Bởi vì sự việc kích thích đột phát trong phòng họp kia, cả buổi chiều, người Giản Tình đều lâng lâng. Xem tài liệu cũng dễ dàng thất thần, làm việc gì cũng dễ dàng nhầm lẫn, thần kinh cứ loạn hết cả lên. Trong trái tim lại chôn dấu một tình cảm không thể cho ai biết, vừa lưu luyến lại ngọt ngào rung động không thôi.
Tiểu Lâm ở bên cạnh quan sát cô nửa ngày, rốt cục không thể nhịn được nữa, ai oán thở dài: “Chị Tình, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của chị, khẳng định cũng đã bị boss lớn của chúng ta “giết” rồi! Aizz, em cũng muốn đi lên cho anh ấy “giết” một chút a a a……”
Đâu chỉ là “giết”, căn bản chính là bị ăn sạch trắng trơn, xương cốt cũng không thừa, Giản Tình bướng bỉnh nghĩ.
Nháy mắt, hình ảnh bàn tay to của Phương Khiêm cố định eo nhỏ của cô, ra sức tiến vào trong cơ thể cô ở trong đầu chợt lóe qua, ngượng ngùng mênh mông như vỡ đê hồng thủy lập tức tràn ra bao phủ lấy cô.
Giản Tình hừ Tiểu Lâm một tiếng, không nói tiếp, nào biết Tiểu Lâm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Chị Tình, chị đỏ mặt, chị đỏ mặt! Em đoán đúng rồi nha!”
Đem tầm mắt từ màn hình máy tính chuyển qua, Giản Tình mắt chằm chằm nhìn Tiểu Lâm cười cười: “Lâm Kiều Kiều, em nếu nhàn rỗi như vậy, thì bây giờ đem bản báo cáo đánh giá của ngày mai đem nộp trước đi, chị không ngại dành thời gian để đọc đâu.”
Tiểu Lâm bĩu môi, như con rùa rụt cổ nhanh chóng lùi về trước bàn làm việc, còn oán hận nhỏ giọng nói thầm: “Cái này gọi là thẹn quá hóa giận!”
Giản Tình làm bộ không nghe thấy, lấy lại bình tĩnh, quay đầu tiếp tục công việc trên tay. Bỗng điện thoại di động đặt ở một bên phát ra tiếng “đing đing đing” báo có tin nhắn, cô vừa lấy lại xem thì trên mặt đã nổi lên một tầng mây đỏ kiều diễm: “Buổi tối về nhà ăn cơm, ở giao lộ chờ em?”
Nhìn tên gọi thân mật “Đầu heo” gửi tin nhắn đến, Giản Tình mân miệng ha ha cười trộm, ngón tay trắng nõn đánh mấy dòng nhanh như gió trên bàn phím: “Anh trực tiếp về nhà, không cần chờ em, em muốn đi mua đồ ăn.” Nhìn dòng chữ trên màn hình được gửi đi, cô mỉm cười ngọt ngào suy nghĩ biểu tình của đối phương khi nhận được tin nhắn, khẳng định bởi vì cô từ chối mà nhíu mày, nhưng một người đẹp trai như vậy, cho dù là động tác nhíu mày hẳn là nhìn cũng rất đẹp. Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Tình không khỏi âm thầm phỉ nhổ hành vi háo sắc của mình, chậm rãi đưa điện thoại di động đặt lại trên bàn.
Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, “Đầu heo” trả lời thật ga lăng: “Để cho đại mỹ nữ một mình đi siêu thị mua đồ ăn, thật sự là hành vi nguy hiểm, em cần một vệ sĩ bảo vệ, chẳng hạn như anh!”
Giản Tình đối với tinh thần kiên trì bám riết không tha của “Đầu heo” cũng bất đắc dĩ thấy buồn cười, vì thế ngón tay lại gõ nhanh trả lời: “Mang theo anh đi siêu thị mới là hành vi nguy hiểm, nếu buổi tối muốn ăn cá kho tàu thì trực tiếp về nhà chờ em.”
Sau, tin nhắn không thấy gửi lại, “Đầu heo” dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị của hắn.
Xác định di động sẽ không vang lên nữa, Giản Tình bình phục tâm tình, lại tập trung tiếp tục công việc trên máy tính. Tiểu Lâm vừa mới bị cô đe dọa, nhưng không sợ chết trộm ngắm cô. Sau khi nhìn trộm hành vi của cô, tiểu cô nương cười hắc hắc: “Chị Tình, chị có bạn trai rồi phải không?”
Giản Tình tâm tình khoái trá, dễ dàng trả lời: “Có bạn trai hay không liên quan gì đến em.”
Tiểu Lâm trừng lớn mắt, dĩ nhiên nghe thấy được một hơi thở tò mò, vì thế nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn làm việc của cô truy hỏi: “Không liên quan chuyện của em, nhưng khẳng định liên quan đến chuyện của Thái quản lí.”
Vừa nghe thấy Tiểu Lâm nhắc đến Thái quản lí, huyệt thái dương của Giản Tình lập tức âm ỉ đau: “Không được nói lung tung, Lâm Kiều Kiều, em còn tò mò như vậy, đừng nói hai năm, cho dù cho em mười năm, em cũng đi không lên được tầng 25 đâu, tập trung làm việc đi!”
“Chị Tình thật nhàm chán, cũng không thỏa mãn một chút quan tâm của người ta, chỉ biết lấy công việc uy hiếp em.” Tiểu cô nương than thở trở lại chỗ ngồi, còn thỉnh thoảng ném qua một hai cái nhìn xem thường, cho thấy cô đang oán trách.
