Edit: Cá chết
***
Ở sao Snow, có lương thực là có tất cả, nghi thức bàn giao chức thủ lĩnh Nam thành và phân phát lương thực được tiến hành cùng lúc.
Tất cả thủ tục bàn giao đều thuận lợi, chỉ cần có cơm ăn, những người này chẳng bận tâm đi theo ai nữa, chỉ là trước kia bọn họ đắc tội Lộc Minh Trạch trên tàu du hành vũ trụ, tâm lý có chút lo sợ bất an. Cũng may nghi thức bàn giao hôm ấy, Lộc Minh Trạch chỉ mỉm cười với tất cả mọi người, không hề mang bộ dạng xấu tính ngày đó trên tàu du hành vũ trụ.
Bọn họ không hẹn mà cùng vỗ vai Lộc Minh Trạch khích lệ hắn, cái gì có tầm nhìn xa trông rộng, rồi đủ trượng nghĩa... Mấy lời tương tự trong một ngày nghe không biết bao nhiêu lần, Lộc Minh Trạch chống đỡ cơ mặt cười chua nghĩ, lại có một ngày cũng có thể tại sao Snow tinh nhìn thấy cảnh tượng như thế này, quả nhiên nơi có người liền có giai cấp.
Auston hôm nay đặc biệt hộ tống Lộc Minh Trạch, người kia hỏi y tại sao tới, y nói —— làm vệ sĩ.
Có chút sảng khoái.
Hắn còn chưa sảng khoái xong, Auston liền lặng lẽ nói: "Sau khi kết thúc đi với tôi tới một chỗ."
Lộc Minh Trạch sững sờ, cũng nhỏ giọng hỏi: "Đi đâu?"
"Đi rồi sẽ biết."
Nơi Auston mang Lộc Minh Trạch đi ở khu rìa của Mersfaft, loanh quanh trong hẻm nhỏ nửa ngày, mới có thể nhìn thấy một mảnh đất trống lớn. Lộc Minh Trạch thụt hai tay vào trong tay áo: "Tới nơi này làm gì?"
Auston kéo Lộc Minh Trạch đến bên người, ngăn cơn gió mạnh từ đầu hẻm thổi tới: "Mấy ngày gần đây Roy luôn hoạt động ở gần đây, cậu ấy ngẫu nhiên phát hiện một vài phi thuyền khả nghi, trên sao Snow thường xuyên có phi thuyền hạ cánh sao?"
"Vớ vẩn, nếu thường xuyên có phi thuyền, chúng tôi đi lậu sẽ khó như vậy sao?"
Auston nhìn hắn không lên tiếng, Lộc Minh Trạch suy nghĩ một chút lại nói: "Không phải đâu, có phải cậu ta nhìn lầm rồi không. Trên sao Snow không có thứ gì, bất kỳ tuyến đường phi thuyền nào cũng sẽ không đi qua nơi này, tàu du hành vũ trụ tư nhân cũng khỏi cần nói, bên này căn bản không có mối làm ăn nào có thể làm, ngay cả cục du hành vũ trụ Liên bang cũng không có tuyến đường nào đi qua sao Snow. Thậm chí việc bổ nhiệm công chức bên chúng tôi cũng vô cùng tùy tiện, vì chả có tác dụng gì, nghe nói chỉ có trợ cấp cơ bản được gửi đến, vai trò của đội hình sự cũng không khác mấy quản thành. Anh nói xem, dưới tình huống này, còn tàu du hành vũ trụ nào có thể bay tới đây."
Auston gật đầu: "Đây chính là chỗ kỳ quái, Roy khi đó chỉ nhìn thấy tàu du hành vũ trụ, trên đó có rất nhiều người đi xuống, cậu ấy phát giác nguy hiểm, cũng sợ bại lộ hành tung, liền lập tức rời đi."
Lộc Minh Trạch dựa vào tường sờ cằm: "Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?"
Auston từ trong túi lấy ra hai cái mặt nạ phòng độc, đưa Lộc Minh Trạch đeo, vẻ mặt của y có chút nghiêm trọng: "Cậu ấy nhìn thấy những người kia đều mặc trang phục phòng hộ nghiêm mật, trên mặt mang dụng cụ bảo hộ, tôi ngờ rằng có liên quan với vụ bùng phát ký sinh trùng bất ngờ lần này."
Lộc Minh Trạch từ từ thả tay xuống, nhìn Auston, trong đôi mắt dần lộ ra thần sắc khó tin, hắn đã hiểu đối phương ý tứ trong lời nói —— những ký sinh trùng này rất có thể không phải tự nhiên truyền bá, mà là người làm.
"Không thể nào..."
"Tôi cũng hi vọng là không thể." Auston có chút xin lỗi nhìn hắn: "Thế nhưng căn cứ theo tình báo của Roy, cậu ấy xác thực nhìn thấy...trên tàu có biểu tượng của cục du hành vũ trụ Liên bang."
Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy có chút bi thương, hắn tuy không có gì tình cảm gì với chính phủ Liên bang, trước đây, bọn họ thậm chí chẳng hề quan tâm đến sao Snow, dù sao nơi này xác thực không có thứ gì giá trị cho bọn họ coi trọng, không có tài nguyên, cũng không có nhân tài, Lộc Minh Trạch đã quen cái cách nó tự sinh tự diệt. Thế nhưng hiện tại đột nhiên nói cho hắn biết, chính phủ Liên bang không chỉ mặc kệ sự sống chết của bọn họ, còn muốn giết chết toàn bộ?
Nhưng mục đích của họ là gì, là bởi vì sao Snow tinh quá nhiều tội phạm, muốn thà giết nhầm còn hơn bỏ xót? Cuộc sống của bọn họ đã khó khăn như thế...
