Hêluuu, hôm nay chỗ mình mưa lớn, các bạn nghe nhạc với mình nhe.
————
Khi con người đã vùng vẫy trong vũng lầy quá lâu, chỉ cần nắm được một cọng rơm, có chết họ cũng sẽ không buông, để rồi mặc kệ tất thẩy mà trèo lên.
Lộc Minh Trạch nghe người bịt mặt trải lòng mà thấy nghẹn lòng. Hắn không thể thay người khác lựa chọn cách sống, có lẽ con đường hắn cho là sai trái lại là con đường mà người ta hằng mong ước.
Hắn không muốn chơi trò đoán già đoán non nữa, thậm chí hắn còn thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu anh chỉ muốn đường dây đặc biệt để lấy thuốc tốt, có lẽ tôi có thể giúp anh... Tôi biết anh phục vụ cho ai. Anh hoàn toàn không biết Adonis đã làm gì đâu. Xét trên vị trí của một nhà lãnh đạo, hắn ta không hề có nguyên tắc, không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn không tiếc thương người của mình.
Người bịt mặt vẫn không xoay đầu lại. Thấy người đó vẫn im thin thít, Lộc Minh Trạch lại tiếp túc cố gắng:
- Nếu anh muốn quyền lực, chúng tôi cũng có.
Nói đoạn, Lộc Minh Trạch không khỏi chau mày. Thành thật mà nói, hắn chẳng muốn dùng cách thức này để dụ dỗ đối phương chút nào, nhưng Lộc Minh Trạch lại càng không muốn đối nghịch với người kia.
Người bịt mặt im lặng thật lâu, rồi nói:
- Cảm ơn lòng tốt của cậu. Nhưng... Bọn chúng đã bắt em trai tôi đi rồi.
- Tôi giúp anh giải cứu! – Lộc Minh Trạch bật thốt lên, hắn vùng khỏi ghế, trông căm giận sục sôi – Hắn ta sử dụng thủ đoạn này để bức ép anh, thế mà anh còn cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn ta! Anh bị ngu à!
Người bịt mặt cười chua chát:
- Nếu biết ngay từ đầu, tất nhiên tôi sẽ không đồng ý. Khi đó tôi cũng phải thận trọng cân nhắc thiệt hơn mới chọn hắn. Tôi không hề hối hận với kết quả ngày hôm nay, bởi vì đây là lựa chọn của tôi, là canh bạc của tôi.
Lộc Minh Trạch nghe xong vừa buồn vừa giận. Hắn hiểu đối phương nói gì, cũng khâm phục cái khí khái đàn ông dám làm dám chịu của anh ta. Nhưng sự ích kỷ trong thâm tâm hắn vẫn mong đối phương ân hận, hay vì tình riêng mà về phe hắn.
- Tôi rất khâm phục sự khí phách của anh. Nhưng anh có nhớ...có nghĩ rằng có lẽ có người đang đợi anh?
Nói được nửa chừng thì hắn chợt đổi lời, hắn không muốn kéo Mary vào vụ này, đây là chuyện giữa hai người họ.
Lộc Minh Trạch không biết phải nói thế nào để thuyết phục anh ta đầu hàng, bèn trực tiếp ra lệnh:
- Tôi sẽ không thả anh ra đâu. Nếu anh chọn trung thành với chủ nhân mình, thế thì chúng ta chính là hai phe đối lập, không ai cần nhường ai. Hôm nay anh là tù nhân, phải nghe theo tôi.
Người bịt mặt hơi quay đầu nhìn hắn, dường như muốn nói điều gì đó, song cuối cùng lại từ bỏ, khẽ thở dài:
- Ngươi nhớ phải giúp tôi cứu em trai... Cơ thể thằng bé không khỏe, nhất định phải dùng loại thuốc ức chế tốt nhất...
Người bịt mặt còn chưa dứt lời, đoạn đưa lưng về phía Lộc Minh Trạch, thân mình đột nhiên run lên, rồi phun máu đầy lên bức tường kia trắng trước mặt. Lộc Minh Trạch dại ra, bàng hoàng nhìn mọi thứ xảy ra trong gian phòng, mãi cho đến khi đối phương ngã khuỵu xuống, co quắp người, ngực không ngừng ứa máu, hắn mới định thần, kích động chạy đến cửa phòng giam, đập thình thình lên cửa kính:
- Gavin!
