Vào lúc bắt đầu gặp gỡ, sẽ tốt hơn nếu không đáp trả
“Này, Diệp Tử, đây đã là lần thứ 101 cậu ngẩn người trong ngày hôm nay rồi đấy”. Đến nửa tiết Chính trị kinh tế học, Chu Xuân kéo áo tôi, lại còn huơ huơ cây bút vàng mà mối tình đầu của cô tặng trước mắt tôi.
“Đừng khoa trương thế! Cậu cũng biết môn chính trị kinh tế học nhàm chán, tớ có thể an tâm ngủ gật thoải mái ở đây, không đọc truyện giải trí đã là tốt lắm rồi cậu biết không?” Nhìn một vòng xung quang lớp, trên giảng bài, dưới bốn phía học sinh năm bò trên bàn, thậm chí, nhóm nam sinh vây vào một chỗ, gây cuộc đại chiến tứ quốc.
“Diệp Tử, tớ thế nào lại cảm thấy cậu mấy ngày nay không ổn lắm phải không?” Chu Xuân cắn bút, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi.
Tôi không đồng tình liếc cô một cái, tâm thức có chút mơ hồ.
“Chu Xuân, cậu nói thích một người là loại cảm giác gì?” Chính tôi cũng không biết sao đột nhiên lại bật ra câu này, nói xong hối hận tự cắn đầu lưỡi mình.
Chu Xuân chỉ liếc mắt nhìn tôi, hai mắt bắt đầu sáng lên, mặt tươi tỉnh, “Diệp Tử, cậu hỏi đúng người rồi,” cô bỗng nhiên nhắm nghiền hai mắt, đôi lông mi dài hạ xuống khẽ run run, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp, “Khi cậu thích một người, thời điểm cậu ở bên người đó bỗng thấy trái tim vô thức nhảy nhót trong lồng ngực, cậu thường xuyên theo dõi hành động của người đó, những bên ngoài lại giả bộ không để ý. Khi cậu và người ấy cách xa nhau một khoảng cách, ánh mắt theo tiềm thức cố tình né tránh người ấy, nhưng khi người ấy rời mắt đi rồi, lại quay khắp nơi tìm kiếm bóng dáng ấy. Khi ăn cơm nghĩ đến anh ấy, khi ngủ anh ấy lại vô tình xuất hiện trong giấc mộng, chỉ cần nghĩ đến người đó, khóe miệng vô thức nhếch lên, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh người đó, ah, chính là bộ dạng của cậu lúc này….”
Cô nàng cốc vào trán tôi “Cậu còn không thành thật thú nhận”.
“Tớ không thích anh chàng công tử nhà giàu đấy” Tôi lập tức phản bác, lời nói xuất ra mới biết là sập bẫy cô nàng.
Vẻ mặt cười xấu xa, tiếng “khà khà” gian xảo: “Nhìn thế này xem cậu thế nào dám cãi”. Cô nàng sát gần, ghé vào tai tôi, thì thào “Cậu thích Hướng Huy phải không?”
Tôi bỗng giật mình, mặt lập tức nóng dần lên, nói lẫy “Chu Xuân, những điều cậu nói, một điều tớ cũng không có, làm sao mà gọi là thích được đây?” Kỳ thật, một hai điều trên vẫn đúng trong trường hợp lúc này của tôi, nhưng có đánh chết tôi cũng không thừa nhận.
Chu Xuân chưa bao giờ chịu thất bại, vào lúc này bản tính được đẩy lên đến cực điểm, cô nàng cười rực rỡ, tôi trong lòng có chút sợ hãi, quả nhiên cô nàng giả bộ nghiêm trang nhìn tôi “Diệp Tử, đêm hôm qua ngủ cậu nói mơ”.
Tôi ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn giấc mơ của tôi không phải nhỏ, mỗi lần nằm mơ nhất định kinh thiên động địa, nếu không phải ngã từ trên giường xuống dưới đất, thì cũng là mồ hôi lạnh đầm đìa, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chu Xuân, cố gắng xem kĩ lời nói có bao phần chân thực.
Đôi mắt cô nàng bình tĩnh, tôi nhất thời một nửa câu cũng khó mà phán đoán được. “Khi cậu nằm mơ đến tên của ai đó tần số xuất hiện nhiều chính là…”
“Không thể” tôi một mực phủ nhận, đừng nghĩ sẽ tự đặt lời nói cho tôi, không thể dễ dàng như thế.
