Chương 21 Sweet honey
Cũng không biết tình trạng vết thương của anh bây giờ như thế nào, có chuyển biến xấu hay không.
Mạc Quân ở phòng khách đi tới, rất quen thuộc đi lên phòng ngủ chính trên lầu.
Mà ở cửa phòng ngủ của Hách Yến Sâm, cô đúng lúc gặp được Thương Thạch từ trong đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cô, Thương Thạch hơi híp mắt, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia cảnh giác.
Căn biệt thự này không xem là nhỏ, phòng cũng rất nhiều.
Nhưng dáng vẻ này của Mạc Quân, xem ra dường như là trực tiếp tìm tới nơi này.
Thương Thạch vốn là cảnh giác cô, lúc này càng toát ra cảnh giác hơn, " Cô Mạc, cô có cái gì chuyện sao?"
Giọng nói của anh ta cũng rất lạnh nhạt, hết sức phòng bị rõ rệt.
Mạc Quân biết anh ta đang nghĩ gì, cô trả lời rất tự nhiên︰ "Tôi tới xem tình hình của anh ấy như thế nào. Xin hỏi, tôi có thể vào không?"
"Bây giờ cậu chủ đang nghỉ ngơi, không tiện bị quấy rầy."
"Để cho cô ấy vào." Thương Thạch mới vừa nói xong, bên trong liền truyền tới giọng nói trầm thấp của Hách Yến Sâm.
Thương Thạch sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp tránh ra, để cho Mạc Quân đi vào.
Mạc Quân ung dung đi vào phòng ngủ chính của Hách Yến Sâm, vừa hay thấy anh đứng ở mép giường thay quần áo.
Vóc dáng của Hách Yến Sâm rất cao, vóc người vô cùng mảnh mai hoàn mỹ.
Kiếp trước Mạc Quân cũng rất thích xem dáng vẻ anh thay quần áo, không biết tại sao, cô cảm giác anh như vậy rất hấp dẫn.
Lúc này bỗng nhiên gặp lại cảnh tượng mình thích, khóe miệng của cô liền không nhịn được cong lên nở một nụ cười.
Mà nụ cười của cô, đương nhiên không có bị ánh mắt của Hách Yến Sâm bỏ qua.
Cô gái này, sao mỗi lần thấy anh cũng không nhịn được mỉm cười?
Vẻ mặt của Hách Yến Sâm lạnh nhạt, chỉ sâu thẳm nhìn cô rồi hỏi ︰ "Tìm tôi có chuyện gì?"
Mạc Quân cười trả lời ︰ "Tới cảm ơn anh tối hôm qua cho tôi ở lại. Thật ra thì tôi là không nhà để về, mới đến tìm anh. Nhưng tôi cũng là thật sự muốn đến tìm anh."
"Nếu cảm ơn tôi cho cô ở lại, có phải nên nói cho tôi, tại sao cô có thể biết tôi hay không?" Hách Yến Sâm chậm rãi cài nút áo sơ mi, hờ hững hỏi.
Đối với người phụ nữ kỳ quái xa lạ này, biểu hiện của anh có thể nói là tương đối ổn định.
Phần khí phách và định lực này, cũng là thứ Mạc Quân thích.
Nụ cười của Mạc Quân không nhịn được mở rộng, "Tôi không có cách nào giải thích, nhưng tôi chính là biết anh. Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ nói cho anh sự thật."
"Ừm, không biết sẽ là ngày nào ?" Đôi mắt Hách Yến Sâm chuyển động, nhàn nhạt nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
"Có lẽ là ngày đó tôi không nhịn được nữa." Mạc Quân vừa cười vừa trả lời.
Hách Yến Sâm không khỏi nhếch môi, "Vậy định lực của cô cũng đừng quá tốt."
"Sẽ không." Mạc Quân đổi chủ đề, quan tâm hỏi, "Vết thương của anh thế nào, tốt hơn chút nào không?"
"Cảm ơn đã quan tâm, tôi rất tốt." Hách Yến Sâm cài lại nút cuối cùng, hỏi ngược lại lần nữa, "Cô còn có chuyện gì? Chẳng lẽ chẳng qua chỉ là tới cảm ơn và quan tâm tôi."
" Ừm." Mạc Quân gật đầu, "Tôi không có chuyện gì, vậy không làm phiền anh nữa."
Nói xong cô muốn đi, nhưng mới vừa đi được hai bước, phía sau liền vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Hách Yến Sâm, "Cô Mạc, trước kia chúng ta thật sự chưa gặp qua sao?"
Mạc Quân quay đầu, nhưng không có trả lời ngay.
Ngay lúc Hách Yến Sâm cho là bọn họ có lẽ thật sự đã gặp nhau, cô bỗng nhiên lộ ra nụ cười, nghịch ngợm hỏi ngược lại ︰ "Anh đoán xem?"
Hách Yến Sâm ︰ ". . ."
Mạc Quân lại không nhịn được nở nụ cười rạng rỡ nói ︰ "Nhưng anh có thể ở trong một bài hát tìm được câu trả lời."
"Cái gì?" Hách Yến Sâm theo bản năng hỏi ngược lại, Thương Thạch ở ngoài cửa cũng vểnh tai nghe.
Mạc Quân nhất thời sâu sắc nhìn anh, như đang gọi anh︰ "Sweet. . . honey."
/1732
|