Lần nữa gặp mặt, cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng trong lòng không thể nghi ngờ là âm thầm vui mừng, cũng may, rốt cuộc anh xuất hiện. Thì ra cô vẫn không thể tự kiên cường, thì ra trong tim vẫn luôn hi vọng có một người như vậy để dựa vào.
Một lời qua đi, Tần Mặc Nhiên lại không nhìn về phía Tô Ca nữa, chỉ đỡ thân thể Hiên Mộc dậy, rồi dùng sức nhấn người anh vài cái. Hiên Mộc tỉnh lại, một khắc thấy Tần Mặc Nhiên kia, bờ môi rốt cuộc hiện lên nụ cười thoải mái. Tần Mặc Nhiên thấy thế, ra sức vỗ vỗ bờ vai của anh nói:
"Hệ thống theo dõi của cả tầng đã bị La Tam phá hỏng, dẫu sao cũng có thể trì hoãn mấy phút, bây giờ còn không nhanh đi cứu công chúa của cậu?"
Hiên Mộc nghe vậy bỗng bừng tỉnh, nhìn Tần Mặc Nhiên gật đầu, thân thể liền biến thành một bóng trắng lao ra ngoài. Trong phòng còn lại Tô Ca và Tần Mặc Nhiên tại, Tần Mặc Nhiên lấy tay bắt được cổ tay Tô Ca nói:
"Chuyện kế tiếp rất nguy hiểm, em đi ra ngoài trước chờ anh" .
Nói xong con mắt sắc của anh hơi trầm xuống, nhíu mày nhìn ra phía ngoài. Tô Ca sững sờ, tiếp đó liền nhíu mi hỏi:
" Thế còn anh?"
"Bắt giặc phải bắt vua trước, anh đi tìm Trần Diên Chi, nếu có thể thành công bắt được hắn, sẽ bớt được rất nhiều phiền toái về sau. . ."
Nghe vậy Tô Ca nhu thuận gật đầu, rồi sau đó ở dưới sự hỗ trợ của Tần Mặc Nhiên từ chỗ cửa sổ nhảy xuống. Trở lại lúc đầu thì cô cũng đã ở bên ngoài, nhưng anh lại vẫn còn ở bên trong. Quay đầu lại nhìn anh, con ngươi càng thêm sâu, mà Tần Mặc Nhiên chỉ nhíu mày, ý bảo cô phía xa có thủ hạ của anh đang đợi cô. Sau đó trong tay anh cầm khẩu súng K13 đen bóng kia, thân hình như quỷ mị lắc mình một cái đã không thấy tăm hơi.
Tô Ca biết giờ phút này cách làm an toàn nhất phải là bước nhanh đi tới bên ngoài căn biệt thự tụ họp với người của cô. Nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt cô xoay người, chợt cảm thấy nhịp tim thay đổi cực kỳ nhanh, trong lòng mơ hồ nổi lên bất an mãnh liệt, mí mắt phải mới vừa rồi vẫn nháy liên hồi đến tận bây giờ, hình như là biểu thị cái gì đó. Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ đây?
Ngay tức khắc, có một tiếng súng chói tai phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, Tô Ca nhìn người đàn ông có chút quen thuộc tiếp ứng Tần Mặc Nhiên ở bên ngoài biệt thự, sau đó thân thể của cô dừng lại, liền lập tức chạy như thỏ quay lại cánh cửa sổ ở giữa leo vào . Tần Mặc Nhiên, cô không thể bỏ mặc anh như vậy mà chạy trốn một mình được, còn có Trăn Sinh, cậu bé kia nhất định cần cô.
Sau khi Tô Ca vào trong biệt thự lần nữa, tình thế đột nhiên chuyển xấu, cả gian phòng hỗn độn cũng bởi vì một hồi tiếng súng mà yên tĩnh lại. Tô Ca bước nhanh chạy tới tầng hai, thấy một màn làm cô hết sức sợ hãi, súng trong tay Tần Mặc Nhiên đang chĩa vào trên ót Trần Diên Chi, mà ba thủ hạ của Trần Diên Chi giờ phút này tất cả đều cầm súng, vây Trần Lê và Hiên Mộc ở giữa. Trong tay Hiên Mộc cũng cầm súng, thân thể theo bản năng ngăn ở trước người Trần Lê, nhưng mà dù sao cũng nhiều người, huống chi hai bên trái phải Trần Lê đều có người. Hai bên giờ phút này giằng co không xong, chỉ nghe Tần Mặc Nhiên nói:
"Trần lão, mau để cho người của ngươi thả bọn họ, nếu không. . . ."
Lời nói chưa hết, nhưng ý tứ uy hiếp bên trong đã rất rõ ràng. Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, Tần Mặc Nhiên đã kích hoạt cò súng. Nhưng mà Trần Diên Chi nửa điểm tâm tình khẩn trương cũng không có, chỉ nghe hắn lơ đãng nói:
" Nếu như ta không làm thì sao? Tần Mặc Nhiên, ngươi cũng biết đời ta ghét nhất chính là bị người buộc làm chuyện mình không muốn" .
Cao cao tại thượng như vậy, dáng vẻ miệt thị người khác ba phần, hoàn toàn không giống như đang bị chĩa súng vào người.
