Khuôn miệng run rẩy với đôi mắt sợ hãi hướng nhìn vào dòng máu chảy đỏ thẫm trên khuôn mặt Vi Mộng Ly.
Hắn ta biết rõ cô không nỡ để ai chết trước mặt mình, lại còn là do cô thì càng không. Thiên Kha Nguyệt run run nắm chặt bàn tay còn đang co giật.
Không một ai hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô phải tranh đấu với lí trí thế nào, buộc phải đưa ra lựa chọn giải quyết vấn đề còn không phải do cô gây ra.
Tên khốn Hán Lập Thành muốn cô tự cầm xích khóa vào tay mình, tên rắn độc.
“ Thả người xuống đi. Tôi nghe anh. “
Biểu cảm chiến thắng tóm gọn cô vào lòng vui sướng, thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng đưa người tiếp đất an toàn. Bố mẹ Vi Mộng Ly vừa nhìn thấy con gái được cứu liền cảm tạ không ngừng.
Ánh mắt lấp lánh ôm lấy đứa con gái bị rạch mặt một nhát thật dài. Khuôn mặt xinh đẹp cũng chẳng còn, cô không còn ham muốn hư vinh gì với lòng tham không đáy nữa.
Cái nghiệp mà cô tạo ra Thiên Kha Nguyệt phải trả sạch. Trần đời đâu tồn tại lí lẽ công bằng, nếu có thì Thiên Kha Nguyệt đã chẳng đứng ở đây nhìn cô khóc lóc bởi lỗi lầm ngây dại đổ dồn hết vào người khác.
Bây giờ không đơn thuần chỉ là món đồ chơi thay thế nữa, cô chính là con rối mà người đời buộc sợi dây kéo quanh người.
Mỗi một bước đi là một hiệu lệnh, tương lai thế nào cũng bị che mờ bởi làn sương dày đặc phủ kín.
“ Thiên Kha Nguyệt!! “
Vi Xuân Viên thở dốc từ bên trong nhà chạy ra, vết thương trên mu bàn tay vừa được xử lý thì nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Cậu rùng mình rợn gáy, vết rạch cứa trên mặt Vi Mộng Ly khiến cậu sững sờ.
Nhìn vào tình hình đã quá trễ, cậu không muốn nhìn cô vì chị gái của mình mà trói buộc vào con người này. Hắn ta là ác quỷ.
“ Cô thà để bản thân chịu khổ cũng không thèm nhìn lại người cô cứu đã làm gì với cô sao! “
“ Liên quan gì đến cậu!? “
Tiếng thét thất thanh như một câu hỏi không cần câu trả lời, cô biết rõ bản thân mình làm là vì điều gì. Nếu đứng yên nhìn Vi Mộng Ly chết trong tay Hán Lập Thành khác nào cô gián tiếp giết người.
“ Vi Mộng Ly! Chị được người khác cứu do chính lòng tham của chị đấy! Vì cái mộng tưởng hão huyền đấy của chị mà Thiên Kha Nguyệt mới bị cuốn vào, mẹ kiếp chị có còn là con người không!! “
Tiếng chát vang lên giòn giã, cô tức giận với đứa em trai không nhìn ra được nỗi khổ của mình mà lúc nào cũng chăm chăm lo nghĩ cho người khác.
Cậu chưa từng nghĩ, mối quan hệ của hai chị em từ nhỏ vốn luôn rất tốt đẹp. Vậy mà chỉ vì mong muốn được đổi đời với khuôn mặt xinh đẹp của người khác. Vi Mộng Ly lại đánh mất chính mình.
Đi vay nặng lãi để có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, cướp công cứu người của Thiên Kha Nguyệt để lấy lòng Ly Mộc Quyên, diễn đạt vai người phụ nữ ngây thơ trong sáng để quyến rũ Hán Lập Thành.
Cô ta làm được rồi, vì cái mặt nạ cô ta đeo khiến Hán Lập Thành động lòng, vì cái tính cách dối trá kia đem hết số tiền cô moi được của người đàn ông giàu có để trả nợ.
Cho đến giờ phút này hắn mới cất giọng cẩn thận nhắc nhỏ người phụ nữ hắn mê mệt suốt mấy năm nay.
“ Vi Mộng Ly, cô lừa được con mắt của tôi tôi có thể bỏ qua. Nhưng cô khiến Thiên Kha Nguyệt mất đi vị trí vốn có của mình, cô không đáng được sống! “
“ Nên nhớ, cô còn thở đến ngày hôm nay là do Thiên Kha Nguyệt cứu. Đừng khiến tôi thất vọng. “
Hắn ta biết rõ cô không nỡ để ai chết trước mặt mình, lại còn là do cô thì càng không. Thiên Kha Nguyệt run run nắm chặt bàn tay còn đang co giật.