Giản Tình cũng không chịu yếu thế xem thường nhìn lại cô, xú nha đầu, sao lại nhắc đến hắn. Tưởng tượng vẻ mặt vênh váo (bjn0: nguyên văn: nhị ngũ bát vạn: nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi phải có một đôi chược mới được coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng, và vì quan trọng nên vênh là đúng thôi, do đó xuất hiện câu này – giải thích này Bi trích trong “Công chúa cầu thân” nhé ) của Thái Minh Cường kia, nàng nhịn không được lấy tay day day huyệt thái dương.
Thái quản lí mà Tiểu Lâm vừa nói, được điều đến tổng công ty cũng mới mấy tháng, có một ngày vô tình nhìn thấy Giản Tình, trong lòng chấn động. Ngày hôm sau, liền triển khai thế công theo đuổi mãnh liệt với cô.
Một đại mỹ nhân như Giản Tình, người theo đuổi cô nhiều như cá chép dưới sông, khó có thể tính ra được. Nhưng phương thức theo đuổi kịch liệt như tên Thái Minh Cường kiêu ngạo đó thì thật ra chưa từng có.
Giản Tình cũng đã dứt khoát từ chối hắn. Nào biết người này không những không nổi giận, ngược lại còn làm trầm trọng thêm. Tặng hoa tặng quà nhỏ thì không nói làm gì, hắn thậm chí còn ở trước cửa lớn công ty bày tỏ tình cảm, thư tình thì được dán trên tất cả các bảng thông báo ở hành lang, còn quảng cáo ở trên trang web của công ty. Các chiêu thức tán tỉnh ùn ùn như thế, làm cho người ta ứng phó không nổi, kinh ngạc choáng ngợp.
Những điều đó đều làm cho Giản Tình rất khổ não, cũng làm cho người nào đó khó chịu tới cực điểm. Người nào đó này, đương nhiên chính là Phương boss vĩ đại của chúng ta. Phương Khiêm từng vài lần muốn tận dụng chức quyền cảnh cáo Thái Minh Cường, nhưng đều bị Giản Tình ngăn cản. Nếu làm náo loạn lên như vậy, quan hệ của bọn họ nhất định bị phát hiện, cô không dám mạo hiểm.
Vì thế, sau khi cô thỏa hiệp với Phương boss, Thái quản lí cũng không bị cách chức, mà là bắt đầu kiếp sống vĩnh viễn bận rộn đi công tác của hắn.
Giản Tình cười thầm người đàn ông của mình thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không phải không hài lòng với hành vi ghen tuông của anh.
Tuy rằng hiện tại ở công ty ít khi nhìn thấy Thái quản lí bận rộn, nhưng cứ có người nhắc đến hắn là Giản Tình lại đau đầu.
Mùa đông phía nam lạnh lẽo nhiều mưa, giữa trưa rõ ràng vẫn là thời tiết mới vào đông còn hửng nắng, đến giờ tan tầm lại đã có mưa dầm kéo dài. Cơn gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt thổi thốc vào mặt, làm cho người ta hít phải một ngụm khí lạnh, không nhịn được run rẩy, rùng mình.
Phía trước mặt công ty là một trạm xe buýt. Bởi vì trời mưa, mọi người chờ xe buýt đều tập trung ở cửa lớn, đợi chuyến xe gần nhất đi đến thì chạy nhanh ra. Bộ dáng tuy rằng chật vật, nhưng có thể tránh tiếp xúc với cái lạnh của mùa đông.
Giản Tình khoác áo bông dày đặc lên người xong, mới từ trong văn phòng ấm áp bước ra. Gió lạnh thổi đến, làm chân cô không ngừng run lẩy bẩy. Đứng ở trong đám người, thỉnh thoảng lo lắng nhìn những đám mây trên trời, xem ra cơn mưa sẽ không tạnh sớm. Chờ xe buýt xong vẫn còn phải đi thêm một đoạn đường, hay là thôi đi. Nhưng nhìn đám người phía sau đua nhau, vội vàng cướp lấy chiếc xe taxi hiếm lắm mới xuất hiện, cô lại do dự, không khỏi chán nản nghĩ, vừa rồi sao lại trực tiếp từ chối anh, thật sự là ngu ngốc.
“Các cậu xem, đó là không phải chiếc BMW series 7 của Phương tổng sao.” Bên cạnh có người chỉ vào chiếc xe đang tiến ra từ cửa bãi đỗ xe cạnh công ty, hưng phấn kêu lên.
Phương tổng xuất hiện tất nhiên gây ra hiệu ứng không bình thường. Ánh mắt mọi người lập tức nhất loạt hướng về phía cửa bãi đỗ xe, bao gồm đám người có Giản Tình, cũng trông mong được nhìn thấy chiếc BMW màu xám bạc đang từ từ đi ra.
Lập tức có người thực háo sắc cảm khái: “Phương boss lái xe cũng đẹp trai như vậy, thật là muốn……”
“Tớ lại cảm thấy chiếc SUV [1] của anh ấy mới là đẹp.”
“Đối với tớ, nếu Phương boss mời tớ lên xe, cho dù anh ấy có lái xe Xiali [2] tớ cũng thấy thật hạnh phúc!”
“Cậu thôi đi….”
Tình mân miệng cười trộm, giương mắt nhìn lại, xe Phương Khiêm cũng đang dừng ở một bên lối ra vào. Cô đang thắc mắc, thì nghe thấy di động trong túi kêu vang, bèn vội vàng lấy ra xem. “Đầu heo” gửi tới tin nhắn thật không phong độ: “Em muốn anh bây giờ qua đó bắt em lên xe, hay là đi đến ngã tư đằng kia thì lên xe?”