Lộc Minh Trạch còn chưa lấy lại tinh thần, lại đột nhiên bị Auston nắm bả vai kéo qua, nhẹ nhàng vỗ về trên cánh tay hắn, thật lâu mới nói: "Xin lỗi."
Lộc Minh Trạch nở nụ cười: "Anh xin lỗi cái gì, mệnh lệnh này cũng không phải anh hạ."
Auston không lên tiếng, Lộc Minh Trạch nói tiếp: "Anh nói xem, mệnh lệnh này có phải của tổng thống không?"
Auston lắc đầu một cái: "Các lãnh đạo cấp cao không giống như cậu nghĩ, nắm giữ bất kể chuyện lớn nhỏ, có một số điểm mù, thậm chí ở ngay trước mắt, sẽ vì đủ loại lí do mà không được truyền đạt chính xác. Trước khi tôi đến sao Snow, thậm chí không biết đến sự tồn tại của tinh cầu này. Cho nên cậu không cần vội vã khổ sở, sau này tình huống nhất định sẽ có cải thiện."
Lộc Minh Trạch nhớ lại những lời y nói với mình trên tàu du hành, liền thuận miệng hỏi: "Tôi làm cùng anh, sau này anh giúp sao Snow phát triển ngành du lịch nhé? Nơi này cảnh sắc cũng không tệ lắm."
Auston cười cười: "Đề nghị không tệ. Cậu cũng đã nói, tiền của người giàu dễ kiếm nhất, trên thế giới người thích hiếu kỳ cũng rất nhiều, không chỉ ngành du lịch, cứ kinh doanh tốt, tình trạng nhất định sẽ tốt lên. Sao Snow là kho báu chưa được khám phá, trong tương lai, sẽ có nhiều người chú ý tới nó hơn."
Y nói xong, lại bổ sung: "Nhưng mà, nơi này còn có rất nhiều chỗ cần cải tạo, thí dụ như giải quyết số đông đảo tội phạm chạy trốn ở đây."
Lộc Minh Trạch gật đầu, hắn thở dài dựa vào tường nhìn Auston: "Trong chuyện này tôi tạm thời tin tưởng anh. Cơ mà anh không biết sự tồn tại của sao Snow, làm sao lại đến nơi này?"
Auston tiếp tục mỉm cười giải thích: "Trong lúc cấp dưới của tôi yểm trợ tôi chạy trốn, vô tình rơi xuống đây. Nhưng tôi cảm thấy cậu ta hẳn phải biết rõ sao Snow, không thì đã không quyết định chạy về hướng này. Cậu xem, một tinh cầu nhỏ như sao Snow, cấp dưới của tôi lại biết nhiều hơn cả tôi."
Lộc Minh Trạch gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cấp dưới kia của anh đâu? Sao cậu ta không trở lại tìm anh? A... Không phải là Roy chứ."
"Không phải cậu ấy, tôi không biết cậu ấy từ đâu nhận được tin tức tôi ở sao Snow, cấp dưới của tôi phần lớn là quân nhân, mà Omega, không thể mang thân phận quân nhân."
Auston nhẹ giọng than thở: "Cậu ta vì đánh lạc hướng truy binh, ừm... E rằng đã hy sinh. Nếu còn sống, sẽ không có chuyện không trở lại tìm tôi."
"..."
Lộc Minh Trạch há to miệng, không biết phải an ủi Auston như thế nào, nhưng hắn quan sát kỹ biểu tình trên mặt Auston, thấy y dường như đã tập mãi thành quen, thậm chí không biết có nên an ủi hay không. Lộc Minh Trạch những ngày này trải qua mấy trận sinh ly tử biệt với người nhà và bằng hữu có ý nghĩa vô cùng trọng đại với hắn, hắn không biết Auston có phải là quá mức tàn khốc, hay là hắn hiểu sai, nhưng giờ đây hắn cảm thấy, Auston có thể lạnh nhạt nói chuyện sống chết của những cấp dưới từng dùng tính mạng yểm trợ y thoát thân... Điều này làm cho Lộc Minh Trạch không có cách nào sinh lòng đồng cảm... hắn thậm chí còn cảm thấy chán ghét.
Lẽ nào thật sự chính là nhất tướng công thành vạn cốt khô, người đã quen làm thủ lĩnh, đối với sự sống chết binh lính dưới tay đã không còn cảm giác?
Auston dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lộc Minh Trạch, y hỏi: "Cảm thấy tôi máu lạnh sao?"
Lộc Minh Trạch liếc y, rũ mắt: "Tôi không ở vị trí của anh, có tư cách gì đánh giá anh có máu lạnh hay không."
Auston hơi nhíu mày, lập tức khôi phục dáng vẻ mỉm cười: "Có lẽ, thấy nhiều rồi. Bạn bè thân hữu đột nhiên rời đi, hiện tượng này xảy ra một hai lần, thậm chí ba bốn lần, có lẽ sẽ khiến người ta sống không bằng chết, nhưng nếu xảy ra ba mươi lần, bốn mươi lần, hay thậm chí bốn trăm lần, đau đớn liền trở nên tê dại, trở nên... Cho dù dưới tình huống nào, cũng có thể gắng giữ tỉnh táo, đạp lên thi thể của họ tiếp tục tiến lên. A, phải nói công việc của tôi chính là ở tình huống như vậy mà cố gắng giữ tỉnh táo, cảm xúc chỉ khiến những con số tử vong tiếp tục gia tăng."
Auston hời hợt nói: "Trên thao trường, tôi thấy binh lính, trên chiến trường, tôi chỉ thấy những con số."
Lộc Minh Trạch khó khăn nuốt nước bọt, hắn không biết phải nói gì, thật sự lĩnh hội được điều này, phải trải qua cuộc sống ra sao, nhưng Lộc Minh Trạch cũng có chút hiểu biết cái gọi là "binh lính" và "con số".
