Nơi làm tình, động tác của Hiên Mộc càng thêm kịch liệt, hai bàn tay to nắm chặt đùi của Trần Lê, gác hai chân thon dài như ngọc của cô ở bên hông của mình, đồng thời tốc độ tấn công cũng càng thêm mãnh liệt, gần như là hung hăng đâm vào rồi lại rút ra. Bên tai truyền tới tiếng rên yêu kiều mềm mại của Trần Lê, cả người anh liền giống như một con thú không có kiểm soát, lần nữa ở trong thân thể cô ra vào chạy nước rút. Rốt cuộc, không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy Hiên Mộc gầm nhẹ một tiếng, toàn thân chấn động mạnh, sau đó liền giao toàn bộ mầm mống nóng bỏng vào trong mật huyệt của cô.
Đợi một trận khoái cảm run rẩy qua đi, cả thân thể Hiên Mộc liền ngã xuống, đè ở trên người của Trần Lê, nhưng anh lại khẽ điều chỉnh tư thế, chỉ để lại một phần nhỏ sức lực trên người cô, phần lớn cơ thể gầy gò đều ngã xuống ghế sa lon bên cạnh.
Trán Trần Lê ướt đẫm mồ hôi, vốn là khuôn mặt trắng nõn nay bởi vì mồ hôi thấm vào mà càng thêm nõn nà. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn Hiên Mộc, bộ ngực cao vút hiện lên màu sắc ửng đỏ. Đầu Hiên Mộc từ từ tiến đến gần, định hôn cánh môi của cô, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt cô giờ phút này, hỏi cô có phải hay không vẫn còn ở đau.
Nhưng mà, bởi vì nguyên nhân phương hướng, thoáng cái cả đầu liền đặt toàn bộ trên ngực cô. Da thịt trắng muốt mềm mại, cảm giác trơn trượt mịn màng như vậy kích thích dây thần kinh nguyên thủy nhất cảu đàn ông. Hiên Mộc chỉ cảm thấy bụng dưới lại dấy lên một ngọn lửa nóng bỏng. Gần như là không có nửa phần do dự, môi mỏng của anh cứ như vậy dán lên đường cong đẹp đẽ, cắn điểm anh đào nhỏ, vừa dùng miệng, vừa lấy tay bên kia giày xéo đủ các kiểu.
Trần Lê cảm giác được hạ thân của anh vốn đã mềm xuống lại trở nên cứng rắn như bàn ủi, thanh cứng rắn ấy giờ phút này đang không có ý tốt mà chống đỡ lên da thịt bên trong bắp đùi cô, mãnh liệt ma sát, giống như là một giây kế tiếp liền vọt vào tiến công không kiêng nể gì vậy.
Trần Lê lo lắng giãy dụa, tuy rằng chuyện này bắt đầu vốn là do chính cô chủ động, nhưng cô thật không muốn phải liên tục tiến hành cái vận động này cường độ cao vì tốn sức lực vận động a. Mật huyệt ở hạ thân vẫn còn cảm giác đau âm ỷ, tuy đến cuối cùng cũng sẽ có cảm giác vui thích, nhưng mà bây giờ cô thực sự muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Không ngờ rằng thân thể vừa mới nhúc nhích, Hiên Mộc liền trừng phạt, hung hăng cắn quả đào nhỏ trước ngực nàng một cái, thân thể không khống chế được run rẩy một trận một hồi khẽ run, Trần Lê cũng cảm thấy bụng dưới của mình xuất hiện biến đổi rất kỳ quái, thậm chí nơi bụng dưới có mật dịch chảy ra, hai gò má không nhịn được đỏ ửng. Cô giương mắt nhìn về phía Hiên Mộc lần nữa, lại thấy giờ phút này anh hơi híp mắt, gương mặt như ngọc cũng giống cô, cũng nhuộm một rặng mây đỏ như thế. Trần Lê chợt cảm thấy vui mừng một hồi trong lòng. Chí ít, đắm chìm trong màn yêu ở nơi này, không phải vẻn vẹn chỉ có một mình cô.