Giản Tình thè lưỡi, ngoan ngoãn trả lời: “Em đi đến ngã tư lên xe.”
“Đầu heo” thúc giục: “Vậy nếu không muốn bị đông cứng thì chạy nhanh đến đây đi.”
Nghe thế, Giản Tình đội chiếc mũ áo lên đầu, rời khỏi đám người, chầm chậm băng qua đường cái. Mặc dù đối mặt với mưa gió lạnh lẽo, nhưng đáy lòng lại ấm áp, vui vẻ vô cùng.
Đến ngã tư tiếp theo, thấy chiếc BMW nổi bật đang chờ ở bên đường, Giản Tình bèn mở cửa xe rồi nhanh chóng chui vào. Còn chưa ngẩng mặt lên đã cảm nhận được mùi thơm ngát mềm mại của chiếc khăn chùm trên đầu.
“Lau mặt đi.” Thanh âm của nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo một chút không hài lòng, vừa nói chuyện vừa chậm rãi khởi động xe.
Giản Tình cười yếu ớt lau khô nước đọng trên mặt, còn chưa kịp mở miệng đã chật vật hắt xì một cái. Cô xấu hổ cười cười, lại nghe nam nhân bên cạnh nói: “Đem áo ngoài cởi ra, thay áo khoác của anh vào.”
“Áo khoác của anh lớn như vậy, mặc vào trông rất buồn cười.” Giản Tình nhỏ giọng lầu bầu, nhưng vẫn lưu loát cởi chiếc áo ẩm ướt ra, vắt vào ghế sau, rồi đem áo khoác màu trắng của Phương Khiêm mặc vào. Nháy mắt hơi thở nhẹ nhàng, khoan khoái đặc trưng của nam nhân bao bọc lấy cô, thật ấm áp và ngọt ngào.
Phương Khiêm quẹo tay lái, bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng: “Là phong độ quan trọng hay là thân thể quan trọng?”
Giản Tình nhướng mày, nghịch ngợm trở lại: “Đương nhiên là phong độ quan trọng hơn.”
“Chẳng lẽ hắt xì cũng là động tác rất phong độ sao?” Anh trêu ghẹo.
“Đó là việc ngoài ý muốn.” Giản Tình đỏ mặt nói dối.
Xe đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì dừng lại. Mưa dầm kéo dài chuyển thành mưa nhỏ tí tách. Ngoài cửa sổ xe là một thế giới mông lung mờ mịt, lần lượt thay đổi dưới ánh đèn xe. Mưa vừa ổn định một chút, lại bị que gạt mưa ở kính xe nhịp nhàng chắn lại.
Tay trái của Giản Tình đặt ở trên hòm giữ đồ bị bàn tay to của Phương Khiêm bao lấy, tim cô lặng lẽ đập nhanh hơn. Nhìn tay mình bị ngón tay thon dài của anh chặt chẽ nắm lấy, một tia ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, lập tức làm ấm cả trái tim cô.
“Tay sao lại lạnh thế này.” Phương Khiêm nắm thật chặt tay cô, không hài lòng cau mày: “Phụ nữ đều thích tự ngược như vậy sao?”
“Trong văn phòng có máy sưởi, không cần mặc nhiều.” Nếu làm việc trong văn phòng không có máy sưởi mới chân chính là tự ngược.
“Thời tiết lạnh, ăn ở ngoài rồi về cũng được.” Đèn xanh sáng, Phương Khiêm kéo tay cô tới bên cạnh hôn một cái, rồi mới buông cô ra tiếp tục lái xe.
Đối với sự thân thiết đột ngột của anh, Giản Tình lại một lần nữa đỏ mặt, cười lắc đầu: “Về nhà ăn đi.” Trời ạ, thật sự là một tên ấm áp, cô ở cùng nhà với anh quả thực rất hạnh phúc.
Biết Phương Khiêm đề nghị ăn cơm ở bên ngoài là vì săn sóc cô, sợ cô vất vả. Nhưng ở cùng một chỗ lâu như vậy, Giản Tình biết rõ, nam nhân này rất kén chọn đồ ăn, thích thức ăn nhẹ nhàng. Ở nhà hàng mặc dù đồ ăn ngon, nhưng lại quá mức nhiều mỡ. Phương Khiêm thân phận đặc biệt, giao tiếp nhiều, ba ngày thì có đến hai là ăn cơm xã giao bên ngoài. Trong bữa ăn anh hầu như không động đũa, thường xuyên vác bụng đói về nhà đòi cô nấu mì cho ăn. Vì vậy Giản Tình rất ít cùng anh ăn ở bên ngoài. Còn nữa, mỗi lần nhìn thấy anh ăn đồ ăn ngon do chính tay mình làm, cô đều cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng.
Đến trung tâm mua sắm, khi xuống xe Giản Tình muốn cởi áo khoác cho anh mặc, lại bị anh ngăn trở, chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng. Rất nhiều lần, anh quả thực là một người đàn ông hoàn hảo.
Mỹ nữ đến tất nhiên đều trở thành tâm điểm chú ý, đặc biệt bên người mỹ nữ còn có một đại soái ca thân hình thon dài, anh tuấn nho nhã, lại càng trở thành tiêu điểm của tiêu điểm.
Giản Tình tự nhận mình không phải người dễ nao núng, nhưng mỗi khi cùng đứng một chỗ với Phương Khiêm, cô đều không được tự nhiên, làm gì cũng vô cùng cẩn thận, sợ sẽ xấu mặt trước anh. Đối với loại suy nghĩ của mình, Giản Tình cũng cảm thấy thực vô lực.
