Diêm Vô Xá đi theo Phi Nhi đến lầu một, ban đêm, tửu điếm cũng không quá nhiều người, thậm chí khá thưa thớt, chỉ có hai khách nhân đang uống trà phi thường im lặng. Phi Nhi đi đến cái bàn ở góc khuất nhất ngồi xuống, Diêm Vô Xá ngồi ở bên cạnh nàng.
Hắn cầm lấy hai cái chén trà, vì nàng rót đầy, mỉm cười hỏi:
“Huynh đệ, tìm bổn vương có gì chỉ giáo?”
Phi Nhi kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra cánh môi phấn hồng, uống ngụm trà, Diêm Vô Xá bỗng dưng nhăn lại mi, thì ra là … cô nương?
“Ta muốn mượn Thủy Tinh giáp để cứu một người bằng hữu.”
“Thì ra là ngươi mượn.”
“Ân.”
Diêm Vô Xá hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
“Bổn vương ngay cả Yến nhi cũng không mượn, huống chi là một nữ nhân.”
“Chỉ cần Minh Vương có thể cho mượn, phi…… A Phi có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.”
“Không cần!” Diêm Vô Xá mạnh đứng lên, chuẩn bị rời đi, Phi Nhi bỗng nhiên bắt lấy cánh tay hắn, kéo mũ áo choàng xuống, tử mâu nâng lên, nhìn hắn:
“Chính là nhấc tay chi lao, không có tổn hại Thủy Tinh giáp, hoặc là Minh Vương có thể cùng ta đi.”
Diêm Vô Xá quay đầu, cùng nàng nhìn nhau trong nháy mắt, cả người sửng sốt.
Tử mâu này rất quen thuộc?
Bộ dáng của nàng? Bộ dáng của nàng cùng Phi Nhi rất giống nhau, hơn nữa cảm giác đối với nàng càng mạnh liệt, hảo tưởng, hảo tưởng……
Phi Nhi thoáng nhìn hắn có điều lo lắng, tiếp tục cầu xin:
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, đây là…… Đây là bà nội dạy ta.”
“Bà nội?”
“Ân, bà nội ở Diêm phủ.”
Diêm Vô Xá bỗng dưng nheo lại ánh mắt, thong thả ngồi trở lại ghế, thấp giọng hỏi:
“Ngươi quen biết người trong Diêm phủ?”
Phi Nhi mím môi, gật gật đầu.
Bất giác Diêm Vô Xá nâng tay xẹt qua hai má tinh xảo, không dám lưu lại, tiếng nói trở nên khàn khàn:
“Ngươi…… Ngươi là ai?”
Tử mâu nổi lên một trận sương mù, trong suốt chớp động:
“Ta là Phi Nhi của Đa Duy.”
“……” Nghe thấy chữ Đa Duy, Diêm Vô Xá mới nhớ tới « Phi Nhi » ở trong phòng chưa từng kêu hắn bằng tên này, nhưng mà, hắn có thể khẳng định, đây là xưng hô mà Phi Nhi thường hay gọi hắn.
Phi Nhi đột nhiên nhắc tay tới, nâng mặt của hắn, cuống quít lắc đầu: “Không cần nghĩ nhiều, đừng…… Ta chỉ là, chính là một người cùng tên với nữ nhi của ngươi.”
“Phi Nhi?”
“A Phi, ta gọi là……A Phi.”
Trái tim nhói đau, hô hấp cũng bốc lên huyết khí, miệng nổi lên từng trận chua sót.
“A Phi……”
“Cha…… Minh Vương, chúng ta trở lại chuyện chính, hay không có thể……”
“Nếu ngươi chịu lưu lại bên cạnh bổn vương, bổn vương đáp ứng cho ngươi mượn Thủy Tinh giáp dùng một chút.”
Tử mâu bỗng dưng nổi lên tia hưng phấn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào:
“Cám ơn ngươi, Minh Vương.”
“Bất quá, ngươi phải cho bổn vương biết, người được cứu là ai.”
“Hảo! Chúng ta cùng đi.”
Hai người trở lại lầu hai, Đỗ Yến đứng ở chỗ cửa gần hành lang sớm chờ đợi lâu ngày, vừa thấy bọn họ đi lên, vội vàng tiến lên, nhìn Phi Nhi liếc mắt một cái, chống lại tầm mắt Diêm Vô Xá, hỏi:
“Như thế nào? Diêm thúc thúc.”
“Người kia ở nơi nào?”
“Ngay tại trấn nhỏ phía sau, cách khách điếm không xa.”
“Bổn vương để cho Phi Nhi về Diêm phủ trước, rồi sẽ cùng các ngươi đi qua một chuyến.”
“Hảo!” Đỗ Yến vừa lòng gật đầu,
“Diêm thúc thúc, có thể lùi ngày trở về Minh Thành không, trước theo giúp ta đi Vạn Độc môn?”
“Vạn Độc môn?”
“Ân, đi tìm một người.”
Diêm Vô Xá khẽ liếc nhìn Phi Nhi, tử mâu vẫn như cũ không chuyển mắt nhìn hắn, theo bản năng gật gật đầu: “Hảo.”
Đỗ Yến lại càng cao hứng, hắn biết Phi Nhi mà ra tay nhất định thành công.
Diêm Vô Xá lập tức phân phó Yên Chi hộ tống “Phi Nhi” trở về Minh Thành, còn mình nói phải đi gặp nữ đế, không thể cùng trở về. Toàn bô Minh Môn dũng sĩ ở lại giữ Minh Thành, chờ đợi mệnh lệnh.
Sau khi dàn xếp thật tốt hết thảy, ba người bắt đầu khởi hành, Diêm Vô Xá đối Phi Nhi có loại cảm giác quen thuộc mơ hồ, yêu cầu Phi Nhi cùng hắn đồng kỵ, hy vọng đối nàng càng thêm hiểu biết.
Một lần nữa trở lại vòng ôm ấp của Đa Duy, Phi Nhi nghiêng người ngồi ở trên lưng ngựa, hai tay vòng tại lưng áo của Đa Duy, đem mặt mình hoàn toàn nhập vào ngực của hắn. Thật ấm áp, thật thoải mái, thật hoài niệm.
Diêm Vô Xá vẫn lưu ý bé con trong lòng, cảm giác ấm áp này càng ngày càng mãnh liệt, toàn bộ lực chú ý thực tự nhiên đều bị nàng hấp dẫn.
Chính là chỉ cần nàng có một động tác nhỏ, Diêm Vô Xá liền lập tức cúi hạ tầm mắt, kiểm tra xem nàng có chỗ nào không khoẻ, hỏi có muốn dừng lại nghỉ ngơi hay không. Đã lâu lắm rồi không có lời nói quan tâm như vậy, Phi Nhi cảm động lập tức nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng lắc đầu.
Có Đa Duy ở bên cạnh thật là tốt.
Giữa trưa ngày hôm sau, ba người trở lại khách điếm nằm trong một trấn nhỏ, thời điểm Diêm Vô Xá xuất hiện ở trước mặt Lãnh Húc, Lãnh Húc kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, không nghĩ tới, người trúng vô hồn sẽ là Minh Vương!
