Đầu tháng, cô đến ngân hàng lấy tiền rồi chuẩn bị đưa đến văn phòng luật sư của Lý Hách.
Hôm nay vừa giao bản thảo xong, cô định tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, nếu Lý Hách rỗi có lẽ có thể cùng nhau ăn trưa Lý Hách nói không sai, sau khi cuộc phỏng vấn được chiếu, văn phòng luật sư càng nổi tiếng hơn, càng nhiều người vì ngưỡng mộ vị luật sư chính trực này mà mặc kệ có phải là miễn phí hay không đều sẽ tìm tới cửa Tuần trước, kế toán Tằng Tiểu Muội gọi điện cho cô nói tháng này văn phòng luật sư chính thức có thu nhập, khoảng hơn 10 vạn đồng, mặc dù so với số tiền cần để duy trì văn phòng còn chưa đủ nhưng đây là đã có sự thay đổi Vừa đẩy cửa văn phòng thì đã thấy Tiểu Triệu đi tới - Chị dâu, sao hôm nay đến sớm vậy? - Ở nhà cũng chẳng có việc gì nên đến sớm một chút, Lý Hách đâu? - Ở bên trong ạ! Tiểu Triệu cười, mắt híp lại, dựa sát vào cô rồi khẽ nói: - Luật sư Lý đang nhận một vụ li hôn đó - Anh ấy chịu nhận những vụ li hôn? Dương Dương rất nghi ngờ đôi tai mình - Vâng, bên trong là một vị phu nhân, chồng cô ấy nhiều tiền lắm, nếu luật sư có thể giúp cô ấy nhận được khoản tiền cấp dưỡng lớn thì… vụ này cũng thu về không ít đâu Tiểu Triệu chỉ vào trong phòng họp Dương Dương nhìn cảnh cửa phòng họp khép chặt mà thấy thật khó tin Lý Hách luôn nói, án gì cũng có thể nhận chỉ riêng việc giúp người khác li hôn thì sẽ không bao giờ làm Cô hỏi vì sao? Lý Hách nói anh tin vào nhân quả báo ứng, sợ giúp người li hôn thì sẽ báo ứng đến chính mình. Cô chẳng bao giờ tin chuyện ma quỷ anh nói, chỉ coi đó là cái cớ nhưng quả thật là chết anh cũng không nhận án li hôn. - Chị dâu, có phải chị cũng thấy ngạc nhiên không? Em cảm thấy sau lần phỏng vấn đó, hình như luật sư Lý đã thay đổi Chính xác không phải là sau lần phỏng vấn mà là Trung thu, sau lần hẹn hò đó, cô hiểu, anh đang dần thay đổi - Hi vọng là thế! - Lý luật sư mà cứ thế này thì chị dâu được hưởng phúc rồi. Dương Dương cười, trả lời: - Cám ơn. - Quốc Tân và A Hưởng đâu? Bọn họ là hai trợ lý của văn phòng, Quốc Tân là bạn cũ của Lý Hách, lúc bọn họ kết hôn, Quốc Tân là phù rể, vợ của Quốc Tân cô cũng quen - Lý luật sư bảo bọn họ đến cục cảnh sát tìm tài liệu gì đó rồi Cô gật gật đầu, đưa phong bì tiền cho Tằng Tiểu Muội rồi bảo cô ấy kí vào, đóng dấu. - Bà chủ, chị ngồi tạm đi, hợp đồng này chắc phải lâu đây, lúc vừa vào cô gái kia có vẻ hơi lằng nhằng Tằng Tiểu Muội nhăn mũi có vẻ không có cảm tình đối với người sắp giúp văn phòng luật có được “thu nhập dồi dào” kia - Không được nói xấu thần tài. Tiểu Triệu khẽ dí trán cô - Em có nói sai đâu, cô ta trông có vẻ rất lẳng lơ, chưa biết chừng là cô ta bắt cá hai tay trước còn chồng cô ta mới là người bị hại. Tằng Tiểu Muội le lưỡi nhìn vào phòng hợp - Chị dâu, chị đừng để ý Tằng Tiểu Muội, cô ấy luôn có thành kiến với những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình Nghe bọn họ đấu võ mồm, Dương Dương cười lớn. Tuổi trẻ thật tốt! - Không quấy rầy mọi người nữa, chị sang bên quán trà Thanh Thủy ngồi đây, nếu Lý Hách rảnh thì bảo với anh ấy chị ở đó đợi anh ấy ăn cơm trưa. Nếu không thì thôi, khoảng 2 tiếng sau chị cũng về nhà thôi Quán trà Thanh Thủy ở gần văn phòng luật, cũng khá sạch sẽ, đồ cũng khá hợp khẩu vị, mọi người trong văn phòng thường xuyên đến đó để giải quyết bữa trưa. - Vâng ạ, bọn em sẽ chuyển lời Tiểu Triệu tiễn Dương Dương ra cửa rồi mới quay vào. Cậu rất có cảm tình với Dương Dương, anh cảm thấy Dương Dương chính là mẫu người ấm áp như nước, không quá rực rỡ khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Anh từng nghe Quốc Tân kể chuyện chị dâu và Lý luật sư cãi nhau nhưng anh không tài nào tưởng tượng nổi, người như Dương Dương cũng sẽ đi cãi cọ với người khác. Hẳn là nói mấy câu đã bị Lý luật sư thu phục rồi. Tằng Tiểu Muội thấy bà chủ đi rồi thì mỉm cười đầy tai quái, cô cố ý không gõ cửa mà xông vào phòng họp: - Sếp, bà chủ đang ở Thanh Thủy… Mới nói đến đây thì hai mắt cô đã trợn trừng lên, miệng giật giật. Cô… muốn đến miếu thờ mà thu hồi sự kinh ngạc này lại… *** Dương Dương mở quyển sách ra, đây là quyển sách cô mua từ nhiều năm về trước, tác giả rất nổi tiếng, giờ không chỉ là một tác gia mà còn là Mc trên TV, radio nữa. Tác gia đó trải qua cuộc li hôn, rút ra những kinh nghiệm xương máu mà viết cuốn sách này, bán rất chạy, sau đó được xưng là “chuyên gia lưỡng tính”. Nên giải thích ra sao về những hiện tượng này? “Đánh người tay đau”? “Không trải qua giá lạnh, hoa mai sao tỏa hương?” Hoặc là… “Thất bại là mẹ thành công”? Cô không biết phải giải thích thế nào nhưng so với những người phụ nữ li hôn xong đã nản lòng, sa đọa thì tác giả này hiển nhiên là linh hoạt hơn nhiều Thời gian trước, ý nghĩ chia tay luôn tồn tại trong đầu cô, nhất là những lúc tức giận với Lý Hách Cô thường xuyên nghĩ cẩn thận lại xem vấn đề có phải là ở chính mình không? Là vì cô ích kỉ, ghen tỵ không muốn thấy anh đối xử với người khác tốt hơn cô? Hay là cô vẫn muốn tìm nhiều sự quan tâm từ anh hơn, bởi vì không có được nên mới giận dữ? Biết anh chịu nhận những vụ li hôn, cô khẽ thở phào Anh thực sự đã thay đổi. Từ sau hôm đó, dù bận mấy cũng sẽ nhắn tin cho cô, cũng cố gắng giảm bớt những lần xã giao, đem việc về nhà làm, tháng này còn kiếm được 10 vạn đồng, lại chấp nhận vụ án li hôn khiến người ta kinh ngạc. Bất kì ai cũng không thể phủ nhận, anh đang thay đổi, đang cố gằng để hòa hợp cuộc hôn nhân này Dựa vào thành ghế, Dương Dương co người lại, cô cảm thấy được bao bọc như vậy rất an toàn, hạnh phúc, vì vậy mà cô cũng rất thích những lúc được Lý Hách ôm Chỗ ngồi nơi này sắp xếp có hơi giống kiểu chia phòng nhỏ, dù không chính thức chia phòng nhưng vì ghế dựa rất cao nên luôn khiến khách hàng có cảm giác riêng tư hơn Đang nghĩ thì cửa quán mở ra, cánh cửa va vào chuông gió tạo nên những tiếng leng keng, là có khách, bọn họ chọn vị trí bên ngoài, ngay cạnh chỗ của cô - Lý luật sư nhà chúng ta đúng ra rất khác, hôm qua lúc anh ấy quyết định nhận vụ án li hôn kia, mắt em thiếu chút nữa thì rớt xuống đất luôn Đó là A Hưởng, cậu ấy đi theo Lý Hách đã nhiều năm, hai người là cộng sự tốt. Cậu ấy rất nghĩa khí, lúc trước khi Lý Hách bị đuổi, cậu vốn năng lực làm việc không tệ nhưng cũng chẳng nói hai lời mà từ chức đi theo Lý Hách. Bởi vậy, văn phòng vừa mở Lý Hách đã mời cậu ấy cùng tham gia Dương Dương đang đọc sách nhưng giọng nói khoa trương của A Hưởng khiến cô chú ý. Cô đặt quyển sách xuống bàn, khẽ bê cốc nước lên nhấp một ngụm, chuyên chú nghe lén nhân viên bàn tán về Lý Hách. - Em thì biết gì, không biết thì đừng có nói lung tung. Giang Quốc Tân tức giận trừng mắt nhìn A Hưởng một cái. - Em có nói lung tung đâu, Lý luật sư vốn đánh chết cũng không chịu nhận những vụ li hôn nhưng giờ anh ấy chịu thỏa hiệp vì văn phòng, nếu chị dâu biết tin này nhất định sẽ rất vui Dương Dương mỉm cười. A Hưởng nói đúng, cô quả thực rất vui. Một hàng chữ trên sách đột nhiên hiện lên trong tầm mắt, sách nói – hôn nhân là cuộc kinh doanh đôi bên phải cùng cố gắng mới có thể thành công, không thể dựa vào sự cố gắng, thỏa hiệp của một phía được. - Ai… Thôi đi, thôi đi, đổi đề tài, nhắc đến chuyện này lại khiến anh thấy lương tâm bất an. Giang Quốc Tân khổ sở đấm ngực. - Cái này thì liên quan gì đến lương tâm? A Hưởng hừ một tiếng, cho rằng anh đang làm trò cười Giang Quốc Tân nhìn trái nhìn phải, anh là người thẳng tính, bí mật này… Anh khó xử nhìn A Hưởng, dùng sức vỗ đầu rồi hét to một tiếng - Ái! Sắp nghẹn mà chết rồi! Anh ra ra sức mà vò đầu bứt tóc, nếu anh mà bị hói trước tuổi thì Lý Hách nhất định phải chịu trách nhiệm - Này này, anh lên cơn gì thế, sắp thi nên học bài đến mức thần kinh à? A Hưởng tặc lưỡi hỏi. Cả văn phòng ai chẳng biết, nếu lần này Quốc Tân thi trượt nữa thì phải đổi vợ mới rồi - Anh, anh…. Anh… A Hưởng! Anh nằm rạp xuống bàn, dùng sức nắm chặt tay A Hưởng, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Nếu anh nói bí mật này cho em thì em có giữ kín nó không? - Bí mật gì? Nói gì mà nghiêm trọng thế? Thề với thốt gì chứ? A Hường xì một tiếng - Bởi vì bí mật anh sắp nói cho em rất kinh khủng, tuyệt đối không được để cho Tiểu Triệu, Dương Dương và Tằng Tiểu Muội biết, ngay cả Lý Hách cũng không được cho anh ấy biết là em đã biết Cái gì mà anh ấy biết mình biết? Nói năng kiểu quái gì thế? A Hưởng nhún nhún vai - Thôi gớm quá, muốn nói thì nói ra đi, tỏ vẻ thần bí gì nữa - Không phải anh tỏ vẻ gì đâu mà là chuyện rất nghiêm trọng, nếu lộ ra là chết người đó. Em có chịu thề không? Nếu không thà chết anh cũng không nói cho em đâu! Dương Dương nhíu mày. Nếu không phải Giang Quốc Tân nói “Tuyệt đối không thể để cho Dương Dương biết” thì cô thực sự đã chạy qua mà đập bàn hỏi: “Giang Quốc Tân, đừng quên tiền lương của anh là lấy từ túi tôi, nói! Có bí mật gì không thể cho tôi biết?” - Được rồi, được rồi! Em thề, tuyệt đối không nói cho người thứ ba nghe, mau nói đi! A Hưởng bị sự tò mò của mình thôi thúc nên đành phải đầu hàng Giang Quốc Tân lại nhìn trái phải, xác định không có người quen thì mới nói: - Em có biết người tìm Lý Hách để bàn việc li hôn là ai không? - Là vợ của triệu phú Vương Sùng Lâm mà? - Đúng thế, cô ta là vợ của Vương Sùng Lâm, tên là Nghiêm Hân, cũng chính là bạn gái cũ của Lý Hách đó. Năm đó bọn họ yêu nhau đến chết đi sống lại, cả trường không ai không biết. Một là sinh viên ưu tú khoa pháp luật, một là mỹ nữ khoa Anh Văn, một đôi kim đồng ngọc nữ đi trên đường thu hút ánh nhìn của bao người đó - Thế sao sau này lại chia tay? - Có biến. Sau khi tốt nghiệp, Lý Hách đi thực hiện nghĩa vụ quân sự, Nghiêm Hân thì được một công ty đại diện mời làm model. Không lâu sau cô ta quen Vương Sùng Lâm. Nghiêm Hân chính