Bôi thuốc xong, mặc lại trang phục, Yên Chi căn dặn Đạt Nhĩ Mục ở lại lều vải trò chuyện cùng Phi Nhi, còn mình cầm những quần áo dính máu này đi ra ngoài tắm rửa sẵn tiện giặt sạch một lượt.
Đạt Nhĩ Mục mặt mày đỏ bừng đi tới bên thảm, mày nhướn cao đến dựng ngược. Hắn là nam nhi, thô lỗ nói năng vụng về, không đầu không đuôi, thật không biết gợi chuyện với nàng như thế nào.
Phi Nhi dựa vào tường tò mò nhìn hắn. Mặt của hắn đỏ rực toàn bộ, chẳng lẽ ở đây rất nóng sao?
Nàng nhìn xung quanh rồi cầm lấy một cái khăn nhỏ bé đưa cho hắn: “Anh có mồ hôi.”
“. . . Cám ơn.”
Đạt Nhĩ Mục tiếp nhận khăn tay, đặt lên mặt nhẹ nhàng lau. Một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, là mùi vị của nàng.
“Anh năm nay bao nhiêu tuổi ? Hẳn là tôi phải gọi bằng ca ca chứ?”
“Ách. . . Tôi, tôi mười bảy.”
“A, Đạt Mộc Nhĩ ca ca.”
“. . . Sai rồi, tên tôi là Đạt. . . Nhĩ. . . Mục.” Đạt Nhĩ Mục dùng tiếng bản địa dạy một lần.
“Đạt Nhĩ Mục. . . Ca ca.”
Đạt Nhĩ Mục nở một nụ cười đầy vẻ soái khí mà khen: “Phi Nhi thật thông minh.”
“Hì hì, anh là người đầu tiên nói tôi là người thông minh.”
“Tôi là Đạt Y Đồ.”
Đột nhiên, từ bên ngoài lều vải vọng vào tiếng nói trầm trầm. Hai người ngoái nhìn lại, một bóng đen đứng ở bên ngoài lều vải.
Đạt Nhĩ Mục hưng phấn mà gọi: “Đại ca, vào đi.”
“Không được, đệ mang nàng đến lều chính dùng bữa.”
“Ờ.Được.” Đạt Nhĩ Mục đáp lại một câu, bóng dáng cao lớn liền xoay người rời đi.
Phi Nhi cầm lấy áo choàng bên cạnh phủ lên người, Yên Chi căn dặn nàng ngàn vạn lần đừng để cảm lạnh. Sau đó xiết chặt dây lưng, chỉ là muốn gắng sức đứng dậy nhưng lại phát hiện có vẻ hơi lực bất tòng tâm.
Đạt Nhĩ Mục nhìn bộ dáng khó khăn của nàng bèn giơ hai tay dò hỏi: “Tôi ôm nàng đến đó được chứ.”
Phi Nhi nhìn đôi tay cơ bắp kia, mắt chớp chớp rồi mỉm cười ngọt ngào. Nàng gật đầu, hai tay chủ động ôm lấy vai của hắn, Đạt Nhĩ Mục dễ dàng ôm lấy nàng.
“Nàng thật nhẹ.”
“Vâng.”
“Không bằng một nửa Tiểu Mã.”
“. . .” Hai người vừa cười nói, vừa đi ra khỏi lều vải.
Trong lều chính, Yên Chi cùng Đạt Mộc Tề ngồi cùng một cái bàn, Đạt Y Đồ ngồi ở bàn chủ vị, bên cạnh là một cái bàn có một thiếu nữ xinh đẹp ngồi.
Sắc mặt thiếu nữ có hơi tái nhợt, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn không hề làm giảm bớt mỹ dung và dã tính của nàng. Đặc biệt đôi mắt phượng sắc bén kia tản ra khí tức nữ tôn vương giả.
Thiếu nữ nhìn thấy Đạt Nhĩ Mục ôm Phi Nhi đi vào thì nghi hoặc nheo đôi mắt nhìn chằm chằm Phi Nhi, suy đoán, đánh giá quan hệ giữa hai người.
Đạt Nhĩ Mục đặt Phi Nhi ở cái bàn bên cạnh thiếu nữ rồi rất ngồi tự nhiên ở bên người nàng, để cho thân thể suy yếu của nàng dựa vào trên vai mình, lại còn rót đầy một chén sữa dê cho Phi Nhi:
“Hẳn là đã đói bụng rồi? Thừa lúc còn nóng thì uống một ít sữa cho ấm người.”
