Cuối tuần, 6h30 tối, đám sinh viên lác đác lớp đại học năm hai nào đó của đại học tài chính D cũng bắt đầu đến đông đủ.
“Bạn học, tôi có thể ngồi đây không?”
Thi Sơn Thanh ngẩng đầu nhìn nam sinh tóc húi cua đang nói, vô cảm gật đầu.
Đây là một phòng học kiểu cũ, thậm chí còn có bàn ghế riêng biệt.
Lớp Thi Sơn Thanh có tổng cộng hai mươi người. Chỗ ngồi trong phòng học cũng không còn nhiều, ngoài vị trí bên cạnh cậu ra thì chỉ còn lại vị trí sát bục giảng. Nhìn nam sinh này có vẻ lạ mặt, chắc không phải lớp cậu, đoán chừng là đến để tán gái.
Tiếng kéo ghế vang lên, người hỏi đã ngồi xuống. Thi Sơn Thanh đảo mắt qua bên cạnh, người này không mang sách vở gì cả. Cậu luôn thấy kiểu người như thế rất phiền.
“Ồ, cậu là bạn học mới đó hả?” Lớp trưởng ngồi đằng trước quay đầu xuống, hỏi người ngồi bên cạnh Thi Sơn Thanh.
“Ừ, mới tới.” Giọng trầm ngược lại không khiến người ta ghét.
Mới tới? Thì ra là cậu ta.
Thi Sơn Thanh nhớ lại lúc mình đi giao tài liệu, tai cậu nghe được giáo viên hướng dẫn nói có lính xuất ngũ mới về sẽ vào học lớp bọn cậu. Bởi vì lúc ấy giáo viên hướng dẫn có nhắc đến lớp bọn cậu với một giáo viên khác, nên Thi Sơn Thanh mới lưu tâm nghe.
Thi Sơn Thanh dời sự chú ý về lại cuốn sách cậu đang mở, trong đầu thoáng có suy nghĩ: Lính xuất ngũ còn không cao bằng cậu.
Đúng bảy giờ, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp. Đây là thông lệ của đại học D, mỗi lớp chỉ bố trí một giáo viên chủ nhiệm, cho đến lúc tốt nghiệp luôn. Chỉ có thể nói, không thể khinh thường tài lực của đại học D mà thôi.
Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên đầu hói, mặt mũi hồng hào, có đầy đam mê với môn chuyên nghành.
“Được rồi, trật tự đi!” Chủ nhiệm lớp gõ sổ điểm danh lên bàn, “Toàn học sinh cũ nên tôi chẳng có gì để nói nữa, điểm danh xong, người đến đầy đủ thì được về.”
Bên dưới reo hò một trận, thậm chí có nam sinh không sợ chết còn hôn gió với chủ nhiệm lớp.
Bởi vì khai giảng xong là đến cuối tuần, nên trường học muốn điểm danh vào tối nay.
Vì ai cũng muốn về sớm, cho nên lúc điểm danh mọi người đều hết sức trật tự. Danh sách này vẫn được sắp xếp dựa trên điểm thi đại học lúc nhập học năm nhất, Thi Sơn Thanh là người đầu tiên bị điểm danh. Cậu đáp có một tiếng rồi lại nhìn vào sách.
Người không nhiều, hai mươi người nhanh chóng điểm danh xong. Chủ nhiệm lớp thong thả điểm danh cái tên cuối cùng: “Long Ngọ.”
Không có ai đáp lại.
“Long Ngọ?” Đây là lần thứ hai.
Vẫn không có ai đáp lại.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nụ cười trên mặt chủ nhiệm lớp nhạt dần. Ông ta đặt danh sách lên bàn, đưa tay sờ cái đầu hói bóng loáng của mình, lại gọi một tiếng: “Long Ngọ!”
Lúc này, một tiếng “Rầm”, người bên cạnh Thi Sơn Thanh đã có hành động!
Chỉ thấy cậu ta đột ngột đứng lên, dáng đứng thẳng tắp. Nhưng bởi vì tốc độ cậu ta quá nhanh nên ghế bị ngã ngửa ra đất.
Sau đó cậu ta lớn tiếng hét: “Có!”