"Thật ư? Cái này, vãn bối đúng là không biết" .
Tần Mặc Nhiên cũng không có bị làm tức giận như mong muốn của hắn, sắc mặt xa cách trước sau như một, chỉ nghe anh nói:
"Vãn bối thất lễ" .
Nói xong không hề báo trước, khẩu súng trong tay dời đi xuống, "binh" một tiếng đánh vào chân trái Trần Diên Chi, máu bắn tung tóe, Trần Diên Chi ngoại trừ kêu lên một tiếng đau đớn cũng không có phản ứng nào khác, dường như đạn không phải khảm vào thịt trên người hắn. Chỉ thấy hắn quay đầu, nhàn nhạt liếc Trần Lê và Hiên Mộc một cái, , khóe môi hiện lên nu cười khó lường, nói với Tần Mặc Nhiên:
" Chỉ bằng hai người bọn họ mà muốn cùng bọn ta trao đổi? Thật là chuyện cười lớn! Bất quá ta thấy, ngược lại đổi mạng của ngươi là đủ rồi. Tần Mặc Nhiên, nếu như ngươi là có thể để súng xuống lui về phía sau ba bước, ta liền thả bọn họ đi, thế nào? Lấy một mạng của ngươi đổi lấy hai cái, chắc chắn là có lợi đi" .
"Mặc, không được nghe hắn. Hắn đang lừa cậu đấy" !
Tiếng nói của Hiên Mộc tức thời vang lên, Tần Mặc Nhiên không tiếng động gật đầu, anh đương nhiên cũng không có ngu đến mức sẽ tin tưởng lời nói của Trần Diên Chi. Đại não giờ phút này vận hành với tốc độ cao, hôm nay điều anh muốn nhất chính là, làm sao mới có thể bảo vệ bọn họ chu toàn.
"Thế nào, Tần Mặc Nhiên ngươi cảm thấy hai cái mạng người đổi cho ngươi là bôi nhọ thân phận tông chủ của "Sát" ư? Vậy nếu như thêm điều này nữa thì sao?"
Một giọng nói nham hiểm vang lên, làm cho người ta cảm thấy trong xương cũng có thể phát ra khí lạnh. Đường Lăng từ góc tường đẩy Tô Ca đi ra. Đôi tay Tô Ca lúc này bị hắn giữ chặt, bên hông còn có một khẩu súng dí vào, xuất hiện trước mắt mọi người.
Cô vốn là đi lên, sau khi thấy tình huống bất thường thì nhanh như mèo núp ở góc tường, định lúc thần không biết quỷ không hay ra tay. Trước đó, vào lúc nghe Trần Diên Chi rõ ràng là bị khống chế nhưng vẫn vô sỉ trao đổi con tin với Tần Mặc Nhiên, súng trong tay Tô Ca đã lên đạn, định từ phía sau tập kích Trần Diên Chi, ai ngờ cô còn chưa kịp động, bên hông đã bị nòng súng lạnh lẽo dí vào. Đường Lăng, chẳng biết xuất hiện phía sau cô từ lúc nào, đây gọi là bọ ngựa bắt ve.
Ở thời điểm tầm mắt nhìn thấy bóng dáng Tô Ca, sắc mặt Tần Mặc Nhiên liên tục biến đổi, tối hơn phân nửa. Đáng chết! Anh không phải để cho cô đi ra ngoài chờ anh ư? Tại sao lai xuất hiện lúc này? Nhìn sắc mặt Tần Mặc Nhiên, còn có Hiên Mộc, Trần Lê đang bị đám người vây quanh thì Tô Ca vô cùng bình tĩnh, nhưng sau sự bình tĩnh ấy, trong lòng của cô lại gần như bị áy náy nuốt mất. Quả thật, mình vẫn là không có chỗ dùng! Vốn muốn xuất lực giúp một tay, nhưng vì sao cô vừa ra tay, chỉ càng làm chuyện hỏng bét vậy?
"Hiện tại, lấy một mạng đổi ba mạng, Tần Mặc Nhiên, cái giá này đủ cao chứ? Chỉ cần mày thức thời một chút để súng xuống rồi tự phế bỏ một cánh tay, tao liền thả bọn chúng đi" .
Đường Lăng nói xong, ung dung nhìn Tần Mặc Nhiên. Cùng nhau đối địch ở “Sát” nhiều năm, hắn tự nhiên hiểu anh là người trọng tình cảm thế nào. Tần Mặc Nhiên nghe vậy, bờ môi nở nụ cười rét lạnh như băng Bắc Cực. Xem ra hôm nay, anh dường như không có sự lựa chọn nào khác đây. Tầm mắt không chút để ý quét qua mọi người phóng đến bóng dáng thon gầy trên mặt đất, nụ cười của anh càng sâu thêm. Thật cũng chỉ có thể như vậy sao? Khẽ cúi đầu, hình như là đang suy tư, qua mấy giây, liền nghe anh nói:
"Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi đây?"
Câu hỏi này, dĩ nhiên là nói với Đường Lăng. Chỉ thấy Đường Lăng cau mặt, một bộ dáng rất không kiên nhẫn nói:
"Đường Lăng ta đã cam đoan, có chuyện gì không thực hiện chưa?"