Trớ trêu thay, cửa sổ phòng giam đều được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, tuy trong suốt nhưng kiên cố cực kỳ. Lộc Minh Trạch đập mãi mà không phá được, mới sực nhớ hô hào:
- Nhân viên cảnh vệ! Cảnh vệ đâu! Người đâu!!
Trong khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt ấy, Lộc Minh Trạch đã nhận ra Gavin. Hắn không giật khăn mặt của đối phương xuống là bởi không muốn vạch trần thân phận của anh ta. Lộc Minh Trạch cũng nghĩ, nếu Gavin khăng khăng muốn đứng về phía đối lập thì phải làm gì? Hắn phải lựa chọn thế nào? Hắn phải giải thích ra sao với Mary?
...Thế nhưng tất thảy đều bị biến cố này làm đảo loạn cả lên. Hắn thậm chí còn chưa kịp thương lượng với Gavin, sao anh ta lại bị giết rồi?!
Lộc Minh Trạch xông vào phòng, kéo Gavin dậy. Hắn ôm đầu anh ta, giật khăn mặt xuống, chặn lại vết thương nơi ngực đang không ngừng túa máu. Khuôn mặt Gavin đã bị máu nhuộm đỏ, cơ thể trong lòng Lộc Minh Trạch đau đớn run lên từng cơn. Máu cứ trào ra từ miệng anh, giọng nói cũng đứt quãng theo:
- ... Tôi không biết...
- Đừng nói gì cả! Vết thương cỏn con sẽ không sao đâu... – Lộc Minh Trạch quát lớn. Khoa học kỹ thuật thời nay phát triển đến thế cơ mà, người bị đóng băng còn có thể đánh thức, huống chi là chút thương chút máu thế này?
Gavin đau đớn trợn mắt lên, nhìn Lộc Minh Trạch đăm đăm, thều thào chữ được chữ mất:
- Tôi không biết, đấy là cậu... Nói Mary, tôi yêu em ấy.
Rồi anh ngừng quằn quại. Đôi mắt trợn to, như nhìn một tương lai mà anh không bao giờ có thể chạm tới.
Lộc Minh Trạch đè hết sức lên ngực Gavin, nhưng máu không ngừng trào ra như đài phun, lồng ngực anh chợt nổ đùng một phát không tài nào ngăn được, tim gan phèo phổi bay tứ tung. Lộc Minh Trạch gào khản giọng, nhưng mãi vẫn chẳng thấy ai. Hắn bế thốc Gavin chạy ra, dòng máu ấm áp vẫn ào ạt chảy dọc xuống tấm lưng hắn, cứ mỗi nơi Lộc Minh Trạch đi qua đều để lại một vệt dài đỏ máu.
Auston đi vào, thấy Lộc Minh Trạch máu me loang lỗ, sốt sắng hỏi:
- Em bị thương à?
Tròng mắt Lộc Minh Trạch lúc này vằn vện tia máu, cuối cùng suy sụp gào lên:
- Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!
Điều kiện y tế ở sao Fansa rất tốt, bác sĩ tay nghề cũng rất cao. Những bác sĩ Albert dẫn theo lần này đều là những người giỏi bậc nhất ở sao Fansa.
Thế nhưng Auston bảo họ chỉ có thể cứu người sống, mà lúc Gavin được đưa đến cũng đã ngỏm rồi. Trong ngực anh ta bị cấy một hệ thống giám sát tự nổ, được điều khiển từ xa. Một khi người điều khiển nhận ra tình hình không ổn, sẽ kích hoạt(1) trang bị phát nổ liên hoàn phá hủy các bộ phận cơ thể, dù bác sĩ có cao tay đến đâu cũng không cứu nổi. Nói trắng ra là, trang bị này dùng để bảo mật.
(1)控制的人一旦发现情况不对,就会□□,装置连环爆炸会炸毁身体组织: Raw bị lỗi nên chế thêm thôi ạ hic.
Gavin là "Ưng". Khi nhiệm vụ của Ưng thất bại, để đề phòng hắn nói những lời không phù hợp hay tiết lộ bí mật, chủ nhân của Ưng sẽ buộc anh ta tự hủy.