Diêm Vô Xá nhận ra Lãnh Húc, bản năng đối hắn gật gật đầu. Hai người tuy rằng không có lui tới nhưng cả hai đều là nhân sĩ nổi danh trên giang hồ, nhận thức lẫn nhau không có gì kỳ quái.
Lãnh Húc biết Minh Vương luôn luôn trầm mặc ít lời, sau khi gật đầu, mỉm cười chắp tay nói:
“Ngưỡng mộ đại danh Minh Vương đã lâu, hôm nay có thể gặp, thật sự vinh hạnh.”
“Nhị đương gia khách khí.” Diêm Vô Xá cũng chắp tay,
“Xin hỏi vị huynh đệ nào bị thương?”
“Nha, là chắt nhi của ta – Lãnh Tĩnh.”
“Có thể để bổn vương nhìn một chút hay không?”
“Bên này, thỉnh!” Lãnh Húc mang theo mọi người đi vào nội thất, Lãnh Tĩnh vừa thấy Phi Nhi trở về, lập tức đáng thương hề hề vươn đại chưởng, bẹp miệng nhìn nàng.
Phi Nhi liếc cái xem thường, cởi áo choàng, đi đến bên giường, cầm tay hắn:
“Làm sao vậy? Tĩnh Nhi?”
“Phi Nhi nương tử đi nơi nào? Tĩnh Nhi rất nhớ ngươi.”
Diêm Vô Xá vừa nghe tiếng nói làm nũng kia, bỗng nhiên nhăn mi lại, chẳng lẽ đúng như lời đồn, thiếu môn chủ của thiên hạ đệ nhất môn là một si nhi?
Lãnh Tĩnh nước mắt lưng tròng nhìn Phi Nhi, không quên lén liếc mắt nhìn Diêm Vô Xá một cái, cảm giác được hắn đang đánh giá chính mình, vội vàng khủng hoảng lui đến bên cạnh Phi Nhi, chỉ vào Diêm Vô Xá quát:
“Phi Nhi nương tử, quái vật, quái vật!!”
Phi Nhi thật có lỗi nhìn Diêm Vô Xá một cái, bất đắc dĩ trả lời:
“Hắn là bằng hữu của ta, không phải quái vật.”
Đứa nhỏ này thật không có thẩm mĩ, suất nam nhân như vậy còn nói là quái vật?
“Rõ ràng chính là quái vật, ngươi xem ngươi xem, ánh mắt của hắn muốn phun hỏa, Tĩnh Nhi rất sợ, rất sợ!”
“…… Tĩnh Nhi không được nói với hắn như vậy.”
Lãnh Tĩnh đột nhiên sửng sốt, chống lại đôi mắt hơi tức giận của Phi Nhi, mày tủng thật cao, miệng càng bẹp càng dài, còn hơi run run.
“Ngươi ngươi…… Ngươi ngừng ngừng, đừng…… Đừng……”
“Oa! Phi Nhi nương tử hung ta, oa ô!!”
Mỗ nữ lập tức luống cuống tay chân, cầm lấy khăn mặt che miệng Lãnh Tĩnh, bộ dáng hắn khóc thật sự làm cho người ta phát điên:
“Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, ngươi ngừng, ngừng!!”
“Không cần! Ta là phu quân của Phi Nhi, không phải đại trượng phu.”
“Ách……” Phi Nhi chậm rãi quay đầu lại, thoáng thấy Diêm Vô Xá lại càng nghi hoặc, không chuyển mắt nhìn Lãnh Tĩnh.
Đỗ Yến tiến lên, làm bộ nghiêm túc nhắc nhở Lãnh Tĩnh:
“Tĩnh Nhi đừng nói bừa, ngươi làm sao có thể là phu quân của Phi Nhi. Thê tử của ngươi là Đinh Oánh Oánh, không phải Phi Nhi.”
“Oa! Yến ca ca cũng hung ta, ô ô! Ta sẽ thú Phi Nhi làm nương tử của ta, ta sẽ!”
Lãnh Húc khó xử nhăn mi, vội vàng đối Minh Vương nói:
“Thật có lỗi, khiến ngươi chê cười, Tĩnh Nhi hắn……”
“Không có gì đáng ngại, để cho ta xem thương thế của hắn đi.”
“Ân, tốt.”
Phi Nhi nghe thấy bọn họ đối thoại, vội vàng đỡ Lãnh Tĩnh nằm xuống, thật cẩn thận mở ra băng vải màu trắng, lộ ra vết bỏng nghiêm trọng trong ngực.
Diêm Vô Xá kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nhìn chăm chú vào miệng vết thương đã nhiễm trùng kia, quay đầu đi, đối Đỗ Yến nói:
“Đi lấy nước sạch đến đây, phải rửa vết thương thật sạch sẽ.”
“Hảo!”
Chỉ chốc lát, Đỗ Yến lấy đến một chậu nước trong, Phi Nhi cũng đem băng vải mở ra, Diêm Vô Xá xuất ra Thủy Tinh giáp, nhanh chóng nhìn Phi Nhi liếc mắt một cái, cố ý đem Thủy Tinh giáp để ở trước mắt nàng, tiếp nhận khăn mặt Đỗ Yến đưa qua, vì Lãnh Tĩnh rửa sạch.
Đem mấy khối da cháy nham nhở, bị nhiễm trùng cắt bỏ, Diêm Vô Xá đối Lãnh Tĩnh nói:
“Thuốc này có điểm đau, nhẫn nại sẽ không có việc gì.”
Lãnh Tĩnh chu miệng lên, cười khẽ quay đầu, không để ý tới hắn.
Diêm Vô Xá quay đầu đến đối Phi Nhi, nói:
“Phiền toái A Phi, giúp ta đổ dược chữa thương ra.”
“Nga.” Phi Nhi theo bản năng mở ra Thủy Tinh giáp, nhanh chóng đổ ra một giọt dược chữa thương.
Con ngươi đen bỗng dưng lóe ra, nhìn chăm chú vào bàn tay mềm đang khép lại Thủy Tinh, quả nhiên không ngoài sở liệu, nàng mới chính là Phi Nhi chân chính!
Đỗ Yến khinh nhíu mày đầu, lộ ra một chút bất đắc dĩ, mỉm cười, Tiểu Phi Nhi rất đơn thuần, hoàn toàn không biết Diêm thúc thúc đang thử nàng.
Sau khi Phi Nhi đóng Thủy Tinh giáp lại, còn khẩn trương cầm tay Lãnh Tĩnh, thoáng nhìn Diêm Vô Xá đứng im không hề làm gì, đáng yêu chớp chớp nhãn tình, nhắc nhở nói:
“Minh Vương, nhanh chút bôi thuốc, thời gian quá hạn liền lãng phí.”
Diêm Vô Xá lộ ra một chút tà ác mỉm cười, quay đầu đi, tầm mắt xẹt qua đôi mắt Lãnh Tĩnh, phát hiện hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn mình, chính là trong nháy mắt, con ngươi đen lại biến trở về thần sắc thiên chân.
Là hoa mắt sao?
