- Cái này không thành vấn đề, nếu như ngươi thực sự lo lắng, vậy nhân lúc đại nạn của ta còn chưa có buông xuống lấy yêu tộc mấy miếng thịt, không được ta liền đi giết Côn Bằng kia. Coi như lão già Yêu Tôn kia nổi giận, nhiều nhất ta liều mạng với hắn một phen, dù sao thì đại nạn buông xuống...
- Dừng, dừng, dừng lại! Đầu tiên ta nói cái gì ngươi đi làm cái đó, sau đó có chuyện gì ngươi đi tìm những lão bất tử kia thương lượng, bên Côn Bằng Đại Đế ngươi cũng không cần động thủ.
Trình Cung cảm giác đầu mình sắp nổ, chỉ có năm đó mình nhận thức loại tồn tại thượng hạng này mới có thể làm cho hắn như vậy, ngươi lại không thể làm gì với hắn.
- Hảo. Ta sẽ đi tìm những lão bất tử kia.
- Như vậy đi, bây giờ ngươi trở về Linh Sơn, bên ông ngoại ta sợ yêu tộc sẽ có động tác. Đặc biệt là Côn Bằng Đại Đế.
Chuyện nên nói cũng đã nói xong, Trình Cung phát hiện thực sự không có biện pháp hàn huyên nữa, thẳng thắn để Thanh Trúc Đạo Tôn mau trở về. Trên thực tế đây chỉ là một cái phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn, có trở về hay không cũng không ảnh hưởng những chuyện khác.
- Kỳ thực coi như phân thân, ở lại thời gian dài trên Cửu Châu đại địa cũng không dễ. Như vậy sẽ làm tuổi thọ bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, sau đó Trình Cung lại bổ sung một câu, hắn nói câu này là lời nói thật.
- Ừm, đại nạn của ta sắp buông xuống, xác thực không thích hợp ở lại nơi này, hai người các ngươi cũng tiến vào đi.
Thanh Trúc Đạo Tôn nói xong khoát tay một cái, nguyên bản Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đứng bên ngoài đã xuất hiện ở bên cạnh Trình Cung cùng Thanh Trúc Đạo Tôn.
Tuy giờ khắc này phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn cũng bảo trì lực lượng ở trình độ nửa bước Thiên Tôn, là cực hạn của Cửu Châu đại địa. Nhưng nhất cử nhất động của hắn hiển nhiên không phải là Lô Quân Hạo có khả năng so sánh.
- Bái kiến sư tôn.
Hiển nhiên Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đã sớm quen loại chuyện này, phản ứng rất nhanh lập tức thi lễ.
- Chào sư thúc các ngươi đi, sau này có cái gì không hiểu thì hỏi sư thúc các ngươi, hắn dạy đồ đệ tốt hơn ta, hắn nói chính là lời ta nói. Sau này học nhiều với sư thúc các ngươi một ít.
Đại nạn của ta sắp buông xuống, sau này các ngươi có khó khăn gì liền tìm sư thúc.
- A...
Thiết Thiên Chuy há to mồm. Khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn sư phụ của mình, lại nhìn về phía Trình Cung, không nghe lầm chứ.
Sư... Sư thúc...
Vạn Ngạo cũng không dám tin tưởng, trước đó thái độ của Thanh Trúc Đạo Tôn đối với Trình Cung bọn họ cũng đã cảm giác được khiếp sợ cực kỳ, bởi vì coi như hết thảy người của các thế lực lớn trên Cửu Châu đại địa tới, sư tôn cũng sẽ không liếc bọn hắn một cái, sao Trình Cung này lại được như vậy, lẽ nào hắn nhận thức sư tôn?
Vừa nãy Vạn Ngạo còn đang suy nghĩ, sau đó nghĩ đến biểu hiện của Trình Cung trong tư liệu, hình như Trình Cung có một sư phụ rất thần bí, lẽ nào là bởi vì sư phụ hắn quen biết cùng sư tôn?
Rất có thể, hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới phương diện này.
Nhưng một khắc này hắn phát hiện tất cả những gì mình nghĩ tới đều sai rồi, sư thúc, dĩ nhiên mình cùng Thiết Thiên Chuy phải gọi hắn là sư thúc, nói như vậy bản thân hắn cùng sư tôn là một bối phận, ngang hàng luận giao, điều này sao có thể?
Sư tôn là nhân vật tồn tại từ thời đại viễn cổ, làm sao có khả năng biết... còn ngang hàng luận giao. với hắn...
Rối loạn, đều rối loạn.
Còn nói có khó khăn tìm hắn, thân phận của hai người Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đều không kém Trình Cung, nói đến phương diện khác còn cao hơn một ít, muốn nói tìm cũng là Trình Cung tìm bọn hắn a.