"Vậy được rồi" . Giọng nói Tần Mặc Nhiên nhàn nhạt, lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, sau đó chỉ thấy anh từ từ thu hồi súng đặt ở sau ót Trần Diên Chi, lui về sau ba bước giơ súng lên, đối diện cánh tay trái của mình. Chốt súng lục đã mở, chỉ đợi nhấn một cái nhẹ nhàng. Cánh tay trái hoàn hảo, bản lĩnh linh hoạt khác thường kia có thể phải phế bỏ.
Giờ phút này, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Tần Mặc Nhiên, Tô Ca kêu lên một tiếng thê lương "Không!". Thế nhưng, tình thế đột nhiên thay đổi! Mọi người ở đây đều cho rằng anh sẽ bắn vào cánh tay mình, song chỉ thấy tay anh đột nhiên linh hoạt chuyển một cái, nổ súng ở một góc độ cực kỳ quỷ dị, nhắm vào ngực Đường Lăng nhưng không trúng. Cùng lúc đó, tiếng súng bất ngờ liên tiếp vang lên. Những người đàn ông vốn là đang cầm súng bao vây Hiên Mộc và Trần Lê, bây giờ ngã xuống đất ầm ầm. Ba phát đạn liên tiếp, không có một phát nào không trúng! Người đến là Trăn Sinh! Thật sự là Trăn Sinh!
Trong nháy mắt Tần Mặc Nhiên nổ súng đó, Tô Ca liền bị một nguồn sức mạnh đẩy ra, cả người liền ngã về một bên. Cô quay đầu lại mới phát hiện là Trăn Sinh, giờ phút này, viên đạn thứ tư đã bay ra khỏi nòng súng của Trăn Sinh, mục tiêu chính là ngực Trần Diên Chi. Nhưng dù sao Trần Diên Chi cũng là người đã lăn lộn trên mũi đao, lăn một vòng tại chỗ, liền tránh được vị trí trái tim. Phát súng kia vừa đúng ghim vào trên bả vai của hắn.
Gần như là trong nháy mắt Trăn Sinh ra tay giải quyết đám người bao vây bọn họ đó, Hiên Mộc cũng phản ứng nhanh lẹ kéo Trần Lê chạy tới bên cửa sổ, Tần Mặc Nhiên đã sớm cùng Đường Lăng đấu một chỗ, mà lão già Trần Diên Chi giảo hoạt lão kia lập tức lăn thân thể xuống núp ở sau mặt tường, đưa tay với súng vừa vứt trên mặt đất,nổ súng ầm ầm. Thân hình Trăn Sinh cực nhanh dời đến trước khuôn mặt có chút ngẩn ngơ cảu Tô Ca:
"Nghĩ gì thế? Chạy nhanh lên một chút a!"
Chạy? Vì sao phải chạy? Chợt cảm thấy sàn nhà dưới chân chấn động mạnh, Tô Ca lảo đảo. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Động đất ư? Hình như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, bờ môi Trăn Sinh vẽ ra một độ cong, nắm chặt lòng bàn tay, chính cậu cũng không nhận ra được vẻ căm giận trong giọng nói của mình:
"Lúc trước hắn cưới mẹ, sinh chúng ta chỉ là lợi dụng mà thôi, chỉ là vì muốn lấy được quyền thế hôm nay. Đã như vậy, em muốn hủy diệt tất cả mọi thứ mà hắn có! Em muốn để cho hắn hai bàn tay trắng, sống không bằng chết! !"
"Họ Trần kia! Ngươi nghe rõ cho ta, thuốc nổ chôn dưới tầng hầm của ngươi ta đã cho người đốt toàn bộ. Không tới một phút, nơi này sẽ bị nổ thành bình địa!"
Một phút sau nổ tung? Trời ơi, một câu nói này giống như là sấm sét đánh vào trong tai của mọi người. Chỉ có không tới một phút thời gian! Đi cầu thang tất nhiên là không kịp! Tầm mắt mọi người đều tập trung vào cửa sổ Trần Lê và Hiên Mộc đang dựa vào. Lúc này, một bóng người vụt qua, Trần Diên Chi vốn là vẫn núp trong bóng tối bắn lén đột nhiên từ góc tường ra ngoài, kéo theo một cái chân bị thương còn đang chảy máu, bước chân vội vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, không mảy may để ý toàn thân hắn bây giờ đều phơi bày dưới họng súng của người khác.
Hắn chỉ là hướng cầu thang bên kia chạy tới. Lập tức sẽ nổ tung sao? Một khắc kia hắn không nghĩ muốn tìm đường chạy trốn, hay oán hận tâm huyết những năm này đều bị hủy trong chốc lát, hắn chỉ nghĩ, Văn Thư để lại cho của mình một quà tặng duy nhất, tự tay khắc "Gửi anh" còn để lại trong thư phòng, hắn nhất định phải lấy được! Cho dù chết! Không bao giờ….có người có thể tách bọn hắn ra nữa, sẽ không cãi vã, cũng sẽ không nghi kỵ, bọn họ sẽ như lúc mới bắt đầu vậy, tựa như hai con thú non cùng bị thương, giúp đỡ nhau liếm láp vết thương của đối phương.