“Này này, tớ nói rồi cậu không tin, muốn thì chốc nữa trở về phòng cậu cứ việc hỏi mọi người thử xem.” Cả vẻ mặt và giọng điệu của Chu Xuân đều rất chắc chắc nhìn tôi, còn tôi không thể làm vẻ tự tin như vậy.
Không phải ở chung với anh ấy một mình cả đêm, sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy, phát hiện trên người được khoác thêm khoác nhiều áo, trong lòng có chút cảm động, lại còn bảng tin và poster toàn bộ đều đã hoàn thành, mừng thầm bây giờ mình có thể nhàn rỗi, trừ ý nghĩ này tôi không nghĩ ra còn lý do gì lại làm tôi siêu lòng được. Đương nhiên, tôi không phủ nhận ngoại hình và điều kiện Hướng Huy đều rất xuất chúng, chỉ là tôi từ nhỏ đối với những anh chàng đẹp trai như vậy chưa từng xiêu lòng, đến Lâm Sâm tôi còn không để mắt, chứ đừng nói là hoa đã có chủ.
Cũng không phải vô tâm quá, nếu như lúc học tiểu học, cậu bé ngồi sau lưng ngày nào cũng thích kéo tóc đuôi ngựa của tôi hay thời học trung học đã từng được đưa vài bức thư tình lời lẽ không rõ ràng, hoặc là ở cùng Lâm Sâm cũng miễn cưỡng gọi là yêu đương đúng quy cách.
Tóm lại, bây giờ ngồi đây trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt hay mỉm cười hiện tại tuyệt đối không phải tôi của trước kia, hay đúng như Quý Vũ đã nói, tôi cũng đến tuổi thông suốt, hay nói là Tượng ca trung xướng[11],… phi phi phi,đang nghĩ lộn xộn cái gì thế này.
“Diệp Tử, lần thứ 102” Chu Xuân gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nụ cười càng ngày càng đậm hơn, “Tớ rất vinh dự có thể thấy một Diệp Tử lý trí bây giờ cũng có lúc si tình như vậy.” Cô nàng vừa nói vừa cười, gần như nằm rạp lên bàn.
Không có hứng cãi nhau với cô, không phải là vì chột dạ sợ nói không lại mà phải … Tan học.
Tôi nhanh chóng đem sách giáo khoa và vở ghi chép chỉnh lại, kì kèo mè nheo cùng Chu Xuân đi đến cuối phòng, bởi vì, phòng bên cạnh sinh viên khoa máy tính phần lớn thời gian trong ngày đều ở đó, tôi không nghĩ sẽ phải chạm mặt anh, lại thêm lúng túng.
Đúng là sợ điều gì thì gặp phải điều đó, mới bước ra cầu thang phòng học, Chu Xuân liền giữ chặt ống tay áo, ánh mắt mờ ám, nháy mắt với tôi. Tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được ý của cô nàng, ra vẻ không biết, hít thật sâu, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, vẫn đi đường bình thường. Nhưng lúc Hướng Huy đi qua, chỉ trong nháy mắt, tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh, chết tiệt, lại bị Chu Xuân mồm quạ đen nói trúng rồi.
“Diệp Tử, cậu có biết mặt cậu hiện giờ thế nào không ? Quả táo chín, không, không, là táo thối, hahaha” Chu Xuân cười thở không ra hơi, tôi thở dài, trước giờ không có cảm thấy con đường hành lang này dài như vậy, rốt cục, cũng có thể đi đến nơi tận cùng. Xuống tầng dưới, Chu Xuân ồn ào đi vào nhà ăn, tôi nghĩ, vẫn là cảm thấy tiệm cơm ngoài so với căng tin trường học bảo đảm tăng số lượng bảo hiểm hơn.
“Cậu mời cơm ?” Nha đầu này, nhìn là biết rõ bỏ đá xuống giếng, than ôi, làm bạn bè tốt ah.
“Được rồi ” Tôi cắn chặt răng, gật đầu đồng ý “Không thể nhiều hơn 5 đồng, nhiều hơn cậu tự trả”
“OK, tớ yêu cầu không cao, cơm chiên trứng trộn xương sườn” Cô nàng không một chút mơ hồ, tính vừa tròn.