Bất kể thứ gì, tiền, hay người, khi số lượng nhiều lên, họ không còn là sự vật cụ thể, mà là con số, nhân số tử vong là hai ngàn, cùng nhân số tử vong hai mươi ngàn... Dưới cái nhìn của bọn họ có lẽ chỉ là thước đo cân nhắc thắng bại của trận chiến.
Đây là suy nghĩ người bình thường đều sẽ có, khi số lượng quá quá nhiều, sẽ không còn ai đi lo lắng cho từng người, cân nhắc bọn họ có gia đình, có cha mẹ, có con cái hay không, thậm chí sẽ không cân nhắc bọn họ là người sống hay không...
Auston thấy Lộc Minh Trạch rơi vào trầm tư, mỉm cười thay đổi đề tài: "Cậu không hiếu kỳ chúng ta phải làm gì tiếp à?"
Lộc Minh Trạch lấy lại tinh thần, nhìn y cười cười: "Đúng nhỉ, anh còn chưa nói làm gì."
"Roy theo dõi liên tục mấy ngày, phát hiện sau lần đầu tiên những người kia hạ cánh xuống sao Snow, liên tục hai ba ngày sẽ tiếp tục có phi thuyền đáp xuốnh, chỉ có điều thời gian hạ cánh hai ngày sau hơi ngắn. Thời gian phi thuyền đáp xuống mặt đất tương đối ổn định, vào khoảng chiều ba bốn giờ, ngày hôm qua lúc bọn họ lần thứ hai hạ xuống mặt đất, Roy liền báo cáo cho tôi, chúng ta trước tiên chờ ở chỗ này, nếu có phi thuyền đỗ, tôi muốn lên phi thuyền xem xét."
"Lên phi thuyền?"
Auston gật đầu: "Hiện tại chúng ta đã suy đoán ra hành vi của bọn họ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hiểu rõ mục đích cục du hành vũ trụ Liên bang làm như vậy... Tôi muốn lên phi thuyền nhìn xem."
Cái này không giống chỉ đơn giản tiêu diệt, nếu như muốn tiêu diệt, trực tiếp sử dụng bom nguyên tử còn mau lẹ thuận tiện hơn, bọn họ làm như thế, trái lại như đang làm một loại thí nghiệm nào đó. Thế nhưng người đơn thuần nghiên cứu khoa học sẽ không mạo hiểm đến vậy, y biết trong các nhà khoa học điên cuồng nhất không ai qua được Milocy, ngay cả y cũng sẽ không đặc biệt chạy đến tinh cầu nào đó đi làm chuyện phải trả giá lớn hơn cả lợi ích. Auston nhạy bén đánh hơi thấy mùi âm mưu, y cảm thấy sự tình e rằng còn chưa kết thúc, hoặc đây chỉ là khởi đầu.
Lộc Minh Trạch nghe lời của y quyết đoán từ chối: "Anh ở chỗ này chờ đi, tôi đi lên điều tra. Dù sao tôi có thể hoàn toàn miễn dịch với loại trùng này, nhưng anh lại nằm trong đám người sức đề kháng thấp dễ bị lây nhiễm, không cần mạo hiểm."
Hiện tại đã biết những nguyên tắc ký sinh của ký sinh trùng này, không khó suy đoán, Alpha nắm giữ huyết thống sói nguyên thủy càng thuần khiết như Auston càng dễ bị ký sinh hơn.
Auston nhìn hắn đang nở nụ cười xán lạn: "Cậu quan tâm tôi như vậy thật đáng mừng, nhưng tôi nhất định phải tự mình đi một chuyến."
Lộc Minh Trạch lại muốn trợn trắng mắt, hắn nhíu mày lại: "Đừng có tưởng bở, tôi là vì không muốn vô duyên vô cớ mất đi một đồng minh mạnh mẽ thôi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói đây là sự thật, sự hợp tác giữa hai chúng ta là bất bình đẳng, anh không có tôi còn có thể tìm người khác thay thế, nhiều lắm là con đường phục khởi càng thêm gian nan, nhưng nếu như tôi mất đi địa vị hiện tại của anh..."
Lại nửa bước khó đi. Tất cả suy nghĩ đều sẽ biến thành viễn vông, hắn thậm chí sẽ mất đi phương hướng nỗ lực.
Auston ngẩn người: "Hóa ra cậu vẫn cảm thấy giữa chúng ta là bất bình đẳng?"
Lần đầu tiên y nghe Lộc Minh Trạch thẳng thắn nói lên cảm nhận về mối quan hệ giữa bọn họ, y xưa nay chưa từng nghĩ Lộc Minh Trạch sẽ nói tới vấn đề bình đẳng bất bình đẳng, y nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không biết nên khen ngợi cậu đủ khiêm tốn hay nên phê bình thói xấu của cậu, A Trạch... Cậu quá xem nhẹ mình rồi."
Lộc Minh Trạch lúc này mới phản ứng với mấy câu bản thân vừa thốt ra, có chút ý tứ ăn năn hối hận, hắn dùng sức nói: "Tôi đây là đang so sánh, quân đội các anh không phân chia đẳng cấp sao, bỏ xe hộ tướng đó, cái này gọi là chiến lược hành quân, không hiểu đừng nói mò, tóm lại anh không thể đi."
Ngay lúc bọn họ đang cãi vã, trên bãi đất trống đột nhiên xuất hiện âm thanh phun khí, Auston và Lộc Minh Trạch ăn ý im lặng, sau đó đồng thời mang mặt nạ phòng độc, Lộc Minh Trạch liếc Auston một cái, người kia không trao đổi ánh mắt với hắn. Mặc kệ Lộc Minh Trạch nói thế nào, y vẫn muốn đích thân lên tàu một chuyến, có vài chi tiết nhỏ, người không theo chính trị sẽ không phát hiện.