Đường Lăng ngay từ lúc nghe một câu sắp nổ tung kia thì liền không ham chiến, bóng người một thoáng liền biến mất không thấy. Tần Mặc Nhiên cũng không ham chiến, giờ phút này không có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc cứu tính mạng mọi người. Anh vừa mới đi tới bên cạnh Tô Ca muốn mang cô đi, thì nghe được tiếng thét chói tai của Trần Lê: "Hiên Mộc, anh làm sao vậy?"
Lúc này Hiên Mộc đã bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, ánh mắt Tần Mặc Nhiên buồn bã, chẳng lẽ là độc trong thân thể cậu ấy phát tác rồi ư? Đã không có thời gian! Anh hướng Tô Ca và Trăn Sinh hô to một tiếng: "Nhanh lên một chút đuổi theo!" Rồi sau đó cũng chạy nhanh đến bên cửa sổ. Chỉ một ánh mắt ra hiệu, Trần Lê đã sáng tỏ, động tác dứt khoát từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống!
Tần Mặc Nhiên cõng Hiên Mộc lên, nhìn bọn Tô Ca một cái, giọng nói hết sức cấp bách hô một tiếng "Mau" rồi sau đó anh cũng nhảy xuống. Độ cao tầng hai, ngã xuống tuyệt đối không chết người, nhiều nhất chính là ngã gãy tay hoặc chân, nhưng ít nhất giữ được mạng trở về.
Tô Ca nhanh tay kéo Trăn Sinh bước tới phía trước cửa sổ, lạnh mặt nói:
"Trăn Sinh! Em nhanh một chút nhảy trước, ở dưới mặt đất đỡ chị!"
Tô Ca cũng không dám nói chúng ta cùng nhau nhảy ... Lời nói ngu ngốc. Hôm nay Trăn Sinh cho cô cảm giác rất không bình thường, cô sợ cậu vẫn vương vấn trong lòng liền chui vào một góc, cho nên cô nhất định phải nhìn tận mắt cậu nhảy xuống mới có thể yên tâm.
Thấy Trăn Sinh sững sờ, hai mắt có chút trống rỗng nhìn cô, Tô Ca không nhịn được dùng âm thanh mềm nhũn nói:
"Trăn Sinh, chị sợ đau, em nhảy xuống trước đỡ chị có được không?"
"Được!" Trăn Sinh nhìn Tô Ca một cái, không chút do dự nhảy xuống. Lúc này, cả tòa nhà càng chấn động kịch liệt, Tô Ca thấy được mấy người phía dưới an toàn, Trăn Sinh hướng cô giơ cao đôi tay, mà Tần Mặc Nhiên vội vàng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu như mực, nhưng mà Tô Ca nhìn ở nơi này cũng có thể cảm thấy được thân thể anh hết sức khẩn trương.
Thân thể ngừng lại một chút, cô định nhảy xuống. Đúng lúc này, bên trong một bóng người vọt ra, một cái liền bắt được cổ tay của cô, vì đang trong tư thế nhảy xuống nên nửa người Tô Ca gần như là treo trên cửa sổ.
"Lại là ngươi! Ngươi mau buông tay!"
Giờ phút này người nắm chặt tay cô, lại chính là người cô cho là đã sớm chạy trốn - Đường Lăng.
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào! Nếu không buông tay nhảy xuống, hai người chúng ta đều sẽ chết!"
Đường Lăng nghe cậy, bờ môi đột nhiên hiện lên nụ cười nồng đậm tuyệt vọng:
"Chết thì chết đi, đột nhiên phát hiện ta thật ra cũng không có suy nghĩ muốn sống."
"Cút đi! Buông ta ra! Ta còn muốn sống!"
Nghe được lời nói của Tô Ca, nụ cười của Đường Lăng bỗng trở nên tàn nhẫn, chỉ nghe hắn nói:
" Một người xuống địa ngục mà nói không khỏi quá tịch mịch ư, ta muốn có người cùng theo!" .
Biến thái! ! Giờ phút này, hai người đàn ông dưới lầu đều sắp nổi điên rồi. Đã không có thời gian, Tần Mặc Nhiên muốn bóp cò bắn thủng đôi tay giữ Tô Ca kia.
" Ngươi không được như vậy! Sẽ ngộ thương chị ấy mất!"
Trăn Sinh lạnh giọng nói, đồng thời động tác linh hoạt khác thường linh hoạt rút súng trong tay ra, mắt hơi híp lại, dựa vào vị trí của hai người trên lầu nổ súng. Tiếng súng vang lên, thân thể Tô Ca nhẹ như lông vũ rơi xuống.
Nhưng mà trong lòng của cô không có bất kỳ vui mừng nào, chỉ vì, kỳ thực trước khi người ở dưới mặt đất nổ súng, Đường Lăng đột nhiên buông tay cô ra, trước mắt là khuôn mặt phẫn hận xen lẫn vô số khổ sở. Cô nghe được giọng hắn như than thở nói:
"Làm thế nào đây? Nhìn khuôn mặt này của ngươi, ta xuống tay không được."
