Thấy Ninh Trừng ở trường hòa nhập tốt hơn cả cô, Long Ngọ cũng không đi đi về về cùng Ninh Trừng mỗi ngày nữa, họ vẫn cần có không gian riêng. Hiện tại là cuối kỳ nên ba người không thường chạm trán ở phòng, chỉ có buổi tối mới đầy đủ. Điều này cũng làm cho Long Ngọ trở về vào lúc giữa trưa buông lỏng cảnh giác hơn.
Có lẽ vì đã uống chút rượu, nên Long Ngọ lại nghĩ tới một việc, tâm tình liền sa sút. Cô nghĩ chỉ cần ngủ một giấc là tốt thôi, cho nên mới về ký túc xá. Bên trong không có ai, Long Ngọ cởi áo bông ra đặt trên ghế, tháo giày nhảy một cái đã lên giường. Lúc cô đang muốn đắp chăn đi ngủ thì thấy vẻ mặt khiếp sợ của Ninh Trừng ở cửa.
“…” Bàn tay đang nắm góc chăn của Long Ngọ từ từ thả ra, căng mặt giải thích: “Thật ra vừa rồi chị đứng trên ghế, chắc nhanh quá nên em không nhìn rõ đó.”
“Ừm, em về lấy ít đồ.” Ninh Trừng cúi đầu rồi nhanh chóng đi vào, cầm sách rồi đi ra.
Vừa ra khỏi cửa, Ninh Trừng liền đỡ trán. Khả năng nói dối của chị cô ấy quá kém, rõ ràng cô ấy còn chưa nói gì mà.
Phải biết rằng giường trên bàn dưới ở đại học D quá cao so với giường hai người, lúc các cô lên giường cũng không dám đứng thẳng vì sợ đụng phải trần nhà.
Chị cô ấy chỉ nhảy một cái đã lên rồi!
Chẳng lẽ tham gia quân ngũ đều đáng sợ như thế này ư? Ninh Trừng nhớ lại cái khí thế kinh người khi lần đầu tiên gặp chị ấy, bỗng nhiên cảm thấy hơi quen.
Long Ngọ ở ký túc xá cũng không ngủ được, hơi xấu hổ. Vừa rồi nên khóa cửa kỹ mới phải, lần này chắc chắn đã dọa Ninh Trừng sợ rồi.
“Bịch” —
Long Ngọ không đắp chăn nữa, trực tiếp nằm trên giường, mở to đôi mắt vô thần nhìn trần nhà.
Long Ngọ rất thích Ninh Trừng, bởi vì cô ấy rất giống đội trưởng. Thật ra nhìn dáng vẻ thì không thấy giống chỗ nào, dù sao đội trưởng cũng là quân nhân chứ không giống Ninh Trừng trắng nõn xinh xắn, nhưng tính tình lại rất giống. Theo thời gian dài sống chung, Long Ngọ lại càng thấy giống, nên quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Cô đã quay về cuộc sống bình thường, chẳng qua vốn đã là thói quen, nên đôi khi cô không khống chế được bản thân. Cô đã dần dần có thể chịu đựng người khác chạm vào cô, nhưng vẫn cần thời gian để thay đổi.
Quên đi, Long Ngọ xoay người thở ra một hơi, chờ Ninh Trừng về rồi giải thích vậy.
Kéo chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt, Long Ngọ nhắm mắt đi ngủ. Cô vừa nhắm mắt, vẻ nghiêm khắc còn sót lại lập tức mất đi.
Bản thân Trần Cẩn đã là người đẹp, con của bà ấy cũng sẽ không quá xấu. Nếu nhìn kỹ, ngũ quan của Long Ngọ rất tinh tế. Nhưng ba năm trước bình thường người khác sẽ không chú ý đến cô, còn hiện tại người ta lại không dám nhìn cô lâu. Chính vì điều này nên không có ai để ý xem Long Ngọ có đẹp hay không.
Cũng không phải không có ai từng nhìn kỹ, Thi Sơn Thanh đã từng. Chẳng hạn như lúc học yoga, cô giáo luôn chỉ đích danh để cậu đi giúp Long Ngọ. Thật ra động tác của Long Ngọ đều đúng, chỉ là nhìn hơi cứng. Thi Sơn Thanh lại không sợ Long Ngọ, cậu luôn dùng bản mặt lạnh nhìn cô chằm chằm, đương nhiên là có thể nhìn kỹ được mặt Long Ngọ rồi.
Nhìn chằm chằm danh bạ, Thi Sơn Thanh thấy khá buồn bực. Tuy rằng đã phân nhiệm vụ cho nhóm rồi, nhưng họ vẫn cần trao đổi cùng nhau. Hơn nữa, cuối cùng là do cậu tổng kết lại. Các thành viên khác đều lục tục liên hệ với cậu, chỉ có Long Ngọ gửi hai câu chào hỏi từ lần trước rồi biến mất tăm.
Bây giờ đã nghỉ học, cậu cũng không biết phải tìm cô bằng cách nào.
Không có kỷ luật nhóm chút nào, còn là người từng đi lính cơ đấy! Thi Sơn Thanh cực kỳ bất mãn mà chọc học dãy số trên màn hình. Di động rất nhạy, lập tức kết nối với điện thoại của đối phương.