Lúc này bị mọi người cố ý hoặc vô ý nhìn chằm chằm vào, Giản Tình chỉ kém không đem mặt mình chui vào trong áo khoác rộng thùng tình, sợ rằng sẽ đột nhiên gặp được người quen.
Trái lại nam nhân bên người, nhìn có vẻ không quen với sóng gió, nhưng bất luận là trong các cuộc họp nhân viên chậm rãi thuyết trình, hay là trong đàm phán công việc tự tin khí phách, thì lúc này đứng trong một đống phụ nữ cao tuổi, anh vẫn thản nhiên tự đắc, như đang đi vào chỗ không người.
Phụ giúp xe, một tay ôm eo mảnh mai của cô, nam nhân thoải mái cùng cô cẩn thận chọn lựa đồ ăn, cũng sẽ thỉnh thoảng ở bên tai cô đề nghị vài lời, chọc đến khi bên tai cô trở nên đỏ bừng.
Đi ngang qua khu vật dụng sinh hoạt hàng ngày, Giản Tình trong lúc vô tình thấy các kệ bày quần lót nam giới, màn đối thoại của các cô gái trong thang máy sáng nay lập tức vọng ở bên tai……
“Nhưng các cậu có nghe nói qua không, trước kia hình như có người ở siêu thị gặp Phương boss đi cùng một cô gái, còn đẩy xe giúp cô ta mua đồ dùng hằng ngày.”
“Người nhìn thấy kia mắt hẳn là bị quáng gà rồi, có nhiều tiền như vậy, hằng ngày lại bận rộn như vậy, làm sao có thể đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày? Tớ không thể tưởng tượng được bộ dáng anh ấy chọn lựa quần lót sẽ như thế nào!!”
“A…… Thật hạ lưu, làm sao cậu có thể tưởng tượng boss đi mua quần lót, chán ghét, đừng phá hư hình tượng boss hoàn mỹ trong lòng tớ.”
“Đừng giả vờ, dáng người boss thon dài tiêu chuẩn như vậy, có cô gái nào không chết gục chứ.”
“……”
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Giản Tình nháy mắt đã hồng đến độ có thể chiên được cả trứng gà.
Phương Khiêm đương nhiên không biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ kinh ngạc nhìn biểu tình trên mặt cô thay đổi phong phú. Nhìn dọc theo tầm mắt của cô bèn thấy “cái gì đó” ở trên kệ, trong lòng anh cũng đã hiểu đôi chút. Vì thế hào phóng đi qua, chọn chọn lựa lựa rồi cầm hai hộp quăng vào trong xe.
Giản Tình mờ mịt nhìn hành động của anh, sau đó nhìn rõ ràng cái anh quăng vào đó là cái gì, thì khuôn mặt đỏ hồng kia không những chiên được trứng gà, mà quả thực còn có thể nướng cả bánh bích quy.
Trên hộp đề nhãn hiệu “SIÊU MỎNG” cùng “HOA VĂN”, rõ ràng cảnh báo nó không thuần khiết chút nào. Giản Tình tùy tay cầm bao rong biển, nhanh chóng che khuất hai hộp “rêu rao nhan sắc” này rồi nhắm mắt làm ngơ.
Khi hai người về đến nhà, tuy rằng còn chưa tới 6 giờ, nhưng trời đã hoàn toàn tối đen như mực. Giản Tình mở cửa, thay quần áo xong liền bắt tay vào nấu cơm ngay, rất nhanh trong phòng bếp đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của thức ăn.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, xung quanh tính ra rộng 100 mét vuông. Tuy rằng không lớn lắm, nhưng vì nằm ở trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi, cho nên giá cả cũng không phải là rẻ.
Căn nhà này là sau khi bọn cô ở cùng một chỗ mới mua, Phương Khiêm lúc ấy rất hào phóng đề rõ tên chủ hộ là Giản Tình, nhưng Giản Tình cũng chẳng mấy vui vẻ. Đối với cô, cô đơn thuần chỉ là yêu thương nam nhân xuất sắc này mà thôi. Còn với tài sản khổng lồ của anh, cô thật sự không hề hứng thú.
Trước kia khi chưa biết Phương Khiêm, cô tuy rằng không khá giả gì, nhưng vẫn sống yên tâm thoải mái. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sắc đẹp có thể mang đến cho cô cái gì, càng không nghĩ đến muốn dùng sắc đẹp đổi lấy cái gì. Cô chỉ tình nguyện làm một người bình thường.
Nhưng nay, cô không thể sống đơn thuần như trước được nữa, bởi vì người cô yêu thương là một nam nhân siêu phàm thoát tục, ở vị trí cao cao phía trên. Giờ khắc yêu thương trong đời đó, cuộc sống của cô đã được đặt trong một vùng biển bão tố, không cách gì dứt ra được.
Phương Khiêm tắm xong, tươi mát sạch sẽ đi ra, nhìn thấy thân ảnh vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, nhịn không được cúi đầu, khóe miệng cười yếu ớt. Dưới ngọn đèn ấm áp, dáng người lung linh của cô trong bộ quần áo thoải mái giản dị, vài sợi tóc duyên dáng yêu kiều buông xuống trước ngực, động tác lưu loát khuấy đảo thức ăn trong nồi, thỉnh thoảng lại nếm thử hương vị món canh bên cạnh. Khung cảnh nhẹ nhàng như thế, trong nháy mắt, đã tiến thật sâu vào trong lòng anh.
Đang đem món ăn cuối cùng đặt trên bàn, đột nhiên Giản Tình bị nam nhân phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc nam nhân nhẹ hôn lên cổ cô, cô mỉm cười nói:“Có thể ăn cơm rồi.”
