*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộc Minh Trạch mất sạch ngày cuối tuần, trong một ngày thứ bảy ngắn ngủi họ đã làm rất nhiều việc lớn, thậm chí chẳng có thời gian để thở, chủ nhật Auston phải bận nữa, hiện tại y không có đủ nhân công, rất nhiều chuyện phải tự thân làm, như theo dõi đài truyền hình công khai một phần nội dung phán quyết của tòa án quân sự chẳng hạn.
Uriel là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của gia tộc Cyprus, đài truyền hình không thể công khai tất cả mọi chuyện, vẫn phải chừa mặt mũi cho tổng thống. Song, Auston nhất định phải công bố càng nhiều thông tin trong phạm vi quyền hành của mình càng tốt, Uriel càng đuối lý, giám sát viên là y càng chiếm ưu thế.
Chí ít phải cho công chúng biết rõ, tin tức mà Uriel công bố với đài truyền hình trước kia hoàn toàn là vấy bẩn y.
Auston mượn cơ hội lần này đưa sự tồn tại của sao Snow đến với công chúng, y phơi bày tất cả mọi chuyện liên quan đến sao Snow trên tòa án, y kể lấp lửng về bối cảnh của Snow, thậm chí không tiết lộ tên tinh cầu, cho nên những người biết chuyện này cùng lắm chỉ cảm thấy nó là một tinh cầu xa xôi và bất hạnh thôi. Đối với người chủ tinh mà nói, chỉ cần người ta không tranh đoạt tài nguyên của họ, dân chúng sẽ không bận tâm nữa.
Lộc Minh Trạch nằm nhoài trên đám mây từ lơ lửng, chốc chốc lại đu đưa như chơi xích đu, Auston đưa lưng về phía hắn, ngồi trước bàn viết tài liệu.
Lộc Minh Trạch tẻ nhạt muốn chết, hắn bắt đầu tóm lấy đám mây từ, vặt từng nhúm ném đi, rồi nhìn nó tự động "vù vù" lượn quanh, thần kỳ là, khi đám mây từ bị vặt lông sẽ phát ra âm thanh như tiếng khóc thút thít.
"Thấy chán có thể chạy quanh nhà vài vòng, đừng bắt nạt ghế sô pha của tôi."
Auston không hề quay đầu, đặt một tập tài liệu sang bên cạnh, rồi lại lấy tập khác, tiếp tục cúi đầu viết. Lộc Minh Trạch ngẩng đầu liếc y, rồi lại nằm xuống tiếp tục kéo lấy đám mây mềm mại. Hắn không hiểu tại sao trong cái thời đại có thể hoàn toàn sử dụng máy móc và vi tính, Auston vẫn muốn dùng bút kí tên.
Auston không nghe Lộc Minh Trạch đáp lời, quay đầu nhìn hắn, quả nhiên trông thấy bộ mặt buồn bực ngán ngẩm của đối phương, liền nói: "Tầng hầm thứ hai có bể bơi, có thể chơi."
Lộc Minh Trạch trừng mắt rồi xoay lưng với y: "Ai thèm."
Hắn muốn dành ngày cuối tuần tươi đẹp để dạo phố, ngắm nghía, chơi game, ai lại ngồi đọc văn kiện với Auston, nhưng hiển nhiên đối phương không muốn thả hắn một mình lượn lờ bên ngoài, cũng không cho hắn rút quân về trường, vì hắn đã báo cho trường cuối tuần muốn về nhà "em họ" Milocy, không thể đột nhiên xuất hiện.
... Huống chi lúc này đã là xế chiều, về trường cũng chẳng có thời gian làm chuyện khác.
Auston kinh ngạc nói: "Mấy vị điện hạ thuở thiếu thời mỗi lần nhìn thấy bể bơi của tôi là muốn đuổi tôi ra khỏi phủ hầu tước, chiếm trọn nó cho riêng mình, mãi đến khi bọn họ trưởng thành, mỗi người có phủ đệ riêng, mới không ầm ĩ nữa. Em thật sự không có hứng thú?"
Lộc Minh Trạch nghe thế lại đâm ra hứng thú, hắn buông tay, đám mây từ bị hút "vèo" về, hắn vươn mình nhảy vọt xuống đất: "Thật hả? Vậy xem thử."
Auston cười nhìn hắn: "Tôi còn vài phần là xử lý xong rồi, cùng đi nhé."
"Không phải cho tôi chơi một mình sao?"
Aus khép tài liệu lại, xoay ghế về phía Lộc Minh Trạch, bất đắc dĩ giang hai tay với hắn: "Giờ chơi với em được chưa?"
Lộc Minh Trạch hất cằm, từ chối ôm y: "Tôi muốn đi một mình, đừng có cản tôi."
"..."
Lộc Minh Trạch đi đến thang máy dẫn xuống tầng hầm, vừa đi vừa quay đầu lại quẳng một câu: "Lúc tôi lặn xuống sẽ chụp vài tấm, muốn xem thì tự đến lấy."
"..."
Auston nhìn bóng lưng Lộc Minh Trạch, không nhịn được mà bật cười. Cái tên này rõ là do nhàm chán muốn tìm người chơi cùng mà.
Bể bơi của Auston rộng vô cùng, trông như biển, nhưng bảo nó như biển không phải bởi diện tích của nó, mà bởi bể bơi này được xây theo kiểu rất thú vị, hình dạng của nó không theo quy tắc bình thường, hai bên tường nối với trần nhà theo lối kiến trúc hình vòm, bao bọc bởi vật liệu trong suốt kiên cố, bên trong bức tường là biển sâu thăm thẳm, vô vàn loài cá bơi tung tăng trong đó.
Lộc Minh Trạch ngước đầu nhìn thật lâu, trông thấy một con cá đuối khổng lồ chầm chậm lướt qua đỉnh đầu, hắn kinh sợ xuýt xoa. Đây đâu phải bể bơi, rõ là thủy cung! Auston xây một cái thủy cung trong nhà?!