Tiệm cơm ngoài trường là đồ ăn nâng cao hơn, cho nên giá cả so với trường học luôn đắt hơn một tí, đối với sinh viên nghèo như chúng tôi thường tính toán rất tỉ mỉ, nếu không không dám đến ăn. Hôm nay nơi này thật đáng ngạc nhiên, cơ hồ hết chỗ, tôi và Chu Xuân không dễ dàng gì tìm được một cái bàn bốn chỗ ở góc tường. Chỗ này với phòng bếp tương đối gần, mùi dầu mỡ, khói bếp hơn nữa đi lại cũng khó tránh va va chạm chạm, đó là nguyên nhân chủ yếu nên chúng tôi mới có thể thuận lợi ngồi xuống.
Người ăn càng nhiều, hiệu suất sai cũng nhiều, chúng tôi ngồi một lúc, cũng không có một người mang đồ ăn tới, gần như mẠhết kiên nhẫn, đến lúc Chu Xuân suýt nữa định rời đi, thấy có đôi chân bước đến chỗ tôi liền dừng lại, tôi không hề nghĩ ngợi liền nói: “Một suất cơm chiên trứng trộn xương sườn, một suất cơm với thịt và cải trắng.” Tôi lấy tiền quay ra định đưa người vừa tới, vừa nhìn thấy người đó thì thật chỉ muốn đào cái hang chui vào.
“Bạn Diệp Tử, xin hỏi chỗ này có người ngồi không? Nếu không, các bạn không phiền, chúng tôi xin được ngồi đây.” Tôi nhớ lúc về nhất định phải kiểm tra lại hoàng lịch, hôm nay tuyệt đối là xuất môn bất lợi.
“Được ạ, được ạ, các anh ngồi đi, không có ai nữa đâu.” Tôi còn chưa mở miệng, Chu Xuân đã một lời đáp trả, lại còn nháy mắt với tôi.
“Lúc trước tôi và Chu Xuân ngồi đối diện nhau, tôi ra hiệu cô ấy sang ngồi cạnh tôi, những không biết rõ cô ấy có thực không hiểu hay không vẫn giả bộ chẳng hiểu gì, hoặc cố tình xoay mặt đi, để Hướng Huy ngồi xuống chỗ cạnh tôi.
“Vị này là?” Chu Xuân tò mò chỉ người cùng Hướng Huy bước vào và bây giờ là chàng trai đeo kính đang ngồi cạnh cô, thoáng nhìn chợt thấy có chút quen quen.
“Tôi tên Trần Vũ Hoa, cũng là thành viên CLB thanh nhạc, bạn Diệp Tử, chúng ta đã từng gặp qua rồi đúng không?” Chàng trai đeo kính tự mình giới thiệu một hồi, tôi tử tế gật đầu mỉm cười đáp trả.
“Hóa ra đều là người quen cả, ha ha.” Chu Xuân mỗi lần gặp một việc trùng hợp thế này lại đặc biệt hưng phấn, tôi đá chân cô vài cái bên dưới bàn, cô căn bản không thèm để ý, Trần Vũ Hoa này với cô cũng xem như hai người mới quen, liến nhanh chóng trở thành bạn nói chuyện phiếm, bỏ lại tôi và Hướng Huy, ném lại cái nháy mắt.
Tôi một tay nắm chặt đôi đũa trên bàn, trong lòng có chút xôn xao kích động, lần nữa nhìn thấy Hướng Huy xác định mình đã mất đi tâm trạng vô tư bình thản ngày xưa, vậy là không đúng ở chỗ nào, chính tôi cũng không rõ.
“Lần trước… ” Chúng tôi cơ hồ đồng thời mở miệng, “Anh/em nói trước” lại là trăm miệng một lời, Hướng Huy cười cười “Em nói trước đi”.
“Lần trước thật sự cám ơn anh” Tôi ngụ ý không chỉ là anh ấy thay tôi hoàn thành công việc thiết kế poster mà còn cả cái áo anh khoác để giữ nhiệt độ cơ thể cho tôi.
“Không cần khách khí, đúng rồi, tôi lên mạng tìm chút tư liệu, đối với việc chữa trị bệnh mẫn cảm viêm mũi rất có ích, tí nữa tôi sẽ đưa cho em”. Anh mỉm cười, tiếng cười nhẹ nhàng đi vào trái tim tôi, gương mặt tôi có chút nóng lên, tự nhắc nhở chính mình, đây chỉ là cách anh đối xử bình thường với mọi người, tôi không hề đặc biệt gì.
