“Ha ha!”
Nhóm “bọt nước” dường như phi thường thích Phi Nhi, không ngừng nhảy múa xung quanh nàng, nhẹ nhàng ma sát lên làn da mềm mại, lấy lòng nàng, chọc cười nàng, giống như bằng hữu nhiều năm không thấy.
“Tê tê!”
thanh âm rất nhỏ ở bên cạnh kiêu ngạo vang lên, Phi Nhi bỗng dưng quay đầu nhìn lại…
“A!”
Cánh tay truyền đến đau đớn.
Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở phía sau Phi Nhi, hai tay to lớn nắm ngay vị trí trí mạng của hai con rắn nước. Ngón tay lần lượt thay đổi, hai tay nắm chặt, dùng sức quật mạnh. Nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, hai điều con hồng xà bị đứt thành bốn đoạn, hất bay lên bờ.
“Ba!”
Đạt Y Đồ điểm huyệt đạo của nàng, không nói một lời, kéo cánh tay trắng nõn lên, cánh môi hạ xuống, trùmlên miệng vết thương, dùng sức hấp trụ.
“Ngươi…… A!”
Phi Nhi kinh ngạc kêu một tiếng, mày nhíu chặt, cùng ánh mắt màu lam nhìn nhau.
Phi Nhi cảm giác được bản thân dường như không còn chút khí lực, chân đang không ngừng phát run, thân thể còn có điểm lãnh. Hai tay mềm nhũn, bị cánh tay to lớn của hắn chế trụ, tùy ý để hắn hút máu độc.
Một lúc sau, Đạt Y Đồ phun ra một ngụm máu đen, lại cúi xuống miệng vết thương, tiếp tục hút máu độc. Cho đến khi máu phun ra biến thành đỏ tươi, hắn mới buông tay nàng ra.
Đạt Y Đồ ôm lấy thân hình xụi lơ của nàng, nhảy ra khỏi hồ băng, một bên giải thích nói:
“Đây là một loại rắn nước hơi độc, độc tính của nó không đến mức làm người mất mạng, nhưng có thể làm cho người bị cắn tạm thời mất đi tri giác. Chỉ cần hút máu độc ra, qua một lát sẽ không sao.”
Thân hình kiều nhỏ của nàng tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn, da thịt tuyết bạch cùng làn da nâu, rám nắng đối lập, có thể dễ dàng nhận ra người mạnh kẻ yếu.
Tầm mắt xẹt qua vòm ngực tráng kiện của hắn, khuôn mặt Phi Nhi không khỏi một trận nóng lên, nhẹ giọng nói:
“Ngươi thả ta xuống đi, ta…… Ta còn chưa tắm xong.”
“Mang ngươi đi nơi khác tắm, nơi này có điểm nguy hiểm.”
“Nơi khác còn có nước lạnh sao?”
“…… Nhất định phải lạnh?”
“Tốt nhất là lạnh, ta sợ nóng.”
“Không hề nóng.”
“……”
Hai người đi tới phía sau sườn núi trại Đạt Mỗ, đi vào một sơn động, hương vị lưu hoàng (lưu huỳnh) đã xộc vào mũi, làm cho Phi Nhi nhíu mày, bên trong hẳn là ôn tuyền (suối nước nóng) rồi.
Đi vào trong động, xuất hiện trước mắt nàng, là hai cái ao nhỏ, một lớn một nhỏ, một cái nóng hôi hổi, một cái lại không có động tĩnh gì.
Đạt Y Đồ cẩn thận đem nàng buông xuống, đợi Phi Nhi đứng vững mới buông tay ra, chỉ chỉ vào cái ao lớn ở bên trái, nói:
“Đây là ấm tuyền, độ ấm không quá cao, ngươi có thể……”
Nói còn chưa xong, thân ảnh kiều nhỏ đã thoan thoắt đi đến ấm tuyền, lấy ngón tay chọc chọc vào mặt nước, kiểm tra độ ấm.
Ánh mắt màu lam bỗng dưng nheo lại, bấy giờ mới phát hiện sau lưng nàng có một đôi cánh trong suốt, đang cao thấp kích động. Vừa rồi chỉ lo đối phó với hai con hồng xà, hoàn toàn không chú ý điểm này.