Hai người đều hoài nghi mình nghe lầm, hoặc đây là sư tôn đang nói đùa, nhưng sự thực rõ ràng không phải như vậy.
Thanh Trúc Đạo Tôn nói ra, tuyệt đối sẽ không nói giỡn, đặc biệt là với đồ đệ như bọn hắn.
- Thiết Thiên Chuy gặp gỡ... Sư... Sư thúc!
Thiết Thiên Chuy gãi đầu, sau đó vẫn cung kính thi lễ.
- Sư thúc!
Vạn Ngạo cũng thi lễ theo, miệng hơi mở ra, nhưng âm thanh không lớn, có lẽ chỉ có hắn mới nghe được.
- Chỉ một lần này, lần sau lại dám hoài nghi sư phụ, các ngươi nên làm gì thì đi làm cái đó, đại nạn của ta sắp buông xuống, cũng chỉ có thể quan tâm các ngươi lần này, lại đây gặp gỡ sư thúc các ngươi.
Thanh Trúc Đạo Tôn là người rất gàn bướng, phương diện này lại càng coi trọng.
Trước đây thu qua đồ đệ, nhưng đều đã chết đi, vốn là hắn không muốn thu đệ tử nữa, nhưng Tứ phương lâu cùng Luyện khí sư liên minh đều là lão hữu năm đó sáng tạo, nhận uỷ thác chăm nom, cuối cùng vẫn quyết định nhận hai người này.
Hai người này chần chờ, đặc biệt là âm thanh của Vạn Ngạo rất nhỏ, lập tức âm thanh của Thanh Trúc Đạo Tôn trở nên cực kỳ cô hàn, giờ khắc này Thanh Trúc Đạo Tôn làm cho người ta có một cảm giác không rét mà run, cho dù là Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy cũng là lần đầu tiên cảm nhận được.
Hai người bọn họ quá rõ ràng sư tôn của mình, đây là nổi giận thực sự, nổi giận chưa từng có.
Sư tôn chiếu cố Tứ phương lâu cùng Luyện khí sư liên minh vô số năm, cuối cùng ngoại lệ thu hai người bọn họ làm đồ đệ, ân tình này còn lớn hơn trời, hơn nữa ân sư như cha.
- Rầm...
Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đồng thời quỳ xuống:
- Xin sư tôn bớt giận, xin sư tôn bớt giận.
Phản ứng của hai người kỳ thực cũng coi như bình thường, Trình Cung vừa muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy Thanh Trúc Đạo Tôn nhìn về phía hắn lắc lắc đầu, bình thường đều là Trình Cung ngăn Thanh Trúc Đạo Tôn nói chuyện, nhưng lần này lại là Thanh Trúc Đạo Tôn ngăn Trình Cung.
Trình Cung bất đắc dĩ, chỉ có thể không nói cái gì nữa, đây chính là cố chấp cùng ngạo khí của Thanh Trúc Đạo Tôn phát ra từ trong xương, đó là một loại cố chấp cùng ngông nghênh khiến cho người ta mặc dù không thích nhưng cũng kính nể.
- Sư phụ đã nói với các ngươi, chẳng lẽ còn cần các ngươi khảo chứng, hoài nghi sao? Sư thúc ngươi như thế nào, là các ngươi có khả năng lý giải sao? Nếu như đặt ở trước đây, chỉ là điểm này ta liền phạt các ngươi khổ tu trăm năm...
Giờ khắc này Trình Cung không mở miệng không được khuyên nhủ:
- Quên đi, người không biết không có tội, bọn họ cũng là nhất thời không có thích ứng. Nếu như thật cho bọn họ ở trước mặt người khác gọi ta là sư thúc, bây giờ ta sẽ có phiền phức, trong lòng bọn hắn rõ ràng là được, sau này gọi ta là đại thiếu là được rồi.
- Sư tôn bớt giận, Vạn Ngạo bái kiến sư thúc.
Giờ khắc này trong lòng Vạn Ngạo chỉ có khiếp sợ, nếu như chỉ là quan hệ ở bề ngoài, sư tôn không thể nào coi trọng như vậy.
Cái này cần bao nhiêu thân cận cùng quan hệ mới có thể làm cho sư tôn như vậy, điều này nói rõ ở trong lòng sư tôn, Trình Cung tuyệt đối là đồng nhất bối phận, bạn tốt chí thân với hắn, bằng không không thể nào coi trọng như vậy.
