Chương 23 Người nghiên cứu, đều là tôi
Nhưng bọn họ sao có thể động thủ với anh ta, chỉ có thể dùng sức đè anh ta, khích lệ anh ta, nhắc nhở anh ta.
Đáng tiếc toàn bộ đều vô dụng.
Vân Long nghiện ma túy quá nặng, tình trạng đã nặng đến sức lực ý chí dũng mãnh cũng không có cách nào nhịn được.
Bây giờ chỉ có cho anh ta ma túy, anh ta mới có thể giảm bớt đau đớn.
Nhìn anh ta đau đớn như vậy, dáng vẻ sụp đổ như vậy, Thương Thạch bọn họ dường như muốn mềm lòng tìm ma túy cho anh ta~ . Thật ra bọn họ có thể cung cấp ma túy cho anh ta cả đời~ , nhưng bọn họ không thể làm như vậy.
Bởi vì tiếp tục hút, Vân Long sớm muộn cũng sẽ chết.
"Bất kể là cậu ấy sắp chết, hay là dáng vẻ thế nào, ai cũng không được phép mềm lòng với cậu ấy!" Mặt Hách Yến Sâm lạnh như băng, thiết huyết* ra lệnh, "Ai dám lén cho cậu ấy, tôi liền giết người đó."
*ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh
"Nhưng cậu chủ, cậu ấy như vậy căn bản là không chịu nổi." Thương Thạch không nhịn được nói.
"Im miệng." Hách Yến Sâm nghiêm nghị liếc nhìn anh ta, "Cho dù là ông dám không nghe theo lời tôi, tôi cũng sẽ giết ông."
" Vâng, tôi sẽ không!" Thương Thạch nghiêm túc bảo đảm.
Nhưng một giây kế tiếp, anh ta liền dao động mở to mắt, bởi vì Vân Long cắn lưỡi tự sát!
" Két——" Khi Thương Thạch còn chưa kịp phản ứng đi ngăn cản, Hách Yến Sâm đã nhanh chóng xông lên, trực tiếp bóp cằm Vân Long, làm anh ta trật khớp.
"A, a. . ." Cằm Vân Long trật khớp, trong miệng rít lên hỗn hợp máu.
Thấy dáng vẻ này của anh ta, sắc mặt tất cả mọi người đều chấn động.
Vân Long, là một trong những người có ý chí sức lực cường hãn nhất trong bọn họ, anh ta nhất định là một người đàn ông mạnh mẽ sắt đá.
Trước kia đối mặt với tất cả hành hạ, anh ta cũng chưa từng chớp mắt.
Lúc này anh ta lại. . . Bị hành hạ muốn tự sát.
Có thể tưởng tượng được, anh ta có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu sụp đổ.
Anh em của bọn họ, lại bị hành hạ muốn tự sát, sự đả kích này, thật sự nặng nề khiến trong lòng bọn họ chấn động.
Đôi mắt Hách Yến Sâm đã lạnh lẽo u ám đen như mực không có một tia ánh sáng.
Tất cả mọi người đều đang ẩn nhẫn, nếu lúc này bắt những người đó, bọn họ nhất định sẽ bằm thây toàn bộ bọn chúng thành vạn đoạn.
"Không có cách nào, tôi gia tăng thêm liều lượng cho cậu ấy, nhưng chỉ có thể một lần, nếu không sẽ tổn hại nghiêm trọng đến thân thể cậu ấy." Sắc mặt Bạch Lãng sa sầm đi lấy thuốc, Hách Yến Sâm cái gì cũng không nói, hiển nhiên là thầm chấp nhận ý của anh ta.
Dáng vẻ bây giờ của Vân Long bộ, thật sự bọn họ cái gì cũng không làm được.
Mà ngay lúc này, Mạc Quân đi vào, "Anh ta có phải đã hút rất nhiều ma túy hay không~?" Cô chợt hỏi.
Hách Yến Sâm chuyển đôi mắt nhìn về phía cô, khí tức lạnh lẽo không nói gì.
Nhưng ý tứ của anh rất rõ ràng, chuyện này không liên quan tới cô, cô tốt nhất cái gì cũng đừng hỏi.
"Anh điều tra qua bối cảnh lý lịch của tôi chưa?" Mạc Quân nhìn anh chằm chằm thay đổi câu hỏi.
Hách Yến Sâm có chút mơ hồ không rõ ý cô, "Cô muốn nói cái gì?"
Mạc Quân kiên định nói ︰ "Anh khẳng định đã điều tra qua, anh phải biết, tôi là người nhà họ Mạc. Nhà họ Mạc là dựa vào chế thuốc mà trở nên giàu có, kỹ thuật chế thuốc của bọn họ rất dẫn đầu."
Hách Yến Sâm một chút liền hiểu ý cô, anh không đàng hoàng tùy tiện nhếch môi, "Ý cô là, nhà họ Mạc các người có thể chế ra thuốc giải ma túy~?"
"Có thể thử một chút."
"Nhưng các người chế tạo đều là mỹ phẩm, cũng không phải là thuốc chữa trị thân thể. Hơn nữa theo tôi biết, địa vị của cô ở nhà họ Mạc không hề cao, có lẽ cô cũng không có quyền phát biểu."
Mạc Quân gật đầu, "Anh nói không sai, địa vị của tôi ở nhà họ Mạc không hề cao. Nhưng tôi không cần có quyền phát biểu, bởi vì người nghiên cứu sản phẩm của nhà họ Mạc, đều là tôi."
/1732
|