Nữ nhi của Minh Vương? Thực là một nữ nhi đặc biệt!
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, đại chưởng vươn ra, Đạt Y Đồ đối Phi Nhi kêu lên: “Phi Nhi, cẩn thận nước……”
“Phác oành!”
Phi Nhi đã nhảy vào trong nước.
“Nha đầu không nghe lời!”
Đạt Y Đồ nhanh chóng chạy tới, nhảy vào trong nước, đại chưởng đem nàng túm lên, mày nhếch cao, “Nơi này nước rất sâu!”
“Hô!”
Bàn tay mềm khoát lên bờ vai rộng rãi, Phi Nhi thở hắt ra thật sâu, trên mặt nở một nụ cười thật tươi, mắt to tròn quyến rũ, môi mọng mê người.
Lam mâu xẹt qua một tia kinh diễm, ánh mắt dường như ngây ra, dừng trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lại ngây thơ thánh thiện của nàng.
Phi Nhi hơi nghiêng đầu, ánh mắt cũng không chút kiêng kị, nhìn chằm chằm vào gương mặt người đối diện: mắt màu lam, sâu thẳm như đại ương, cái mũi thẳng, bạc môi khêu gợi, còn có cái cằm cương nghị. Trên người cũng có một loại khí chất vương giả giống như Đa Duy, Tạp Kỳ nói, hắn là Nguyên Vương, là người lãnh đạo tối cao của thảo nguyên.
Cường hãn nam nhân.
Phi Nhi cảm giác cặp mắt xanh lam kia vẫn nhìn mình chắm chằm, không khỏi đến môi làm lưỡi táo, phấn hồng cái lưỡi liếm hạ miệng mình ba, cường tráng thân thể bỗng dưng cứng ngắcđột nhiên chu chu cánh môi đỏ tươi, cái lười hồng xinh vươn ra. Liếm liếm môi mềm, làm cho ai đó toàn thân cứng ngắt.
Hầu kết cao thấp di động, tiếng nói trở nên khàn khàn vô cùng, thấp giọng hỏi: “Suy nghĩ cái gì vậy? Tiểu Phi Nhi……”
Phi Nhi nuốt hạ nước miếng, mắt đẹp chớp chớp, nhìn chằm chằm cái miệng của hắn, trả lời: “Ta…… Hơi đói.”
“Ân?”
“Muốn ăn……”
Đại chưởng bên hông buộc chặt, “Thịt bò……”
“……!!”
Đôi mắt trong veo của Phi Nhi lóe sáng, nghiêm túc gật gật đầu: “Ta thật sự đói bụng, Đạt Y Đồ.”
“…… Được rồi, tắm xong, ta mang ngươi đi ăn một chút.”
“Hì hì, cám ơn!”
“…… Không cần khách khí.”
Đạt Y Đồ đem nàng đặt ở bên cạnh cái ao, chính mình lại ngồi ở một bên, vì ngại nàng phát hiện “người anh em” của mình của thức tỉnh, ngốc dậy, nên không dám lộ ra nửa người dưới, lại sợ nàng đi vào chỗ nước sâu, đành phải ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nàng.
Cho dù đứng trong vòng tay của Đạt Y Đồ, Phi Nhi vẫn không có chút để ý, cứ thế xoay tròn bọt nước, chơi đùa với chúng, còn có tiếng cười đáng yêu, động tác hồn nhiên, không ngừng kích thích thần kinh Đạt Y Đồ.
Ánh mắt màu lam cố xem nhẹ thân thể xích lõa mỹ miều của nàng, chính là tứ chi trắng nõn kia cứ đung đưa trước mặt, đủ để cho hắn cả người nóng rực.
Vì cố tình dẫn dời lực chú ý của bản thân, Đạt Y Đồ thấp giọng dò hỏi:
“Mẹ nàng không dạy, ở bên ngoài không được để lộ thân thể của chính mình sao?”
“Mẹ của ta không ở nơi này.”
“Nha?”
“Chúng ta đều là từ trong trứng sinh ra.”