Lộc Minh Trạch còn thiếu kinh nghiệm, tác phong làm việc của hắn gần giống với những người làm ngành kỹ thuật tùy hứng.
Sau khi tàu du hành vũ trụ dừng lại, một cái thang từ cửa cabin được kéo dài xuống mặt đất, một đám người mang đồ phòng hộ màu trắng từ trong phi thuyền lục tục đi xuống, có mấy tên trong tay cầm ô doa, không ngừng phun thứ gì đó tứ phía, còn có mấy tên ngồi trong tuyết đào bùn đất và tuyết cho vào trong bình.
Lộc Minh Trạch và Auston nhìn nhau, đều nhận ra ý ""khác thường"" trong mắt đối phương, bọn họ nhất định phải lên thuyền tra xét một phen. Nhưng Lộc Minh Trạch quan sát xung quanh một chút, phát hiện trên bãi đất trống mà phi thuyền du hành vũ trụ đậu căn bản không có kiến trúc che chắn, đặc biệt là chỗ phi thuyền, ngay cả đi đường vòng cũng không vòng qua được, bây giờ tùy tiện chạy ra nhất định sẽ bị phát hiện.
Cơ hội của bọn họ chỉ có một lần, chính là khi những người này quay đi, lập tức lao ra.
Lộc Minh Trạch chưa từng chạy với tốc độ nhanh đến vậy, nhưng có thể thử xem, như vậy cũng tốt, Auston hẳn là theo không kịp.
Mấy người mặc đồ phòng hộ không dừng lại quá lâu, bọn họ thu thập bản mẫu rồi trở về trên phi thuyền. Lộc Minh Trạch đợi đến khi tất cả mọi người quay người, cấp tốc chạy ra ngoài, động tác của hắn rất nhanh, cả người gần như sắp biến thành ảnh dư. Một tên trong đám người mặc quần áo trắng cảm thấy bên người có gió thổi qua, nghi ngờ quay đầu nhìn, nhưng hắn chỉ nhìn thấy cánh đồng tuyết mênh mông trên sao Snow.
Lộc Minh Trạch trốn ở sau thang cuốn vỗ ngực thở hổn hển. Lần sau lại có thêm hành động kích thích như vậy có thể nói sớm được không, đừng có chờ tới phút 89, hắn ngay cả kế hoạch cũng chưa lên, thất bại thì biết xử sao.
Lộc Minh Trạch nhìn xung quanh mình một chút, không phát hiện Auston, rồi lại nhìn về hướng hắn đi đến, cũng không có thấy, mong rằng đối với phương ở trong điểm mù của mình.
Lộc Minh Trạch trong lòng kỳ thực thở phào nhẹ nhõm, bệnh tật, ký sinh trùng, ôn dịch... Những danh từ này chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta tay chân bủn rủn, hắn không muốn người bên cạnh phải mạo hiểm.
...Sẽ không bị thứ gì ký sinh thật sự quá tốt, không có pheromone cũng không sao.
Nội tâm Lộc Minh Trạch giãy dụa một hồi, thang cuốn bên cạnh đột nhiên khẽ chấn động, hắn vội vàng ôm lấy thang cuốn, thang cuốn to lớn từ từ bị thu lại, Lộc Minh Trạch bám dính dưới đáy thang cuốn cũng bị kéo lên theo. Ngay khi Lộc Minh Trạch đến gần cửa cabin liền vọt lên, trực tiếp lăn vào trong khoang thuyền.
Lộc Minh Trạch trốn trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm. Những tên mặc đồ phòng hiển nhiên là nhà nghiên cứu khoa học, bọn họ không chỉ không có kinh nghiệm trên chiến trường, hơn nữa còn không có tính cảnh giác, tính nhạy cảm cũng rất kém, Lộc Minh Trạch mới có thể dễ dàng trà trộn vào như vậy, nếu như là chiến sĩ có chút kinh nghiệm...
"!"
Có người sau lưng!
Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện vung khuỷu tay ra sau, hắn đánh trúng mục tiêu, nhưng cánh tay Lộc Minh Trạch lập tức bị bắt được, sau đó cả người bị lôi ra sau, đối phương từ phía sau ôm trọn hắn vào trong lồng ngực.
"Xuỵt, là tôi."
Giọng nói của Auston mang theo chút bất đắc dĩ, còn có âm thanh xuýt xoa đau đớn, Lộc Minh Trạch ngoài miệng còn mang mặt nạ phòng độc hình mõm heo, hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể quay đầu lại nhìn y. Auston buông tay ra, ôm ngực mình xoa mấy lần: "Cậu độc ác quá đấy, xương sườn cũng bị thụi nát."
Lộc Minh Trạch kéo măkt nạ xuống, biểu tình rất khó coi: "Sao anh lên được? Không phải không cho anh lên sao?"
Auston nở nụ cười nhìn thấu tất cả: "Muốn bỏ lại tôi? Quá coi thường tôi rồi, tôi lên trước cả cậu đấy."
"...Không thể nào! Lẽ nào anh biết bay?"
Auston không muốn lằng nhằng với hắn mữa, dùng sức vò đầu Lộc Minh Trạch một cái, sau đó đứng lên: "Đừng lề mề, chúng ta mau đi chỗ khác nhìn xem, nơi này không an toàn, tí nữa có người trở về thì phiền toái."
Lộc Minh Trạch ồ một tiếng, vội vàng bò dậy nhắc nhở: "Mang mặt nạ lên! Ai biết trên thuyền có vật gì kỳ quái hay không."
"Trừ phi bọn họ muốn đồng quy vu tận."
————————————
Editor: Tự dưng lại muốn ôm thêm 2 bộ, cơ mà với cái sự lười của bản thân thì phải lấp xong cái hố này rồi hãy tính tiếp ;´༎ຶਊ ༎ຶ";
***
Ở sao Snow, có lương thực là có tất cả, nghi thức bàn giao chức thủ lĩnh Nam thành và phân phát lương thực được tiến hành cùng lúc.
