Năm 444, triều Tống
Sương phủ lối đi trong chùa.
Sương mắc quanh cây chổi tre.
Cây chổi cán dài quét các bậc thềm, phát ra tiếng xào xạc khô khốc như những dây đàn được khẩy lên liên tục. Nó cào vào đất trong hòn non bộ rồi bắt chước tiếng lướt dây đàn. Bị ép vào mặt đất, nó phát ra tiếng khó nghe. Trinh Không đứng lên rồi chùi mồ hôi trên trán. Ở chùa, luật nhà Phật cấm tất cả mọi của cải của trần gian. Trở thành nữ tu, nàng đã chấp nhận kiêng kỵ nhưng vẫn đau khổ vì không được chơi đàn cổ cầm. Khi nàng phát hiện ra rằng nếu để cây chổi tre tiếp xúc với đất ẩm, với các lối đi, với bậc thang, với bàn ghế, nó sẽ phát ra những âm thanh với các cung bậc khác nhau như một nhạc cụ, nàng đã xin được quét chùa. Quét những chiếc lá vàng và những mạng nhện trong từng góc sân nhỏ nhất, mỗi ngày nàng đều được chơi với tiếng cây chổi để hợp thành một thứ âm nhạc chỉ có nàng nghe thấy.
Nàng xấu hổ vì phải qua mặt luật nhà chùa. Hơn ai hết, nàng tự chê trách mình đã tiếp tục bị vướng lụy trần gian. Thế nhưng, khi nàng cầu nguyện hay thú tội dưới chân Tam Thế Phật, nàng có cảm giác họ đang mỉm cười với nàng và không bắt tội nàng. Sống giam hãm mình nơi đỉnh núi, nàng không còn nhận được tin tức về vương triều mà chồng nàng đã dựng lên nữa. Nàng đã muốn để tâm hồn thanh thản và đi vào cõi thanh tịnh vô tư lự, nàng phát hiện ra rằng, tựa như một chuỗi hợp âm tinh tế, những kỷ niệm của nàng cứ đan vào nhau và phát ra âm thanh, rằng không thể nào làm cho thứ âm thanh này dứt được.
Làm sao có thể quên ông nội nàng đang chơi tỳ bà với tấm gảy bằng ngà? Đôi tay trắng trẻo của ông mảnh khảnh như tay phụ nữ lướt trên các dây đàn. Giọng ông ngâm những câu thơ ngọt ngào chậm rãi. Thơ của ông kể rằng cuộc đời là một bữa tiệc xa hoa và vô thường. Mang guốc gỗ, vấn tóc búi cao, mặc áo dày trang hoàng bằng các đường thêu, ông bay lên bầu trời tuổi thơ như một cái cây sáng rực lên giữa thu.
Sương mù xoay tròn còn bức tường cao của chùa ló ra làm liên tưởng tới thân hình cuồn cuộn của một con trăn khổng lồ. Khi quét qua lối đi chính, Trinh Không lại gần cửa, tức cái đầu con vật bò sát. Bóng mảnh khảnh của cha nàng xuất hiện nơi cái miệng mở toang hoác giữa hai cánh cửa khổng lồ tạo thành hai hàm răng chắc khỏe của con thú. Mặc áo xanh thẫm, búi tóc bọc vải lanh, ông mỉm cười với nàng.
- Cha!
Nàng chạy lại. Ông lùi bước rồi biến mất trong sương mù.
Cha nàng đã dạy nhạc cho nàng rồi truyền lại cho nàng tình yêu sự cô đơn. Khi ông qua đời, ông chưa lớn tuổi như nàng bây giờ. Thời gian tàn nhẫn chạy như tên bay làm cho nàng thoáng chốc đã già hơn cha mình.
Cầm cây chổi, nàng quét vài cái lá rồi đi qua cổng. Trước cửa chùa, bậc thềm hiu quạnh. Nàng rút trong dây thắt lưng một chiếc lá tre, ngồi xuống rồi cào cào trên bậc thềm đầy dấu phân chim.
Trên kia, trên trời cao, chồng nàng chắc phải ngạc nhiên vì sự thay đổi của vợ mình. Nàng còn nhớ nàng đã lườm chàng khi chàng tự rót rượu thay vì để nàng rót và nhớ nàng đã xấu hổ thế nào khi chàng mặc đồ cũ kĩ nhất quyết không chịu thay. Nàng, một người phụ nữ thượng lưu, sinh ra để được thừa hưởng các đặc quyền của quý tộc, nàng, một hoàng thái hậu mẹ của hoàng đế, trước mặt nàng các hoàng tử phải quỳ lạy, bây giờ lại đang phải tự tay chạm vào một thứ không phải là sách, trầm, hoa hay đàn. Nàng đã quen với những công việc tầm thường.
Làm sao quên được chồng nàng nhìn nàng chằm chằm như chim cắt? Nhớ người hơn cả ông nội và cha nàng, chàng lại có dáng đi uy nghi làm chàng có vẻ to lớn hơn. Chàng đổ xuống nàng, ôm lấy nàng trong từng cái siết chặt rồi mang nàng bay theo chàng lên đỉnh cao quyền lực. Nàng cứ nghĩ rằng mình sẽ chết, là nạn nhân của cuộc chiến tranh mà chàng gây ra, vậy mà nàng lại sống sót. Hai ngày nữa là đến sinh nhật của chàng. Nhớ mới ngày hôm qua, các cung điện nghênh tiếp trong Tử Cấm Thành đen kịt người. Hoàng tử, tướng quân, quan lại, sứ thần đều cạn chén chúc Hoàng đế trường thọ nghìn năm. Những chiếc xe lịch kịch từ bốn phương trong vương quốc kéo tới xếp hàng nhiều ngày ở cửa cung điện để dỡ quà cáp của các công hầu xuống. Đêm buông xuống và kinh thành rực sáng. Từ trên tháp, nàng nhìn dân chúng hoan hỉ vì triều đình đã ra lệnh ba ngày liền lễ tết.
Nàng nhớ cánh tay chàng siết chặt. Giờ thì theo chân chàng, nàng đã sống trong hư vô. Nàng còn chưa được nhìn chàng đủ lâu, chưa được chạm vào chàng đủ nhiều. Bây giờ, như một giấc mơ, chàng đã đi mất rồi.
Nàng thở dài rồi đứng lên. Đầu óc nàng quay làm nàng lảo đảo. Nàng đã đến thời điểm tìm lại bình an. Nàng cầu nguyện thật lâu cho chàng nhân sinh nhật của chàng lại đến.
Cầm chổi trong tay, nàng đi xuống bậc thang chầm chậm, về phía thung lũng. Mùa xuân đã đến trên núi cao. Những cây hoa tú cầu trắng bên đường lướt qua khuôn mặt làm gò má nàng ướt đẫm sương đêm. Làm sao mẹ quên được Nghĩa Phù yêu hoa trắng nhiều lắm?
Con trai nàng cho trồng quanh điện của nó những cây dành dành, cây mộc lan, cây giáng nụ tuyết và câu tú cầu dưới bóng cây mận, cây táo và cây đào. Nó thích chơi trốn tìm với những nàng hầu dưới một cơn mưa hoa vì, như trong một bài thơ nó từng viết, màu trắng tinh khiết của hoa làm gợi đến sự ngắn ngủi của cuộc đời và làm cho đôi môi thiếu nữ đỏ mọng hơn, khuôn mặt thêm phần quyến rũ.
Nghĩa Phù! Nàng chùi đôi mắt bỗng nhiên hoen ướt. Thật là bất công khi mẹ phải sống lâu hơn con! Làm sao quên được cánh tay nó vuốt ve cây đàn và ánh mắt nó tỏa rạng niềm vui khi nó ngâm thơ? Làm sao không nhớ từng cái bĩu môi đáng yêu của nó, từng bước chân nhẹ nhàng giống hệt ông nội nàng? Nàng trách mình đã nghiêm khắc với đứa con trai chẳng muốn làm hoàng đế. Nàng đúng ra đã phải bỏ mặc tất cả, chẳng quan tâm đến những vụ mưu phản để được ở gần bên nó, ngắm nhìn nó, cười với nó. Nàng đã đánh mất cả thời gian và lãng phí niềm hạnh phúc. Đúng ra nàng phải nhường ngôi báu cho những ai muốn nó sau khi chồng nàng chết rồi đổi vương miện lấy vô số mùa hoa trắng chứ?
Trinh Không ngồi xuống bên bậc thang rồi chùi nước mắt bằng những ngón tay đỏ sần sùi. Mặt trời xuyên qua sương mù rồi bỗng chốc cánh rừng phủ đầy cây cối. Sảng khoái trong ánh mặt trời, lũ chiền chiện, chim hét, chim sáo, chim cổ đỏ, chim cu bắt đầu hót inh ỏi. Dàn đồng ca của chúng, ồn ào và hỗ độn, sưởi ấm tim nàng. Nàng đứng dậy.
Cơn bão đên qua đã đánh ngục một thân cây. Nàng nhặt những cành nhỏ nhất của nó rồi tự nhủ phải đi tìm một người tiều phu để bứng cả gốc lên. Nàng ướt đẫm mồ hôi khi về đến hàng hiên. Nàng để cây chổi dựa vào cột rồi lại ngồi xuống. Trước mặt nàng, cái cầu thang đá chẻ đôi khu rừng rồi tiếp tục lặn sâu vào đó. Dưới ba nghìn bậc thang, dòng Dương Tử lấp lánh sáng như một cái thắt lưng lớn bằng lụa. Mỗi ngày, sau khi quét hết sân chùa, nàng lại đến ngồi nơi này, ngắm nhìn phong cảnh thần tiên đã gợi hứng cho bao họa sĩ phương Nam. Chính nàng cũng đã vẽ nó. Nhưng những bức tranh của nàng vẫn còn nằm trong Tử Cấm Thành, có lẽ chúng đã bị những người chiếm được ngôi báu sau này phá hủy. Nơi đời sống cũ đó, nàng là nô lệ của chính mình. Từng hành động của nàng luôn bị theo dõi, những mong ước nhỏ nhoi nhất của nàng cũng được hiểu, rồi cả đoàn hầu và lính gác kéo đến phục vụ. Đi đến nơi nào đó là cả một quốc sự phải tuân theo những lễ nghi và chiêm tinh, vậy nên nàng chỉ thích không bao giờ rời khỏi phòng. Hiện giờ, đơn độc và mặc một chiếc áo thô, nàng đang ngấu nghiến sự tự do vừa tìm lại và sung sướng với ý nghĩ nàng là chủ của dòng sông Dương Tử, của những bờ sông, thành quách và những con thuyền.
Nàng thở dài rồi nhắm mắt lại. Ý nghĩ của nàng bay về đất phương Bắc, bỏ lại mọi ngăn cách giữa những vương quốc. Nàng cảm thấy mùi những cánh đồng cao lương đỏ và nghe tiếng người có giọng nói khô khốc xì xào. Làm sao quên được chồng nàng đã phải mất nhiều năm liền chinh chiến để mở rộng biên giới phương Nam qua bên kia sông, nhưng rồi Trung Nguyên bị các thế lực đánh phá đã lại nhanh chóng thất thủ?
Để cảm ơn nàng đã cho chàng một đứa con trai, chàng đã nói nàng ước một món quà. “Tuyết”, nàng đã trả lời. Một tháng sau, nàng nhận được ba chiếc xe chở đầy pha lê đẽo thành hình tuyết. Treo chúng vào trần cung điện, chúng lấp lánh quanh nàng như tuyết.
Ở đâu đó trong núi, người tiều phu hát ca. Giọng hát cất cao lên nhẹ nhàng. Chăm chú lắng nghe, nàng nhận ra giọng một người đàn ông đang mong tình yêu đến. Nàng khoanh tay lại, ôm chặt thân hình mảnh khảnh của mình rồi mỉm cười cái thế gian dưới đó, mỉm cười vào cái mênh mông của nó, vào những ảo vọng của nó.
Mặt trăng đã gần tròn. Những tia sáng như sữa nhấn chìm căn phòng. Dưới chân Thích Ca Mâu Ni, Phật Dược Sư và A Di Đà, ba ngôi Phật của Hiện tại, Quá khứ và Tương lai, ba người chủ của ba thế giới, Trinh Không gõ mõ, tụng kinh, rồi đặt tay lên gối và đi vào thiền định trong tư thế kiết già.
Đôi mắt khép hờ, nàng giữ cho đôi tai luôn lắng nghe. Đêm nay, đến lượt nàng canh chùa. Ngay cả trong lúc thiền định, tâm hồn nàng phải canh chừng những miếu thờ và những phòng ngủ. Cái im lặng thổi đến cho nàng sự chuyển động của núi rừng buổi đêm. Thỉnh thoảng, có tiếng con khỉ lóc chóc, tiếng con hổ gầm gừ át tiếng cọt kẹt và tiếng hú. Bỗng nàng nghe một khúc đàn cổ cầm. Lúc đầu thì yếu ới, tiếng vang của nó quanh quẩn bên nàng như để phá bĩnh buổi thiền định của nàng. Nàng thở thật sâu rồi cúi gằm. Tiếng khẩy đàn càng lúc càng rành mạch. Đầy lạc thú lả lơi, nó giống như tiếng thì thầm yêu đương của một người đàn ông và một người đàn bà. Những tu sĩ có thể có những ảo giác lúc đang thiền. Khi hiện tượng này lặp đi lặp lại thì phải biết chống lại nó và dần dần trở lại tỉnh thức.
Nàng mở mắt. Những chiếc bóng chạy quanh phòng.
Có phải những tên trộm đã trèo qua tường chùa đó không? Nàng rùng mình nhận ra hai dáng người đứng giữa hàng cột. Một người đi về phía đền thờ trung tâm rồi đào bới, có lẽ là để tìm tráp châu báu. Người kia đi dọc theo tường đối diện những bức tượng La Hán. Giơ ngọn nến lên cao trên đầu, người nọ xem kĩ những bức tranh rồi đến với tên đồng lõa.
Hai người đàn ông, cầm xẻng và cuốc, lật đổ bình xông hương và bệ thờ, làm những tượng Phật ngã xuống, lục lọi trong đống mảnh vỡ rồi thì thầm nguyền rủa. Không tìm thấy gì, họ quay về phía nàng. Nàng không kịp trốn sau trụ nhà, một người vội vã lao đến chỗ nàng, ánh mắt sáng lên, mái tóc bù xù. Khuôn mặt và quần áo bê bết bụi bặm. Giống như con quỷ lao từ địa ngục đến, hắn tóm lấy thân thể nàng.
Nàng kháng cự lại rồi giằng co với hắn. Nhưng tay nàng mảnh khảnh, còn gã đàn ông thì có sức mạnh của quỷ dữ. Hắn thổi lên mặt nàng một luồng hơi nóng. Nàng há miệng la lên. Nhưng không có tiếng kêu nào phát ra. Tất cả các nữ tu đều đang ngủ và lũ chó vẫn im lìm. Bất ngờ, nàng sợ hãi thấy bộ đồ của mình bị rách toạc. Trần truồng, nàng không giằng co nữa. Không còn mái tóc có thể che cơ thể mình, nàng vội vòng hai tay lại, nhắm mắt rồi giấu mặt đi. Hắn bỗng kéo nàng lại gần, nhấc nàng lên như nhấc một bao gạo rồi vác nàng lên lưng. Người này theo sau người kia, hai người đàn ông trèo qua tường rồi trốn khỏi chùa. Thay nhau khiêng nàng như chiến lợi phẩm duy nhất trong vụ trộm mộ, họ lao vào rừng rồi chạy không ngơi nghỉ.
Nàng muốn la lên nhưng không thể. Trên tán lá thẫm, bầu trời sáng ra rồi trắng bạch. Các nữ tu đã thức dậy. Họ sẽ phát giác ra vụ phá phách trong đền, sẽ thả lũ chó ra và bắt đầu tìm kiếm, nàng mơ màng. Một tiều phu hay một thợ săn nào đó sẽ chặn họ lại rồi cứu nàng. Trong những tán cây, như ra hiệu báo động, lũ chim hót inh tai. Bỗng người khiêng nàng ngập ngừng rồi nằm xuống. Nằm trên người nàng. Họ cuộn tròn trong cỏ đẫm sương đêm. Tông vào một cái rễ cứng ở gốc cây, hắn dang tay ra; nàng trốn thoát. Rồi hắn lao đến, nhảy lên nàng. Ôm chặt nàng, hắn chạy xuống dọc sườn núi.