“…… Trứng?”
“Đúng vậy!”
Phi Nhi vừa nghịch nước, vừa nói,
“Hai Tinh Linh yêu nhau, sẽ sinh hạ ra một tiểu Tinh Linh chỉ bé bằng ngón tay. Một trăm năm sau là thời điểm lột xác, liền biến thành một cái trứng, khi từ trong trứng nở ra, người nhìn thấy chính là nương, hoặc là cha. Ta là do Vương của Tinh Linh tộc sinh ra, do không cẩn thận, bị rơi vào đường hầm không gian, mới đến nơi này. Phụ vương của ta đã hy sinh trong chiến sự, bỏ lại mẫu thân, ca ca cùng với ta……”
Nhìn nàng thần sắc bi ai, Đạt Y Đồ nhịn không được, đem nàng ôm vào trong lòng, làm cho nàng dựa vào chính mình: “Vậy vì sao Minh Vương lại là phụ thân của nàng?”
Môi đỏ mọng bất chợt nở nụ cười, ánh mắt mông lung, hướng về nơi dường như rất xa, rất xa……
“Lúc ta lưu lạc đến đây, đúng lúc là thời điểm lột xác sau 100 năm, hóa thành một cái trứng, chính là Đa Duy đem ta ấp nở từ trong trứng ra. Tinh Linh mới từ trong trứng nở ra thân thể rất yếu, pháp lực cũng chỉ có thể sử dụng một ít thủy ma pháp thông thường, phải đợi thích ứng với thân thể mới, thì mới có thể trở nên mạnh mẽ. Mà phụ thân thực anh tuấn, thực mê người, còn có hương vị của phụ vương, luôn trân trọng ta, quan tâm ta……”
Mắt xanh nhìn nàng, im lặng bồi nàng tưởng niệm Minh Vương.
Đêm nay, Phi Nhi nói rất nhiều, rất nhiều, cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng Đạt Y Đồ.
Khi Đạt Y Đồ đem Phi Nhi ôm trở về lều vải của Yên Chi, thì khiến cho nàng cùng Đạt Mộc Tề đang ngồi viết chữ chấn động, ngơ ngác nhìn hắn cẩn thận đem Phi Nhi đặt lên giường.
Đạt Y Đồ chỉ chỉ vào Phi Nhi, nói với Yên Chi:
“Nàng…… Vừa tắm rửa, phiền ngươi giúp nàng lau thân thể.”
“…… Nha.”
Đạt Y Đồ nhìn Phi Nhi liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi lều vải, Đạt Mộc Tề vỗ vỗ bả vai Yên Chi, sau đó, đi theo phía sau đại ca ra ngoài.
Đuổi theo ra bên ngoài lều, Đạt Mộc Tề bước nhanh đên trước mặt hắn, khoát bả vai Đạt Y Đồ, mỉm cười nói:
“Đại ca, ngươi cùng Phi Nhi như thế nào lại ở cùng một chỗ?”
“Ở “Độc tuyền” tìm được nàng, nàng nói muốn tắm rửa, ta liền mang nàng tới “Mỗ động’.”
“Hắc hắc, ngay cả dục phòng chuyên dụng của huynh đều để cho nàng dùng…… Như thế nào? Phát triển đến đâu rồi?”
“Đừng suy nghĩ lung tung.”
“Huynh không chạm vào nàng?”
“…… Nàng chỉ là một đứa nhỏ.”
“Nàng đủ để sinh hạ cho huynh một tiểu hài tử.”
“Không!”
Đạt Y Đồ bấm nhẹ khớp tay,“Nàng không phải là nữ nhân ta có thể muốn.”
“Vì sao? Chẳng lẽ huynh không thích nàng sao?”
Lam mâu bỗng nhiên trở nên thâm thúy, thần sắc ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Có đôi khi thích, cũng không đại biểu hết thảy.”
Nói xong, cất bước trở về lều vải của mình.