Hắn không kịp nghĩ nhiều, không lãng phí thời gian, đem dược đổ lên miệng vết thương. Chỉ thấy dược nước vừa tiếp xúc với miệng vết thương trên ngực Lãnh Tĩnh, lập tức bốc lên một trận khói trắng, ngũ quan trên khuôn mặt tuấn tú nhăn thành một đoàn, răng nanh cắn khanh khách vang lên.
Phi Nhi một tay cầm đại chưởng của hắn, thoáng nhìn hắn đem môi dưới cắn đến rướm máu, vội vàng đem ngón tay vói vào trong miệng của hắn:
“Cắn đi, rất nhanh sẽ vô sự.”
Đồng thời, Diêm Vô Xá hờn giận nhíu mày, không thích nàng cùng với nam nhân này thân mật tiếp xúc. Lãnh Tĩnh lại kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, hàm trụ ngón tay nàng, nhưng dù đau đớn thế nào cũng không cắn xuống.
Không có thống khổ như tưởng tượng, Phi Nhi kinh ngạc nhìn Lãnh Tĩnh, hai má anh tuấn hồng hồng, nhìn ra được hắn đang cố nén thống khổ. Đột nhiên, đầu lưỡi ướt át linh hoạt xẹt qua ngón tay nàng, sợ tới mức Phi Nhi lập tức rút ra, lôi ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Phi Nhi khuôn mặt lập tức bay lên hai đóa mây đỏ xinh đẹp, tử mâu xấu hổ dời đi, liền ngay cả bàn tay mềm kia đang bị Lãnh Tĩnh nắm chặt cũng giãy dụa, muốn chạy trốn.
Chính là đại chưởng gắt gao bắt lấy nàng, không cho nàng có chút di động.
Phi Nhi mạnh quay đầu lại, Lãnh Tĩnh vẫn là bộ dáng hề hề đáng thương kia, không chút sơ hở.
Một lát sau, sương khói màu trắng tán đi, miệng vết thương trong ngực Lãnh Tĩnh thần kỳ khép lại, chỉ để lại thản nhiên hồng ấn. Lãnh Húc kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt dại ra của Lãnh Tĩnh có chút hoảng hốt, rất nhanh xẹt qua, rất thâm ảo, thực phức tạp.
Diêm Vô Xá cùng Đỗ Yến đều để ở trong mắt, nghi hoặc ở trong lòng, nhưng không có vạch trần.
Thoáng nhìn miệng vết thương Lãnh Tĩnh hồi phục tốt lắm, Diêm Vô Xá đem Thủy Tinh giáp thu hồi vào trong ống tay áo, đại chưởng kéo Phi Nhi, trầm thấp nói:
“Bổn vương có chuyện muốn nói với nàng.”
“Ân? Gì…… Uy, uy!!”
Tay Lãnh Tĩnh vẫn như cũ lôi kéo nàng, không chịu buông ra. Con ngươi đen nheo lại, nhìn chăm chú vào Diêm Vô Xá, thấy Phi Nhi quay đầu lại, lập tức thay vào sắc mặt ủy khuất, bĩu môi:
“Phi Nhi nương tử, ngươi đã đi ra ngoài hai ngày, ta muốn ngươi theo giúp ta.”
Diêm Vô Xá trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, thay Phi Nhi trả lời:
“Ngươi bị thương vừa khỏi, nằm nghĩ ngơi một chút đi.”
“Ta không muốn Phi Nhi nương tử rời khỏi ta.”
“Bổn vương muốn cùng nàng nói chuyện.”
“Ta là phu quân của nàng!”
“Ta là cha của nàng!!”
“……” Mỗ nam ngẩn ngơ, Diêm Vô Xá nhân cơ hội kéo tay hắn, lôi kéo Phi Nhi cũng đang ngơ ngác, lao ra khỏi phòng.
Hậu viện khách điếm, Diêm Vô Xá đem Phi Nhi dồn sát vào tường, hai cánh tay đem nàng vây khốn ở giữa, không cho nàng có cơ hội trốn tránh, con ngươi đen khóa chặt nàng, trầm thấp hỏi:
“Nói cho ta biết, nàng mới là Phi Nhi của ta.”
Tử mâu kinh ngạc chớp chớp, môi đỏ mọng khẽ nhếch, không biết nên nói như thế nào cho phải.
“Chỉ có Phi Nhi mới có thể biết cách sử dụng Thủy Tinh giáp, không phải sao?”
“Ách…… Cái kia Phi Nhi…… Ở, ở……”
“Còn muốn phủ nhận?”
“Ta…… Ta quả thật không phải……”
Đại chưởng đột nhiên cô trụ cằm của nàng, con ngươi đen xẹt qua tia hờn giận:
“Phi Nhi, chẳng lẽ muốn nàng thừa nhận ta là phụ vương của nàng, khó khăn như vậy sao?”
“Ta chỉ là…… Chính là……”
“Nàng có chuyện gì không thể cho phụ vương biết?”
Phi Nhi bỗng dưng đáp lại:
“Không có! Ta đối với Đa Duy không hề có bí mật.” hắn đừng hoài nghi mình.
“Hoặc là nàng đã thích người khác?”
“Ta không có! Ta chỉ thích Đa Duy, từ trước tới giờ chỉ có một mình Đa Duy.”
Đại chưởng bưng lấy mặt của nàng, thâm tình thở ra một câu: “Phi Nhi!” Bạc môi hạ xuống, điên cuồng mà hôn trụ nàng.
Đang lúc muốn xâm nhập, thì huyệt thái dương của Diêm Vô Xá đột nhiên co rút đau đớn, đầu giống như đang bị búa chùy ngàn tá giáng xuống, thống khổ không thể gượng nổi.
Hắn lập tức buông Phi Nhi ra, ôm đầu ngồi xổm xuống, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nổi lên màu đỏ, xoang mũi nóng lên, chảy ra hai đạo vết máu.
“Đa Duy!” Phi Nhi chấn động, vội vàng ngẩng đầu, hướng phòng Lãnh Tĩnh rống lớn:
“Yến ca ca! Nhanh đến giúp!”
“Hưu!” Trong chớp mắt, một thân ảnh màu trắng vọt đến trước mặt nàng, tầm mắt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Diêm Vô Xá, nhướng mày,“Ba ba” điểm trúng hai đại huyệt ở bả vai, giúp Diêm Vô Xá cầm máu, xong, hắn lập tức té xỉu ở trong lòng Đỗ Yến.
Phi Nhi đau lòng xoa xoa hai má của Đa Duy, lo lắng nhìn Đỗ Yến:
“Yến ca ca, làm sao bây giờ?”
Đỗ Yến bắt mạch cho Diêm Vô Xá, nhíu mày.
Tầm mắt dời đi, Phi Nhi nhìn Đa Duy thống khổ, vô cùng đau lòng.
Một lát sau, Đỗ Yến buông tay ra, thấp giọng nói:
“Xem ra phải nhanh chút tiến đến Vạn Độc môn, lấy giải dược.”
“Đa Duy như thế nào?”
“Hắn cường ngạnh cùng vô hồn đối kháng, thực kịch liệt, ta lo lắng thân thể hắn không chịu được.”