Nàng nhắm mắt cầu nguyện. Nàng không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua, nàng nghe tiếng hắn ngáy. Hắn để nàng ngã xuống đất. Nàng lăn qua mở mí mắt. Mặt hồ lấp lánh làm nàng chói mắt. Hai tên cướp mặc nguyên quần áo lặn xuống nước tắm táp từ đầu đến chân. Nàng co rúm, tay vẫn khoanh tròn trước ngực. Quá sợ hãi nên nàng co cứng người không thể nào đứng dậy, bỏ chạy được. Bị lạnh đến thấu xương, nàng không cảm thấy đau vì ngã. Nàng sờ soạng. Da nàng, phủ đầy sương, lá cây và bụi, đã lạnh đi. Một người leo lên bờ hồ, vắt quần áo cho khô rồi chạy biến mất. Người thứ hai đến ngồi bên cạnh nàng. Hắn nhìn nàng hồi lâu, đặt nàng lên vai ướt sũng rồi tiếp tục đi trên con đường rừng.
Mái tóc của kẻ bắt cóc đẫm mùi mồ hôi và mùi ẩm của đất, làm nàng nhớ tới thời trẻ, khi nàng phải sống cùng binh lính. Nằm trên lưng hắn, đôi chân bị tay hắn tóm gọn, nàng bị xốc lên xốc xuống như đang ngồi trên yên ngựa. Nàng cảm nhận từng chuyển động của cơ bắp hắn rồi nghe tim hắn đập càng lúc cành nhanh như tiếng trống trận đánh dồn ngày nọ báo hiệu tấn công. Nàng ôm lấy cổ hắn rồi tìm cách bóp cổ hắn. Nhưng hắn mặc kệ và sải bước đi mau.
Làm sao hắn dám làm nhục đền thờ Phật rồi đào mộ một nữ tu kia chứ? Đó có phải là một tên cướp bình thường muốn kiếm tiền bạc không? Đó có phải là tay giết người do Hoàng đế Nghĩa Long, con trai thứ ba của chồng nàng, thuê giết nàng để trừ hậu họa không?
Dưới những tán cây, con đường quanh co, chầm chậm lên đồi cao rồi tới dốc dựng đứng. Kẻ bắt cóc nàng hít thở thật sâu. Mồ hôi hắn chảy lên người nàng. Đôi chân hắn run rẩy rồi hắn lảo đảo từng bước chân. Nhưng hắn không chịu ngừng lại nghỉ, không dừng lại để thở. Bên đường, những mảnh đất trồng lúa và rau quả hiện ra. Một con lừa bị cột vào gốc cây chứng tỏ sắp đến một ngôi làng. Lũ chó nhảy ra. Chúng lao vào người thanh niên, ngửi ngửi chiếc áo rồi quấn quýt quanh hắn. Nàng kinh hãi thấy chúng để cái miệng dơ của chúng lên nàng và phẩy phẩy đuôi vào nàng. Chúng chạy theo sau nàng rồi hộ tống nàng tới một căn nhà tranh xung quanh có hàng rào tre. Con đường trở thành ngõ hẹp tối lại nơi những bầy gà trống mái đang bới đất kiếm ăn. Kẻ bắt cóc nàng dừng lại trước ngôi nhà cuối cùng, cao chót vót trên sườn núi. Hắn đi vào trong vườn rồi đặt nàng dưới bóng cây đào. Nàng chua chát nghĩ nàng chỉ cách ngôi chùa có một đoạn đường chim bay.
Một ông lão bước ra rồi lại gần nhìn nàng. Ngồi trước nàng, ông lão chậm rãi xem xét nàng. Khuôn mặt ông là một mảnh đất khô vàng vọt, những nếp nhăn giống như bị xẻng đào. Những lằn màu tím đậm chạy qua gò má giống như ông ta bị hổ cào hay mới bị chém nhiều nhát. Mí mắt ông xếp nếp sụp xuống trên đôi mắt thâm quầng. Khi chúng nhấc lên, hiện ra hai đồng tử sáng quắc với ánh nhìn hung tợn. Hai tay đặt trên đầu gối, nàng co rúm rồi nhắm mắt lại. Nàng run lẩy bẩy khi ông ta đặt tay lên nàng. Ông bóp tay nàng, lẩm bẩm rồi đứng dậy.
Ông già đi thì người trẻ đến. Hắn chạm vào nàng rồi gõ gõ vào nàng. Hắn trạc hai mươi tuổi. Da hắn ngăm ngăm cho thấy hắn là con nhà nghèo. Đôi mắt hắn mở rộng tới thái dương, làm cho hắn có vẻ mặt tàn bạo. Hắn bĩu đôi môi màu dâu tằm rồi để lộ hai hàm răng trắng. Nàng không biết hắn đang cười hay đang nhăn mặt. Hắn dang hai tay rộng và đỏ hồng ra ôm lấy thân thể nàng. Hắn mang nàng đi vào nhà, đặt nàng lên chiếc chiếu rơm rồi quay lưng lại nằm ngủ. Mệt mỏi rã rời, nàng nhắm mắt lại, ngủ một giấc.
Nàng thức dậy, người run cầm cập. Xương nàng lạnh cóng. Nàng không còn cảm nhận được ngón chân, ngón tay mình nữa. Cách đó không xa, cơ thể của kẻ bắt cóc nàng tỏa ra hơi ấm nóng. Nàng gác đùi mình lên đùi hắn, đặt bàn chân mình vào giữa bàn chân hắn. Nàng ôm lấy thân người hắn rồi áp má vào lưng hắn. Một lò lửa hồng đốt cháy làn da người trẻ tuổi. Hơi nóng của hắn vào trong nàng như những ngọn sóng làm nàng ngủ tiếp.
Vừa thức dậy, người trẻ tuổi nhảy ra khỏi giường, vội vã mặc đồ, ra khỏi nhà rồi quay trở lại. Hắn ôm nàng trong tay, nhấc nàng lên, đặt nàng lên xà nhà, rút thang rồi đi mất. Nằm trần truồng trên khung nhà, nàng rùng mình. Tiếng loài gặm nhấm chít chít bao quanh nàng. Một cục thịt lạnh rơi xuống mắt cá chân nàng rồi bò lên đầu nàng. Một con rắn! Nàng nhắm mắt lại. Khi nàng mở mắt ra thì con rắn đã biến mất. Những tia nắng len lỏi qua những cánh cửa đã đóng kín. Những khung hình chữ nhật bị treo trên dây buộc vào xà nhà. Nàng dần nhận ra đó là những tấm gỗ được đẽo thành hình cây đàn cổ cầm. Nàng đang ở trong nhà của những người thợ đàn. Nàng hiểu ra vì sao nàng nghe tiếng nhạc cổ cầm trong khi thiền. Nàng hiểu ra vì sao khi người đàn ông đặt tay lên người nàng, nàng lại cảm nhận được sức mạnh quen thuộc.
Người trẻ tuổi quay lại khi đêm xuống. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo mà nàng đang chìm ngập vào khủng khiếp đến độ vừa chớm thấy hắn nàng đã run lên sung sướng. Hắn ôm nàng vào vòng tay rồi cẩn thận đưa nàng từ mái nhà xuống. Nàng quên mất cả tính nhút nhát, dựa đầu lên vai hắn. Bị giật mình vì hành động đó của nàng, chàng trai ngập ngừng một chốc, rồi đưa tay chầm chậm qua eo nàng. Nàng đẩy hắn ra. Hắn lui lại rồi lại tiến tới. Nàng đu đưa một chân. Hắn nhấc một bàn chân lên, rồi tới bàn chân kia. Một khúc nhạc đàn cổ cầm bắt đầu vang lên. Hắn tiến tới, nàng né ra, hắn đuổi theo nàng, chầm chậm họ bắt đầu xoay vòng. Họ nhảy múa.
Trong ánh sáng của những ngọn lửa, nỗi lo lắng, nỗi buồn, niềm hứng khởi xen kẽ nhau lần lượt trong mắt người thợ đàn trẻ. Lúc thì chàng nhìn nàng chằm chặp như thể chàng muốn phá hủy nàng, lúc thì chàng nhìn nàng mê mẩn, miệng há hốc như thể chàng muốn cho nàng một cuộc đời mới. Âm nhạc xóa đi những dị biệt và kết nối những người xa lạ với nhau. Âm nhạc mang nàng đi làm nàng quên cả tuổi tác, quên cuộc đời trước kia của mình. Chàng là ai? Tại sao nhịp đập trái tim chàng quen thuộc vậy? Tại sao họ lại cùng theo một nhịp như thể họ đang nghe cùng một khúc nhạc? Nàng muốn niệm kinh nhưng không thể tìm được từ nào trong trí nhớ.
Mặt trời đã lên. Trong một đêm, mùa xuân đã trổ bông khắp làng. Họ ngồi dưới gốc cây đào, trên một thảm cỏ mượt và những cánh hoa. Chàng ngắm nhìn nàng. Nàng mỉm cười với chàng. Đôi tay người thợ đàn vuốt ve ngực nàng, thân thể nàng, đùi nàng, tóm lấy chân nàng, xoa bóp bàn chân như thể nàng là một cây đàn cổ cầm mà chàng làm ra. Cái lạnh rời khỏi nàng và máu nàng chảy nhanh hơn. Nàng thôi nghĩ rằng chàng có thể đã được triều đình thuê để sỉ nhục nàng hay ám sát nàng. Từ bao nhiêu năm rồi mà nàng không còn coi mùa xuân là mùa tái sinh nữa, mà như là khởi đầu của một vòng tuần hoàn mới đưa nàng tới gần cái chết hơn? Nàng dang tay ra rồi ngón tay nàng mân mê làn da trơn chắc. Nàng đặt bàn tay mình lên ngực người thợ đàn, đến lượt nàng vuốt ve chàng. Chàng để nàng chạm vào vai, vào cổ, vào tai, rồi nằm lên nàng, áp bụng vào nàng, eo nàng. Nàng cảm nhận được đùi chàng, đầu gối chàng, bắp chân chàng và những ngón chân. Nàng khám phá cơ thể trẻ trung chưa từng bị bào mòn vì chịu đựng hay vì cuộc đời mệt nhọc, mà chỉ có niềm vui và sự ngây thơ.
- Hãy làm vợ ta, – chàng thì thầm vào tai nàng.
Nàng quay mặt đi. Nàng mặc cảm tuổi tác của mình, thân thể của mình.
- Đến đây. Em là của chàng.
Chàng nằm ngửa ra, mở rộng cánh tay rồi nhắm mắt lại. Quỳ trên người chàng, nàng ngạc nhiên nhận ra nàng đã tìm lại được cơ thể tuổi đôi mươi của mình. Nàng ửng sốt nhìn bụng chàng phẳng khảm vào trong thân hình gọn gàng. Ngực nàng lại căng tròn và hai đầu vú hông hào trở lại. Nàng mò mẫm chạm phải một làn da mịn màng như tơ mà thời gian không làm cho tàn lụi. Nàng nhấc tay lên. Những ngón tay của nàng bị vướng trong tóc. Tóc nàng đã mọc lại. Tóc bồng bềnh dợn sóng trong gió, nằm trên lưng nàng rồi đổ xuống chân người thợ đàn. Nàng nhìn chàng với lòng biết ơn rồi cúi xuống phía chàng.
Bỗng nhiên, một tiếng cọt kẹt đinh tai làm nàng giật nảy mình. Trước mặt nàng là một cái giá ba chân bằng đồng tỏa ra hương trầm. Trên đầu nàng là ba tượng Phật phủ đầy những lá vàng. Trời lạnh và ẩm ướt. Ngày mới đang lên. Những chiếc bóng nâu của các nữ tu lần lượt vào phòng niệm.
Ở chùa, thời gian không còn nữa. Vì người ta đã hệ lụy thời gian quá nhiều. Vì đếm thời gian, nàng nhận ra cuộc đời chậm lại, sáng và tối luân phiên. Như một con cá trong hồ, nàng bơi trong niềm tin, xoay vòng trong nỗi buồn khi nàng đập vào những bức tường ảo vọng.
Hôm qua, khi đến chùa, nàng bốn mươi. Hôm nay, nàng đã sáu mươi rồi. Lúc đầu, nàng ghi ngày ghi tháng trong sổ. Nhưng giờ nàng chỉ còn thấy bốn mùa cứ nối tiếp nhau. Mùa xuân lại đến rồi phủ trùm lên ngọn núi giống như một con sóng khổng lồ đầy hoa thơm và ong mật. Ngọn sóng rút ra vào cuối mùa thu, để lại cho núi non những cây cối sẫm màu, những đám mây đen đầy hơi mưa. Người tri âm của nàng, sư Phát Quang đã qua đời từ hai năm trước. Từ đó, nàng sống với mặt trăng cứ tròn rồi lại khuyết. Cuộc đời chỉ còn là sự chờ đợi được giải thoát.
Trinh Không đứng dậy. Tay chắp lạy, đôi mắt nhìn xuống, nàng chào các nữ tu trước những chiếc gối đất. Nàng ngồi xuống rồi lấy mõ ra và chuẩn bị tụng kinh buổi sáng. Huệ Viên đến. Trong suốt hai mươi năm ở chùa, chưa một lần con bé nói chuyện ân cần với nàng. Không một lần nó hỏi nàng về cái chết của cha và em trai nó. Hành động như vậy, Huệ Viên tạo khoảng cách với nàng, một khoảng cách mà nàng không có quyền xâm phạm.
Cuộc đời khắc khổ trong chùa xóa đi cảm giác đau đớn hay những nỗi lòng của một người mẹ không thể bảo vệ được những đứa con của mình. Thấy Huệ Viên đến phòng, nàng chỉ chắp tay chào. Huệ Viên không chào lại mà chỉ đi về một góc tối rồi ngồi xuống.
Nàng sợ con gái mình, yêu thương nó, ngắm nhìn nó. Nàng bí mật quan sát từng cử động của nó. Vừa ngồi xuống, Huệ Viên bị trượt ngay. Chắc cái gối đất của nó bị thủng. Trinh Không cuối cùng cũng tìm được cơ hội tỏ ra có ích cho con bé! Nàng lấy một cái gối mới rồi vội vàng mang lại cho nó. Nghĩ rằng hành động của mẹ là một thủ đoạn, Huệ Viên đổi cái gối với nàng rồi nhanh chóng quay lưng lại. Trinh Không không phàn nàn gì. Cùng với tuổi tác, nàng giờ đã có quyền có tật của những nữ tu già. Giả vờ lẩn thẩn mau quên, nàng lại phía sau lưng nó rồi ngồi xuống cái gối đất mà con gái nàng vừa bỏ ra.
Nàng hạnh phúc thấy con gái đã đạt được mức độ cao trong niềm tin của nó. Thoát khỏi những mối dây tình trần, Huệ Viên đã xóa bỏ khái niệm tương lai và cả quá khứ: tất cả mọi khoảnh khắc không phải là hiện tại đều bị phá đi, nó sống đủ đầy trong tim, trong phút giây hội về bên Phật. Đã vượt qua những vòng dây ảo tưởng, nó sẽ đi vào đất Phật uyên nguyên. Là mẹ của nó ở đây, Trinh Không không còn muộn phiền nữa. Những cái mõ rung lên đều đặn. Nàng nhắm mắt tụng kinh.
Nàng cầu nguyện Phật A Di Đà, ánh sáng vô lượng, chủ của cõi Tây phương cực lạc, xin Người chỉ dẫn cho Huệ Viên con đường kỳ diệu, tương lai đạo đức và hạnh phúc.
Với chồng, con trai và cha mẹ mình, nàng xin Phật Dược Sư, Phật thầy thuốc, chủ cõi Đông phương cực lạc và của các bồ tát mặt trời và mặt trăng giúp đỡ. Tay trái cầm bát thuốc, tay phải cầm nhánh cỏ A Lỗ Đạt, Phật Dược Sư hứa mang lại điều tốt lành và chiến thắng được những đau khổ trong quá khứ.
Với chính nàng, nàng xin Phật Thích Ca Mâu Ni phù trợ. Đôi mắt hạ thấp, vầng trán bình lặng, người chủ của Hiện tại ngự trị thế giới ô uế và bất toàn.
Xin Phật Thích Ca Mâu Ni mang nàng ra khỏi bầu trời vần vũ trong lòng.
Xin Phật Thích Ca Mâu Ni mang cho nàng sức mạnh chiến đấu chống lại những con quỷ nhảy ra từ bên trong nàng.
- Ta không phải là một con quỷ.
Một giọng nói làm nàng rung mình.
Nàng run rẩy nhìn quanh. Không có ai cả.