Auston bảo với hắn rằng, rất nhiều quý tộc trong nhà đều nuôi loại "Ưng" này.
- Tôi chỉ biết lòng cầu tiến của anh ta rất mạnh. – Sau khi xử lý thi thể của Gavin xong, Lộc Minh Trạch chỉ thốt ra một câu như thế. Ấn tượng đầu tiên của hắn về Gavin chính là lòng cầu tiến mạnh. Nếu lòng cầu tiến không mạnh, hẳn anh đã không thể từ bỏ quân công đã đạt được và thi sĩ quan Glasgow. Khi đó hắn cứ nghĩ chắc Gavin muốn có quân tịch trực thuộc chính phủ. Đâu ngờ rằng, anh ta làm thế vì ý đồ này...
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Lộc Minh Trạch choáng váng. Thậm chí hắn còn tưởng mình mới vừa trải qua một cơn ác mộng, và khi tỉnh giấc, Gavin vẫn đang ngoan ngoãn ở trường, giấu hắn lén lút gửi thư cho Mary.
Lộc Minh Trạch ôm đầu gối ngồi ở ghế sô pha, đờ ra như khúc gỗ, thực chất đầu óc đang quay cuồng, toàn nghĩ về những chi tiết khi Gavin chết.
Phải chăng nếu trước đó hắn thả Gavin đi, những kẻ điều khiển anh sẽ không cá chết lưới rách mà chọn tiêu diệt "Ưng" nữa? Gavin lúc ấy thở dài, phần như thỏa hiệp, phần như cam chịu, còn nhờ hắn chăm sóc em trai... Chẳng lẽ anh cũng biết nếu mình đồng ý sẽ biến thành tình huống hiện tại?
Lộc Minh Trạch muốn khóc òa lên, thậm chí hắn còn muốn đâm đầu vào tường, muốn làm bản thân tổn thương... Hắn không biết phải làm cách nào để diễn tả nội tâm thống khổ của mình, biết đâu chừng nỗi đau thể xác có thể giúp hắn tỉnh táo hơn phần nào?
... Hắn phải giải thích với Mary như thế nào đây? Nói rằng Gavin yêu nó, rồi nói đó là di ngôn của anh?
Gavin ra đi quá đột ngột, ngay cả những lời cuối cùng cũng vội vã.
Vị hôn phu đầu tiên của Mary chẳng mấy thân mật với cô bé, có thể nói là do gia đình sắp đặt, cho nên khi người ta chết, cô bình phục rất mau, tiếp tục sống một cuộc sống vô tư vô tâm. Thế nhưng Gavin là người cô trân trọng, hai người lại đang trong giai đoạn tình nồng ý mật. Tin dữ này... sao cô bé chịu đựng cho được?
Dù có bỏ qua mối quan hệ của Gavin và Mary, đối phương vẫn là bạn của hắn, cứ thế chết đi mà được sao?
Lộc Minh Trạch ngẩn ngơ thu mình trong góc tường, ngay cả khi có người ngồi xuống cạnh hắn cũng không buồn phản ứng. Auston cau mày nhìn hắn, thử ôm vai:
- A Trạch... Ăn chút gì đã.
Lộc Minh Trạch nín thinh, thầm thấy nực cười. Tên này bị hâm à, ở đây mới có người chết, y lại hỏi hắn muốn ăn gì không?
Auston lo sốt cả ruột, thấy mắt Lộc Minh Trạch vằn đỏ, trừng to không chớp, vô hồn. Y đành ôm lấy hắn, mệt mỏi vỗ về lưng hắn:
- Tôi biết lòng em không thoải mái, nhưng... Anh ta đâu phải do em hại.
Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại:
- Thế là ai?
Auston lưỡng lự, đoạn nói:
- Adonis.
- Vậy tôi có thể an tâm thoải mái được à?
- ...
- Nếu như tôi không khăng khăng bắt anh ta, hoặc bảo anh ta đầu hàng... Chí ít anh ta sẽ không bị xử lý. Anh ta là bạn tôi, là người yêu của em gái tôi... Tôi lại không hề tin tưởng anh ta. – Nếu tin tưởng đã không giam hắn vào ngục.