“Đa Duy……”
Đỗ Yến tao tao tóc Phi Nhi, cưng chiều mỉm cười:
“Diêm thúc thúc thực yêu ngươi, Phi Nhi.”
“Ta biết.”
“Trước đưa hắn đến phòng của ta, rồi quyết định khi nào xuất phát.”
“Hảo!”
Đỗ Yến ôm lấy Diêm Vô Xá hôn mê, ba người hướng phòng của hắn đi đến, hai đạo tầm mắt ở phía sau ngọn núi giả nhìn chăm chú vào hết thảy.
……
Qua một ngày, Diêm Vô Xá còn chưa thức tỉnh, chỉ nắm chặt tay Phi Nhi chưa từng buông ra, ngay cả khi hôn mê còn gọi tên của nàng.
Lãnh Tĩnh im lặng nắm tay kia của Phi Nhi, thường thường đối với Diêm Vô Xá trêu đùa mặt quỷ, có đôi khi thừa dịp Phi Nhi không chú ý, lén lút sờ sờ cái mũi của nàng, ánh mắt, thậm chí khi nàng ngủ say còn khẽ hôn khuôn mặt của nàng.
Thật là thiên hạ đáng yêu……
Hôm nay, Phi Nhi giúp Diêm Vô Xá xoa cánh tay, lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, đã ba ngày, Đa Duy vẫn là không có dấu hiệu tỉnh lại, sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?
Một lát sau, Lãnh Tĩnh từ bên ngoài vọt vào, một phen giữ chặt tay Phi Nhi, chỉ vào cửa hưng phấn mà nói:
“Phi Nhi nương tử, bên ngoài thật náo nhiệt nha.”
Phi Nhi buông cánh tay Diêm Vô Xá, mỉm cười lắc đầu:
“Tĩnh Nhi chính mình nhìn được không? Tỷ tỷ muốn ở cùng phụ vương.”
Lãnh Tĩnh ngắm Diêm Vô Xá liếc mắt một cái, khuôn mặt đáng yêu nhăn nhăn cái mũi:
“Ngươi đi ra ngoài một lát đi, rất nhanh sẽ trở lại mà, hắn sẽ không tỉnh nhanh vậy đâu.”
“Ta bồi phụ vương tịch mịch, Tĩnh Nhi ngoan, chính mình đi chơi.”
“Hắn chỉ là cha của ngươi, ta mới là phu quân của ngươi.”
“…… Cha lớn hay là phu quân lớn?”
“Đương nhiên là phu quân!”
“……”
“Tốt thôi tốt thôi, cha lớn hơn!”
Lãnh Tĩnh ủy khuất chu miệng lên,
“Phi Nhi nương tử, ta cùng ngươi ở tại chỗ này nhìn phụ thân.”
“Ân? Ngươi vì sao không đi xem náo nhiệt?”
“Ta muốn bồi nương tử a.”
“Ách…… Kỳ thật không cần……”
“Phi Nhi nương tử, ngươi có thể đi châm chén trà cho ta không?”
“…… Ách? Nha, tốt!”
“Ta muốn trà nóng, cám ơn.”
“…… Nga.”Mỗ nữ vừa cầm lấy ấm trà, cầm lấy cái chén bên cạnh, ra khỏi phòng.
Sau khi Phi Nhi rời đi, Lãnh Tĩnh rút về tầm mắt, từ trong ống tay áo xuất ra một cái chai bạch ngọc, đổ ra một viên thuốc màu đỏ. Kiềm trụ cằm Minh Vương, bắt buộc hắn hé miệng, đem viên thuốc nhét vào, sờ yết hầu, mỗ nam ngoan ngoãn nuốt vào.
Ngón tay thon dài xẹt qua cánh môi hoàn mĩ, Lãnh Tĩnh lộ ra một chút tà ác tươi cười, nhẹ giọng ở bên tai Diêm Vô Xá nói:
“Không biết vì sao, ta lại thích nữ nhi yêu nghiệt của ngươi, không muốn lại nhìn thấy bộ dáng u buồn nhíu mày của nàng, cho nên ngươi mau mau tỉnh lại.”
Nói xong, Lãnh Tĩnh thẳng lưng, con ngươi đen xẹt qua sát khí:
“Lãnh Tĩnh ta đã muốn có được thứ gì, cho dù ngươi là Minh Vương ta cũng không sợ.”
Chưa từng có qua cảm giác động tâm như thế, Lãnh Tĩnh biết tâm chính mình đã hoàn toàn bị thiên hạ đơn thuần kia bắt được, chính là tình địch của hắn là người thần bí nhất trong chốn võ lâm, cao thâm khó lường nhất, Minh Vương, tựa hồ có điểm khó khăn.
May mắn bé con kia vẫn còn tin tưởng hắn, nếu không thật đau đầu. Thật đúng là không biết là nên tiếp tục làm si nhi hay là trực tiếp theo đuổi người nữ nhân đầu tiên mình thích mới tốt đây?
Bất quá, đại trượng phu co được dãn được, cho dù Phi Nhi không cần hắn, đợi hắn sau khi giải quyết hết thảy mọi chuyện, nhất định sẽ cùng Minh Vương phân cao thấp, đem nàng đoạt lại.
Cảm giác được tiếng bước chân thật nhỏ, Lãnh Tĩnh lập tức thay lại thần sắc thiên chân, nắm cái mũi Diêm Vô Xá , làm ho hắn hô hấp không được.
Cái này gọi là thừa dịp hắn bệnh, muốn mệnh của hắn. Tỉnh lại cũng chỉ có bị Minh Vương khi dễ, chính mình không thể đánh trả. Không có biện pháp, ai kêu hắn muốn giả làm si nhi.
“Tĩnh Nhi, trà nóng đến đây!”
thân ảnh kiều nhỏ đi đến trước mặt hắn, đem chén trà nóng đưa cho Lãnh Tĩnh. Thoáng nhìn hắn kiềm trụ cái mũi của Đa Duy, sợ tới mức Phi Nhi vội vàng buông chén trà, dùng sức kéo lấy cánh tay hắn, sợ hãi nói:
“Tĩnh Nhi, mau buông tay!”
“Không buông!” Lãnh Tĩnh hờn giận chu miệng lên,
“Hắn khi dễ Phi Nhi nương tử của ta, đánh chết cũng không buông.”
Phi Nhi dùng hết khí lực từ khi còn bú sữa mẹ, cũng vô pháp kéo động hắn nửa phần, sốt ruột quát:
“Nhanh chút buông ra, nếu không ta sẽ tức giận!!”
“Nói không buông sẽ không buông.”
“Buông ra! Đừng ép ta ra tay, Tĩnh Nhi!”
“Ngươi nhẫn tâm xuống tay với ta sao, dù sao ta cũng là một đứa nhỏ không ai muốn!”
“Ngươi!!”
“Khụ khụ khụ!!”
Trong lúc bọn họ đang giằng co, Diêm Vô Xá không thể hô hấp, đột nhiên ho khan vài tiếng, con ngươi đen chậm rãi mở ra.