Nam nhân nhẹ nhàng hút lên cổ cô một ngụm: “Nhưng anh lại muốn ăn em trước.”
Tiểu Lâm ở bên cạnh quan sát cô nửa ngày, rốt cục không thể nhịn được nữa, ai oán thở dài: “Chị Tình, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của chị, khẳng định cũng đã bị boss lớn của chúng ta “giết” rồi! Aizz, em cũng muốn đi lên cho anh ấy “giết” một chút a a a……”
Đâu chỉ là “giết”, căn bản chính là bị ăn sạch trắng trơn, xương cốt cũng không thừa, Giản Tình bướng bỉnh nghĩ.
Nháy mắt, hình ảnh bàn tay to của Phương Khiêm cố định eo nhỏ của cô, ra sức tiến vào trong cơ thể cô ở trong đầu chợt lóe qua, ngượng ngùng mênh mông như vỡ đê hồng thủy lập tức tràn ra bao phủ lấy cô.
Giản Tình hừ Tiểu Lâm một tiếng, không nói tiếp, nào biết Tiểu Lâm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Chị Tình, chị đỏ mặt, chị đỏ mặt! Em đoán đúng rồi nha!”
Đem tầm mắt từ màn hình máy tính chuyển qua, Giản Tình mắt chằm chằm nhìn Tiểu Lâm cười cười: “Lâm Kiều Kiều, em nếu nhàn rỗi như vậy, thì bây giờ đem bản báo cáo đánh giá của ngày mai đem nộp trước đi, chị không ngại dành thời gian để đọc đâu.”
Tiểu Lâm bĩu môi, như con rùa rụt cổ nhanh chóng lùi về trước bàn làm việc, còn oán hận nhỏ giọng nói thầm: “Cái này gọi là thẹn quá hóa giận!”
Giản Tình làm bộ không nghe thấy, lấy lại bình tĩnh, quay đầu tiếp tục công việc trên tay. Bỗng điện thoại di động đặt ở một bên phát ra tiếng “đing đing đing” báo có tin nhắn, cô vừa lấy lại xem thì trên mặt đã nổi lên một tầng mây đỏ kiều diễm: “Buổi tối về nhà ăn cơm, ở giao lộ chờ em?”
Nhìn tên gọi thân mật “Đầu heo” gửi tin nhắn đến, Giản Tình mân miệng ha ha cười trộm, ngón tay trắng nõn đánh mấy dòng nhanh như gió trên bàn phím: “Anh trực tiếp về nhà, không cần chờ em, em muốn đi mua đồ ăn.” Nhìn dòng chữ trên màn hình được gửi đi, cô mỉm cười ngọt ngào suy nghĩ biểu tình của đối phương khi nhận được tin nhắn, khẳng định bởi vì cô từ chối mà nhíu mày, nhưng một người đẹp trai như vậy, cho dù là động tác nhíu mày hẳn là nhìn cũng rất đẹp. Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Tình không khỏi âm thầm phỉ nhổ hành vi háo sắc của mình, chậm rãi đưa điện thoại di động đặt lại trên bàn.
Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, “Đầu heo” trả lời thật ga lăng: “Để cho đại mỹ nữ một mình đi siêu thị mua đồ ăn, thật sự là hành vi nguy hiểm, em cần một vệ sĩ bảo vệ, chẳng hạn như anh!”
Giản Tình đối với tinh thần kiên trì bám riết không tha của “Đầu heo” cũng bất đắc dĩ thấy buồn cười, vì thế ngón tay lại gõ nhanh trả lời: “Mang theo anh đi siêu thị mới là hành vi nguy hiểm, nếu buổi tối muốn ăn cá kho tàu thì trực tiếp về nhà chờ em.”
Sau, tin nhắn không thấy gửi lại, “Đầu heo” dùng trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị của hắn.
Xác định di động sẽ không vang lên nữa, Giản Tình bình phục tâm tình, lại tập trung tiếp tục công việc trên máy tính. Tiểu Lâm vừa mới bị cô đe dọa, nhưng không sợ chết trộm ngắm cô. Sau khi nhìn trộm hành vi của cô, tiểu cô nương cười hắc hắc: “Chị Tình, chị có bạn trai rồi phải không?”
Giản Tình tâm tình khoái trá, dễ dàng trả lời: “Có bạn trai hay không liên quan gì đến em.”
Tiểu Lâm trừng lớn mắt, dĩ nhiên nghe thấy được một hơi thở tò mò, vì thế nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn làm việc của cô truy hỏi: “Không liên quan chuyện của em, nhưng khẳng định liên quan đến chuyện của Thái quản lí.”
Vừa nghe thấy Tiểu Lâm nhắc đến Thái quản lí, huyệt thái dương của Giản Tình lập tức âm ỉ đau: “Không được nói lung tung, Lâm Kiều Kiều, em còn tò mò như vậy, đừng nói hai năm, cho dù cho em mười năm, em cũng đi không lên được tầng 25 đâu, tập trung làm việc đi!”
“Chị Tình thật nhàm chán, cũng không thỏa mãn một chút quan tâm của người ta, chỉ biết lấy công việc uy hiếp em.” Tiểu cô nương than thở trở lại chỗ ngồi, còn thỉnh thoảng ném qua một hai cái nhìn xem thường, cho thấy cô đang oán trách.
Giản Tình cũng không chịu yếu thế xem thường nhìn lại cô, xú nha đầu, sao lại nhắc đến hắn. Tưởng tượng vẻ mặt vênh váo (bjn0: nguyên văn: nhị ngũ bát vạn: nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi phải có một đôi chược mới được coi là huề ván nên nhị ngũ bát rất quan trọng, và vì quan trọng nên vênh là đúng thôi, do đó xuất hiện câu này – giải thích này Bi trích trong “Công chúa cầu thân” nhé ) của Thái Minh Cường kia, nàng nhịn không được lấy tay day day huyệt thái dương.