Mọi người ồ lên, ngay cả Thi Sơn Thanh cũng bị làm cho giật mình. Quyển sách trên tay cậu suýt nữa thì rơi mất vì cậu run lên.
Dường như, tiếng động chói tai phát ra từ ghế dựa vẫn còn vang vọng thật lâu trong cái phòng học cũ rít này. Mọi người đều quay đầu nhìn cái cậu tên Long Ngọ kia. Chủ nhiệm lớp cũng đứng đó trừng mắt sững sờ.
Một tiếng “Có” tựa như dội vào trong tim mọi người. Nếu có ai ở đây sẽ phát hiện mọi người đều đã bị dọa cho ngu người rồi.
Thi Sơn Thanh phản ứng lại trước tiên. Cậu cụp mắt tiếp tục đọc sách của mình. Chẳng qua là đọc có vào hay không thì chỉ có mình cậu biết.
Chủ nhiệm lớp nuốt nước bọt, sau đó gật đầu. Ông ta làm bộ không có việc gì nói: “Được rồi, mọi người về đi.”
Lúc này bầu không khí trong lớp mới từ từ biến đổi. Người nên xách cặp đi về thì đi về, kẻ nên đi hẹn hò thì đi hẹn hò.
Về phần đương sự… Đương nhiên cũng vô cùng xấu hổ.
Long Ngọ giấu hết cảm xúc dưới khuôn mặt đơ, cô đi từ từ về phòng mình.
Cô mới về từ trong quân đội. Ở đó cô có số hiệu, và những người ở đó thì không thường gọi cái tên này của cô. Cho nên bị gọi điểm danh cả buổi cô cũng không có phản ứng. Hơn nữa, trong quân đội phải đáp lại: “Có!” thật to và rõ, bằng không sẽ bị phạt.
Cô quen rồi.
Phải học cách kiềm nén, kiềm nén bản thân… Long Ngọ mặt đơ mặc niệm trong lòng trên đường về phòng.
Ký túc xá mới được phân ngày hôm qua, cộng thêm Long Ngọ thì trong phòng có tổng cộng ba người. Cô nghe nói phòng có một sinh viên đại học năm nhất, không biết đã đến chưa. Một người khác là sinh viên năm ba, bọn họ đều học cùng một chuyên ngành.
“Cậu kia, cậu đang làm gì đấy?” Long Ngọ vừa mới mở cửa, dì quản lý túc xá đã chạy đến hỏi.
Bà dì nhìn thẻ trong tay Long Ngọ, lại nhìn Long Ngọ, cuối cùng nổi giận: “Nam sinh các cậu cứ nghĩ cái gì vậy? Lần trước lấy thẻ của bạn gái mở cửa, tốt xấu gì còn biết đội tóc giả trà trộn vào. Cậu cứ như vậy?”
Dì quản lý túc xá tức giận chỉ tóc Long Ngọ.
“Tưởng dì bị ngu hả? Thanh niên các cậu đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, bạn gái cậu là cô nào?” Bà dì giật thẻ trong tay Long Ngọ, nheo mắt lại nhìn, định xem là sinh viên lớp nào.
“…” Là lính mới về, Long Ngọ cảm giác tính cách của mình dường như đã thay đổi.
Khuôn mặt của cô mờ nhạt, không có nét gì đặc biệt, trước đây để tóc ngang vai thì còn tốt. Hiện tại cô để tóc húi cua, chân thì dài, lại thêm khí thế lịch lãm đầy mình, rất khó làm cho người ta nghĩ khuôn mặt này là của nữ sinh.
“Chuyên ngành quản lý kinh tế… Long Ngọ…” Dì quản lý túc xá vừa đọc thông tin trên cái thẻ trong tay, vừa ngẩng đầu nhìn Long Ngọ, cố gắng nhìn ra vẻ lung túng muốn nhận sai của cậu nam sinh này. Kết quả bà vừa nhìn thấy ảnh trên thẻ thì sửng sốt, lại lấy kính lão từ trong túi đeo lên tai cẩn thận nhìn lại lần nữa.
“Long Ngọ… Giới tính… Nữ.” Khuôn mặt của bà dì đột nhiên hòa nhã hơn: “Chàng trai đến tìm chị gái hay tìm em gái đây?”