...Giai... giai cấp tư sản đáng ghét! Thật là sa đọa! Hắn thích!
Lúc Lộc Minh Trạch đang ngẩn người thì bỗng có người ôm lấy hắn từ phía sau, Auston đưa hai tay sang hai bên hông hắn, ôm chặt, y cười hỏi: "Nom cũng không tệ lắm phải không?"
Lộc Minh Trạch cảm giác quả đầu lông xù của mình đang bị một cái cằm cọ qua cọ lại, miệng hừ hừ: "Cũng tàm tạm, nhưng anh xây như vậy lại không hợp với người mắc chứng sợ biển."
"Thật à?"
Auston vừa nói vừa vùi mặt vào hõm cổ Lộc Minh Trạch, chạm môi vào cổ hắn: "Muốn xuống chơi không?"
Lộc Minh Trạch ngả người dựa vào lòng Auston, nhìn làn nước trong xanh dưới chân, ngứa tay cực kì. Song, hắn vẫn còn chút do dự: "Nhưng tôi không có quần bơi."
Auston liền kề sát tai hắn, thấp giọng nói: "Em có bơi khỏa thân."
Lộc Minh Trạch trầm ngâm một chút, đột nhiên quay đầu, cười nói: "Hiểu rồi, chủ nhà đã không ngại, vậy tôi còn gì để bận tâm nữa.
Hắn nói rồi gỡ tay Auston ra, quần áo chẳng buồn cởi, cứ thế nhảy xuống nước.
Lộc Minh Trạch đã lâu không bơi, ở sao Snow, nước ngoài trời chỉ tồn tại dưới hai hình thức: tuyết và băng. Mặc dù chủ tinh có điều kiện, nhưng mấy ngày nay hắn vẫn không chủ động đi tìm bể bơi, lại bận bù đầu với chương trình học ở trường quân đội, căn bản không có cơ hội.
Lộc Minh Trạch buồn bực bơi thật xa mới nổi lên mặt nước, hắn vuốt mặt, nhìn Auston cười, sau đó vẫy tay với y: "Xuống đây nào!"
Auston không chối từ, cũng để nguyên quần áo nhảy xuống, tư thế nhảy của y rất đẹp, như những con cá trong bể, đạp nhẹ vào thành bể bơi rồi phóng thật xa không một tiếng động.
Mặt nước phẳng lặng, thậm chí không bắn lấy một giọt, hoàn toàn không thấy Auston ở đâu. Lộc Minh Trạch trôi nổi trong bể bơi một lúc, Auston vẫn không xuất hiện, hắn nhìn quanh quất, chỉ thấy mặt nước yên ả, không khỏi suy đoán: Auston sẽ không bị chuột rút dưới nước đấy chứ?
Ngay khi hắn đang do dự có nên lặn xuống cứu người hay không, đột nhiên có người từ dưới nước bắt lấy chân Lộc Minh Trạch, lôi hắn xuống, Lộc Minh Trạch nín thở như một phản xạ có điều kiện, ngay sau đó, đối phương hôn hắn.
Lộc Minh Trạch chưa kịp hít sâu lấy oxi đã bị kéo xuống nước, để Auston hôn một chốc đã ngạt thở, hắn giãy dụa muốn ngoi lên, Auston lại ngậm môi hắn gắt gao mà hôn mà cắn, Lộc Minh Trạch bị y ôm vào trong ngực, không tài nào tránh thoát được.
Cảm giác ngạt thở dần dần nhấn chìm hắn, một cái lưỡi cưỡng ép vói vào trong miệng Lộc Minh Trạch, quấn quít khuấy đảo. Vì thiếu oxi, cơ thể hắn vô thức co quắp lại, khoang miệng lập tức được mớm không khí, Lộc Minh Trạch liền ngậm lấy đầu lưỡi đối phương, hòng giành giật nhiều hơn. Thế nhưng Auston lại cực kì keo kiệt, ngoại trừ lần mớm đầu ra thì không cho thêm.
Hai người bọn họ đầm mình dưới nước lâu thật lâu mới nổi lên. Vừa lên mặt nước, Lộc Minh Trạch lập tức lau nước trên mặt rồi hít lấy hít để, lượng không khí lớn tràn vào phổi, cuối cùng mới dừng lại. Cơn ngạt thở khiến hắn như dạo bước trên bờ vực của cái chết, Lộc Minh Trạch lấy lại tinh thần, đột nhiên vỗ lên mặt nước, những giọt nước lớn bắn mạnh lên mặt Auston.
Auston mỉm cười nhìn hắn, chẳng buồn lau nước trên mặt, ôm eo Lộc Minh Trạch, đặt hắn lên mặt kính cuối bể bơi, hôn lần nữa.
Chỉ là lần này, y hôn dịu dàng triền miên, tay nhẹ nhàng xoa lưng Lộc Minh Trạch trấn an, có vẻ là trân trọng hơn chiếm hữu. Lộc Minh Trạch bị y hôn đến không chịu được nữa, lúc lấy hơi nhẹ nhàng nghiêng đầu qua chỗ khác né tránh.
Auston ôm chặt hắn, mặt kề sát bên tai hắn: "Đừng giận mà, đùa em thôi."
Lộc Minh Trạch nguýt một cái, đẩy y ra: "Tôi hẹp hòi vậy à?"
Hắn xoay người nhìn mặt kính phía sau, phát hiện đó là một bức tường, nó không giống với những bức tường khác, đen láng, chẳng có gì, hắn nhìn những con cá bơi quanh đỉnh đầu và bốn phía, tự hỏi, tại sao chỉ có mặt tường phía này không có gì?
Auston ôm eo hắn từ phía sau, khẽ hỏi: "Đang nhìn gì đấy?"
Lộc Minh Trạch co tay thành nắm đấm đặt trên kính, hỏi: "Tại sao mặt tường này trống trơn chẳng có gì hết?"