là loại đàn bà thấy đàn ông là mắt sáng lên. Hơn nữa cô ta có dung mạo, có bằng cấp, Vương Sùng Lâm thấy cô ta đương nhiên cũng thích nên dùng hết sức mà theo đuổi - Cho nên Lý luật sư bị knock out? - Em nói xem, Vương Sùng Lâm dùng một ngàn đóa hồng, nhẫn kim cương 5 carat tấn công, loại như Lý Hách chỉ biết nói pháp luật, thảo luận tính nhân văn này nọ, lại cũng không giống công tử nhà giàu bình thường thích khoe khoang. Nghiêm Hân có biết gì về gia thế nhà Lý Hách đâu. Tình huống như vậy, ai thắng ai thua chẳng cần nói cũng rõ rồi còn gì - Sau đó thì sao? - Tham gia quân ngũ sợ nhất là binh biến, em không tưởng tượng được sao? Lúc đó Lý Hách như bong bóng xịt hơi, suy sụp vô cùng, lúc đó bọn anh ai cũng lo cậu ấy sẽ tự sát - Có gì rắc rối nữa sao? - Không có. Nhưng mà cậu ấy vừa xuất ngũ thì bắt đầu đi làm, đặt toàn bộ sức lực vào công việc, nói thật, bọn anh vẫn cảm nhận được, cậu ấy không còn vui vẻ như trước kia nữa. Nghiêm Hân kia cũng rất quá đáng, lúc kết hôn còn gửi thiệp mừng cho Lý Hách, chẳng biết tim cô ta làm bằng gì nữa. - Đám anh em bọn anh bất bình thay cho Lý Hách, chửi bới Nghiêm Hân chẳng ra gì nhưng cậu ấy thì ngược lại, không những không tức giận mà còn nhướng mày, lạnh lùng nói với bọn anh: “Đừng chửi loạn, mọi người không hiểu chuyện đâu”. Chuyện đã đến nước này rồi mà cậu ấy còn cố bảo vệ Nghiêm Hân. Em có thể tưởng tượng được cậu ấy yêu cô ta đến mức nào chưa. - Gia cảnh nhà Lý Hách cũng không tệ, đương nhiên sẽ giúp cậu ấy xem mặt đủ kiểu. Cậu ấy cũng chẳng từ chối ai, mỗi lần yến tiệc đều tham dự. Bọn anh thấy rất lạ, cậu ấy còn trẻ sao phải tích cực như thế? Kết quả, em biết cậu ấy nói sao không? - Nói sao? - Cậu ấy nói: “Dù sao cũng chẳng phải Nghiêm Hân thì là ai cũng thế thôi”. Chính thái độ quá bình thản này khiến cha mẹ cậu ấy hoảng sợ, sợ cậu ấy tùy tiện lấy ai đó rồi không được hạnh phúc, sẽ chẳng biết trách nhiệm thuộc về ai nữa - May là Lý luật sư lấy được chị dâu, chị dâu thật tốt, rất tận tâm với Lý luật sư. - Nói thì nói thế nhưng em cũng gặp Nghiêm Hân rồi đấy, là đàn ông thì em sẽ chọn ai? Giang Quốc Tân hỏi vặn lại khiến A Hưởng cứng họng: - Cho nên ấy à, đến giờ cha mẹ Lý Hách vẫn nghĩ là cậu ấy vì chán nản nên mới tìm đại một người mà kết hôn, bởi vậy mới đối xử với Dương Dương như người ngoài - Như vậy, giờ Lý luật sư và Nghiêm Hân… A Hưởng nhăn mặt. Anh cảm thấy bất bình thay cho chị dâu, nếu Lý luật sư thực sự thích Nghiêm Hân kia… Chị dâu có phải là rất đáng thương không? - Luôn không nhận những vụ li hôn nhưng vì sao đột nhiên lại chịu nhận, em không nghi ngờ sao? Giang Quốc Tân thở dài… - Có lẽ chỉ đơn giản là muốn kiếm thêm tiền, giảm bớt gánh nặng cho chị dâu thôi Giang Quốc Tân thực sự muốn đấm vào cái đầu đà điểu ngốc này một cái mà. Anh nói: - Đừng lừa mình dối người nữa, em có tin giờ bảo Lý Hách nhận vụ li hôn khác cậu ta sẽ từ chối thẳng thừng không? - Ý của anh là Nghiêm Hân là trường hợp đặc biệt với Lý luật sư? - Đêm qua Lý Hách tìm anh nói chuyện, cậu ấy nói năm đó Nghiêm Hân là vì thay cha trả nợ nên mới lấy Vương Sùng Lâm. Cô ta nói lúc ấy tuổi trẻ nông cạn, cho rằng chỉ cần trong lòng vẫn yêu Lý Hách là đủ rồi. Cô ta còn nói, cô ta vốn tưởng không có tình yêu, lòng phẳng lặng như nước thì cũng có thể an phận sống một đời. Nào ngờ Vương Sùng Lâm có bồ nhí rồi còn sinh con riêng nữa. Cô ta không nhẫn nhịn được nên mới muốn ly hôn. - Cô ta nói cái này làm gì, chẳng lẽ còn muốn “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” với Lý luật sư sao? - Em thấy sao? Nếu không phải muốn kích động lòng thương người của Lý Hách thì việc gì phải khóc lóc kể lể kiểu: “Vương Sùng Lâm lắm tiền nhiều của, nhất định sẽ tìm được luật sư tốt nhất khiến em li hôn rồi sẽ mất hết tất cả, ngay cả quyền giám hộ con gái cũng chẳng còn”. - Không xong rồi, Lý luật sư nhà chúng ta vốn rất giàu lòng thương người, xem thế này… nếu nối lại tình xưa, hơ, đầu Lý luật sư mọc dòi chắc? - Anh lo lắng nhất chính là điều này. Em cũng biết Lý Hách và Dương Dương quen nhau chưa được bao lâu đã kết hôn, kết hôn xong vì tiền mà cũng cãi vã nhiều lần rồi. Giờ Nghiêm Hân đã quay lại… Biết không, bọn họ còn hẹn ngày kia mang con gái Nghiêm Hân đến vườn bách thú chơi đó Giang Quốc Tân dựa vào bàn. Anh đã hết lòng mà cảnh cáo Lý Hách không thể làm vậy nhưng Lý Hách chẳng những không để ý mà còn nói đầy lí lẽ, nào là mình đang làm tròn trách nhiệm của một luật sư… Ôi mệt quá, nếu để Dương Dương biết thì phải thu dọn tàn cục sao đây? - Làm sao bây giờ? Chị dâu phải làm sao đây? - Cho nên anh mới buồn rầu đây. Dương Dương là người con gái tốt nhưng ai cũng nói mối tình đầu khó quên. Hơn nữa cuộc sống an nhàn mấy năm nay khiến Nghiêm Hân còn mặn mà hơn so với thời học đại học. Cô ta không như Dương Dương, Dương Dương cả ngày chỉ ở trong nhà lo kiếm tiền, không biết chăm chút bề ngoài. Thảm nhất là cô ấy đến cả một đứa con để giữ chân chồng cũng không có… - Có lẽ chuyện không như chúng ta nghĩ. Cho dù tình cảm đã qua, có lấy lại cũng chẳng còn như xưa nữa đâu. A Hưởng chần chừ nói - Em định lừa ai? Người em nên giấu diếm không ở đây, tỉnh táo chút đi! A Hưởng bị Giang Quốc Tân trách mà nói không nên lời. Cho nên A Hưởng cũng đồng ý rằng cô và Nghiêm Hân là không thể so sánh? Giống như bị ai bóp cổ, Dương Dương cảm thấy thở cũng không nổi, tim không bị đánh nhưng lồng ngực như bị xé rách vô số lần… sau đó… rách nát! Cô như con rối gỗ, ngồi ngây ra nơi đó, vẻ mặt trở nên mơ hồ, thất thố Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Câu hỏi của A Hưởng in lại trong tâm trí cô nhưng cô tìm mãi cũng không tìm ra được đáp án. Cô không phải là người phụ nữ kiên cường thế nhưng cô không xông lên mà ép hỏi Giang Quốc Tân, hỏi anh ta là đang kể tin đồn hay là nói những lời thật lòng đây. Cô cứ ngồi đó, ghi nhớ từng câu nói của bọn họ vào lòng rồi cứ lặp đi lặp lại. Còn tưởng rằng cho dù cuộc hôn nhân của bọn họ có rất nhiều vấn đề nhưng ít nhất có một điều không thể phủ nhận là Lý Hách yêu cô, rất rất rất yêu cô Bởi vì rất yêu cô nên dù oán trách, cãi cọ nhau đến đâu thì cũng có thể để gió cuốn đi. Bởi vì anh yêu cô nên dù bực tức đến đâu cô cũng không muốn làm tổn thương anh. Bởi vì anh yêu cô nên dù cha mẹ anh làm khó cô cô cũng đều coi như không có gì. Nhưng ai mà ngờ, kết quả lại là “Dù sao cũng chẳng phải Nghiêm Hân thì là ai cũng thế thôi”. Thì ra cô không phải là mối tình đầu của anh, thì ra cô chưa từng được anh yêu thương, thì ra anh luôn miệng nói yêu cô chỉ là vì anh quá lương thiện… mọi thứ đều chỉ là giả dối Sợi tơ mảnh gắn kết giữa bọn họ đứt phựt! Cô hoảng hốt, sự thật cô chưa từng nghĩ đến này khiến tình yêu trong cô như nổ tung thành tro tàn, như có nơi nào đó trong cô chảy máu khiến cho cô đau đớn. Ngực cô như trống rỗng, tựa như nơi đó chưa từng có tình yêu. Sự trống rỗng đó khiến chân tay cô hoảng loạn, cô run rẩy bưng ly nước lên định uống cạn, muốn dựa vào chút ngọt lành của đồ uống để làm dịu đi sự chua xót của bản thân nhưng nào ngờ, càng uống lại càng cảm thấy tan nát cõi lòng. Chớp mắt… một giọt nước mắt trong veo rơi vào ly nước tạo nên những gợn sóng lăn tăn… Cô nhớ tới khi ở ngoài cổng nhà họ Lý bị mẹ chồng chế giễu: “Lý Hách nhà chúng tôi phải cưới công chúa chứ sao có thể lấy nô tỳ về được” Ngày đó, những hạt mưa lất phất tạo nên những gợn sóng nhỏ trên vũng nước, cô đếm từng gợn sóng, lặng lẽ khóc… Thì ra, công chúa mà mẹ chồng cô nghĩ là Nghiêm Hân, những gợn sóng đó đã báo hiệu ngày hôm nay. Những mệt mỏi bao năm qua như dâng lên, cô buông ly, nằm gục xuống bàn. Thật quá mệt mỏi, sao có thể mệt mỏi đến vậy. Là đêm qua cố gắng hoàn thành deadline không ngủ? Hay là vì yêu người đàn ông không yêu mình, hối hận mà mệt mỏi? Cứ như vậy chịu thua sao? Không được, quá không công bằng, cô đã trả giá nhiều như vậy, ai cũng không có quyền ép cô lùi bước. Nhưng… không nhận thua thì sao? Sau khi biết được sự thật kia, chẳng lẽ cô còn có thể bình thản, giả như không có Nghiêm Hân, giả như mình vẫn rất ổn, tiếp tục nhận lấy những câu “Anh yêu em” giả dối của Lý Hách? Những âm thanh hỗn loạn nhiễu loạn lòng cô, cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu, không biết Giang Quốc Tân và A Hưởng rời đi từ bao giờ, cô phải rất cố gắng mới có thể ép bản thân bình tĩnh lại Đúng! Bình tĩnh! Cô cần chứng minh sự thật, chứng minh lời Giang Quốc Tân nói là thật hay giả. Cô không thể chỉ tin lời một bên mà làm oan Lý Hách, có lẽ… Giang Quốc Tân nghĩ sai rồi… Đột nhiên trong lòng cô có chút hi vọng dâng lên. Đúng thế, có lẽ Giang Quốc Tân sai rồi! Hít một hơi thật sâu, cô ép bản thân nuốt nước mắt vào trong, cho dù trong ly là thứ chất lỏng chua chát nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu, uống một hơi cạn sạch Dương Dương lấy trong túi ra một chiếc bút, viết vài hàng chữ rồi đi đến bên quầy, nhờ nhân viên phục vụ giúp mình một việc. Nhân viên kia đồng ý. Cô lấy điện thoại bàn của quán, bấm dãy số quen thuộc rồi đặt tờ giấy trước mặt nhân viên kia, đó là màn kịch ngắn do cô tự tay viết ra - Alo, chào anh, xin hỏi anh là luật sư Lý Hách đúng không ạ? Nhân viên phục vụ nhớ kĩ những câu chữ trên giấy. - Đúng rồi, xin hỏi cô có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao? - Có người bạn nói với tôi rằng anh là luật sư rất tốt, tôi cần sự giúp đỡ của anh, xin anh giúp tôi li hôn được không? Đầu dây bên kia không cần suy nghĩ, không chút do dự đáp: - Xin lỗi, tôi không nhận những vụ li hôn, tôi có thể cho cô số điện thoại của luật sư khác, cô có thể nhờ anh ấy giúp… Không đợi Lí Hách nói xong, Dương Dương đã cúp máy, hào phóng boa cho nhân viên phục vụ - Cảm ơn cô, cô đã giúp tôi một việc rất lớn Cô thoáng gật