"Hiên. . . . Hiên Mộc" . Giọng nói cô mềm mại gọi anh, nhưng mà vừa nói ra miệng, trên mặt lại càng thêm mấy phần xấu hổ. Cô không dám tin âm thanh kiều mị như vậy lại phát ra từ trong chính miệng của mình. Người đàn ông trên người hình như không có nghe được, vẫn gặm nhẹ thỏ ngọc như cũ theo ý mình. Vào lúc Trần Lê khẽ cắn môi suy tính xem có nên gọi anh lần nữa hay khôngcó muốn hay không, bàn tay Hiên Mộc đột nhiên ôm thân thể cô lên, bàn tay to lật cô lại, rồi sau đó hai tay vững vàng nắm bầu ngực của cô, đồng thời trầm xuống, liền từ sau lưng tiến vào cô.
Trần Lê"A. . . ." một tiếng, cánh môi hé mở, cảm thấy bàn tay Hiên Mộc trên người của chính mình giống như một cây đuốc, tay đến chỗ nào, lý trí hoàn toàn bị đốt thành tro bụi, khiến cho cô không khắc chế được rên rỉ, đồng thời cảm giác được anh càng thêm dùng sức rong ruổi trên người mình, lực đụng chạm này, một lần so một lần xâm nhập đều hơn, có nhiều lần Trần Lê cảm thấy anh vọt tới chỗ sâu nhất của mình; sẽ có một chút đau đớn, nhưng sau đó cũng là khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
Trán Hiên Mộc không ngừng có mồ hôi rớt xuống. mật huyệt của Trần Lê chặt như vậy, khiến cho anh gần như không khống chế được sẽ bắn ra, bất cứ lúc nào cũng sinh khoái cảm, hai chữ "Tiêu hồn" có thể hình dung như thế nào đây?
Cô cũnng khó chịu khẽ nhúc nhích thân thể, nhưng mà chỉ cần cô vừa động, Hiên Mộc sẽ rất nhanh đưa tay kéo cô dán chặt mình. Ở trong phòng kín, chỉ nghe thấy tiếng thở thô thiển của đàn ông và tiếng rên rỉ thở gấp của người phụ nữ. Âm thanh hoan ái hòa vào một mảnh, còn có âm thanh cơ thể va chạm lẫn nhau, mở ra một phong cảnh tươi đẹp. Cuối cùng, vào lúc thân thể mềm nhũn như không có xương của Trần Lê ngã vào trong ngực Hiên Mộc, cô chỉ nghĩ là: chuyện bỏ thuốc ngu xuẩn như thế, phạm một lần như vậy đủ rồi, về sau tuyệt đối không còn như vậy!
Có người vui mừng, tự nhiên sẽ có người buồn. Một đôi uyên ương khổ mệnh Trần Lê cùng Hiên Mộc đang ở chung một chỗ, không thể kiềm chế mà trầm mê trong tư vị tuyệt vời của cuộc hoan ái. Bên kia, Hongkong Cửu Long, trước cổng của gia tộc Ân thị ngói đỏ tường trắng, Tô Ca và Trăn Sinh đã quỳ một ngày một đêm.
Ngươi cho rằng người thừa kế được tìm về liền được đối xử giống như hoàng đế, sẽ khiến người của cả gia tộc quỳ rạp ở dưới chân ngươi sao? Sai! Hơn nữa còn sai hoàn toàn. Muốn đặt tất cả mọi người giẫm ở dưới chân, như vậy trước đó ngươi nhất định phải học được cách quỳ cúi đầu nhìn người.