Gần đây có sinh viên năm nhất vừa vào, dì quản lý túc xá tưởng Long Ngọ là em trai của nữ sinh nào đó.
“Sau này không được thế này nữa…”
“Dì à, con chính là Long Ngọ.” Long Ngọ chỉ cái thẻ trên tay bà dì rồi ngắt lời.
“… Ha ha, cô bé nhìn đầy sức sống đó.” Dì quản lý túc xá cũng hơi xấu hổ. Lúc nãy bà ta vừa hung dữ một trận, kết quả lại là hiểu lầm.
“Vậy… Dì ơi con về ký túc xá đây.” Long Ngọ muốn lấy lại thẻ sinh viên.
“À à, con cầm đi, xem trí nhớ của dì này!” Dì quản lý túc xá vội vàng đưa thẻ sinh viên cho Long Ngọ.
Chờ Long Ngọ đi rồi, dì quản lý túc xá mới nhỏ giọng nói thầm: “Khuôn mặt đó, cái tên đó… Không thể trách mình nhận nhầm được.”
Có vết xe đổ lúc nãy, nên khi Long Ngọ mở cửa nhìn thấy bạn cùng phòng mới đã tự giới thiệu trước.
“Long Ngọ, nữ sinh.” Sau đó vươn tay nghiêm túc nhìn Ninh Trừng đang ngồi trên mặt đất.
Buổi chiều Ninh Trừng được người nhà đưa tới, nhưng cô ấy không để bọn họ giúp mình sắp xếp hành lý. Lần đầu tiên cô ấy vào ở ký túc xá nên rất hiếu kỳ, nhưng lúc cô ấy đến thì không thấy ai trong phòng. Cô ấy thong thả gỡ từng món đồ ra rồi sắp xếp vào phòng. Lúc Long Ngọ mở cửa, cô ấy đang ngồi trên mặt đất nói chuyện với con búp bê trong vali của mình.
“Cậu là… Bạn cùng phòng? Tớ tên là Ninh Trừng, Ninh trong yên tĩnh, Trừng trong trong veo.” Ninh Trừng đứng lên, mắt to xoay chuyển. Lúc đầu cô ấy định hỏi Long Ngọ là ai, lại nhớ đến nửa câu sau mà Long Ngọ vừa nói lúc nãy. Cô ấy đột nhiên cảm thấy may mà phanh kịp.
“Ừ.” Long Ngọ thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Thật ra cô mới đến vào xế chiều hôm nay, trước đó thủ tục trở lại trường đã được ba mẹ làm giúp. Buổi chiều vừa xuống máy bay thì mẹ cô đã đưa cho cô giấy báo danh, cô lập tức chạy tới trường bỏ hành lý vào ký túc xá. Khi đó chắc bà dì đã đi tản bộ nên không nhìn thấy cô.
Đại học D không chỉ có phong cách học tập tự do, mà ở phương diện khác cũng rất coi trọng tâm nguyện của sinh viên. Ký túc xá phân làm mấy loại, thật sự không muốn ở chung thì có thể thêm tiền để ở phòng một người, cũng làm giảm bớt các loại mâu thuẫn nảy sinh. Còn cái gọi là nhiều người ở chung một phòng có thể thúc đẩy phát triển tình cảm giữa các bạn học, thì nhóm lãnh đạo đại học D bày tỏ: Tùy.
Thi Sơn Thanh ở phòng một người, không hẳn là cậu không muốn giao lưu với những bạn khác, mà là cậu có bệnh thích sạch sẽ.
Vừa về phòng, Thi Sơn Thanh cũng không còn tâm trạng đọc sách nữa. Cậu ném quyển sách cậu vừa mới mang về lên bàn, Thi Sơn Thanh nhíu chặt mày.
Trước giờ, cậu luôn tiếp nhận nền giáo dục cao cấp. Mẹ cậu là vũ công, điều này khiến Thi Sơn Thanh có yêu cầu tương đối cao đối với bản thân. Mặc kệ là trước mặt hay sau lưng người khác, cậu đều duy trì cái vẻ tao nhã không chút rung động ấy.
Thế nhưng, tối nay cậu lại bị người khác dọa cho phát run! Tuy rằng chỉ một thoáng và hẳn là không có ai nhìn thấy.