Auston cười, nhẹ nhàng phủ bàn tay lên mu bàn tay còn lại của Lộc Minh Trạch, cầm chặt tay hắn chạm vào đâu đó trên bức tường, lúc tay họ hạ xuống, mặt tường trống trải kia ánh lên những điểm sáng li ti, cả bức tường biến thành cảnh vũ trụ, trong đó là dải ngân hà và đủ loại tinh vân lửng lơ.
Lộc Minh Trạch trợn to mắt nhìn mặt tường, không khỏi kề mặt lại gần hơn, sau đó hắn phát hiện có những đốm sáng li ti như đang rơi vào tai mình, hắn vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy những ánh sao trên đầu cũng bắt đầu rơi xuống, sao băng do kỹ thuật quang ảnh tạo ra sáng rực, chung quanh tối lại, đàn cá bơi trong thủy cung tỏa ra muôn vàn ánh
huỳnh quang, giờ khắc này, nom chúng như đang bơi trong dải ngân hà.
"Bức tường này được kết nối với các ngôi sao xa nhất ngoài vũ trụ tối tăm, những điểm sáng biến ảo bên trong đều được quay ngoài đời thật, rất đẹp phải không."
Lộc Minh Trạch nghe tiếng Auston vang bên tai, nhưng hắn đã không thể phản ứng, nơi này thật sự...quá đẹp.
Một bể bơi, lại được xây dựng tráng lệ như thế.
Bàn tay Auston vuốt ve dọc từ eo hắn xuống dưới nước, lúc này Lộc Minh Trạch mới hoàn hồn, cau mày bất mãn nói: "Thành thật chút đi..."
Auston chẳng hề có dấu hiệu thành thật hơn, cánh tay ôm thật chặt eo hắn, hôn lên gáy Lộc Minh Trạch. Thời gian bọn họ ở với nhau không gọi là ngắn nữa, Auston cũng dần dần nhận ra vấn đề của mình, thí dụ như vừa nãy y kéo Lộc Minh Trạch xuống nước, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng phạm nhân đau đớn giãy dụa trong quá trình trấn nước(1) khi tra hỏi, nhưng trong lòng lại ngập tràn yêu thương.
Sâu trong nội tâm của y, có lẽ có một góc u tối, méo mó, tình cảm dành cho Lộc Minh Trạch càng sâu đậm, lại càng méo mó.
Auston cởi chiếc áo sơ mi mỏng ướt đẫm trên người Lộc Minh Trạch, lòng bàn tay dạo chơi trên làn da của hắn, y hơi uể oải, cúi đầu tựa lên vai Lộc Minh Trạch, khe khẽ nói rằng: "Nghe nói khi sắp chết, con người sẽ nảy sinh khát khao tạo hậu duệ mãnh liệt, hóa ra nó là thật."
Lộc Minh Trạch bị y vừa chơi đùa vừa nói bằng giọng điệu ấy, gân xanh trên trán giần giật, sao hắn có cảm giác mình bị đùa giỡn lưu manh nhỉ?
Hắn nắm chặt cổ tay Auston, muốn đẩy y ra: "Cho công bằng, tôi cũng nhấn đầu anh xuống nước thử nhé?"
Auston khẽ cười một tiếng, vươn người về phía trước, dính chặt lên lưng Lộc Minh Trạch: "Tôi không cần em làm thế."
"..."
Auston nghiêng đầu hôn Lộc Minh Trạch, một tay cưỡng ép đan vào những ngón tay của hắn trên mặt kính, y hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Lộc Minh Trạch, người nọ dần dần cũng không nhịn được mà phối hợp đáp lại, Auston liền cởi luôn chiếc quần đùi còn lại của Lộc Minh Trạch.
Y khẽ khàng thở ra, nói: "A Trạch, tôi sẽ không tổn thương em."
Lộc Minh Trạch mở mắt ra, nghi ngờ mà không nói, liền bị đè mạnh lên mặt tường hình thiên hà, chợt xuất hiện cơn đau dần dần đánh tan dục vọng, Lộc Minh Trạch nhíu chặt mày, không khỏi cong người lên, chờ cảm giác đau nhói ấy giảm xuống, mới khẽ hít hà hỏi y: "Anh làm sao vậy?"
Auston tủi thân ghé vào cơ thể Lộc Minh Trạch, nhẹ nhàng cọ hắn: "Không sao."
Kỳ thực y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo trực giác, chuyện này không nên để Lộc Minh Trạch biết, không chừng sẽ doạ hắn bỏ chạy.
Lộc Minh Trạch cũng không đếm xỉa tới tâm trạng kỳ quái của Auston, hắn gục người xuống, gần như nằm trên mặt kính, với tay ra sau luồn vào mái tóc của Aus, hơi thở bị kìm nén và tiếng nước vang luân phiên, ngày càng dữ dội trong bể bơi.
Lộc Minh Trạch nhìn những ánh sao rơi lên người mình, não bộ tạm thời chết máy. Sao lại có ảo giác đang làm chuyện ấy trong vũ trụ thế nhỉ...
Cứ thế trôi qua.
Đợi tiếng nước ào ào trong bể bơi dừng lại, Auston mới nhẹ nhàng buông cổ tay Lộc Minh Trạch. Hắn nhìn chỗ mới bị nắm ửng xanh, cảm thấy thật 囧. Cái tên này... Dùng sức quá rồi đấy.
Auston bén nhạy nhận ra Lộc Minh Trạch đang nhìn cái gì, y cau mày, kéo tay Lộc Minh Trạch qua, nhìn hồi lâu, đột nhiên cúi đầu thổi: "Không đau nha..."
"..." Trò gì đây?!
Lộc Minh Trạch rụt tay cái "vèo", ở trong lòng y xoay người, đối mặt với đối phương, hồi tưởng lại những gì mình từng nếm trải, cùng câu nói "Tôi sẽ không tổn thương em", Lộc Minh Trạch càng thấy sai, ánh mắt nhìn Auston cũng có chút quỷ dị.