Gia chủ Ân thị đương thời, Ân lão thái gia giờ phút này đang ngồi trên ghế gỗ lim ở tiền sảnh nhàn nhã uống trà, nhẹ nhàng nắp trà, ngửi hương trà lan tràn trong không khí, nhất thời tâm thần sảng khoái. Cứ như vậy tỉ mỉ thưởng thức một lúc lâu, mới nhìn một bên, sắc mặt rất phức tạp, người đàn ông một bộ muốn nói lại thôi, nói:
"Có lời gì bây giờ liền nói đi" . Người nam nhân kia chính là vị "Tứ thúc" đã mang Tô Ca và Trăn Sinh đi . Chỉ thấy Tứ thúc nghe vậy, như được đại xá gật đầu một cái, rồi sau đó liền nâng tầm mắt lên nhìn Gia chủ nói:
"Lão thái gia, tiểu thiếu gia cùng Tô tiểu thư đã quỳ ở bên ngoài một ngày một đêm rồi, một giọt nước chưa uống, người xem này, có phải hay không nhanh gọi bọn họ đi vào, bây giờ là buổi trưa, mặt trời thật đúng là rất độc" .
Ân lão thái gia nghe vậy, chỉ là hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó lạnh mặt nói:
"Mặc kệ bọn họ, để cho bọn họ quỳ chút thời gian nữa thì đã sao? Năm đó dám theo đứa con gái bất hiếu kia âm thầm trốn đi, hôm nay há có thể để cho nó nói trở về liềm trở về dễ dàng như thế ư?"
Tứ thúc nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nhớ tới tiểu thiếu gia vóc dáng nhỏ bé yếu đuối bây giờ còn đang quỳ ngoài cửa, liền nhắm mắt nói:
"Nhưng lão thái gia, không thể nói như thế, mẹ tiểu thiếu gia Tuyên tiểu thư, tốt xấu gì cũng là con gái ruột của người, vả lại, trước đây khi cảm ứng được biển đổi của mẫu vòng tay, ngài chính là người đầu tiên nói muốn nhanh nhận người về, bây giờ người đã trở về, người lại đem cậu ấy gạt sang bên cạnh, dù sao như vậy không được tốt lắm."
Lão Tứ mới vừa nói xong, chỉ thấy tay cầm ly trà của lão thái gia bỗng nhiên dừng lại ở giữa không trung. Thầm nghĩ không ổn, mới vừa rồi lời nói kia của mình chẳng phải là trực tiếp nói người ta rằng người ta già rồi nên đầu óc cũng không tỉnh táo sao? Vì vậy liền sửa chữa nói:
"Lão thái gia, lão Tứ chỉ là muốn nói, tiểu thiếu gia lưu lạc bên ngoài mấy năm như vậy, khổ cực cũng đã trải qua nhiều, người nhân nhượng với cậu một chút, chớ làm khổ cậu ấy."
Thấy lão thái gia vẫn là bình tĩnh bất động, sắc mặt của ông càng thêm khó coi, rồi sau đó mới nói tiếp:
"Dáng dấp tiểu thiếu gia giống hệt tiểu thư năm đó, vừa nhìn chính là một đứa bé đáng yêu như ngọc. Người. . . . . ."
Nói đến đây, lão Tứ chợt lau nước mắt đi, giọng nói nghẹn ngào nói tiếp:
"Dù thế nào, cậu ấy cũng là ruột thịt duy nhất của người còn lại ở trên thế gian này. Tiểu thư sinh đại thiếu gia, người đến liếc mắt nhìn cũng không có, cậu ấy ra đi không minh bạch như vậy, người còn nhẫn tâm đè ép tiểu bối tuổi còn trẻ như thế ư?"
Nghe đến đó, tay Ân lão thái gia cuối cùng cũng nhúc nhích, sau đó ông ngước mắt nhìn lão Tứ, sắc mặt nặng nề:
"Cái vị bác sĩ họ Tô kia, ta không muốn nhìn thấy cô ta, tốt nhất đừng để ả xuất hiện ở trước mặt của ta." .
"Nhưng. . . . . tử vòng tay trên tay Tô tiểu thư bị Đại Thiếu Gia làm hỏng nút thắt, cô ấy chính là người tiếp nối “Hộ” thế hệ này”.
*Hộ: bảo vệ, che chở
Nghe vậy, sắc mặt lão thái gia không còn sự khinh miệt, tùy tiện nói:
"Ngươi liền sắp xếp cô gái kia và Trăn Sinh tiếp nhận huấn luyện cùng nhau đi, chịu được thì giữ lại, nếu không kiên trì đến cuối cùng được, dù chặt tay cũng phải lấy vòng tay Ngưng Bích lấy xuống cho ta. Ân thị húng ta, há lại để một con nhóc tùy ý muốn vào thì vào sao?"