- Ta tên là Thẩm Phong, – giọng đó nói. – Ta là người thợ đàn của nàng.
Nàng nhắm mắt lại rồi tập trung niệm kinh.
- Tất cả là ảo giác, nhưng ta tồn tại, – chàng lặp lại. – Hãy nhìn ta! Ta tồn tại vì nàng!
Nàng cố gắng mặc kệ chàng.
Chàng bắt đầu hát. Đó không phải là một khúc ca. Khi môi chàng mấp máy, chàng tạo ra những tiếng động dài và ngắn giống như tiếng đàn cổ cầm. Khúc nhạc mà chàng chơi không giống với tất cả những khúc nhạc nàng biết chơi. Chàng thể hiện niềm vui bằng những nốt trầm và nỗi buồn bằng những nốt cao và trong. Chàng là cái tĩnh mịch của rừng và sự hỗn độn trong kinh thành, là cơn giận dữ của đàn ông và sự dịu hiền của phụ nữ.
Cái mơ hồ mà nàng từng gặp trong mơ lại ngự trị nàng. Nàng nhớ hai bàn tay đỏ hồng và ấm áp vuốt ve chân nàng, lướt qua eo nàng, xoay nàng qua lại như một nhạc cụ. Nàng thấy mình ở dưới gốc cây đào, cơ thể một phụ nữ bơi trong ánh nắng. Nàng cảm nhận lại được mình. Nàng nắm chặt những viên ngọc trai trên tràng hạt rồi bắt đầu niệm kinh thành tiếng.
Chàng cười rồi thì thầm vào tai nàng:
- Nếu ta là một ông thần, nàng đã thấy quanh ta là ánh sáng. Nếu ta là một bóng ma, ta đã ám nàng hằng đêm. Nếu ta là linh hồn cây cối, hay đất đá bị sét đánh chết, hay là một con cáo tinh ranh và có khả năng hóa thân, ta đã biến thành phụ nữ để nàng đừng trốn tránh ta rồi. Ta là ta. Ta là người sống bên kia sườn núi. Hãy nhìn ta! Hãy nhìn ta!
Nàng nhắm mắt.
- Ta là người phàm, – chàng nện vào tai nàng. – Ta sẽ biến nàng thành cây đàn cổ cầm đẹp nhất của ta. Ngày ngày nàng sẽ ở cùng ta. Từ bây giờ, chúng ta sẽ đi cùng nhau qua các mùa màng. Hãy mở mắt ra, hãy nhìn ta!
Nàng vẫn nhắm mắt.
Chàng bướng bỉnh:
- Ta từ xa đến để cướp nàng đi.
Chàng quấn lấy nàng. Nàng nghiến răng không dám thở. Chàng rít lên:
- Vì nàng là vợ ta.
Nàng cảm thấy lòng mình bị xé toạc. Một nỗi đau khi xưa từng bị xóa bỏ, kìm hãm bỗng xâm chiếm lấy nàng đến tận đầu ngón tay.
- Khi tuyết rơi, mặt đất sẽ trắng xóa rồi người ta chẳng phân biệt được đâu là tuyết, đâu là mây. Hãy đến với ta, đi vào trong ta. Chúng ta sẽ đi xem tuyết.
Tuyết, hằng hà vô số những cánh bướm trắng, quay quanh nàng rồi rơi lên nàng. Nàng run rẩy vui mừng. Đầu nàng đụng vào một vật. Nàng đứng dậy rồi mở mắt. Bên ngoài, người ta đang gõ những cái chuông đồng lớn. Quanh nàng, ngồi trên những cái gối đất, các nữ tu gõ mõ tụng kinh đồng thanh. Đầu nàng vừa đập vào lưng cô gái ngồi trước mặt. Huệ Viên quay lại. Xấu hổ, con bé cúi xuống, đứng dậy rồi ra khỏi phòng.
Nàng vội về phòng tu, tự hỏi mình có còn linh hồn hay không.
Nàng mở cổ áo, cởi áo xuống tận thắt lưng rồi lấy khăn lau cơ thể. Nàng ngâm khuôn mặt mình vào bồn nước. Nước lạnh lấy từ giếng lên thấu qua da mặt nàng rồi thổi một luồng hơi lạnh vào đầu óc nàng. Nàng nín thở đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Nàng cộng vào rồi lại chia ra để biết chắc mình vẫn còn tỉnh táo.
Trên bờ Nam sông Dương Tử, vô số người tin Phật. Ở góc đường, ở giữa đồng, bên bờ sông, gần gốc cây nghìn tuổi, những miếu thờ xây đơn giản dành cho các thần linh hay cho một linh hồn có thể hóa thân vào đó. Những người sống chia sẻ không gian sống với người chế, với các linh hồn, với rồng, với bán thần, với những sinh vật thần tiên. Họ gặp nhau ở góc đường, sau gốc cây, trong một ngôi nhà sập, gần nghĩa địa, bên bờ sông. Họ nói chuyện với nhau hoặc không nói chuyện với nhau. Họ thấy nhau hoặc không biết đến nhau. Họ thương nhau, ghét nhau, hù dọa nhau, lẩn trốn nhau, tìm nhau rồi mất nhau. Người này chết, người kia sống. Thật ra cuộc đời người chết là một cuộc đời không sống, và cuộc đời thần linh là cuộc đời không chết. Và cuộc đời người phàm nào thèm sự bất tử của thần linh chẳng phải là một cuộc đời chết đó sao? Ai sống? Ai không sống? Ai muốn tồn tại, ai muốn biến mất?
- Sư Trinh Không, chuyện lớn rồi! Đến đây nhanh! Đến đây nhanh!
Giọng hốt hoảng của một ni cô mới vào chùa chen ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng lau mặt rồi vội vã ra khỏi phòng tu.
Nàng kinh hãi nhận ra binh lính mặc đồ chiến đã vào trong đền thờ Phật. Trong sân chùa, những nữ tu ái ngại quan sát chúng. Nàng chậm rãi bước chân tìm con gái Huệ Viên trong đám đông. Nàng không thấy nó. Tên trưởng nhóm ra hiệu cho nàng từ thềm phòng tiếp khách. Trinh Không leo lên bậc thang. Trên ghế danh dự, một vị khách không mời phe phẩy chiếc quạt lông rực rỡ. Nhờ vào quần áo mịn màng và cái đuôi chồn nâu tím trên đầu hắn mà nàng biết đó là một thái giám cai quản trong hoàng cung. Mùi hương của cuộc đời trước đây làm nàng run rẩy. Nàng đứng bất động.
Thấy nàng, hắn nhảy khỏi ghế rồi quỳ xuống.
- Nô tài, tổng giám nội cung, kính chào Hoàng Thái hậu, – giọng mái mái của hắn cất lên.
Không thể tránh né được, nàng hếch cằm, lấy lại giọng nói trịnh trọng và lạnh lẽo ngày nọ rồi lệnh cho hắn đứng lên. Vị sư tổng quản lùi lại rồi đóng cánh cửa phía sau lưng. Chỉ một mình đối diện với quá khứ của mình, nàng căng thẳng rồi đứng thẳng người như thể nàng vẫn còn đội chiếc vương miện nặng nề của Hoàng Thái hậu.
Sau những nghi lễ tôn kính và phải phép, tên thái giám nói:
- Theo chiếu chỉ từ những vương triều trước đây và còn lưu hành đến tận ngày nay, những vụ thu hoạch trong khu vực thuộc về đất chùa không phải đóng thuế. Có nhiều rừng cây, đất đai và nông dân, các tu sĩ lại giao thương với các vùng ven sông để làm giàu. Hoàng đế triều Tống cao quý nay lo ngại những tu sĩ này xúi giục dân chúng chống lại Người.
Thấy khó chịu nhưng nàng vẫn bình thản.
- Với tiền cúng dường từ các gia đình giàu có và tiền thu được từ các vụ mùa, tu sĩ xây chùa, phân phát của cải cho người nghèo và truyền bá đạo đức Phật pháp.
Tên thái giám mỉm cười rồi che miệng sau cái quạt. Mắt hắn chằm chằm quan sát nàng rồi nói tiếp:
- Các tu sĩ che giấu tội đồ, đón nhận các nông dân trốn thuế và binh lính bỏ trốn trong cuộc chiến chống phương Bắc. Phòng ngủ của họ đầy những chiến binh xưa từng theo vị hôn phu Hoàng đế lập quốc và chinh phạt phương Bắc của Hoàng Thái hậu. Bằng tiền kiếm được, ai có thể biết trước các tu sĩ có mua vũ khí và chuẩn bị nổi dậy hay không?
Nàng nhìn thẳng vào mắt tên thái giám nhưng đầu óc nàng xây xẩm, muốn nôn mửa. Ký ức về những cuộc mưu phản trở về với nàng. Cách đây hai mươi năm, hoàng đế bây giờ, Nghĩa Long, đã leo lên ngôi báu sau một vụ ám sát cả hai anh lớn của mình là Nghĩa Phù và Nghĩa Chân. Nàng cố kìm chế cơn giận.
- Với lòng khoan dung của Phật, các tu sĩ đã chối bỏ tất cả lại muốn dựng lên một vương quốc làm gì? Núi non thuộc về tất cả mọi người. Trong vùng, có bảy ngôi chúa phát tán những thông điệp hòa bình và từ bi. Không cần biết quá khứ và lý do bị suy sụp, con người ai cũng phải đau khổ. Tất cả những ai thất vọng hay đói kém đều tìm được ở đây một chỗ ở, gạo ăn và chăn ấm. Tất cả những ai muốn bắt đầu một cuộc đời mới, chúng ta đều cho họ những thứ để dựng được một mái lều, những công cụ để cày ruộng cuốc đất và hạt mầm để gieo cấy. Tất cả những ai, đàn ông, đàn bà, những ai muốn vứt bỏ thế giới của các ảo vọng và muốn đến cùng chúng ta trong im lặng và thanh tịnh, các tu sĩ đều mở cửa đất Phật từ bi.
Tên thái giám phá lên cười.
- Hoàng đế nghe rằng các vị đang che giấu một âm mưu. Rằng vị tăng chùa Tịnh Quốc là người tình của Hoàng Thái hậu. Rằng kẻ hầu cận xưa kia của vị hôn phu Hoàng đế lập quốc tôn kính đã cải làm tăng sau khi theo Hoàng Thái hậu đến tận cửa chùa…
Nàng ngắt lời:
- Hoang đường! Chùa Tịnh Quốc cách đây tám ngày đường. Ta chưa bao giờ gặp tướng Trịnh từ lúc ta bước qua cửa chùa Đại Bi.
- Bẩm Hoàng Thái hậu, Hoàng đế muốn Hoàng Thái hậu chắc chắn với Hoàng đế về điều đó.
Nàng hiểu ngay ra thông điệp hắn mang đến.
- Thế gian chẳng ai biết ta còn sống. Việc ta chết đã chính thức thông báo cách đây hai mươi năm, ngay trước khi ta khoác áo tu. Rất ít người biết tên ta và quá khứ của ta. Một “người chết” không thể mưu phản.
- Cách đây một tháng, Hoàng đế nằm mộng thấy Hoàng Thái hậu muốn trả thù cho con trai mình. Từ lúc đó, Hoàng đế mất ngủ, long thể bất an.
- Trả thù là việc của người phàm, còn các môn đồ Phật kinh tởm sự hung bạo và máu me. Nghĩa Long lo chuyện vô cớ. Những kẻ mưu phản ở trong triều, quanh Hoàng đế đó. Ở đây, chúng ta không gây thêm đau khổ nữa.
- Bẩm Hoàng Thái hậu, Hoàng đế muốn Hoàng Thái hậu minh chứng sự trong sạch.
Tên thái giám ngừng nói bóng gió. Hắn đứng lên, bước tới vài bước rồi dập đầu lần nữa. Hắn rút trong tay áo ra một dải lụa trắng rồi đặt lên chiếc bàn thấp trước mặt nàng. Hắn đặt trên dải lụa không tì vết này một lọ nước có nút đóng kín.
- Nô tài kính chúc Hoàng Thái hậu thượng lộ bình an.
Hắn dập trán xuống đất rồi trở gót lui ra trong tiếng sột soạt của vải vóc.
Nàng không thấy tức giận, cũng không thấy đau lòng.
Chắc trời đang giữa trưa nhưng trong phòng tối om.
Giữa chiếc bàn phủ lụa trắng, lọ thuốc làm từ gốm màu ngọc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Qua đường cong khéo léo và màu sắc tinh xảo chuyển từ xanh sang lục, nàng biết đó là một vật được nung trong lò thượng trong cung, lấy lửa từ những cây trăm tuổi. Tuy nhiên, sự hòa hợp của hình dáng và màu sắc bị phá vỡ bởi một cái nút nhô lên. Đỏ thẫm như giọt máu, có lẽ nó được làm từ một viên đá hồng ngọc lớn. Ngay cả đối với các tội đồ kết án tử, các hoàng đế Trung Hoa không quên thể hiện sự giàu có và quyền lực của mình qua từng vật dụng mang từ trong điện ra, dù nó có nhỏ đến mấy chăng nữa.
Tên thái giám mà Nghĩa Long phái đến lại thắp lên những ký ức nàng đã phá hủy thành tro. Hai mươi năm trước, bị đày khỏi Tử Cấm Thành, nàng đã ở trong Ngô quận với con trai và một vài tỳ thiếp của nó. Nghĩa Phù đã hòa giải với nàng, coi nàng như mẹ chứ không còn là một hoàng thái hậu chuyên chế. Ngô quận có kênh đào ngang dọc và các tòa nhà mái cong, trôi giữa sắc tím của hoa lệ quyên và sắc xanh ngọc của nước. Những chiếc cầu ở đó hình bán nguyệt, những cây liễu rũ xả tóc dài hứa hẹn một cuộc đời bình yên và hạnh phúc, tránh xa mọi náo động của triều đình. Hôm đó, Nghĩa Phù đang ngồi chơi đàn cổ cầm trong vườn, mặc chiếc áo vải mịn nhiều lớp để tất cả những sắc màu và đường thêu đều nhìn xuyên thấy. Mi mắt khép hờ, nàng nghe tiếng nhạc của nó trong hạnh phúc. Bỗng cửa mở ra, binh lính tràn vào nhà rồi lăm lăm kiếm lao tới Nghĩa Phù. Con nàng chống cự bằng cây đàn đã gãy rồi nhảy qua bức tường chạy trốn. Vừa hét tên con, nàng vừa chạy theo sau những kẻ đuổi theo nó. Trên cầu, nàng thấy nó định trốn ra khỏi thành qua cửa Sấm. Binh lính hiện ra rồi dùng gậy đập nó. Nó lảo đảo rồi ngã ra đất.
Cảnh này lặp đi lặp lại trong những giấc mơ của nàng, nhưng hai mươi năm ròng rã, nàng đã cầu nguyện dưới chân Phật nhiều lần đến mức cuối cùng đã đuổi được nó ra khỏi những đêm tối của mình. Nhưng Nghĩa Long, kẻ đồng lõa âm mưu giết hại Nghĩa Phù ở Ngô quận và Nghĩa Chân trong thành Tân An, ai có thể cho nó sức mạnh để quên đi? Làm sao nỗi sợ bị trả thù có thể thoát được khỏi một kẻ đã giết hại hai người anh em cùng lúc?
Nếu Nghĩa Long vững vàng nắm quyền lực, sao nó lại phải lo nghĩ về một hoàng thái hậu đã thành tu sĩ, một bà già sống xa nhân thế? Nếu nó đã quyết định bịt miệng một bà mẹ hai mươi năm sau, chẳng qua vì nó bị nỗi lòng cắn xé sợ hãi và kinh tởm chính mình! Bị trí nhớ truy đuổi, nó muốn xóa đi bóng tối của một tội ác thuở xưa bằng cách tạo ra thêm một tội ác mới. Lẽ nào nó lại không bị trí tưởng tượng cuồng quay và những đêm dài mất ngủ trị tội? Phải chịu đựng cơn sợ hãi, đó chẳng phải là khởi đầu của sự trừng phạt đó sao? Lọ thuốc này mang trên đầu một giọt máu đã thể hiện nỗi lo của người gửi nó đến. Nếu Nghĩa Long sợ, đó là bởi vì nó bị đe dọa.Trong hoàng cung, nhiều người chắc hẳn đang mưu phản trong bóng tối để chiếm ngôi báu của nó. Có phải chính những đứa con của nó đang âm mưu lật đổ nó không?