- Giờ anh lại nói anh ta không phải do tôi hại? Vậy thì ai hại?
Lộc Minh Trạch xô Auston ra, nhảy khỏi ghế, chân trần lùi về sau vài bước. Trong hắn dấy lên hoài nghi:
- Việc tôi đang làm....thật sự đúng đắn ư?
Có nên giúp Auston không? Có nên tạo phản không? Y thật sự làm như vậy vì quyền lợi của dân chúng hay chỉ để tranh quyền? Lộc Minh Trạch chợt tỉnh ngộ. Hắn nhận ra trước đây mình luôn mù quáng tin tưởng người đàn ông này, chẳng mấy nghi ngờ về kế hoạch của y, cảm thấy...chẳng đáng kể.
Song chuyện Gavin khiến bản thân hắn – vốn luôn trốn tránh sự thật – bị thực tại đẫm máu bóc mẽ. Những việc hắn đang làm đây, thật sự sẽ không làm tổn thương người thân và bạn bè của mình chứ?
Auston không ngờ Lộc Minh Trạch ngồi thu lu cả ngày trời lại cho ra kết luận này, vừa buồn cười vừa giận:
- Bây giờ em mới hỏi câu này, có phải đã quá muộn rồi không?
Lộc Minh Trạch lập tức bùng nổ:
- Ừ, muộn đấy! Cho nên tôi mới hại chết Gavin!
- Anh ta không phải do em hại chết...
- Phải đấy! Anh ta do chính tay tôi giết đấy! Tôi thậm chí còn lôi Mary ra để khiến anh ta đầu hàng! Khiến anh ta phải khai ra đang bán mạng cho ai!
Hắn vừa lùi về sau vừa suy sụp nói:
- Sao tôi lại hèn hạ thế này... Sao tôi phải làm chuyện như vậy! – Lộc Minh Trạch nhìn chằm chằm Auston một chốc, rồi chợt quay người bỏ đi – Ta muốn rời khỏi đây.
Auston lập tức xông tới, bắt lấy hắn:
- A Trạch! Em bình tĩnh chút đã!
- Tôi không thể bình tĩnh được nữa rồi!
Lộc Minh Trạch gạt phăng tay Auston đi, ngực phập phồng kịch liệt vì kích động, lòng bàn tay dường như vẫn còn cảm giác dính nhớp máu Gavin. Cảm giác ấy khiến hắn phát lợm, khiến hắn tự ghê tởm bản thân vô cùng.
Lộc Minh Trạch xụi lơ vò đầu bứt tai:
- Tôi không thể hại chết người khác nữa... Bây giờ là Gavin, liệu tiếp theo có phải Mary không? Tôi muốn rời khỏi đây... Đưa Mary đi, chúng ta về sao Snow sống... Tôi hối hận rồi, tôi đúng là đồ điên, kéo dài hơi tàn để sống sót thì có gì mà không tốt, tại sao phải gặp anh... Khốn kiếp, tôi không nhận ra chính mình nữa rồi! Tôi sẽ biến thành một tên tội phạm chiến tranh vô nhân tính!
"Bốp!"
Lộc Minh Trạch còn chưa dứt lời, mặt đã ăn phải một bạt tai. Auston lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng ánh mắt trở nên lạnh lùng vô tình. Lộc Minh Trạch bị đánh cho choáng váng, nhưng nhờ đó mà tạm thời thoát ra khỏi vòng suy nghĩ lẩn quẩn.
- Tỉnh rồi à?
Lộc Minh Trạch bừng tỉnh, lập tức bổ nhào tới, xô y ngã xuống đất:
- Ông đánh chết mi!
Auston cũng không nể nang, vật lộn với Lộc Minh Trạch. Hai cứ người đánh bậy đánh bạ anh đấm tôi đá như thế một lúc. Phần lớn là Lộc Minh Trạch xả giận, ngay từ đầu đã đánh rất dữ, sau đó thì hết hơi. Từ đầu đến cuối Auston đều rất bình tĩnh, chờ hắn xả giận xong, thừa cơ đè lại, sau đó điềm nhiên cưỡi lên mình Lộc Minh Trạch. Y dùng hai ngón tay nắm cằm hắn:
- Tôi hỏi em, tỉnh chưa? Nếu chưa, tôi có thể giúp em tỉnh táo lại.