“Vậy cảm ơn anh trước” Tôi gật đầu một cái, không phải là nụ cười rực rỡ. Ở bên cạnh anh như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, tâm thần không yên, không phải bởi vì anh không tốt, mà vì anh quá nổi trội.
“Còn một điều nữa” Anh quay sang tôi, nhấc bước chân gần hơn, đè thấp giọng “Cuối tuần này, Sở Giáo dục đến kiểm tra trình độ máy tính của sinh viên trường ta, em nên có chuẩn bị”
“Trường học nhiều người như vậy thế nào biết rõ tôi sẽ bị nhắm trúng ?” Từ nhỏ đến lớn, bất luận là có hoạt động gì, “chuyện tốt” trước giờ chưa bao giờ đổ lên đầu tôi, cho nên tôi cũng cho rằng vận tốt của mình vẫn tiếp tục kéo dài.
“Cứ phòng ngừa chu đáo vẫn không sai” Anh khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung rất đẹp. Tôi vẫn cảm thấy anh biết cái gì đó, nếu không sẽ không dặn tôi như vậy “Danh sách thứ sáu mới công bố, đến lúc đó mới chuẩn bị e rằng không kịp”
Nói đùa gì thế, cuối tuần là thời gian chơi bời, cũng không thể đem thời gian lãng phí chuẩn bị cho những cuộc thi thế này. “Trường sắp xếp cho những sinh viên khoa máy tính các anh đi dự thi không được hay sao, vì cớ gì lại đế chúng tôi khuấy nước trong thành nước đục.”
Anh nhún vai, “Tôi cũng vừa mới nghe tin.”
Chu Xuân và Trần Vũ Hoa bên đối diện đã ngừng nói chuyện, quay ra nhìn chúng tôi, Chu Xuân và tôi đều là dạng ngu dốt máy tính, nghe tin này không khỏi chấn kinh. Tôi vẫn nghĩ số tôi may, nhưng vào sáng sớm ngày thứ sáu, “tin dữ” vẫn truyền tới: Trong cả phòng, chỉ có tôi là người duy nhất được thần “may mắn” gõ cửa.
“Này, Diệp Tử, đây đã là lần thứ 101 cậu ngẩn người trong ngày hôm nay rồi đấy”. Đến nửa tiết Chính trị kinh tế học, Chu Xuân kéo áo tôi, lại còn huơ huơ cây bút vàng mà mối tình đầu của cô tặng trước mắt tôi.
“Đừng khoa trương thế! Cậu cũng biết môn chính trị kinh tế học nhàm chán, tớ có thể an tâm ngủ gật thoải mái ở đây, không đọc truyện giải trí đã là tốt lắm rồi cậu biết không?” Nhìn một vòng xung quang lớp, trên giảng bài, dưới bốn phía học sinh năm bò trên bàn, thậm chí, nhóm nam sinh vây vào một chỗ, gây cuộc đại chiến tứ quốc.
“Diệp Tử, tớ thế nào lại cảm thấy cậu mấy ngày nay không ổn lắm phải không?” Chu Xuân cắn bút, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi.
Tôi không đồng tình liếc cô một cái, tâm thức có chút mơ hồ.
“Chu Xuân, cậu nói thích một người là loại cảm giác gì?” Chính tôi cũng không biết sao đột nhiên lại bật ra câu này, nói xong hối hận tự cắn đầu lưỡi mình.
Chu Xuân chỉ liếc mắt nhìn tôi, hai mắt bắt đầu sáng lên, mặt tươi tỉnh, “Diệp Tử, cậu hỏi đúng người rồi,” cô bỗng nhiên nhắm nghiền hai mắt, đôi lông mi dài hạ xuống khẽ run run, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp, “Khi cậu thích một người, thời điểm cậu ở bên người đó bỗng thấy trái tim vô thức nhảy nhót trong lồng ngực, cậu thường xuyên theo dõi hành động của người đó, những bên ngoài lại giả bộ không để ý. Khi cậu và người ấy cách xa nhau một khoảng cách, ánh mắt theo tiềm thức cố tình né tránh người ấy, nhưng khi người ấy rời mắt đi rồi, lại quay khắp nơi tìm kiếm bóng dáng ấy. Khi ăn cơm nghĩ đến anh ấy, khi ngủ anh ấy lại vô tình xuất hiện trong giấc mộng, chỉ cần nghĩ đến người đó, khóe miệng vô thức nhếch lên, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh người đó, ah, chính là bộ dạng của cậu lúc này….”
