Chương 27 Trời ạ, đầy là không công bằng
Ít nhất vật này đối với cơ thể con người không có tổn hại.
"Tôi thấy có lẽ không có vấn đề, lần sau khi Vân Long phát tác, chúng ta liền thử một chút." Bạch Lãng mang theo mấy phần mong đợi nói, "Nếu quả thật hữu dụng, cô Mạc kia đúng là một nhân tài."
Hách Yến Sâm không giải thích được nhếch môi, "Có lẽ cô ấy vẫn thật sự là một nhân tài."
"Tôi rất mong đợi." Bạch Lãng cũng bật cười.
Hách Yến Sâm không có nói là đúng, anh cũng rất mong đợi.
Số lần phát tác của Vân Long ngày càng nhiều, trời mới vừa sáng, anh ta lại nghiện ma túy rồi.
Như trước đó, một lần phát tác của anh ta rất đau đớn, rất điên cuồng.
Hách Yến Sâm bọn họ nhanh chóng đuổi tới phòng của anh ta, Bạch Lãng cũng quyết định thử dùng nước thuốc của Mạc Quân nghiên cứu ra.
Khi anh tiêm nước thuốc vào trong cơ thể của Vân Long, mỗi một người cũng mang theo mấy phần khẩn trương mong đợi.
Đều ở đây cầu nguyện thứ này nhất định phải hữu dụng.
Nhưng 5 phút trôi qua, Vân Long vẫn là rất gào thét đau đớn và giãy giụa, triệu chứng của anh ta dường như không có chút nào chậm lại.
Sau đó 10 phút trôi qua, nước thuốc vẫn là không có phát huy bất kỳ tác dụng nào.
"Sao lại không có tác dụng?" Thương Thạch nôn nóng không nhịn được chất vấn.
Bạch Lãng cũng cau mày, "Theo lý mà nói, hẳn là phát huy hiệu quả, không phải một chút tác dụng cũng không có."
"Có thể nước thuốc này căn bản là không có tác dụng hay không?" Thương Thạch hoài nghi nói, "Tôi cũng biết, Mạc Quân đó sẽ không thành công. Sao có dễ dàng thành công như vậy, cô ta cũng không phải là thần."
"Không bằng nhìn thêm chút nữa?" Bạch Lãng hỏi thăm nhìn về phía Hách Yến Sâm.
Hách Yến Sâm vẫn luôn nhìn chằm chằm Vân Long, sắc mặt u ám sâu lắng của anh khiến người khác không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.
Anh không trả lời, những người khác cũng không dám nói nữa.
Mọi người cũng mang theo tâm trạng bất an tiếp tục chờ đợi, nhưng ... tình hình của Vân Long càng nghiêm trọng hơn !
Đột nhiên toàn thân anh ta kịch liệt co quắp, vẫn còn đang trợn trắng mắt, dáng vẻ kia so với động kinh còn đáng sợ hơn.
"Bạch Lãng, mau xem cậu ta thế nào!" Hách Yến Sâm lo lắng ra lệnh.
Bạch Lãng đã xông tới ——
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi, anh ta cũng không có cách nào lập tức kiểm tra được Vân Long là thế nào. Nhưng tình hình Vân Long đáng sợ giống như là lập tức sắp chết.
"Chúng ta bị gạt rồi! Mẹ nó, tôi đi giết người phụ nữ đó!" Thương Thạch tức giận muốn xông ra.
"Không được phép đi!" Hách Yến Sâm hô lên.
Cùng lúc đó, Vân Long bộc phát ra gào thét đau đớn, sợi dây trói anh ta liền văng ra.
"Mau tới đè cậu ấy lại!" Bạch Lãng vội vàng nói, một người anh ta không được.
Thương Thạch lại nhanh chóng trở lại đè Vân Long lại, anh ta mới vừa đè anh ta lại, Vân Long đột nhiên hướng đến mặt anh ta, nôn ra ngoài!
Thương Thạch đột nhiên bị nôn cả người, ngẩn người.
"Ọe——" Vân Long tiếp tục ói lên anh ta...
Ói...
Ói...
"Ói!" Bạch Lãng đã che miệng anh ta bật ra xa ba mét, "Làm sao để hết ói?"
Có thể nói, đồ Vân Long ăn đi vào toàn bộ đều ói ra ngoài, nhưng đồ trong dạ dày anh ta không nhiều, phía sau dường như đều là ói ra axit dạ dày.
Nhưng sau toàn bộ quá trình oí ra ngoài, tinhf hình của Vân Long dường như đã khá hơn nhiều. Ít nhất anh ta không đau đớn giãy giụa nữa, chẳng qua chỉ là thoi thóp ngất đi.
Thương Thạch giống như hóa đá cứng ngắc tại chỗ.
Tay anh ta vẫn duy trì tư thế ấn lấy Vân Long, anh ta không biết lúc này nên tức giận hay là vui vẻ yên tâm, hoặc là nên vui vẻ yên tâm hay là tức giận!
Tóm lại anh ta rất muốn khóc...
"Cậu chủ." Thương Thạch có chút ủy khuất nhìn về phía Hách Yến Sâm, anh ta thật sự ủy khuất, vì tay trên người Bạch Lãng vẫn sạch sẻ, một giọt cũng không có bị dính.
Mà anh ta, là toàn bộ cơ thể!
Trời ạ, đây là không công bằng! Ông bắt nạt người ta... o()o
/1732
|