Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh
Chương 118: Lại nhớ tới người phụ nữ ngu ngốc kia
/189
|
Chương 118: Lại nhớ tới người phụ nữ ngu ngốc kia
Editor: Táo đỏ phố núi
Tất cả thái độ lạnh lùng lười biếng thay đổi trong chớp mắt, mặt mày ủ rũ xuống đứng ở bên cạnh Tống Mạc, người phụ nữ có đôi mắt đen láy mang theo chút thấp thỏm, thoạt nhìn có vẻ đặc biệt trong sáng, giống như một con thỏ vô tội, “Tống tiên sinh, tôi có thể kính anh một ly rượu không?"
Tống Mạc ngước đôi mắt lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ một cái, ánh mắt, rơi vào cái ly rượu trong tay của cô ta, dưới ánh đèn chất lỏng màu đỏ đang óng ánh, bàn tay thon dài của người phụ nữ đang cầm chiếc ly, cánh tay cầm rất chắc chắn, không run rẩy, cũng không thể hiện sự khẩn trương nào, lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn lại gương mặt của người phụ nữ, trong đôi mắt đen kia, chỉ có mong đợi, không có sự căng thẳng, không có sự mưu tính, hết sức trong suốt, giống như là… Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tần Ngu, trong suốt tới mức giống như hồ nước mùa thu.
Trầm mặc mấy giây, tiếp nhận ly rượu từ trong tay của người phụ nữ, rồi đặt lên trên bàn ở bên cạnh.
Không hề nhìn về phía người phụ nữ nữa, ánh mắt của Tống Mạc, rơi vào một khoảng không hư vô nào đó, lúc đó, trong hình ảnh mơ hồ, anh lại không nhịn được mà nhớ tới Tần Ngu, không biết người phụ nữ ngu xuẩn kia lại... Người phụ nữ kia bây giờ đang làm gì? Có nhớ tới anh không? SSdienng dànlew quy9on.
Lâm Lam bị gạt bỏ ở đó không quan tâm đứng mấy giây, cảm thấy người đàn ông ở trước mặt rất lạnh lùng, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, như vậy rất không có tình người, ngay cả dung mạo của cô ta như vậy, đều khinh thường không thèm liếc mắt nhìn nhiều hơn chút, dưới đáy lòng, bản năng chinh phục từ lúc sinh ra đã lặng lẽ lan tràn ra.
Bước lên một bước, khẽ cười một tiếng, "Tống tiên sinh, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"
Ánh mắt của Tống Mạc khẽ chấn động, anh vậy mà lại nghĩ tới người phụ nữ kia đến xuất thần?
Rất nhanh, giấu giếm đi tâm trạng của mình, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, lườm người phụ nữ một cái, “Tuỳ.”
Khoé môi của Lâm Lam cong lên, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Tống Mạc, đối diện với anh, một tay chống cằm, vô cùng hứng thú nhìn Tống Mạc, "Tống tiên sinh, tại sao không đi khiêu vũ?"
"Không có hứng thú."
"Ồ, xem ra, Tống tiên sinh quả thật giống y như lời đồn trong truyền thuyết."
Tống Mạc không nói, tất cả sự chú ý, một lần nữa rơi vào hướng ngoài cửa.
"Tống tiên sinh đang chờ người nào sao?" Lâm Lam theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy quang ảnh chỗ cửa ra vào, rất vắng vẻ.
Tống Mạc nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn vào chiếc đồng hồ ở trên cánh tay, lông mày hơi nhíu lại, tại sao giờ này mà Lâm Trạch Thiên còn chưa tới? SSdienngi-dànlew quy9on.
Thấy bộ dạng mắt nhìn thẳng của anh, cũng không tính nói chuyện cùng với cô ta, Lâm Lam cũng không có ý định ở đây lãng phí miệng lưỡi nữa, nếu người đàn ông này đã vô tình đối với cô ta, thì cô ta cũng không nhân từ nữa, đã đến lúc rồi, kéo dài thêm nữa, mất công đêm dài lắm mộng.