Cô nàng cốc vào trán tôi “Cậu còn không thành thật thú nhận”.
“Tớ không thích anh chàng công tử nhà giàu đấy” Tôi lập tức phản bác, lời nói xuất ra mới biết là sập bẫy cô nàng.
Vẻ mặt cười xấu xa, tiếng “khà khà” gian xảo: “Nhìn thế này xem cậu thế nào dám cãi”. Cô nàng sát gần, ghé vào tai tôi, thì thào “Cậu thích Hướng Huy phải không?”
Tôi bỗng giật mình, mặt lập tức nóng dần lên, nói lẫy “Chu Xuân, những điều cậu nói, một điều tớ cũng không có, làm sao mà gọi là thích được đây?” Kỳ thật, một hai điều trên vẫn đúng trong trường hợp lúc này của tôi, nhưng có đánh chết tôi cũng không thừa nhận.
Chu Xuân chưa bao giờ chịu thất bại, vào lúc này bản tính được đẩy lên đến cực điểm, cô nàng cười rực rỡ, tôi trong lòng có chút sợ hãi, quả nhiên cô nàng giả bộ nghiêm trang nhìn tôi “Diệp Tử, đêm hôm qua ngủ cậu nói mơ”.
Tôi ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn giấc mơ của tôi không phải nhỏ, mỗi lần nằm mơ nhất định kinh thiên động địa, nếu không phải ngã từ trên giường xuống dưới đất, thì cũng là mồ hôi lạnh đầm đìa, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chu Xuân, cố gắng xem kĩ lời nói có bao phần chân thực.
Đôi mắt cô nàng bình tĩnh, tôi nhất thời một nửa câu cũng khó mà phán đoán được. “Khi cậu nằm mơ đến tên của ai đó tần số xuất hiện nhiều chính là…”
“Không thể” tôi một mực phủ nhận, đừng nghĩ sẽ tự đặt lời nói cho tôi, không thể dễ dàng như thế.
“Này này, tớ nói rồi cậu không tin, muốn thì chốc nữa trở về phòng cậu cứ việc hỏi mọi người thử xem.” Cả vẻ mặt và giọng điệu của Chu Xuân đều rất chắc chắc nhìn tôi, còn tôi không thể làm vẻ tự tin như vậy.
Không phải ở chung với anh ấy một mình cả đêm, sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy, phát hiện trên người được khoác thêm khoác nhiều áo, trong lòng có chút cảm động, lại còn bảng tin và poster toàn bộ đều đã hoàn thành, mừng thầm bây giờ mình có thể nhàn rỗi, trừ ý nghĩ này tôi không nghĩ ra còn lý do gì lại làm tôi siêu lòng được. Đương nhiên, tôi không phủ nhận ngoại hình và điều kiện Hướng Huy đều rất xuất chúng, chỉ là tôi từ nhỏ đối với những anh chàng đẹp trai như vậy chưa từng xiêu lòng, đến Lâm Sâm tôi còn không để mắt, chứ đừng nói là hoa đã có chủ.
Cũng không phải vô tâm quá, nếu như lúc học tiểu học, cậu bé ngồi sau lưng ngày nào cũng thích kéo tóc đuôi ngựa của tôi hay thời học trung học đã từng được đưa vài bức thư tình lời lẽ không rõ ràng, hoặc là ở cùng Lâm Sâm cũng miễn cưỡng gọi là yêu đương đúng quy cách.
Tóm lại, bây giờ ngồi đây trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt hay mỉm cười hiện tại tuyệt đối không phải tôi của trước kia, hay đúng như Quý Vũ đã nói, tôi cũng đến tuổi thông suốt, hay nói là Tượng ca trung xướng[11],… phi phi phi,đang nghĩ lộn xộn cái gì thế này.
“Diệp Tử, lần thứ 102” Chu Xuân gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nụ cười càng ngày càng đậm hơn, “Tớ rất vinh dự có thể thấy một Diệp Tử lý trí bây giờ cũng có lúc si tình như vậy.” Cô nàng vừa nói vừa cười, gần như nằm rạp lên bàn.