Lãnh Tĩnh sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, tránh ở phía sau Phi Nhi, kinh ngạc nhìn hắn:
“Oa! Phi Nhi nương tử, người chết động đậy!”
“……”
Hắn cầm lấy hai cái chén trà, vì nàng rót đầy, mỉm cười hỏi:
“Huynh đệ, tìm bổn vương có gì chỉ giáo?”
Phi Nhi kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra cánh môi phấn hồng, uống ngụm trà, Diêm Vô Xá bỗng dưng nhăn lại mi, thì ra là … cô nương?
“Ta muốn mượn Thủy Tinh giáp để cứu một người bằng hữu.”
“Thì ra là ngươi mượn.”
“Ân.”
Diêm Vô Xá hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
“Bổn vương ngay cả Yến nhi cũng không mượn, huống chi là một nữ nhân.”
“Chỉ cần Minh Vương có thể cho mượn, phi…… A Phi có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.”
“Không cần!” Diêm Vô Xá mạnh đứng lên, chuẩn bị rời đi, Phi Nhi bỗng nhiên bắt lấy cánh tay hắn, kéo mũ áo choàng xuống, tử mâu nâng lên, nhìn hắn:
“Chính là nhấc tay chi lao, không có tổn hại Thủy Tinh giáp, hoặc là Minh Vương có thể cùng ta đi.”
Diêm Vô Xá quay đầu, cùng nàng nhìn nhau trong nháy mắt, cả người sửng sốt.
Tử mâu này rất quen thuộc?
Bộ dáng của nàng? Bộ dáng của nàng cùng Phi Nhi rất giống nhau, hơn nữa cảm giác đối với nàng càng mạnh liệt, hảo tưởng, hảo tưởng……
Phi Nhi thoáng nhìn hắn có điều lo lắng, tiếp tục cầu xin:
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, đây là…… Đây là bà nội dạy ta.”
“Bà nội?”
“Ân, bà nội ở Diêm phủ.”
Diêm Vô Xá bỗng dưng nheo lại ánh mắt, thong thả ngồi trở lại ghế, thấp giọng hỏi:
“Ngươi quen biết người trong Diêm phủ?”
Phi Nhi mím môi, gật gật đầu.
Bất giác Diêm Vô Xá nâng tay xẹt qua hai má tinh xảo, không dám lưu lại, tiếng nói trở nên khàn khàn:
“Ngươi…… Ngươi là ai?”
Tử mâu nổi lên một trận sương mù, trong suốt chớp động:
“Ta là Phi Nhi của Đa Duy.”
“……” Nghe thấy chữ Đa Duy, Diêm Vô Xá mới nhớ tới « Phi Nhi » ở trong phòng chưa từng kêu hắn bằng tên này, nhưng mà, hắn có thể khẳng định, đây là xưng hô mà Phi Nhi thường hay gọi hắn.
Phi Nhi đột nhiên nhắc tay tới, nâng mặt của hắn, cuống quít lắc đầu: “Không cần nghĩ nhiều, đừng…… Ta chỉ là, chính là một người cùng tên với nữ nhi của ngươi.”
“Phi Nhi?”
“A Phi, ta gọi là……A Phi.”
Trái tim nhói đau, hô hấp cũng bốc lên huyết khí, miệng nổi lên từng trận chua sót.
“A Phi……”
“Cha…… Minh Vương, chúng ta trở lại chuyện chính, hay không có thể……”
“Nếu ngươi chịu lưu lại bên cạnh bổn vương, bổn vương đáp ứng cho ngươi mượn Thủy Tinh giáp dùng một chút.”
Tử mâu bỗng dưng nổi lên tia hưng phấn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào:
“Cám ơn ngươi, Minh Vương.”
“Bất quá, ngươi phải cho bổn vương biết, người được cứu là ai.”
“Hảo! Chúng ta cùng đi.”
Hai người trở lại lầu hai, Đỗ Yến đứng ở chỗ cửa gần hành lang sớm chờ đợi lâu ngày, vừa thấy bọn họ đi lên, vội vàng tiến lên, nhìn Phi Nhi liếc mắt một cái, chống lại tầm mắt Diêm Vô Xá, hỏi:
“Như thế nào? Diêm thúc thúc.”
“Người kia ở nơi nào?”
“Ngay tại trấn nhỏ phía sau, cách khách điếm không xa.”
“Bổn vương để cho Phi Nhi về Diêm phủ trước, rồi sẽ cùng các ngươi đi qua một chuyến.”
“Hảo!” Đỗ Yến vừa lòng gật đầu,
“Diêm thúc thúc, có thể lùi ngày trở về Minh Thành không, trước theo giúp ta đi Vạn Độc môn?”
“Vạn Độc môn?”
“Ân, đi tìm một người.”
Diêm Vô Xá khẽ liếc nhìn Phi Nhi, tử mâu vẫn như cũ không chuyển mắt nhìn hắn, theo bản năng gật gật đầu: “Hảo.”
Đỗ Yến lại càng cao hứng, hắn biết Phi Nhi mà ra tay nhất định thành công.
Diêm Vô Xá lập tức phân phó Yên Chi hộ tống “Phi Nhi” trở về Minh Thành, còn mình nói phải đi gặp nữ đế, không thể cùng trở về. Toàn bô Minh Môn dũng sĩ ở lại giữ Minh Thành, chờ đợi mệnh lệnh.
Sau khi dàn xếp thật tốt hết thảy, ba người bắt đầu khởi hành, Diêm Vô Xá đối Phi Nhi có loại cảm giác quen thuộc mơ hồ, yêu cầu Phi Nhi cùng hắn đồng kỵ, hy vọng đối nàng càng thêm hiểu biết.
Một lần nữa trở lại vòng ôm ấp của Đa Duy, Phi Nhi nghiêng người ngồi ở trên lưng ngựa, hai tay vòng tại lưng áo của Đa Duy, đem mặt mình hoàn toàn nhập vào ngực của hắn. Thật ấm áp, thật thoải mái, thật hoài niệm.
Diêm Vô Xá vẫn lưu ý bé con trong lòng, cảm giác ấm áp này càng ngày càng mãnh liệt, toàn bộ lực chú ý thực tự nhiên đều bị nàng hấp dẫn.
Chính là chỉ cần nàng có một động tác nhỏ, Diêm Vô Xá liền lập tức cúi hạ tầm mắt, kiểm tra xem nàng có chỗ nào không khoẻ, hỏi có muốn dừng lại nghỉ ngơi hay không. Đã lâu lắm rồi không có lời nói quan tâm như vậy, Phi Nhi cảm động lập tức nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng lắc đầu.
Có Đa Duy ở bên cạnh thật là tốt.
Giữa trưa ngày hôm sau, ba người trở lại khách điếm nằm trong một trấn nhỏ, thời điểm Diêm Vô Xá xuất hiện ở trước mặt Lãnh Húc, Lãnh Húc kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, không nghĩ tới, người trúng vô hồn sẽ là Minh Vương!
Diêm Vô Xá nhận ra Lãnh Húc, bản năng đối hắn gật gật đầu. Hai người tuy rằng không có lui tới nhưng cả hai đều là nhân sĩ nổi danh trên giang hồ, nhận thức lẫn nhau không có gì kỳ quái.