Bưng ly rượu đỏ ở trên tay, khẽ nghiêng người, nhìn về phía Tống Mạc, trong mắt hiện lên chút bộ dạng uất ức, “Xem ra, Tống tiên sinh bề bộn nhiều việc, nếu đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy Tống tiên sinh nữa, nhưng mà, xem như tôi và anh đã từng hợp tác, không biết tôi có vinh hạnh kính Tống tiên sinh một ly rượu không?”
Vẻ mặt Tống Mạc không chút thay đổi, liếc nhìn cô ta một cái, nâng ly rượu trên bàn lên.
Lâm Lam vẫn có bộ dạng trang nhã dịu dàng như trước, vẫn cúi thấp đầu, một hơi uống cạn hết rượu ở trong ly.
Cô ta ngụy trang quá tốt, tất cả sự chú ý của Tống Mạc lại đặt vào một người khác, cũng không phát hiện ra lúc này người phụ nữ này có chút khác thường, giơ ly rượu lên đặt trên môi.
Đang muốn uống hết, đột nhiên ở cửa vang lên tiếng xôn xao không nhỏ.
Ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt cùng tập trung lại một hướng.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám người, một người đàn ông ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi đang từng bước tiến vào, làm tan biến đi sự u ám, ánh sáng bao trùm lên, sau đó hé lộ ra khuôn mặt anh tuấn và cường tráng. Mái tóc mày đen không che được mặt mày sâu sắc, ánh mắt của anh ta bình tĩnh, thâm thuý và tĩnh mịch. Ánh sáng ở sống mũi tạo thành một cái bóng nhàn nhạt, môi mỏng khẽ mím lại, sắc lanh như dao lam, không phải gương mặt của anh ta xuất chúng bao nhiêu, nhưng bạn không thể không chú ý tới khí chất tĩnh lặng như biển sâu ở ở trên người của anh ta, không bừa bãi, không lớn lối, rõ ràng có nét mặt ôn hoà, những lại giết người vô hình. leê quý d0n9
Vị này làm cho vô số người chỉ nghe thấy thôi đã sợ mất mật, tồn tại như ma quỷ trong truyền thuyết hắc đạo, Lâm Đại Thiên người đỡ đầu ở đại lục, cứ như vậy xuất hiện trước mặt mọi người.
Bộ quần áo vest màu đen thẳng thớm, chiếc áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi nào, hay tay đúc trong túi quần, mỗi bước đi nhanh như gió, giơ tay nhấc chân, đều chững chạc như một người đàn ông trầm tĩnh sâu sắc, hết lần này tới lần khác toát lên khí thế sắc bén khiến người ta cảm thấy bị đè nén.
Đi sau lưng của anh ta, có mấy người đàn ông mặc đồ vest màu đen giống như vậy, người nào người nấy có thân hình cao lớn khôi ngô, sắc mặt hung dữ.
Dường như là chỉ mới đi vào tới hội trường, Tổng giám đốc Linh Thạch đã nhanh chóng ra đón, mang theo vẻ mặt nịnh nọt.
Đáng tiếc, không có người nào đáp lại lời ông ta.
Ánh mắt của Lâm Trạch Thiên cũng không dừng lại trên mặt của Tổng giám đốc Linh Thạch, mà bình tĩnh nhìn khắp một lượt trong phòng tiệc, trầm trầm lên tiếng, "Tổng giám đốc Tống Thị ngồi ở đâu?"
Vẻ mặt Tổng giám đốc Linh thạch ngẩn ra, chỉ chần chừ một lát, rất nhanh đã chỉ về hướng của Tống Mạc. lexfsê quýsad d0n9
Tất nhiên là Tống Mạc rất trấn định và tự nhiên, vẻ mặt không biến sắc khi nhìn thấy một màn như vậy, khóe môi nhếch nhếch, giữa lông mày lộ ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng ngoảnh lại nhìn.
