Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :
- Xin đại sư ghi nhớ kỹ những chữ ở đáy rương.
Nhà sư áo xám đáp :
- Bần tăng nhớ hết rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Hay lắm! Đại sư có thể ra đi.
Thương Bát hỏi :
- Như vậy mà đại ca đã tha lão về ư?
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :
- Đại sư không chịu nói ra, chúng ta lại không thể dùng hình tra khảo thì đành để đại sư đi.
Thương Bát hỏi :
- Lão không tín nhiệm bọn ta nên không chịu nói, chẳng lẽ ta lại tin lão ư?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
- Thương huynh đệ nghi ngờ lão không phải tăng nhân chùa Thiếu Lâm chăng?
Thương Bát lắc đầu đáp :
- Không phải thế.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đã không nghi ngờ lão giả mạo tăng nhân chùa Thiếu Lâm thì không nên làm khó dễ đại sư nữa.
Thương Bát không dám nói gì thêm, đứng sang một bên.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị nói :
- Đại sư! Đại sư đã nhớ văn tự trên đáy rương, vậy sau khi đại sư đi rồi tại hạ phải phá hủy cái rương này.
Nhà sư áo xám kinh hãi hỏi :
- Tại sao vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đại sư đã nói cái rương gỗ này quan hệ trọng đại. Vạn nhất nó lọt vào tay Bách Hoa sơn trang thì nguy hại vô cùng. Tại hạ biết trong Bách Hoa sơn trang có người hiểu Thiên Trúc cổ văn tất khám phá ra được điều bí mật. Tại hạ đành phá hủy đi cho an toàn.
Nhà sư không biết làm thế nào, trầm ngâm một hồi lâu rồi thở dài nói :
- Phá hủy đi thật đáng tiếc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
- Nhưng để nó càng nguy hại hơn thì làm thế nào?
Chàng thở dài nói tiếp :
- Sau khi đại sư dời khỏi đây, mong rằng cẩn thận giữ mình vì trên thế gian này chỉ còn duy nhất một mình đại sư hiểu bí mật này.
Nhà sư áo xám nói :
- Nếu vậy thì để bần tăng coi kỹ lại một lần nữa mới được.
Thương Bát cản lại nói :
- Đủ rồi! Tiêu đại hiệp lấy lòng quân tử đối đãi với người. Đại sư đã biết Tiêu đại hiệp rồi còn không chịu nói ra nội tình tất là có lòng man trá. Tâm cơ của đại sư không thể qua mắt Thương mỗ được.
Tiêu Lĩnh Vu xua tay gạt đi :
- Thương huynh đệ không nên làm khó dễ cho đại sư nữa.
Thương Bát không làm sao được, đành lạng người tránh sang một bên, đến bên Bách Lý Băng khẽ nói :
- Bách Lý cô nương! Chúng ta phải ngấm ngầm lật tẩy lão này mới được. Bề ngoài lão ra chiều trung thực mà bên trong rất gian trá. Chúng ta đừng mắc bẫy lão.
Bách Lý Băng mỉm cười đáp :
- Tiểu nữ tự có biện pháp.
Nhà sư rảo bước tiến lại, cầm cái rương gỗ lật đi lật lại coi kỹ hồi lâu rồi nói :
- Bần tăng ghi nhớ cả rồi.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói :
- Đại sư nhớ kỹ đừng quên, cũng không nên lưu lại thành Trường Sa mà nên về ngay chùa Thiếu Lâm đi. Sau này có dịp bọn tại hạ sẽ lên chùa bái phỏng.
Hòa thượng áo xám cáo từ rồi trở gót ra ngoài.
Thương Bát thấy nhà sư đi lẹ ra khỏi phòng mà Bách Lý Băng vẫn không có động tĩnh gì thì trong lòng nóng nảy, khẽ hắng dặng một tiếng.
Bách Lý Băng mỉm cười gọi :
- Đại sư phụ! Khoan rồi hãy đi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Băng nhi! Chuyện gì vậy?
Bách Lý Băng đáp :
-Tiểu muội muốn đưa chân đại sư một quãng đường.
Miệng nói chân cô đã rảo bước tiến lên.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nhưng không tiện lên tiếng cản trở.
Bách Lý Băng rượt theo nhà sư ra ngoài sảnh đường.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy Thương Bát đứng phưỡn bụng ra, tựa hồ cử động của Bách Lý Băng không liên quan gì tới hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, một mình Bách Lý Băng đã quay lại.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Băng nhi! Vị đại sư kia đâu rồi?
Bách Lý Băng đáp :
- Lão đã lên đường.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Băng nhi không làm khó dễ gì cho lão chứ?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu có chuyện động thủ thì dấu tai mắt đại ca thế nào được?
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đỗ Cửu, Thương Bát khẽ hỏi :
- Hai vị huynh đệ! Tiểu huynh tin là vị đại sư kia hiểu Thiên Trúc cổ văn. Nếu không thì sao lão lại có ý cướp cái rương gỗ ở trong tay Thương huynh đệ.
Đỗ Cửu nói :
- Đại ca nói đúng đó.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nếu lão nói đúng sự thực mà để cái rương này lọt vào tay Thẩm Mộc Phong thì nguy hại vô cùng.