Lãnh Húc biết Minh Vương luôn luôn trầm mặc ít lời, sau khi gật đầu, mỉm cười chắp tay nói:
“Ngưỡng mộ đại danh Minh Vương đã lâu, hôm nay có thể gặp, thật sự vinh hạnh.”
“Nhị đương gia khách khí.” Diêm Vô Xá cũng chắp tay,
“Xin hỏi vị huynh đệ nào bị thương?”
“Nha, là chắt nhi của ta – Lãnh Tĩnh.”
“Có thể để bổn vương nhìn một chút hay không?”
“Bên này, thỉnh!” Lãnh Húc mang theo mọi người đi vào nội thất, Lãnh Tĩnh vừa thấy Phi Nhi trở về, lập tức đáng thương hề hề vươn đại chưởng, bẹp miệng nhìn nàng.
Phi Nhi liếc cái xem thường, cởi áo choàng, đi đến bên giường, cầm tay hắn:
“Làm sao vậy? Tĩnh Nhi?”
“Phi Nhi nương tử đi nơi nào? Tĩnh Nhi rất nhớ ngươi.”
Diêm Vô Xá vừa nghe tiếng nói làm nũng kia, bỗng nhiên nhăn mi lại, chẳng lẽ đúng như lời đồn, thiếu môn chủ của thiên hạ đệ nhất môn là một si nhi?
Lãnh Tĩnh nước mắt lưng tròng nhìn Phi Nhi, không quên lén liếc mắt nhìn Diêm Vô Xá một cái, cảm giác được hắn đang đánh giá chính mình, vội vàng khủng hoảng lui đến bên cạnh Phi Nhi, chỉ vào Diêm Vô Xá quát:
“Phi Nhi nương tử, quái vật, quái vật!!”
Phi Nhi thật có lỗi nhìn Diêm Vô Xá một cái, bất đắc dĩ trả lời:
“Hắn là bằng hữu của ta, không phải quái vật.”
Đứa nhỏ này thật không có thẩm mĩ, suất nam nhân như vậy còn nói là quái vật?
“Rõ ràng chính là quái vật, ngươi xem ngươi xem, ánh mắt của hắn muốn phun hỏa, Tĩnh Nhi rất sợ, rất sợ!”
“…… Tĩnh Nhi không được nói với hắn như vậy.”
Lãnh Tĩnh đột nhiên sửng sốt, chống lại đôi mắt hơi tức giận của Phi Nhi, mày tủng thật cao, miệng càng bẹp càng dài, còn hơi run run.
“Ngươi ngươi…… Ngươi ngừng ngừng, đừng…… Đừng……”
“Oa! Phi Nhi nương tử hung ta, oa ô!!”
Mỗ nữ lập tức luống cuống tay chân, cầm lấy khăn mặt che miệng Lãnh Tĩnh, bộ dáng hắn khóc thật sự làm cho người ta phát điên:
“Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, ngươi ngừng, ngừng!!”
“Không cần! Ta là phu quân của Phi Nhi, không phải đại trượng phu.”
“Ách……” Phi Nhi chậm rãi quay đầu lại, thoáng thấy Diêm Vô Xá lại càng nghi hoặc, không chuyển mắt nhìn Lãnh Tĩnh.
Đỗ Yến tiến lên, làm bộ nghiêm túc nhắc nhở Lãnh Tĩnh:
“Tĩnh Nhi đừng nói bừa, ngươi làm sao có thể là phu quân của Phi Nhi. Thê tử của ngươi là Đinh Oánh Oánh, không phải Phi Nhi.”
“Oa! Yến ca ca cũng hung ta, ô ô! Ta sẽ thú Phi Nhi làm nương tử của ta, ta sẽ!”
Lãnh Húc khó xử nhăn mi, vội vàng đối Minh Vương nói:
“Thật có lỗi, khiến ngươi chê cười, Tĩnh Nhi hắn……”
“Không có gì đáng ngại, để cho ta xem thương thế của hắn đi.”
“Ân, tốt.”
Phi Nhi nghe thấy bọn họ đối thoại, vội vàng đỡ Lãnh Tĩnh nằm xuống, thật cẩn thận mở ra băng vải màu trắng, lộ ra vết bỏng nghiêm trọng trong ngực.
Diêm Vô Xá kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nhìn chăm chú vào miệng vết thương đã nhiễm trùng kia, quay đầu đi, đối Đỗ Yến nói:
“Đi lấy nước sạch đến đây, phải rửa vết thương thật sạch sẽ.”
“Hảo!”
Chỉ chốc lát, Đỗ Yến lấy đến một chậu nước trong, Phi Nhi cũng đem băng vải mở ra, Diêm Vô Xá xuất ra Thủy Tinh giáp, nhanh chóng nhìn Phi Nhi liếc mắt một cái, cố ý đem Thủy Tinh giáp để ở trước mắt nàng, tiếp nhận khăn mặt Đỗ Yến đưa qua, vì Lãnh Tĩnh rửa sạch.
Đem mấy khối da cháy nham nhở, bị nhiễm trùng cắt bỏ, Diêm Vô Xá đối Lãnh Tĩnh nói:
“Thuốc này có điểm đau, nhẫn nại sẽ không có việc gì.”
Lãnh Tĩnh chu miệng lên, cười khẽ quay đầu, không để ý tới hắn.
Diêm Vô Xá quay đầu đến đối Phi Nhi, nói:
“Phiền toái A Phi, giúp ta đổ dược chữa thương ra.”
“Nga.” Phi Nhi theo bản năng mở ra Thủy Tinh giáp, nhanh chóng đổ ra một giọt dược chữa thương.
Con ngươi đen bỗng dưng lóe ra, nhìn chăm chú vào bàn tay mềm đang khép lại Thủy Tinh, quả nhiên không ngoài sở liệu, nàng mới chính là Phi Nhi chân chính!
Đỗ Yến khinh nhíu mày đầu, lộ ra một chút bất đắc dĩ, mỉm cười, Tiểu Phi Nhi rất đơn thuần, hoàn toàn không biết Diêm thúc thúc đang thử nàng.
Sau khi Phi Nhi đóng Thủy Tinh giáp lại, còn khẩn trương cầm tay Lãnh Tĩnh, thoáng nhìn Diêm Vô Xá đứng im không hề làm gì, đáng yêu chớp chớp nhãn tình, nhắc nhở nói:
“Minh Vương, nhanh chút bôi thuốc, thời gian quá hạn liền lãng phí.”
Diêm Vô Xá lộ ra một chút tà ác mỉm cười, quay đầu đi, tầm mắt xẹt qua đôi mắt Lãnh Tĩnh, phát hiện hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn mình, chính là trong nháy mắt, con ngươi đen lại biến trở về thần sắc thiên chân.
Là hoa mắt sao?
Hắn không kịp nghĩ nhiều, không lãng phí thời gian, đem dược đổ lên miệng vết thương. Chỉ thấy dược nước vừa tiếp xúc với miệng vết thương trên ngực Lãnh Tĩnh, lập tức bốc lên một trận khói trắng, ngũ quan trên khuôn mặt tuấn tú nhăn thành một đoàn, răng nanh cắn khanh khách vang lên.