Người kia bị vẻ phức tạp trong ánh mắt hắn làm cho khó chịu, mỉm cười kéo tay Lộc Minh Trạch: "Không thì... Mình đi xoa thuốc nhé?"
Lộc Minh Trạch lắc đầu: "Không cần, tôi đâu yếu ớt thế."
Hắn nói rồi lại chần chờ hỏi: "Anh...không phải kiểu người thích SM đấy chứ?"
"..."
Lộc Minh Trạch kinh ngạc nhướn mày: "Quý tộc các anh thật không thể trông mặt mà bắt hình dong nha."
Nụ cười của Auston cuối cùng không thể duy trì nữa, y kéo Lộc Minh Trạch vào trong lòng, hung hăn hôn, ngậm lấy bờ môi hắn, dùng sức gặm cắn, hung tàn đến độ môi Lộc Minh Trạch đổ máu mới hơi hả giận. Cực cho y phải lo trước lo sau, ai ngờ người được lo lắng căn bản không xem là gì.
Auston hôn đã đời mới thả Lộc Minh Trạch ra, đối phương căm tức đấm vào ngực y, sau đó che môi mình: "Nổi điên làm gì! Sắp bị anh cắn rớt rồi."
Auston đi tới, quay người dựa lưng vào bức tường, y nhìn xa xăm hồi lâu, thở dài: "Cái mà em nói, S...là gì?"
"Anh chưa từng nghe tới sao?"
Auston có chút bất đắc dĩ: "Tôi là quý tộc, bình thường cũng toàn tiếp xúc với quý tộc. Nó không phải môn học bắt buộc của chúng tôi, chưa từng nghe tới mới là bình thường chứ."
Lộc Minh Trạch cười hê hê, cố ý kề sát vào: "Biến thái trong giới quý tộc còn nhiều hơn, chắc bình thường hay nín nhịn, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nghĩ đến méo mó vẹo vọ cả rồi."
"..."
Hắn thấy Auston giận thật, nhanh chóng giải thích: "Kỳ thực cũng không có gì ghê gớm, chỉ là sở thích khá đặc biệt trong quan hệ tình dục, nào là sử dụng đạo cụ này, đánh đập này, nhỏ sáp nến này... Tóm lại là mấy kiểu quan hệ khá kích thích, không rõ lắm, tôi lại không chơi mấy thứ này, tôi ngây thơ trong sáng lắm."
Auston càng nghe hắn nói, sắc mặt càng khó coi, Lộc Minh Trạch nói xong, y mới thì thầm hỏi: "Những thứ ấy là hình cụ tôi tiếp xúc hằng ngày, chứ không phải đạo cụ gì đó."
Lộc Minh Trạch thả mình trôi trên mặt nước, cười hì hì nhìn y: "Vậy thì hình cụ... Tôi đã nói tôi không rõ, anh là người sáng lập ra môn Thẩm Trinh học, đương nhiên phải rõ hơn."
Nước trong bể bơi tự làm nóng theo thời tiết, ngâm mình lâu cũng không thấy lạnh, Lộc Minh Trạch thả lỏng cơ thể, như xác chết trôi lềnh bềnh trên mặt nước, sau đó chúi đầu xuống dưới nước.
Auston nhắm mắt lại: "Nhưng những thứ này không nên dùng trên thân thể em."
Lộc Minh Trạch nghe y nói thế chẳng những không cảm động, trái lại còn phì cười: "Vờ với chả vịt, lúc bắt tôi làm thí nghiệm trong lớp không phải rất hăng hái à."
Sau này, đến khi muốn sử dụng hình cụ, hắn không tin tên này sẽ bỏ qua cho hắn.
Hắn càng nghĩ càng tức, đạp cẳng chân Auston: "Vờ vịt! Vờ vịt này! Đồ lừa gạt!"
Auston bị đạp mấy bận, đột nhiên ra tay, tóm cổ chân Lộc Minh Trạch, sau đó mạnh mẽ hất lên, thả cái ùm xuống nước.
Lộc Minh Trạch bất ngờ vùng ra khỏi nước, lập tức nhảy sổ vào Auston, kéo y xuống nước theo, người kia giãy dụa theo quán tính, Lộc Minh Trạch lại đè người y không cho y nổi lên. Hắn dùng hết sức bình sinh ôm cứng Auston, nghênh mặt cười bỉ ổi, Auston giãy giụa không thoát được, cúi đầu cắn mạnh lên ngực Lộc Minh Trạch.
"Áu!"
Lộc Minh Trạch bị cắn cho chạy biến, sau đó mới nổi lên, hắn nhanh chóng xoa ngực phải của mình, chửi ầm lên: "Đồ tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ xấu xa! Anh cắn chỗ nào đấy! Anh là chó à! Đụng đâu cắn đấy!"
Auston nhìn bộ dạng giận sôi gan của Lộc Minh Trạch mà nhịn không được phụt một tiếng bật cười, lau nước dính trên mặt, bơi về phía bờ.
Hắn phản ứng như thế phải chăng có nghĩa là không ngại?
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra so với Auston... Lộc của tụi mình mới đúng là lão tài xế(2) tsun.
- -------
(1)水刑: chẳng biết ý tác giả tra tấn theo kiểu gì. Có rất nhiều cách: đơn giản nhất là cho nước chảy nhỏ giọt vào người nạn nhân trong một thời gian dài, dìm nạn nhân xuống nước, bịt mặt và đổ nước lên mặt gây cảm giác ngạt thở vì hít phải nước.
(2)Lão tài xế: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ một người sành sỏi về một lĩnh vực, một mặt nào đó.
- ------
Editor: Một pha SM cực mạnh đến từ đồng chí Aus.