Thái quản lí mà Tiểu Lâm vừa nói, được điều đến tổng công ty cũng mới mấy tháng, có một ngày vô tình nhìn thấy Giản Tình, trong lòng chấn động. Ngày hôm sau, liền triển khai thế công theo đuổi mãnh liệt với cô.
Một đại mỹ nhân như Giản Tình, người theo đuổi cô nhiều như cá chép dưới sông, khó có thể tính ra được. Nhưng phương thức theo đuổi kịch liệt như tên Thái Minh Cường kiêu ngạo đó thì thật ra chưa từng có.
Giản Tình cũng đã dứt khoát từ chối hắn. Nào biết người này không những không nổi giận, ngược lại còn làm trầm trọng thêm. Tặng hoa tặng quà nhỏ thì không nói làm gì, hắn thậm chí còn ở trước cửa lớn công ty bày tỏ tình cảm, thư tình thì được dán trên tất cả các bảng thông báo ở hành lang, còn quảng cáo ở trên trang web của công ty. Các chiêu thức tán tỉnh ùn ùn như thế, làm cho người ta ứng phó không nổi, kinh ngạc choáng ngợp.
Những điều đó đều làm cho Giản Tình rất khổ não, cũng làm cho người nào đó khó chịu tới cực điểm. Người nào đó này, đương nhiên chính là Phương boss vĩ đại của chúng ta. Phương Khiêm từng vài lần muốn tận dụng chức quyền cảnh cáo Thái Minh Cường, nhưng đều bị Giản Tình ngăn cản. Nếu làm náo loạn lên như vậy, quan hệ của bọn họ nhất định bị phát hiện, cô không dám mạo hiểm.
Vì thế, sau khi cô thỏa hiệp với Phương boss, Thái quản lí cũng không bị cách chức, mà là bắt đầu kiếp sống vĩnh viễn bận rộn đi công tác của hắn.
Giản Tình cười thầm người đàn ông của mình thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không phải không hài lòng với hành vi ghen tuông của anh.
Tuy rằng hiện tại ở công ty ít khi nhìn thấy Thái quản lí bận rộn, nhưng cứ có người nhắc đến hắn là Giản Tình lại đau đầu.
Mùa đông phía nam lạnh lẽo nhiều mưa, giữa trưa rõ ràng vẫn là thời tiết mới vào đông còn hửng nắng, đến giờ tan tầm lại đã có mưa dầm kéo dài. Cơn gió lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt thổi thốc vào mặt, làm cho người ta hít phải một ngụm khí lạnh, không nhịn được run rẩy, rùng mình.
Phía trước mặt công ty là một trạm xe buýt. Bởi vì trời mưa, mọi người chờ xe buýt đều tập trung ở cửa lớn, đợi chuyến xe gần nhất đi đến thì chạy nhanh ra. Bộ dáng tuy rằng chật vật, nhưng có thể tránh tiếp xúc với cái lạnh của mùa đông.
Giản Tình khoác áo bông dày đặc lên người xong, mới từ trong văn phòng ấm áp bước ra. Gió lạnh thổi đến, làm chân cô không ngừng run lẩy bẩy. Đứng ở trong đám người, thỉnh thoảng lo lắng nhìn những đám mây trên trời, xem ra cơn mưa sẽ không tạnh sớm. Chờ xe buýt xong vẫn còn phải đi thêm một đoạn đường, hay là thôi đi. Nhưng nhìn đám người phía sau đua nhau, vội vàng cướp lấy chiếc xe taxi hiếm lắm mới xuất hiện, cô lại do dự, không khỏi chán nản nghĩ, vừa rồi sao lại trực tiếp từ chối anh, thật sự là ngu ngốc.
“Các cậu xem, đó là không phải chiếc BMW series 7 của Phương tổng sao.” Bên cạnh có người chỉ vào chiếc xe đang tiến ra từ cửa bãi đỗ xe cạnh công ty, hưng phấn kêu lên.
Phương tổng xuất hiện tất nhiên gây ra hiệu ứng không bình thường. Ánh mắt mọi người lập tức nhất loạt hướng về phía cửa bãi đỗ xe, bao gồm đám người có Giản Tình, cũng trông mong được nhìn thấy chiếc BMW màu xám bạc đang từ từ đi ra.
Lập tức có người thực háo sắc cảm khái: “Phương boss lái xe cũng đẹp trai như vậy, thật là muốn……”
“Tớ lại cảm thấy chiếc SUV [1] của anh ấy mới là đẹp.”
“Đối với tớ, nếu Phương boss mời tớ lên xe, cho dù anh ấy có lái xe Xiali [2] tớ cũng thấy thật hạnh phúc!”
“Cậu thôi đi….”
Tình mân miệng cười trộm, giương mắt nhìn lại, xe Phương Khiêm cũng đang dừng ở một bên lối ra vào. Cô đang thắc mắc, thì nghe thấy di động trong túi kêu vang, bèn vội vàng lấy ra xem. “Đầu heo” gửi tới tin nhắn thật không phong độ: “Em muốn anh bây giờ qua đó bắt em lên xe, hay là đi đến ngã tư đằng kia thì lên xe?”
Giản Tình thè lưỡi, ngoan ngoãn trả lời: “Em đi đến ngã tư lên xe.”
“Đầu heo” thúc giục: “Vậy nếu không muốn bị đông cứng thì chạy nhanh đến đây đi.”