Tất cả thủ tục bàn giao đều thuận lợi, chỉ cần có cơm ăn, những người này chẳng bận tâm đi theo ai nữa, chỉ là trước kia bọn họ đắc tội Lộc Minh Trạch trên tàu du hành vũ trụ, tâm lý có chút lo sợ bất an. Cũng may nghi thức bàn giao hôm ấy, Lộc Minh Trạch chỉ mỉm cười với tất cả mọi người, không hề mang bộ dạng xấu tính ngày đó trên tàu du hành vũ trụ.
Bọn họ không hẹn mà cùng vỗ vai Lộc Minh Trạch khích lệ hắn, cái gì có tầm nhìn xa trông rộng, rồi đủ trượng nghĩa... Mấy lời tương tự trong một ngày nghe không biết bao nhiêu lần, Lộc Minh Trạch chống đỡ cơ mặt cười chua nghĩ, lại có một ngày cũng có thể tại sao Snow tinh nhìn thấy cảnh tượng như thế này, quả nhiên nơi có người liền có giai cấp.
Auston hôm nay đặc biệt hộ tống Lộc Minh Trạch, người kia hỏi y tại sao tới, y nói —— làm vệ sĩ.
Có chút sảng khoái.
Hắn còn chưa sảng khoái xong, Auston liền lặng lẽ nói: "Sau khi kết thúc đi với tôi tới một chỗ."
Lộc Minh Trạch sững sờ, cũng nhỏ giọng hỏi: "Đi đâu?"
"Đi rồi sẽ biết."
Nơi Auston mang Lộc Minh Trạch đi ở khu rìa của Mersfaft, loanh quanh trong hẻm nhỏ nửa ngày, mới có thể nhìn thấy một mảnh đất trống lớn. Lộc Minh Trạch thụt hai tay vào trong tay áo: "Tới nơi này làm gì?"
Auston kéo Lộc Minh Trạch đến bên người, ngăn cơn gió mạnh từ đầu hẻm thổi tới: "Mấy ngày gần đây Roy luôn hoạt động ở gần đây, cậu ấy ngẫu nhiên phát hiện một vài phi thuyền khả nghi, trên sao Snow thường xuyên có phi thuyền hạ cánh sao?"
"Vớ vẩn, nếu thường xuyên có phi thuyền, chúng tôi đi lậu sẽ khó như vậy sao?"
Auston nhìn hắn không lên tiếng, Lộc Minh Trạch suy nghĩ một chút lại nói: "Không phải đâu, có phải cậu ta nhìn lầm rồi không. Trên sao Snow không có thứ gì, bất kỳ tuyến đường phi thuyền nào cũng sẽ không đi qua nơi này, tàu du hành vũ trụ tư nhân cũng khỏi cần nói, bên này căn bản không có mối làm ăn nào có thể làm, ngay cả cục du hành vũ trụ Liên bang cũng không có tuyến đường nào đi qua sao Snow. Thậm chí việc bổ nhiệm công chức bên chúng tôi cũng vô cùng tùy tiện, vì chả có tác dụng gì, nghe nói chỉ có trợ cấp cơ bản được gửi đến, vai trò của đội hình sự cũng không khác mấy quản thành. Anh nói xem, dưới tình huống này, còn tàu du hành vũ trụ nào có thể bay tới đây."
Auston gật đầu: "Đây chính là chỗ kỳ quái, Roy khi đó chỉ nhìn thấy tàu du hành vũ trụ, trên đó có rất nhiều người đi xuống, cậu ấy phát giác nguy hiểm, cũng sợ bại lộ hành tung, liền lập tức rời đi."
Lộc Minh Trạch dựa vào tường sờ cằm: "Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?"
Auston từ trong túi lấy ra hai cái mặt nạ phòng độc, đưa Lộc Minh Trạch đeo, vẻ mặt của y có chút nghiêm trọng: "Cậu ấy nhìn thấy những người kia đều mặc trang phục phòng hộ nghiêm mật, trên mặt mang dụng cụ bảo hộ, tôi ngờ rằng có liên quan với vụ bùng phát ký sinh trùng bất ngờ lần này."
Lộc Minh Trạch từ từ thả tay xuống, nhìn Auston, trong đôi mắt dần lộ ra thần sắc khó tin, hắn đã hiểu đối phương ý tứ trong lời nói —— những ký sinh trùng này rất có thể không phải tự nhiên truyền bá, mà là người làm.
"Không thể nào..."
"Tôi cũng hi vọng là không thể." Auston có chút xin lỗi nhìn hắn: "Thế nhưng căn cứ theo tình báo của Roy, cậu ấy xác thực nhìn thấy...trên tàu có biểu tượng của cục du hành vũ trụ Liên bang."
Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy có chút bi thương, hắn tuy không có gì tình cảm gì với chính phủ Liên bang, trước đây, bọn họ thậm chí chẳng hề quan tâm đến sao Snow, dù sao nơi này xác thực không có thứ gì giá trị cho bọn họ coi trọng, không có tài nguyên, cũng không có nhân tài, Lộc Minh Trạch đã quen cái cách nó tự sinh tự diệt. Thế nhưng hiện tại đột nhiên nói cho hắn biết, chính phủ Liên bang không chỉ mặc kệ sự sống chết của bọn họ, còn muốn giết chết toàn bộ?
Nhưng mục đích của họ là gì, là bởi vì sao Snow tinh quá nhiều tội phạm, muốn thà giết nhầm còn hơn bỏ xót? Cuộc sống của bọn họ đã khó khăn như thế...