“Cám ơn.” Phi Nhi đưa hai tay tiếp nhận cái chén. Thấy có vẻ còn hơi nóng thì đôi mắt trong trẻo lóe ra một tia sáng màu tím, từ cái chén bốc lên màn sương trắng nhàn nhạt làm nhiệt độ sữa dê giảm xuống, bấy giờ Phi Nhi mới dám uống hết.
Mọi người kinh ngạc nhìn Phi Nhi, Yên Chi giải thích:
“Phi Nhi không thể uống đồ quá nóng.”
“Thì ra là thế.” Đạt Nhĩ Mục mỉm cười gật đầu.
Thiếu nữ thấy hai người bọn họ có hành động thân mật thì gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ không vui.
Yên Chi nhìn thấy điệu bộ của thiếu nữ thì sợ sẽ có bất lợi cho Phi Nhi nên vội vàng nói:
“Đạt Nhĩ Mục, ngươi đi chiếu cố Tô Đan đi, ta đến chỗ Phi . . .”
“Không cho đi!” Đạt Mộc Tề vội vàng ấn người Yên Chi xuống, bất mãn trợn mắt nhìn nàng.
“Cô ấy bị trúng độc, một mình không ngồi nổi.”
“Nàng đã về thì là của ta, không ai có thể đoạt!”
“Ngươi!”
“Yên Chi tỷ, không có gì đáng ngại.” Đạt Nhĩ Mục nhìn Tô Đan, mỉm cười nói “Nàng ấy sẽ thông cảm cho ta.”
Tô Đan lập tức thay gương mặt trầm xuống không vui bằng một nụ cười ngọt ngào mà gật đầu, không nói gì.
Đạt Y Đồ hiểu Tô Đan rất rõ, vẻ ghen ghét vừa rồi cũng không qua được ánh mắt của hắn. Nếu cứ thế này thì nữ nhân của Diêm Vương ít ay nhiều cũng sẽ gặp nguy hiểm. Lại còn để Đạt Nhĩ Mục ngồi chung một chỗ cùng nàng thì phỏng chừng sẽ gây ra hậu quả không lường được.
Yên Chi cùng Đạt Y Đồ lo lắng là có cơ sở.
Tô Đan là con gái tộc trưởng, một bằng hữu của trại Đạt Mỗ, từ nhỏ đã được đính hôn cùng Đạt Nhĩ Mục. Do trường kỳ ở tại trại Đạt Mỗ nên hắn đã sớm đối đãi với nàng như em dâu . Hôm nay đột nhiên có nữ nhân đáng yêu đến, nhìn cử chỉ của Đạt Nhĩ Mục thì hẳn là đối với nàng cực kỳ có hứng thú.
Nhưng hắn không muốn bởi vì chuyện này mà phá hoại giao tình của hai tộc.
Vì vậy, Đạt Y Đồ để bát trong tay xuống, âm thanh trầm thấp vang lên: “Đạt Nhĩ Mục, đi sang ngồi bên cạnh vợ đệ đi.”
Phi Nhi không hiểu lời của hắn, chỉ nghe thấy tên của Đạt Nhĩ Mục thì tò mò nhìn Đạt Y Đồ.
Đạt Nhĩ Mục khó xử nhăn mày “Nhưng Phi Nhi. . .”
“Ta tới chăm sóc nàng đi.”
Thân hình cao lớn đứng lên bước đi tới bên người Phi Nhi, Đạt Nhĩ Mục nhường lại chỗ,hai bàn tay thô kệch nhẹ đỡ vai mềm, thân thể mềm mại tự động rúc vào trong ngực hắn.
Phi Nhi nhăn mày quay đầu lại nhìn từ gương mặt của Đạt Y Đồ bên cạnh thì hơi hoảng sợ bởi than hình cực kì cao lớn của hắn. Lúc trước nàng cho là vóc người Đa Duy đã đủ cao lớn, không nghĩ tới nam nhân này lại còn cao hơn Đa Duy một cái đầu. Ở trước mặt nàng, hắn liền như một quả núi, một người cao gấp rưỡi nàng!
Đạt Nhĩ Mục thấy Đạt Y Đồ đồng ý chăm sóc Phi Nhi mới yên tâm ngồi trở lại bên cạnh Tô Đan, ánh mắt lại vẫn còn thỉnh thoảng lo lắng nhìn Phi Nhi. Bởi vì đại ca thật sự rất cao to, không cẩn thận có thể làm đau thân hình nhỏ nhắn của nàng không?
Đạt Y Đồ liếc mắt nnìn Đạt Nhĩ Mục, tầm mắt lướt qua mọi người rồi trầm giọng nói: “Ăn cơm đi thôi.”