Lão Tứ nghe đến đây, tinh quang trong mắt chợt lóe, sau đó dứt khoát đáp:
"Vâng" . Nói xong ông liền trực tiếp đi về phía sau cánh cửa.
Bên ngoài nhà họ Ân, trước cổng lớn thật cao, Hai người Tô Ca và Trăn Sinh quỳ thẳng tắp ở nơi đó giống như tượng gỗ. Đến Hongkong, sau khi máy bay hạ cánh, Tứ thúc liền dẫn bọn họ đến cổng nhà họ Ân ở Cửu Long. Tô Ca vốn tưởng rằng nhiều nhất là tiến hành một nghi thức nhận tổ quy tông phức tạp rồi nghênh đón Trăn Sinh vào cửa giống như một tiểu hoàng đế trong cung mà thôi, lại không nghĩ rằng lão thái gia nhà họ Ân ra lệnh một tiếng, bắt bọn họ quỳ gối trước phủ, quỳ suốt cả một ngày một đêm.
Nếu như là Tô Ca, nhất định không chịu nổi uất ức như thế, liền trực tiếp kéo Trăn Sinh đến thẳng sân bay ngồi máy bay trở về. Vậy mà. . . . khóe môi Tô Ca không khỏi hiện lên một nụ cười khổ. Cô hôm đó, nghe như vậy liền kéo Trăn Sinh quỳ xuống trước cửa. Nếu muốn lấy được một vật, nhất định phải trước đó phải cố gắng trả giá cao tương xứng, cũng giống như Trăn Sinh là thiếu gia lưu lạc bên ngoài nhiều năm, làm sao có thể để cho cậu khi trở lại một cái liền tiếp nhận một gia tộc lớn như vậy?
Nhưng mà Tô Ca tuy là quỳ, nhưng trong lòng tự có một phen suy tính của riêng mình, Ân lão gia tử phải trải qua thiên tân vạn khổ* mới tìm được người về, làm sao có thể chỉ là vì để cho bọn họ quỳ, ra oai phủ đầu đơn giản như thế đây? Một ngày một đêm, sắc mặt Tô Ca trắng bệch, môi cũng khô nứt ra máu. Trăn sinh cũng giống như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn so với Tô Ca càng tái nhợt thêm mấy phần, thế nhưng từ đầu đến cuối, lưng cậu vẫn ưỡn lên thẳng tắp.
*thiên tân vạn khổ: khó khăn, vất vả, trăm nghìn cay đắng.
Phơi nắng dưới ánh nắng chói chang bỏng rát của mặt trời, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ cái trán rơi xuống, cổ họng Tô ca cũng mau khô ra máu rồi, trong dạ dày trống không, một hồi hoa mắt chóng mặt ập đến. Vào lúc Tô Ca cho rằng thân thể yếu ớt sắp kiên trì không nổi nữa, chỉ nghe"két" một tiếng, cửa chính nhà họ Ân đóng đã lâu rốt cuộc được mở ra.
Phản ứng đầu tiên của Tô ca chính là nhìn về phía Trăn sinh, vậy mà Trăn Sinh trên mặt trừ bình tĩnh cũng là lạnh nhạt, không giống như trong dự liệu của Tô Ca mừng rỡ như điên. Đứa bé này, dường như trong một đêm này lớn lên rất nhiều đấy.
Thấy Tô Ca đang nhìn mình, bờ môi Trăn Sinh nở nụ cười nhợt nhạt nói:
"Bạch Luyện, chúng ta đi vào thôi" .
Tô Ca gật đầu, kéo tay Trăn sinh qua, dưới ánh mắt mỉm cười của Tứ thúc bước vào Ân gia. Vượt qua cánh cửa thật cao kia thìcó một âm thanh ở đáy lòng, lặng lẽ, kiên định nói:
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là Tô Ca, mà là Bạch Luyện, người phụ nữ sống vì Trăn Sinh, chết vì Trăn Sinh."
