói đúng sai, chỉ nhìn anh, chờ anh phân tích một cách chuyên nghiệp.
“Di thư là thật, bởi vì chữ viết rất trôi chảy, tất cả các nét bút, cách hành văn đều rất liền mạch, ngoại trừ mấy chữ viết cuối cùng hơi viết ngoáy - - bởi vì tới cuối cùng tâm tình của anh ta đã trở nên kích động. Nếu như bị ép buộc, phần lớn chữ viết sẽ bị ngắt quãng hoặc viết nhầm. Tiếp theo, bức di
Sắc mặt Kiều Hi cũng thay đổi trở nên nghiêm túc, như đang suy nghĩ điều gì nhìn chằm chằm vào anh, lông mày nhíu lại, rất rõ ràng là đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, mấy giây sau, nhấc cánh môi, “Thứ nhất, di thư là thật, thứ hai, trong di thư anh ta nhắc tới tổng cộng có hai người phụ nữ nữa, thứ ba, cuối cùng là người chăm sóc mẹ anh ta, rất có thể là Thẩm Vi Nhi, nhưng mà cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.” Die nd da nl e q uuydo n.
Đôi mắt hẹp dài của Cố Viêm Chi khẽ lộ ra sự vui vẻ, “Rất vui vì cuối cùng nhìn thấy em bắt đầu biết động não.” Đột nhiên anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, rất hứng thú nhìn về phía Kiều Hi, “Nói một chút, những điều này sao em nhìn ra.”
“Trước tiên là nói về di thư. Thứ nhất, Chương Trình sớm đã ý định tự sát, mà trước kia tự sát viết một di thư gửi cho mẹ mình cũng là chuyện thường tình, cho nên sự tồn tại của bức di thư này rất hợp tình hợp lý, thứ hai bức thư này tình cảm rất chân thành, mỗi một câu đều lộ ra nội tâm đau khổ và tuyệt vọng, phản ứng tình cảm rất kịch liệt, khi người khác ép anh ta viết ra thì sẽ không thể nào thể hiện được cảm xúc nội tâm một cách tự nhiên như vậy, cũng giống như chúng ta vậy, nếu như có người cầm dao kè cổ anh, anh có tâm tư để nhớ lại những đau khổ của mình không?” Nói xong đoạn thứ nhất, Kiều Hi nhìn chằm chằm Cố Viêm Chi, giống như là một học sinh đang nghiêm túc nghe giảng, đáy mắt đầy chờ mong được tán thành.
Cố Viêm Chi liếc nhìn cô một cái, cũng không vội đưa ra lời bình luận, “Tiếp tục.”
“Thứ hai, trong di thư anh ta có nhắc tới cô gái mà anh ta thích, ở đây cô gái mà anh ta nhắc tới chắc hẳn là Tần Ngu, sau đó anh ta nhắc tới đều là người phụ nữ, người phụ nữ ở đây, là chỉ một người phụ nữ khác.”
Nguyên nhân? Cố Viêm Chi nhìn chằm chằm vào Kiều Hi, ánh mắt có một chút tán thành. Chi tiết này rất ít người có thể phát hiện, có lẽ phần lớn mọi người đều cho rằng hai người phụ nữ xuất hiện trước và sau đều là Tần Ngu, bởi vì người phụ nữ lần thứ hai xuất hiện, Chương Trình có nhắc tới “Cô ta rất nhanh sẽ biến mất khỏi thế giới này”, rồi sau đó Chương Trình quả thực cũng hạ thủ đối với Tần Ngu, tất cả những chuyện này thoạt nhìn đều rất logic, thế nên mọi người mới bỏ quên sự khác nhau giữa hai người này.
Kiều Hi chớp mắt mấy cái, Cái này đều là do giác quan thứ sáu của tôi, anh cũng biết đó, giác quan thứ sau của phụ nữ cũng rất chuẩn.”
Trong nháy mắt sự tán thành dưới đáy mắt của Cố Viêm Chi biến mất không còn chút dấu vết, “Đừng nói với tôi kết luận thứ ba của em cũng dựa vào cảm giác của giác quan thứ sáu không có chút căn cứ nào nữa đấy.”
“Đương nhiên là không phải, căn cứ vào suy luận lúc trước của anh, Thẩm Vi Nhi đã cho Chương Trình một lợi ích nào đó nên anh ta mới cam tâm tình nguyện nhận hết mọi tội lỗi, lợi ích gì mà có thể khiến cho Chương Trình động lòng? Người có thể tác động tới nội tâm của Chương Trình chỉ có thể là người thân, người kia chính mà mẹ của Chương Trình, Thẩm Vi Nhi đồng ý sẽ chăm sóc cho mẹ Chương Trình, chấm dứt mối lo lắng của Chương Trình trước khi chết, cho nên Chương Trình mới đáp ứng yêu cầu của Thẩm Vi Nhi, không phải sao?”
Còn gì nữa không? Die nd da nl e q uuydo n.
Không còn nữa. Kiều Hi nhún vai, bộ dạng giống như đó là chuyện hiển nhiên, suy luận mới vừa rồi ngay cả chính cô cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay khen bản thân mình, biểu hiện xuất sắc như vậy, cô tự cảm thấy đã vô cùng hoàn mỹ rồi.
Cố Viêm Chi yên lặng chớp mắt một cái, giơ tay lên đỡ trán, “Quả nhiên là tôi đã đánh giá năng lực của em quá cao.”
“Phân tích tâm lý tội phạm cũng không phải là phương diện mà tôi am hiểu.” Kiều Hi nhướn mày.
Cố Viêm Chi nhắm hai mắt lại, lúc này mới mở miệng nói, giọng nói hơi trầm thấp, “Tình cảm, là thứ mà khoa học không thể đưa ra phán đoán được, còn nữa giác quan thứ sáu trong miệng của em, cũng không hề có căn cứ khoa học. Nếu như chỉ dựa vào những thứ lập lờ nước đôi này mà đưa ra kết luận, thì sẽ có vô số án oan.” Dienx dandf Kê quyu dong.
Kiều Hi không nói đúng sai, chỉ nhìn anh, chờ anh phân tích một cách chuyên nghiệp.
“Di thư là thật, bởi vì chữ viết rất trôi chảy, tất cả các nét bút, cách hành văn đều rất liền mạch, ngoại trừ mấy chữ viết cuối cùng hơi viết ngoáy - - bởi vì tới cuối cùng tâm tình của anh ta đã trở nên kích động. Nếu như bị ép buộc, phần lớn chữ viết sẽ bị ngắt quãng hoặc viết nhầm. Tiếp theo, bức di
/189
|