đầu rồi xoay người rời khỏi quán trà Thanh Thủy Dương Dương không biết mình phải làm thế nào, cô chỉ biết chắc chắn một điều, Giang Quốc Tân nói không sai còn giả thiết của A Hưởng chỉ là lừa mình dối người mà thôi Cô lầm lũi bước đi, cô đâu phải là nàng tiên cá mà mỗi bước chân đi đều đau thấu tim gan… Cô không biết vì sao mình cứ cố muốn lật lại chuyện cũ, không phải đã chứng thực rồi sao? Cô còn muốn biết thêm gì nữa? Biết ba năm qua mình đã ngu xuẩn cỡ nào? Biết thứ tình yêu mình ôm ấp bấy lâu nay chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi? Đồ ngốc, chẳng lẽ cứ phải tự chứng kiến cảnh bản thân trở thành bọt biển hư vô thì cô mới chịu thừa nhận rằng nàng tiên cá chỉ hợp để sống nơi đại dương kia? Từng bước từng bước đều rất gian nan nhưng sự cố chấp lại dâng lên. Cô lặng lẽ nuốt sự chua xót vào lòng. *** Cô quay lại văn phòng luật, ngẩng cao đầu, đẩy cửa ra Thấy Dương Dương, Tằng Tiểu Muội, Tiểu Triệu, A Hưởng và Giang Quốc Tân đều trợn tròn mắt A Hưởng theo trực giác vội đứng chắn trước cửa phòng họp: - Chị dâu, Lý luật sư đang bận - Vẫn là bận vụ li hôn đó à? Theo bản năng, cô khẽ cười lạnh - Ờm… ờ… không có, không phải… là… là một vụ án khác Tiểu Triệu không biết nói dối, xem ra cậu ấy cũng đã nghe đến câu chuyện tình yêu của Lý Hách. Người mềm lại, Dương Dương cảm thấy sự cố chấp của mình càng lúc càng nực cười - Không sao, chị nói với Lý Hách mấy câu thôi rồi đi ngay Cô mạnh mẽ bước tới bên cửa, nắm lên nắm đấm cửa. Tằng Tiểu Muội không nghĩ ngợi gì, vội kéo Dương Dương ra, không cho cô mở cửa thậm chí còn kéo cô ra xa phòng họp một chút - Cái này… không tiện lắm đâu… Chị à, chúng ta đến văn phòng của sếp ngồi chờ đi, chắc luật sư Lý sắp ra rồi - Mọi người đang lo lắng gì thế? Cô chẳng qua là muốn xem một chút, Nghiêm Hân mà bất kì người đàn ông nào cũng muốn trông thế nào, nếu có thể rút ngắn khoảng cách thì có lẽ cô sẽ cố gắng thử một lần nhưng nếu khác biệt quá lớn thì dù cố gắng thế nào cũng chỉ là phí công. Cô có thể nghĩ đến việc rút lui có trật tự. - Chúng em lo lắng… làm gì…làm gì lo lắng gì đâu… Chị dâu nhìn nhầm rồi. Hay là… hay là tới đây uống cốc nước đi đã A Hưởng lắp bắp nói rồi đi đến bên Dương Dương, vươn tay mời cô vào văn phòng Cô nhìn thẳng vào bọn họ, không hề muốn nhường bước. A Hưởng và Tiểu Triệu nhìn nhau, cả hai đều không biết nên làm gì mới tốt Đang lúc đám người giằng co thì cửa bật mở, Lí Hách và Nghiêm Hân đi ra, ánh mắt Dương Dương đảo qua Nghiêm Hân một vòng. Thật đau lòng nhưng cô không thể không ngầm đồng ý, Giang Quốc Tân nói không sai! - Dương Dương, sao em lại đến đây? Nhìn thấy cô, Lý Hách hoảng hốt, vội bước đến bên cô, khẽ hỏi - Hôm nay là đầu tháng, hơn nữa em có chút việc muốn nhờ anh Cô cố ép mình mỉm cười, không muốn tại thời điểm này, trước mặt nhiều người lại bị yếu thế - Được, chờ anh một chút, anh tiễn khách Thấy Lý Hách vội tiễn Nghiêm Hân ra cửa mà không giới thiệu hai người thì Dương Dương cười thê lương. Bất kể là vẻ kinh ngạc khi nãy của anh hay sự cố gắng không giới thiệu hai người với nhau cô đều cho rằng đó là vì chột dạ. Thấy Dương Dương cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, trường hợp này rất khó đối phó Lý Hách không tốn nhiều thời gian đã vội quay vào, anh thở phào một hơi, cười hỏi Dương Dương: - Ăn chưa? - Ăn rồi, anh còn chưa ăn sao? Thế đi ăn luôn đi, em chỉ định nói mấy câu rồi đi luôn Cô không muốn anh lừa tôi gạt nhưng con người… luôn có những lúc thân bất do kỉ - Nói nhiều cũng không sao, giờ anh rỗi mà Anh cười híp mắt lại, kéo tay cô định vào văn phòng Dương Dương lắc đầu, đè tay anh lại: - Thực sự không có gì đâu, em biết là anh bận, chỉ nói mấy câu thôi - Được rồi, em nói đi - Em hẹn với mấy người bạn cũng viết sách mấy ngày tới đi du lịch một chuyến, tối Chủ nhật sẽ về, anh ở một mình được chứ? - Thì ra là chuyện này, nghe khẩu khí nghiêm túc của cô anh còn tưởng đã xảy ra truyện gì, lòng thầm hoảng hốt cơ - Em nên đi nghỉ ngơi từ lâu rồi, nếu em nói sớm cho anh thì chưa biết chừng chúng ta có thể cùng đi Anh khẽ vỗ vỗ vai cô. Dương Dương cười khổ nhìn lại Lí Hách. Không thể nào, anh sao có thể rảnh rỗi được. Bất kể là trước kia hay bây giờ đều như vậy, anh chỉ là khách sáo vậy thôi, nhưng vợ chồng với nhau cần gì phải thế? Có lẽ là vì, cô chưa bao giờ là người vợ mà anh mong muốn… - Là đột nhiên nổi hứng đi thôi, không có kế hoạch từ trước Anh khách khí cô cũng khách khí, anh diễn trò thì cô cũng phải diễn phối hợp. - Thế à, ừ anh biết rồi, để anh đưa em đến chỗ tập hợp nhé - Giờ em phải về nhà chuẩn bị hành lý để đi, chiều anh còn có việc đúng không, em tự đi cũng được mà Lí Hách gật đầu. - Đúng rồi, hội em đột nhiên có kế hoạch này là vì có một người bạn muốn ly hôn, bọn em muốn ở bên cạnh cô ấy để khuyên nhủ cô ấy nhưng nếu cô ấy vẫn kiên quyết li hôn thì anh có thể giúp làm luật sư cho cô ấy không? Cô lại thử một lần nữa dù rằng đã biết rõ đáp án Anh vô cùng thân thiết mà xỉa xỉa trán cô rồi nói: - Lại nữa rồi, anh đã nói nhiều lần rồi, chuyện xấu phá hoại nhân duyên của người khác thế này anh không làm đâu Anh không hề để ý, khi nói những lời này, A Hưởng, Tiểu Triệu, Tằng Tiểu Muội đều thở dài. Dương Dương cũng làm bộ không phát hiện, cười nói: - Chỉ một lần thôi cũng không được sao? Đó là một người bạn rất tốt của em, cô ấy sự giúp đỡ mà. - Không được, một lần cũng không được, anh tuyệt đối sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình đâu Dương Dương cũng không cố nài ép, cô khẽ gật đầu. Thử một lần không đủ còn muốn thử lại lần nữa sao. Nếu không phải không tin vào chính mình thì chính là ngốc nghếch rồi. Mà cô cho rằng, cả hai đều đúng. - Được rồi. Tiền tháng này em đưa cho Tằng Tiểu Muội rồi, em về nhà thu dọn hành lý đây - Ừ, chơi vui nhé, đến nơi nhớ gọi điện cho anh đấy - Em biết rồi Dương Dương cũng không nói nhiều, cô rời khỏi văn phòng luật, bước chân có chút dồn dập, bởi vì cuối cùng cũng không khống chế nổi những giọt nước mắt kia… Cửa vừa đóng, cô mơ hồ nghe thấy Tiểu Triệu oán giận mà nói: - Lý luật sư, anh thảm rồi… Lí Hách thảm sao? Không, cô cảm thấy người thảm là mình mới đúng. ※※※ Cô ở khách sạn đợi hai ngày, sau đó đi đến vườn bách thú Rời đi là vì không chắc chắn có thể diễn trò trước mặt Lý Hách, anh là một luật sư, ngoài tài ăn nói xuất chúng thì khả năng quan sát cũng không tồi. Hồi nhỏ cô giáo dạy mọi người, ôm cây đợi thỏ là việc làm cực kì ngu dốt nhưng ngoài việc ngốc nghếch này thì cô còn có cách nào. Ông chồng luật sư của cô từng dạy, muốn định tội danh cho ai đó thì cần có đầy đủ chứng cứ cho nên cô cũng phải “thu thập đủ” chứng cứ để định tội. Cô mua quần áo mới, kiểu dáng rất thịnh hành, trong tủ quần áo của cô tuyệt đối không xuất hiện loại quần áo này. Cô chưa từng đi giầy cao gót, buộc tóc lên cao, trang điểm như những thiếu nữ mới trưởng thành, đeo kính râm màu nâu, xách túi xách lớn đang rất thịnh hành, hơn nữa còn trang điểm rất đậm. Cô rất chắc chắn rằng, dù Lý Hách đứng ngay trước mặt thì anh cũng sẽ không nhận ra cô. Đợi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng thấy Lý Hách xuất hiện. Cô vội xếp hàng mua vé sau đó xoay người nhìn lại, thấy cách đó không xa là Lý Hách, Nghiêm Hân và một cô bé khoảng 4 tuổi Lại chứng thực, Giang Quốc Tân không nói dối Giống như bị ai cầm lọ axit tạt vào tim, sự đau đớn như ăn mòn khiến cô đau đến nhíu mày. “Tình yêu” trong trí nhớ biến thành chiếc miệng lớn đang ra sức cười nhạo cô. Anh yêu cô? Ha ha… Cô cũng muốn cười quá đi. Rõ ràng là nói dối nhưng sao anh có thể nói thoải mái như vậy, thành khẩn động lòng người đến vậy Cô chờ ở chỗ cổng soát vé, mãi đến khi Lý Hách và Nghiêm Hân cùng dắt tay một cô bé, cười nói đi vào công viên thi cô mới đi theo bọn họ Ngày nghỉ, vườn bách thú đông dã man. Cho dù Dương Dương có đi sát bọn họ cũng chẳng khiến ai thấy lạ cả. Cô chụp ảnh, trên màn hình, chế độ nhận diện khuôn mặt hiện rõ, là người đàn ông thích cười, người phụ nữ hạnh phúc và đứa trẻ vui vẻ. Hình ảnh hòa hợp như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng thành người một nhà - Mẹ! Mẹ nhìn kìa! Cô bé đang đứng ở khu bán đồ lưu niệm chỉ vào con rối hình gấu trúc Lý Hách ôm cô bé lên, một tay cầm con gấu cọ cọ lên mặt cô bé khiến cô bé cười khanh khách. Anh cũng bật cười, sau đó Nghiêm Hân cũng cầm lấy một con rối rồi cọ cọ lên mặt Lý Hách, anh né phải né trái, ba người cười đùa rất vui vẻ Dương Dương cầm máy ảnh, lưu nụ cười của bọn họ vào đó Tim thắt lại. Cô đang làm gì đây, một bài học còn chưa đủ, còn tự ép mình thêm nữa sao? Khẽ thở dài, cô bưng mặt, thống hận những gì mình đã làm Không có tôn nghiêm sao? Không có kiêu ngạo sao? Cô còn cần bao nhiêu chứng cứ mới có thể thuyết phục mình ngẩng cao đầu mà rời khỏi thế giới của anh… Oán hận dậm chân, không đi nữa Cô vội rời khỏi đây, rời khỏi nơi đáng ghét này. Dường như là chạy trối chết vậy, cô vội vã muốn chạy trốn đến một nơi an toàn Chờ đến khi cô đi đến trạm xe điện ngầm, dựa người vào tường thì cô mới bật cười. Cô ôm bụng, bưng miệng mà cười, cười thật thê thảm, cười đến độ nước mắt rơi không ngừng, cười đến độ bụng rung lên dữ dội Cô ngẩng đầu, tìm bịch khăn ướt, giận dữ lau đi lớp trang điểm dầy cộp trên mặt, hết lần này đến lần khác. Chỉ là… khăn ướt lau sạch phấn son trên mặt cô nhưng có thể lau sạch sự bi thương trong lòng cô sao? Có thể lau sạch những việc làm nực cười của cô? Có thể lau sạch nụ cười đầy thống hận này sao? Cô run lên, cả người căng cứng đến đau đớn Không sao, Lý Hách không yêu cô thì cô tự yêu bản thân mình. Không sao, trên đời đâu phải ai cũng cần có tình yêu. Không sao, đau lòng rồi cũng sẽ qua, vết thương lòng sẽ dần se lại… tình yêu đó cũng có thể sẽ phai