Không một ai hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô phải tranh đấu với lí trí thế nào, buộc phải đưa ra lựa chọn giải quyết vấn đề còn không phải do cô gây ra.
Tên khốn Hán Lập Thành muốn cô tự cầm xích khóa vào tay mình, tên rắn độc.
“ Thả người xuống đi. Tôi nghe anh. “
Biểu cảm chiến thắng tóm gọn cô vào lòng vui sướng, thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng đưa người tiếp đất an toàn. Bố mẹ Vi Mộng Ly vừa nhìn thấy con gái được cứu liền cảm tạ không ngừng.
Ánh mắt lấp lánh ôm lấy đứa con gái bị rạch mặt một nhát thật dài. Khuôn mặt xinh đẹp cũng chẳng còn, cô không còn ham muốn hư vinh gì với lòng tham không đáy nữa.
Cái nghiệp mà cô tạo ra Thiên Kha Nguyệt phải trả sạch. Trần đời đâu tồn tại lí lẽ công bằng, nếu có thì Thiên Kha Nguyệt đã chẳng đứng ở đây nhìn cô khóc lóc bởi lỗi lầm ngây dại đổ dồn hết vào người khác.
Bây giờ không đơn thuần chỉ là món đồ chơi thay thế nữa, cô chính là con rối mà người đời buộc sợi dây kéo quanh người.
Mỗi một bước đi là một hiệu lệnh, tương lai thế nào cũng bị che mờ bởi làn sương dày đặc phủ kín.
“ Thiên Kha Nguyệt!! “
Vi Xuân Viên thở dốc từ bên trong nhà chạy ra, vết thương trên mu bàn tay vừa được xử lý thì nghe được tiếng ồn ào bên ngoài.
Cậu rùng mình rợn gáy, vết rạch cứa trên mặt Vi Mộng Ly khiến cậu sững sờ.
Nhìn vào tình hình đã quá trễ, cậu không muốn nhìn cô vì chị gái của mình mà trói buộc vào con người này. Hắn ta là ác quỷ.
“ Cô thà để bản thân chịu khổ cũng không thèm nhìn lại người cô cứu đã làm gì với cô sao! “
“ Liên quan gì đến cậu!? “
Tiếng thét thất thanh như một câu hỏi không cần câu trả lời, cô biết rõ bản thân mình làm là vì điều gì. Nếu đứng yên nhìn Vi Mộng Ly chết trong tay Hán Lập Thành khác nào cô gián tiếp giết người.
“ Vi Mộng Ly! Chị được người khác cứu do chính lòng tham của chị đấy! Vì cái mộng tưởng hão huyền đấy của chị mà Thiên Kha Nguyệt mới bị cuốn vào, mẹ kiếp chị có còn là con người không!! “
Tiếng chát vang lên giòn giã, cô tức giận với đứa em trai không nhìn ra được nỗi khổ của mình mà lúc nào cũng chăm chăm lo nghĩ cho người khác.
Cậu chưa từng nghĩ, mối quan hệ của hai chị em từ nhỏ vốn luôn rất tốt đẹp. Vậy mà chỉ vì mong muốn được đổi đời với khuôn mặt xinh đẹp của người khác. Vi Mộng Ly lại đánh mất chính mình.
Đi vay nặng lãi để có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, cướp công cứu người của Thiên Kha Nguyệt để lấy lòng Ly Mộc Quyên, diễn đạt vai người phụ nữ ngây thơ trong sáng để quyến rũ Hán Lập Thành.
Cô ta làm được rồi, vì cái mặt nạ cô ta đeo khiến Hán Lập Thành động lòng, vì cái tính cách dối trá kia đem hết số tiền cô moi được của người đàn ông giàu có để trả nợ.
Cho đến giờ phút này hắn mới cất giọng cẩn thận nhắc nhỏ người phụ nữ hắn mê mệt suốt mấy năm nay.
“ Vi Mộng Ly, cô lừa được con mắt của tôi tôi có thể bỏ qua. Nhưng cô khiến Thiên Kha Nguyệt mất đi vị trí vốn có của mình, cô không đáng được sống! “
“ Nên nhớ, cô còn thở đến ngày hôm nay là do Thiên Kha Nguyệt cứu. Đừng khiến tôi thất vọng. “
/77
|