Tô Ca hơi nhắm mắt, lệ từ khóe mắt chảy xuống. Trong ánh lửa ngất trời, cô rơi vào một lồng ngực đầy ấm áp.
Một lời qua đi, Tần Mặc Nhiên lại không nhìn về phía Tô Ca nữa, chỉ đỡ thân thể Hiên Mộc dậy, rồi dùng sức nhấn người anh vài cái. Hiên Mộc tỉnh lại, một khắc thấy Tần Mặc Nhiên kia, bờ môi rốt cuộc hiện lên nụ cười thoải mái. Tần Mặc Nhiên thấy thế, ra sức vỗ vỗ bờ vai của anh nói:
"Hệ thống theo dõi của cả tầng đã bị La Tam phá hỏng, dẫu sao cũng có thể trì hoãn mấy phút, bây giờ còn không nhanh đi cứu công chúa của cậu?"
Hiên Mộc nghe vậy bỗng bừng tỉnh, nhìn Tần Mặc Nhiên gật đầu, thân thể liền biến thành một bóng trắng lao ra ngoài. Trong phòng còn lại Tô Ca và Tần Mặc Nhiên tại, Tần Mặc Nhiên lấy tay bắt được cổ tay Tô Ca nói:
"Chuyện kế tiếp rất nguy hiểm, em đi ra ngoài trước chờ anh" .
Nói xong con mắt sắc của anh hơi trầm xuống, nhíu mày nhìn ra phía ngoài. Tô Ca sững sờ, tiếp đó liền nhíu mi hỏi:
" Thế còn anh?"
"Bắt giặc phải bắt vua trước, anh đi tìm Trần Diên Chi, nếu có thể thành công bắt được hắn, sẽ bớt được rất nhiều phiền toái về sau. . ."
Nghe vậy Tô Ca nhu thuận gật đầu, rồi sau đó ở dưới sự hỗ trợ của Tần Mặc Nhiên từ chỗ cửa sổ nhảy xuống. Trở lại lúc đầu thì cô cũng đã ở bên ngoài, nhưng anh lại vẫn còn ở bên trong. Quay đầu lại nhìn anh, con ngươi càng thêm sâu, mà Tần Mặc Nhiên chỉ nhíu mày, ý bảo cô phía xa có thủ hạ của anh đang đợi cô. Sau đó trong tay anh cầm khẩu súng K13 đen bóng kia, thân hình như quỷ mị lắc mình một cái đã không thấy tăm hơi.
Tô Ca biết giờ phút này cách làm an toàn nhất phải là bước nhanh đi tới bên ngoài căn biệt thự tụ họp với người của cô. Nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt cô xoay người, chợt cảm thấy nhịp tim thay đổi cực kỳ nhanh, trong lòng mơ hồ nổi lên bất an mãnh liệt, mí mắt phải mới vừa rồi vẫn nháy liên hồi đến tận bây giờ, hình như là biểu thị cái gì đó. Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ đây?
Ngay tức khắc, có một tiếng súng chói tai phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, Tô Ca nhìn người đàn ông có chút quen thuộc tiếp ứng Tần Mặc Nhiên ở bên ngoài biệt thự, sau đó thân thể của cô dừng lại, liền lập tức chạy như thỏ quay lại cánh cửa sổ ở giữa leo vào . Tần Mặc Nhiên, cô không thể bỏ mặc anh như vậy mà chạy trốn một mình được, còn có Trăn Sinh, cậu bé kia nhất định cần cô.
Sau khi Tô Ca vào trong biệt thự lần nữa, tình thế đột nhiên chuyển xấu, cả gian phòng hỗn độn cũng bởi vì một hồi tiếng súng mà yên tĩnh lại. Tô Ca bước nhanh chạy tới tầng hai, thấy một màn làm cô hết sức sợ hãi, súng trong tay Tần Mặc Nhiên đang chĩa vào trên ót Trần Diên Chi, mà ba thủ hạ của Trần Diên Chi giờ phút này tất cả đều cầm súng, vây Trần Lê và Hiên Mộc ở giữa. Trong tay Hiên Mộc cũng cầm súng, thân thể theo bản năng ngăn ở trước người Trần Lê, nhưng mà dù sao cũng nhiều người, huống chi hai bên trái phải Trần Lê đều có người. Hai bên giờ phút này giằng co không xong, chỉ nghe Tần Mặc Nhiên nói:
"Trần lão, mau để cho người của ngươi thả bọn họ, nếu không. . . ."
Lời nói chưa hết, nhưng ý tứ uy hiếp bên trong đã rất rõ ràng. Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, Tần Mặc Nhiên đã kích hoạt cò súng. Nhưng mà Trần Diên Chi nửa điểm tâm tình khẩn trương cũng không có, chỉ nghe hắn lơ đãng nói:
" Nếu như ta không làm thì sao? Tần Mặc Nhiên, ngươi cũng biết đời ta ghét nhất chính là bị người buộc làm chuyện mình không muốn" .
Cao cao tại thượng như vậy, dáng vẻ miệt thị người khác ba phần, hoàn toàn không giống như đang bị chĩa súng vào người.
"Thật ư? Cái này, vãn bối đúng là không biết" .