Tác giả có lời muốn nói: chương này. . . Nam chính còn chưa có xuất hiện. Ta tiết lộ, sẽ rất nhanh thôi ~~ tuyệt đối! ! Tiểu Mặc Mặc nhà ta sắp tới. . . Ngủ a, ta đi ngủ, mọi người ngủ ngon.
Đợi một trận khoái cảm run rẩy qua đi, cả thân thể Hiên Mộc liền ngã xuống, đè ở trên người của Trần Lê, nhưng anh lại khẽ điều chỉnh tư thế, chỉ để lại một phần nhỏ sức lực trên người cô, phần lớn cơ thể gầy gò đều ngã xuống ghế sa lon bên cạnh.
Trán Trần Lê ướt đẫm mồ hôi, vốn là khuôn mặt trắng nõn nay bởi vì mồ hôi thấm vào mà càng thêm nõn nà. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn Hiên Mộc, bộ ngực cao vút hiện lên màu sắc ửng đỏ. Đầu Hiên Mộc từ từ tiến đến gần, định hôn cánh môi của cô, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt cô giờ phút này, hỏi cô có phải hay không vẫn còn ở đau.
Nhưng mà, bởi vì nguyên nhân phương hướng, thoáng cái cả đầu liền đặt toàn bộ trên ngực cô. Da thịt trắng muốt mềm mại, cảm giác trơn trượt mịn màng như vậy kích thích dây thần kinh nguyên thủy nhất cảu đàn ông. Hiên Mộc chỉ cảm thấy bụng dưới lại dấy lên một ngọn lửa nóng bỏng. Gần như là không có nửa phần do dự, môi mỏng của anh cứ như vậy dán lên đường cong đẹp đẽ, cắn điểm anh đào nhỏ, vừa dùng miệng, vừa lấy tay bên kia giày xéo đủ các kiểu.
Trần Lê cảm giác được hạ thân của anh vốn đã mềm xuống lại trở nên cứng rắn như bàn ủi, thanh cứng rắn ấy giờ phút này đang không có ý tốt mà chống đỡ lên da thịt bên trong bắp đùi cô, mãnh liệt ma sát, giống như là một giây kế tiếp liền vọt vào tiến công không kiêng nể gì vậy.
Trần Lê lo lắng giãy dụa, tuy rằng chuyện này bắt đầu vốn là do chính cô chủ động, nhưng cô thật không muốn phải liên tục tiến hành cái vận động này cường độ cao vì tốn sức lực vận động a. Mật huyệt ở hạ thân vẫn còn cảm giác đau âm ỷ, tuy đến cuối cùng cũng sẽ có cảm giác vui thích, nhưng mà bây giờ cô thực sự muốn nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Không ngờ rằng thân thể vừa mới nhúc nhích, Hiên Mộc liền trừng phạt, hung hăng cắn quả đào nhỏ trước ngực nàng một cái, thân thể không khống chế được run rẩy một trận một hồi khẽ run, Trần Lê cũng cảm thấy bụng dưới của mình xuất hiện biến đổi rất kỳ quái, thậm chí nơi bụng dưới có mật dịch chảy ra, hai gò má không nhịn được đỏ ửng. Cô giương mắt nhìn về phía Hiên Mộc lần nữa, lại thấy giờ phút này anh hơi híp mắt, gương mặt như ngọc cũng giống cô, cũng nhuộm một rặng mây đỏ như thế. Trần Lê chợt cảm thấy vui mừng một hồi trong lòng. Chí ít, đắm chìm trong màn yêu ở nơi này, không phải vẻn vẹn chỉ có một mình cô.
"Hiên. . . . Hiên Mộc" . Giọng nói cô mềm mại gọi anh, nhưng mà vừa nói ra miệng, trên mặt lại càng thêm mấy phần xấu hổ. Cô không dám tin âm thanh kiều mị như vậy lại phát ra từ trong chính miệng của mình. Người đàn ông trên người hình như không có nghe được, vẫn gặm nhẹ thỏ ngọc như cũ theo ý mình. Vào lúc Trần Lê khẽ cắn môi suy tính xem có nên gọi anh lần nữa hay khôngcó muốn hay không, bàn tay Hiên Mộc đột nhiên ôm thân thể cô lên, bàn tay to lật cô lại, rồi sau đó hai tay vững vàng nắm bầu ngực của cô, đồng thời trầm xuống, liền từ sau lưng tiến vào cô.