Đạt Mộc Tề gật đầu, lấy tay xé một miếng thịt dê đặt ở trước mặt Yên Chi rồi nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng gầy như thế thì ôm không thoải mái . . . Hự. . .”
Trong ngực lại nhận một cú huých hung hăng của khuỷu tay, Đạt Mộc Tề rên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú lại nở nụ cười mê người mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh xắn kia.
Hắn rất thích sự đanh đá của nàng.
Bên này, Đạt Y Đồ xé một miếng thịt, vừa định đưa cho Phi Nhi thì đã thoáng thấy bàn tay mềm mại kia đưa tới, so với tưởng tượng của mình thì nó cũng không lớn lắm.
Hắn giữ lại hơn nửa miếng thịt, còn non nửa thì đặt ở trong tay Phi Nhi, tay kia đỡ người nàng, sau đó bắt đầu ăn.
Phi Nhi cầm miếng thịt, ngẩng đầu nhìn cách Đạt Y Đồ ăn, thì ra ở đây mọi người cũng không dùng thìa và đôi đũa, trực tiếp lấy tay xé?
Hắc hắc! Nàng thích kiểu ăn này.
Nàng há miệng thật rộng cắn một miếng bên rìa tảng thịt rồi cẩn thận nhấm nháp. Nàng phát hiện loại mùi vị vô cùng đặc biệt thì đột nhiên cảm giác mình vô cùng đói. Nàng vội vàng cầm tất cả còn lại nhét vào trong miệng.
Đạt Y Đồ liếc mắt nhìn người đang tựa trong lòng, khuôn mặt chồng chất vết thương hiện lên một loại dáng vẻ hưng phấn. Nhận thấy được nàng rất thích ăn thịt dê.
Khi hắn cầm lấy miếng thứ hai đang muốn đút vào trong miệng mình thì một bàn tay nhỏ nhắn quơ quơ trước mắt hắn, ngón tay dính đầy những mỡ. Nàng hạ mí mắt rồi cười khả ái.
Phi Nhi nhếch môi, dò hỏi: “Ta lại muốn một miếng nữa.”
“. . .” Đạt Y Đồ muốn xé miếng thịt ấy ra thì cái tay kia lại quơ quơ, ánh mắt lại nhìn xuống.
Phi Nhi tiếp tục mỉm cười nói ngọt ngào: “Ta muốn cả miếng!”
“. . .”
Không thể nhận ra, nàng có thể ăn “nhiều” như vậy!
Đạt Nhĩ Mục mặt mày đỏ bừng đi tới bên thảm, mày nhướn cao đến dựng ngược. Hắn là nam nhi, thô lỗ nói năng vụng về, không đầu không đuôi, thật không biết gợi chuyện với nàng như thế nào.
Phi Nhi dựa vào tường tò mò nhìn hắn. Mặt của hắn đỏ rực toàn bộ, chẳng lẽ ở đây rất nóng sao?
Nàng nhìn xung quanh rồi cầm lấy một cái khăn nhỏ bé đưa cho hắn: “Anh có mồ hôi.”
“. . . Cám ơn.”
Đạt Nhĩ Mục tiếp nhận khăn tay, đặt lên mặt nhẹ nhàng lau. Một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, là mùi vị của nàng.
“Anh năm nay bao nhiêu tuổi ? Hẳn là tôi phải gọi bằng ca ca chứ?”
“Ách. . . Tôi, tôi mười bảy.”
“A, Đạt Mộc Nhĩ ca ca.”
“. . . Sai rồi, tên tôi là Đạt. . . Nhĩ. . . Mục.” Đạt Nhĩ Mục dùng tiếng bản địa dạy một lần.
“Đạt Nhĩ Mục. . . Ca ca.”
Đạt Nhĩ Mục nở một nụ cười đầy vẻ soái khí mà khen: “Phi Nhi thật thông minh.”
“Hì hì, anh là người đầu tiên nói tôi là người thông minh.”
“Tôi là Đạt Y Đồ.”
Đột nhiên, từ bên ngoài lều vải vọng vào tiếng nói trầm trầm. Hai người ngoái nhìn lại, một bóng đen đứng ở bên ngoài lều vải.
Đạt Nhĩ Mục hưng phấn mà gọi: “Đại ca, vào đi.”
“Không được, đệ mang nàng đến lều chính dùng bữa.”
“Ờ.Được.” Đạt Nhĩ Mục đáp lại một câu, bóng dáng cao lớn liền xoay người rời đi.