Nghe thế, Giản Tình đội chiếc mũ áo lên đầu, rời khỏi đám người, chầm chậm băng qua đường cái. Mặc dù đối mặt với mưa gió lạnh lẽo, nhưng đáy lòng lại ấm áp, vui vẻ vô cùng.
Đến ngã tư tiếp theo, thấy chiếc BMW nổi bật đang chờ ở bên đường, Giản Tình bèn mở cửa xe rồi nhanh chóng chui vào. Còn chưa ngẩng mặt lên đã cảm nhận được mùi thơm ngát mềm mại của chiếc khăn chùm trên đầu.
“Lau mặt đi.” Thanh âm của nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo một chút không hài lòng, vừa nói chuyện vừa chậm rãi khởi động xe.
Giản Tình cười yếu ớt lau khô nước đọng trên mặt, còn chưa kịp mở miệng đã chật vật hắt xì một cái. Cô xấu hổ cười cười, lại nghe nam nhân bên cạnh nói: “Đem áo ngoài cởi ra, thay áo khoác của anh vào.”
“Áo khoác của anh lớn như vậy, mặc vào trông rất buồn cười.” Giản Tình nhỏ giọng lầu bầu, nhưng vẫn lưu loát cởi chiếc áo ẩm ướt ra, vắt vào ghế sau, rồi đem áo khoác màu trắng của Phương Khiêm mặc vào. Nháy mắt hơi thở nhẹ nhàng, khoan khoái đặc trưng của nam nhân bao bọc lấy cô, thật ấm áp và ngọt ngào.
Phương Khiêm quẹo tay lái, bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng: “Là phong độ quan trọng hay là thân thể quan trọng?”
Giản Tình nhướng mày, nghịch ngợm trở lại: “Đương nhiên là phong độ quan trọng hơn.”
“Chẳng lẽ hắt xì cũng là động tác rất phong độ sao?” Anh trêu ghẹo.
“Đó là việc ngoài ý muốn.” Giản Tình đỏ mặt nói dối.
Xe đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thì dừng lại. Mưa dầm kéo dài chuyển thành mưa nhỏ tí tách. Ngoài cửa sổ xe là một thế giới mông lung mờ mịt, lần lượt thay đổi dưới ánh đèn xe. Mưa vừa ổn định một chút, lại bị que gạt mưa ở kính xe nhịp nhàng chắn lại.
Tay trái của Giản Tình đặt ở trên hòm giữ đồ bị bàn tay to của Phương Khiêm bao lấy, tim cô lặng lẽ đập nhanh hơn. Nhìn tay mình bị ngón tay thon dài của anh chặt chẽ nắm lấy, một tia ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, lập tức làm ấm cả trái tim cô.
“Tay sao lại lạnh thế này.” Phương Khiêm nắm thật chặt tay cô, không hài lòng cau mày: “Phụ nữ đều thích tự ngược như vậy sao?”
“Trong văn phòng có máy sưởi, không cần mặc nhiều.” Nếu làm việc trong văn phòng không có máy sưởi mới chân chính là tự ngược.
“Thời tiết lạnh, ăn ở ngoài rồi về cũng được.” Đèn xanh sáng, Phương Khiêm kéo tay cô tới bên cạnh hôn một cái, rồi mới buông cô ra tiếp tục lái xe.
Đối với sự thân thiết đột ngột của anh, Giản Tình lại một lần nữa đỏ mặt, cười lắc đầu: “Về nhà ăn đi.” Trời ạ, thật sự là một tên ấm áp, cô ở cùng nhà với anh quả thực rất hạnh phúc.
Biết Phương Khiêm đề nghị ăn cơm ở bên ngoài là vì săn sóc cô, sợ cô vất vả. Nhưng ở cùng một chỗ lâu như vậy, Giản Tình biết rõ, nam nhân này rất kén chọn đồ ăn, thích thức ăn nhẹ nhàng. Ở nhà hàng mặc dù đồ ăn ngon, nhưng lại quá mức nhiều mỡ. Phương Khiêm thân phận đặc biệt, giao tiếp nhiều, ba ngày thì có đến hai là ăn cơm xã giao bên ngoài. Trong bữa ăn anh hầu như không động đũa, thường xuyên vác bụng đói về nhà đòi cô nấu mì cho ăn. Vì vậy Giản Tình rất ít cùng anh ăn ở bên ngoài. Còn nữa, mỗi lần nhìn thấy anh ăn đồ ăn ngon do chính tay mình làm, cô đều cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng.
Đến trung tâm mua sắm, khi xuống xe Giản Tình muốn cởi áo khoác cho anh mặc, lại bị anh ngăn trở, chỉ nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng. Rất nhiều lần, anh quả thực là một người đàn ông hoàn hảo.
Mỹ nữ đến tất nhiên đều trở thành tâm điểm chú ý, đặc biệt bên người mỹ nữ còn có một đại soái ca thân hình thon dài, anh tuấn nho nhã, lại càng trở thành tiêu điểm của tiêu điểm.
Giản Tình tự nhận mình không phải người dễ nao núng, nhưng mỗi khi cùng đứng một chỗ với Phương Khiêm, cô đều không được tự nhiên, làm gì cũng vô cùng cẩn thận, sợ sẽ xấu mặt trước anh. Đối với loại suy nghĩ của mình, Giản Tình cũng cảm thấy thực vô lực.
Lúc này bị mọi người cố ý hoặc vô ý nhìn chằm chằm vào, Giản Tình chỉ kém không đem mặt mình chui vào trong áo khoác rộng thùng tình, sợ rằng sẽ đột nhiên gặp được người quen.
