Chương 11: Như thế nào là con gái bất hiếu?
Học theo dáng vẻ của sư tử la lên một tiếng, cậu bé lại tung tăng chạy theo bước chân của Mạc Quân.
Người gác cổng không biết sự tồn tại của Tiểu Mạc, anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng của Mạc Quân cười lạnh, trong miệng đầy khinh thường: “Tiện nhân không biết tự lượng sức mình!”
Mắng xong, anh ta cố ý lớn giọng thông báo: “Ông chủ, cô Quân đã trở lại!”
Mạc Chính Cương lạnh lùng ngồi chờ trong phòng khách.
Mạc Tâm Vũ về trước cô ta cũng nhìn về phía cửa, đáy mắt lóe lên ánh sáng vui sướng khi người gặp họa.
Mạc Quân cô dám rời nhà trốn đi, hôm nay cô chết chắc rồi!
Mạc Quân nghe người gác cổng cố ý thông báo, chỉ cười nhạo một tiếng, cô không chút do dự đẩy cửa phòng khách ra...
Cô vừa đi vào, Mạc Chính Cương nghiêm túc ngồi trên ghế không thèm nhìn cô một cái, đã lạnh lùng nói: “Mày lại đây, quỳ xuống cho tao! ”
Ông ta quát một tiếng làm cho cả phòng khách lặng thinh không dám phát ra tiếng động.
Trong lòng của Mạc Tâm Vũ và Trương Cầm đang ngồi bên cạnh cô ta đang vô cùng đắc ý.
Mỗi lần nhìn thấy Mạc Chính Cương ngược đãi con gái ông ta, hai mẹ con cô ta thật sảng khoái.
Đặc biệt là Trương Cầm, không nói đến con gái bà ta đoạt thân phận cô cả của nhà họ Mạc, bà ta còn đoạt địa vị của người mẹ đoản mệnh của cô.
Bây giờ tất cả nhà họ Mạc là của hai mẹ con bà ta, bà ta mới là người thắng cuối cùng.
Bây giờ nhìn Mạc Quân mỗi ngày bị tra tấn, cũng thành thú vui của bà ta.
Nhưng mà, Mạc Chính Cương đang tức giận.
Người con gái vốn chỉ biết nén giận, mặc cho người ta xâu xé Mặc Quân cũng không có không cam lòng quỳ xuống như trước.
Mà chỉ bình tĩnh đứng ở cửa, không có chút buồn bã hay hoảng sợ.
Ngược lại, còn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ.
Mạc Chính Cương cũng phát hiện cô không thích hợp, ông ta nhíu mày, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn: “Ánh mắt của mày là sao hả? Tao kêu mày lại đây quỳ xuống, nghe không hiểu hả?”
“Nghe hiểu.” Mạc Quân nhàn nhạt gật đầu.
“Nghe hiểu còn không quỳ xuống! Mạc Quân, tao nói cho mày biết, cái nhà này không phải mày muốn làm gì thì làm. Tao nói rồi, nếu mày không ngoan ngoãn nghe lời, cũng đừng trách tao sử dụng gia pháp.” Mạc Chính Cương tức giận đứng dậy, nói với người giúp việc: “Người tới, đi lấy roi cho tôi, hôm nay tao phải dạy dỗ đứa con gái bất hiếu này.”
“Đứa con gái bất hiếu sao?” Mạc Quân lạnh lùng cười.
Nghe tiếng cười của cô, Mạc Chính Cương và hai người Mạc Tâm Vũ đều kinh ngạc
Mạc Quân có đôi khi sẽ chống đối trả lời với bọn họ, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ có tiếng khinh bỉ như vậy.
Theo bản năng, Mạc Chính Cương cảm thấy Mạc Quân lúc này có chút khác thường.
“Như thế nào là đứa con gái bất hiếu hả?” Mạc Quân nhìn chằm chằm Mạc Chính Cương, nhắc lại từng chữ.
“Nhà họ Mạc có địa vị như ngày hôm nay đều nhờ công lao của Mạc Quân tôi, cho nên ba, tôi muốn hỏi tôi bất hiếu chỗ nào?”
“À... ” Mạc Chính Cương cười lạnh, hai mắt sắc bén: “Mày nói nhà họ Mạc có được như ngày nay đều do công lao của này hả? Mạc Quân, tao thấy mày không chỉ bất hiếu mà còn không biết xấu hổ, tao nuôi mày lớn, cho mày ăn học, mày không biết cám ơn bây giờ còn muốn tạo phản hả? Mày quỳ xuống cho tao, nếu không đừng trách tôi độc ác.”
Lúc này người giúp việc, cũng vừa lúc lấy roi da trâu tới.
Mạc Chính Cương cầm roi, lạnh lùng nhìn Mạc Quân, vung roi.
“Vù... ” Cây roi cắt qua không khí, phát tiếng gió làm người ta sợ hãi.
/1732
|