Thi Sơn Thanh luống cuống tay chân định ngắt điện thoại, thì đối phương đã kết nối.
“Alô — “
Có lẽ vì đã uống chút rượu, nên Long Ngọ lại nghĩ tới một việc, tâm tình liền sa sút. Cô nghĩ chỉ cần ngủ một giấc là tốt thôi, cho nên mới về ký túc xá. Bên trong không có ai, Long Ngọ cởi áo bông ra đặt trên ghế, tháo giày nhảy một cái đã lên giường. Lúc cô đang muốn đắp chăn đi ngủ thì thấy vẻ mặt khiếp sợ của Ninh Trừng ở cửa.
“…” Bàn tay đang nắm góc chăn của Long Ngọ từ từ thả ra, căng mặt giải thích: “Thật ra vừa rồi chị đứng trên ghế, chắc nhanh quá nên em không nhìn rõ đó.”
“Ừm, em về lấy ít đồ.” Ninh Trừng cúi đầu rồi nhanh chóng đi vào, cầm sách rồi đi ra.
Vừa ra khỏi cửa, Ninh Trừng liền đỡ trán. Khả năng nói dối của chị cô ấy quá kém, rõ ràng cô ấy còn chưa nói gì mà.
Phải biết rằng giường trên bàn dưới ở đại học D quá cao so với giường hai người, lúc các cô lên giường cũng không dám đứng thẳng vì sợ đụng phải trần nhà.
Chị cô ấy chỉ nhảy một cái đã lên rồi!
Chẳng lẽ tham gia quân ngũ đều đáng sợ như thế này ư? Ninh Trừng nhớ lại cái khí thế kinh người khi lần đầu tiên gặp chị ấy, bỗng nhiên cảm thấy hơi quen.
Long Ngọ ở ký túc xá cũng không ngủ được, hơi xấu hổ. Vừa rồi nên khóa cửa kỹ mới phải, lần này chắc chắn đã dọa Ninh Trừng sợ rồi.
“Bịch” —
Long Ngọ không đắp chăn nữa, trực tiếp nằm trên giường, mở to đôi mắt vô thần nhìn trần nhà.
Long Ngọ rất thích Ninh Trừng, bởi vì cô ấy rất giống đội trưởng. Thật ra nhìn dáng vẻ thì không thấy giống chỗ nào, dù sao đội trưởng cũng là quân nhân chứ không giống Ninh Trừng trắng nõn xinh xắn, nhưng tính tình lại rất giống. Theo thời gian dài sống chung, Long Ngọ lại càng thấy giống, nên quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Cô đã quay về cuộc sống bình thường, chẳng qua vốn đã là thói quen, nên đôi khi cô không khống chế được bản thân. Cô đã dần dần có thể chịu đựng người khác chạm vào cô, nhưng vẫn cần thời gian để thay đổi.
Quên đi, Long Ngọ xoay người thở ra một hơi, chờ Ninh Trừng về rồi giải thích vậy.
Kéo chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt, Long Ngọ nhắm mắt đi ngủ. Cô vừa nhắm mắt, vẻ nghiêm khắc còn sót lại lập tức mất đi.
Bản thân Trần Cẩn đã là người đẹp, con của bà ấy cũng sẽ không quá xấu. Nếu nhìn kỹ, ngũ quan của Long Ngọ rất tinh tế. Nhưng ba năm trước bình thường người khác sẽ không chú ý đến cô, còn hiện tại người ta lại không dám nhìn cô lâu. Chính vì điều này nên không có ai để ý xem Long Ngọ có đẹp hay không.
Cũng không phải không có ai từng nhìn kỹ, Thi Sơn Thanh đã từng. Chẳng hạn như lúc học yoga, cô giáo luôn chỉ đích danh để cậu đi giúp Long Ngọ. Thật ra động tác của Long Ngọ đều đúng, chỉ là nhìn hơi cứng. Thi Sơn Thanh lại không sợ Long Ngọ, cậu luôn dùng bản mặt lạnh nhìn cô chằm chằm, đương nhiên là có thể nhìn kỹ được mặt Long Ngọ rồi.
Nhìn chằm chằm danh bạ, Thi Sơn Thanh thấy khá buồn bực. Tuy rằng đã phân nhiệm vụ cho nhóm rồi, nhưng họ vẫn cần trao đổi cùng nhau. Hơn nữa, cuối cùng là do cậu tổng kết lại. Các thành viên khác đều lục tục liên hệ với cậu, chỉ có Long Ngọ gửi hai câu chào hỏi từ lần trước rồi biến mất tăm.
Bây giờ đã nghỉ học, cậu cũng không biết phải tìm cô bằng cách nào.
Không có kỷ luật nhóm chút nào, còn là người từng đi lính cơ đấy! Thi Sơn Thanh cực kỳ bất mãn mà chọc học dãy số trên màn hình. Di động rất nhạy, lập tức kết nối với điện thoại của đối phương.
Thi Sơn Thanh luống cuống tay chân định ngắt điện thoại, thì đối phương đã kết nối.
“Alô — “
/74
|