Đạt Mộc Tề đứng ở chỗ cũ, hai tay khoanh trước ngực, nhìn theo bóng dáng cao lớn của đại ca.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm giác được đại ca…… Tịch mịch……
Nhóm “bọt nước” dường như phi thường thích Phi Nhi, không ngừng nhảy múa xung quanh nàng, nhẹ nhàng ma sát lên làn da mềm mại, lấy lòng nàng, chọc cười nàng, giống như bằng hữu nhiều năm không thấy.
“Tê tê!”
thanh âm rất nhỏ ở bên cạnh kiêu ngạo vang lên, Phi Nhi bỗng dưng quay đầu nhìn lại…
“A!”
Cánh tay truyền đến đau đớn.
Đột nhiên, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở phía sau Phi Nhi, hai tay to lớn nắm ngay vị trí trí mạng của hai con rắn nước. Ngón tay lần lượt thay đổi, hai tay nắm chặt, dùng sức quật mạnh. Nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, hai điều con hồng xà bị đứt thành bốn đoạn, hất bay lên bờ.
“Ba!”
Đạt Y Đồ điểm huyệt đạo của nàng, không nói một lời, kéo cánh tay trắng nõn lên, cánh môi hạ xuống, trùmlên miệng vết thương, dùng sức hấp trụ.
“Ngươi…… A!”
Phi Nhi kinh ngạc kêu một tiếng, mày nhíu chặt, cùng ánh mắt màu lam nhìn nhau.
Phi Nhi cảm giác được bản thân dường như không còn chút khí lực, chân đang không ngừng phát run, thân thể còn có điểm lãnh. Hai tay mềm nhũn, bị cánh tay to lớn của hắn chế trụ, tùy ý để hắn hút máu độc.
Một lúc sau, Đạt Y Đồ phun ra một ngụm máu đen, lại cúi xuống miệng vết thương, tiếp tục hút máu độc. Cho đến khi máu phun ra biến thành đỏ tươi, hắn mới buông tay nàng ra.
Đạt Y Đồ ôm lấy thân hình xụi lơ của nàng, nhảy ra khỏi hồ băng, một bên giải thích nói:
“Đây là một loại rắn nước hơi độc, độc tính của nó không đến mức làm người mất mạng, nhưng có thể làm cho người bị cắn tạm thời mất đi tri giác. Chỉ cần hút máu độc ra, qua một lát sẽ không sao.”
Thân hình kiều nhỏ của nàng tựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn, da thịt tuyết bạch cùng làn da nâu, rám nắng đối lập, có thể dễ dàng nhận ra người mạnh kẻ yếu.
Tầm mắt xẹt qua vòm ngực tráng kiện của hắn, khuôn mặt Phi Nhi không khỏi một trận nóng lên, nhẹ giọng nói:
“Ngươi thả ta xuống đi, ta…… Ta còn chưa tắm xong.”
“Mang ngươi đi nơi khác tắm, nơi này có điểm nguy hiểm.”
“Nơi khác còn có nước lạnh sao?”
“…… Nhất định phải lạnh?”
“Tốt nhất là lạnh, ta sợ nóng.”
“Không hề nóng.”
“……”
Hai người đi tới phía sau sườn núi trại Đạt Mỗ, đi vào một sơn động, hương vị lưu hoàng (lưu huỳnh) đã xộc vào mũi, làm cho Phi Nhi nhíu mày, bên trong hẳn là ôn tuyền (suối nước nóng) rồi.
Đi vào trong động, xuất hiện trước mắt nàng, là hai cái ao nhỏ, một lớn một nhỏ, một cái nóng hôi hổi, một cái lại không có động tĩnh gì.
Đạt Y Đồ cẩn thận đem nàng buông xuống, đợi Phi Nhi đứng vững mới buông tay ra, chỉ chỉ vào cái ao lớn ở bên trái, nói:
“Đây là ấm tuyền, độ ấm không quá cao, ngươi có thể……”
Nói còn chưa xong, thân ảnh kiều nhỏ đã thoan thoắt đi đến ấm tuyền, lấy ngón tay chọc chọc vào mặt nước, kiểm tra độ ấm.
Ánh mắt màu lam bỗng dưng nheo lại, bấy giờ mới phát hiện sau lưng nàng có một đôi cánh trong suốt, đang cao thấp kích động. Vừa rồi chỉ lo đối phó với hai con hồng xà, hoàn toàn không chú ý điểm này.