Chuông đồng lớn vang lên, báo hiệu một cơn bão mới. Nàng chắp tay rồi bắt đầu tụng kinh. Tại sao phải trả thù khi chính ta đã từng bị trả thù? Lời kinh cho nàng cảm nhận một dòng nước mát chảy qua đầu óc đang bỏng rát.
Nàng tìm trong người một vật gì đó để lại làm kỷ niệm cho Huệ Viên. Vô ích. Mặc bộ áo cũ, nàng không mang theo gì, thậm chí không một chiếc khăn. Không có cả mực hay giấy trong phòng. Rồi nàng nghĩ rằng con gái mình sẽ bị kinh động bởi từ ngữ mình viết ra, vậy nên nàng không nên kéo nó ra khỏi con đường của nó khi nhắc nhớ một lần nữa về những việc liên quan đến máu. Nàng thở dài. Có lẽ Nghĩa Long cũng đã gửi một lọ thuốc đến Huệ Viên. Nàng lắc đầu. Sao phải lo nghĩ? Huệ Viên đón nhận cái chết trong thanh thản khi biết mình sẽ đi đến nơi cao vời của những đấng tỏa hào quang.
Những cánh cửa lớn và cửa sổ vẽ trên nền đất những vệt tối. Nàng, một người nhỏ bé, nhặt lấy cây cọ rồi vẽ theo chúng. Khi ánh sáng yếu đi, nàng có thể đi bộ trên bậc thềm đầy những thứ mà nàng gọi là “hoa mặt trời”. Hôm qua, cuộc đời nàng đã bắt đầu, nàng còn bé hơn những cái bình cao cổ. Hôm nay, nàng đã đi hết con đường do các thần linh định ra và đến biên giới đời mình. Sáu mươi năm bỏ lại sau lưng với nàng ngắn như một khúc nhạc cổ cầm.
Có gì sau cái chết? Nàng muốn đi theo ông nội trong trang viên dưới đất. Nàng đã khóc trên thân thể lạnh giá của cha. Nàng đã ở cùng chồng trong lúc chàng hấp hối. Nàng lau cơ thể đã chết của con mình bằng nước mắt. Tại sao nàng lại ngập ngừng khi giờ phút của nàng cuối cùng cũng đã điểm?
Nàng với tay cầm lấy lọ thuốc. Nàng mở cái nút màu đỏ rồi đưa lọ thuốc lên môi.
Khoan! Mặt trời. Nàng chưa chào từ biệt mặt trời! Nàng phải nhìn lần nữa núi rừng và muôn cây của nó! Nàng phải chào mùa xuân, người bạn thân của nàng. Nàng phải nhìn lần cuối cuộc đời nàng, bức tranh trải ra, để lộ dần những ngôi nhà, những con kênh, những chiếc đĩa vàng, ngựa trang trí lông chim, binh lính mang áo giáp, các nữ tu, những chuông đồng. Nàng phải hít thở lần nữa, lần cuối cùng, mùi hương của cây bách. Đời nàng đã là một tác phẩm tuyệt đẹp và tất cả những đau khổ chỉ là bóng tối và tàn tích để tôn lên vẻ đẹp của nó.
Nàng vội đứng dậy rồi lao ra cửa sổ. Nàng giật mạnh những tấm tranh gỗ mở cửa ra. Nàng ngạc nhiên nhận thấy thế giới bên ngoài đã đổi màu sắc. Màu hồng, màu hoa cà, màu tím, màu đỏ, màu cam, màu vàng, xanh, lục, trắng, tất cả màu sắc rực rỡ và tinh tế trong những đám mây chiều và bình minh đã đến gặp nàng. Nàng nheo mắt rồi cắn môi. Nàng không mơ, mùa xuân đang đến chào nàng.
Nàng đổ lọ thuốc vào miệng. Một dòng nước đặc chảy dọc theo cổ họng nàng. Nàng lảo đảo lùi lại. Bị chóng mặt, nàng bước tới trước, tìm cái gì đó để vịn rồi vấp chân ngã xuống. Ngực nàng co thắt, lưng nàng căng ra. Một vị ngọt đắng trào vào dạ dày nàng, nàng phun một ngụm máu ra ngoài. Vai nàng cong lại, nàng vã mồ hôi rất nhiều rồi khuỵu xuống.
Xa xa, nàng thấy một cánh đồng rộng mênh mông, nước ruộng phản chiếu màu trời. Một người trẻ tuổi đang đi bộ trên những thửa ruộng. Mặt trời đâm qua những lá lúa, xăm trổ trên những gót chân trần. Chàng trai bắt đầu chạy, chàng ta bay lên. Giống như một cánh chim nhạn đen báo hiệu cơn mưa tới, chàng băng qua khoảng mênh mông ngăn cách giữa họ. Rồi bỗng chàng biến mất.
Chính là chàng! Kẻ có được sự khờ dại thời trai trẻ và sức mạnh của một người trưởng thành.
- Ta là một nhánh đào trổ hoa và nàng là một chiếc bình cổ, – chàng nói với nàng.
Nàng quay phắt lại, nhưng chỉ thấy một màn nâu dày đặc. Nàng nháy mắt nhận ra mắt mình đang chảy máu.
- Ta ở trong nàng còn nàng mang ta trong bụng. Chúng ta sẽ cùng viết ra niềm vui và hy vọng.
Nàng sờ soạng tìm chàng.
- Chúng ta sẽ ở trong tất cả các bức tranh, trong tất cả các tòa nhà.
Màn nâu đục tối sầm lại và nàng không còn thấy gì nữa.
- Ta chơi đàn cổ cầm, làm đàn cổ cầm. Ta muốn nàng là vợ ta. Nàng sẽ ở trên lưng ta, trong vòng tay ta, trên gối của ta, trong giấc ngủ của ta.
Nàng lại ho và thổ huyết. Nàng nằm ngửa trên mặt đất. Một hơi nóng quấn lấy nàng, nâng thân thể nàng lên khỏi những làn sóng lả lơi. Nàng nghe chàng thì thầm giọng trầm sâu mà chỉ có cây đàn cổ cầm làm từ gỗ nghìn năm mới có thể mang đến cho thế giới thần linh:
- Các thành đô sẽ bị chinh phạt và cướp bóc. Các điện đài sẽ bị phá phách. Châu báu ngọc ngà sẽ đổi chủ. Chiến tranh sẽ đốt cháy đất trời. Nhưng chúng ta sẽ đi qua lửa và tro.
Run rẩy từng cơn, nàng gượng cười. Nụ cười là lời đồng ý. Một làn hơi nhào đến nàng rồi đi vào trong nàng. Sau một cơn đau nhói xuyên vào cơ thể, cảm giác đờ đẫn xâm chiếm nàng. Nàng buông lỏng đôi mắt, ngôn từ và ký ức. Da nàng dãn ra. Nàng trở thành mặt đất để bầu trời dựa vào nằm ngủ. Những cảm giác nóng, lạnh, khô và ấm lần lượt đi qua cơ thể nàng như một đợt chấn động dễ chịu. Tim nàng ngừng đập nhưng nàng không thấy buồn. Ngọn gió cắm xuống đất, gây cho nàng một cơn đau dễ chịu. Một cái cây mọc lên từ ngực nàng, những cây khác mọc lên từ chân tay. Nàng trở thành rừng. Những chiếc lá rừng reo lên tạo thành thứ âm nhạc thanh cao. Nàng không còn nghĩ được nữa. Hàng nghìn ý nghĩ vụt trôi qua nàng. Nàng không còn nhìn thấy mặt trời. Nàng đứng dậy vươn tới hàng nghìn mặt trời.
- Ta là châu báu của nàng. Đi thôi, – một giọng nói thì thầm với nàng.
Tám
Năm 581, nhà Trần
Gió nổi lên. Sương mù xoay vần.
Sương mù xoắn lại, bung ra thành sợi.
Sương mù rách ra, để lộ những ngọn sóng lam và lục của dòng Dương Tử.
Gió thổi càng lúc càng mạnh. Như một bầy cừu sợ hãi trước cơn bão, những đám mây lẩn trốn vào góc trời. Chúng cuộn tròn lại rồi lại phải tan ra vì bị đuổi.
Ngọn núi sừng sững mở ra những vách núi.
Sư phụ của Thẩm Phong đã nói ở phía tây, trong một vùng đất bí ẩn, cây cối biến mất dưới tuyết và đá bị băng phủ quanh năm. Núi trở thành băng và băng còn cao hơn tất cả các ngọn núi chụm lại chống lấy bầu trời. Khi mùa xuân đến, những đỉnh núi tan ra rồi trở thành những bầu vú căng đầy. Những giọt sữa rỉ ra thành vú đá, bị vỡ rồi chảy thành dòng trên tuyết. Chúng đông lại thành hố băng, nhưng những dòng may mắn nhất đổ vào nhau rồi thành những dòng nước. Khi những dòng nước này chảy từ núi băng xuống, một vài trong số chúng biến mất. Số khác trở thành những dòng sông. Những dòng sông chảy qua thung lũng. Khi gặp nhau, chúng làm thành sông cả. Luôn đẩy những dòng nước xoáy đi xa hơn, phát ra âm vang đầy tham vọng, sông cả phồng lên dưới cơn mưa, nhảy chồm lên những kinh thành và chỉ trở về với lòng sông sau khi đã sinh ra vô số hồ và kênh gợi hứng cho biết bao thi sĩ. Dòng Dương Tử phi nước đại về đông. Những con nước thì thầm, gầm gừ, rít lên; những ngọn sóng sau đè lên sóng trước; gió mang những linh hồn lang thang, buồn bã và không yên nghỉ đang tìm cách về với đại dương nơi chúng sẽ có cơ hội trở thành bất tử.
Trong sương mù, những thuyền mành xuất hiện. Thẩm Phong đưa tay ba lần từ thấp lên cao. Những thuyền mành cập bờ. Chàng leo lên một trong số đó. Chàng nắm tay người vợ của mình. Nàng dựa vào cánh tay chàng rồi nhảy xuống. Chàng chào các giang tặc, thấy không ai ngạc nhiên khi chàng dẫn theo một phụ nữ. Chàng đi vào trong. Nàng ngoan ngoãn theo chàng. Chàng đã quấn tóc nàng lại trong khăn và cho nàng một chiếc áo mà sư phụ nàng để lại. Ăn mặc như vậy, nàng giống như một phụ nữ bình thường. Khi họ ở một mình, nàng ôm lấy chàng, nép mình bên chàng rồi ngả đầu lên vai chàng. Má nàng có vẻ hồng hào hơn và môi nàng mọng hơn. Đôi mắt nàng tỏa sáng trong bóng tối và tìm cách che kín niềm hạnh phúc của một người phụ nữ nhút nhát.
Con thuyền lắc lư rồi rời bờ. Một giang tặc xuất hiện.
- Thẩm Phong, bọn ta mới chở sư phụ cậu cách đây ba ngày. Ông ấy chờ cậu bên bờ Bắc.
- Sư phụ tôi? – Chàng reo lên vui mừng.
- Cậu may mắn đấy, sư phụ cậu dẫn cậu về đất tổ tiên. Cậu sẽ thấy những cánh đồng cao lương đỏ và tuyết. Ra ngoài này đi! Cậu làm gì trong bóng tối vậy?
Chàng ngập ngừng bước ra rồi ngồi ở đuôi thuyền. Dính vào chàng như cái bóng, nàng nằm ra rồi ngả đầu lên đầu gối chàng.
- Thẩm Phong, sao buồn vậy hả? Cậu giận chúng tôi à?
Một giọng khác lớn hơn:
- Thẩm Phong à, đừng lo! Cậu sẽ tìm được một cô gái đẹp! Ở phương Bắc, tất cả phụ nữ đều đẹp.
Chàng trả lời:
- Tôi đã có vợ rồi.
- Vợ? Nàng ấy đâu? Cậu để vợ ở nhà rồi à?
Các giang tặc cười rộ lên. Chàng hiểu ra chỉ có chàng nhìn thấy nàng.
Nàng ngấu nghiến ánh mắt chàng. Chàng nắm tay nàng, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay nàng và những ngón tay nàng. Nàng có thực. Nàng chỉ tồn tại vì chàng.
Từ mũi thuyền, một giang tặc nói:
- Ở phương Bắc, tướng quân Dương Kiên đã trở thành Hoàng đế nhà Tùy, sẵn sàng dấy quân. Vì ông ta là người gốc Hán nên người Hán ở phương Nam sẽ không chống lại ông ta. Một lời sấm truyền đã nói ông ta là người được Ngọc Hoàng ủy thác thống nhất Nam – Bắc.
Một giang tặc khác nói tiếp:
- Sao tạ đã chiếu tới phương Nam. Cách đây một tháng, một ngôi sao Chổi bay qua bầu trời Kiến Khang khi Hoàng đế nhà Trần cho tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng thiếp yêu. Ông ta đã cho nàng một bữa tiệc nhạc có hàng nghìn vũ nữ tham gia.
Một người khác mỉa mai:
- Ai mà chẳng biết Trương Lệ Hoa mặt đẹp như trăng rằm, răng sáng như ngọc trai? Chính nàng ấy đang trị vì ấy chứ!
Người thứ ba làm tất cả im bặt:
- Đừng có ghen tỵ với Hoàng đế. Ta mà tìm được cô vợ đẹp và thông minh như vậy, ta cũng làm y hệt thôi.
Người giang tặc đầu tiên cằn nhằn:
- Nếu Nam – Bắc mà thống nhất, chúng sẽ tìm lũ bọn mình rồi bọn mình chẳng biết ẩn nấp vào đâu nữa!
Những con thuyền chầm chậm theo nhau thành hàng, chúng đi ra giữa dòng sông.
Một giọng hát cất lên từ con thuyền đi đầu và tất cả các giang tặc đều thì thầm hát theo:
Lửa nhảy múa trong bụng đất.
Lửa rớt xuống từ trời cao.
Ta chạy, ta xoay, ta chệnh choạng rồi ta bò.
Mái nhà tranh và mảnh đất của ta đâu?
Vợ ta ngoan và lũ con nô đùa, những bàn tay mềm mại băng bó vết thương đâu,
Ngựa và cung của ta đâu,
Nón bằng sắt, giày bằng da,
Bộ đồ lính rực rỡ nhuốm máu trên tay của ta đâu?
Những mái nhà đã cháy.
Những bức tường đã sụp.
Những nàng công chúa chạy chân trần trên phố.
Những tuyệt sắc giai nhân từ trong nhà bước ra mái tóc rối bời.
Nhưng ta không biết sợ không biết buồn.
Nhưng ta không biết đói không biết khát.
La bàn của ta quay về hướng sự sống mà lại chỉ về cái chết.
Ở vương quốc nào ta chôn quá khứ?
Trên mảnh đất nào ta chôn cả tương lai?
Nhưng địa ngục ở đâu mà thấy ghi trong sách thánh hiền?
Nhưng đất thiên thần hứa hẹn với người khốn khổ tận nơi đâu?
Dòng sông là giường chiếu của ta, con thuyền là chiếc bóng của ta.
Các vì sao xoay quanh ta xoa dịu nỗi lòng ta.
Sao mặt trời lại trắng xóa?
Sao trăng lại sơn đen?
Ta còn sống hay ta đã chết?
Đâu là thinh không mau hút ta vào?
Đâu là sa mạc xuyên thấu lòng ta?
Nỗi buồn đau nhói trong tim Thẩm Phong. Chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời có bầy chim bay qua. Lúc thì chúng để gió cuốn đi, lúc thì chúng đập cánh bay ngược gió. Đôi mắt chàng tìm người vợ rồi thấy nàng đang ở gần bên mình, dựa vào mình. Chàng vuốt ve cổ nàng và gương mặt nàng. Ngón tay chàng khẽ chạm vào khăn quấn làm nó bung ra. Gió thổi nó bay đi. Chàng đứng lên định giữ lại. Tấm khăn dợn sóng rồi bay lên trời cao. Tóc vợ chàng buông ra, phồng lên, trải ra đuôi thuyền rồi hòa mình vào dòng sông. Từng búi tóc trắng bạc, hồng nhạt, đỏ, vàng, xanh mềm, lục dịu trôi đi theo từng con sóng giữa bầy cá rồi bồng bềnh tách ra. Thoáng sau, tóc nàng đã phủ hết mặt nước. Trên sông, quá khứ, hiện tại và tương lai của con người bị nhào nặn bởi những con sóng vĩnh cửu nên hòa lẫn vào nhau, để rồi Thẩm Phong chỉ còn thấy một con đường nhiều màu sắc trải ra trên làn tóc của vợ mình.