nhòa. Không sao… thực sự không sao cả, đừng sợ hãi, Dương Dương, đừng sợ hãi gì hết… Cô lau nước mắt, hết lần này đến lần khác, cô nắm chặt áo khoác, không ngừng tự động viên mình đừng sợ hãi Cô không khóc, cô muốn cười Cha từng nói: “trên đời này không có cửa ải nào là không thể vượt qua” Mẹ cũng nói: “Chỉ cần còn cười được thì con vẫn có thể tiếp tục” Đúng, cô trịnh trọng gật đầu, không thua, cô không thua. Mở di động, di động có đến 13 cuộc gọi nhỡ, đều là Lý Hách tìm cô. Cô từng nói đến nơi sẽ gọi cho anh nhưng cô chưa gọi. Lúc này, cô thở sâu, lau mặt lại một lượt rồi mới gọi lại Điện thoại kêu vài tiếng, Lý Hách nghe máy, câu đầu tiên chính là: - Dương Dương, sao em không gọi cho anh, anh rất lo lắng Giọng anh nghe có vẻ rất chân thành, nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh anh và bạn gái cũ chơi vui vẻ như vậy thì cô sẽ tin rằng anh vì lo lắng cho cô mà sống rất bất an - Em xin lỗi, em quên mất - Vì sao không mở máy? - Điện thoại hết pin - Sao thế, vừa ra khỏi cửa đã vứt chồng ra sau gáy? Giọng của anh có chút oán trách cũng có chút nũng nịu Thực sự, thực sự nếu không phải có nhiều chứng cứ như vậy thì cô sẽ tin rằng anh yêu cô, để ý đến cô. Cô sẽ tự nhủ với mình rằng cho dù cuộc hôn nhân của bọn họ tồn tại rất nhiều vấn đề khó giải quyết nhưng dựa vào tình yêu đó bọn họ vẫn có thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường… - Anh đang ở đâu? Cô hỏi lại - Anh… anh ở chỗ khách hàng. Còn em? Anh hơi lắp bắp mới nói xong Xe điện ngầm đến, cô bước vào, tiếng radio vang lên rất rõ ràng Ở đầu bên kia, Lý Hách nghe được rất rõ: - Dương Dương, sao em lại ở bến xe điện ngầm? Giọng anh có chút lo lắng - Hành trình của bọn em đã đi qua một số địa điểm quan trọng nhưng em hơi mệt nên bắt xe đi về trước. Lý Hách, đã lâu rồi em không đến vườn bách thú, rất muốn đi, anh có muốn đi không? Còn chưa hết hy vọng? Còn muốn thử? Cô càng ngày càng khinh thường chính mình. - Lần sau đi, lần sau anh dành thời gian đi cùng em. Giờ em về nhà nghỉ ngơi trước đi được không? - Cũng được, em về nhà đây - Chắc khoảng 3,4h anh sẽ về, em nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn. - Lý Hách! Cô đột nhiên gọi giật anh lại - Sao thế? - Anh… có còn yêu em không? Cô cố gắng, cố gắng để hỏi ra câu này Đây là thứ mưu kế quỷ quái gì, cho dù anh ở trước mặt Nghiêm Hân nói “anh yêu em” thì có sao, có thể biểu thị công khai quyền sở hữu sao? Cô đúng là giống như Giang Quốc Tân nói: lừa mình dối người. Nhưng cô đã nhầm, anh nói là “đương nhiên” chứ không phải là “anh yêu em”. Cô cho rằng anh sẽ như bình thường mà luôn miệng nói “Anh yêu em”… Ai dà, khi Nghiêm Hân ở cạnh vẫn sẽ có chút bất đồng. Cô nhíu mày, cố nuốt sự nghẹn ngào vào lòng - Lý Hách, anh có muốn li hôn với em không? - Em đang nói linh tinh gì thế? Đừng bị bạn bè làm ảnh hưởng, anh đang bận, cúp nhé! Nói xong, đầu dây bên kia đã kết thúc cuộc trò chuyện. Anh đang vội, vội vàng hẹn hò với bạn gái cũ… Cô khẽ nhắm mắt lại, để mặc cõi lòng tan nát, vỡ vụn thành hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu mảnh… vỡ vụn thành tro bụi… ※※※ Lí Hách nói khoảng 3,4h về nhưng giờ đã qua 8h. Không sao, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, nó đã lặp đi lặp lại quá nhiều, đủ để khiến cô học được thế nào là chết lặng. Phòng không bật đèn. Cô cuộn tròn người mà nằm trên sofa, trời không lạnh nhưng cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Không sao, lạnh lẽo sẽ khiến đầu óc người ta tỉnh táo hơn Lách cách! Đèn bật lên, cuối cùng Lý Hách đã về, nụ cười trên mặt anh vẫn còn đó Hôm nay anh… đã thực sự vui vẻ? Chắc chắn rồi, không cần nghi ngờ điều này - Dương Dương, xin lỗi, anh về muộn, đã bảo là sẽ ra ngoài cùng ăn, hay là bây giờ… Thấy sắc mặt cô khang khác, anh cũng không nói tiếp. Cô lắc đầu, trong lòng đầy nước mắt, sao còn có thể giả vờ để che đậy - Xin lỗi, khách hàng.. Anh định giải thích nhưng lại bị cô cắt lời - Không sao Cô không muốn nghe anh nói dối thêm nữa Dương Dương ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn anh. Nghĩ cả buổi chiều, cô cho rằng mình đã nghĩ thông nhưng nào ngờ trong khoảnh khắc đối mặt với anh cô lại hỗn loạn… Cô từng nghĩ nên thoải mái xoay người bước đi nhưng đến khi anh đứng trước mặt thì cô lại không muốn. Quyết định phải mất mấy tiếng đồng hồ mới nghĩ thông chỉ trong khoảnh khắc lại tan thành mây khói. Cô đó, phải làm sao đây? Nói thì thoải mái nhưng hành động lại rất gian nan. Khó trách anh luôn cho rằng cô nói chia tay là nói đùa Anh cười, ôm cô vào lòng: - Em luôn mãi là người thông cảm cho anh nhất, bao dung với anh nhất vợ hiền của anh ạ! Cho nên anh có thể lãng phí sự bao dung, thông cảm của cô? Cô lẳng lặng đáp lại: - Nhưng … chuyện gì cũng có giới hạn của nó cả - Em có ý gì? - Trên đời này cái gì chẳng có giới hạn, bất kể là thông cảm, tha thứ hay bao dung. Nếu có ngày anh đi đến giới hạn đó, dùng hết sự bao dung đó thì sẽ chẳng còn nữa Cô không muốn tức giận, không muốn lại tự biến mình thành người phụ nữ đanh đá, chua ngoa. Nếu chi tay là chuyện ngày mai, ngày kia hoặc một ngày nào đó thì hãy để cho nhau một ấn tượng tốt đi. - Đang viết tiểu thuyết sao? Nói gì mà cao siêu thế? Anh cười cười, vuốt vuốt mái tóc dài của anh Cô ngẩng đầu nhìn, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng lông mày của anh rồi nhàn nhạt nói: - Có một thời gian, em đã cảm thấy mình thật may mắn! - Ý là gì? Anh nhíu mày, có cảm giác cô rất lạ - Những lúc ấy em thường nghĩ, em là người vốn chẳng xinh đẹp cũng chẳng thông minh, không có bằng cấp tốt, gia thế cũng chẳng có gì, ngay cả việc nội trợ cũng không đảm. Nếu người có phân chia cấp bậc thì em là loại X, anh là loại A. Khoảng cách giữa chúng ta lớn như vậy, sao em có thể lấy được người như anh? Anh hẳn nên lấy một người thông minh, xinh đẹp, lấy em quả thực là đã quá lãng phí. Cô dựa vào lòng Lý Hách, khẽ mở bàn tay anh ra, cẩn thận vẽ lên đường tình duyên của anh. Từ rất lâu cô đã phát hiện, đường tình duyên của anh có đường rẽ, có người nói đó là biểu hiện của việc ngoại tình, lúc đó cô đã không tin nhưng giờ thì … tin! - Ai nói thế, Dương Dương nhà chúng ta rất đẹp, anh mà là A thì em là A++. Anh duỗi tay, nắm lấy tay cô Cô không đáp lời anh, vẫn tiếp tục nói: - Em đã tự nhủ với mình, phải giữ gìn sự may mắn đó trong tay thật cẩn thận, phải thật cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận, nếu rời khỏi người đàn ông này thì em chẳng còn được sự may mắn đó nữa Lời ngon tiếng ngọt là độc quyền của anh, hôm nay cô cũng sẽ lấy trộm một chút - Đúng rồi, em giữ rất chắc, anh là sự may mắn của em, em cũng là may mắn của anh Anh tựa cằm lên trán cô, hít sâu hương thơm nhàn nhạt trên mái tóc của cô - Nhưng càng bước sâu vào hôn nhân, dần dần đã mài mòn đi cảm giác may mắn đó của em. Em bắt đầu lắm miệng, bắt đầu bất mãn, bắt đầu biến thành bà vợ khiến người ta chán ngán. Em tin, có rất nhiều khi, anh cũng muốn nổi cáu với em. - Đúng, nhưng đôi vợ chồng nào mà chẳng như vậy? - Cảm ơn anh đã đối xử với em như vợ chồng, ý nghĩ này của anh đã hóa giải rất nhiều điều - Giờ có phải lại cảm thấy mình càng may mắn, có thể lấy được ông chồng tốt tính như anh không? Anh đùa đùa Cô gật đầu nói: - Rất nhiều lần, em đã nghiêm túc nghĩ đến chuyện li hôn nhưng anh luôn cho rằng em chỉ thuận miệng mà nói. Mỗi lần gặp tình huống như vậy, anh sẽ cho rằng em đến kì sinh lý nên mới như thế. Qua vài năm nữa, có lẽ anh sẽ nói em đến tuổi tiền mãn kinh nên mới thế. Nhưng mỗi lần như vậy em đều rất nghiêm túc. Em nghiêm túc mà tin tưởng, nếu cuộc sống vợ chồng giữa hai người không thể đi tiếp, so với việc dùng lời qua tiếng lại hành hạ nhau thì chẳng bằng chia tay trong hòa bình. Lý Hách, ba năm qua, em đã chán cãi cọ, cũng chán việc anh hết lần này đến lần khác cam đoan rằng anh yêu em Anh vội đẩy cô ra, mặt đối mặt, nhíu mày hỏi: - Em nói vậy là có ý gì? Thấy anh lo lắng sao? Cô lại mỉm cười, đã nói chia tay nhiều lần như vậy nhưng đây là lần thứ hai anh nghiêm túc với lời đề nghị của cô, là vì thái độ khác biệt so với quá khứ sao? Thì ra không cãi nhau còn có uy lực lớn hơn nhiều - Em không chấp nhận chia tay nhưng em rất để ý nếu tin tức này là từ người khác nói lại cho em. Nếu anh muốn ly hôn, xin nói thẳng cho em, em có thể chấp nhận được sự thật đau đớn nhưng em không muốn nghe những lời nói dối có thiện ý - Dương Dương… hôm nay em rất lạ, bạn của em… Là bị ảnh hưởng bởi chuyện li hôn của bạn sao? Cả người cô chỉ có một từ để hình dung: lạ! - Đừng truy cứu chuyện bạn em nữa, em đang nói chuyện của chúng ta, nếu thực sự có một người con gái xinh đẹp, thông minh yêu thương anh mà anh cũng động lòng thì xin hãy thành thật nói cho em biết, đừng giấu diếm em Đầu óc Lý Hách quay mòng mòng, nghĩ đến một chuyện rất không thể nhưng lại là hợp lý nhất để giải thích sự khác lạ này của cô: - Dương Dương, hôm nay em đến vườn bách thú đúng không? Em đã nhìn thấy chuyện gì đó đúng không? Đôi mày rậm của anh nhăn tít lại, hai tay nắm chặt vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh Cô cười yếu ớt, chuyển đề tài: - Lý Hách, em mệt rồi, em về phòng nghỉ trước đây, anh cũng nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm nữa. Trong khoảnh khắc quay đi, cô đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai. Mỗi lần đều là cô muốn nói chuyện, bất kể là gây rối cỡ nào cô cũng muốn ép anh phải nhìn thẳng vào vấn đề giữa hai người nhưng đến khi thực sự gặp chuyện thì chính cô lại là người trốn tránh. Còn nghĩ rằng mình đã lấy được dũng khí nhưng không ngờ khi chuyện tới trước mắt thì lựa chọn đầu tiên của cô lại là trốn tránh. Giờ cô có chút cảm thông với anh, đối mặt với mình luôn có khí thế ép người, anh đã phải tủi thân cỡ nào.