Nữ nhi của Minh Vương? Thực là một nữ nhi đặc biệt!
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, đại chưởng vươn ra, Đạt Y Đồ đối Phi Nhi kêu lên: “Phi Nhi, cẩn thận nước……”
“Phác oành!”
Phi Nhi đã nhảy vào trong nước.
“Nha đầu không nghe lời!”
Đạt Y Đồ nhanh chóng chạy tới, nhảy vào trong nước, đại chưởng đem nàng túm lên, mày nhếch cao, “Nơi này nước rất sâu!”
“Hô!”
Bàn tay mềm khoát lên bờ vai rộng rãi, Phi Nhi thở hắt ra thật sâu, trên mặt nở một nụ cười thật tươi, mắt to tròn quyến rũ, môi mọng mê người.
Lam mâu xẹt qua một tia kinh diễm, ánh mắt dường như ngây ra, dừng trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lại ngây thơ thánh thiện của nàng.
Phi Nhi hơi nghiêng đầu, ánh mắt cũng không chút kiêng kị, nhìn chằm chằm vào gương mặt người đối diện: mắt màu lam, sâu thẳm như đại ương, cái mũi thẳng, bạc môi khêu gợi, còn có cái cằm cương nghị. Trên người cũng có một loại khí chất vương giả giống như Đa Duy, Tạp Kỳ nói, hắn là Nguyên Vương, là người lãnh đạo tối cao của thảo nguyên.
Cường hãn nam nhân.
Phi Nhi cảm giác cặp mắt xanh lam kia vẫn nhìn mình chắm chằm, không khỏi đến môi làm lưỡi táo, phấn hồng cái lưỡi liếm hạ miệng mình ba, cường tráng thân thể bỗng dưng cứng ngắcđột nhiên chu chu cánh môi đỏ tươi, cái lười hồng xinh vươn ra. Liếm liếm môi mềm, làm cho ai đó toàn thân cứng ngắt.
Hầu kết cao thấp di động, tiếng nói trở nên khàn khàn vô cùng, thấp giọng hỏi: “Suy nghĩ cái gì vậy? Tiểu Phi Nhi……”
Phi Nhi nuốt hạ nước miếng, mắt đẹp chớp chớp, nhìn chằm chằm cái miệng của hắn, trả lời: “Ta…… Hơi đói.”
“Ân?”
“Muốn ăn……”
Đại chưởng bên hông buộc chặt, “Thịt bò……”
“……!!”
Đôi mắt trong veo của Phi Nhi lóe sáng, nghiêm túc gật gật đầu: “Ta thật sự đói bụng, Đạt Y Đồ.”
“…… Được rồi, tắm xong, ta mang ngươi đi ăn một chút.”
“Hì hì, cám ơn!”
“…… Không cần khách khí.”
Đạt Y Đồ đem nàng đặt ở bên cạnh cái ao, chính mình lại ngồi ở một bên, vì ngại nàng phát hiện “người anh em” của mình của thức tỉnh, ngốc dậy, nên không dám lộ ra nửa người dưới, lại sợ nàng đi vào chỗ nước sâu, đành phải ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nàng.
Cho dù đứng trong vòng tay của Đạt Y Đồ, Phi Nhi vẫn không có chút để ý, cứ thế xoay tròn bọt nước, chơi đùa với chúng, còn có tiếng cười đáng yêu, động tác hồn nhiên, không ngừng kích thích thần kinh Đạt Y Đồ.
Ánh mắt màu lam cố xem nhẹ thân thể xích lõa mỹ miều của nàng, chính là tứ chi trắng nõn kia cứ đung đưa trước mặt, đủ để cho hắn cả người nóng rực.
Vì cố tình dẫn dời lực chú ý của bản thân, Đạt Y Đồ thấp giọng dò hỏi:
“Mẹ nàng không dạy, ở bên ngoài không được để lộ thân thể của chính mình sao?”
“Mẹ của ta không ở nơi này.”
“Nha?”
“Chúng ta đều là từ trong trứng sinh ra.”