————
Khi con người đã vùng vẫy trong vũng lầy quá lâu, chỉ cần nắm được một cọng rơm, có chết họ cũng sẽ không buông, để rồi mặc kệ tất thẩy mà trèo lên.
Lộc Minh Trạch nghe người bịt mặt trải lòng mà thấy nghẹn lòng. Hắn không thể thay người khác lựa chọn cách sống, có lẽ con đường hắn cho là sai trái lại là con đường mà người ta hằng mong ước.
Hắn không muốn chơi trò đoán già đoán non nữa, thậm chí hắn còn thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu anh chỉ muốn đường dây đặc biệt để lấy thuốc tốt, có lẽ tôi có thể giúp anh... Tôi biết anh phục vụ cho ai. Anh hoàn toàn không biết Adonis đã làm gì đâu. Xét trên vị trí của một nhà lãnh đạo, hắn ta không hề có nguyên tắc, không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch mà còn không tiếc thương người của mình.
Người bịt mặt vẫn không xoay đầu lại. Thấy người đó vẫn im thin thít, Lộc Minh Trạch lại tiếp túc cố gắng:
- Nếu anh muốn quyền lực, chúng tôi cũng có.
Nói đoạn, Lộc Minh Trạch không khỏi chau mày. Thành thật mà nói, hắn chẳng muốn dùng cách thức này để dụ dỗ đối phương chút nào, nhưng Lộc Minh Trạch lại càng không muốn đối nghịch với người kia.
Người bịt mặt im lặng thật lâu, rồi nói:
- Cảm ơn lòng tốt của cậu. Nhưng... Bọn chúng đã bắt em trai tôi đi rồi.
- Tôi giúp anh giải cứu! – Lộc Minh Trạch bật thốt lên, hắn vùng khỏi ghế, trông căm giận sục sôi – Hắn ta sử dụng thủ đoạn này để bức ép anh, thế mà anh còn cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn ta! Anh bị ngu à!
Người bịt mặt cười chua chát:
- Nếu biết ngay từ đầu, tất nhiên tôi sẽ không đồng ý. Khi đó tôi cũng phải thận trọng cân nhắc thiệt hơn mới chọn hắn. Tôi không hề hối hận với kết quả ngày hôm nay, bởi vì đây là lựa chọn của tôi, là canh bạc của tôi.
Lộc Minh Trạch nghe xong vừa buồn vừa giận. Hắn hiểu đối phương nói gì, cũng khâm phục cái khí khái đàn ông dám làm dám chịu của anh ta. Nhưng sự ích kỷ trong thâm tâm hắn vẫn mong đối phương ân hận, hay vì tình riêng mà về phe hắn.
- Tôi rất khâm phục sự khí phách của anh. Nhưng anh có nhớ...có nghĩ rằng có lẽ có người đang đợi anh?
Nói được nửa chừng thì hắn chợt đổi lời, hắn không muốn kéo Mary vào vụ này, đây là chuyện giữa hai người họ.
Lộc Minh Trạch không biết phải nói thế nào để thuyết phục anh ta đầu hàng, bèn trực tiếp ra lệnh:
- Tôi sẽ không thả anh ra đâu. Nếu anh chọn trung thành với chủ nhân mình, thế thì chúng ta chính là hai phe đối lập, không ai cần nhường ai. Hôm nay anh là tù nhân, phải nghe theo tôi.
Người bịt mặt hơi quay đầu nhìn hắn, dường như muốn nói điều gì đó, song cuối cùng lại từ bỏ, khẽ thở dài:
- Ngươi nhớ phải giúp tôi cứu em trai... Cơ thể thằng bé không khỏe, nhất định phải dùng loại thuốc ức chế tốt nhất...
Người bịt mặt còn chưa dứt lời, đoạn đưa lưng về phía Lộc Minh Trạch, thân mình đột nhiên run lên, rồi phun máu đầy lên bức tường kia trắng trước mặt. Lộc Minh Trạch dại ra, bàng hoàng nhìn mọi thứ xảy ra trong gian phòng, mãi cho đến khi đối phương ngã khuỵu xuống, co quắp người, ngực không ngừng ứa máu, hắn mới định thần, kích động chạy đến cửa phòng giam, đập thình thình lên cửa kính:
- Gavin!