Không, cái người tên Long Ngọ gần cậu như vậy nhất định đã phát hiện ra.
Nghĩ vậy, Thi Sơn Thanh cũng hoàn toàn ác cảm với cái tên “Lính xuất ngũ” mới chuyển tới kia luôn. Cậu không phải người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng không hề hào phóng.
Chờ Thi Sơn Thanh tắm rửa xong đi ra thì cũng đã khuya. Cậu mở di động trả lời mấy cái tin nhắn, cẩn thận sấy khô tóc rồi mới lên giường đi ngủ.
Cả dãy nhà này đều là phòng một người, được xây như kiểu căn hộ giống bên ngoài. Bình thường cũng không có các bác hay các dì trông coi. Sinh viên ở đây có thể tự do ra vào, nhưng giá ở đây không hề rẻ.
Thi Sơn Thanh ở tầng sáu, cửa sổ mở. Trời tháng chín vẫn còn oi bức, nhưng mở điều hòa hiển nhiên cũng không phải là lựa chọn tốt, cũng may còn có chút gió.
Một giờ sáng, toàn bộ đèn trong trường đều tắt, một màu tối đen.
Gió thổi bay rèm tầng sáu. Ánh trăng sáng tỏ rọi vào phòng, rọi đến người đang ngủ say trên cái giường màu xám đậm.
Khuôn mặt tuấn tú được ánh trăng chiếu rọi, đổ bóng sống mũi cao thẳng lên má phải. Nhìn cậu như một thiên sứ, thuần khiết vô tư.
Mà ở ký túc xá nữ, Long Ngọ vẫn chưa ngủ. Cô vẫn chưa quen thuộc với sự im lặng và môi trường không có nguy hiểm này. Hai năm vẫn luôn sống trong cảnh khẩn trương cao độ, đột nhiên trở về khiến cô không kịp thích ứng.
Trước đây cô bị cha mẹ bắt đi làm lính, cấp trên lại chọn trúng cô. Cô còn cho rằng sau này sẽ không quay lại trường học nữa. Nhưng xảy ra một việc, nên cha mẹ cô kiên quyết bắt cô quay về.
Về sau chắc là sẽ không được đi nữa, lần đầu tiên Long Ngọ có cảm giác thất vọng.
“Bạn học, tôi có thể ngồi đây không?”
Thi Sơn Thanh ngẩng đầu nhìn nam sinh tóc húi cua đang nói, vô cảm gật đầu.
Đây là một phòng học kiểu cũ, thậm chí còn có bàn ghế riêng biệt.
Lớp Thi Sơn Thanh có tổng cộng hai mươi người. Chỗ ngồi trong phòng học cũng không còn nhiều, ngoài vị trí bên cạnh cậu ra thì chỉ còn lại vị trí sát bục giảng. Nhìn nam sinh này có vẻ lạ mặt, chắc không phải lớp cậu, đoán chừng là đến để tán gái.
Tiếng kéo ghế vang lên, người hỏi đã ngồi xuống. Thi Sơn Thanh đảo mắt qua bên cạnh, người này không mang sách vở gì cả. Cậu luôn thấy kiểu người như thế rất phiền.
“Ồ, cậu là bạn học mới đó hả?” Lớp trưởng ngồi đằng trước quay đầu xuống, hỏi người ngồi bên cạnh Thi Sơn Thanh.
“Ừ, mới tới.” Giọng trầm ngược lại không khiến người ta ghét.
Mới tới? Thì ra là cậu ta.
Thi Sơn Thanh nhớ lại lúc mình đi giao tài liệu, tai cậu nghe được giáo viên hướng dẫn nói có lính xuất ngũ mới về sẽ vào học lớp bọn cậu. Bởi vì lúc ấy giáo viên hướng dẫn có nhắc đến lớp bọn cậu với một giáo viên khác, nên Thi Sơn Thanh mới lưu tâm nghe.
Thi Sơn Thanh dời sự chú ý về lại cuốn sách cậu đang mở, trong đầu thoáng có suy nghĩ: Lính xuất ngũ còn không cao bằng cậu.
Đúng bảy giờ, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp. Đây là thông lệ của đại học D, mỗi lớp chỉ bố trí một giáo viên chủ nhiệm, cho đến lúc tốt nghiệp luôn. Chỉ có thể nói, không thể khinh thường tài lực của đại học D mà thôi.
Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên đầu hói, mặt mũi hồng hào, có đầy đam mê với môn chuyên nghành.
“Được rồi, trật tự đi!” Chủ nhiệm lớp gõ sổ điểm danh lên bàn, “Toàn học sinh cũ nên tôi chẳng có gì để nói nữa, điểm danh xong, người đến đầy đủ thì được về.”
Bên dưới reo hò một trận, thậm chí có nam sinh không sợ chết còn hôn gió với chủ nhiệm lớp.
Bởi vì khai giảng xong là đến cuối tuần, nên trường học muốn điểm danh vào tối nay.
Vì ai cũng muốn về sớm, cho nên lúc điểm danh mọi người đều hết sức trật tự. Danh sách này vẫn được sắp xếp dựa trên điểm thi đại học lúc nhập học năm nhất, Thi Sơn Thanh là người đầu tiên bị điểm danh. Cậu đáp có một tiếng rồi lại nhìn vào sách.
Người không nhiều, hai mươi người nhanh chóng điểm danh xong. Chủ nhiệm lớp thong thả điểm danh cái tên cuối cùng: “Long Ngọ.”
Không có ai đáp lại.
“Long Ngọ?” Đây là lần thứ hai.
Vẫn không có ai đáp lại.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nụ cười trên mặt chủ nhiệm lớp nhạt dần. Ông ta đặt danh sách lên bàn, đưa tay sờ cái đầu hói bóng loáng của mình, lại gọi một tiếng: “Long Ngọ!”
Lúc này, một tiếng “Rầm”, người bên cạnh Thi Sơn Thanh đã có hành động!
Chỉ thấy cậu ta đột ngột đứng lên, dáng đứng thẳng tắp. Nhưng bởi vì tốc độ cậu ta quá nhanh nên ghế bị ngã ngửa ra đất.
Sau đó cậu ta lớn tiếng hét: “Có!”
Mọi người ồ lên, ngay cả Thi Sơn Thanh cũng bị làm cho giật mình. Quyển sách trên tay cậu suýt nữa thì rơi mất vì cậu run lên.
Dường như, tiếng động chói tai phát ra từ ghế dựa vẫn còn vang vọng thật lâu trong cái phòng học cũ rít này. Mọi người đều quay đầu nhìn cái cậu tên Long Ngọ kia. Chủ nhiệm lớp cũng đứng đó trừng mắt sững sờ.
Một tiếng “Có” tựa như dội vào trong tim mọi người. Nếu có ai ở đây sẽ phát hiện mọi người đều đã bị dọa cho ngu người rồi.
Thi Sơn Thanh phản ứng lại trước tiên. Cậu cụp mắt tiếp tục đọc sách của mình. Chẳng qua là đọc có vào hay không thì chỉ có mình cậu biết.
Chủ nhiệm lớp nuốt nước bọt, sau đó gật đầu. Ông ta làm bộ không có việc gì nói: “Được rồi, mọi người về đi.”
Lúc này bầu không khí trong lớp mới từ từ biến đổi. Người nên xách cặp đi về thì đi về, kẻ nên đi hẹn hò thì đi hẹn hò.
Về phần đương sự… Đương nhiên cũng vô cùng xấu hổ.
Long Ngọ giấu hết cảm xúc dưới khuôn mặt đơ, cô đi từ từ về phòng mình.
Cô mới về từ trong quân đội. Ở đó cô có số hiệu, và những người ở đó thì không thường gọi cái tên này của cô. Cho nên bị gọi điểm danh cả buổi cô cũng không có phản ứng. Hơn nữa, trong quân đội phải đáp lại: “Có!” thật to và rõ, bằng không sẽ bị phạt.
Cô quen rồi.
Phải học cách kiềm nén, kiềm nén bản thân… Long Ngọ mặt đơ mặc niệm trong lòng trên đường về phòng.
Ký túc xá mới được phân ngày hôm qua, cộng thêm Long Ngọ thì trong phòng có tổng cộng ba người. Cô nghe nói phòng có một sinh viên đại học năm nhất, không biết đã đến chưa. Một người khác là sinh viên năm ba, bọn họ đều học cùng một chuyên ngành.