Rốt cuộc anh ta cũng đã tới.
―――
Một thời gian im lặng ngắn ngủi, buổi tiệc một lần nữa lại trở nên náo nhiệt.
Lâm Lam vốn đang ngồi trên ghế sô pha đối diện với Tống Mạc không biết đã trốn vào góc nào rồi, vẻ mặt không biến sắc đánh giá vị khách không mời mà đến trên trời rơi xuống làm rối loạn kế hoạch của cô ta.
Hứa Văn thấy có chút không đúng, cũng lấy cớ bỏ lại người bạn đang khiêu vũ với mình, vội vã trở lại bên cạnh người của Tống Mạc, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người mới đến ở trước mặt.
Vẻ mặt của Lâm Trạch Thiên lạnh nhạt, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, rất khó làm cho người ta hình dung với người giết người không chớp mắt đỡ đầu ở đại lục trong truyền thuyết kia là một người.
Anh ta khẽ nhướn mày, đi thẳng tới ghế sô pha đối diện chỗ Tống Mạc ngồi xuống, hai chân ưu nhã vắt lên nhau, cúi người cầm lấy ly rượu đỏ ở trên bàn, chiếc khuy áo màu hổ phách trên bộ đồ vest màu đen, phản chiếu ánh sáng đèn điện tản ra khắp nơi, mơ hồ sáng lên trong không khí, mà dưới ánh đèn, mắt của anh ta sâu như bóng đêm, khoé môi khẽ nhếch, giơ ly rượu lên, “Tống tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.” Taoso do leê quíy dđono.
Tống Mạc thuận tay bưng ly rượu đỏ mà Lâm Lam để lại, khẽ nhấp một ngụm, “Không dám, Lâm tiên sinh mới là nghe danh không bằng gặp mặt.” Tuy là lời nói khiêm tốn, nhưng lại không kiêu không nịnh.
Một người thì giết người vô số, hành tẩu trong mưa bom bão đạn, máu me điên cuồng, một người lật tay làm mây úp tay làm mưa, thao túng thương giới một cách hung ác và tàn bạo, hai người âm thầm quan sát lẫn nhau và thăm dò đối phương, giống như là hai bên không tiếng động đọ sức với nhau, ánh lửa thoáng hiện lên trong không khí.
Đợi sau khi nói mấy câu khách sáo xong, Lâm Thiên Trạch vạch trần đầu tiên, biểu hiện ra ý định tới đây ngày hôm nay.
"Không dối gạt gì Tống tiên sinh, hôm nay sở dĩ tôi xuất hiện tại nơi này, chính là tới đây tìm anh."
Tống Mạc không nói, vẻ mặt yên lặng nhìn Lâm Trạch Thiên, nhưng mà, dưới đáy mắt kia, giống như hiện lên một tầng sương mù, mông lung nhìn không rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn, giờ phút này mơ hồ lộ ra một chút tái nhợt vô lực, cái trán, cũng có một tầng mồ hôi lạnh toát ra, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn trên ghế so pha, dường như đang âm thầm dùng sức, ngón tay nổi lên một vòng màu trắng, trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên, ánh mắt của anh ẩn nhẫn và đè nén.
Đầu óc dường như khó có thể hoạt động, ý thức giống như bị rút đi từng chút một, tứ chi dần dần cứng ngắc vô cảm, giống như sắp mất đi ý thức, ánh mắt của Tống Mạc chuyển một cái, đột nhiên nhìn ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, vẫn còn khẽ sóng sánh, giống như là mạch máu ở trên thân thể con người, hiện lên chút ánh sáng quỷ dị.
Chén rượu này, đã bị người khác động tay động chân!