Tần Mặc Nhiên cũng không có bị làm tức giận như mong muốn của hắn, sắc mặt xa cách trước sau như một, chỉ nghe anh nói:
"Vãn bối thất lễ" .
Nói xong không hề báo trước, khẩu súng trong tay dời đi xuống, "binh" một tiếng đánh vào chân trái Trần Diên Chi, máu bắn tung tóe, Trần Diên Chi ngoại trừ kêu lên một tiếng đau đớn cũng không có phản ứng nào khác, dường như đạn không phải khảm vào thịt trên người hắn. Chỉ thấy hắn quay đầu, nhàn nhạt liếc Trần Lê và Hiên Mộc một cái, , khóe môi hiện lên nu cười khó lường, nói với Tần Mặc Nhiên:
" Chỉ bằng hai người bọn họ mà muốn cùng bọn ta trao đổi? Thật là chuyện cười lớn! Bất quá ta thấy, ngược lại đổi mạng của ngươi là đủ rồi. Tần Mặc Nhiên, nếu như ngươi là có thể để súng xuống lui về phía sau ba bước, ta liền thả bọn họ đi, thế nào? Lấy một mạng của ngươi đổi lấy hai cái, chắc chắn là có lợi đi" .
"Mặc, không được nghe hắn. Hắn đang lừa cậu đấy" !
Tiếng nói của Hiên Mộc tức thời vang lên, Tần Mặc Nhiên không tiếng động gật đầu, anh đương nhiên cũng không có ngu đến mức sẽ tin tưởng lời nói của Trần Diên Chi. Đại não giờ phút này vận hành với tốc độ cao, hôm nay điều anh muốn nhất chính là, làm sao mới có thể bảo vệ bọn họ chu toàn.
"Thế nào, Tần Mặc Nhiên ngươi cảm thấy hai cái mạng người đổi cho ngươi là bôi nhọ thân phận tông chủ của "Sát" ư? Vậy nếu như thêm điều này nữa thì sao?"
Một giọng nói nham hiểm vang lên, làm cho người ta cảm thấy trong xương cũng có thể phát ra khí lạnh. Đường Lăng từ góc tường đẩy Tô Ca đi ra. Đôi tay Tô Ca lúc này bị hắn giữ chặt, bên hông còn có một khẩu súng dí vào, xuất hiện trước mắt mọi người.
Cô vốn là đi lên, sau khi thấy tình huống bất thường thì nhanh như mèo núp ở góc tường, định lúc thần không biết quỷ không hay ra tay. Trước đó, vào lúc nghe Trần Diên Chi rõ ràng là bị khống chế nhưng vẫn vô sỉ trao đổi con tin với Tần Mặc Nhiên, súng trong tay Tô Ca đã lên đạn, định từ phía sau tập kích Trần Diên Chi, ai ngờ cô còn chưa kịp động, bên hông đã bị nòng súng lạnh lẽo dí vào. Đường Lăng, chẳng biết xuất hiện phía sau cô từ lúc nào, đây gọi là bọ ngựa bắt ve.
Ở thời điểm tầm mắt nhìn thấy bóng dáng Tô Ca, sắc mặt Tần Mặc Nhiên liên tục biến đổi, tối hơn phân nửa. Đáng chết! Anh không phải để cho cô đi ra ngoài chờ anh ư? Tại sao lai xuất hiện lúc này? Nhìn sắc mặt Tần Mặc Nhiên, còn có Hiên Mộc, Trần Lê đang bị đám người vây quanh thì Tô Ca vô cùng bình tĩnh, nhưng sau sự bình tĩnh ấy, trong lòng của cô lại gần như bị áy náy nuốt mất. Quả thật, mình vẫn là không có chỗ dùng! Vốn muốn xuất lực giúp một tay, nhưng vì sao cô vừa ra tay, chỉ càng làm chuyện hỏng bét vậy?
"Hiện tại, lấy một mạng đổi ba mạng, Tần Mặc Nhiên, cái giá này đủ cao chứ? Chỉ cần mày thức thời một chút để súng xuống rồi tự phế bỏ một cánh tay, tao liền thả bọn chúng đi" .
Đường Lăng nói xong, ung dung nhìn Tần Mặc Nhiên. Cùng nhau đối địch ở “Sát” nhiều năm, hắn tự nhiên hiểu anh là người trọng tình cảm thế nào. Tần Mặc Nhiên nghe vậy, bờ môi nở nụ cười rét lạnh như băng Bắc Cực. Xem ra hôm nay, anh dường như không có sự lựa chọn nào khác đây. Tầm mắt không chút để ý quét qua mọi người phóng đến bóng dáng thon gầy trên mặt đất, nụ cười của anh càng sâu thêm. Thật cũng chỉ có thể như vậy sao? Khẽ cúi đầu, hình như là đang suy tư, qua mấy giây, liền nghe anh nói:
"Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi đây?"
Câu hỏi này, dĩ nhiên là nói với Đường Lăng. Chỉ thấy Đường Lăng cau mặt, một bộ dáng rất không kiên nhẫn nói:
"Đường Lăng ta đã cam đoan, có chuyện gì không thực hiện chưa?"