Sương phủ lối đi trong chùa.
Sương mắc quanh cây chổi tre.
Cây chổi cán dài quét các bậc thềm, phát ra tiếng xào xạc khô khốc như những dây đàn được khẩy lên liên tục. Nó cào vào đất trong hòn non bộ rồi bắt chước tiếng lướt dây đàn. Bị ép vào mặt đất, nó phát ra tiếng khó nghe. Trinh Không đứng lên rồi chùi mồ hôi trên trán. Ở chùa, luật nhà Phật cấm tất cả mọi của cải của trần gian. Trở thành nữ tu, nàng đã chấp nhận kiêng kỵ nhưng vẫn đau khổ vì không được chơi đàn cổ cầm. Khi nàng phát hiện ra rằng nếu để cây chổi tre tiếp xúc với đất ẩm, với các lối đi, với bậc thang, với bàn ghế, nó sẽ phát ra những âm thanh với các cung bậc khác nhau như một nhạc cụ, nàng đã xin được quét chùa. Quét những chiếc lá vàng và những mạng nhện trong từng góc sân nhỏ nhất, mỗi ngày nàng đều được chơi với tiếng cây chổi để hợp thành một thứ âm nhạc chỉ có nàng nghe thấy.
Nàng xấu hổ vì phải qua mặt luật nhà chùa. Hơn ai hết, nàng tự chê trách mình đã tiếp tục bị vướng lụy trần gian. Thế nhưng, khi nàng cầu nguyện hay thú tội dưới chân Tam Thế Phật, nàng có cảm giác họ đang mỉm cười với nàng và không bắt tội nàng. Sống giam hãm mình nơi đỉnh núi, nàng không còn nhận được tin tức về vương triều mà chồng nàng đã dựng lên nữa. Nàng đã muốn để tâm hồn thanh thản và đi vào cõi thanh tịnh vô tư lự, nàng phát hiện ra rằng, tựa như một chuỗi hợp âm tinh tế, những kỷ niệm của nàng cứ đan vào nhau và phát ra âm thanh, rằng không thể nào làm cho thứ âm thanh này dứt được.
Làm sao có thể quên ông nội nàng đang chơi tỳ bà với tấm gảy bằng ngà? Đôi tay trắng trẻo của ông mảnh khảnh như tay phụ nữ lướt trên các dây đàn. Giọng ông ngâm những câu thơ ngọt ngào chậm rãi. Thơ của ông kể rằng cuộc đời là một bữa tiệc xa hoa và vô thường. Mang guốc gỗ, vấn tóc búi cao, mặc áo dày trang hoàng bằng các đường thêu, ông bay lên bầu trời tuổi thơ như một cái cây sáng rực lên giữa thu.
Sương mù xoay tròn còn bức tường cao của chùa ló ra làm liên tưởng tới thân hình cuồn cuộn của một con trăn khổng lồ. Khi quét qua lối đi chính, Trinh Không lại gần cửa, tức cái đầu con vật bò sát. Bóng mảnh khảnh của cha nàng xuất hiện nơi cái miệng mở toang hoác giữa hai cánh cửa khổng lồ tạo thành hai hàm răng chắc khỏe của con thú. Mặc áo xanh thẫm, búi tóc bọc vải lanh, ông mỉm cười với nàng.
- Cha!
Nàng chạy lại. Ông lùi bước rồi biến mất trong sương mù.
Cha nàng đã dạy nhạc cho nàng rồi truyền lại cho nàng tình yêu sự cô đơn. Khi ông qua đời, ông chưa lớn tuổi như nàng bây giờ. Thời gian tàn nhẫn chạy như tên bay làm cho nàng thoáng chốc đã già hơn cha mình.
Cầm cây chổi, nàng quét vài cái lá rồi đi qua cổng. Trước cửa chùa, bậc thềm hiu quạnh. Nàng rút trong dây thắt lưng một chiếc lá tre, ngồi xuống rồi cào cào trên bậc thềm đầy dấu phân chim.
Trên kia, trên trời cao, chồng nàng chắc phải ngạc nhiên vì sự thay đổi của vợ mình. Nàng còn nhớ nàng đã lườm chàng khi chàng tự rót rượu thay vì để nàng rót và nhớ nàng đã xấu hổ thế nào khi chàng mặc đồ cũ kĩ nhất quyết không chịu thay. Nàng, một người phụ nữ thượng lưu, sinh ra để được thừa hưởng các đặc quyền của quý tộc, nàng, một hoàng thái hậu mẹ của hoàng đế, trước mặt nàng các hoàng tử phải quỳ lạy, bây giờ lại đang phải tự tay chạm vào một thứ không phải là sách, trầm, hoa hay đàn. Nàng đã quen với những công việc tầm thường.
Làm sao quên được chồng nàng nhìn nàng chằm chằm như chim cắt? Nhớ người hơn cả ông nội và cha nàng, chàng lại có dáng đi uy nghi làm chàng có vẻ to lớn hơn. Chàng đổ xuống nàng, ôm lấy nàng trong từng cái siết chặt rồi mang nàng bay theo chàng lên đỉnh cao quyền lực. Nàng cứ nghĩ rằng mình sẽ chết, là nạn nhân của cuộc chiến tranh mà chàng gây ra, vậy mà nàng lại sống sót. Hai ngày nữa là đến sinh nhật của chàng. Nhớ mới ngày hôm qua, các cung điện nghênh tiếp trong Tử Cấm Thành đen kịt người. Hoàng tử, tướng quân, quan lại, sứ thần đều cạn chén chúc Hoàng đế trường thọ nghìn năm. Những chiếc xe lịch kịch từ bốn phương trong vương quốc kéo tới xếp hàng nhiều ngày ở cửa cung điện để dỡ quà cáp của các công hầu xuống. Đêm buông xuống và kinh thành rực sáng. Từ trên tháp, nàng nhìn dân chúng hoan hỉ vì triều đình đã ra lệnh ba ngày liền lễ tết.
Nàng nhớ cánh tay chàng siết chặt. Giờ thì theo chân chàng, nàng đã sống trong hư vô. Nàng còn chưa được nhìn chàng đủ lâu, chưa được chạm vào chàng đủ nhiều. Bây giờ, như một giấc mơ, chàng đã đi mất rồi.
Nàng thở dài rồi đứng lên. Đầu óc nàng quay làm nàng lảo đảo. Nàng đã đến thời điểm tìm lại bình an. Nàng cầu nguyện thật lâu cho chàng nhân sinh nhật của chàng lại đến.
Cầm chổi trong tay, nàng đi xuống bậc thang chầm chậm, về phía thung lũng. Mùa xuân đã đến trên núi cao. Những cây hoa tú cầu trắng bên đường lướt qua khuôn mặt làm gò má nàng ướt đẫm sương đêm. Làm sao mẹ quên được Nghĩa Phù yêu hoa trắng nhiều lắm?
Con trai nàng cho trồng quanh điện của nó những cây dành dành, cây mộc lan, cây giáng nụ tuyết và câu tú cầu dưới bóng cây mận, cây táo và cây đào. Nó thích chơi trốn tìm với những nàng hầu dưới một cơn mưa hoa vì, như trong một bài thơ nó từng viết, màu trắng tinh khiết của hoa làm gợi đến sự ngắn ngủi của cuộc đời và làm cho đôi môi thiếu nữ đỏ mọng hơn, khuôn mặt thêm phần quyến rũ.
Nghĩa Phù! Nàng chùi đôi mắt bỗng nhiên hoen ướt. Thật là bất công khi mẹ phải sống lâu hơn con! Làm sao quên được cánh tay nó vuốt ve cây đàn và ánh mắt nó tỏa rạng niềm vui khi nó ngâm thơ? Làm sao không nhớ từng cái bĩu môi đáng yêu của nó, từng bước chân nhẹ nhàng giống hệt ông nội nàng? Nàng trách mình đã nghiêm khắc với đứa con trai chẳng muốn làm hoàng đế. Nàng đúng ra đã phải bỏ mặc tất cả, chẳng quan tâm đến những vụ mưu phản để được ở gần bên nó, ngắm nhìn nó, cười với nó. Nàng đã đánh mất cả thời gian và lãng phí niềm hạnh phúc. Đúng ra nàng phải nhường ngôi báu cho những ai muốn nó sau khi chồng nàng chết rồi đổi vương miện lấy vô số mùa hoa trắng chứ?
Trinh Không ngồi xuống bên bậc thang rồi chùi nước mắt bằng những ngón tay đỏ sần sùi. Mặt trời xuyên qua sương mù rồi bỗng chốc cánh rừng phủ đầy cây cối. Sảng khoái trong ánh mặt trời, lũ chiền chiện, chim hét, chim sáo, chim cổ đỏ, chim cu bắt đầu hót inh ỏi. Dàn đồng ca của chúng, ồn ào và hỗ độn, sưởi ấm tim nàng. Nàng đứng dậy.
Cơn bão đên qua đã đánh ngục một thân cây. Nàng nhặt những cành nhỏ nhất của nó rồi tự nhủ phải đi tìm một người tiều phu để bứng cả gốc lên. Nàng ướt đẫm mồ hôi khi về đến hàng hiên. Nàng để cây chổi dựa vào cột rồi lại ngồi xuống. Trước mặt nàng, cái cầu thang đá chẻ đôi khu rừng rồi tiếp tục lặn sâu vào đó. Dưới ba nghìn bậc thang, dòng Dương Tử lấp lánh sáng như một cái thắt lưng lớn bằng lụa. Mỗi ngày, sau khi quét hết sân chùa, nàng lại đến ngồi nơi này, ngắm nhìn phong cảnh thần tiên đã gợi hứng cho bao họa sĩ phương Nam. Chính nàng cũng đã vẽ nó. Nhưng những bức tranh của nàng vẫn còn nằm trong Tử Cấm Thành, có lẽ chúng đã bị những người chiếm được ngôi báu sau này phá hủy. Nơi đời sống cũ đó, nàng là nô lệ của chính mình. Từng hành động của nàng luôn bị theo dõi, những mong ước nhỏ nhoi nhất của nàng cũng được hiểu, rồi cả đoàn hầu và lính gác kéo đến phục vụ. Đi đến nơi nào đó là cả một quốc sự phải tuân theo những lễ nghi và chiêm tinh, vậy nên nàng chỉ thích không bao giờ rời khỏi phòng. Hiện giờ, đơn độc và mặc một chiếc áo thô, nàng đang ngấu nghiến sự tự do vừa tìm lại và sung sướng với ý nghĩ nàng là chủ của dòng sông Dương Tử, của những bờ sông, thành quách và những con thuyền.
Nàng thở dài rồi nhắm mắt lại. Ý nghĩ của nàng bay về đất phương Bắc, bỏ lại mọi ngăn cách giữa những vương quốc. Nàng cảm thấy mùi những cánh đồng cao lương đỏ và nghe tiếng người có giọng nói khô khốc xì xào. Làm sao quên được chồng nàng đã phải mất nhiều năm liền chinh chiến để mở rộng biên giới phương Nam qua bên kia sông, nhưng rồi Trung Nguyên bị các thế lực đánh phá đã lại nhanh chóng thất thủ?
Để cảm ơn nàng đã cho chàng một đứa con trai, chàng đã nói nàng ước một món quà. “Tuyết”, nàng đã trả lời. Một tháng sau, nàng nhận được ba chiếc xe chở đầy pha lê đẽo thành hình tuyết. Treo chúng vào trần cung điện, chúng lấp lánh quanh nàng như tuyết.
Ở đâu đó trong núi, người tiều phu hát ca. Giọng hát cất cao lên nhẹ nhàng. Chăm chú lắng nghe, nàng nhận ra giọng một người đàn ông đang mong tình yêu đến. Nàng khoanh tay lại, ôm chặt thân hình mảnh khảnh của mình rồi mỉm cười cái thế gian dưới đó, mỉm cười vào cái mênh mông của nó, vào những ảo vọng của nó.
Mặt trăng đã gần tròn. Những tia sáng như sữa nhấn chìm căn phòng. Dưới chân Thích Ca Mâu Ni, Phật Dược Sư và A Di Đà, ba ngôi Phật của Hiện tại, Quá khứ và Tương lai, ba người chủ của ba thế giới, Trinh Không gõ mõ, tụng kinh, rồi đặt tay lên gối và đi vào thiền định trong tư thế kiết già.
Đôi mắt khép hờ, nàng giữ cho đôi tai luôn lắng nghe. Đêm nay, đến lượt nàng canh chùa. Ngay cả trong lúc thiền định, tâm hồn nàng phải canh chừng những miếu thờ và những phòng ngủ. Cái im lặng thổi đến cho nàng sự chuyển động của núi rừng buổi đêm. Thỉnh thoảng, có tiếng con khỉ lóc chóc, tiếng con hổ gầm gừ át tiếng cọt kẹt và tiếng hú. Bỗng nàng nghe một khúc đàn cổ cầm. Lúc đầu thì yếu ới, tiếng vang của nó quanh quẩn bên nàng như để phá bĩnh buổi thiền định của nàng. Nàng thở thật sâu rồi cúi gằm. Tiếng khẩy đàn càng lúc càng rành mạch. Đầy lạc thú lả lơi, nó giống như tiếng thì thầm yêu đương của một người đàn ông và một người đàn bà. Những tu sĩ có thể có những ảo giác lúc đang thiền. Khi hiện tượng này lặp đi lặp lại thì phải biết chống lại nó và dần dần trở lại tỉnh thức.
Nàng mở mắt. Những chiếc bóng chạy quanh phòng.
Có phải những tên trộm đã trèo qua tường chùa đó không? Nàng rùng mình nhận ra hai dáng người đứng giữa hàng cột. Một người đi về phía đền thờ trung tâm rồi đào bới, có lẽ là để tìm tráp châu báu. Người kia đi dọc theo tường đối diện những bức tượng La Hán. Giơ ngọn nến lên cao trên đầu, người nọ xem kĩ những bức tranh rồi đến với tên đồng lõa.
Hai người đàn ông, cầm xẻng và cuốc, lật đổ bình xông hương và bệ thờ, làm những tượng Phật ngã xuống, lục lọi trong đống mảnh vỡ rồi thì thầm nguyền rủa. Không tìm thấy gì, họ quay về phía nàng. Nàng không kịp trốn sau trụ nhà, một người vội vã lao đến chỗ nàng, ánh mắt sáng lên, mái tóc bù xù. Khuôn mặt và quần áo bê bết bụi bặm. Giống như con quỷ lao từ địa ngục đến, hắn tóm lấy thân thể nàng.
Nàng kháng cự lại rồi giằng co với hắn. Nhưng tay nàng mảnh khảnh, còn gã đàn ông thì có sức mạnh của quỷ dữ. Hắn thổi lên mặt nàng một luồng hơi nóng. Nàng há miệng la lên. Nhưng không có tiếng kêu nào phát ra. Tất cả các nữ tu đều đang ngủ và lũ chó vẫn im lìm. Bất ngờ, nàng sợ hãi thấy bộ đồ của mình bị rách toạc. Trần truồng, nàng không giằng co nữa. Không còn mái tóc có thể che cơ thể mình, nàng vội vòng hai tay lại, nhắm mắt rồi giấu mặt đi. Hắn bỗng kéo nàng lại gần, nhấc nàng lên như nhấc một bao gạo rồi vác nàng lên lưng. Người này theo sau người kia, hai người đàn ông trèo qua tường rồi trốn khỏi chùa. Thay nhau khiêng nàng như chiến lợi phẩm duy nhất trong vụ trộm mộ, họ lao vào rừng rồi chạy không ngơi nghỉ.
Nàng muốn la lên nhưng không thể. Trên tán lá thẫm, bầu trời sáng ra rồi trắng bạch. Các nữ tu đã thức dậy. Họ sẽ phát giác ra vụ phá phách trong đền, sẽ thả lũ chó ra và bắt đầu tìm kiếm, nàng mơ màng. Một tiều phu hay một thợ săn nào đó sẽ chặn họ lại rồi cứu nàng. Trong những tán cây, như ra hiệu báo động, lũ chim hót inh tai. Bỗng người khiêng nàng ngập ngừng rồi nằm xuống. Nằm trên người nàng. Họ cuộn tròn trong cỏ đẫm sương đêm. Tông vào một cái rễ cứng ở gốc cây, hắn dang tay ra; nàng trốn thoát. Rồi hắn lao đến, nhảy lên nàng. Ôm chặt nàng, hắn chạy xuống dọc sườn núi.