Btw, chúc mừng sinh nhật cho bạn nhỏ Cá chết nàoooooo
Lộc Minh Trạch mất sạch ngày cuối tuần, trong một ngày thứ bảy ngắn ngủi họ đã làm rất nhiều việc lớn, thậm chí chẳng có thời gian để thở, chủ nhật Auston phải bận nữa, hiện tại y không có đủ nhân công, rất nhiều chuyện phải tự thân làm, như theo dõi đài truyền hình công khai một phần nội dung phán quyết của tòa án quân sự chẳng hạn.
Uriel là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của gia tộc Cyprus, đài truyền hình không thể công khai tất cả mọi chuyện, vẫn phải chừa mặt mũi cho tổng thống. Song, Auston nhất định phải công bố càng nhiều thông tin trong phạm vi quyền hành của mình càng tốt, Uriel càng đuối lý, giám sát viên là y càng chiếm ưu thế.
Chí ít phải cho công chúng biết rõ, tin tức mà Uriel công bố với đài truyền hình trước kia hoàn toàn là vấy bẩn y.
Auston mượn cơ hội lần này đưa sự tồn tại của sao Snow đến với công chúng, y phơi bày tất cả mọi chuyện liên quan đến sao Snow trên tòa án, y kể lấp lửng về bối cảnh của Snow, thậm chí không tiết lộ tên tinh cầu, cho nên những người biết chuyện này cùng lắm chỉ cảm thấy nó là một tinh cầu xa xôi và bất hạnh thôi. Đối với người chủ tinh mà nói, chỉ cần người ta không tranh đoạt tài nguyên của họ, dân chúng sẽ không bận tâm nữa.
Lộc Minh Trạch nằm nhoài trên đám mây từ lơ lửng, chốc chốc lại đu đưa như chơi xích đu, Auston đưa lưng về phía hắn, ngồi trước bàn viết tài liệu.
Lộc Minh Trạch tẻ nhạt muốn chết, hắn bắt đầu tóm lấy đám mây từ, vặt từng nhúm ném đi, rồi nhìn nó tự động "vù vù" lượn quanh, thần kỳ là, khi đám mây từ bị vặt lông sẽ phát ra âm thanh như tiếng khóc thút thít.
"Thấy chán có thể chạy quanh nhà vài vòng, đừng bắt nạt ghế sô pha của tôi."
Auston không hề quay đầu, đặt một tập tài liệu sang bên cạnh, rồi lại lấy tập khác, tiếp tục cúi đầu viết. Lộc Minh Trạch ngẩng đầu liếc y, rồi lại nằm xuống tiếp tục kéo lấy đám mây mềm mại. Hắn không hiểu tại sao trong cái thời đại có thể hoàn toàn sử dụng máy móc và vi tính, Auston vẫn muốn dùng bút kí tên.
Auston không nghe Lộc Minh Trạch đáp lời, quay đầu nhìn hắn, quả nhiên trông thấy bộ mặt buồn bực ngán ngẩm của đối phương, liền nói: "Tầng hầm thứ hai có bể bơi, có thể chơi."
Lộc Minh Trạch trừng mắt rồi xoay lưng với y: "Ai thèm."
Hắn muốn dành ngày cuối tuần tươi đẹp để dạo phố, ngắm nghía, chơi game, ai lại ngồi đọc văn kiện với Auston, nhưng hiển nhiên đối phương không muốn thả hắn một mình lượn lờ bên ngoài, cũng không cho hắn rút quân về trường, vì hắn đã báo cho trường cuối tuần muốn về nhà "em họ" Milocy, không thể đột nhiên xuất hiện.
... Huống chi lúc này đã là xế chiều, về trường cũng chẳng có thời gian làm chuyện khác.
Auston kinh ngạc nói: "Mấy vị điện hạ thuở thiếu thời mỗi lần nhìn thấy bể bơi của tôi là muốn đuổi tôi ra khỏi phủ hầu tước, chiếm trọn nó cho riêng mình, mãi đến khi bọn họ trưởng thành, mỗi người có phủ đệ riêng, mới không ầm ĩ nữa. Em thật sự không có hứng thú?"
Lộc Minh Trạch nghe thế lại đâm ra hứng thú, hắn buông tay, đám mây từ bị hút "vèo" về, hắn vươn mình nhảy vọt xuống đất: "Thật hả? Vậy xem thử."
Auston cười nhìn hắn: "Tôi còn vài phần là xử lý xong rồi, cùng đi nhé."
"Không phải cho tôi chơi một mình sao?"
Aus khép tài liệu lại, xoay ghế về phía Lộc Minh Trạch, bất đắc dĩ giang hai tay với hắn: "Giờ chơi với em được chưa?"
Lộc Minh Trạch hất cằm, từ chối ôm y: "Tôi muốn đi một mình, đừng có cản tôi."
"..."
Lộc Minh Trạch đi đến thang máy dẫn xuống tầng hầm, vừa đi vừa quay đầu lại quẳng một câu: "Lúc tôi lặn xuống sẽ chụp vài tấm, muốn xem thì tự đến lấy."
"..."
Auston nhìn bóng lưng Lộc Minh Trạch, không nhịn được mà bật cười. Cái tên này rõ là do nhàm chán muốn tìm người chơi cùng mà.
Bể bơi của Auston rộng vô cùng, trông như biển, nhưng bảo nó như biển không phải bởi diện tích của nó, mà bởi bể bơi này được xây theo kiểu rất thú vị, hình dạng của nó không theo quy tắc bình thường, hai bên tường nối với trần nhà theo lối kiến trúc hình vòm, bao bọc bởi vật liệu trong suốt kiên cố, bên trong bức tường là biển sâu thăm thẳm, vô vàn loài cá bơi tung tăng trong đó.
Lộc Minh Trạch ngước đầu nhìn thật lâu, trông thấy một con cá đuối khổng lồ chầm chậm lướt qua đỉnh đầu, hắn kinh sợ xuýt xoa. Đây đâu phải bể bơi, rõ là thủy cung! Auston xây một cái thủy cung trong nhà?!
