CHƯƠNG 7
Cô nói nhanh giống như viên đạn bay ra nhưng lại nói rất cẩn thận, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Không phải Lâm Viễn Hàng không biết sức học của con gái, mặc dù ông rất cưng chiều đứa con bảo bối này nhưng ở phương diện học tập thì vô cùng nghiêm khắc. Vậy nên Lâm Ảnh Hàn bình thường có thể cười đùa với ông, thái độ lúc này lại căng thẳng nghiêm túc.
Ông trầm ngâm một lát, cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho con gái nếu không sẽ phản tác dụng. Lúc chuyển tay lái, ông đột nhiên nghĩ đến, chẳng phải Lâm Mục Thanh học chuyên ngành toán học hay sao? Đúng là đi tìm mòn giày cũng không tìm được, hóa ra gia sư lại ở ngay bên cạnh.
“Mục Thanh, con thấy sao?” Ông không trả lời con gái mà hỏi đến Lâm Mục Thanh đang ngồi bên ghế phụ.
Lâm Mục Thanh không ngờ chuyện này lại dính dáng đến mình nhanh như thế, anh hơi sửng sốt “Bài thi cấp ba chắc cũng không quá khó, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể đến hỏi con, con có thể giải đáp. Còn về phần dì Đồng, con không giải quyết được.”
Anh nói thẳng thắn, biểu cảm lạnh nhạt, không phát hiện được bất cứ cảm xúc khác thường nào, chỉ khẽ liếc nhìn biểu cảm nôn nóng của cô gái nhỏ thông qua kính chiếu hậụ
“Ảnh Hàn, còn không mau cảm ơn anh trai đi. Ba sẽ nói với mẹ giúp con.”
Phù… Cô thở phào như trút được gánh nặng, chỉ cần giấu mẹ trước là được, những chuyện sau đó có thể từ từ giải quyết.
“Bây giờ lấy bài thi ra cho anh trai của con xem qua một lượt, lát nữa về nhà giải lại một lượt để nhớ kĩ, tránh lần sau lại tái phạm.” Không đợi cô hoàn hồn, Lâm Viễn Hàng lại lần nữa cho cô trải nghiệm cảm giác sét đánh ngang tai.
Vì sao lại bắt cô công khai bài thi 36 điểm này trước mặt mọi người chứ Lần này thật sự toang rồi…
Cô chậm rãi lấy bài thi từ trong cặp ra, dùng tốc độ chậm nhất đưa cho người đàn ông ngồi ở ghế phụ. Đôi mắt cứ rũ xuống không dám nhìn anh.
Lâm Mục Thanh nhận lấy bài thở, mở ra xem một lượt. Biểu cảm của anh vẫn lạnh nhạt không có gì thay đổi như vậy, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nâng mắt nhìn cô gái nhỏ thông qua kính chiếu hậụ
Thông qua kính chiếu hậu, hai người bắt gặp ánh mắt của nhaụ Lâm Ảnh Hàn lập tức cúi đầu, mặt đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay vì thứ gì khác.
Con gái tuổi dậy thì mà, cho dù có là anh trai cùng huyết thống thì khi đối mặt cũng không tự chủ được mà ngượng ngùng. Cô đúng là thiếu nghị lực, nếu da mặt có thể dày như lúc nhỏ thì hay rồi, ít nhất lúc nói chuyện cũng không mức xấu hổ như vậy. Lâm Ảnh Hàn thầm nghĩ.
Xe dừng lại trong gara ngầm của biệt thự, ba người cùng đi lên lầụ Lâm Ảnh Hàn giả vờ bình tĩnh, lúc vào nhà còn cố ý chào hỏi Trương Đồng to rõ ràng sau đó lại lấy cớ về phòng ôn tập, khi lên lầu còn không quên túm lấy góc áo của Lâm Mục Thanh.
Lâm Viễn Hàng cũng vào phòng ngủ, ông định nói chuyện riêng với Trương Đồng. Chỉ còn một mình Lâm Mục Thanh đứng ở cửa cầu thang, anh suy nghĩ một lúc rồi đi lên cùng Lâm Ảnh Hàn.
Cửa khép hờ, anh chỉ đi vào là được. Lâm Ảnh Hàn đang đứng ở mép giường, hai tay buông thõng ở hai bên sườn, đầu hơi cúi thấp giống như bé con làm sai bị phạt đứng, cô gái nhỏ còn không dám nhìn anh lấy một cái.
Còn anh lại rất tự nhiên, cứ vậy mà đi đến bàn học kéo ghế ra ngồi xuống, lật mở từng trang bài thi “Cho biết trên đường tròn C x2+y2+mx 4=0 có hai nghiệm đối xứng nhau qua đường thẳng x y+3=0. Giá trị của số thực m là…” Anh vừa giảng vừa viết sang giấy nháp “Trên đường tròn có hai điểm đối xứng với đường thẳng x y+ 3=0, thì đường thẳng x y+3=0 đi qua tâm của đường tròn, tức là +3=0, m=6.”
Dường như anh chỉ cần dùng mấy chục giây là có thể viết ra đáp án, như thể thứ này không phải là câu hỏi mà chỉ là một trích đoạn đơn giản vậy.
Lâm Ảnh Hàn nhìn anh viết đáp án, tay tiếp tục chỉ một câu khác.
“Vậy cái này thì sao? Lớp trưởng lớp em còn không giải ra được câu này.”
Lâm Mục Thanh nhìn câu hỏi mà tay cô chỉ, thật ra ánh mắt lại bị ngón tay thon dài trắng nõn của cô thu hút “Cậu ta có giải được hay không không liên quan đến anh, mấu chốt là vì sao em lại không giải được?”
/288
|