Nàng nhắm mắt cầu nguyện. Nàng không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua, nàng nghe tiếng hắn ngáy. Hắn để nàng ngã xuống đất. Nàng lăn qua mở mí mắt. Mặt hồ lấp lánh làm nàng chói mắt. Hai tên cướp mặc nguyên quần áo lặn xuống nước tắm táp từ đầu đến chân. Nàng co rúm, tay vẫn khoanh tròn trước ngực. Quá sợ hãi nên nàng co cứng người không thể nào đứng dậy, bỏ chạy được. Bị lạnh đến thấu xương, nàng không cảm thấy đau vì ngã. Nàng sờ soạng. Da nàng, phủ đầy sương, lá cây và bụi, đã lạnh đi. Một người leo lên bờ hồ, vắt quần áo cho khô rồi chạy biến mất. Người thứ hai đến ngồi bên cạnh nàng. Hắn nhìn nàng hồi lâu, đặt nàng lên vai ướt sũng rồi tiếp tục đi trên con đường rừng.
Mái tóc của kẻ bắt cóc đẫm mùi mồ hôi và mùi ẩm của đất, làm nàng nhớ tới thời trẻ, khi nàng phải sống cùng binh lính. Nằm trên lưng hắn, đôi chân bị tay hắn tóm gọn, nàng bị xốc lên xốc xuống như đang ngồi trên yên ngựa. Nàng cảm nhận từng chuyển động của cơ bắp hắn rồi nghe tim hắn đập càng lúc cành nhanh như tiếng trống trận đánh dồn ngày nọ báo hiệu tấn công. Nàng ôm lấy cổ hắn rồi tìm cách bóp cổ hắn. Nhưng hắn mặc kệ và sải bước đi mau.
Làm sao hắn dám làm nhục đền thờ Phật rồi đào mộ một nữ tu kia chứ? Đó có phải là một tên cướp bình thường muốn kiếm tiền bạc không? Đó có phải là tay giết người do Hoàng đế Nghĩa Long, con trai thứ ba của chồng nàng, thuê giết nàng để trừ hậu họa không?
Dưới những tán cây, con đường quanh co, chầm chậm lên đồi cao rồi tới dốc dựng đứng. Kẻ bắt cóc nàng hít thở thật sâu. Mồ hôi hắn chảy lên người nàng. Đôi chân hắn run rẩy rồi hắn lảo đảo từng bước chân. Nhưng hắn không chịu ngừng lại nghỉ, không dừng lại để thở. Bên đường, những mảnh đất trồng lúa và rau quả hiện ra. Một con lừa bị cột vào gốc cây chứng tỏ sắp đến một ngôi làng. Lũ chó nhảy ra. Chúng lao vào người thanh niên, ngửi ngửi chiếc áo rồi quấn quýt quanh hắn. Nàng kinh hãi thấy chúng để cái miệng dơ của chúng lên nàng và phẩy phẩy đuôi vào nàng. Chúng chạy theo sau nàng rồi hộ tống nàng tới một căn nhà tranh xung quanh có hàng rào tre. Con đường trở thành ngõ hẹp tối lại nơi những bầy gà trống mái đang bới đất kiếm ăn. Kẻ bắt cóc nàng dừng lại trước ngôi nhà cuối cùng, cao chót vót trên sườn núi. Hắn đi vào trong vườn rồi đặt nàng dưới bóng cây đào. Nàng chua chát nghĩ nàng chỉ cách ngôi chùa có một đoạn đường chim bay.
Một ông lão bước ra rồi lại gần nhìn nàng. Ngồi trước nàng, ông lão chậm rãi xem xét nàng. Khuôn mặt ông là một mảnh đất khô vàng vọt, những nếp nhăn giống như bị xẻng đào. Những lằn màu tím đậm chạy qua gò má giống như ông ta bị hổ cào hay mới bị chém nhiều nhát. Mí mắt ông xếp nếp sụp xuống trên đôi mắt thâm quầng. Khi chúng nhấc lên, hiện ra hai đồng tử sáng quắc với ánh nhìn hung tợn. Hai tay đặt trên đầu gối, nàng co rúm rồi nhắm mắt lại. Nàng run lẩy bẩy khi ông ta đặt tay lên nàng. Ông bóp tay nàng, lẩm bẩm rồi đứng dậy.
Ông già đi thì người trẻ đến. Hắn chạm vào nàng rồi gõ gõ vào nàng. Hắn trạc hai mươi tuổi. Da hắn ngăm ngăm cho thấy hắn là con nhà nghèo. Đôi mắt hắn mở rộng tới thái dương, làm cho hắn có vẻ mặt tàn bạo. Hắn bĩu đôi môi màu dâu tằm rồi để lộ hai hàm răng trắng. Nàng không biết hắn đang cười hay đang nhăn mặt. Hắn dang hai tay rộng và đỏ hồng ra ôm lấy thân thể nàng. Hắn mang nàng đi vào nhà, đặt nàng lên chiếc chiếu rơm rồi quay lưng lại nằm ngủ. Mệt mỏi rã rời, nàng nhắm mắt lại, ngủ một giấc.
Nàng thức dậy, người run cầm cập. Xương nàng lạnh cóng. Nàng không còn cảm nhận được ngón chân, ngón tay mình nữa. Cách đó không xa, cơ thể của kẻ bắt cóc nàng tỏa ra hơi ấm nóng. Nàng gác đùi mình lên đùi hắn, đặt bàn chân mình vào giữa bàn chân hắn. Nàng ôm lấy thân người hắn rồi áp má vào lưng hắn. Một lò lửa hồng đốt cháy làn da người trẻ tuổi. Hơi nóng của hắn vào trong nàng như những ngọn sóng làm nàng ngủ tiếp.
Vừa thức dậy, người trẻ tuổi nhảy ra khỏi giường, vội vã mặc đồ, ra khỏi nhà rồi quay trở lại. Hắn ôm nàng trong tay, nhấc nàng lên, đặt nàng lên xà nhà, rút thang rồi đi mất. Nằm trần truồng trên khung nhà, nàng rùng mình. Tiếng loài gặm nhấm chít chít bao quanh nàng. Một cục thịt lạnh rơi xuống mắt cá chân nàng rồi bò lên đầu nàng. Một con rắn! Nàng nhắm mắt lại. Khi nàng mở mắt ra thì con rắn đã biến mất. Những tia nắng len lỏi qua những cánh cửa đã đóng kín. Những khung hình chữ nhật bị treo trên dây buộc vào xà nhà. Nàng dần nhận ra đó là những tấm gỗ được đẽo thành hình cây đàn cổ cầm. Nàng đang ở trong nhà của những người thợ đàn. Nàng hiểu ra vì sao nàng nghe tiếng nhạc cổ cầm trong khi thiền. Nàng hiểu ra vì sao khi người đàn ông đặt tay lên người nàng, nàng lại cảm nhận được sức mạnh quen thuộc.
Người trẻ tuổi quay lại khi đêm xuống. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo mà nàng đang chìm ngập vào khủng khiếp đến độ vừa chớm thấy hắn nàng đã run lên sung sướng. Hắn ôm nàng vào vòng tay rồi cẩn thận đưa nàng từ mái nhà xuống. Nàng quên mất cả tính nhút nhát, dựa đầu lên vai hắn. Bị giật mình vì hành động đó của nàng, chàng trai ngập ngừng một chốc, rồi đưa tay chầm chậm qua eo nàng. Nàng đẩy hắn ra. Hắn lui lại rồi lại tiến tới. Nàng đu đưa một chân. Hắn nhấc một bàn chân lên, rồi tới bàn chân kia. Một khúc nhạc đàn cổ cầm bắt đầu vang lên. Hắn tiến tới, nàng né ra, hắn đuổi theo nàng, chầm chậm họ bắt đầu xoay vòng. Họ nhảy múa.
Trong ánh sáng của những ngọn lửa, nỗi lo lắng, nỗi buồn, niềm hứng khởi xen kẽ nhau lần lượt trong mắt người thợ đàn trẻ. Lúc thì chàng nhìn nàng chằm chặp như thể chàng muốn phá hủy nàng, lúc thì chàng nhìn nàng mê mẩn, miệng há hốc như thể chàng muốn cho nàng một cuộc đời mới. Âm nhạc xóa đi những dị biệt và kết nối những người xa lạ với nhau. Âm nhạc mang nàng đi làm nàng quên cả tuổi tác, quên cuộc đời trước kia của mình. Chàng là ai? Tại sao nhịp đập trái tim chàng quen thuộc vậy? Tại sao họ lại cùng theo một nhịp như thể họ đang nghe cùng một khúc nhạc? Nàng muốn niệm kinh nhưng không thể tìm được từ nào trong trí nhớ.
Mặt trời đã lên. Trong một đêm, mùa xuân đã trổ bông khắp làng. Họ ngồi dưới gốc cây đào, trên một thảm cỏ mượt và những cánh hoa. Chàng ngắm nhìn nàng. Nàng mỉm cười với chàng. Đôi tay người thợ đàn vuốt ve ngực nàng, thân thể nàng, đùi nàng, tóm lấy chân nàng, xoa bóp bàn chân như thể nàng là một cây đàn cổ cầm mà chàng làm ra. Cái lạnh rời khỏi nàng và máu nàng chảy nhanh hơn. Nàng thôi nghĩ rằng chàng có thể đã được triều đình thuê để sỉ nhục nàng hay ám sát nàng. Từ bao nhiêu năm rồi mà nàng không còn coi mùa xuân là mùa tái sinh nữa, mà như là khởi đầu của một vòng tuần hoàn mới đưa nàng tới gần cái chết hơn? Nàng dang tay ra rồi ngón tay nàng mân mê làn da trơn chắc. Nàng đặt bàn tay mình lên ngực người thợ đàn, đến lượt nàng vuốt ve chàng. Chàng để nàng chạm vào vai, vào cổ, vào tai, rồi nằm lên nàng, áp bụng vào nàng, eo nàng. Nàng cảm nhận được đùi chàng, đầu gối chàng, bắp chân chàng và những ngón chân. Nàng khám phá cơ thể trẻ trung chưa từng bị bào mòn vì chịu đựng hay vì cuộc đời mệt nhọc, mà chỉ có niềm vui và sự ngây thơ.
- Hãy làm vợ ta, – chàng thì thầm vào tai nàng.
Nàng quay mặt đi. Nàng mặc cảm tuổi tác của mình, thân thể của mình.
- Đến đây. Em là của chàng.
Chàng nằm ngửa ra, mở rộng cánh tay rồi nhắm mắt lại. Quỳ trên người chàng, nàng ngạc nhiên nhận ra nàng đã tìm lại được cơ thể tuổi đôi mươi của mình. Nàng ửng sốt nhìn bụng chàng phẳng khảm vào trong thân hình gọn gàng. Ngực nàng lại căng tròn và hai đầu vú hông hào trở lại. Nàng mò mẫm chạm phải một làn da mịn màng như tơ mà thời gian không làm cho tàn lụi. Nàng nhấc tay lên. Những ngón tay của nàng bị vướng trong tóc. Tóc nàng đã mọc lại. Tóc bồng bềnh dợn sóng trong gió, nằm trên lưng nàng rồi đổ xuống chân người thợ đàn. Nàng nhìn chàng với lòng biết ơn rồi cúi xuống phía chàng.
Bỗng nhiên, một tiếng cọt kẹt đinh tai làm nàng giật nảy mình. Trước mặt nàng là một cái giá ba chân bằng đồng tỏa ra hương trầm. Trên đầu nàng là ba tượng Phật phủ đầy những lá vàng. Trời lạnh và ẩm ướt. Ngày mới đang lên. Những chiếc bóng nâu của các nữ tu lần lượt vào phòng niệm.
Ở chùa, thời gian không còn nữa. Vì người ta đã hệ lụy thời gian quá nhiều. Vì đếm thời gian, nàng nhận ra cuộc đời chậm lại, sáng và tối luân phiên. Như một con cá trong hồ, nàng bơi trong niềm tin, xoay vòng trong nỗi buồn khi nàng đập vào những bức tường ảo vọng.
Hôm qua, khi đến chùa, nàng bốn mươi. Hôm nay, nàng đã sáu mươi rồi. Lúc đầu, nàng ghi ngày ghi tháng trong sổ. Nhưng giờ nàng chỉ còn thấy bốn mùa cứ nối tiếp nhau. Mùa xuân lại đến rồi phủ trùm lên ngọn núi giống như một con sóng khổng lồ đầy hoa thơm và ong mật. Ngọn sóng rút ra vào cuối mùa thu, để lại cho núi non những cây cối sẫm màu, những đám mây đen đầy hơi mưa. Người tri âm của nàng, sư Phát Quang đã qua đời từ hai năm trước. Từ đó, nàng sống với mặt trăng cứ tròn rồi lại khuyết. Cuộc đời chỉ còn là sự chờ đợi được giải thoát.
Trinh Không đứng dậy. Tay chắp lạy, đôi mắt nhìn xuống, nàng chào các nữ tu trước những chiếc gối đất. Nàng ngồi xuống rồi lấy mõ ra và chuẩn bị tụng kinh buổi sáng. Huệ Viên đến. Trong suốt hai mươi năm ở chùa, chưa một lần con bé nói chuyện ân cần với nàng. Không một lần nó hỏi nàng về cái chết của cha và em trai nó. Hành động như vậy, Huệ Viên tạo khoảng cách với nàng, một khoảng cách mà nàng không có quyền xâm phạm.
Cuộc đời khắc khổ trong chùa xóa đi cảm giác đau đớn hay những nỗi lòng của một người mẹ không thể bảo vệ được những đứa con của mình. Thấy Huệ Viên đến phòng, nàng chỉ chắp tay chào. Huệ Viên không chào lại mà chỉ đi về một góc tối rồi ngồi xuống.
Nàng sợ con gái mình, yêu thương nó, ngắm nhìn nó. Nàng bí mật quan sát từng cử động của nó. Vừa ngồi xuống, Huệ Viên bị trượt ngay. Chắc cái gối đất của nó bị thủng. Trinh Không cuối cùng cũng tìm được cơ hội tỏ ra có ích cho con bé! Nàng lấy một cái gối mới rồi vội vàng mang lại cho nó. Nghĩ rằng hành động của mẹ là một thủ đoạn, Huệ Viên đổi cái gối với nàng rồi nhanh chóng quay lưng lại. Trinh Không không phàn nàn gì. Cùng với tuổi tác, nàng giờ đã có quyền có tật của những nữ tu già. Giả vờ lẩn thẩn mau quên, nàng lại phía sau lưng nó rồi ngồi xuống cái gối đất mà con gái nàng vừa bỏ ra.
Nàng hạnh phúc thấy con gái đã đạt được mức độ cao trong niềm tin của nó. Thoát khỏi những mối dây tình trần, Huệ Viên đã xóa bỏ khái niệm tương lai và cả quá khứ: tất cả mọi khoảnh khắc không phải là hiện tại đều bị phá đi, nó sống đủ đầy trong tim, trong phút giây hội về bên Phật. Đã vượt qua những vòng dây ảo tưởng, nó sẽ đi vào đất Phật uyên nguyên. Là mẹ của nó ở đây, Trinh Không không còn muộn phiền nữa. Những cái mõ rung lên đều đặn. Nàng nhắm mắt tụng kinh.
Nàng cầu nguyện Phật A Di Đà, ánh sáng vô lượng, chủ của cõi Tây phương cực lạc, xin Người chỉ dẫn cho Huệ Viên con đường kỳ diệu, tương lai đạo đức và hạnh phúc.
Với chồng, con trai và cha mẹ mình, nàng xin Phật Dược Sư, Phật thầy thuốc, chủ cõi Đông phương cực lạc và của các bồ tát mặt trời và mặt trăng giúp đỡ. Tay trái cầm bát thuốc, tay phải cầm nhánh cỏ A Lỗ Đạt, Phật Dược Sư hứa mang lại điều tốt lành và chiến thắng được những đau khổ trong quá khứ.
Với chính nàng, nàng xin Phật Thích Ca Mâu Ni phù trợ. Đôi mắt hạ thấp, vầng trán bình lặng, người chủ của Hiện tại ngự trị thế giới ô uế và bất toàn.
Xin Phật Thích Ca Mâu Ni mang nàng ra khỏi bầu trời vần vũ trong lòng.
Xin Phật Thích Ca Mâu Ni mang cho nàng sức mạnh chiến đấu chống lại những con quỷ nhảy ra từ bên trong nàng.
- Ta không phải là một con quỷ.
Một giọng nói làm nàng rung mình.
Nàng run rẩy nhìn quanh. Không có ai cả.