...Giai... giai cấp tư sản đáng ghét! Thật là sa đọa! Hắn thích!
Lúc Lộc Minh Trạch đang ngẩn người thì bỗng có người ôm lấy hắn từ phía sau, Auston đưa hai tay sang hai bên hông hắn, ôm chặt, y cười hỏi: "Nom cũng không tệ lắm phải không?"
Lộc Minh Trạch cảm giác quả đầu lông xù của mình đang bị một cái cằm cọ qua cọ lại, miệng hừ hừ: "Cũng tàm tạm, nhưng anh xây như vậy lại không hợp với người mắc chứng sợ biển."
"Thật à?"
Auston vừa nói vừa vùi mặt vào hõm cổ Lộc Minh Trạch, chạm môi vào cổ hắn: "Muốn xuống chơi không?"
Lộc Minh Trạch ngả người dựa vào lòng Auston, nhìn làn nước trong xanh dưới chân, ngứa tay cực kì. Song, hắn vẫn còn chút do dự: "Nhưng tôi không có quần bơi."
Auston liền kề sát tai hắn, thấp giọng nói: "Em có bơi khỏa thân."
Lộc Minh Trạch trầm ngâm một chút, đột nhiên quay đầu, cười nói: "Hiểu rồi, chủ nhà đã không ngại, vậy tôi còn gì để bận tâm nữa.
Hắn nói rồi gỡ tay Auston ra, quần áo chẳng buồn cởi, cứ thế nhảy xuống nước.
Lộc Minh Trạch đã lâu không bơi, ở sao Snow, nước ngoài trời chỉ tồn tại dưới hai hình thức: tuyết và băng. Mặc dù chủ tinh có điều kiện, nhưng mấy ngày nay hắn vẫn không chủ động đi tìm bể bơi, lại bận bù đầu với chương trình học ở trường quân đội, căn bản không có cơ hội.
Lộc Minh Trạch buồn bực bơi thật xa mới nổi lên mặt nước, hắn vuốt mặt, nhìn Auston cười, sau đó vẫy tay với y: "Xuống đây nào!"
Auston không chối từ, cũng để nguyên quần áo nhảy xuống, tư thế nhảy của y rất đẹp, như những con cá trong bể, đạp nhẹ vào thành bể bơi rồi phóng thật xa không một tiếng động.
Mặt nước phẳng lặng, thậm chí không bắn lấy một giọt, hoàn toàn không thấy Auston ở đâu. Lộc Minh Trạch trôi nổi trong bể bơi một lúc, Auston vẫn không xuất hiện, hắn nhìn quanh quất, chỉ thấy mặt nước yên ả, không khỏi suy đoán: Auston sẽ không bị chuột rút dưới nước đấy chứ?
Ngay khi hắn đang do dự có nên lặn xuống cứu người hay không, đột nhiên có người từ dưới nước bắt lấy chân Lộc Minh Trạch, lôi hắn xuống, Lộc Minh Trạch nín thở như một phản xạ có điều kiện, ngay sau đó, đối phương hôn hắn.
Lộc Minh Trạch chưa kịp hít sâu lấy oxi đã bị kéo xuống nước, để Auston hôn một chốc đã ngạt thở, hắn giãy dụa muốn ngoi lên, Auston lại ngậm môi hắn gắt gao mà hôn mà cắn, Lộc Minh Trạch bị y ôm vào trong ngực, không tài nào tránh thoát được.
Cảm giác ngạt thở dần dần nhấn chìm hắn, một cái lưỡi cưỡng ép vói vào trong miệng Lộc Minh Trạch, quấn quít khuấy đảo. Vì thiếu oxi, cơ thể hắn vô thức co quắp lại, khoang miệng lập tức được mớm không khí, Lộc Minh Trạch liền ngậm lấy đầu lưỡi đối phương, hòng giành giật nhiều hơn. Thế nhưng Auston lại cực kì keo kiệt, ngoại trừ lần mớm đầu ra thì không cho thêm.
Hai người bọn họ đầm mình dưới nước lâu thật lâu mới nổi lên. Vừa lên mặt nước, Lộc Minh Trạch lập tức lau nước trên mặt rồi hít lấy hít để, lượng không khí lớn tràn vào phổi, cuối cùng mới dừng lại. Cơn ngạt thở khiến hắn như dạo bước trên bờ vực của cái chết, Lộc Minh Trạch lấy lại tinh thần, đột nhiên vỗ lên mặt nước, những giọt nước lớn bắn mạnh lên mặt Auston.
Auston mỉm cười nhìn hắn, chẳng buồn lau nước trên mặt, ôm eo Lộc Minh Trạch, đặt hắn lên mặt kính cuối bể bơi, hôn lần nữa.
Chỉ là lần này, y hôn dịu dàng triền miên, tay nhẹ nhàng xoa lưng Lộc Minh Trạch trấn an, có vẻ là trân trọng hơn chiếm hữu. Lộc Minh Trạch bị y hôn đến không chịu được nữa, lúc lấy hơi nhẹ nhàng nghiêng đầu qua chỗ khác né tránh.
Auston ôm chặt hắn, mặt kề sát bên tai hắn: "Đừng giận mà, đùa em thôi."
Lộc Minh Trạch nguýt một cái, đẩy y ra: "Tôi hẹp hòi vậy à?"
Hắn xoay người nhìn mặt kính phía sau, phát hiện đó là một bức tường, nó không giống với những bức tường khác, đen láng, chẳng có gì, hắn nhìn những con cá bơi quanh đỉnh đầu và bốn phía, tự hỏi, tại sao chỉ có mặt tường phía này không có gì?
Auston ôm eo hắn từ phía sau, khẽ hỏi: "Đang nhìn gì đấy?"
Lộc Minh Trạch co tay thành nắm đấm đặt trên kính, hỏi: "Tại sao mặt tường này trống trơn chẳng có gì hết?"