Trớ trêu thay, cửa sổ phòng giam đều được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, tuy trong suốt nhưng kiên cố cực kỳ. Lộc Minh Trạch đập mãi mà không phá được, mới sực nhớ hô hào:
- Nhân viên cảnh vệ! Cảnh vệ đâu! Người đâu!!
Trong khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt ấy, Lộc Minh Trạch đã nhận ra Gavin. Hắn không giật khăn mặt của đối phương xuống là bởi không muốn vạch trần thân phận của anh ta. Lộc Minh Trạch cũng nghĩ, nếu Gavin khăng khăng muốn đứng về phía đối lập thì phải làm gì? Hắn phải lựa chọn thế nào? Hắn phải giải thích ra sao với Mary?
...Thế nhưng tất thảy đều bị biến cố này làm đảo loạn cả lên. Hắn thậm chí còn chưa kịp thương lượng với Gavin, sao anh ta lại bị giết rồi?!
Lộc Minh Trạch xông vào phòng, kéo Gavin dậy. Hắn ôm đầu anh ta, giật khăn mặt xuống, chặn lại vết thương nơi ngực đang không ngừng túa máu. Khuôn mặt Gavin đã bị máu nhuộm đỏ, cơ thể trong lòng Lộc Minh Trạch đau đớn run lên từng cơn. Máu cứ trào ra từ miệng anh, giọng nói cũng đứt quãng theo:
- ... Tôi không biết...
- Đừng nói gì cả! Vết thương cỏn con sẽ không sao đâu... – Lộc Minh Trạch quát lớn. Khoa học kỹ thuật thời nay phát triển đến thế cơ mà, người bị đóng băng còn có thể đánh thức, huống chi là chút thương chút máu thế này?
Gavin đau đớn trợn mắt lên, nhìn Lộc Minh Trạch đăm đăm, thều thào chữ được chữ mất:
- Tôi không biết, đấy là cậu... Nói Mary, tôi yêu em ấy.
Rồi anh ngừng quằn quại. Đôi mắt trợn to, như nhìn một tương lai mà anh không bao giờ có thể chạm tới.
Lộc Minh Trạch đè hết sức lên ngực Gavin, nhưng máu không ngừng trào ra như đài phun, lồng ngực anh chợt nổ đùng một phát không tài nào ngăn được, tim gan phèo phổi bay tứ tung. Lộc Minh Trạch gào khản giọng, nhưng mãi vẫn chẳng thấy ai. Hắn bế thốc Gavin chạy ra, dòng máu ấm áp vẫn ào ạt chảy dọc xuống tấm lưng hắn, cứ mỗi nơi Lộc Minh Trạch đi qua đều để lại một vệt dài đỏ máu.
Auston đi vào, thấy Lộc Minh Trạch máu me loang lỗ, sốt sắng hỏi:
- Em bị thương à?
Tròng mắt Lộc Minh Trạch lúc này vằn vện tia máu, cuối cùng suy sụp gào lên:
- Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!
Điều kiện y tế ở sao Fansa rất tốt, bác sĩ tay nghề cũng rất cao. Những bác sĩ Albert dẫn theo lần này đều là những người giỏi bậc nhất ở sao Fansa.
Thế nhưng Auston bảo họ chỉ có thể cứu người sống, mà lúc Gavin được đưa đến cũng đã ngỏm rồi. Trong ngực anh ta bị cấy một hệ thống giám sát tự nổ, được điều khiển từ xa. Một khi người điều khiển nhận ra tình hình không ổn, sẽ kích hoạt(1) trang bị phát nổ liên hoàn phá hủy các bộ phận cơ thể, dù bác sĩ có cao tay đến đâu cũng không cứu nổi. Nói trắng ra là, trang bị này dùng để bảo mật.
(1)控制的人一旦发现情况不对,就会□□,装置连环爆炸会炸毁身体组织: Raw bị lỗi nên chế thêm thôi ạ hic.
Gavin là "Ưng". Khi nhiệm vụ của Ưng thất bại, để đề phòng hắn nói những lời không phù hợp hay tiết lộ bí mật, chủ nhân của Ưng sẽ buộc anh ta tự hủy.