"Vậy được rồi" . Giọng nói Tần Mặc Nhiên nhàn nhạt, lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, sau đó chỉ thấy anh từ từ thu hồi súng đặt ở sau ót Trần Diên Chi, lui về sau ba bước giơ súng lên, đối diện cánh tay trái của mình. Chốt súng lục đã mở, chỉ đợi nhấn một cái nhẹ nhàng. Cánh tay trái hoàn hảo, bản lĩnh linh hoạt khác thường kia có thể phải phế bỏ.
Giờ phút này, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Tần Mặc Nhiên, Tô Ca kêu lên một tiếng thê lương "Không!". Thế nhưng, tình thế đột nhiên thay đổi! Mọi người ở đây đều cho rằng anh sẽ bắn vào cánh tay mình, song chỉ thấy tay anh đột nhiên linh hoạt chuyển một cái, nổ súng ở một góc độ cực kỳ quỷ dị, nhắm vào ngực Đường Lăng nhưng không trúng. Cùng lúc đó, tiếng súng bất ngờ liên tiếp vang lên. Những người đàn ông vốn là đang cầm súng bao vây Hiên Mộc và Trần Lê, bây giờ ngã xuống đất ầm ầm. Ba phát đạn liên tiếp, không có một phát nào không trúng! Người đến là Trăn Sinh! Thật sự là Trăn Sinh!
Trong nháy mắt Tần Mặc Nhiên nổ súng đó, Tô Ca liền bị một nguồn sức mạnh đẩy ra, cả người liền ngã về một bên. Cô quay đầu lại mới phát hiện là Trăn Sinh, giờ phút này, viên đạn thứ tư đã bay ra khỏi nòng súng của Trăn Sinh, mục tiêu chính là ngực Trần Diên Chi. Nhưng dù sao Trần Diên Chi cũng là người đã lăn lộn trên mũi đao, lăn một vòng tại chỗ, liền tránh được vị trí trái tim. Phát súng kia vừa đúng ghim vào trên bả vai của hắn.
Gần như là trong nháy mắt Trăn Sinh ra tay giải quyết đám người bao vây bọn họ đó, Hiên Mộc cũng phản ứng nhanh lẹ kéo Trần Lê chạy tới bên cửa sổ, Tần Mặc Nhiên đã sớm cùng Đường Lăng đấu một chỗ, mà lão già Trần Diên Chi giảo hoạt lão kia lập tức lăn thân thể xuống núp ở sau mặt tường, đưa tay với súng vừa vứt trên mặt đất,nổ súng ầm ầm. Thân hình Trăn Sinh cực nhanh dời đến trước khuôn mặt có chút ngẩn ngơ cảu Tô Ca:
"Nghĩ gì thế? Chạy nhanh lên một chút a!"
Chạy? Vì sao phải chạy? Chợt cảm thấy sàn nhà dưới chân chấn động mạnh, Tô Ca lảo đảo. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Động đất ư? Hình như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, bờ môi Trăn Sinh vẽ ra một độ cong, nắm chặt lòng bàn tay, chính cậu cũng không nhận ra được vẻ căm giận trong giọng nói của mình:
"Lúc trước hắn cưới mẹ, sinh chúng ta chỉ là lợi dụng mà thôi, chỉ là vì muốn lấy được quyền thế hôm nay. Đã như vậy, em muốn hủy diệt tất cả mọi thứ mà hắn có! Em muốn để cho hắn hai bàn tay trắng, sống không bằng chết! !"
"Họ Trần kia! Ngươi nghe rõ cho ta, thuốc nổ chôn dưới tầng hầm của ngươi ta đã cho người đốt toàn bộ. Không tới một phút, nơi này sẽ bị nổ thành bình địa!"
Một phút sau nổ tung? Trời ơi, một câu nói này giống như là sấm sét đánh vào trong tai của mọi người. Chỉ có không tới một phút thời gian! Đi cầu thang tất nhiên là không kịp! Tầm mắt mọi người đều tập trung vào cửa sổ Trần Lê và Hiên Mộc đang dựa vào. Lúc này, một bóng người vụt qua, Trần Diên Chi vốn là vẫn núp trong bóng tối bắn lén đột nhiên từ góc tường ra ngoài, kéo theo một cái chân bị thương còn đang chảy máu, bước chân vội vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, không mảy may để ý toàn thân hắn bây giờ đều phơi bày dưới họng súng của người khác.
Hắn chỉ là hướng cầu thang bên kia chạy tới. Lập tức sẽ nổ tung sao? Một khắc kia hắn không nghĩ muốn tìm đường chạy trốn, hay oán hận tâm huyết những năm này đều bị hủy trong chốc lát, hắn chỉ nghĩ, Văn Thư để lại cho của mình một quà tặng duy nhất, tự tay khắc "Gửi anh" còn để lại trong thư phòng, hắn nhất định phải lấy được! Cho dù chết! Không bao giờ….có người có thể tách bọn hắn ra nữa, sẽ không cãi vã, cũng sẽ không nghi kỵ, bọn họ sẽ như lúc mới bắt đầu vậy, tựa như hai con thú non cùng bị thương, giúp đỡ nhau liếm láp vết thương của đối phương.