“Cậu kia, cậu đang làm gì đấy?” Long Ngọ vừa mới mở cửa, dì quản lý túc xá đã chạy đến hỏi.
Bà dì nhìn thẻ trong tay Long Ngọ, lại nhìn Long Ngọ, cuối cùng nổi giận: “Nam sinh các cậu cứ nghĩ cái gì vậy? Lần trước lấy thẻ của bạn gái mở cửa, tốt xấu gì còn biết đội tóc giả trà trộn vào. Cậu cứ như vậy?”
Dì quản lý túc xá tức giận chỉ tóc Long Ngọ.
“Tưởng dì bị ngu hả? Thanh niên các cậu đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, bạn gái cậu là cô nào?” Bà dì giật thẻ trong tay Long Ngọ, nheo mắt lại nhìn, định xem là sinh viên lớp nào.
“…” Là lính mới về, Long Ngọ cảm giác tính cách của mình dường như đã thay đổi.
Khuôn mặt của cô mờ nhạt, không có nét gì đặc biệt, trước đây để tóc ngang vai thì còn tốt. Hiện tại cô để tóc húi cua, chân thì dài, lại thêm khí thế lịch lãm đầy mình, rất khó làm cho người ta nghĩ khuôn mặt này là của nữ sinh.
“Chuyên ngành quản lý kinh tế… Long Ngọ…” Dì quản lý túc xá vừa đọc thông tin trên cái thẻ trong tay, vừa ngẩng đầu nhìn Long Ngọ, cố gắng nhìn ra vẻ lung túng muốn nhận sai của cậu nam sinh này. Kết quả bà vừa nhìn thấy ảnh trên thẻ thì sửng sốt, lại lấy kính lão từ trong túi đeo lên tai cẩn thận nhìn lại lần nữa.
“Long Ngọ… Giới tính… Nữ.” Khuôn mặt của bà dì đột nhiên hòa nhã hơn: “Chàng trai đến tìm chị gái hay tìm em gái đây?”
Gần đây có sinh viên năm nhất vừa vào, dì quản lý túc xá tưởng Long Ngọ là em trai của nữ sinh nào đó.
“Sau này không được thế này nữa…”
“Dì à, con chính là Long Ngọ.” Long Ngọ chỉ cái thẻ trên tay bà dì rồi ngắt lời.
“… Ha ha, cô bé nhìn đầy sức sống đó.” Dì quản lý túc xá cũng hơi xấu hổ. Lúc nãy bà ta vừa hung dữ một trận, kết quả lại là hiểu lầm.
“Vậy… Dì ơi con về ký túc xá đây.” Long Ngọ muốn lấy lại thẻ sinh viên.
“À à, con cầm đi, xem trí nhớ của dì này!” Dì quản lý túc xá vội vàng đưa thẻ sinh viên cho Long Ngọ.
Chờ Long Ngọ đi rồi, dì quản lý túc xá mới nhỏ giọng nói thầm: “Khuôn mặt đó, cái tên đó… Không thể trách mình nhận nhầm được.”
Có vết xe đổ lúc nãy, nên khi Long Ngọ mở cửa nhìn thấy bạn cùng phòng mới đã tự giới thiệu trước.
“Long Ngọ, nữ sinh.” Sau đó vươn tay nghiêm túc nhìn Ninh Trừng đang ngồi trên mặt đất.
Buổi chiều Ninh Trừng được người nhà đưa tới, nhưng cô ấy không để bọn họ giúp mình sắp xếp hành lý. Lần đầu tiên cô ấy vào ở ký túc xá nên rất hiếu kỳ, nhưng lúc cô ấy đến thì không thấy ai trong phòng. Cô ấy thong thả gỡ từng món đồ ra rồi sắp xếp vào phòng. Lúc Long Ngọ mở cửa, cô ấy đang ngồi trên mặt đất nói chuyện với con búp bê trong vali của mình.
“Cậu là… Bạn cùng phòng? Tớ tên là Ninh Trừng, Ninh trong yên tĩnh, Trừng trong trong veo.” Ninh Trừng đứng lên, mắt to xoay chuyển. Lúc đầu cô ấy định hỏi Long Ngọ là ai, lại nhớ đến nửa câu sau mà Long Ngọ vừa nói lúc nãy. Cô ấy đột nhiên cảm thấy may mà phanh kịp.