Lộc Minh Trạch còn chưa lấy lại tinh thần, lại đột nhiên bị Auston nắm bả vai kéo qua, nhẹ nhàng vỗ về trên cánh tay hắn, thật lâu mới nói: "Xin lỗi."
Lộc Minh Trạch nở nụ cười: "Anh xin lỗi cái gì, mệnh lệnh này cũng không phải anh hạ."
Auston không lên tiếng, Lộc Minh Trạch nói tiếp: "Anh nói xem, mệnh lệnh này có phải của tổng thống không?"
Auston lắc đầu một cái: "Các lãnh đạo cấp cao không giống như cậu nghĩ, nắm giữ bất kể chuyện lớn nhỏ, có một số điểm mù, thậm chí ở ngay trước mắt, sẽ vì đủ loại lí do mà không được truyền đạt chính xác. Trước khi tôi đến sao Snow, thậm chí không biết đến sự tồn tại của tinh cầu này. Cho nên cậu không cần vội vã khổ sở, sau này tình huống nhất định sẽ có cải thiện."
Lộc Minh Trạch nhớ lại những lời y nói với mình trên tàu du hành, liền thuận miệng hỏi: "Tôi làm cùng anh, sau này anh giúp sao Snow phát triển ngành du lịch nhé? Nơi này cảnh sắc cũng không tệ lắm."
Auston cười cười: "Đề nghị không tệ. Cậu cũng đã nói, tiền của người giàu dễ kiếm nhất, trên thế giới người thích hiếu kỳ cũng rất nhiều, không chỉ ngành du lịch, cứ kinh doanh tốt, tình trạng nhất định sẽ tốt lên. Sao Snow là kho báu chưa được khám phá, trong tương lai, sẽ có nhiều người chú ý tới nó hơn."
Y nói xong, lại bổ sung: "Nhưng mà, nơi này còn có rất nhiều chỗ cần cải tạo, thí dụ như giải quyết số đông đảo tội phạm chạy trốn ở đây."
Lộc Minh Trạch gật đầu, hắn thở dài dựa vào tường nhìn Auston: "Trong chuyện này tôi tạm thời tin tưởng anh. Cơ mà anh không biết sự tồn tại của sao Snow, làm sao lại đến nơi này?"
Auston tiếp tục mỉm cười giải thích: "Trong lúc cấp dưới của tôi yểm trợ tôi chạy trốn, vô tình rơi xuống đây. Nhưng tôi cảm thấy cậu ta hẳn phải biết rõ sao Snow, không thì đã không quyết định chạy về hướng này. Cậu xem, một tinh cầu nhỏ như sao Snow, cấp dưới của tôi lại biết nhiều hơn cả tôi."
Lộc Minh Trạch gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cấp dưới kia của anh đâu? Sao cậu ta không trở lại tìm anh? A... Không phải là Roy chứ."
"Không phải cậu ấy, tôi không biết cậu ấy từ đâu nhận được tin tức tôi ở sao Snow, cấp dưới của tôi phần lớn là quân nhân, mà Omega, không thể mang thân phận quân nhân."
Auston nhẹ giọng than thở: "Cậu ta vì đánh lạc hướng truy binh, ừm... E rằng đã hy sinh. Nếu còn sống, sẽ không có chuyện không trở lại tìm tôi."
"..."
Lộc Minh Trạch há to miệng, không biết phải an ủi Auston như thế nào, nhưng hắn quan sát kỹ biểu tình trên mặt Auston, thấy y dường như đã tập mãi thành quen, thậm chí không biết có nên an ủi hay không. Lộc Minh Trạch những ngày này trải qua mấy trận sinh ly tử biệt với người nhà và bằng hữu có ý nghĩa vô cùng trọng đại với hắn, hắn không biết Auston có phải là quá mức tàn khốc, hay là hắn hiểu sai, nhưng giờ đây hắn cảm thấy, Auston có thể lạnh nhạt nói chuyện sống chết của những cấp dưới từng dùng tính mạng yểm trợ y thoát thân... Điều này làm cho Lộc Minh Trạch không có cách nào sinh lòng đồng cảm... hắn thậm chí còn cảm thấy chán ghét.
Lẽ nào thật sự chính là nhất tướng công thành vạn cốt khô, người đã quen làm thủ lĩnh, đối với sự sống chết binh lính dưới tay đã không còn cảm giác?
Auston dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lộc Minh Trạch, y hỏi: "Cảm thấy tôi máu lạnh sao?"
Lộc Minh Trạch liếc y, rũ mắt: "Tôi không ở vị trí của anh, có tư cách gì đánh giá anh có máu lạnh hay không."
Auston hơi nhíu mày, lập tức khôi phục dáng vẻ mỉm cười: "Có lẽ, thấy nhiều rồi. Bạn bè thân hữu đột nhiên rời đi, hiện tượng này xảy ra một hai lần, thậm chí ba bốn lần, có lẽ sẽ khiến người ta sống không bằng chết, nhưng nếu xảy ra ba mươi lần, bốn mươi lần, hay thậm chí bốn trăm lần, đau đớn liền trở nên tê dại, trở nên... Cho dù dưới tình huống nào, cũng có thể gắng giữ tỉnh táo, đạp lên thi thể của họ tiếp tục tiến lên. A, phải nói công việc của tôi chính là ở tình huống như vậy mà cố gắng giữ tỉnh táo, cảm xúc chỉ khiến những con số tử vong tiếp tục gia tăng."
Auston hời hợt nói: "Trên thao trường, tôi thấy binh lính, trên chiến trường, tôi chỉ thấy những con số."
Lộc Minh Trạch khó khăn nuốt nước bọt, hắn không biết phải nói gì, thật sự lĩnh hội được điều này, phải trải qua cuộc sống ra sao, nhưng Lộc Minh Trạch cũng có chút hiểu biết cái gọi là "binh lính" và "con số".