Hôm nay vừa giao bản thảo xong, cô định tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, nếu Lý Hách rỗi có lẽ có thể cùng nhau ăn trưa Lý Hách nói không sai, sau khi cuộc phỏng vấn được chiếu, văn phòng luật sư càng nổi tiếng hơn, càng nhiều người vì ngưỡng mộ vị luật sư chính trực này mà mặc kệ có phải là miễn phí hay không đều sẽ tìm tới cửa Tuần trước, kế toán Tằng Tiểu Muội gọi điện cho cô nói tháng này văn phòng luật sư chính thức có thu nhập, khoảng hơn 10 vạn đồng, mặc dù so với số tiền cần để duy trì văn phòng còn chưa đủ nhưng đây là đã có sự thay đổi Vừa đẩy cửa văn phòng thì đã thấy Tiểu Triệu đi tới - Chị dâu, sao hôm nay đến sớm vậy? - Ở nhà cũng chẳng có việc gì nên đến sớm một chút, Lý Hách đâu? - Ở bên trong ạ! Tiểu Triệu cười, mắt híp lại, dựa sát vào cô rồi khẽ nói: - Luật sư Lý đang nhận một vụ li hôn đó - Anh ấy chịu nhận những vụ li hôn? Dương Dương rất nghi ngờ đôi tai mình - Vâng, bên trong là một vị phu nhân, chồng cô ấy nhiều tiền lắm, nếu luật sư có thể giúp cô ấy nhận được khoản tiền cấp dưỡng lớn thì… vụ này cũng thu về không ít đâu Tiểu Triệu chỉ vào trong phòng họp Dương Dương nhìn cảnh cửa phòng họp khép chặt mà thấy thật khó tin Lý Hách luôn nói, án gì cũng có thể nhận chỉ riêng việc giúp người khác li hôn thì sẽ không bao giờ làm Cô hỏi vì sao? Lý Hách nói anh tin vào nhân quả báo ứng, sợ giúp người li hôn thì sẽ báo ứng đến chính mình. Cô chẳng bao giờ tin chuyện ma quỷ anh nói, chỉ coi đó là cái cớ nhưng quả thật là chết anh cũng không nhận án li hôn. - Chị dâu, có phải chị cũng thấy ngạc nhiên không? Em cảm thấy sau lần phỏng vấn đó, hình như luật sư Lý đã thay đổi Chính xác không phải là sau lần phỏng vấn mà là Trung thu, sau lần hẹn hò đó, cô hiểu, anh đang dần thay đổi - Hi vọng là thế! - Lý luật sư mà cứ thế này thì chị dâu được hưởng phúc rồi. Dương Dương cười, trả lời: - Cám ơn. - Quốc Tân và A Hưởng đâu? Bọn họ là hai trợ lý của văn phòng, Quốc Tân là bạn cũ của Lý Hách, lúc bọn họ kết hôn, Quốc Tân là phù rể, vợ của Quốc Tân cô cũng quen - Lý luật sư bảo bọn họ đến cục cảnh sát tìm tài liệu gì đó rồi Cô gật gật đầu, đưa phong bì tiền cho Tằng Tiểu Muội rồi bảo cô ấy kí vào, đóng dấu. - Bà chủ, chị ngồi tạm đi, hợp đồng này chắc phải lâu đây, lúc vừa vào cô gái kia có vẻ hơi lằng nhằng Tằng Tiểu Muội nhăn mũi có vẻ không có cảm tình đối với người sắp giúp văn phòng luật có được “thu nhập dồi dào” kia - Không được nói xấu thần tài. Tiểu Triệu khẽ dí trán cô - Em có nói sai đâu, cô ta trông có vẻ rất lẳng lơ, chưa biết chừng là cô ta bắt cá hai tay trước còn chồng cô ta mới là người bị hại. Tằng Tiểu Muội le lưỡi nhìn vào phòng hợp - Chị dâu, chị đừng để ý Tằng Tiểu Muội, cô ấy luôn có thành kiến với những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình Nghe bọn họ đấu võ mồm, Dương Dương cười lớn. Tuổi trẻ thật tốt! - Không quấy rầy mọi người nữa, chị sang bên quán trà Thanh Thủy ngồi đây, nếu Lý Hách rảnh thì bảo với anh ấy chị ở đó đợi anh ấy ăn cơm trưa. Nếu không thì thôi, khoảng 2 tiếng sau chị cũng về nhà thôi Quán trà Thanh Thủy ở gần văn phòng luật, cũng khá sạch sẽ, đồ cũng khá hợp khẩu vị, mọi người trong văn phòng thường xuyên đến đó để giải quyết bữa trưa. - Vâng ạ, bọn em sẽ chuyển lời Tiểu Triệu tiễn Dương Dương ra cửa rồi mới quay vào. Cậu rất có cảm tình với Dương Dương, anh cảm thấy Dương Dương chính là mẫu người ấm áp như nước, không quá rực rỡ khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Anh từng nghe Quốc Tân kể chuyện chị dâu và Lý luật sư cãi nhau nhưng anh không tài nào tưởng tượng nổi, người như Dương Dương cũng sẽ đi cãi cọ với người khác. Hẳn là nói mấy câu đã bị Lý luật sư thu phục rồi. Tằng Tiểu Muội thấy bà chủ đi rồi thì mỉm cười đầy tai quái, cô cố ý không gõ cửa mà xông vào phòng họp: - Sếp, bà chủ đang ở Thanh Thủy… Mới nói đến đây thì hai mắt cô đã trợn trừng lên, miệng giật giật. Cô… muốn đến miếu thờ mà thu hồi sự kinh ngạc này lại… *** Dương Dương mở quyển sách ra, đây là quyển sách cô mua từ nhiều năm về trước, tác giả rất nổi tiếng, giờ không chỉ là một tác gia mà còn là Mc trên TV, radio nữa. Tác gia đó trải qua cuộc li hôn, rút ra những kinh nghiệm xương máu mà viết cuốn sách này, bán rất chạy, sau đó được xưng là “chuyên gia lưỡng tính”. Nên giải thích ra sao về những hiện tượng này? “Đánh người tay đau”? “Không trải qua giá lạnh, hoa mai sao tỏa hương?” Hoặc là… “Thất bại là mẹ thành công”? Cô không biết phải giải thích thế nào nhưng so với những người phụ nữ li hôn xong đã nản lòng, sa đọa thì tác giả này hiển nhiên là linh hoạt hơn nhiều Thời gian trước, ý nghĩ chia tay luôn tồn tại trong đầu cô, nhất là những lúc tức giận với Lý Hách Cô thường xuyên nghĩ cẩn thận lại xem vấn đề có phải là ở chính mình không? Là vì cô ích kỉ, ghen tỵ không muốn thấy anh đối xử với người khác tốt hơn cô? Hay là cô vẫn muốn tìm nhiều sự quan tâm từ anh hơn, bởi vì không có được nên mới giận dữ? Biết anh chịu nhận những vụ li hôn, cô khẽ thở phào Anh thực sự đã thay đổi. Từ sau hôm đó, dù bận mấy cũng sẽ nhắn tin cho cô, cũng cố gắng giảm bớt những lần xã giao, đem việc về nhà làm, tháng này còn kiếm được 10 vạn đồng, lại chấp nhận vụ án li hôn khiến người ta kinh ngạc. Bất kì ai cũng không thể phủ nhận, anh đang thay đổi, đang cố gằng để hòa hợp cuộc hôn nhân này Dựa vào thành ghế, Dương Dương co người lại, cô cảm thấy được bao bọc như vậy rất an toàn, hạnh phúc, vì vậy mà cô cũng rất thích những lúc được Lý Hách ôm Chỗ ngồi nơi này sắp xếp có hơi giống kiểu chia phòng nhỏ, dù không chính thức chia phòng nhưng vì ghế dựa rất cao nên luôn khiến khách hàng có cảm giác riêng tư hơn Đang nghĩ thì cửa quán mở ra, cánh cửa va vào chuông gió tạo nên những tiếng leng keng, là có khách, bọn họ chọn vị trí bên ngoài, ngay cạnh chỗ của cô - Lý luật sư nhà chúng ta đúng ra rất khác, hôm qua lúc anh ấy quyết định nhận vụ án li hôn kia, mắt em thiếu chút nữa thì rớt xuống đất luôn Đó là A Hưởng, cậu ấy đi theo Lý Hách đã nhiều năm, hai người là cộng sự tốt. Cậu ấy rất nghĩa khí, lúc trước khi Lý Hách bị đuổi, cậu vốn năng lực làm việc không tệ nhưng cũng chẳng nói hai lời mà từ chức đi theo Lý Hách. Bởi vậy, văn phòng vừa mở Lý Hách đã mời cậu ấy cùng tham gia Dương Dương đang đọc sách nhưng giọng nói khoa trương của A Hưởng khiến cô chú ý. Cô đặt quyển sách xuống bàn, khẽ bê cốc nước lên nhấp một ngụm, chuyên chú nghe lén nhân viên bàn tán về Lý Hách. - Em thì biết gì, không biết thì đừng có nói lung tung. Giang Quốc Tân tức giận trừng mắt nhìn A Hưởng một cái. - Em có nói lung tung đâu, Lý luật sư vốn đánh chết cũng không chịu nhận những vụ li hôn nhưng giờ anh ấy chịu thỏa hiệp vì văn phòng, nếu chị dâu biết tin này nhất định sẽ rất vui Dương Dương mỉm cười. A Hưởng nói đúng, cô quả thực rất vui. Một hàng chữ trên sách đột nhiên hiện lên trong tầm mắt, sách nói – hôn nhân là cuộc kinh doanh đôi bên phải cùng cố gắng mới có thể thành công, không thể dựa vào sự cố gắng, thỏa hiệp của một phía được. - Ai… Thôi đi, thôi đi, đổi đề tài, nhắc đến chuyện này lại khiến anh thấy lương tâm bất an. Giang Quốc Tân khổ sở đấm ngực. - Cái này thì liên quan gì đến lương tâm? A Hưởng hừ một tiếng, cho rằng anh đang làm trò cười Giang Quốc Tân nhìn trái nhìn phải, anh là người thẳng tính, bí mật này… Anh khó xử nhìn A Hưởng, dùng sức vỗ đầu rồi hét to một tiếng - Ái! Sắp nghẹn mà chết rồi! Anh ra ra sức mà vò đầu bứt tóc, nếu anh mà bị hói trước tuổi thì Lý Hách nhất định phải chịu trách nhiệm - Này này, anh lên cơn gì thế, sắp thi nên học bài đến mức thần kinh à? A Hưởng tặc lưỡi hỏi. Cả văn phòng ai chẳng biết, nếu lần này Quốc Tân thi trượt nữa thì phải đổi vợ mới rồi - Anh, anh…. Anh… A Hưởng! Anh nằm rạp xuống bàn, dùng sức nắm chặt tay A Hưởng, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Nếu anh nói bí mật này cho em thì em có giữ kín nó không? - Bí mật gì? Nói gì mà nghiêm trọng thế? Thề với thốt gì chứ? A Hường xì một tiếng - Bởi vì bí mật anh sắp nói cho em rất kinh khủng, tuyệt đối không được để cho Tiểu Triệu, Dương Dương và Tằng Tiểu Muội biết, ngay cả Lý Hách cũng không được cho anh ấy biết là em đã biết Cái gì mà anh ấy biết mình biết? Nói năng kiểu quái gì thế? A Hưởng nhún nhún vai - Thôi gớm quá, muốn nói thì nói ra đi, tỏ vẻ thần bí gì nữa - Không phải anh tỏ vẻ gì đâu mà là chuyện rất nghiêm trọng, nếu lộ ra là chết người đó. Em có chịu thề không? Nếu không thà chết anh cũng không nói cho em đâu! Dương Dương nhíu mày. Nếu không phải Giang Quốc Tân nói “Tuyệt đối không thể để cho Dương Dương biết” thì cô thực sự đã chạy qua mà đập bàn hỏi: “Giang Quốc Tân, đừng quên tiền lương của anh là lấy từ túi tôi, nói! Có bí mật gì không thể cho tôi biết?” - Được rồi, được rồi! Em thề, tuyệt đối không nói cho người thứ ba nghe, mau nói đi! A Hưởng bị sự tò mò của mình thôi thúc nên đành phải đầu hàng Giang Quốc Tân lại nhìn trái phải, xác định không có người quen thì mới nói: - Em có biết người tìm Lý Hách để bàn việc li hôn là ai không? - Là vợ của triệu phú Vương Sùng Lâm mà? - Đúng thế, cô ta là vợ của Vương Sùng Lâm, tên là Nghiêm Hân, cũng chính là bạn gái cũ của Lý Hách đó. Năm đó bọn họ yêu nhau đến chết đi sống lại, cả trường không ai không biết. Một là sinh viên ưu tú khoa pháp luật, một là mỹ nữ khoa Anh Văn, một đôi kim đồng ngọc nữ đi trên đường thu hút ánh nhìn của bao người đó - Thế sao sau này lại chia tay? - Có biến. Sau khi tốt nghiệp, Lý Hách đi thực hiện nghĩa vụ quân sự, Nghiêm Hân thì được một công ty đại diện mời làm model. Không lâu sau cô ta quen Vương Sùng Lâm. Nghiêm Hân chính là loại đàn bà thấy đàn ông là mắt