Không có hứng cãi nhau với cô, không phải là vì chột dạ sợ nói không lại mà phải … Tan học.
Tôi nhanh chóng đem sách giáo khoa và vở ghi chép chỉnh lại, kì kèo mè nheo cùng Chu Xuân đi đến cuối phòng, bởi vì, phòng bên cạnh sinh viên khoa máy tính phần lớn thời gian trong ngày đều ở đó, tôi không nghĩ sẽ phải chạm mặt anh, lại thêm lúng túng.
Đúng là sợ điều gì thì gặp phải điều đó, mới bước ra cầu thang phòng học, Chu Xuân liền giữ chặt ống tay áo, ánh mắt mờ ám, nháy mắt với tôi. Tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được ý của cô nàng, ra vẻ không biết, hít thật sâu, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, vẫn đi đường bình thường. Nhưng lúc Hướng Huy đi qua, chỉ trong nháy mắt, tôi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh, chết tiệt, lại bị Chu Xuân mồm quạ đen nói trúng rồi.
“Diệp Tử, cậu có biết mặt cậu hiện giờ thế nào không ? Quả táo chín, không, không, là táo thối, hahaha” Chu Xuân cười thở không ra hơi, tôi thở dài, trước giờ không có cảm thấy con đường hành lang này dài như vậy, rốt cục, cũng có thể đi đến nơi tận cùng. Xuống tầng dưới, Chu Xuân ồn ào đi vào nhà ăn, tôi nghĩ, vẫn là cảm thấy tiệm cơm ngoài so với căng tin trường học bảo đảm tăng số lượng bảo hiểm hơn.
“Cậu mời cơm ?” Nha đầu này, nhìn là biết rõ bỏ đá xuống giếng, than ôi, làm bạn bè tốt ah.
“Được rồi ” Tôi cắn chặt răng, gật đầu đồng ý “Không thể nhiều hơn 5 đồng, nhiều hơn cậu tự trả”
“OK, tớ yêu cầu không cao, cơm chiên trứng trộn xương sườn” Cô nàng không một chút mơ hồ, tính vừa tròn.
Tiệm cơm ngoài trường là đồ ăn nâng cao hơn, cho nên giá cả so với trường học luôn đắt hơn một tí, đối với sinh viên nghèo như chúng tôi thường tính toán rất tỉ mỉ, nếu không không dám đến ăn. Hôm nay nơi này thật đáng ngạc nhiên, cơ hồ hết chỗ, tôi và Chu Xuân không dễ dàng gì tìm được một cái bàn bốn chỗ ở góc tường. Chỗ này với phòng bếp tương đối gần, mùi dầu mỡ, khói bếp hơn nữa đi lại cũng khó tránh va va chạm chạm, đó là nguyên nhân chủ yếu nên chúng tôi mới có thể thuận lợi ngồi xuống.
Người ăn càng nhiều, hiệu suất sai cũng nhiều, chúng tôi ngồi một lúc, cũng không có một người mang đồ ăn tới, gần như mẠhết kiên nhẫn, đến lúc Chu Xuân suýt nữa định rời đi, thấy có đôi chân bước đến chỗ tôi liền dừng lại, tôi không hề nghĩ ngợi liền nói: “Một suất cơm chiên trứng trộn xương sườn, một suất cơm với thịt và cải trắng.” Tôi lấy tiền quay ra định đưa người vừa tới, vừa nhìn thấy người đó thì thật chỉ muốn đào cái hang chui vào.
“Bạn Diệp Tử, xin hỏi chỗ này có người ngồi không? Nếu không, các bạn không phiền, chúng tôi xin được ngồi đây.” Tôi nhớ lúc về nhất định phải kiểm tra lại hoàng lịch, hôm nay tuyệt đối là xuất môn bất lợi.
“Được ạ, được ạ, các anh ngồi đi, không có ai nữa đâu.” Tôi còn chưa mở miệng, Chu Xuân đã một lời đáp trả, lại còn nháy mắt với tôi.
“Lúc trước tôi và Chu Xuân ngồi đối diện nhau, tôi ra hiệu cô ấy sang ngồi cạnh tôi, những không biết rõ cô ấy có thực không hiểu hay không vẫn giả bộ chẳng hiểu gì, hoặc cố tình xoay mặt đi, để Hướng Huy ngồi xuống chỗ cạnh tôi.