Bất kể thứ gì, tiền, hay người, khi số lượng nhiều lên, họ không còn là sự vật cụ thể, mà là con số, nhân số tử vong là hai ngàn, cùng nhân số tử vong hai mươi ngàn... Dưới cái nhìn của bọn họ có lẽ chỉ là thước đo cân nhắc thắng bại của trận chiến.
Đây là suy nghĩ người bình thường đều sẽ có, khi số lượng quá quá nhiều, sẽ không còn ai đi lo lắng cho từng người, cân nhắc bọn họ có gia đình, có cha mẹ, có con cái hay không, thậm chí sẽ không cân nhắc bọn họ là người sống hay không...
Auston thấy Lộc Minh Trạch rơi vào trầm tư, mỉm cười thay đổi đề tài: "Cậu không hiếu kỳ chúng ta phải làm gì tiếp à?"
Lộc Minh Trạch lấy lại tinh thần, nhìn y cười cười: "Đúng nhỉ, anh còn chưa nói làm gì."
"Roy theo dõi liên tục mấy ngày, phát hiện sau lần đầu tiên những người kia hạ cánh xuống sao Snow, liên tục hai ba ngày sẽ tiếp tục có phi thuyền đáp xuốnh, chỉ có điều thời gian hạ cánh hai ngày sau hơi ngắn. Thời gian phi thuyền đáp xuống mặt đất tương đối ổn định, vào khoảng chiều ba bốn giờ, ngày hôm qua lúc bọn họ lần thứ hai hạ xuống mặt đất, Roy liền báo cáo cho tôi, chúng ta trước tiên chờ ở chỗ này, nếu có phi thuyền đỗ, tôi muốn lên phi thuyền xem xét."
"Lên phi thuyền?"
Auston gật đầu: "Hiện tại chúng ta đã suy đoán ra hành vi của bọn họ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hiểu rõ mục đích cục du hành vũ trụ Liên bang làm như vậy... Tôi muốn lên phi thuyền nhìn xem."
Cái này không giống chỉ đơn giản tiêu diệt, nếu như muốn tiêu diệt, trực tiếp sử dụng bom nguyên tử còn mau lẹ thuận tiện hơn, bọn họ làm như thế, trái lại như đang làm một loại thí nghiệm nào đó. Thế nhưng người đơn thuần nghiên cứu khoa học sẽ không mạo hiểm đến vậy, y biết trong các nhà khoa học điên cuồng nhất không ai qua được Milocy, ngay cả y cũng sẽ không đặc biệt chạy đến tinh cầu nào đó đi làm chuyện phải trả giá lớn hơn cả lợi ích. Auston nhạy bén đánh hơi thấy mùi âm mưu, y cảm thấy sự tình e rằng còn chưa kết thúc, hoặc đây chỉ là khởi đầu.
Lộc Minh Trạch nghe lời của y quyết đoán từ chối: "Anh ở chỗ này chờ đi, tôi đi lên điều tra. Dù sao tôi có thể hoàn toàn miễn dịch với loại trùng này, nhưng anh lại nằm trong đám người sức đề kháng thấp dễ bị lây nhiễm, không cần mạo hiểm."
Hiện tại đã biết những nguyên tắc ký sinh của ký sinh trùng này, không khó suy đoán, Alpha nắm giữ huyết thống sói nguyên thủy càng thuần khiết như Auston càng dễ bị ký sinh hơn.
Auston nhìn hắn đang nở nụ cười xán lạn: "Cậu quan tâm tôi như vậy thật đáng mừng, nhưng tôi nhất định phải tự mình đi một chuyến."
Lộc Minh Trạch lại muốn trợn trắng mắt, hắn nhíu mày lại: "Đừng có tưởng bở, tôi là vì không muốn vô duyên vô cớ mất đi một đồng minh mạnh mẽ thôi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói đây là sự thật, sự hợp tác giữa hai chúng ta là bất bình đẳng, anh không có tôi còn có thể tìm người khác thay thế, nhiều lắm là con đường phục khởi càng thêm gian nan, nhưng nếu như tôi mất đi địa vị hiện tại của anh..."
Lại nửa bước khó đi. Tất cả suy nghĩ đều sẽ biến thành viễn vông, hắn thậm chí sẽ mất đi phương hướng nỗ lực.
Auston ngẩn người: "Hóa ra cậu vẫn cảm thấy giữa chúng ta là bất bình đẳng?"
Lần đầu tiên y nghe Lộc Minh Trạch thẳng thắn nói lên cảm nhận về mối quan hệ giữa bọn họ, y xưa nay chưa từng nghĩ Lộc Minh Trạch sẽ nói tới vấn đề bình đẳng bất bình đẳng, y nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không biết nên khen ngợi cậu đủ khiêm tốn hay nên phê bình thói xấu của cậu, A Trạch... Cậu quá xem nhẹ mình rồi."
Lộc Minh Trạch lúc này mới phản ứng với mấy câu bản thân vừa thốt ra, có chút ý tứ ăn năn hối hận, hắn dùng sức nói: "Tôi đây là đang so sánh, quân đội các anh không phân chia đẳng cấp sao, bỏ xe hộ tướng đó, cái này gọi là chiến lược hành quân, không hiểu đừng nói mò, tóm lại anh không thể đi."
Ngay lúc bọn họ đang cãi vã, trên bãi đất trống đột nhiên xuất hiện âm thanh phun khí, Auston và Lộc Minh Trạch ăn ý im lặng, sau đó đồng thời mang mặt nạ phòng độc, Lộc Minh Trạch liếc Auston một cái, người kia không trao đổi ánh mắt với hắn. Mặc kệ Lộc Minh Trạch nói thế nào, y vẫn muốn đích thân lên tàu một chuyến, có vài chi tiết nhỏ, người không theo chính trị sẽ không phát hiện.