sáng lên. Hơn nữa cô ta có dung mạo, có bằng cấp, Vương Sùng Lâm thấy cô ta đương nhiên cũng thích nên dùng hết sức mà theo đuổi - Cho nên Lý luật sư bị knock out? - Em nói xem, Vương Sùng Lâm dùng một ngàn đóa hồng, nhẫn kim cương 5 carat tấn công, loại như Lý Hách chỉ biết nói pháp luật, thảo luận tính nhân văn này nọ, lại cũng không giống công tử nhà giàu bình thường thích khoe khoang. Nghiêm Hân có biết gì về gia thế nhà Lý Hách đâu. Tình huống như vậy, ai thắng ai thua chẳng cần nói cũng rõ rồi còn gì - Sau đó thì sao? - Tham gia quân ngũ sợ nhất là binh biến, em không tưởng tượng được sao? Lúc đó Lý Hách như bong bóng xịt hơi, suy sụp vô cùng, lúc đó bọn anh ai cũng lo cậu ấy sẽ tự sát - Có gì rắc rối nữa sao? - Không có. Nhưng mà cậu ấy vừa xuất ngũ thì bắt đầu đi làm, đặt toàn bộ sức lực vào công việc, nói thật, bọn anh vẫn cảm nhận được, cậu ấy không còn vui vẻ như trước kia nữa. Nghiêm Hân kia cũng rất quá đáng, lúc kết hôn còn gửi thiệp mừng cho Lý Hách, chẳng biết tim cô ta làm bằng gì nữa. - Đám anh em bọn anh bất bình thay cho Lý Hách, chửi bới Nghiêm Hân chẳng ra gì nhưng cậu ấy thì ngược lại, không những không tức giận mà còn nhướng mày, lạnh lùng nói với bọn anh: “Đừng chửi loạn, mọi người không hiểu chuyện đâu”. Chuyện đã đến nước này rồi mà cậu ấy còn cố bảo vệ Nghiêm Hân. Em có thể tưởng tượng được cậu ấy yêu cô ta đến mức nào chưa. - Gia cảnh nhà Lý Hách cũng không tệ, đương nhiên sẽ giúp cậu ấy xem mặt đủ kiểu. Cậu ấy cũng chẳng từ chối ai, mỗi lần yến tiệc đều tham dự. Bọn anh thấy rất lạ, cậu ấy còn trẻ sao phải tích cực như thế? Kết quả, em biết cậu ấy nói sao không? - Nói sao? - Cậu ấy nói: “Dù sao cũng chẳng phải Nghiêm Hân thì là ai cũng thế thôi”. Chính thái độ quá bình thản này khiến cha mẹ cậu ấy hoảng sợ, sợ cậu ấy tùy tiện lấy ai đó rồi không được hạnh phúc, sẽ chẳng biết trách nhiệm thuộc về ai nữa - May là Lý luật sư lấy được chị dâu, chị dâu thật tốt, rất tận tâm với Lý luật sư. - Nói thì nói thế nhưng em cũng gặp Nghiêm Hân rồi đấy, là đàn ông thì em sẽ chọn ai? Giang Quốc Tân hỏi vặn lại khiến A Hưởng cứng họng: - Cho nên ấy à, đến giờ cha mẹ Lý Hách vẫn nghĩ là cậu ấy vì chán nản nên mới tìm đại một người mà kết hôn, bởi vậy mới đối xử với Dương Dương như người ngoài - Như vậy, giờ Lý luật sư và Nghiêm Hân… A Hưởng nhăn mặt. Anh cảm thấy bất bình thay cho chị dâu, nếu Lý luật sư thực sự thích Nghiêm Hân kia… Chị dâu có phải là rất đáng thương không? - Luôn không nhận những vụ li hôn nhưng vì sao đột nhiên lại chịu nhận, em không nghi ngờ sao? Giang Quốc Tân thở dài… - Có lẽ chỉ đơn giản là muốn kiếm thêm tiền, giảm bớt gánh nặng cho chị dâu thôi Giang Quốc Tân thực sự muốn đấm vào cái đầu đà điểu ngốc này một cái mà. Anh nói: - Đừng lừa mình dối người nữa, em có tin giờ bảo Lý Hách nhận vụ li hôn khác cậu ta sẽ từ chối thẳng thừng không? - Ý của anh là Nghiêm Hân là trường hợp đặc biệt với Lý luật sư? - Đêm qua Lý Hách tìm anh nói chuyện, cậu ấy nói năm đó Nghiêm Hân là vì thay cha trả nợ nên mới lấy Vương Sùng Lâm. Cô ta nói lúc ấy tuổi trẻ nông cạn, cho rằng chỉ cần trong lòng vẫn yêu Lý Hách là đủ rồi. Cô ta còn nói, cô ta vốn tưởng không có tình yêu, lòng phẳng lặng như nước thì cũng có thể an phận sống một đời. Nào ngờ Vương Sùng Lâm có bồ nhí rồi còn sinh con riêng nữa. Cô ta không nhẫn nhịn được nên mới muốn ly hôn. - Cô ta nói cái này làm gì, chẳng lẽ còn muốn “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” với Lý luật sư sao? - Em thấy sao? Nếu không phải muốn kích động lòng thương người của Lý Hách thì việc gì phải khóc lóc kể lể kiểu: “Vương Sùng Lâm lắm tiền nhiều của, nhất định sẽ tìm được luật sư tốt nhất khiến em li hôn rồi sẽ mất hết tất cả, ngay cả quyền giám hộ con gái cũng chẳng còn”. - Không xong rồi, Lý luật sư nhà chúng ta vốn rất giàu lòng thương người, xem thế này… nếu nối lại tình xưa, hơ, đầu Lý luật sư mọc dòi chắc? - Anh lo lắng nhất chính là điều này. Em cũng biết Lý Hách và Dương Dương quen nhau chưa được bao lâu đã kết hôn, kết hôn xong vì tiền mà cũng cãi vã nhiều lần rồi. Giờ Nghiêm Hân đã quay lại… Biết không, bọn họ còn hẹn ngày kia mang con gái Nghiêm Hân đến vườn bách thú chơi đó Giang Quốc Tân dựa vào bàn. Anh đã hết lòng mà cảnh cáo Lý Hách không thể làm vậy nhưng Lý Hách chẳng những không để ý mà còn nói đầy lí lẽ, nào là mình đang làm tròn trách nhiệm của một luật sư… Ôi mệt quá, nếu để Dương Dương biết thì phải thu dọn tàn cục sao đây? - Làm sao bây giờ? Chị dâu phải làm sao đây? - Cho nên anh mới buồn rầu đây. Dương Dương là người con gái tốt nhưng ai cũng nói mối tình đầu khó quên. Hơn nữa cuộc sống an nhàn mấy năm nay khiến Nghiêm Hân còn mặn mà hơn so với thời học đại học. Cô ta không như Dương Dương, Dương Dương cả ngày chỉ ở trong nhà lo kiếm tiền, không biết chăm chút bề ngoài. Thảm nhất là cô ấy đến cả một đứa con để giữ chân chồng cũng không có… - Có lẽ chuyện không như chúng ta nghĩ. Cho dù tình cảm đã qua, có lấy lại cũng chẳng còn như xưa nữa đâu. A Hưởng chần chừ nói - Em định lừa ai? Người em nên giấu diếm không ở đây, tỉnh táo chút đi! A Hưởng bị Giang Quốc Tân trách mà nói không nên lời. Cho nên A Hưởng cũng đồng ý rằng cô và Nghiêm Hân là không thể so sánh? Giống như bị ai bóp cổ, Dương Dương cảm thấy thở cũng không nổi, tim không bị đánh nhưng lồng ngực như bị xé rách vô số lần… sau đó… rách nát! Cô như con rối gỗ, ngồi ngây ra nơi đó, vẻ mặt trở nên mơ hồ, thất thố Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Câu hỏi của A Hưởng in lại trong tâm trí cô nhưng cô tìm mãi cũng không tìm ra được đáp án. Cô không phải là người phụ nữ kiên cường thế nhưng cô không xông lên mà ép hỏi Giang Quốc Tân, hỏi anh ta là đang kể tin đồn hay là nói những lời thật lòng đây. Cô cứ ngồi đó, ghi nhớ từng câu nói của bọn họ vào lòng rồi cứ lặp đi lặp lại. Còn tưởng rằng cho dù cuộc hôn nhân của bọn họ có rất nhiều vấn đề nhưng ít nhất có một điều không thể phủ nhận là Lý Hách yêu cô, rất rất rất yêu cô Bởi vì rất yêu cô nên dù oán trách, cãi cọ nhau đến đâu thì cũng có thể để gió cuốn đi. Bởi vì anh yêu cô nên dù bực tức đến đâu cô cũng không muốn làm tổn thương anh. Bởi vì anh yêu cô nên dù cha mẹ anh làm khó cô cô cũng đều coi như không có gì. Nhưng ai mà ngờ, kết quả lại là “Dù sao cũng chẳng phải Nghiêm Hân thì là ai cũng thế thôi”. Thì ra cô không phải là mối tình đầu của anh, thì ra cô chưa từng được anh yêu thương, thì ra anh luôn miệng nói yêu cô chỉ là vì anh quá lương thiện… mọi thứ đều chỉ là giả dối Sợi tơ mảnh gắn kết giữa bọn họ đứt phựt! Cô hoảng hốt, sự thật cô chưa từng nghĩ đến này khiến tình yêu trong cô như nổ tung thành tro tàn, như có nơi nào đó trong cô chảy máu khiến cho cô đau đớn. Ngực cô như trống rỗng, tựa như nơi đó chưa từng có tình yêu. Sự trống rỗng đó khiến chân tay cô hoảng loạn, cô run rẩy bưng ly nước lên định uống cạn, muốn dựa vào chút ngọt lành của đồ uống để làm dịu đi sự chua xót của bản thân nhưng nào ngờ, càng uống lại càng cảm thấy tan nát cõi lòng. Chớp mắt… một giọt nước mắt trong veo rơi vào ly nước tạo nên những gợn sóng lăn tăn… Cô nhớ tới khi ở ngoài cổng nhà họ Lý bị mẹ chồng chế giễu: “Lý Hách nhà chúng tôi phải cưới công chúa chứ sao có thể lấy nô tỳ về được” Ngày đó, những hạt mưa lất phất tạo nên những gợn sóng nhỏ trên vũng nước, cô đếm từng gợn sóng, lặng lẽ khóc… Thì ra, công chúa mà mẹ chồng cô nghĩ là Nghiêm Hân, những gợn sóng đó đã báo hiệu ngày hôm nay. Những mệt mỏi bao năm qua như dâng lên, cô buông ly, nằm gục xuống bàn. Thật quá mệt mỏi, sao có thể mệt mỏi đến vậy. Là đêm qua cố gắng hoàn thành deadline không ngủ? Hay là vì yêu người đàn ông không yêu mình, hối hận mà mệt mỏi? Cứ như vậy chịu thua sao? Không được, quá không công bằng, cô đã trả giá nhiều như vậy, ai cũng không có quyền ép cô lùi bước. Nhưng… không nhận thua thì sao? Sau khi biết được sự thật kia, chẳng lẽ cô còn có thể bình thản, giả như không có Nghiêm Hân, giả như mình vẫn rất ổn, tiếp tục nhận lấy những câu “Anh yêu em” giả dối của Lý Hách? Những âm thanh hỗn loạn nhiễu loạn lòng cô, cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu, không biết Giang Quốc Tân và A Hưởng rời đi từ bao giờ, cô phải rất cố gắng mới có thể ép bản thân bình tĩnh lại Đúng! Bình tĩnh! Cô cần chứng minh sự thật, chứng minh lời Giang Quốc Tân nói là thật hay giả. Cô không thể chỉ tin lời một bên mà làm oan Lý Hách, có lẽ… Giang Quốc Tân nghĩ sai rồi… Đột nhiên trong lòng cô có chút hi vọng dâng lên. Đúng thế, có lẽ Giang Quốc Tân sai rồi! Hít một hơi thật sâu, cô ép bản thân nuốt nước mắt vào trong, cho dù trong ly là thứ chất lỏng chua chát nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu, uống một hơi cạn sạch Dương Dương lấy trong túi ra một chiếc bút, viết vài hàng chữ rồi đi đến bên quầy, nhờ nhân viên phục vụ giúp mình một việc. Nhân viên kia đồng ý. Cô lấy điện thoại bàn của quán, bấm dãy số quen thuộc rồi đặt tờ giấy trước mặt nhân viên kia, đó là màn kịch ngắn do cô tự tay viết ra - Alo, chào anh, xin hỏi anh là luật sư Lý Hách đúng không ạ? Nhân viên phục vụ nhớ kĩ những câu chữ trên giấy. - Đúng rồi, xin hỏi cô có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao? - Có người bạn nói với tôi rằng anh là luật sư rất tốt, tôi cần sự giúp đỡ của anh, xin anh giúp tôi li hôn được không? Đầu dây bên kia không cần suy nghĩ, không chút do dự đáp: - Xin lỗi, tôi không nhận những vụ li hôn, tôi có thể cho cô số điện thoại của luật sư khác, cô có thể nhờ anh ấy giúp… Không đợi Lí Hách nói xong, Dương Dương đã cúp máy, hào phóng boa cho nhân viên phục vụ - Cảm ơn cô, cô đã giúp tôi một việc rất lớn Cô thoáng gật đầu rồi xoay người rời khỏi quán trà