Lời nói như con dao găm lao thẳng vào nội tâm người nghe, Thiên Kha Nguyệt sững sờ ngước mặt lên nhìn hắn.
Bạch Chu Việt ngay cạnh đó cũng vì câu nói này mà hoang mang tột độ, từ trước đến giờ Hán Lập Thành là loại người thế nào chính anh hiểu rõ.
Một người từng ăn chung một mâm cơm, tắm chung một cơn mưa rào bất chợt lại còn không rõ Bạch Chu Việt là loại người thế nào sao?
" Cậu còn nhận ra tôi không vậy? Buông ra được mấy lời đó…Hán Lập Thành cậu không bao giờ dùng con mắt rẻ mạt nhìn bạn thân của mình. "
Mối nghi vấn dấy lên trong lòng, con ngươi bình thản của người đàn ông trước mắt như thể chẳng phân biệt được đâu là kẻ từng thân thiết với hắn từ những ngày còn bé.
Anh dìu Thiên Kha Nguyệt ra khỏi đống mảnh vỡ, vừa kéo lên được một bước đã bị tiếng quát tháo của Hán Lập Thành ngăn cản.
" Không phải chuyện của cậu, buông người phụ nữ ti tiện đó xuống! "
Ngọn lửa rực cháy bị gió thổi quấn lên bay cao ngút trời. Sự xúc phạm đập vào điểm giới hạn của một người phụ nữ bị coi thường hết lần này đến lần khác.
" Ti tiện? "
Cô vùng lên chống trả, tiến thẳng bước chân đứng trước mặt hắn. Gương mặt căm tức phẫn nộ không thể kiềm chế thêm được nữa.
" Hán Lập Thành! Trong tay anh có hàng tá của cải, có cho riêng mình căn biệt thự rộng lớn chứa chấp những người làm công ăn lương như tôi, cao thượng lắm sao? "
" Loại rác rưởi chà đạp thân phận thấp hơn mình có gì cao sang!? Ngữ khốn nạn như anh tôi chịu đựng đủ rồi, Thiên Kha Nguyệt tôi không làm nữa! Có phục vụ cho chó cũng hơn là làm việc cho loại người như anh! "
Cởi bỏ tạp dề đáp thẳng vào mặt hắn, cô hùng hổ bước lớn ra bên ngoài để lại hai người đàn ông nín bặt trong không khí ảm đạm.
Bạch Chu Việt tức tốc đuổi theo cô nhanh chóng, phát hiện cô ngất đi vì dùng hết sức để thét lên chống trả.
Vừa định bế người rời đi đã bị quản gia Tề ngăn lại trước cửa.
" Ông làm gì vậy? Tránh ra! "
" Bạch thiếu gia, không có mệnh lệnh của chủ nhân căn nhà này thì ngài không thể đưa cô ấy đi đâu ạ. "
Thấy không thể đàm phán, anh đưa cô vào phòng nghỉ dành cho người giúp việc. Đặt nhẹ cô lên giường đắp chăn ấm áp.
An Chi Hạ thấy cô bị ngất đi trong trạng thái hôn mê mệt mỏi, lòng day dứt không ngừng tự trách bản thân. Nếu cô không đi ngang qua thư phòng lúc đó, Thiên Kha Nguyệt có lẽ đã không phải nằm đây khổ sở đến vậy.
" Nói, Thiên Kha Nguyệt và Hán Lập Thành bị gì vậy? "
Giọng nói nghiêm túc hướng về phía An Chi Hạ tra hỏi tường tận. Đầu cúi gằm mặt xuống không dám nhìn đối diện trực tiếp, hai tay vì lo lắng mà run rẩy không ngừng.
" Cô làm ở đây lâu như vậy, chuyện gì xảy ra cô có thể giả câm giả điếc vì đồng tiền nuôi sống bản thân. Nhưng nếu cô bán luôn cả lương tâm của mình để hại người vô tội, đáng sao? "
Hán Lập Thành tính khí thất thường anh có thể hiểu, nhưng Thiên Kha Nguyệt có đánh chết cũng không tự nguyện làm nữ giúp việc bên cạnh người cô ghét cay ghét đắng.
Nước mắt trực trào rưng rưng nắm lấy tay của Thiên Kha Nguyệt, miệng lắp bắp nhắm chặt mắt kể ra sự thật.
" Là…là đại phu nhân…bà ấy cho họ uống thứ gì đó…rồi…rồi cả tiểu thư lẫn thiếu gia đều mất trí nhớ…"
" Mất trí nhớ? "
Chẳng trách, đến cả khi đứng trước mặt anh, Hán Lập Thành còn chẳng mang gương mặt thân thuộc như đã từng quen, ánh mắt xa lạ dễ dàng nhìn ra sự kì lạ đột nhiên thay đổi tính khí của một người.