Phải biết rằng, ở bất kỳ địa phương nào, có chút quan hệ nhìn như không có vấn đề, mọi người mặc kệ tuổi tác lớn nhỏ, chỉ cần thân phận, lực lượng không kém nhiều là có thể ngang hàng nói chuyện.
- Dừng, dừng, dừng lại! Đầu tiên ta nói cái gì ngươi đi làm cái đó, sau đó có chuyện gì ngươi đi tìm những lão bất tử kia thương lượng, bên Côn Bằng Đại Đế ngươi cũng không cần động thủ.
Trình Cung cảm giác đầu mình sắp nổ, chỉ có năm đó mình nhận thức loại tồn tại thượng hạng này mới có thể làm cho hắn như vậy, ngươi lại không thể làm gì với hắn.
- Hảo. Ta sẽ đi tìm những lão bất tử kia.
- Như vậy đi, bây giờ ngươi trở về Linh Sơn, bên ông ngoại ta sợ yêu tộc sẽ có động tác. Đặc biệt là Côn Bằng Đại Đế.
Chuyện nên nói cũng đã nói xong, Trình Cung phát hiện thực sự không có biện pháp hàn huyên nữa, thẳng thắn để Thanh Trúc Đạo Tôn mau trở về. Trên thực tế đây chỉ là một cái phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn, có trở về hay không cũng không ảnh hưởng những chuyện khác.
- Kỳ thực coi như phân thân, ở lại thời gian dài trên Cửu Châu đại địa cũng không dễ. Như vậy sẽ làm tuổi thọ bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, sau đó Trình Cung lại bổ sung một câu, hắn nói câu này là lời nói thật.
- Ừm, đại nạn của ta sắp buông xuống, xác thực không thích hợp ở lại nơi này, hai người các ngươi cũng tiến vào đi.
Thanh Trúc Đạo Tôn nói xong khoát tay một cái, nguyên bản Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đứng bên ngoài đã xuất hiện ở bên cạnh Trình Cung cùng Thanh Trúc Đạo Tôn.
Tuy giờ khắc này phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn cũng bảo trì lực lượng ở trình độ nửa bước Thiên Tôn, là cực hạn của Cửu Châu đại địa. Nhưng nhất cử nhất động của hắn hiển nhiên không phải là Lô Quân Hạo có khả năng so sánh.
- Bái kiến sư tôn.
Hiển nhiên Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đã sớm quen loại chuyện này, phản ứng rất nhanh lập tức thi lễ.
- Chào sư thúc các ngươi đi, sau này có cái gì không hiểu thì hỏi sư thúc các ngươi, hắn dạy đồ đệ tốt hơn ta, hắn nói chính là lời ta nói. Sau này học nhiều với sư thúc các ngươi một ít.
Đại nạn của ta sắp buông xuống, sau này các ngươi có khó khăn gì liền tìm sư thúc.
- A...
Thiết Thiên Chuy há to mồm. Khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn sư phụ của mình, lại nhìn về phía Trình Cung, không nghe lầm chứ.
Sư... Sư thúc...
Vạn Ngạo cũng không dám tin tưởng, trước đó thái độ của Thanh Trúc Đạo Tôn đối với Trình Cung bọn họ cũng đã cảm giác được khiếp sợ cực kỳ, bởi vì coi như hết thảy người của các thế lực lớn trên Cửu Châu đại địa tới, sư tôn cũng sẽ không liếc bọn hắn một cái, sao Trình Cung này lại được như vậy, lẽ nào hắn nhận thức sư tôn?
Vừa nãy Vạn Ngạo còn đang suy nghĩ, sau đó nghĩ đến biểu hiện của Trình Cung trong tư liệu, hình như Trình Cung có một sư phụ rất thần bí, lẽ nào là bởi vì sư phụ hắn quen biết cùng sư tôn?
Rất có thể, hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới phương diện này.
Nhưng một khắc này hắn phát hiện tất cả những gì mình nghĩ tới đều sai rồi, sư thúc, dĩ nhiên mình cùng Thiết Thiên Chuy phải gọi hắn là sư thúc, nói như vậy bản thân hắn cùng sư tôn là một bối phận, ngang hàng luận giao, điều này sao có thể?
Sư tôn là nhân vật tồn tại từ thời đại viễn cổ, làm sao có khả năng biết... còn ngang hàng luận giao. với hắn...
Rối loạn, đều rối loạn.
Còn nói có khó khăn tìm hắn, thân phận của hai người Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đều không kém Trình Cung, nói đến phương diện khác còn cao hơn một ít, muốn nói tìm cũng là Trình Cung tìm bọn hắn a.
Hai người đều hoài nghi mình nghe lầm, hoặc đây là sư tôn đang nói đùa, nhưng sự thực rõ ràng không phải như vậy.