“Vị này là?” Chu Xuân tò mò chỉ người cùng Hướng Huy bước vào và bây giờ là chàng trai đeo kính đang ngồi cạnh cô, thoáng nhìn chợt thấy có chút quen quen.
“Tôi tên Trần Vũ Hoa, cũng là thành viên CLB thanh nhạc, bạn Diệp Tử, chúng ta đã từng gặp qua rồi đúng không?” Chàng trai đeo kính tự mình giới thiệu một hồi, tôi tử tế gật đầu mỉm cười đáp trả.
“Hóa ra đều là người quen cả, ha ha.” Chu Xuân mỗi lần gặp một việc trùng hợp thế này lại đặc biệt hưng phấn, tôi đá chân cô vài cái bên dưới bàn, cô căn bản không thèm để ý, Trần Vũ Hoa này với cô cũng xem như hai người mới quen, liến nhanh chóng trở thành bạn nói chuyện phiếm, bỏ lại tôi và Hướng Huy, ném lại cái nháy mắt.
Tôi một tay nắm chặt đôi đũa trên bàn, trong lòng có chút xôn xao kích động, lần nữa nhìn thấy Hướng Huy xác định mình đã mất đi tâm trạng vô tư bình thản ngày xưa, vậy là không đúng ở chỗ nào, chính tôi cũng không rõ.
“Lần trước… ” Chúng tôi cơ hồ đồng thời mở miệng, “Anh/em nói trước” lại là trăm miệng một lời, Hướng Huy cười cười “Em nói trước đi”.
“Lần trước thật sự cám ơn anh” Tôi ngụ ý không chỉ là anh ấy thay tôi hoàn thành công việc thiết kế poster mà còn cả cái áo anh khoác để giữ nhiệt độ cơ thể cho tôi.
“Không cần khách khí, đúng rồi, tôi lên mạng tìm chút tư liệu, đối với việc chữa trị bệnh mẫn cảm viêm mũi rất có ích, tí nữa tôi sẽ đưa cho em”. Anh mỉm cười, tiếng cười nhẹ nhàng đi vào trái tim tôi, gương mặt tôi có chút nóng lên, tự nhắc nhở chính mình, đây chỉ là cách anh đối xử bình thường với mọi người, tôi không hề đặc biệt gì.
“Vậy cảm ơn anh trước” Tôi gật đầu một cái, không phải là nụ cười rực rỡ. Ở bên cạnh anh như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, tâm thần không yên, không phải bởi vì anh không tốt, mà vì anh quá nổi trội.
“Còn một điều nữa” Anh quay sang tôi, nhấc bước chân gần hơn, đè thấp giọng “Cuối tuần này, Sở Giáo dục đến kiểm tra trình độ máy tính của sinh viên trường ta, em nên có chuẩn bị”
“Trường học nhiều người như vậy thế nào biết rõ tôi sẽ bị nhắm trúng ?” Từ nhỏ đến lớn, bất luận là có hoạt động gì, “chuyện tốt” trước giờ chưa bao giờ đổ lên đầu tôi, cho nên tôi cũng cho rằng vận tốt của mình vẫn tiếp tục kéo dài.
“Cứ phòng ngừa chu đáo vẫn không sai” Anh khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung rất đẹp. Tôi vẫn cảm thấy anh biết cái gì đó, nếu không sẽ không dặn tôi như vậy “Danh sách thứ sáu mới công bố, đến lúc đó mới chuẩn bị e rằng không kịp”
Nói đùa gì thế, cuối tuần là thời gian chơi bời, cũng không thể đem thời gian lãng phí chuẩn bị cho những cuộc thi thế này. “Trường sắp xếp cho những sinh viên khoa máy tính các anh đi dự thi không được hay sao, vì cớ gì lại đế chúng tôi khuấy nước trong thành nước đục.”
Anh nhún vai, “Tôi cũng vừa mới nghe tin.”
Chu Xuân và Trần Vũ Hoa bên đối diện đã ngừng nói chuyện, quay ra nhìn chúng tôi, Chu Xuân và tôi đều là dạng ngu dốt máy tính, nghe tin này không khỏi chấn kinh. Tôi vẫn nghĩ số tôi may, nhưng vào sáng sớm ngày thứ sáu, “tin dữ” vẫn truyền tới: Trong cả phòng, chỉ có tôi là người duy nhất được thần “may mắn” gõ cửa.
/45
|