Thanh Thủy Dương Dương không biết mình phải làm thế nào, cô chỉ biết chắc chắn một điều, Giang Quốc Tân nói không sai còn giả thiết của A Hưởng chỉ là lừa mình dối người mà thôi Cô lầm lũi bước đi, cô đâu phải là nàng tiên cá mà mỗi bước chân đi đều đau thấu tim gan… Cô không biết vì sao mình cứ cố muốn lật lại chuyện cũ, không phải đã chứng thực rồi sao? Cô còn muốn biết thêm gì nữa? Biết ba năm qua mình đã ngu xuẩn cỡ nào? Biết thứ tình yêu mình ôm ấp bấy lâu nay chẳng qua chỉ là cái xác không hồn mà thôi? Đồ ngốc, chẳng lẽ cứ phải tự chứng kiến cảnh bản thân trở thành bọt biển hư vô thì cô mới chịu thừa nhận rằng nàng tiên cá chỉ hợp để sống nơi đại dương kia? Từng bước từng bước đều rất gian nan nhưng sự cố chấp lại dâng lên. Cô lặng lẽ nuốt sự chua xót vào lòng. *** Cô quay lại văn phòng luật, ngẩng cao đầu, đẩy cửa ra Thấy Dương Dương, Tằng Tiểu Muội, Tiểu Triệu, A Hưởng và Giang Quốc Tân đều trợn tròn mắt A Hưởng theo trực giác vội đứng chắn trước cửa phòng họp: - Chị dâu, Lý luật sư đang bận - Vẫn là bận vụ li hôn đó à? Theo bản năng, cô khẽ cười lạnh - Ờm… ờ… không có, không phải… là… là một vụ án khác Tiểu Triệu không biết nói dối, xem ra cậu ấy cũng đã nghe đến câu chuyện tình yêu của Lý Hách. Người mềm lại, Dương Dương cảm thấy sự cố chấp của mình càng lúc càng nực cười - Không sao, chị nói với Lý Hách mấy câu thôi rồi đi ngay Cô mạnh mẽ bước tới bên cửa, nắm lên nắm đấm cửa. Tằng Tiểu Muội không nghĩ ngợi gì, vội kéo Dương Dương ra, không cho cô mở cửa thậm chí còn kéo cô ra xa phòng họp một chút - Cái này… không tiện lắm đâu… Chị à, chúng ta đến văn phòng của sếp ngồi chờ đi, chắc luật sư Lý sắp ra rồi - Mọi người đang lo lắng gì thế? Cô chẳng qua là muốn xem một chút, Nghiêm Hân mà bất kì người đàn ông nào cũng muốn trông thế nào, nếu có thể rút ngắn khoảng cách thì có lẽ cô sẽ cố gắng thử một lần nhưng nếu khác biệt quá lớn thì dù cố gắng thế nào cũng chỉ là phí công. Cô có thể nghĩ đến việc rút lui có trật tự. - Chúng em lo lắng… làm gì…làm gì lo lắng gì đâu… Chị dâu nhìn nhầm rồi. Hay là… hay là tới đây uống cốc nước đi đã A Hưởng lắp bắp nói rồi đi đến bên Dương Dương, vươn tay mời cô vào văn phòng Cô nhìn thẳng vào bọn họ, không hề muốn nhường bước. A Hưởng và Tiểu Triệu nhìn nhau, cả hai đều không biết nên làm gì mới tốt Đang lúc đám người giằng co thì cửa bật mở, Lí Hách và Nghiêm Hân đi ra, ánh mắt Dương Dương đảo qua Nghiêm Hân một vòng. Thật đau lòng nhưng cô không thể không ngầm đồng ý, Giang Quốc Tân nói không sai! - Dương Dương, sao em lại đến đây? Nhìn thấy cô, Lý Hách hoảng hốt, vội bước đến bên cô, khẽ hỏi - Hôm nay là đầu tháng, hơn nữa em có chút việc muốn nhờ anh Cô cố ép mình mỉm cười, không muốn tại thời điểm này, trước mặt nhiều người lại bị yếu thế - Được, chờ anh một chút, anh tiễn khách Thấy Lý Hách vội tiễn Nghiêm Hân ra cửa mà không giới thiệu hai người thì Dương Dương cười thê lương. Bất kể là vẻ kinh ngạc khi nãy của anh hay sự cố gắng không giới thiệu hai người với nhau cô đều cho rằng đó là vì chột dạ. Thấy Dương Dương cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, trường hợp này rất khó đối phó Lý Hách không tốn nhiều thời gian đã vội quay vào, anh thở phào một hơi, cười hỏi Dương Dương: - Ăn chưa? - Ăn rồi, anh còn chưa ăn sao? Thế đi ăn luôn đi, em chỉ định nói mấy câu rồi đi luôn Cô không muốn anh lừa tôi gạt nhưng con người… luôn có những lúc thân bất do kỉ - Nói nhiều cũng không sao, giờ anh rỗi mà Anh cười híp mắt lại, kéo tay cô định vào văn phòng Dương Dương lắc đầu, đè tay anh lại: - Thực sự không có gì đâu, em biết là anh bận, chỉ nói mấy câu thôi - Được rồi, em nói đi - Em hẹn với mấy người bạn cũng viết sách mấy ngày tới đi du lịch một chuyến, tối Chủ nhật sẽ về, anh ở một mình được chứ? - Thì ra là chuyện này, nghe khẩu khí nghiêm túc của cô anh còn tưởng đã xảy ra truyện gì, lòng thầm hoảng hốt cơ - Em nên đi nghỉ ngơi từ lâu rồi, nếu em nói sớm cho anh thì chưa biết chừng chúng ta có thể cùng đi Anh khẽ vỗ vỗ vai cô. Dương Dương cười khổ nhìn lại Lí Hách. Không thể nào, anh sao có thể rảnh rỗi được. Bất kể là trước kia hay bây giờ đều như vậy, anh chỉ là khách sáo vậy thôi, nhưng vợ chồng với nhau cần gì phải thế? Có lẽ là vì, cô chưa bao giờ là người vợ mà anh mong muốn… - Là đột nhiên nổi hứng đi thôi, không có kế hoạch từ trước Anh khách khí cô cũng khách khí, anh diễn trò thì cô cũng phải diễn phối hợp. - Thế à, ừ anh biết rồi, để anh đưa em đến chỗ tập hợp nhé - Giờ em phải về nhà chuẩn bị hành lý để đi, chiều anh còn có việc đúng không, em tự đi cũng được mà Lí Hách gật đầu. - Đúng rồi, hội em đột nhiên có kế hoạch này là vì có một người bạn muốn ly hôn, bọn em muốn ở bên cạnh cô ấy để khuyên nhủ cô ấy nhưng nếu cô ấy vẫn kiên quyết li hôn thì anh có thể giúp làm luật sư cho cô ấy không? Cô lại thử một lần nữa dù rằng đã biết rõ đáp án Anh vô cùng thân thiết mà xỉa xỉa trán cô rồi nói: - Lại nữa rồi, anh đã nói nhiều lần rồi, chuyện xấu phá hoại nhân duyên của người khác thế này anh không làm đâu Anh không hề để ý, khi nói những lời này, A Hưởng, Tiểu Triệu, Tằng Tiểu Muội đều thở dài. Dương Dương cũng làm bộ không phát hiện, cười nói: - Chỉ một lần thôi cũng không được sao? Đó là một người bạn rất tốt của em, cô ấy sự giúp đỡ mà. - Không được, một lần cũng không được, anh tuyệt đối sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình đâu Dương Dương cũng không cố nài ép, cô khẽ gật đầu. Thử một lần không đủ còn muốn thử lại lần nữa sao. Nếu không phải không tin vào chính mình thì chính là ngốc nghếch rồi. Mà cô cho rằng, cả hai đều đúng. - Được rồi. Tiền tháng này em đưa cho Tằng Tiểu Muội rồi, em về nhà thu dọn hành lý đây - Ừ, chơi vui nhé, đến nơi nhớ gọi điện cho anh đấy - Em biết rồi Dương Dương cũng không nói nhiều, cô rời khỏi văn phòng luật, bước chân có chút dồn dập, bởi vì cuối cùng cũng không khống chế nổi những giọt nước mắt kia… Cửa vừa đóng, cô mơ hồ nghe thấy Tiểu Triệu oán giận mà nói: - Lý luật sư, anh thảm rồi… Lí Hách thảm sao? Không, cô cảm thấy người thảm là mình mới đúng. ※※※ Cô ở khách sạn đợi hai ngày, sau đó đi đến vườn bách thú Rời đi là vì không chắc chắn có thể diễn trò trước mặt Lý Hách, anh là một luật sư, ngoài tài ăn nói xuất chúng thì khả năng quan sát cũng không tồi. Hồi nhỏ cô giáo dạy mọi người, ôm cây đợi thỏ là việc làm cực kì ngu dốt nhưng ngoài việc ngốc nghếch này thì cô còn có cách nào. Ông chồng luật sư của cô từng dạy, muốn định tội danh cho ai đó thì cần có đầy đủ chứng cứ cho nên cô cũng phải “thu thập đủ” chứng cứ để định tội. Cô mua quần áo mới, kiểu dáng rất thịnh hành, trong tủ quần áo của cô tuyệt đối không xuất hiện loại quần áo này. Cô chưa từng đi giầy cao gót, buộc tóc lên cao, trang điểm như những thiếu nữ mới trưởng thành, đeo kính râm màu nâu, xách túi xách lớn đang rất thịnh hành, hơn nữa còn trang điểm rất đậm. Cô rất chắc chắn rằng, dù Lý Hách đứng ngay trước mặt thì anh cũng sẽ không nhận ra cô. Đợi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng thấy Lý Hách xuất hiện. Cô vội xếp hàng mua vé sau đó xoay người nhìn lại, thấy cách đó không xa là Lý Hách, Nghiêm Hân và một cô bé khoảng 4 tuổi Lại chứng thực, Giang Quốc Tân không nói dối Giống như bị ai cầm lọ axit tạt vào tim, sự đau đớn như ăn mòn khiến cô đau đến nhíu mày. “Tình yêu” trong trí nhớ biến thành chiếc miệng lớn đang ra sức cười nhạo cô. Anh yêu cô? Ha ha… Cô cũng muốn cười quá đi. Rõ ràng là nói dối nhưng sao anh có thể nói thoải mái như vậy, thành khẩn động lòng người đến vậy Cô chờ ở chỗ cổng soát vé, mãi đến khi Lý Hách và Nghiêm Hân cùng dắt tay một cô bé, cười nói đi vào công viên thi cô mới đi theo bọn họ Ngày nghỉ, vườn bách thú đông dã man. Cho dù Dương Dương có đi sát bọn họ cũng chẳng khiến ai thấy lạ cả. Cô chụp ảnh, trên màn hình, chế độ nhận diện khuôn mặt hiện rõ, là người đàn ông thích cười, người phụ nữ hạnh phúc và đứa trẻ vui vẻ. Hình ảnh hòa hợp như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng thành người một nhà - Mẹ! Mẹ nhìn kìa! Cô bé đang đứng ở khu bán đồ lưu niệm chỉ vào con rối hình gấu trúc Lý Hách ôm cô bé lên, một tay cầm con gấu cọ cọ lên mặt cô bé khiến cô bé cười khanh khách. Anh cũng bật cười, sau đó Nghiêm Hân cũng cầm lấy một con rối rồi cọ cọ lên mặt Lý Hách, anh né phải né trái, ba người cười đùa rất vui vẻ Dương Dương cầm máy ảnh, lưu nụ cười của bọn họ vào đó Tim thắt lại. Cô đang làm gì đây, một bài học còn chưa đủ, còn tự ép mình thêm nữa sao? Khẽ thở dài, cô bưng mặt, thống hận những gì mình đã làm Không có tôn nghiêm sao? Không có kiêu ngạo sao? Cô còn cần bao nhiêu chứng cứ mới có thể thuyết phục mình ngẩng cao đầu mà rời khỏi thế giới của anh… Oán hận dậm chân, không đi nữa Cô vội rời khỏi đây, rời khỏi nơi đáng ghét này. Dường như là chạy trối chết vậy, cô vội vã muốn chạy trốn đến một nơi an toàn Chờ đến khi cô đi đến trạm xe điện ngầm, dựa người vào tường thì cô mới bật cười. Cô ôm bụng, bưng miệng mà cười, cười thật thê thảm, cười đến độ nước mắt rơi không ngừng, cười đến độ bụng rung lên dữ dội Cô ngẩng đầu, tìm bịch khăn ướt, giận dữ lau đi lớp trang điểm dầy cộp trên mặt, hết lần này đến lần khác. Chỉ là… khăn ướt lau sạch phấn son trên mặt cô nhưng có thể lau sạch sự bi thương trong lòng cô sao? Có thể lau sạch những việc làm nực cười của cô? Có thể lau sạch nụ cười đầy thống hận này sao? Cô run lên, cả người căng cứng đến đau đớn Không sao, Lý Hách không yêu cô thì cô tự yêu bản thân mình. Không sao, trên đời đâu phải ai cũng cần có tình yêu. Không sao, đau lòng rồi cũng sẽ qua, vết thương lòng sẽ dần se lại… tình yêu đó cũng có thể sẽ phai nhòa. Không sao… thực sự không sao cả, đừng sợ hãi, Dương