Phi Nhi một tay cầm đại chưởng của hắn, thoáng nhìn hắn đem môi dưới cắn đến rướm máu, vội vàng đem ngón tay vói vào trong miệng của hắn:
“Cắn đi, rất nhanh sẽ vô sự.”
Đồng thời, Diêm Vô Xá hờn giận nhíu mày, không thích nàng cùng với nam nhân này thân mật tiếp xúc. Lãnh Tĩnh lại kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, hàm trụ ngón tay nàng, nhưng dù đau đớn thế nào cũng không cắn xuống.
Không có thống khổ như tưởng tượng, Phi Nhi kinh ngạc nhìn Lãnh Tĩnh, hai má anh tuấn hồng hồng, nhìn ra được hắn đang cố nén thống khổ. Đột nhiên, đầu lưỡi ướt át linh hoạt xẹt qua ngón tay nàng, sợ tới mức Phi Nhi lập tức rút ra, lôi ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Phi Nhi khuôn mặt lập tức bay lên hai đóa mây đỏ xinh đẹp, tử mâu xấu hổ dời đi, liền ngay cả bàn tay mềm kia đang bị Lãnh Tĩnh nắm chặt cũng giãy dụa, muốn chạy trốn.
Chính là đại chưởng gắt gao bắt lấy nàng, không cho nàng có chút di động.
Phi Nhi mạnh quay đầu lại, Lãnh Tĩnh vẫn là bộ dáng hề hề đáng thương kia, không chút sơ hở.
Một lát sau, sương khói màu trắng tán đi, miệng vết thương trong ngực Lãnh Tĩnh thần kỳ khép lại, chỉ để lại thản nhiên hồng ấn. Lãnh Húc kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt dại ra của Lãnh Tĩnh có chút hoảng hốt, rất nhanh xẹt qua, rất thâm ảo, thực phức tạp.
Diêm Vô Xá cùng Đỗ Yến đều để ở trong mắt, nghi hoặc ở trong lòng, nhưng không có vạch trần.
Thoáng nhìn miệng vết thương Lãnh Tĩnh hồi phục tốt lắm, Diêm Vô Xá đem Thủy Tinh giáp thu hồi vào trong ống tay áo, đại chưởng kéo Phi Nhi, trầm thấp nói:
“Bổn vương có chuyện muốn nói với nàng.”
“Ân? Gì…… Uy, uy!!”
Tay Lãnh Tĩnh vẫn như cũ lôi kéo nàng, không chịu buông ra. Con ngươi đen nheo lại, nhìn chăm chú vào Diêm Vô Xá, thấy Phi Nhi quay đầu lại, lập tức thay vào sắc mặt ủy khuất, bĩu môi:
“Phi Nhi nương tử, ngươi đã đi ra ngoài hai ngày, ta muốn ngươi theo giúp ta.”
Diêm Vô Xá trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, thay Phi Nhi trả lời:
“Ngươi bị thương vừa khỏi, nằm nghĩ ngơi một chút đi.”
“Ta không muốn Phi Nhi nương tử rời khỏi ta.”
“Bổn vương muốn cùng nàng nói chuyện.”
“Ta là phu quân của nàng!”
“Ta là cha của nàng!!”
“……” Mỗ nam ngẩn ngơ, Diêm Vô Xá nhân cơ hội kéo tay hắn, lôi kéo Phi Nhi cũng đang ngơ ngác, lao ra khỏi phòng.
Hậu viện khách điếm, Diêm Vô Xá đem Phi Nhi dồn sát vào tường, hai cánh tay đem nàng vây khốn ở giữa, không cho nàng có cơ hội trốn tránh, con ngươi đen khóa chặt nàng, trầm thấp hỏi:
“Nói cho ta biết, nàng mới là Phi Nhi của ta.”
Tử mâu kinh ngạc chớp chớp, môi đỏ mọng khẽ nhếch, không biết nên nói như thế nào cho phải.
“Chỉ có Phi Nhi mới có thể biết cách sử dụng Thủy Tinh giáp, không phải sao?”
“Ách…… Cái kia Phi Nhi…… Ở, ở……”
“Còn muốn phủ nhận?”
“Ta…… Ta quả thật không phải……”
Đại chưởng đột nhiên cô trụ cằm của nàng, con ngươi đen xẹt qua tia hờn giận:
“Phi Nhi, chẳng lẽ muốn nàng thừa nhận ta là phụ vương của nàng, khó khăn như vậy sao?”
“Ta chỉ là…… Chính là……”
“Nàng có chuyện gì không thể cho phụ vương biết?”
Phi Nhi bỗng dưng đáp lại:
“Không có! Ta đối với Đa Duy không hề có bí mật.” hắn đừng hoài nghi mình.
“Hoặc là nàng đã thích người khác?”
“Ta không có! Ta chỉ thích Đa Duy, từ trước tới giờ chỉ có một mình Đa Duy.”
Đại chưởng bưng lấy mặt của nàng, thâm tình thở ra một câu: “Phi Nhi!” Bạc môi hạ xuống, điên cuồng mà hôn trụ nàng.
Đang lúc muốn xâm nhập, thì huyệt thái dương của Diêm Vô Xá đột nhiên co rút đau đớn, đầu giống như đang bị búa chùy ngàn tá giáng xuống, thống khổ không thể gượng nổi.
Hắn lập tức buông Phi Nhi ra, ôm đầu ngồi xổm xuống, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nổi lên màu đỏ, xoang mũi nóng lên, chảy ra hai đạo vết máu.
“Đa Duy!” Phi Nhi chấn động, vội vàng ngẩng đầu, hướng phòng Lãnh Tĩnh rống lớn:
“Yến ca ca! Nhanh đến giúp!”
“Hưu!” Trong chớp mắt, một thân ảnh màu trắng vọt đến trước mặt nàng, tầm mắt xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Diêm Vô Xá, nhướng mày,“Ba ba” điểm trúng hai đại huyệt ở bả vai, giúp Diêm Vô Xá cầm máu, xong, hắn lập tức té xỉu ở trong lòng Đỗ Yến.
Phi Nhi đau lòng xoa xoa hai má của Đa Duy, lo lắng nhìn Đỗ Yến:
“Yến ca ca, làm sao bây giờ?”
Đỗ Yến bắt mạch cho Diêm Vô Xá, nhíu mày.
Tầm mắt dời đi, Phi Nhi nhìn Đa Duy thống khổ, vô cùng đau lòng.
Một lát sau, Đỗ Yến buông tay ra, thấp giọng nói:
“Xem ra phải nhanh chút tiến đến Vạn Độc môn, lấy giải dược.”
“Đa Duy như thế nào?”
“Hắn cường ngạnh cùng vô hồn đối kháng, thực kịch liệt, ta lo lắng thân thể hắn không chịu được.”
“Đa Duy……”
Đỗ Yến tao tao tóc Phi Nhi, cưng chiều mỉm cười:
“Diêm thúc thúc thực yêu ngươi, Phi Nhi.”