“Ừ.” Long Ngọ thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Thật ra cô mới đến vào xế chiều hôm nay, trước đó thủ tục trở lại trường đã được ba mẹ làm giúp. Buổi chiều vừa xuống máy bay thì mẹ cô đã đưa cho cô giấy báo danh, cô lập tức chạy tới trường bỏ hành lý vào ký túc xá. Khi đó chắc bà dì đã đi tản bộ nên không nhìn thấy cô.
Đại học D không chỉ có phong cách học tập tự do, mà ở phương diện khác cũng rất coi trọng tâm nguyện của sinh viên. Ký túc xá phân làm mấy loại, thật sự không muốn ở chung thì có thể thêm tiền để ở phòng một người, cũng làm giảm bớt các loại mâu thuẫn nảy sinh. Còn cái gọi là nhiều người ở chung một phòng có thể thúc đẩy phát triển tình cảm giữa các bạn học, thì nhóm lãnh đạo đại học D bày tỏ: Tùy.
Thi Sơn Thanh ở phòng một người, không hẳn là cậu không muốn giao lưu với những bạn khác, mà là cậu có bệnh thích sạch sẽ.
Vừa về phòng, Thi Sơn Thanh cũng không còn tâm trạng đọc sách nữa. Cậu ném quyển sách cậu vừa mới mang về lên bàn, Thi Sơn Thanh nhíu chặt mày.
Trước giờ, cậu luôn tiếp nhận nền giáo dục cao cấp. Mẹ cậu là vũ công, điều này khiến Thi Sơn Thanh có yêu cầu tương đối cao đối với bản thân. Mặc kệ là trước mặt hay sau lưng người khác, cậu đều duy trì cái vẻ tao nhã không chút rung động ấy.
Thế nhưng, tối nay cậu lại bị người khác dọa cho phát run! Tuy rằng chỉ một thoáng và hẳn là không có ai nhìn thấy.
Không, cái người tên Long Ngọ gần cậu như vậy nhất định đã phát hiện ra.
Nghĩ vậy, Thi Sơn Thanh cũng hoàn toàn ác cảm với cái tên “Lính xuất ngũ” mới chuyển tới kia luôn. Cậu không phải người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng không hề hào phóng.
Chờ Thi Sơn Thanh tắm rửa xong đi ra thì cũng đã khuya. Cậu mở di động trả lời mấy cái tin nhắn, cẩn thận sấy khô tóc rồi mới lên giường đi ngủ.
Cả dãy nhà này đều là phòng một người, được xây như kiểu căn hộ giống bên ngoài. Bình thường cũng không có các bác hay các dì trông coi. Sinh viên ở đây có thể tự do ra vào, nhưng giá ở đây không hề rẻ.
Thi Sơn Thanh ở tầng sáu, cửa sổ mở. Trời tháng chín vẫn còn oi bức, nhưng mở điều hòa hiển nhiên cũng không phải là lựa chọn tốt, cũng may còn có chút gió.
Một giờ sáng, toàn bộ đèn trong trường đều tắt, một màu tối đen.
Gió thổi bay rèm tầng sáu. Ánh trăng sáng tỏ rọi vào phòng, rọi đến người đang ngủ say trên cái giường màu xám đậm.
Khuôn mặt tuấn tú được ánh trăng chiếu rọi, đổ bóng sống mũi cao thẳng lên má phải. Nhìn cậu như một thiên sứ, thuần khiết vô tư.
Mà ở ký túc xá nữ, Long Ngọ vẫn chưa ngủ. Cô vẫn chưa quen thuộc với sự im lặng và môi trường không có nguy hiểm này. Hai năm vẫn luôn sống trong cảnh khẩn trương cao độ, đột nhiên trở về khiến cô không kịp thích ứng.
Trước đây cô bị cha mẹ bắt đi làm lính, cấp trên lại chọn trúng cô. Cô còn cho rằng sau này sẽ không quay lại trường học nữa. Nhưng xảy ra một việc, nên cha mẹ cô kiên quyết bắt cô quay về.
Về sau chắc là sẽ không được đi nữa, lần đầu tiên Long Ngọ có cảm giác thất vọng.
/74
|