- Ta tên là Thẩm Phong, – giọng đó nói. – Ta là người thợ đàn của nàng.
Nàng nhắm mắt lại rồi tập trung niệm kinh.
- Tất cả là ảo giác, nhưng ta tồn tại, – chàng lặp lại. – Hãy nhìn ta! Ta tồn tại vì nàng!
Nàng cố gắng mặc kệ chàng.
Chàng bắt đầu hát. Đó không phải là một khúc ca. Khi môi chàng mấp máy, chàng tạo ra những tiếng động dài và ngắn giống như tiếng đàn cổ cầm. Khúc nhạc mà chàng chơi không giống với tất cả những khúc nhạc nàng biết chơi. Chàng thể hiện niềm vui bằng những nốt trầm và nỗi buồn bằng những nốt cao và trong. Chàng là cái tĩnh mịch của rừng và sự hỗn độn trong kinh thành, là cơn giận dữ của đàn ông và sự dịu hiền của phụ nữ.
Cái mơ hồ mà nàng từng gặp trong mơ lại ngự trị nàng. Nàng nhớ hai bàn tay đỏ hồng và ấm áp vuốt ve chân nàng, lướt qua eo nàng, xoay nàng qua lại như một nhạc cụ. Nàng thấy mình ở dưới gốc cây đào, cơ thể một phụ nữ bơi trong ánh nắng. Nàng cảm nhận lại được mình. Nàng nắm chặt những viên ngọc trai trên tràng hạt rồi bắt đầu niệm kinh thành tiếng.
Chàng cười rồi thì thầm vào tai nàng:
- Nếu ta là một ông thần, nàng đã thấy quanh ta là ánh sáng. Nếu ta là một bóng ma, ta đã ám nàng hằng đêm. Nếu ta là linh hồn cây cối, hay đất đá bị sét đánh chết, hay là một con cáo tinh ranh và có khả năng hóa thân, ta đã biến thành phụ nữ để nàng đừng trốn tránh ta rồi. Ta là ta. Ta là người sống bên kia sườn núi. Hãy nhìn ta! Hãy nhìn ta!
Nàng nhắm mắt.
- Ta là người phàm, – chàng nện vào tai nàng. – Ta sẽ biến nàng thành cây đàn cổ cầm đẹp nhất của ta. Ngày ngày nàng sẽ ở cùng ta. Từ bây giờ, chúng ta sẽ đi cùng nhau qua các mùa màng. Hãy mở mắt ra, hãy nhìn ta!
Nàng vẫn nhắm mắt.
Chàng bướng bỉnh:
- Ta từ xa đến để cướp nàng đi.
Chàng quấn lấy nàng. Nàng nghiến răng không dám thở. Chàng rít lên:
- Vì nàng là vợ ta.
Nàng cảm thấy lòng mình bị xé toạc. Một nỗi đau khi xưa từng bị xóa bỏ, kìm hãm bỗng xâm chiếm lấy nàng đến tận đầu ngón tay.
- Khi tuyết rơi, mặt đất sẽ trắng xóa rồi người ta chẳng phân biệt được đâu là tuyết, đâu là mây. Hãy đến với ta, đi vào trong ta. Chúng ta sẽ đi xem tuyết.
Tuyết, hằng hà vô số những cánh bướm trắng, quay quanh nàng rồi rơi lên nàng. Nàng run rẩy vui mừng. Đầu nàng đụng vào một vật. Nàng đứng dậy rồi mở mắt. Bên ngoài, người ta đang gõ những cái chuông đồng lớn. Quanh nàng, ngồi trên những cái gối đất, các nữ tu gõ mõ tụng kinh đồng thanh. Đầu nàng vừa đập vào lưng cô gái ngồi trước mặt. Huệ Viên quay lại. Xấu hổ, con bé cúi xuống, đứng dậy rồi ra khỏi phòng.
Nàng vội về phòng tu, tự hỏi mình có còn linh hồn hay không.
Nàng mở cổ áo, cởi áo xuống tận thắt lưng rồi lấy khăn lau cơ thể. Nàng ngâm khuôn mặt mình vào bồn nước. Nước lạnh lấy từ giếng lên thấu qua da mặt nàng rồi thổi một luồng hơi lạnh vào đầu óc nàng. Nàng nín thở đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Nàng cộng vào rồi lại chia ra để biết chắc mình vẫn còn tỉnh táo.
Trên bờ Nam sông Dương Tử, vô số người tin Phật. Ở góc đường, ở giữa đồng, bên bờ sông, gần gốc cây nghìn tuổi, những miếu thờ xây đơn giản dành cho các thần linh hay cho một linh hồn có thể hóa thân vào đó. Những người sống chia sẻ không gian sống với người chế, với các linh hồn, với rồng, với bán thần, với những sinh vật thần tiên. Họ gặp nhau ở góc đường, sau gốc cây, trong một ngôi nhà sập, gần nghĩa địa, bên bờ sông. Họ nói chuyện với nhau hoặc không nói chuyện với nhau. Họ thấy nhau hoặc không biết đến nhau. Họ thương nhau, ghét nhau, hù dọa nhau, lẩn trốn nhau, tìm nhau rồi mất nhau. Người này chết, người kia sống. Thật ra cuộc đời người chết là một cuộc đời không sống, và cuộc đời thần linh là cuộc đời không chết. Và cuộc đời người phàm nào thèm sự bất tử của thần linh chẳng phải là một cuộc đời chết đó sao? Ai sống? Ai không sống? Ai muốn tồn tại, ai muốn biến mất?
- Sư Trinh Không, chuyện lớn rồi! Đến đây nhanh! Đến đây nhanh!
Giọng hốt hoảng của một ni cô mới vào chùa chen ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng lau mặt rồi vội vã ra khỏi phòng tu.
Nàng kinh hãi nhận ra binh lính mặc đồ chiến đã vào trong đền thờ Phật. Trong sân chùa, những nữ tu ái ngại quan sát chúng. Nàng chậm rãi bước chân tìm con gái Huệ Viên trong đám đông. Nàng không thấy nó. Tên trưởng nhóm ra hiệu cho nàng từ thềm phòng tiếp khách. Trinh Không leo lên bậc thang. Trên ghế danh dự, một vị khách không mời phe phẩy chiếc quạt lông rực rỡ. Nhờ vào quần áo mịn màng và cái đuôi chồn nâu tím trên đầu hắn mà nàng biết đó là một thái giám cai quản trong hoàng cung. Mùi hương của cuộc đời trước đây làm nàng run rẩy. Nàng đứng bất động.
Thấy nàng, hắn nhảy khỏi ghế rồi quỳ xuống.
- Nô tài, tổng giám nội cung, kính chào Hoàng Thái hậu, – giọng mái mái của hắn cất lên.
Không thể tránh né được, nàng hếch cằm, lấy lại giọng nói trịnh trọng và lạnh lẽo ngày nọ rồi lệnh cho hắn đứng lên. Vị sư tổng quản lùi lại rồi đóng cánh cửa phía sau lưng. Chỉ một mình đối diện với quá khứ của mình, nàng căng thẳng rồi đứng thẳng người như thể nàng vẫn còn đội chiếc vương miện nặng nề của Hoàng Thái hậu.
Sau những nghi lễ tôn kính và phải phép, tên thái giám nói:
- Theo chiếu chỉ từ những vương triều trước đây và còn lưu hành đến tận ngày nay, những vụ thu hoạch trong khu vực thuộc về đất chùa không phải đóng thuế. Có nhiều rừng cây, đất đai và nông dân, các tu sĩ lại giao thương với các vùng ven sông để làm giàu. Hoàng đế triều Tống cao quý nay lo ngại những tu sĩ này xúi giục dân chúng chống lại Người.
Thấy khó chịu nhưng nàng vẫn bình thản.
- Với tiền cúng dường từ các gia đình giàu có và tiền thu được từ các vụ mùa, tu sĩ xây chùa, phân phát của cải cho người nghèo và truyền bá đạo đức Phật pháp.
Tên thái giám mỉm cười rồi che miệng sau cái quạt. Mắt hắn chằm chằm quan sát nàng rồi nói tiếp:
- Các tu sĩ che giấu tội đồ, đón nhận các nông dân trốn thuế và binh lính bỏ trốn trong cuộc chiến chống phương Bắc. Phòng ngủ của họ đầy những chiến binh xưa từng theo vị hôn phu Hoàng đế lập quốc và chinh phạt phương Bắc của Hoàng Thái hậu. Bằng tiền kiếm được, ai có thể biết trước các tu sĩ có mua vũ khí và chuẩn bị nổi dậy hay không?
Nàng nhìn thẳng vào mắt tên thái giám nhưng đầu óc nàng xây xẩm, muốn nôn mửa. Ký ức về những cuộc mưu phản trở về với nàng. Cách đây hai mươi năm, hoàng đế bây giờ, Nghĩa Long, đã leo lên ngôi báu sau một vụ ám sát cả hai anh lớn của mình là Nghĩa Phù và Nghĩa Chân. Nàng cố kìm chế cơn giận.
- Với lòng khoan dung của Phật, các tu sĩ đã chối bỏ tất cả lại muốn dựng lên một vương quốc làm gì? Núi non thuộc về tất cả mọi người. Trong vùng, có bảy ngôi chúa phát tán những thông điệp hòa bình và từ bi. Không cần biết quá khứ và lý do bị suy sụp, con người ai cũng phải đau khổ. Tất cả những ai thất vọng hay đói kém đều tìm được ở đây một chỗ ở, gạo ăn và chăn ấm. Tất cả những ai muốn bắt đầu một cuộc đời mới, chúng ta đều cho họ những thứ để dựng được một mái lều, những công cụ để cày ruộng cuốc đất và hạt mầm để gieo cấy. Tất cả những ai, đàn ông, đàn bà, những ai muốn vứt bỏ thế giới của các ảo vọng và muốn đến cùng chúng ta trong im lặng và thanh tịnh, các tu sĩ đều mở cửa đất Phật từ bi.
Tên thái giám phá lên cười.
- Hoàng đế nghe rằng các vị đang che giấu một âm mưu. Rằng vị tăng chùa Tịnh Quốc là người tình của Hoàng Thái hậu. Rằng kẻ hầu cận xưa kia của vị hôn phu Hoàng đế lập quốc tôn kính đã cải làm tăng sau khi theo Hoàng Thái hậu đến tận cửa chùa…
Nàng ngắt lời:
- Hoang đường! Chùa Tịnh Quốc cách đây tám ngày đường. Ta chưa bao giờ gặp tướng Trịnh từ lúc ta bước qua cửa chùa Đại Bi.
- Bẩm Hoàng Thái hậu, Hoàng đế muốn Hoàng Thái hậu chắc chắn với Hoàng đế về điều đó.
Nàng hiểu ngay ra thông điệp hắn mang đến.
- Thế gian chẳng ai biết ta còn sống. Việc ta chết đã chính thức thông báo cách đây hai mươi năm, ngay trước khi ta khoác áo tu. Rất ít người biết tên ta và quá khứ của ta. Một “người chết” không thể mưu phản.
- Cách đây một tháng, Hoàng đế nằm mộng thấy Hoàng Thái hậu muốn trả thù cho con trai mình. Từ lúc đó, Hoàng đế mất ngủ, long thể bất an.
- Trả thù là việc của người phàm, còn các môn đồ Phật kinh tởm sự hung bạo và máu me. Nghĩa Long lo chuyện vô cớ. Những kẻ mưu phản ở trong triều, quanh Hoàng đế đó. Ở đây, chúng ta không gây thêm đau khổ nữa.
- Bẩm Hoàng Thái hậu, Hoàng đế muốn Hoàng Thái hậu minh chứng sự trong sạch.
Tên thái giám ngừng nói bóng gió. Hắn đứng lên, bước tới vài bước rồi dập đầu lần nữa. Hắn rút trong tay áo ra một dải lụa trắng rồi đặt lên chiếc bàn thấp trước mặt nàng. Hắn đặt trên dải lụa không tì vết này một lọ nước có nút đóng kín.
- Nô tài kính chúc Hoàng Thái hậu thượng lộ bình an.
Hắn dập trán xuống đất rồi trở gót lui ra trong tiếng sột soạt của vải vóc.
Nàng không thấy tức giận, cũng không thấy đau lòng.
Chắc trời đang giữa trưa nhưng trong phòng tối om.
Giữa chiếc bàn phủ lụa trắng, lọ thuốc làm từ gốm màu ngọc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Qua đường cong khéo léo và màu sắc tinh xảo chuyển từ xanh sang lục, nàng biết đó là một vật được nung trong lò thượng trong cung, lấy lửa từ những cây trăm tuổi. Tuy nhiên, sự hòa hợp của hình dáng và màu sắc bị phá vỡ bởi một cái nút nhô lên. Đỏ thẫm như giọt máu, có lẽ nó được làm từ một viên đá hồng ngọc lớn. Ngay cả đối với các tội đồ kết án tử, các hoàng đế Trung Hoa không quên thể hiện sự giàu có và quyền lực của mình qua từng vật dụng mang từ trong điện ra, dù nó có nhỏ đến mấy chăng nữa.
Tên thái giám mà Nghĩa Long phái đến lại thắp lên những ký ức nàng đã phá hủy thành tro. Hai mươi năm trước, bị đày khỏi Tử Cấm Thành, nàng đã ở trong Ngô quận với con trai và một vài tỳ thiếp của nó. Nghĩa Phù đã hòa giải với nàng, coi nàng như mẹ chứ không còn là một hoàng thái hậu chuyên chế. Ngô quận có kênh đào ngang dọc và các tòa nhà mái cong, trôi giữa sắc tím của hoa lệ quyên và sắc xanh ngọc của nước. Những chiếc cầu ở đó hình bán nguyệt, những cây liễu rũ xả tóc dài hứa hẹn một cuộc đời bình yên và hạnh phúc, tránh xa mọi náo động của triều đình. Hôm đó, Nghĩa Phù đang ngồi chơi đàn cổ cầm trong vườn, mặc chiếc áo vải mịn nhiều lớp để tất cả những sắc màu và đường thêu đều nhìn xuyên thấy. Mi mắt khép hờ, nàng nghe tiếng nhạc của nó trong hạnh phúc. Bỗng cửa mở ra, binh lính tràn vào nhà rồi lăm lăm kiếm lao tới Nghĩa Phù. Con nàng chống cự bằng cây đàn đã gãy rồi nhảy qua bức tường chạy trốn. Vừa hét tên con, nàng vừa chạy theo sau những kẻ đuổi theo nó. Trên cầu, nàng thấy nó định trốn ra khỏi thành qua cửa Sấm. Binh lính hiện ra rồi dùng gậy đập nó. Nó lảo đảo rồi ngã ra đất.
Cảnh này lặp đi lặp lại trong những giấc mơ của nàng, nhưng hai mươi năm ròng rã, nàng đã cầu nguyện dưới chân Phật nhiều lần đến mức cuối cùng đã đuổi được nó ra khỏi những đêm tối của mình. Nhưng Nghĩa Long, kẻ đồng lõa âm mưu giết hại Nghĩa Phù ở Ngô quận và Nghĩa Chân trong thành Tân An, ai có thể cho nó sức mạnh để quên đi? Làm sao nỗi sợ bị trả thù có thể thoát được khỏi một kẻ đã giết hại hai người anh em cùng lúc?
Nếu Nghĩa Long vững vàng nắm quyền lực, sao nó lại phải lo nghĩ về một hoàng thái hậu đã thành tu sĩ, một bà già sống xa nhân thế? Nếu nó đã quyết định bịt miệng một bà mẹ hai mươi năm sau, chẳng qua vì nó bị nỗi lòng cắn xé sợ hãi và kinh tởm chính mình! Bị trí nhớ truy đuổi, nó muốn xóa đi bóng tối của một tội ác thuở xưa bằng cách tạo ra thêm một tội ác mới. Lẽ nào nó lại không bị trí tưởng tượng cuồng quay và những đêm dài mất ngủ trị tội? Phải chịu đựng cơn sợ hãi, đó chẳng phải là khởi đầu của sự trừng phạt đó sao? Lọ thuốc này mang trên đầu một giọt máu đã thể hiện nỗi lo của người gửi nó đến. Nếu Nghĩa Long sợ, đó là bởi vì nó bị đe dọa.Trong hoàng cung, nhiều người chắc hẳn đang mưu phản trong bóng tối để chiếm ngôi báu của nó. Có phải chính những đứa con của nó đang âm mưu lật đổ nó không?