Thanh Trúc Đạo Tôn nói ra, tuyệt đối sẽ không nói giỡn, đặc biệt là với đồ đệ như bọn hắn.
- Thiết Thiên Chuy gặp gỡ... Sư... Sư thúc!
Thiết Thiên Chuy gãi đầu, sau đó vẫn cung kính thi lễ.
- Sư thúc!
Vạn Ngạo cũng thi lễ theo, miệng hơi mở ra, nhưng âm thanh không lớn, có lẽ chỉ có hắn mới nghe được.
- Chỉ một lần này, lần sau lại dám hoài nghi sư phụ, các ngươi nên làm gì thì đi làm cái đó, đại nạn của ta sắp buông xuống, cũng chỉ có thể quan tâm các ngươi lần này, lại đây gặp gỡ sư thúc các ngươi.
Thanh Trúc Đạo Tôn là người rất gàn bướng, phương diện này lại càng coi trọng.
Trước đây thu qua đồ đệ, nhưng đều đã chết đi, vốn là hắn không muốn thu đệ tử nữa, nhưng Tứ phương lâu cùng Luyện khí sư liên minh đều là lão hữu năm đó sáng tạo, nhận uỷ thác chăm nom, cuối cùng vẫn quyết định nhận hai người này.
Hai người này chần chờ, đặc biệt là âm thanh của Vạn Ngạo rất nhỏ, lập tức âm thanh của Thanh Trúc Đạo Tôn trở nên cực kỳ cô hàn, giờ khắc này Thanh Trúc Đạo Tôn làm cho người ta có một cảm giác không rét mà run, cho dù là Vạn Ngạo cùng Thiết Thiên Chuy cũng là lần đầu tiên cảm nhận được.
Hai người bọn họ quá rõ ràng sư tôn của mình, đây là nổi giận thực sự, nổi giận chưa từng có.
Sư tôn chiếu cố Tứ phương lâu cùng Luyện khí sư liên minh vô số năm, cuối cùng ngoại lệ thu hai người bọn họ làm đồ đệ, ân tình này còn lớn hơn trời, hơn nữa ân sư như cha.
- Rầm...
Thiết Thiên Chuy cùng Vạn Ngạo đồng thời quỳ xuống:
- Xin sư tôn bớt giận, xin sư tôn bớt giận.
Phản ứng của hai người kỳ thực cũng coi như bình thường, Trình Cung vừa muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy Thanh Trúc Đạo Tôn nhìn về phía hắn lắc lắc đầu, bình thường đều là Trình Cung ngăn Thanh Trúc Đạo Tôn nói chuyện, nhưng lần này lại là Thanh Trúc Đạo Tôn ngăn Trình Cung.
Trình Cung bất đắc dĩ, chỉ có thể không nói cái gì nữa, đây chính là cố chấp cùng ngạo khí của Thanh Trúc Đạo Tôn phát ra từ trong xương, đó là một loại cố chấp cùng ngông nghênh khiến cho người ta mặc dù không thích nhưng cũng kính nể.
- Sư phụ đã nói với các ngươi, chẳng lẽ còn cần các ngươi khảo chứng, hoài nghi sao? Sư thúc ngươi như thế nào, là các ngươi có khả năng lý giải sao? Nếu như đặt ở trước đây, chỉ là điểm này ta liền phạt các ngươi khổ tu trăm năm...
Giờ khắc này Trình Cung không mở miệng không được khuyên nhủ:
- Quên đi, người không biết không có tội, bọn họ cũng là nhất thời không có thích ứng. Nếu như thật cho bọn họ ở trước mặt người khác gọi ta là sư thúc, bây giờ ta sẽ có phiền phức, trong lòng bọn hắn rõ ràng là được, sau này gọi ta là đại thiếu là được rồi.
- Sư tôn bớt giận, Vạn Ngạo bái kiến sư thúc.
Giờ khắc này trong lòng Vạn Ngạo chỉ có khiếp sợ, nếu như chỉ là quan hệ ở bề ngoài, sư tôn không thể nào coi trọng như vậy.
Cái này cần bao nhiêu thân cận cùng quan hệ mới có thể làm cho sư tôn như vậy, điều này nói rõ ở trong lòng sư tôn, Trình Cung tuyệt đối là đồng nhất bối phận, bạn tốt chí thân với hắn, bằng không không thể nào coi trọng như vậy.
Phải biết rằng, ở bất kỳ địa phương nào, có chút quan hệ nhìn như không có vấn đề, mọi người mặc kệ tuổi tác lớn nhỏ, chỉ cần thân phận, lực lượng không kém nhiều là có thể ngang hàng nói chuyện.
/1050
|