Trần Lê"A. . . ." một tiếng, cánh môi hé mở, cảm thấy bàn tay Hiên Mộc trên người của chính mình giống như một cây đuốc, tay đến chỗ nào, lý trí hoàn toàn bị đốt thành tro bụi, khiến cho cô không khắc chế được rên rỉ, đồng thời cảm giác được anh càng thêm dùng sức rong ruổi trên người mình, lực đụng chạm này, một lần so một lần xâm nhập đều hơn, có nhiều lần Trần Lê cảm thấy anh vọt tới chỗ sâu nhất của mình; sẽ có một chút đau đớn, nhưng sau đó cũng là khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
Trán Hiên Mộc không ngừng có mồ hôi rớt xuống. mật huyệt của Trần Lê chặt như vậy, khiến cho anh gần như không khống chế được sẽ bắn ra, bất cứ lúc nào cũng sinh khoái cảm, hai chữ "Tiêu hồn" có thể hình dung như thế nào đây?
Cô cũnng khó chịu khẽ nhúc nhích thân thể, nhưng mà chỉ cần cô vừa động, Hiên Mộc sẽ rất nhanh đưa tay kéo cô dán chặt mình. Ở trong phòng kín, chỉ nghe thấy tiếng thở thô thiển của đàn ông và tiếng rên rỉ thở gấp của người phụ nữ. Âm thanh hoan ái hòa vào một mảnh, còn có âm thanh cơ thể va chạm lẫn nhau, mở ra một phong cảnh tươi đẹp. Cuối cùng, vào lúc thân thể mềm nhũn như không có xương của Trần Lê ngã vào trong ngực Hiên Mộc, cô chỉ nghĩ là: chuyện bỏ thuốc ngu xuẩn như thế, phạm một lần như vậy đủ rồi, về sau tuyệt đối không còn như vậy!
Có người vui mừng, tự nhiên sẽ có người buồn. Một đôi uyên ương khổ mệnh Trần Lê cùng Hiên Mộc đang ở chung một chỗ, không thể kiềm chế mà trầm mê trong tư vị tuyệt vời của cuộc hoan ái. Bên kia, Hongkong Cửu Long, trước cổng của gia tộc Ân thị ngói đỏ tường trắng, Tô Ca và Trăn Sinh đã quỳ một ngày một đêm.
Ngươi cho rằng người thừa kế được tìm về liền được đối xử giống như hoàng đế, sẽ khiến người của cả gia tộc quỳ rạp ở dưới chân ngươi sao? Sai! Hơn nữa còn sai hoàn toàn. Muốn đặt tất cả mọi người giẫm ở dưới chân, như vậy trước đó ngươi nhất định phải học được cách quỳ cúi đầu nhìn người.
Gia chủ Ân thị đương thời, Ân lão thái gia giờ phút này đang ngồi trên ghế gỗ lim ở tiền sảnh nhàn nhã uống trà, nhẹ nhàng nắp trà, ngửi hương trà lan tràn trong không khí, nhất thời tâm thần sảng khoái. Cứ như vậy tỉ mỉ thưởng thức một lúc lâu, mới nhìn một bên, sắc mặt rất phức tạp, người đàn ông một bộ muốn nói lại thôi, nói:
"Có lời gì bây giờ liền nói đi" . Người nam nhân kia chính là vị "Tứ thúc" đã mang Tô Ca và Trăn Sinh đi . Chỉ thấy Tứ thúc nghe vậy, như được đại xá gật đầu một cái, rồi sau đó liền nâng tầm mắt lên nhìn Gia chủ nói:
"Lão thái gia, tiểu thiếu gia cùng Tô tiểu thư đã quỳ ở bên ngoài một ngày một đêm rồi, một giọt nước chưa uống, người xem này, có phải hay không nhanh gọi bọn họ đi vào, bây giờ là buổi trưa, mặt trời thật đúng là rất độc" .