Phi Nhi cầm lấy áo choàng bên cạnh phủ lên người, Yên Chi căn dặn nàng ngàn vạn lần đừng để cảm lạnh. Sau đó xiết chặt dây lưng, chỉ là muốn gắng sức đứng dậy nhưng lại phát hiện có vẻ hơi lực bất tòng tâm.
Đạt Nhĩ Mục nhìn bộ dáng khó khăn của nàng bèn giơ hai tay dò hỏi: “Tôi ôm nàng đến đó được chứ.”
Phi Nhi nhìn đôi tay cơ bắp kia, mắt chớp chớp rồi mỉm cười ngọt ngào. Nàng gật đầu, hai tay chủ động ôm lấy vai của hắn, Đạt Nhĩ Mục dễ dàng ôm lấy nàng.
“Nàng thật nhẹ.”
“Vâng.”
“Không bằng một nửa Tiểu Mã.”
“. . .” Hai người vừa cười nói, vừa đi ra khỏi lều vải.
Trong lều chính, Yên Chi cùng Đạt Mộc Tề ngồi cùng một cái bàn, Đạt Y Đồ ngồi ở bàn chủ vị, bên cạnh là một cái bàn có một thiếu nữ xinh đẹp ngồi.
Sắc mặt thiếu nữ có hơi tái nhợt, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn không hề làm giảm bớt mỹ dung và dã tính của nàng. Đặc biệt đôi mắt phượng sắc bén kia tản ra khí tức nữ tôn vương giả.
Thiếu nữ nhìn thấy Đạt Nhĩ Mục ôm Phi Nhi đi vào thì nghi hoặc nheo đôi mắt nhìn chằm chằm Phi Nhi, suy đoán, đánh giá quan hệ giữa hai người.
Đạt Nhĩ Mục đặt Phi Nhi ở cái bàn bên cạnh thiếu nữ rồi rất ngồi tự nhiên ở bên người nàng, để cho thân thể suy yếu của nàng dựa vào trên vai mình, lại còn rót đầy một chén sữa dê cho Phi Nhi:
“Hẳn là đã đói bụng rồi? Thừa lúc còn nóng thì uống một ít sữa cho ấm người.”
“Cám ơn.” Phi Nhi đưa hai tay tiếp nhận cái chén. Thấy có vẻ còn hơi nóng thì đôi mắt trong trẻo lóe ra một tia sáng màu tím, từ cái chén bốc lên màn sương trắng nhàn nhạt làm nhiệt độ sữa dê giảm xuống, bấy giờ Phi Nhi mới dám uống hết.
Mọi người kinh ngạc nhìn Phi Nhi, Yên Chi giải thích:
“Phi Nhi không thể uống đồ quá nóng.”
“Thì ra là thế.” Đạt Nhĩ Mục mỉm cười gật đầu.
Thiếu nữ thấy hai người bọn họ có hành động thân mật thì gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên vẻ không vui.
Yên Chi nhìn thấy điệu bộ của thiếu nữ thì sợ sẽ có bất lợi cho Phi Nhi nên vội vàng nói:
“Đạt Nhĩ Mục, ngươi đi chiếu cố Tô Đan đi, ta đến chỗ Phi . . .”
“Không cho đi!” Đạt Mộc Tề vội vàng ấn người Yên Chi xuống, bất mãn trợn mắt nhìn nàng.
“Cô ấy bị trúng độc, một mình không ngồi nổi.”
“Nàng đã về thì là của ta, không ai có thể đoạt!”
“Ngươi!”
“Yên Chi tỷ, không có gì đáng ngại.” Đạt Nhĩ Mục nhìn Tô Đan, mỉm cười nói “Nàng ấy sẽ thông cảm cho ta.”
Tô Đan lập tức thay gương mặt trầm xuống không vui bằng một nụ cười ngọt ngào mà gật đầu, không nói gì.
Đạt Y Đồ hiểu Tô Đan rất rõ, vẻ ghen ghét vừa rồi cũng không qua được ánh mắt của hắn. Nếu cứ thế này thì nữ nhân của Diêm Vương ít ay nhiều cũng sẽ gặp nguy hiểm. Lại còn để Đạt Nhĩ Mục ngồi chung một chỗ cùng nàng thì phỏng chừng sẽ gây ra hậu quả không lường được.
Yên Chi cùng Đạt Y Đồ lo lắng là có cơ sở.
Tô Đan là con gái tộc trưởng, một bằng hữu của trại Đạt Mỗ, từ nhỏ đã được đính hôn cùng Đạt Nhĩ Mục. Do trường kỳ ở tại trại Đạt Mỗ nên hắn đã sớm đối đãi với nàng như em dâu . Hôm nay đột nhiên có nữ nhân đáng yêu đến, nhìn cử chỉ của Đạt Nhĩ Mục thì hẳn là đối với nàng cực kỳ có hứng thú.
