Chương 30 Con ngựa cỏ trong lòng cô
" A lô?" Mạc Quân lạnh nhạt nhận điện thoại, đầu kia lập tức vang lên âm thanh tức giận của Trương Cầm.
"Mạc Quân, con chết ở đâu rồi, sao vẫn chưa về nhà? Con mau trở về nhận sai nói xin lỗi với cha con đi, nói sau này con cũng sẽ không chọc tức ông ấy nữa, có nghe không. Nếu con không trở về, tôi cũng không nhận người con gái như con !"
"Dì gọi điện tới, chính là nói cái này?"
"Không nói cái này còn nói cái gì? Mạc Quân, con là muốn giết chết mẹ sao, con không nghe lời như thế, vậy chỗ đứng của mẹ trong nhà như thế nào? Vì mẹ, con cũng đừng phản nghịch như vậy, tôi khổ cực nuôi con lớn, lương tâm của con đi đâu rồi?" Trương Cầm rất đau lòng ôm đầu tố cáo cô.
Bà ta cho là, cô vẫn là Mạc Quân trước đó. Chỉ cần bà ta hơi dùng khổ nhục kế, Mạc Quân sẽ mềm lòng.
A, trước kia cô mềm lòng, toàn bộ vì cô xem bà ta là người thân nhất.
Vì người bà ta quan tâm, cô thật sự cái gì cũng có thể nhẫn nhịn.
Nhưng xin lỗi, bây giờ người mẹ này, đã biến thành con ngựa cỏ trong lòng cô!
"Nói xong rồi?" Đối mặt với tức giận của bà ta, giọng nói của Mạc Quân vẫn là lạnh như băng, không lên xuống chút nào, "Nếu như nói xong rồi, thì đến lượt tôi. Nhớ kỹ, sau này nếu như không phải là vì đồng ý điều kiện của tôi, cũng đừng gọi cho tôi, tôi bận nhiều việc, không có thời gian nghe các người nói nhảm."
Nói xong, Mạc Quân trực tiếp cúp điện thoại, căn bản không quan tâm Trương Cầm sẽ phản ứng gì.
Dĩ nhiên không cần suy nghĩ, bà ta khẳng định giận đến sắp điên rồi.
Mà Trương Cầm đúng là muốn giận điên lên.
"Nó nói cái gì?" Mạc Chính Cương ở bên cạnh vừa thấy phản ứng của bà ta, cau mày nghi ngờ hỏi.
Trương Cầm tức giận nói ︰ "Nha đầu chết tiệt đó, nó căn bản cũng không nghe lời tôi! Còn nói nếu như không đáp ứng điều kiện của nó, cũng đừng gọi điện thoại cho nó. Ghê tởm hơn chính là, ngay cả điện thoại của tôi mà nó cũng dám cắt đứt. Chồng, tôi thấy nha đầu này là tới thật."
Ánh mắt của Mạc Chính Cương lập tức trở nên hung ác, giận đến mức cười lạnh liên tục, " Được, được lắm! Nhóc thối này, tôi thấy nó là muốn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Nó thật cho là dựa vào những thứ như vậy thì có thể uy hiếp tôi sao? Mạc Chính Cương tôi có thể đi tới hôm nay, thứ dựa vào cũng không phải là nhóc con như nó. Nếu nó đã không biết điều như vậy, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"
"Chồng, anh muốn làm gì?" Trương Cầm mong đợi hỏi.
Trong mắt Mạc Chính Cương thoáng qua vẻ tàn nhẫn, khóe miệng nhếch lên cười lạnh nói ︰ "Còn có thể làm gì, đương nhiên là bắt nó trở về, để cho nó. . . Sống không bằng chết!"
. . .
Mà đây bên, Mạc Quân lạnh nhạt cúp điện thoại, tiếp tục ung dung nói chuyện với Hách Yến Sâm bọn họ.
"Vừa nãy nói tới đâu rồi?"
Cô vừa nãy nói chuyện điện thoại, khiến cho Hách Yến Sâm bọn họ nhìn thấu được điều gì đó.
Ánh mắt Bạch Lãng lóe lên, cười nói ︰ "Nói đến sản phẩm nghiên cứu của nhà họ Mạc tại sao có thể là người khác."
Mạc Quân cười nhạt, " Đúng vậy, tại sao có thể là người khác. Trước kia tôi vẫn cho là, là vì nguyên nhân tôi là đứa con hoang, vì hình tượng của nhà họ Mạc, cho nên toàn bộ vinh dự của tôi cha tôi đều cho Mạc Tâm Vũ. Nhưng cho dù tôi là con hoang, cũng không nên đối với tôi như vậy có phải không?"
"Đó là vì cái gì?" Bạch Lãng tò mò, Hách Yến Sâm cũng nghi ngờ nhìn Mạc Quân.
"Chẳng lẽ cô không phải là con gái của nhà họ Mạc?" Thương Thạch rất tỉnh hỏi.
Suy đoán này, rất có thể !
Kết quả Mạc Quân lại cười ︰ "Không phải. Thân phận của tôi, các người nhất định không đoán được."
"Là cái gì?" Lần này người không nhịn được là Hách Yến Sâm, giọng của anh hỏi thăm vô cùng trầm thấp. Rất hiển nhiên, đối với chuyện của cô anh cũng có hứng thú.
/1732
|