Auston bảo với hắn rằng, rất nhiều quý tộc trong nhà đều nuôi loại "Ưng" này.
- Tôi chỉ biết lòng cầu tiến của anh ta rất mạnh. – Sau khi xử lý thi thể của Gavin xong, Lộc Minh Trạch chỉ thốt ra một câu như thế. Ấn tượng đầu tiên của hắn về Gavin chính là lòng cầu tiến mạnh. Nếu lòng cầu tiến không mạnh, hẳn anh đã không thể từ bỏ quân công đã đạt được và thi sĩ quan Glasgow. Khi đó hắn cứ nghĩ chắc Gavin muốn có quân tịch trực thuộc chính phủ. Đâu ngờ rằng, anh ta làm thế vì ý đồ này...
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Lộc Minh Trạch choáng váng. Thậm chí hắn còn tưởng mình mới vừa trải qua một cơn ác mộng, và khi tỉnh giấc, Gavin vẫn đang ngoan ngoãn ở trường, giấu hắn lén lút gửi thư cho Mary.
Lộc Minh Trạch ôm đầu gối ngồi ở ghế sô pha, đờ ra như khúc gỗ, thực chất đầu óc đang quay cuồng, toàn nghĩ về những chi tiết khi Gavin chết.
Phải chăng nếu trước đó hắn thả Gavin đi, những kẻ điều khiển anh sẽ không cá chết lưới rách mà chọn tiêu diệt "Ưng" nữa? Gavin lúc ấy thở dài, phần như thỏa hiệp, phần như cam chịu, còn nhờ hắn chăm sóc em trai... Chẳng lẽ anh cũng biết nếu mình đồng ý sẽ biến thành tình huống hiện tại?
Lộc Minh Trạch muốn khóc òa lên, thậm chí hắn còn muốn đâm đầu vào tường, muốn làm bản thân tổn thương... Hắn không biết phải làm cách nào để diễn tả nội tâm thống khổ của mình, biết đâu chừng nỗi đau thể xác có thể giúp hắn tỉnh táo hơn phần nào?
... Hắn phải giải thích với Mary như thế nào đây? Nói rằng Gavin yêu nó, rồi nói đó là di ngôn của anh?
Gavin ra đi quá đột ngột, ngay cả những lời cuối cùng cũng vội vã.
Vị hôn phu đầu tiên của Mary chẳng mấy thân mật với cô bé, có thể nói là do gia đình sắp đặt, cho nên khi người ta chết, cô bình phục rất mau, tiếp tục sống một cuộc sống vô tư vô tâm. Thế nhưng Gavin là người cô trân trọng, hai người lại đang trong giai đoạn tình nồng ý mật. Tin dữ này... sao cô bé chịu đựng cho được?
Dù có bỏ qua mối quan hệ của Gavin và Mary, đối phương vẫn là bạn của hắn, cứ thế chết đi mà được sao?
Lộc Minh Trạch ngẩn ngơ thu mình trong góc tường, ngay cả khi có người ngồi xuống cạnh hắn cũng không buồn phản ứng. Auston cau mày nhìn hắn, thử ôm vai:
- A Trạch... Ăn chút gì đã.
Lộc Minh Trạch nín thinh, thầm thấy nực cười. Tên này bị hâm à, ở đây mới có người chết, y lại hỏi hắn muốn ăn gì không?
Auston lo sốt cả ruột, thấy mắt Lộc Minh Trạch vằn đỏ, trừng to không chớp, vô hồn. Y đành ôm lấy hắn, mệt mỏi vỗ về lưng hắn:
- Tôi biết lòng em không thoải mái, nhưng... Anh ta đâu phải do em hại.
Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại:
- Thế là ai?
Auston lưỡng lự, đoạn nói:
- Adonis.
- Vậy tôi có thể an tâm thoải mái được à?
- ...
- Nếu như tôi không khăng khăng bắt anh ta, hoặc bảo anh ta đầu hàng... Chí ít anh ta sẽ không bị xử lý. Anh ta là bạn tôi, là người yêu của em gái tôi... Tôi lại không hề tin tưởng anh ta. – Nếu tin tưởng đã không giam hắn vào ngục.
- Giờ anh lại nói anh ta không phải do tôi hại? Vậy thì ai hại?