Auston cười, nhẹ nhàng phủ bàn tay lên mu bàn tay còn lại của Lộc Minh Trạch, cầm chặt tay hắn chạm vào đâu đó trên bức tường, lúc tay họ hạ xuống, mặt tường trống trải kia ánh lên những điểm sáng li ti, cả bức tường biến thành cảnh vũ trụ, trong đó là dải ngân hà và đủ loại tinh vân lửng lơ.
Lộc Minh Trạch trợn to mắt nhìn mặt tường, không khỏi kề mặt lại gần hơn, sau đó hắn phát hiện có những đốm sáng li ti như đang rơi vào tai mình, hắn vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy những ánh sao trên đầu cũng bắt đầu rơi xuống, sao băng do kỹ thuật quang ảnh tạo ra sáng rực, chung quanh tối lại, đàn cá bơi trong thủy cung tỏa ra muôn vàn ánh
huỳnh quang, giờ khắc này, nom chúng như đang bơi trong dải ngân hà.
"Bức tường này được kết nối với các ngôi sao xa nhất ngoài vũ trụ tối tăm, những điểm sáng biến ảo bên trong đều được quay ngoài đời thật, rất đẹp phải không."
Lộc Minh Trạch nghe tiếng Auston vang bên tai, nhưng hắn đã không thể phản ứng, nơi này thật sự...quá đẹp.
Một bể bơi, lại được xây dựng tráng lệ như thế.
Bàn tay Auston vuốt ve dọc từ eo hắn xuống dưới nước, lúc này Lộc Minh Trạch mới hoàn hồn, cau mày bất mãn nói: "Thành thật chút đi..."
Auston chẳng hề có dấu hiệu thành thật hơn, cánh tay ôm thật chặt eo hắn, hôn lên gáy Lộc Minh Trạch. Thời gian bọn họ ở với nhau không gọi là ngắn nữa, Auston cũng dần dần nhận ra vấn đề của mình, thí dụ như vừa nãy y kéo Lộc Minh Trạch xuống nước, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng phạm nhân đau đớn giãy dụa trong quá trình trấn nước(1) khi tra hỏi, nhưng trong lòng lại ngập tràn yêu thương.
Sâu trong nội tâm của y, có lẽ có một góc u tối, méo mó, tình cảm dành cho Lộc Minh Trạch càng sâu đậm, lại càng méo mó.
Auston cởi chiếc áo sơ mi mỏng ướt đẫm trên người Lộc Minh Trạch, lòng bàn tay dạo chơi trên làn da của hắn, y hơi uể oải, cúi đầu tựa lên vai Lộc Minh Trạch, khe khẽ nói rằng: "Nghe nói khi sắp chết, con người sẽ nảy sinh khát khao tạo hậu duệ mãnh liệt, hóa ra nó là thật."
Lộc Minh Trạch bị y vừa chơi đùa vừa nói bằng giọng điệu ấy, gân xanh trên trán giần giật, sao hắn có cảm giác mình bị đùa giỡn lưu manh nhỉ?
Hắn nắm chặt cổ tay Auston, muốn đẩy y ra: "Cho công bằng, tôi cũng nhấn đầu anh xuống nước thử nhé?"
Auston khẽ cười một tiếng, vươn người về phía trước, dính chặt lên lưng Lộc Minh Trạch: "Tôi không cần em làm thế."
"..."
Auston nghiêng đầu hôn Lộc Minh Trạch, một tay cưỡng ép đan vào những ngón tay của hắn trên mặt kính, y hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Lộc Minh Trạch, người nọ dần dần cũng không nhịn được mà phối hợp đáp lại, Auston liền cởi luôn chiếc quần đùi còn lại của Lộc Minh Trạch.
Y khẽ khàng thở ra, nói: "A Trạch, tôi sẽ không tổn thương em."
Lộc Minh Trạch mở mắt ra, nghi ngờ mà không nói, liền bị đè mạnh lên mặt tường hình thiên hà, chợt xuất hiện cơn đau dần dần đánh tan dục vọng, Lộc Minh Trạch nhíu chặt mày, không khỏi cong người lên, chờ cảm giác đau nhói ấy giảm xuống, mới khẽ hít hà hỏi y: "Anh làm sao vậy?"
Auston tủi thân ghé vào cơ thể Lộc Minh Trạch, nhẹ nhàng cọ hắn: "Không sao."
Kỳ thực y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo trực giác, chuyện này không nên để Lộc Minh Trạch biết, không chừng sẽ doạ hắn bỏ chạy.
Lộc Minh Trạch cũng không đếm xỉa tới tâm trạng kỳ quái của Auston, hắn gục người xuống, gần như nằm trên mặt kính, với tay ra sau luồn vào mái tóc của Aus, hơi thở bị kìm nén và tiếng nước vang luân phiên, ngày càng dữ dội trong bể bơi.
Lộc Minh Trạch nhìn những ánh sao rơi lên người mình, não bộ tạm thời chết máy. Sao lại có ảo giác đang làm chuyện ấy trong vũ trụ thế nhỉ...
Cứ thế trôi qua.
Đợi tiếng nước ào ào trong bể bơi dừng lại, Auston mới nhẹ nhàng buông cổ tay Lộc Minh Trạch. Hắn nhìn chỗ mới bị nắm ửng xanh, cảm thấy thật 囧. Cái tên này... Dùng sức quá rồi đấy.
Auston bén nhạy nhận ra Lộc Minh Trạch đang nhìn cái gì, y cau mày, kéo tay Lộc Minh Trạch qua, nhìn hồi lâu, đột nhiên cúi đầu thổi: "Không đau nha..."
"..." Trò gì đây?!
Lộc Minh Trạch rụt tay cái "vèo", ở trong lòng y xoay người, đối mặt với đối phương, hồi tưởng lại những gì mình từng nếm trải, cùng câu nói "Tôi sẽ không tổn thương em", Lộc Minh Trạch càng thấy sai, ánh mắt nhìn Auston cũng có chút quỷ dị.