Ân lão thái gia nghe vậy, chỉ là hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó lạnh mặt nói:
"Mặc kệ bọn họ, để cho bọn họ quỳ chút thời gian nữa thì đã sao? Năm đó dám theo đứa con gái bất hiếu kia âm thầm trốn đi, hôm nay há có thể để cho nó nói trở về liềm trở về dễ dàng như thế ư?"
Tứ thúc nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nhớ tới tiểu thiếu gia vóc dáng nhỏ bé yếu đuối bây giờ còn đang quỳ ngoài cửa, liền nhắm mắt nói:
"Nhưng lão thái gia, không thể nói như thế, mẹ tiểu thiếu gia Tuyên tiểu thư, tốt xấu gì cũng là con gái ruột của người, vả lại, trước đây khi cảm ứng được biển đổi của mẫu vòng tay, ngài chính là người đầu tiên nói muốn nhanh nhận người về, bây giờ người đã trở về, người lại đem cậu ấy gạt sang bên cạnh, dù sao như vậy không được tốt lắm."
Lão Tứ mới vừa nói xong, chỉ thấy tay cầm ly trà của lão thái gia bỗng nhiên dừng lại ở giữa không trung. Thầm nghĩ không ổn, mới vừa rồi lời nói kia của mình chẳng phải là trực tiếp nói người ta rằng người ta già rồi nên đầu óc cũng không tỉnh táo sao? Vì vậy liền sửa chữa nói:
"Lão thái gia, lão Tứ chỉ là muốn nói, tiểu thiếu gia lưu lạc bên ngoài mấy năm như vậy, khổ cực cũng đã trải qua nhiều, người nhân nhượng với cậu một chút, chớ làm khổ cậu ấy."
Thấy lão thái gia vẫn là bình tĩnh bất động, sắc mặt của ông càng thêm khó coi, rồi sau đó mới nói tiếp:
"Dáng dấp tiểu thiếu gia giống hệt tiểu thư năm đó, vừa nhìn chính là một đứa bé đáng yêu như ngọc. Người. . . . . ."
Nói đến đây, lão Tứ chợt lau nước mắt đi, giọng nói nghẹn ngào nói tiếp:
"Dù thế nào, cậu ấy cũng là ruột thịt duy nhất của người còn lại ở trên thế gian này. Tiểu thư sinh đại thiếu gia, người đến liếc mắt nhìn cũng không có, cậu ấy ra đi không minh bạch như vậy, người còn nhẫn tâm đè ép tiểu bối tuổi còn trẻ như thế ư?"
Nghe đến đó, tay Ân lão thái gia cuối cùng cũng nhúc nhích, sau đó ông ngước mắt nhìn lão Tứ, sắc mặt nặng nề:
"Cái vị bác sĩ họ Tô kia, ta không muốn nhìn thấy cô ta, tốt nhất đừng để ả xuất hiện ở trước mặt của ta." .
"Nhưng. . . . . tử vòng tay trên tay Tô tiểu thư bị Đại Thiếu Gia làm hỏng nút thắt, cô ấy chính là người tiếp nối “Hộ” thế hệ này”.
*Hộ: bảo vệ, che chở
Nghe vậy, sắc mặt lão thái gia không còn sự khinh miệt, tùy tiện nói:
"Ngươi liền sắp xếp cô gái kia và Trăn Sinh tiếp nhận huấn luyện cùng nhau đi, chịu được thì giữ lại, nếu không kiên trì đến cuối cùng được, dù chặt tay cũng phải lấy vòng tay Ngưng Bích lấy xuống cho ta. Ân thị húng ta, há lại để một con nhóc tùy ý muốn vào thì vào sao?"
Lão Tứ nghe đến đây, tinh quang trong mắt chợt lóe, sau đó dứt khoát đáp:
"Vâng" . Nói xong ông liền trực tiếp đi về phía sau cánh cửa.