Đường Lăng ngay từ lúc nghe một câu sắp nổ tung kia thì liền không ham chiến, bóng người một thoáng liền biến mất không thấy. Tần Mặc Nhiên cũng không ham chiến, giờ phút này không có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc cứu tính mạng mọi người. Anh vừa mới đi tới bên cạnh Tô Ca muốn mang cô đi, thì nghe được tiếng thét chói tai của Trần Lê: "Hiên Mộc, anh làm sao vậy?"
Lúc này Hiên Mộc đã bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, ánh mắt Tần Mặc Nhiên buồn bã, chẳng lẽ là độc trong thân thể cậu ấy phát tác rồi ư? Đã không có thời gian! Anh hướng Tô Ca và Trăn Sinh hô to một tiếng: "Nhanh lên một chút đuổi theo!" Rồi sau đó cũng chạy nhanh đến bên cửa sổ. Chỉ một ánh mắt ra hiệu, Trần Lê đã sáng tỏ, động tác dứt khoát từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống!
Tần Mặc Nhiên cõng Hiên Mộc lên, nhìn bọn Tô Ca một cái, giọng nói hết sức cấp bách hô một tiếng "Mau" rồi sau đó anh cũng nhảy xuống. Độ cao tầng hai, ngã xuống tuyệt đối không chết người, nhiều nhất chính là ngã gãy tay hoặc chân, nhưng ít nhất giữ được mạng trở về.
Tô Ca nhanh tay kéo Trăn Sinh bước tới phía trước cửa sổ, lạnh mặt nói:
"Trăn Sinh! Em nhanh một chút nhảy trước, ở dưới mặt đất đỡ chị!"
Tô Ca cũng không dám nói chúng ta cùng nhau nhảy ... Lời nói ngu ngốc. Hôm nay Trăn Sinh cho cô cảm giác rất không bình thường, cô sợ cậu vẫn vương vấn trong lòng liền chui vào một góc, cho nên cô nhất định phải nhìn tận mắt cậu nhảy xuống mới có thể yên tâm.
Thấy Trăn Sinh sững sờ, hai mắt có chút trống rỗng nhìn cô, Tô Ca không nhịn được dùng âm thanh mềm nhũn nói:
"Trăn Sinh, chị sợ đau, em nhảy xuống trước đỡ chị có được không?"
"Được!" Trăn Sinh nhìn Tô Ca một cái, không chút do dự nhảy xuống. Lúc này, cả tòa nhà càng chấn động kịch liệt, Tô Ca thấy được mấy người phía dưới an toàn, Trăn Sinh hướng cô giơ cao đôi tay, mà Tần Mặc Nhiên vội vàng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu như mực, nhưng mà Tô Ca nhìn ở nơi này cũng có thể cảm thấy được thân thể anh hết sức khẩn trương.
Thân thể ngừng lại một chút, cô định nhảy xuống. Đúng lúc này, bên trong một bóng người vọt ra, một cái liền bắt được cổ tay của cô, vì đang trong tư thế nhảy xuống nên nửa người Tô Ca gần như là treo trên cửa sổ.
"Lại là ngươi! Ngươi mau buông tay!"
Giờ phút này người nắm chặt tay cô, lại chính là người cô cho là đã sớm chạy trốn - Đường Lăng.
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào! Nếu không buông tay nhảy xuống, hai người chúng ta đều sẽ chết!"
Đường Lăng nghe cậy, bờ môi đột nhiên hiện lên nụ cười nồng đậm tuyệt vọng:
"Chết thì chết đi, đột nhiên phát hiện ta thật ra cũng không có suy nghĩ muốn sống."
"Cút đi! Buông ta ra! Ta còn muốn sống!"
Nghe được lời nói của Tô Ca, nụ cười của Đường Lăng bỗng trở nên tàn nhẫn, chỉ nghe hắn nói:
" Một người xuống địa ngục mà nói không khỏi quá tịch mịch ư, ta muốn có người cùng theo!" .
Biến thái! ! Giờ phút này, hai người đàn ông dưới lầu đều sắp nổi điên rồi. Đã không có thời gian, Tần Mặc Nhiên muốn bóp cò bắn thủng đôi tay giữ Tô Ca kia.
" Ngươi không được như vậy! Sẽ ngộ thương chị ấy mất!"
Trăn Sinh lạnh giọng nói, đồng thời động tác linh hoạt khác thường linh hoạt rút súng trong tay ra, mắt hơi híp lại, dựa vào vị trí của hai người trên lầu nổ súng. Tiếng súng vang lên, thân thể Tô Ca nhẹ như lông vũ rơi xuống.
Nhưng mà trong lòng của cô không có bất kỳ vui mừng nào, chỉ vì, kỳ thực trước khi người ở dưới mặt đất nổ súng, Đường Lăng đột nhiên buông tay cô ra, trước mắt là khuôn mặt phẫn hận xen lẫn vô số khổ sở. Cô nghe được giọng hắn như than thở nói:
"Làm thế nào đây? Nhìn khuôn mặt này của ngươi, ta xuống tay không được."
Tô Ca hơi nhắm mắt, lệ từ khóe mắt chảy xuống. Trong ánh lửa ngất trời, cô rơi vào một lồng ngực đầy ấm áp.
/67
|