Người kia bị vẻ phức tạp trong ánh mắt hắn làm cho khó chịu, mỉm cười kéo tay Lộc Minh Trạch: "Không thì... Mình đi xoa thuốc nhé?"
Lộc Minh Trạch lắc đầu: "Không cần, tôi đâu yếu ớt thế."
Hắn nói rồi lại chần chờ hỏi: "Anh...không phải kiểu người thích SM đấy chứ?"
"..."
Lộc Minh Trạch kinh ngạc nhướn mày: "Quý tộc các anh thật không thể trông mặt mà bắt hình dong nha."
Nụ cười của Auston cuối cùng không thể duy trì nữa, y kéo Lộc Minh Trạch vào trong lòng, hung hăn hôn, ngậm lấy bờ môi hắn, dùng sức gặm cắn, hung tàn đến độ môi Lộc Minh Trạch đổ máu mới hơi hả giận. Cực cho y phải lo trước lo sau, ai ngờ người được lo lắng căn bản không xem là gì.
Auston hôn đã đời mới thả Lộc Minh Trạch ra, đối phương căm tức đấm vào ngực y, sau đó che môi mình: "Nổi điên làm gì! Sắp bị anh cắn rớt rồi."
Auston đi tới, quay người dựa lưng vào bức tường, y nhìn xa xăm hồi lâu, thở dài: "Cái mà em nói, S...là gì?"
"Anh chưa từng nghe tới sao?"
Auston có chút bất đắc dĩ: "Tôi là quý tộc, bình thường cũng toàn tiếp xúc với quý tộc. Nó không phải môn học bắt buộc của chúng tôi, chưa từng nghe tới mới là bình thường chứ."
Lộc Minh Trạch cười hê hê, cố ý kề sát vào: "Biến thái trong giới quý tộc còn nhiều hơn, chắc bình thường hay nín nhịn, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nghĩ đến méo mó vẹo vọ cả rồi."
"..."
Hắn thấy Auston giận thật, nhanh chóng giải thích: "Kỳ thực cũng không có gì ghê gớm, chỉ là sở thích khá đặc biệt trong quan hệ tình dục, nào là sử dụng đạo cụ này, đánh đập này, nhỏ sáp nến này... Tóm lại là mấy kiểu quan hệ khá kích thích, không rõ lắm, tôi lại không chơi mấy thứ này, tôi ngây thơ trong sáng lắm."
Auston càng nghe hắn nói, sắc mặt càng khó coi, Lộc Minh Trạch nói xong, y mới thì thầm hỏi: "Những thứ ấy là hình cụ tôi tiếp xúc hằng ngày, chứ không phải đạo cụ gì đó."
Lộc Minh Trạch thả mình trôi trên mặt nước, cười hì hì nhìn y: "Vậy thì hình cụ... Tôi đã nói tôi không rõ, anh là người sáng lập ra môn Thẩm Trinh học, đương nhiên phải rõ hơn."
Nước trong bể bơi tự làm nóng theo thời tiết, ngâm mình lâu cũng không thấy lạnh, Lộc Minh Trạch thả lỏng cơ thể, như xác chết trôi lềnh bềnh trên mặt nước, sau đó chúi đầu xuống dưới nước.
Auston nhắm mắt lại: "Nhưng những thứ này không nên dùng trên thân thể em."
Lộc Minh Trạch nghe y nói thế chẳng những không cảm động, trái lại còn phì cười: "Vờ với chả vịt, lúc bắt tôi làm thí nghiệm trong lớp không phải rất hăng hái à."
Sau này, đến khi muốn sử dụng hình cụ, hắn không tin tên này sẽ bỏ qua cho hắn.
Hắn càng nghĩ càng tức, đạp cẳng chân Auston: "Vờ vịt! Vờ vịt này! Đồ lừa gạt!"
Auston bị đạp mấy bận, đột nhiên ra tay, tóm cổ chân Lộc Minh Trạch, sau đó mạnh mẽ hất lên, thả cái ùm xuống nước.
Lộc Minh Trạch bất ngờ vùng ra khỏi nước, lập tức nhảy sổ vào Auston, kéo y xuống nước theo, người kia giãy dụa theo quán tính, Lộc Minh Trạch lại đè người y không cho y nổi lên. Hắn dùng hết sức bình sinh ôm cứng Auston, nghênh mặt cười bỉ ổi, Auston giãy giụa không thoát được, cúi đầu cắn mạnh lên ngực Lộc Minh Trạch.
"Áu!"
Lộc Minh Trạch bị cắn cho chạy biến, sau đó mới nổi lên, hắn nhanh chóng xoa ngực phải của mình, chửi ầm lên: "Đồ tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ xấu xa! Anh cắn chỗ nào đấy! Anh là chó à! Đụng đâu cắn đấy!"
Auston nhìn bộ dạng giận sôi gan của Lộc Minh Trạch mà nhịn không được phụt một tiếng bật cười, lau nước dính trên mặt, bơi về phía bờ.
Hắn phản ứng như thế phải chăng có nghĩa là không ngại?
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra so với Auston... Lộc của tụi mình mới đúng là lão tài xế(2) tsun.
- -------
(1)水刑: chẳng biết ý tác giả tra tấn theo kiểu gì. Có rất nhiều cách: đơn giản nhất là cho nước chảy nhỏ giọt vào người nạn nhân trong một thời gian dài, dìm nạn nhân xuống nước, bịt mặt và đổ nước lên mặt gây cảm giác ngạt thở vì hít phải nước.
(2)Lão tài xế: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ một người sành sỏi về một lĩnh vực, một mặt nào đó.
- ------
Editor: Một pha SM cực mạnh đến từ đồng chí Aus.
Btw, chúc mừng sinh nhật cho bạn nhỏ Cá chết nàoooooo
/154
|