Lộc Minh Trạch xô Auston ra, nhảy khỏi ghế, chân trần lùi về sau vài bước. Trong hắn dấy lên hoài nghi:
- Việc tôi đang làm....thật sự đúng đắn ư?
Có nên giúp Auston không? Có nên tạo phản không? Y thật sự làm như vậy vì quyền lợi của dân chúng hay chỉ để tranh quyền? Lộc Minh Trạch chợt tỉnh ngộ. Hắn nhận ra trước đây mình luôn mù quáng tin tưởng người đàn ông này, chẳng mấy nghi ngờ về kế hoạch của y, cảm thấy...chẳng đáng kể.
Song chuyện Gavin khiến bản thân hắn – vốn luôn trốn tránh sự thật – bị thực tại đẫm máu bóc mẽ. Những việc hắn đang làm đây, thật sự sẽ không làm tổn thương người thân và bạn bè của mình chứ?
Auston không ngờ Lộc Minh Trạch ngồi thu lu cả ngày trời lại cho ra kết luận này, vừa buồn cười vừa giận:
- Bây giờ em mới hỏi câu này, có phải đã quá muộn rồi không?
Lộc Minh Trạch lập tức bùng nổ:
- Ừ, muộn đấy! Cho nên tôi mới hại chết Gavin!
- Anh ta không phải do em hại chết...
- Phải đấy! Anh ta do chính tay tôi giết đấy! Tôi thậm chí còn lôi Mary ra để khiến anh ta đầu hàng! Khiến anh ta phải khai ra đang bán mạng cho ai!
Hắn vừa lùi về sau vừa suy sụp nói:
- Sao tôi lại hèn hạ thế này... Sao tôi phải làm chuyện như vậy! – Lộc Minh Trạch nhìn chằm chằm Auston một chốc, rồi chợt quay người bỏ đi – Ta muốn rời khỏi đây.
Auston lập tức xông tới, bắt lấy hắn:
- A Trạch! Em bình tĩnh chút đã!
- Tôi không thể bình tĩnh được nữa rồi!
Lộc Minh Trạch gạt phăng tay Auston đi, ngực phập phồng kịch liệt vì kích động, lòng bàn tay dường như vẫn còn cảm giác dính nhớp máu Gavin. Cảm giác ấy khiến hắn phát lợm, khiến hắn tự ghê tởm bản thân vô cùng.
Lộc Minh Trạch xụi lơ vò đầu bứt tai:
- Tôi không thể hại chết người khác nữa... Bây giờ là Gavin, liệu tiếp theo có phải Mary không? Tôi muốn rời khỏi đây... Đưa Mary đi, chúng ta về sao Snow sống... Tôi hối hận rồi, tôi đúng là đồ điên, kéo dài hơi tàn để sống sót thì có gì mà không tốt, tại sao phải gặp anh... Khốn kiếp, tôi không nhận ra chính mình nữa rồi! Tôi sẽ biến thành một tên tội phạm chiến tranh vô nhân tính!
"Bốp!"
Lộc Minh Trạch còn chưa dứt lời, mặt đã ăn phải một bạt tai. Auston lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng ánh mắt trở nên lạnh lùng vô tình. Lộc Minh Trạch bị đánh cho choáng váng, nhưng nhờ đó mà tạm thời thoát ra khỏi vòng suy nghĩ lẩn quẩn.
- Tỉnh rồi à?
Lộc Minh Trạch bừng tỉnh, lập tức bổ nhào tới, xô y ngã xuống đất:
- Ông đánh chết mi!
Auston cũng không nể nang, vật lộn với Lộc Minh Trạch. Hai cứ người đánh bậy đánh bạ anh đấm tôi đá như thế một lúc. Phần lớn là Lộc Minh Trạch xả giận, ngay từ đầu đã đánh rất dữ, sau đó thì hết hơi. Từ đầu đến cuối Auston đều rất bình tĩnh, chờ hắn xả giận xong, thừa cơ đè lại, sau đó điềm nhiên cưỡi lên mình Lộc Minh Trạch. Y dùng hai ngón tay nắm cằm hắn:
- Tôi hỏi em, tỉnh chưa? Nếu chưa, tôi có thể giúp em tỉnh táo lại.
/154
|