Bạch Chu Việt ngay cạnh đó cũng vì câu nói này mà hoang mang tột độ, từ trước đến giờ Hán Lập Thành là loại người thế nào chính anh hiểu rõ.
Một người từng ăn chung một mâm cơm, tắm chung một cơn mưa rào bất chợt lại còn không rõ Bạch Chu Việt là loại người thế nào sao?
" Cậu còn nhận ra tôi không vậy? Buông ra được mấy lời đó…Hán Lập Thành cậu không bao giờ dùng con mắt rẻ mạt nhìn bạn thân của mình. "
Mối nghi vấn dấy lên trong lòng, con ngươi bình thản của người đàn ông trước mắt như thể chẳng phân biệt được đâu là kẻ từng thân thiết với hắn từ những ngày còn bé.
Anh dìu Thiên Kha Nguyệt ra khỏi đống mảnh vỡ, vừa kéo lên được một bước đã bị tiếng quát tháo của Hán Lập Thành ngăn cản.
" Không phải chuyện của cậu, buông người phụ nữ ti tiện đó xuống! "
Ngọn lửa rực cháy bị gió thổi quấn lên bay cao ngút trời. Sự xúc phạm đập vào điểm giới hạn của một người phụ nữ bị coi thường hết lần này đến lần khác.
" Ti tiện? "
Cô vùng lên chống trả, tiến thẳng bước chân đứng trước mặt hắn. Gương mặt căm tức phẫn nộ không thể kiềm chế thêm được nữa.
" Hán Lập Thành! Trong tay anh có hàng tá của cải, có cho riêng mình căn biệt thự rộng lớn chứa chấp những người làm công ăn lương như tôi, cao thượng lắm sao? "
" Loại rác rưởi chà đạp thân phận thấp hơn mình có gì cao sang!? Ngữ khốn nạn như anh tôi chịu đựng đủ rồi, Thiên Kha Nguyệt tôi không làm nữa! Có phục vụ cho chó cũng hơn là làm việc cho loại người như anh! "
Cởi bỏ tạp dề đáp thẳng vào mặt hắn, cô hùng hổ bước lớn ra bên ngoài để lại hai người đàn ông nín bặt trong không khí ảm đạm.
Bạch Chu Việt tức tốc đuổi theo cô nhanh chóng, phát hiện cô ngất đi vì dùng hết sức để thét lên chống trả.
Vừa định bế người rời đi đã bị quản gia Tề ngăn lại trước cửa.
" Ông làm gì vậy? Tránh ra! "
" Bạch thiếu gia, không có mệnh lệnh của chủ nhân căn nhà này thì ngài không thể đưa cô ấy đi đâu ạ. "
Thấy không thể đàm phán, anh đưa cô vào phòng nghỉ dành cho người giúp việc. Đặt nhẹ cô lên giường đắp chăn ấm áp.
An Chi Hạ thấy cô bị ngất đi trong trạng thái hôn mê mệt mỏi, lòng day dứt không ngừng tự trách bản thân. Nếu cô không đi ngang qua thư phòng lúc đó, Thiên Kha Nguyệt có lẽ đã không phải nằm đây khổ sở đến vậy.
" Nói, Thiên Kha Nguyệt và Hán Lập Thành bị gì vậy? "
Giọng nói nghiêm túc hướng về phía An Chi Hạ tra hỏi tường tận. Đầu cúi gằm mặt xuống không dám nhìn đối diện trực tiếp, hai tay vì lo lắng mà run rẩy không ngừng.
" Cô làm ở đây lâu như vậy, chuyện gì xảy ra cô có thể giả câm giả điếc vì đồng tiền nuôi sống bản thân. Nhưng nếu cô bán luôn cả lương tâm của mình để hại người vô tội, đáng sao? "
Hán Lập Thành tính khí thất thường anh có thể hiểu, nhưng Thiên Kha Nguyệt có đánh chết cũng không tự nguyện làm nữ giúp việc bên cạnh người cô ghét cay ghét đắng.
Nước mắt trực trào rưng rưng nắm lấy tay của Thiên Kha Nguyệt, miệng lắp bắp nhắm chặt mắt kể ra sự thật.
" Là…là đại phu nhân…bà ấy cho họ uống thứ gì đó…rồi…rồi cả tiểu thư lẫn thiếu gia đều mất trí nhớ…"
" Mất trí nhớ? "
Chẳng trách, đến cả khi đứng trước mặt anh, Hán Lập Thành còn chẳng mang gương mặt thân thuộc như đã từng quen, ánh mắt xa lạ dễ dàng nhìn ra sự kì lạ đột nhiên thay đổi tính khí của một người.
/77
|