Bên ngoài nhà họ Ân, trước cổng lớn thật cao, Hai người Tô Ca và Trăn Sinh quỳ thẳng tắp ở nơi đó giống như tượng gỗ. Đến Hongkong, sau khi máy bay hạ cánh, Tứ thúc liền dẫn bọn họ đến cổng nhà họ Ân ở Cửu Long. Tô Ca vốn tưởng rằng nhiều nhất là tiến hành một nghi thức nhận tổ quy tông phức tạp rồi nghênh đón Trăn Sinh vào cửa giống như một tiểu hoàng đế trong cung mà thôi, lại không nghĩ rằng lão thái gia nhà họ Ân ra lệnh một tiếng, bắt bọn họ quỳ gối trước phủ, quỳ suốt cả một ngày một đêm.
Nếu như là Tô Ca, nhất định không chịu nổi uất ức như thế, liền trực tiếp kéo Trăn Sinh đến thẳng sân bay ngồi máy bay trở về. Vậy mà. . . . khóe môi Tô Ca không khỏi hiện lên một nụ cười khổ. Cô hôm đó, nghe như vậy liền kéo Trăn Sinh quỳ xuống trước cửa. Nếu muốn lấy được một vật, nhất định phải trước đó phải cố gắng trả giá cao tương xứng, cũng giống như Trăn Sinh là thiếu gia lưu lạc bên ngoài nhiều năm, làm sao có thể để cho cậu khi trở lại một cái liền tiếp nhận một gia tộc lớn như vậy?
Nhưng mà Tô Ca tuy là quỳ, nhưng trong lòng tự có một phen suy tính của riêng mình, Ân lão gia tử phải trải qua thiên tân vạn khổ* mới tìm được người về, làm sao có thể chỉ là vì để cho bọn họ quỳ, ra oai phủ đầu đơn giản như thế đây? Một ngày một đêm, sắc mặt Tô Ca trắng bệch, môi cũng khô nứt ra máu. Trăn sinh cũng giống như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn so với Tô Ca càng tái nhợt thêm mấy phần, thế nhưng từ đầu đến cuối, lưng cậu vẫn ưỡn lên thẳng tắp.
*thiên tân vạn khổ: khó khăn, vất vả, trăm nghìn cay đắng.
Phơi nắng dưới ánh nắng chói chang bỏng rát của mặt trời, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ cái trán rơi xuống, cổ họng Tô ca cũng mau khô ra máu rồi, trong dạ dày trống không, một hồi hoa mắt chóng mặt ập đến. Vào lúc Tô Ca cho rằng thân thể yếu ớt sắp kiên trì không nổi nữa, chỉ nghe"két" một tiếng, cửa chính nhà họ Ân đóng đã lâu rốt cuộc được mở ra.
Phản ứng đầu tiên của Tô ca chính là nhìn về phía Trăn sinh, vậy mà Trăn Sinh trên mặt trừ bình tĩnh cũng là lạnh nhạt, không giống như trong dự liệu của Tô Ca mừng rỡ như điên. Đứa bé này, dường như trong một đêm này lớn lên rất nhiều đấy.
Thấy Tô Ca đang nhìn mình, bờ môi Trăn Sinh nở nụ cười nhợt nhạt nói:
"Bạch Luyện, chúng ta đi vào thôi" .
Tô Ca gật đầu, kéo tay Trăn sinh qua, dưới ánh mắt mỉm cười của Tứ thúc bước vào Ân gia. Vượt qua cánh cửa thật cao kia thìcó một âm thanh ở đáy lòng, lặng lẽ, kiên định nói:
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là Tô Ca, mà là Bạch Luyện, người phụ nữ sống vì Trăn Sinh, chết vì Trăn Sinh."
Tác giả có lời muốn nói: chương này. . . Nam chính còn chưa có xuất hiện. Ta tiết lộ, sẽ rất nhanh thôi ~~ tuyệt đối! ! Tiểu Mặc Mặc nhà ta sắp tới. . . Ngủ a, ta đi ngủ, mọi người ngủ ngon.
/67
|