Ánh mắt Hứa Văn rất tinh tường, phát hiện ra Tống Mạc khác thường, trong lòng khẽ run lên, trên mặt lại nhìn không ra chút nghi vấn nào, che giấu vô cùng tốt, chỉ bước lên một bước, khẽ cúi người, nhìn vào ánh mắt của Tống Mạc, "Tổng giám đốc Tống, ngài không có chuyện gì chứ." Taozxfo do leê qutruíy dđono.
Cánh tay của Tống Mạc không nâng dậy được, ngay cả cái lưỡi, cũng bắt đầu trở nên vô cảm, không nghe theo ý muốn nữa, cụp mắt xuống, trong mắt chợt loé lên tia sắc bén, run rẩy có chút khó khăn từ cổ họng nói ra một câu: “Lập tức gọi người…Dẫn tôi về khách sạn.”
Anh đã bị trúng thuốc mê, rất nhanh sẽ hôn mê bất tỉnh, đến lúc đó, nếu là tình cảnh không thể khống chế, lỡ phát sinh ra chuyện gì, thì nguy rồi.
Hứa Văn lập tức gọi điện thoại cho lái xe, sau đó nhìn Lâm Trạch Thiên đang chau mày ngồi đối diện nhìn Tống Mạc với ý tứ sâu xa, khẽ vuốt cằm, "Thật ngại quá Lâm tiên sinh, hôm nay thân thể của Tổng giám đốc Tống chúng tôi không được khoẻ lắm, sợ là không thể ở lại bàn chuyện với Lâm tiên sinh được, mong Lâm Tiên sinh cứ tự nhiên.”
Trong lòng Lâm Trạch Thiên tất nhiên là hiểu rõ, bọn họ cùng một loại người, hàng năm sống ở nơi đầu sóng ngọn gió, tự nhiên sẽ đắc tội rất nhiều người, người tìm tới cửa để báo thù cũng không thiếu, loại chuyện như thế này, anh ta thấy nhưng không thể trách, cũng không làm Hứa Văn khó xử, khẽ gật đầu.
Rất nhanh có hai người đàn ông đi vào đầu bậc thang, đỡ Tống Mạc đang nhắm nghiền hai mắt rời khỏi phòng yến hội, chỉ còn lại một đám người, đang bàn luận huyên náo. Dđienn damn leie quyýdon.
Rất nhanh Lâm Trạch Thiên cũng dẫn những thuộc hạ rời đi.
Nhân vật nguy hiểm rời đi, Tổng giám đốc Linh Thạch mới ra mặt, giữ lại phóng viên mới chụp được tình cảnh vừa rồi, ém đi tất cả những tin tức có liên quan tới Tống Mạc, cái này là tin tức quan trọng hàng đầu, tin tức Tổng giám đốc của Tống thị bị người ta hãm hại một khi bị truyền đi, đối với sự hợp tác của hai bên mà nói, rõ ràng không có lợi ích gì.
Mà đối với đại đa số những người ở đây, khuya hôn nay chỉ là trận phong ba nhỏ, chỉ là một sự việc râu ria xen vào, bọn họ ôm tâm tính xem trò vui rất nhanh đã bị quên lãng, bên trong phòng yến hội lại một lần nữa khôi phục lại sự náo nhiệt.
Ẩn náu trong đám người, Ngải và Lâm Lam lẳng lặng quan sát hết tất cả, hết sức ăn ý cụng ly, hai người nhìn nhau, đáy mắt hiện lên tia thị huyết vui vẻ.
Mặc dù ở giữa có xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn, nhưng kế hoạch của bọn họ, kết quả vẫn được tiến hành thuận lợi.
Kế tiếp, chính là thời gian bọn họ - - ra mặt…
Nhìn nhau cười một tiếng, đứng dậy, rời khỏi phòng yến hội.
Trong bóng đêm đen như mực, một chiếc xe việt dã lao đi như một con báo không tiếng động đi qua con đường trống trải, vội vã hướng tới khách sạn Trà Hương quốc tế.
Hết chương 118.
/189
|