Nhưng hắn không muốn bởi vì chuyện này mà phá hoại giao tình của hai tộc.
Vì vậy, Đạt Y Đồ để bát trong tay xuống, âm thanh trầm thấp vang lên: “Đạt Nhĩ Mục, đi sang ngồi bên cạnh vợ đệ đi.”
Phi Nhi không hiểu lời của hắn, chỉ nghe thấy tên của Đạt Nhĩ Mục thì tò mò nhìn Đạt Y Đồ.
Đạt Nhĩ Mục khó xử nhăn mày “Nhưng Phi Nhi. . .”
“Ta tới chăm sóc nàng đi.”
Thân hình cao lớn đứng lên bước đi tới bên người Phi Nhi, Đạt Nhĩ Mục nhường lại chỗ,hai bàn tay thô kệch nhẹ đỡ vai mềm, thân thể mềm mại tự động rúc vào trong ngực hắn.
Phi Nhi nhăn mày quay đầu lại nhìn từ gương mặt của Đạt Y Đồ bên cạnh thì hơi hoảng sợ bởi than hình cực kì cao lớn của hắn. Lúc trước nàng cho là vóc người Đa Duy đã đủ cao lớn, không nghĩ tới nam nhân này lại còn cao hơn Đa Duy một cái đầu. Ở trước mặt nàng, hắn liền như một quả núi, một người cao gấp rưỡi nàng!
Đạt Nhĩ Mục thấy Đạt Y Đồ đồng ý chăm sóc Phi Nhi mới yên tâm ngồi trở lại bên cạnh Tô Đan, ánh mắt lại vẫn còn thỉnh thoảng lo lắng nhìn Phi Nhi. Bởi vì đại ca thật sự rất cao to, không cẩn thận có thể làm đau thân hình nhỏ nhắn của nàng không?
Đạt Y Đồ liếc mắt nnìn Đạt Nhĩ Mục, tầm mắt lướt qua mọi người rồi trầm giọng nói: “Ăn cơm đi thôi.”
Đạt Mộc Tề gật đầu, lấy tay xé một miếng thịt dê đặt ở trước mặt Yên Chi rồi nói nhỏ bên tai nàng: “Nàng gầy như thế thì ôm không thoải mái . . . Hự. . .”
Trong ngực lại nhận một cú huých hung hăng của khuỷu tay, Đạt Mộc Tề rên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú lại nở nụ cười mê người mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh xắn kia.
Hắn rất thích sự đanh đá của nàng.
Bên này, Đạt Y Đồ xé một miếng thịt, vừa định đưa cho Phi Nhi thì đã thoáng thấy bàn tay mềm mại kia đưa tới, so với tưởng tượng của mình thì nó cũng không lớn lắm.
Hắn giữ lại hơn nửa miếng thịt, còn non nửa thì đặt ở trong tay Phi Nhi, tay kia đỡ người nàng, sau đó bắt đầu ăn.
Phi Nhi cầm miếng thịt, ngẩng đầu nhìn cách Đạt Y Đồ ăn, thì ra ở đây mọi người cũng không dùng thìa và đôi đũa, trực tiếp lấy tay xé?
Hắc hắc! Nàng thích kiểu ăn này.
Nàng há miệng thật rộng cắn một miếng bên rìa tảng thịt rồi cẩn thận nhấm nháp. Nàng phát hiện loại mùi vị vô cùng đặc biệt thì đột nhiên cảm giác mình vô cùng đói. Nàng vội vàng cầm tất cả còn lại nhét vào trong miệng.
Đạt Y Đồ liếc mắt nhìn người đang tựa trong lòng, khuôn mặt chồng chất vết thương hiện lên một loại dáng vẻ hưng phấn. Nhận thấy được nàng rất thích ăn thịt dê.
Khi hắn cầm lấy miếng thứ hai đang muốn đút vào trong miệng mình thì một bàn tay nhỏ nhắn quơ quơ trước mắt hắn, ngón tay dính đầy những mỡ. Nàng hạ mí mắt rồi cười khả ái.
Phi Nhi nhếch môi, dò hỏi: “Ta lại muốn một miếng nữa.”
“. . .” Đạt Y Đồ muốn xé miếng thịt ấy ra thì cái tay kia lại quơ quơ, ánh mắt lại nhìn xuống.
Phi Nhi tiếp tục mỉm cười nói ngọt ngào: “Ta muốn cả miếng!”
“. . .”
Không thể nhận ra, nàng có thể ăn “nhiều” như vậy!
/90
|