Trái lại nam nhân bên người, nhìn có vẻ không quen với sóng gió, nhưng bất luận là trong các cuộc họp nhân viên chậm rãi thuyết trình, hay là trong đàm phán công việc tự tin khí phách, thì lúc này đứng trong một đống phụ nữ cao tuổi, anh vẫn thản nhiên tự đắc, như đang đi vào chỗ không người.
Phụ giúp xe, một tay ôm eo mảnh mai của cô, nam nhân thoải mái cùng cô cẩn thận chọn lựa đồ ăn, cũng sẽ thỉnh thoảng ở bên tai cô đề nghị vài lời, chọc đến khi bên tai cô trở nên đỏ bừng.
Đi ngang qua khu vật dụng sinh hoạt hàng ngày, Giản Tình trong lúc vô tình thấy các kệ bày quần lót nam giới, màn đối thoại của các cô gái trong thang máy sáng nay lập tức vọng ở bên tai……
“Nhưng các cậu có nghe nói qua không, trước kia hình như có người ở siêu thị gặp Phương boss đi cùng một cô gái, còn đẩy xe giúp cô ta mua đồ dùng hằng ngày.”
“Người nhìn thấy kia mắt hẳn là bị quáng gà rồi, có nhiều tiền như vậy, hằng ngày lại bận rộn như vậy, làm sao có thể đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày? Tớ không thể tưởng tượng được bộ dáng anh ấy chọn lựa quần lót sẽ như thế nào!!”
“A…… Thật hạ lưu, làm sao cậu có thể tưởng tượng boss đi mua quần lót, chán ghét, đừng phá hư hình tượng boss hoàn mỹ trong lòng tớ.”
“Đừng giả vờ, dáng người boss thon dài tiêu chuẩn như vậy, có cô gái nào không chết gục chứ.”
“……”
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Giản Tình nháy mắt đã hồng đến độ có thể chiên được cả trứng gà.
Phương Khiêm đương nhiên không biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ kinh ngạc nhìn biểu tình trên mặt cô thay đổi phong phú. Nhìn dọc theo tầm mắt của cô bèn thấy “cái gì đó” ở trên kệ, trong lòng anh cũng đã hiểu đôi chút. Vì thế hào phóng đi qua, chọn chọn lựa lựa rồi cầm hai hộp quăng vào trong xe.
Giản Tình mờ mịt nhìn hành động của anh, sau đó nhìn rõ ràng cái anh quăng vào đó là cái gì, thì khuôn mặt đỏ hồng kia không những chiên được trứng gà, mà quả thực còn có thể nướng cả bánh bích quy.
Trên hộp đề nhãn hiệu “SIÊU MỎNG” cùng “HOA VĂN”, rõ ràng cảnh báo nó không thuần khiết chút nào. Giản Tình tùy tay cầm bao rong biển, nhanh chóng che khuất hai hộp “rêu rao nhan sắc” này rồi nhắm mắt làm ngơ.
Khi hai người về đến nhà, tuy rằng còn chưa tới 6 giờ, nhưng trời đã hoàn toàn tối đen như mực. Giản Tình mở cửa, thay quần áo xong liền bắt tay vào nấu cơm ngay, rất nhanh trong phòng bếp đã tỏa ra mùi thơm ngào ngạt của thức ăn.
Hai phòng ngủ, một phòng khách, xung quanh tính ra rộng 100 mét vuông. Tuy rằng không lớn lắm, nhưng vì nằm ở trung tâm thành phố, giao thông tiện lợi, cho nên giá cả cũng không phải là rẻ.
Căn nhà này là sau khi bọn cô ở cùng một chỗ mới mua, Phương Khiêm lúc ấy rất hào phóng đề rõ tên chủ hộ là Giản Tình, nhưng Giản Tình cũng chẳng mấy vui vẻ. Đối với cô, cô đơn thuần chỉ là yêu thương nam nhân xuất sắc này mà thôi. Còn với tài sản khổng lồ của anh, cô thật sự không hề hứng thú.
Trước kia khi chưa biết Phương Khiêm, cô tuy rằng không khá giả gì, nhưng vẫn sống yên tâm thoải mái. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sắc đẹp có thể mang đến cho cô cái gì, càng không nghĩ đến muốn dùng sắc đẹp đổi lấy cái gì. Cô chỉ tình nguyện làm một người bình thường.
Nhưng nay, cô không thể sống đơn thuần như trước được nữa, bởi vì người cô yêu thương là một nam nhân siêu phàm thoát tục, ở vị trí cao cao phía trên. Giờ khắc yêu thương trong đời đó, cuộc sống của cô đã được đặt trong một vùng biển bão tố, không cách gì dứt ra được.
Phương Khiêm tắm xong, tươi mát sạch sẽ đi ra, nhìn thấy thân ảnh vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, nhịn không được cúi đầu, khóe miệng cười yếu ớt. Dưới ngọn đèn ấm áp, dáng người lung linh của cô trong bộ quần áo thoải mái giản dị, vài sợi tóc duyên dáng yêu kiều buông xuống trước ngực, động tác lưu loát khuấy đảo thức ăn trong nồi, thỉnh thoảng lại nếm thử hương vị món canh bên cạnh. Khung cảnh nhẹ nhàng như thế, trong nháy mắt, đã tiến thật sâu vào trong lòng anh.
Đang đem món ăn cuối cùng đặt trên bàn, đột nhiên Giản Tình bị nam nhân phía sau ôm lấy làm cho giật mình. Lúc nam nhân nhẹ hôn lên cổ cô, cô mỉm cười nói:“Có thể ăn cơm rồi.”
Nam nhân nhẹ nhàng hút lên cổ cô một ngụm: “Nhưng anh lại muốn ăn em trước.”
/51
|