“…… Trứng?”
“Đúng vậy!”
Phi Nhi vừa nghịch nước, vừa nói,
“Hai Tinh Linh yêu nhau, sẽ sinh hạ ra một tiểu Tinh Linh chỉ bé bằng ngón tay. Một trăm năm sau là thời điểm lột xác, liền biến thành một cái trứng, khi từ trong trứng nở ra, người nhìn thấy chính là nương, hoặc là cha. Ta là do Vương của Tinh Linh tộc sinh ra, do không cẩn thận, bị rơi vào đường hầm không gian, mới đến nơi này. Phụ vương của ta đã hy sinh trong chiến sự, bỏ lại mẫu thân, ca ca cùng với ta……”
Nhìn nàng thần sắc bi ai, Đạt Y Đồ nhịn không được, đem nàng ôm vào trong lòng, làm cho nàng dựa vào chính mình: “Vậy vì sao Minh Vương lại là phụ thân của nàng?”
Môi đỏ mọng bất chợt nở nụ cười, ánh mắt mông lung, hướng về nơi dường như rất xa, rất xa……
“Lúc ta lưu lạc đến đây, đúng lúc là thời điểm lột xác sau 100 năm, hóa thành một cái trứng, chính là Đa Duy đem ta ấp nở từ trong trứng ra. Tinh Linh mới từ trong trứng nở ra thân thể rất yếu, pháp lực cũng chỉ có thể sử dụng một ít thủy ma pháp thông thường, phải đợi thích ứng với thân thể mới, thì mới có thể trở nên mạnh mẽ. Mà phụ thân thực anh tuấn, thực mê người, còn có hương vị của phụ vương, luôn trân trọng ta, quan tâm ta……”
Mắt xanh nhìn nàng, im lặng bồi nàng tưởng niệm Minh Vương.
Đêm nay, Phi Nhi nói rất nhiều, rất nhiều, cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng Đạt Y Đồ.
Khi Đạt Y Đồ đem Phi Nhi ôm trở về lều vải của Yên Chi, thì khiến cho nàng cùng Đạt Mộc Tề đang ngồi viết chữ chấn động, ngơ ngác nhìn hắn cẩn thận đem Phi Nhi đặt lên giường.
Đạt Y Đồ chỉ chỉ vào Phi Nhi, nói với Yên Chi:
“Nàng…… Vừa tắm rửa, phiền ngươi giúp nàng lau thân thể.”
“…… Nha.”
Đạt Y Đồ nhìn Phi Nhi liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi lều vải, Đạt Mộc Tề vỗ vỗ bả vai Yên Chi, sau đó, đi theo phía sau đại ca ra ngoài.
Đuổi theo ra bên ngoài lều, Đạt Mộc Tề bước nhanh đên trước mặt hắn, khoát bả vai Đạt Y Đồ, mỉm cười nói:
“Đại ca, ngươi cùng Phi Nhi như thế nào lại ở cùng một chỗ?”
“Ở “Độc tuyền” tìm được nàng, nàng nói muốn tắm rửa, ta liền mang nàng tới “Mỗ động’.”
“Hắc hắc, ngay cả dục phòng chuyên dụng của huynh đều để cho nàng dùng…… Như thế nào? Phát triển đến đâu rồi?”
“Đừng suy nghĩ lung tung.”
“Huynh không chạm vào nàng?”
“…… Nàng chỉ là một đứa nhỏ.”
“Nàng đủ để sinh hạ cho huynh một tiểu hài tử.”
“Không!”
Đạt Y Đồ bấm nhẹ khớp tay,“Nàng không phải là nữ nhân ta có thể muốn.”
“Vì sao? Chẳng lẽ huynh không thích nàng sao?”
Lam mâu bỗng nhiên trở nên thâm thúy, thần sắc ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Có đôi khi thích, cũng không đại biểu hết thảy.”
Nói xong, cất bước trở về lều vải của mình.
Đạt Mộc Tề đứng ở chỗ cũ, hai tay khoanh trước ngực, nhìn theo bóng dáng cao lớn của đại ca.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm giác được đại ca…… Tịch mịch……
/90
|