Lộc Minh Trạch còn thiếu kinh nghiệm, tác phong làm việc của hắn gần giống với những người làm ngành kỹ thuật tùy hứng.
Sau khi tàu du hành vũ trụ dừng lại, một cái thang từ cửa cabin được kéo dài xuống mặt đất, một đám người mang đồ phòng hộ màu trắng từ trong phi thuyền lục tục đi xuống, có mấy tên trong tay cầm ô doa, không ngừng phun thứ gì đó tứ phía, còn có mấy tên ngồi trong tuyết đào bùn đất và tuyết cho vào trong bình.
Lộc Minh Trạch và Auston nhìn nhau, đều nhận ra ý ""khác thường"" trong mắt đối phương, bọn họ nhất định phải lên thuyền tra xét một phen. Nhưng Lộc Minh Trạch quan sát xung quanh một chút, phát hiện trên bãi đất trống mà phi thuyền du hành vũ trụ đậu căn bản không có kiến trúc che chắn, đặc biệt là chỗ phi thuyền, ngay cả đi đường vòng cũng không vòng qua được, bây giờ tùy tiện chạy ra nhất định sẽ bị phát hiện.
Cơ hội của bọn họ chỉ có một lần, chính là khi những người này quay đi, lập tức lao ra.
Lộc Minh Trạch chưa từng chạy với tốc độ nhanh đến vậy, nhưng có thể thử xem, như vậy cũng tốt, Auston hẳn là theo không kịp.
Mấy người mặc đồ phòng hộ không dừng lại quá lâu, bọn họ thu thập bản mẫu rồi trở về trên phi thuyền. Lộc Minh Trạch đợi đến khi tất cả mọi người quay người, cấp tốc chạy ra ngoài, động tác của hắn rất nhanh, cả người gần như sắp biến thành ảnh dư. Một tên trong đám người mặc quần áo trắng cảm thấy bên người có gió thổi qua, nghi ngờ quay đầu nhìn, nhưng hắn chỉ nhìn thấy cánh đồng tuyết mênh mông trên sao Snow.
Lộc Minh Trạch trốn ở sau thang cuốn vỗ ngực thở hổn hển. Lần sau lại có thêm hành động kích thích như vậy có thể nói sớm được không, đừng có chờ tới phút 89, hắn ngay cả kế hoạch cũng chưa lên, thất bại thì biết xử sao.
Lộc Minh Trạch nhìn xung quanh mình một chút, không phát hiện Auston, rồi lại nhìn về hướng hắn đi đến, cũng không có thấy, mong rằng đối với phương ở trong điểm mù của mình.
Lộc Minh Trạch trong lòng kỳ thực thở phào nhẹ nhõm, bệnh tật, ký sinh trùng, ôn dịch... Những danh từ này chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta tay chân bủn rủn, hắn không muốn người bên cạnh phải mạo hiểm.
...Sẽ không bị thứ gì ký sinh thật sự quá tốt, không có pheromone cũng không sao.
Nội tâm Lộc Minh Trạch giãy dụa một hồi, thang cuốn bên cạnh đột nhiên khẽ chấn động, hắn vội vàng ôm lấy thang cuốn, thang cuốn to lớn từ từ bị thu lại, Lộc Minh Trạch bám dính dưới đáy thang cuốn cũng bị kéo lên theo. Ngay khi Lộc Minh Trạch đến gần cửa cabin liền vọt lên, trực tiếp lăn vào trong khoang thuyền.
Lộc Minh Trạch trốn trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm. Những tên mặc đồ phòng hiển nhiên là nhà nghiên cứu khoa học, bọn họ không chỉ không có kinh nghiệm trên chiến trường, hơn nữa còn không có tính cảnh giác, tính nhạy cảm cũng rất kém, Lộc Minh Trạch mới có thể dễ dàng trà trộn vào như vậy, nếu như là chiến sĩ có chút kinh nghiệm...
"!"
Có người sau lưng!
Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện vung khuỷu tay ra sau, hắn đánh trúng mục tiêu, nhưng cánh tay Lộc Minh Trạch lập tức bị bắt được, sau đó cả người bị lôi ra sau, đối phương từ phía sau ôm trọn hắn vào trong lồng ngực.
"Xuỵt, là tôi."
Giọng nói của Auston mang theo chút bất đắc dĩ, còn có âm thanh xuýt xoa đau đớn, Lộc Minh Trạch ngoài miệng còn mang mặt nạ phòng độc hình mõm heo, hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể quay đầu lại nhìn y. Auston buông tay ra, ôm ngực mình xoa mấy lần: "Cậu độc ác quá đấy, xương sườn cũng bị thụi nát."
Lộc Minh Trạch kéo măkt nạ xuống, biểu tình rất khó coi: "Sao anh lên được? Không phải không cho anh lên sao?"
Auston nở nụ cười nhìn thấu tất cả: "Muốn bỏ lại tôi? Quá coi thường tôi rồi, tôi lên trước cả cậu đấy."
"...Không thể nào! Lẽ nào anh biết bay?"
Auston không muốn lằng nhằng với hắn mữa, dùng sức vò đầu Lộc Minh Trạch một cái, sau đó đứng lên: "Đừng lề mề, chúng ta mau đi chỗ khác nhìn xem, nơi này không an toàn, tí nữa có người trở về thì phiền toái."
Lộc Minh Trạch ồ một tiếng, vội vàng bò dậy nhắc nhở: "Mang mặt nạ lên! Ai biết trên thuyền có vật gì kỳ quái hay không."
"Trừ phi bọn họ muốn đồng quy vu tận."
————————————
Editor: Tự dưng lại muốn ôm thêm 2 bộ, cơ mà với cái sự lười của bản thân thì phải lấp xong cái hố này rồi hãy tính tiếp ;´༎ຶਊ ༎ຶ";
/154
|