“Ta biết.”
“Trước đưa hắn đến phòng của ta, rồi quyết định khi nào xuất phát.”
“Hảo!”
Đỗ Yến ôm lấy Diêm Vô Xá hôn mê, ba người hướng phòng của hắn đi đến, hai đạo tầm mắt ở phía sau ngọn núi giả nhìn chăm chú vào hết thảy.
……
Qua một ngày, Diêm Vô Xá còn chưa thức tỉnh, chỉ nắm chặt tay Phi Nhi chưa từng buông ra, ngay cả khi hôn mê còn gọi tên của nàng.
Lãnh Tĩnh im lặng nắm tay kia của Phi Nhi, thường thường đối với Diêm Vô Xá trêu đùa mặt quỷ, có đôi khi thừa dịp Phi Nhi không chú ý, lén lút sờ sờ cái mũi của nàng, ánh mắt, thậm chí khi nàng ngủ say còn khẽ hôn khuôn mặt của nàng.
Thật là thiên hạ đáng yêu……
Hôm nay, Phi Nhi giúp Diêm Vô Xá xoa cánh tay, lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, đã ba ngày, Đa Duy vẫn là không có dấu hiệu tỉnh lại, sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?
Một lát sau, Lãnh Tĩnh từ bên ngoài vọt vào, một phen giữ chặt tay Phi Nhi, chỉ vào cửa hưng phấn mà nói:
“Phi Nhi nương tử, bên ngoài thật náo nhiệt nha.”
Phi Nhi buông cánh tay Diêm Vô Xá, mỉm cười lắc đầu:
“Tĩnh Nhi chính mình nhìn được không? Tỷ tỷ muốn ở cùng phụ vương.”
Lãnh Tĩnh ngắm Diêm Vô Xá liếc mắt một cái, khuôn mặt đáng yêu nhăn nhăn cái mũi:
“Ngươi đi ra ngoài một lát đi, rất nhanh sẽ trở lại mà, hắn sẽ không tỉnh nhanh vậy đâu.”
“Ta bồi phụ vương tịch mịch, Tĩnh Nhi ngoan, chính mình đi chơi.”
“Hắn chỉ là cha của ngươi, ta mới là phu quân của ngươi.”
“…… Cha lớn hay là phu quân lớn?”
“Đương nhiên là phu quân!”
“……”
“Tốt thôi tốt thôi, cha lớn hơn!”
Lãnh Tĩnh ủy khuất chu miệng lên,
“Phi Nhi nương tử, ta cùng ngươi ở tại chỗ này nhìn phụ thân.”
“Ân? Ngươi vì sao không đi xem náo nhiệt?”
“Ta muốn bồi nương tử a.”
“Ách…… Kỳ thật không cần……”
“Phi Nhi nương tử, ngươi có thể đi châm chén trà cho ta không?”
“…… Ách? Nha, tốt!”
“Ta muốn trà nóng, cám ơn.”
“…… Nga.”Mỗ nữ vừa cầm lấy ấm trà, cầm lấy cái chén bên cạnh, ra khỏi phòng.
Sau khi Phi Nhi rời đi, Lãnh Tĩnh rút về tầm mắt, từ trong ống tay áo xuất ra một cái chai bạch ngọc, đổ ra một viên thuốc màu đỏ. Kiềm trụ cằm Minh Vương, bắt buộc hắn hé miệng, đem viên thuốc nhét vào, sờ yết hầu, mỗ nam ngoan ngoãn nuốt vào.
Ngón tay thon dài xẹt qua cánh môi hoàn mĩ, Lãnh Tĩnh lộ ra một chút tà ác tươi cười, nhẹ giọng ở bên tai Diêm Vô Xá nói:
“Không biết vì sao, ta lại thích nữ nhi yêu nghiệt của ngươi, không muốn lại nhìn thấy bộ dáng u buồn nhíu mày của nàng, cho nên ngươi mau mau tỉnh lại.”
Nói xong, Lãnh Tĩnh thẳng lưng, con ngươi đen xẹt qua sát khí:
“Lãnh Tĩnh ta đã muốn có được thứ gì, cho dù ngươi là Minh Vương ta cũng không sợ.”
Chưa từng có qua cảm giác động tâm như thế, Lãnh Tĩnh biết tâm chính mình đã hoàn toàn bị thiên hạ đơn thuần kia bắt được, chính là tình địch của hắn là người thần bí nhất trong chốn võ lâm, cao thâm khó lường nhất, Minh Vương, tựa hồ có điểm khó khăn.
May mắn bé con kia vẫn còn tin tưởng hắn, nếu không thật đau đầu. Thật đúng là không biết là nên tiếp tục làm si nhi hay là trực tiếp theo đuổi người nữ nhân đầu tiên mình thích mới tốt đây?
Bất quá, đại trượng phu co được dãn được, cho dù Phi Nhi không cần hắn, đợi hắn sau khi giải quyết hết thảy mọi chuyện, nhất định sẽ cùng Minh Vương phân cao thấp, đem nàng đoạt lại.
Cảm giác được tiếng bước chân thật nhỏ, Lãnh Tĩnh lập tức thay lại thần sắc thiên chân, nắm cái mũi Diêm Vô Xá , làm ho hắn hô hấp không được.
Cái này gọi là thừa dịp hắn bệnh, muốn mệnh của hắn. Tỉnh lại cũng chỉ có bị Minh Vương khi dễ, chính mình không thể đánh trả. Không có biện pháp, ai kêu hắn muốn giả làm si nhi.
“Tĩnh Nhi, trà nóng đến đây!”
thân ảnh kiều nhỏ đi đến trước mặt hắn, đem chén trà nóng đưa cho Lãnh Tĩnh. Thoáng nhìn hắn kiềm trụ cái mũi của Đa Duy, sợ tới mức Phi Nhi vội vàng buông chén trà, dùng sức kéo lấy cánh tay hắn, sợ hãi nói:
“Tĩnh Nhi, mau buông tay!”
“Không buông!” Lãnh Tĩnh hờn giận chu miệng lên,
“Hắn khi dễ Phi Nhi nương tử của ta, đánh chết cũng không buông.”
Phi Nhi dùng hết khí lực từ khi còn bú sữa mẹ, cũng vô pháp kéo động hắn nửa phần, sốt ruột quát:
“Nhanh chút buông ra, nếu không ta sẽ tức giận!!”
“Nói không buông sẽ không buông.”
“Buông ra! Đừng ép ta ra tay, Tĩnh Nhi!”
“Ngươi nhẫn tâm xuống tay với ta sao, dù sao ta cũng là một đứa nhỏ không ai muốn!”
“Ngươi!!”
“Khụ khụ khụ!!”
Trong lúc bọn họ đang giằng co, Diêm Vô Xá không thể hô hấp, đột nhiên ho khan vài tiếng, con ngươi đen chậm rãi mở ra.
Lãnh Tĩnh sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, tránh ở phía sau Phi Nhi, kinh ngạc nhìn hắn:
“Oa! Phi Nhi nương tử, người chết động đậy!”
“……”
/90
|