Dương, đừng sợ hãi gì hết… Cô lau nước mắt, hết lần này đến lần khác, cô nắm chặt áo khoác, không ngừng tự động viên mình đừng sợ hãi Cô không khóc, cô muốn cười Cha từng nói: “trên đời này không có cửa ải nào là không thể vượt qua” Mẹ cũng nói: “Chỉ cần còn cười được thì con vẫn có thể tiếp tục” Đúng, cô trịnh trọng gật đầu, không thua, cô không thua. Mở di động, di động có đến 13 cuộc gọi nhỡ, đều là Lý Hách tìm cô. Cô từng nói đến nơi sẽ gọi cho anh nhưng cô chưa gọi. Lúc này, cô thở sâu, lau mặt lại một lượt rồi mới gọi lại Điện thoại kêu vài tiếng, Lý Hách nghe máy, câu đầu tiên chính là: - Dương Dương, sao em không gọi cho anh, anh rất lo lắng Giọng anh nghe có vẻ rất chân thành, nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh anh và bạn gái cũ chơi vui vẻ như vậy thì cô sẽ tin rằng anh vì lo lắng cho cô mà sống rất bất an - Em xin lỗi, em quên mất - Vì sao không mở máy? - Điện thoại hết pin - Sao thế, vừa ra khỏi cửa đã vứt chồng ra sau gáy? Giọng của anh có chút oán trách cũng có chút nũng nịu Thực sự, thực sự nếu không phải có nhiều chứng cứ như vậy thì cô sẽ tin rằng anh yêu cô, để ý đến cô. Cô sẽ tự nhủ với mình rằng cho dù cuộc hôn nhân của bọn họ tồn tại rất nhiều vấn đề khó giải quyết nhưng dựa vào tình yêu đó bọn họ vẫn có thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường… - Anh đang ở đâu? Cô hỏi lại - Anh… anh ở chỗ khách hàng. Còn em? Anh hơi lắp bắp mới nói xong Xe điện ngầm đến, cô bước vào, tiếng radio vang lên rất rõ ràng Ở đầu bên kia, Lý Hách nghe được rất rõ: - Dương Dương, sao em lại ở bến xe điện ngầm? Giọng anh có chút lo lắng - Hành trình của bọn em đã đi qua một số địa điểm quan trọng nhưng em hơi mệt nên bắt xe đi về trước. Lý Hách, đã lâu rồi em không đến vườn bách thú, rất muốn đi, anh có muốn đi không? Còn chưa hết hy vọng? Còn muốn thử? Cô càng ngày càng khinh thường chính mình. - Lần sau đi, lần sau anh dành thời gian đi cùng em. Giờ em về nhà nghỉ ngơi trước đi được không? - Cũng được, em về nhà đây - Chắc khoảng 3,4h anh sẽ về, em nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn. - Lý Hách! Cô đột nhiên gọi giật anh lại - Sao thế? - Anh… có còn yêu em không? Cô cố gắng, cố gắng để hỏi ra câu này Đây là thứ mưu kế quỷ quái gì, cho dù anh ở trước mặt Nghiêm Hân nói “anh yêu em” thì có sao, có thể biểu thị công khai quyền sở hữu sao? Cô đúng là giống như Giang Quốc Tân nói: lừa mình dối người. Nhưng cô đã nhầm, anh nói là “đương nhiên” chứ không phải là “anh yêu em”. Cô cho rằng anh sẽ như bình thường mà luôn miệng nói “Anh yêu em”… Ai dà, khi Nghiêm Hân ở cạnh vẫn sẽ có chút bất đồng. Cô nhíu mày, cố nuốt sự nghẹn ngào vào lòng - Lý Hách, anh có muốn li hôn với em không? - Em đang nói linh tinh gì thế? Đừng bị bạn bè làm ảnh hưởng, anh đang bận, cúp nhé! Nói xong, đầu dây bên kia đã kết thúc cuộc trò chuyện. Anh đang vội, vội vàng hẹn hò với bạn gái cũ… Cô khẽ nhắm mắt lại, để mặc cõi lòng tan nát, vỡ vụn thành hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu mảnh… vỡ vụn thành tro bụi… ※※※ Lí Hách nói khoảng 3,4h về nhưng giờ đã qua 8h. Không sao, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, nó đã lặp đi lặp lại quá nhiều, đủ để khiến cô học được thế nào là chết lặng. Phòng không bật đèn. Cô cuộn tròn người mà nằm trên sofa, trời không lạnh nhưng cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Không sao, lạnh lẽo sẽ khiến đầu óc người ta tỉnh táo hơn Lách cách! Đèn bật lên, cuối cùng Lý Hách đã về, nụ cười trên mặt anh vẫn còn đó Hôm nay anh… đã thực sự vui vẻ? Chắc chắn rồi, không cần nghi ngờ điều này - Dương Dương, xin lỗi, anh về muộn, đã bảo là sẽ ra ngoài cùng ăn, hay là bây giờ… Thấy sắc mặt cô khang khác, anh cũng không nói tiếp. Cô lắc đầu, trong lòng đầy nước mắt, sao còn có thể giả vờ để che đậy - Xin lỗi, khách hàng.. Anh định giải thích nhưng lại bị cô cắt lời - Không sao Cô không muốn nghe anh nói dối thêm nữa Dương Dương ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn anh. Nghĩ cả buổi chiều, cô cho rằng mình đã nghĩ thông nhưng nào ngờ trong khoảnh khắc đối mặt với anh cô lại hỗn loạn… Cô từng nghĩ nên thoải mái xoay người bước đi nhưng đến khi anh đứng trước mặt thì cô lại không muốn. Quyết định phải mất mấy tiếng đồng hồ mới nghĩ thông chỉ trong khoảnh khắc lại tan thành mây khói. Cô đó, phải làm sao đây? Nói thì thoải mái nhưng hành động lại rất gian nan. Khó trách anh luôn cho rằng cô nói chia tay là nói đùa Anh cười, ôm cô vào lòng: - Em luôn mãi là người thông cảm cho anh nhất, bao dung với anh nhất vợ hiền của anh ạ! Cho nên anh có thể lãng phí sự bao dung, thông cảm của cô? Cô lẳng lặng đáp lại: - Nhưng … chuyện gì cũng có giới hạn của nó cả - Em có ý gì? - Trên đời này cái gì chẳng có giới hạn, bất kể là thông cảm, tha thứ hay bao dung. Nếu có ngày anh đi đến giới hạn đó, dùng hết sự bao dung đó thì sẽ chẳng còn nữa Cô không muốn tức giận, không muốn lại tự biến mình thành người phụ nữ đanh đá, chua ngoa. Nếu chi tay là chuyện ngày mai, ngày kia hoặc một ngày nào đó thì hãy để cho nhau một ấn tượng tốt đi. - Đang viết tiểu thuyết sao? Nói gì mà cao siêu thế? Anh cười cười, vuốt vuốt mái tóc dài của anh Cô ngẩng đầu nhìn, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng lông mày của anh rồi nhàn nhạt nói: - Có một thời gian, em đã cảm thấy mình thật may mắn! - Ý là gì? Anh nhíu mày, có cảm giác cô rất lạ - Những lúc ấy em thường nghĩ, em là người vốn chẳng xinh đẹp cũng chẳng thông minh, không có bằng cấp tốt, gia thế cũng chẳng có gì, ngay cả việc nội trợ cũng không đảm. Nếu người có phân chia cấp bậc thì em là loại X, anh là loại A. Khoảng cách giữa chúng ta lớn như vậy, sao em có thể lấy được người như anh? Anh hẳn nên lấy một người thông minh, xinh đẹp, lấy em quả thực là đã quá lãng phí. Cô dựa vào lòng Lý Hách, khẽ mở bàn tay anh ra, cẩn thận vẽ lên đường tình duyên của anh. Từ rất lâu cô đã phát hiện, đường tình duyên của anh có đường rẽ, có người nói đó là biểu hiện của việc ngoại tình, lúc đó cô đã không tin nhưng giờ thì … tin! - Ai nói thế, Dương Dương nhà chúng ta rất đẹp, anh mà là A thì em là A++. Anh duỗi tay, nắm lấy tay cô Cô không đáp lời anh, vẫn tiếp tục nói: - Em đã tự nhủ với mình, phải giữ gìn sự may mắn đó trong tay thật cẩn thận, phải thật cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận, nếu rời khỏi người đàn ông này thì em chẳng còn được sự may mắn đó nữa Lời ngon tiếng ngọt là độc quyền của anh, hôm nay cô cũng sẽ lấy trộm một chút - Đúng rồi, em giữ rất chắc, anh là sự may mắn của em, em cũng là may mắn của anh Anh tựa cằm lên trán cô, hít sâu hương thơm nhàn nhạt trên mái tóc của cô - Nhưng càng bước sâu vào hôn nhân, dần dần đã mài mòn đi cảm giác may mắn đó của em. Em bắt đầu lắm miệng, bắt đầu bất mãn, bắt đầu biến thành bà vợ khiến người ta chán ngán. Em tin, có rất nhiều khi, anh cũng muốn nổi cáu với em. - Đúng, nhưng đôi vợ chồng nào mà chẳng như vậy? - Cảm ơn anh đã đối xử với em như vợ chồng, ý nghĩ này của anh đã hóa giải rất nhiều điều - Giờ có phải lại cảm thấy mình càng may mắn, có thể lấy được ông chồng tốt tính như anh không? Anh đùa đùa Cô gật đầu nói: - Rất nhiều lần, em đã nghiêm túc nghĩ đến chuyện li hôn nhưng anh luôn cho rằng em chỉ thuận miệng mà nói. Mỗi lần gặp tình huống như vậy, anh sẽ cho rằng em đến kì sinh lý nên mới như thế. Qua vài năm nữa, có lẽ anh sẽ nói em đến tuổi tiền mãn kinh nên mới thế. Nhưng mỗi lần như vậy em đều rất nghiêm túc. Em nghiêm túc mà tin tưởng, nếu cuộc sống vợ chồng giữa hai người không thể đi tiếp, so với việc dùng lời qua tiếng lại hành hạ nhau thì chẳng bằng chia tay trong hòa bình. Lý Hách, ba năm qua, em đã chán cãi cọ, cũng chán việc anh hết lần này đến lần khác cam đoan rằng anh yêu em Anh vội đẩy cô ra, mặt đối mặt, nhíu mày hỏi: - Em nói vậy là có ý gì? Thấy anh lo lắng sao? Cô lại mỉm cười, đã nói chia tay nhiều lần như vậy nhưng đây là lần thứ hai anh nghiêm túc với lời đề nghị của cô, là vì thái độ khác biệt so với quá khứ sao? Thì ra không cãi nhau còn có uy lực lớn hơn nhiều - Em không chấp nhận chia tay nhưng em rất để ý nếu tin tức này là từ người khác nói lại cho em. Nếu anh muốn ly hôn, xin nói thẳng cho em, em có thể chấp nhận được sự thật đau đớn nhưng em không muốn nghe những lời nói dối có thiện ý - Dương Dương… hôm nay em rất lạ, bạn của em… Là bị ảnh hưởng bởi chuyện li hôn của bạn sao? Cả người cô chỉ có một từ để hình dung: lạ! - Đừng truy cứu chuyện bạn em nữa, em đang nói chuyện của chúng ta, nếu thực sự có một người con gái xinh đẹp, thông minh yêu thương anh mà anh cũng động lòng thì xin hãy thành thật nói cho em biết, đừng giấu diếm em Đầu óc Lý Hách quay mòng mòng, nghĩ đến một chuyện rất không thể nhưng lại là hợp lý nhất để giải thích sự khác lạ này của cô: - Dương Dương, hôm nay em đến vườn bách thú đúng không? Em đã nhìn thấy chuyện gì đó đúng không? Đôi mày rậm của anh nhăn tít lại, hai tay nắm chặt vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh Cô cười yếu ớt, chuyển đề tài: - Lý Hách, em mệt rồi, em về phòng nghỉ trước đây, anh cũng nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm nữa. Trong khoảnh khắc quay đi, cô đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai. Mỗi lần đều là cô muốn nói chuyện, bất kể là gây rối cỡ nào cô cũng muốn ép anh phải nhìn thẳng vào vấn đề giữa hai người nhưng đến khi thực sự gặp chuyện thì chính cô lại là người trốn tránh. Còn nghĩ rằng mình đã lấy được dũng khí nhưng không ngờ khi chuyện tới trước mắt thì lựa chọn đầu tiên của cô lại là trốn tránh. Giờ cô có chút cảm thông với anh, đối mặt với mình luôn có khí thế ép người, anh đã phải tủi thân cỡ nào.
/9
|