Chuông đồng lớn vang lên, báo hiệu một cơn bão mới. Nàng chắp tay rồi bắt đầu tụng kinh. Tại sao phải trả thù khi chính ta đã từng bị trả thù? Lời kinh cho nàng cảm nhận một dòng nước mát chảy qua đầu óc đang bỏng rát.
Nàng tìm trong người một vật gì đó để lại làm kỷ niệm cho Huệ Viên. Vô ích. Mặc bộ áo cũ, nàng không mang theo gì, thậm chí không một chiếc khăn. Không có cả mực hay giấy trong phòng. Rồi nàng nghĩ rằng con gái mình sẽ bị kinh động bởi từ ngữ mình viết ra, vậy nên nàng không nên kéo nó ra khỏi con đường của nó khi nhắc nhớ một lần nữa về những việc liên quan đến máu. Nàng thở dài. Có lẽ Nghĩa Long cũng đã gửi một lọ thuốc đến Huệ Viên. Nàng lắc đầu. Sao phải lo nghĩ? Huệ Viên đón nhận cái chết trong thanh thản khi biết mình sẽ đi đến nơi cao vời của những đấng tỏa hào quang.
Những cánh cửa lớn và cửa sổ vẽ trên nền đất những vệt tối. Nàng, một người nhỏ bé, nhặt lấy cây cọ rồi vẽ theo chúng. Khi ánh sáng yếu đi, nàng có thể đi bộ trên bậc thềm đầy những thứ mà nàng gọi là “hoa mặt trời”. Hôm qua, cuộc đời nàng đã bắt đầu, nàng còn bé hơn những cái bình cao cổ. Hôm nay, nàng đã đi hết con đường do các thần linh định ra và đến biên giới đời mình. Sáu mươi năm bỏ lại sau lưng với nàng ngắn như một khúc nhạc cổ cầm.
Có gì sau cái chết? Nàng muốn đi theo ông nội trong trang viên dưới đất. Nàng đã khóc trên thân thể lạnh giá của cha. Nàng đã ở cùng chồng trong lúc chàng hấp hối. Nàng lau cơ thể đã chết của con mình bằng nước mắt. Tại sao nàng lại ngập ngừng khi giờ phút của nàng cuối cùng cũng đã điểm?
Nàng với tay cầm lấy lọ thuốc. Nàng mở cái nút màu đỏ rồi đưa lọ thuốc lên môi.
Khoan! Mặt trời. Nàng chưa chào từ biệt mặt trời! Nàng phải nhìn lần nữa núi rừng và muôn cây của nó! Nàng phải chào mùa xuân, người bạn thân của nàng. Nàng phải nhìn lần cuối cuộc đời nàng, bức tranh trải ra, để lộ dần những ngôi nhà, những con kênh, những chiếc đĩa vàng, ngựa trang trí lông chim, binh lính mang áo giáp, các nữ tu, những chuông đồng. Nàng phải hít thở lần nữa, lần cuối cùng, mùi hương của cây bách. Đời nàng đã là một tác phẩm tuyệt đẹp và tất cả những đau khổ chỉ là bóng tối và tàn tích để tôn lên vẻ đẹp của nó.
Nàng vội đứng dậy rồi lao ra cửa sổ. Nàng giật mạnh những tấm tranh gỗ mở cửa ra. Nàng ngạc nhiên nhận thấy thế giới bên ngoài đã đổi màu sắc. Màu hồng, màu hoa cà, màu tím, màu đỏ, màu cam, màu vàng, xanh, lục, trắng, tất cả màu sắc rực rỡ và tinh tế trong những đám mây chiều và bình minh đã đến gặp nàng. Nàng nheo mắt rồi cắn môi. Nàng không mơ, mùa xuân đang đến chào nàng.
Nàng đổ lọ thuốc vào miệng. Một dòng nước đặc chảy dọc theo cổ họng nàng. Nàng lảo đảo lùi lại. Bị chóng mặt, nàng bước tới trước, tìm cái gì đó để vịn rồi vấp chân ngã xuống. Ngực nàng co thắt, lưng nàng căng ra. Một vị ngọt đắng trào vào dạ dày nàng, nàng phun một ngụm máu ra ngoài. Vai nàng cong lại, nàng vã mồ hôi rất nhiều rồi khuỵu xuống.
Xa xa, nàng thấy một cánh đồng rộng mênh mông, nước ruộng phản chiếu màu trời. Một người trẻ tuổi đang đi bộ trên những thửa ruộng. Mặt trời đâm qua những lá lúa, xăm trổ trên những gót chân trần. Chàng trai bắt đầu chạy, chàng ta bay lên. Giống như một cánh chim nhạn đen báo hiệu cơn mưa tới, chàng băng qua khoảng mênh mông ngăn cách giữa họ. Rồi bỗng chàng biến mất.
Chính là chàng! Kẻ có được sự khờ dại thời trai trẻ và sức mạnh của một người trưởng thành.
- Ta là một nhánh đào trổ hoa và nàng là một chiếc bình cổ, – chàng nói với nàng.
Nàng quay phắt lại, nhưng chỉ thấy một màn nâu dày đặc. Nàng nháy mắt nhận ra mắt mình đang chảy máu.
- Ta ở trong nàng còn nàng mang ta trong bụng. Chúng ta sẽ cùng viết ra niềm vui và hy vọng.
Nàng sờ soạng tìm chàng.
- Chúng ta sẽ ở trong tất cả các bức tranh, trong tất cả các tòa nhà.
Màn nâu đục tối sầm lại và nàng không còn thấy gì nữa.
- Ta chơi đàn cổ cầm, làm đàn cổ cầm. Ta muốn nàng là vợ ta. Nàng sẽ ở trên lưng ta, trong vòng tay ta, trên gối của ta, trong giấc ngủ của ta.
Nàng lại ho và thổ huyết. Nàng nằm ngửa trên mặt đất. Một hơi nóng quấn lấy nàng, nâng thân thể nàng lên khỏi những làn sóng lả lơi. Nàng nghe chàng thì thầm giọng trầm sâu mà chỉ có cây đàn cổ cầm làm từ gỗ nghìn năm mới có thể mang đến cho thế giới thần linh:
- Các thành đô sẽ bị chinh phạt và cướp bóc. Các điện đài sẽ bị phá phách. Châu báu ngọc ngà sẽ đổi chủ. Chiến tranh sẽ đốt cháy đất trời. Nhưng chúng ta sẽ đi qua lửa và tro.
Run rẩy từng cơn, nàng gượng cười. Nụ cười là lời đồng ý. Một làn hơi nhào đến nàng rồi đi vào trong nàng. Sau một cơn đau nhói xuyên vào cơ thể, cảm giác đờ đẫn xâm chiếm nàng. Nàng buông lỏng đôi mắt, ngôn từ và ký ức. Da nàng dãn ra. Nàng trở thành mặt đất để bầu trời dựa vào nằm ngủ. Những cảm giác nóng, lạnh, khô và ấm lần lượt đi qua cơ thể nàng như một đợt chấn động dễ chịu. Tim nàng ngừng đập nhưng nàng không thấy buồn. Ngọn gió cắm xuống đất, gây cho nàng một cơn đau dễ chịu. Một cái cây mọc lên từ ngực nàng, những cây khác mọc lên từ chân tay. Nàng trở thành rừng. Những chiếc lá rừng reo lên tạo thành thứ âm nhạc thanh cao. Nàng không còn nghĩ được nữa. Hàng nghìn ý nghĩ vụt trôi qua nàng. Nàng không còn nhìn thấy mặt trời. Nàng đứng dậy vươn tới hàng nghìn mặt trời.
- Ta là châu báu của nàng. Đi thôi, – một giọng nói thì thầm với nàng.
Tám
Năm 581, nhà Trần
Gió nổi lên. Sương mù xoay vần.
Sương mù xoắn lại, bung ra thành sợi.
Sương mù rách ra, để lộ những ngọn sóng lam và lục của dòng Dương Tử.
Gió thổi càng lúc càng mạnh. Như một bầy cừu sợ hãi trước cơn bão, những đám mây lẩn trốn vào góc trời. Chúng cuộn tròn lại rồi lại phải tan ra vì bị đuổi.
Ngọn núi sừng sững mở ra những vách núi.
Sư phụ của Thẩm Phong đã nói ở phía tây, trong một vùng đất bí ẩn, cây cối biến mất dưới tuyết và đá bị băng phủ quanh năm. Núi trở thành băng và băng còn cao hơn tất cả các ngọn núi chụm lại chống lấy bầu trời. Khi mùa xuân đến, những đỉnh núi tan ra rồi trở thành những bầu vú căng đầy. Những giọt sữa rỉ ra thành vú đá, bị vỡ rồi chảy thành dòng trên tuyết. Chúng đông lại thành hố băng, nhưng những dòng may mắn nhất đổ vào nhau rồi thành những dòng nước. Khi những dòng nước này chảy từ núi băng xuống, một vài trong số chúng biến mất. Số khác trở thành những dòng sông. Những dòng sông chảy qua thung lũng. Khi gặp nhau, chúng làm thành sông cả. Luôn đẩy những dòng nước xoáy đi xa hơn, phát ra âm vang đầy tham vọng, sông cả phồng lên dưới cơn mưa, nhảy chồm lên những kinh thành và chỉ trở về với lòng sông sau khi đã sinh ra vô số hồ và kênh gợi hứng cho biết bao thi sĩ. Dòng Dương Tử phi nước đại về đông. Những con nước thì thầm, gầm gừ, rít lên; những ngọn sóng sau đè lên sóng trước; gió mang những linh hồn lang thang, buồn bã và không yên nghỉ đang tìm cách về với đại dương nơi chúng sẽ có cơ hội trở thành bất tử.
Trong sương mù, những thuyền mành xuất hiện. Thẩm Phong đưa tay ba lần từ thấp lên cao. Những thuyền mành cập bờ. Chàng leo lên một trong số đó. Chàng nắm tay người vợ của mình. Nàng dựa vào cánh tay chàng rồi nhảy xuống. Chàng chào các giang tặc, thấy không ai ngạc nhiên khi chàng dẫn theo một phụ nữ. Chàng đi vào trong. Nàng ngoan ngoãn theo chàng. Chàng đã quấn tóc nàng lại trong khăn và cho nàng một chiếc áo mà sư phụ nàng để lại. Ăn mặc như vậy, nàng giống như một phụ nữ bình thường. Khi họ ở một mình, nàng ôm lấy chàng, nép mình bên chàng rồi ngả đầu lên vai chàng. Má nàng có vẻ hồng hào hơn và môi nàng mọng hơn. Đôi mắt nàng tỏa sáng trong bóng tối và tìm cách che kín niềm hạnh phúc của một người phụ nữ nhút nhát.
Con thuyền lắc lư rồi rời bờ. Một giang tặc xuất hiện.
- Thẩm Phong, bọn ta mới chở sư phụ cậu cách đây ba ngày. Ông ấy chờ cậu bên bờ Bắc.
- Sư phụ tôi? – Chàng reo lên vui mừng.
- Cậu may mắn đấy, sư phụ cậu dẫn cậu về đất tổ tiên. Cậu sẽ thấy những cánh đồng cao lương đỏ và tuyết. Ra ngoài này đi! Cậu làm gì trong bóng tối vậy?
Chàng ngập ngừng bước ra rồi ngồi ở đuôi thuyền. Dính vào chàng như cái bóng, nàng nằm ra rồi ngả đầu lên đầu gối chàng.
- Thẩm Phong, sao buồn vậy hả? Cậu giận chúng tôi à?
Một giọng khác lớn hơn:
- Thẩm Phong à, đừng lo! Cậu sẽ tìm được một cô gái đẹp! Ở phương Bắc, tất cả phụ nữ đều đẹp.
Chàng trả lời:
- Tôi đã có vợ rồi.
- Vợ? Nàng ấy đâu? Cậu để vợ ở nhà rồi à?
Các giang tặc cười rộ lên. Chàng hiểu ra chỉ có chàng nhìn thấy nàng.
Nàng ngấu nghiến ánh mắt chàng. Chàng nắm tay nàng, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay nàng và những ngón tay nàng. Nàng có thực. Nàng chỉ tồn tại vì chàng.
Từ mũi thuyền, một giang tặc nói:
- Ở phương Bắc, tướng quân Dương Kiên đã trở thành Hoàng đế nhà Tùy, sẵn sàng dấy quân. Vì ông ta là người gốc Hán nên người Hán ở phương Nam sẽ không chống lại ông ta. Một lời sấm truyền đã nói ông ta là người được Ngọc Hoàng ủy thác thống nhất Nam – Bắc.
Một giang tặc khác nói tiếp:
- Sao tạ đã chiếu tới phương Nam. Cách đây một tháng, một ngôi sao Chổi bay qua bầu trời Kiến Khang khi Hoàng đế nhà Trần cho tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng thiếp yêu. Ông ta đã cho nàng một bữa tiệc nhạc có hàng nghìn vũ nữ tham gia.
Một người khác mỉa mai:
- Ai mà chẳng biết Trương Lệ Hoa mặt đẹp như trăng rằm, răng sáng như ngọc trai? Chính nàng ấy đang trị vì ấy chứ!
Người thứ ba làm tất cả im bặt:
- Đừng có ghen tỵ với Hoàng đế. Ta mà tìm được cô vợ đẹp và thông minh như vậy, ta cũng làm y hệt thôi.
Người giang tặc đầu tiên cằn nhằn:
- Nếu Nam – Bắc mà thống nhất, chúng sẽ tìm lũ bọn mình rồi bọn mình chẳng biết ẩn nấp vào đâu nữa!
Những con thuyền chầm chậm theo nhau thành hàng, chúng đi ra giữa dòng sông.
Một giọng hát cất lên từ con thuyền đi đầu và tất cả các giang tặc đều thì thầm hát theo:
Lửa nhảy múa trong bụng đất.
Lửa rớt xuống từ trời cao.
Ta chạy, ta xoay, ta chệnh choạng rồi ta bò.
Mái nhà tranh và mảnh đất của ta đâu?
Vợ ta ngoan và lũ con nô đùa, những bàn tay mềm mại băng bó vết thương đâu,
Ngựa và cung của ta đâu,
Nón bằng sắt, giày bằng da,
Bộ đồ lính rực rỡ nhuốm máu trên tay của ta đâu?
Những mái nhà đã cháy.
Những bức tường đã sụp.
Những nàng công chúa chạy chân trần trên phố.
Những tuyệt sắc giai nhân từ trong nhà bước ra mái tóc rối bời.
Nhưng ta không biết sợ không biết buồn.
Nhưng ta không biết đói không biết khát.
La bàn của ta quay về hướng sự sống mà lại chỉ về cái chết.
Ở vương quốc nào ta chôn quá khứ?
Trên mảnh đất nào ta chôn cả tương lai?
Nhưng địa ngục ở đâu mà thấy ghi trong sách thánh hiền?
Nhưng đất thiên thần hứa hẹn với người khốn khổ tận nơi đâu?
Dòng sông là giường chiếu của ta, con thuyền là chiếc bóng của ta.
Các vì sao xoay quanh ta xoa dịu nỗi lòng ta.
Sao mặt trời lại trắng xóa?
Sao trăng lại sơn đen?
Ta còn sống hay ta đã chết?
Đâu là thinh không mau hút ta vào?
Đâu là sa mạc xuyên thấu lòng ta?
Nỗi buồn đau nhói trong tim Thẩm Phong. Chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời có bầy chim bay qua. Lúc thì chúng để gió cuốn đi, lúc thì chúng đập cánh bay ngược gió. Đôi mắt chàng tìm người vợ rồi thấy nàng đang ở gần bên mình, dựa vào mình. Chàng vuốt ve cổ nàng và gương mặt nàng. Ngón tay chàng khẽ chạm vào khăn quấn làm nó bung ra. Gió thổi nó bay đi. Chàng đứng lên định giữ lại. Tấm khăn dợn sóng rồi bay lên trời cao. Tóc vợ chàng buông ra, phồng lên, trải ra đuôi thuyền rồi hòa mình vào dòng sông. Từng búi tóc trắng bạc, hồng nhạt, đỏ, vàng, xanh mềm, lục dịu trôi đi theo từng con sóng giữa bầy cá rồi bồng bềnh tách ra. Thoáng sau, tóc nàng đã phủ hết mặt nước. Trên sông, quá khứ, hiện tại và tương lai của con người bị nhào nặn bởi những con sóng vĩnh cửu nên hòa lẫn vào nhau, để rồi Thẩm Phong chỉ còn thấy một con đường nhiều màu sắc trải ra trên làn tóc của vợ mình.
/7
|