Thương Bát hỏi :
- Ý đại ca là sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiểu huynh muốn phá hủy chiếc rương này đi.
Bách Lý Băng lên tiếng :
- Đại ca bất tất phải vội vã.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Bách Lý Băng đáp :
- Vì… vì…
Cô ấp úng một hồi lâu mà không biết nói sao.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị hỏi :
- Hay là Băng nhi hạ sát vị đại sư đó rồi?
Bách Lý Băng vội đáp :
- Không có chuyện đó.
Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi :
- Băng nhi đối phó với nhà sư đó thế nào? Nói thực đi.
Bách Lý Băng đáp :
- Lúc tiểu muội năm lấy tay lão đã khẽ đâm lão một mũi châm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Mũi châm có chất độc phải không?
Bách Lý Băng đáp :
- Sự thực là không có chất độc nhưng tiểu muội lại gạt lão là có và nói trong vòng bốn giờ nếu không được uống thuốc giải là chất độc phát tác mà chết.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Sao Băng nhi lại lừa gạt lão?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu lão là người Bách Hoa sơn trang tự nhiên không trở lại nữa. Bằng lão chẳng phải là người Bách Hoa sơn trang nhất định sẽ quay lại.
Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ không bằng lòng hỏi :
- Tại sao vậy?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu lão quả là một vị cao tăng đắc đạo mà chịu lời trọng thác của đại ca tất hối hả trở lại để nói rõ nội tình cho đại ca hay…
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Nếu lão hoài nghi chúng ta cố ý bày đặt cạm bẫy, tất đem lòng tức giận khi nào còn trở lại nữa?
Bách Lý Băng đáp :
- Lão bị tử thần uy hiếp, tất nảy ra ý niệm cầu sinh mà quay trở lại xin thuốc giải. Dù lão có hoài nghi đại ca nhưng vẫn phải chấp nhận. Ít ra chúng ta có thể ra điều kiện.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bất luận Băng nhi đưa ra lý do gì thì việc này cũng không nên làm. Đối với Thẩm Mộc Phong và người Bách Hoa sơn trang thì chúng ta mới bất đắc dĩ phải dùng lối trá ngụy. Còn đối với đồng đạo võ lâm nhất thiết không nên thi triển thủ đoạn.
Bách Lý Băng đáp :
- Lão đã tin đại ca quả là Tiêu Lĩnh Vu tới bảy tám phần mà không chịu đem nội dung cổ văn…
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Tuy lão dè dặt quá độ, nhưng hành động cẩn thận không thể trách được.
Bách Lý Băng hỏi :
- Đại ca lấy gì làm bằng để khẳng định lão là một nhà sư chân chính chùa Thiếu Lâm?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi lại :
- Nếu lão chẳng phải tăng lữ chùa Thiếu Lâm thì Băng nhi cũng uổng một phen tâm cơ chứ có hại gì cho lão đâu?
Bách Lý Băng cười đáp :
- Tiểu muội đã dùng thủ pháp độc môn ngấm ngầm điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên người lão. Lão đi một lúc rồi cảm thấy chân khí có điều trở ngại, tất cho là bị trúng độc phát tác.
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Những đồng môn đi theo lão đều đã chết sạch cả, lão chỉ còn đường sống theo chúng ta, trừ phi những lời lão nói đều là chuyện hoang đường.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :
- Hỡi ơi! Băng nhi từ nay có làm điều gì hãy thương lượng cùng tiểu huynh trước mới được.
Bách Lý Băng mỉm cười hỏi :
- Nếu lần này tiểu muội hành động lầm lỗi thì từ đây phải theo ý đại ca. Nhưng nếu muội tiêu liệu đúng thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu chau mày muốn trách cô mấy câu nhưng rồi cố nhẫn nại nói :
- Nếu Bằng Nhi làm đúng thì sau này sẽ xét lại.
Bách Lý Băng không nói gì nữa, từ từ ngồi xuống bên Tiêu Lĩnh Vu.
Tuy bề ngoài cô giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng nóng nảy vô cùng. Cô ngấm ngầm cầu trời khấn phật cho nhà sư áo xám kia quay lại.
Tiêu Lĩnh Vu cũng phân tích những lời Bách Lý Băng nói thấy rất hợp lý liền nghĩ thầm :
- “Có thể Băng nhi làm như vậy là phải.”
Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, đột nhiên có tiếng chân người vọng lại.
Bách Lý Băng tinh thần phấn khởi, chú ý nhìn ra. Quả nhiên nhà sư áo xám đang lảo đảo đi tới. Lão giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi nhìn Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói :
- Mọi người đều khen Tiêu đại hiệp là bậc quân tử, nhưng e rằng họ đã bị lừa gạt. Tiêu Lĩnh Vu cũng hèn hạ chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu liếc nhìn Bách Lý Băng rồi chuyển mục quang nhìn nhà sư áo xám hỏi :
- Vì lẽ gì đại sư phiền trách tại hạ như vậy?
Nhà sư áo xám đáp :
- Đại hiệp buông tha bần tăng đi rồi, tại sao còn sai người phóng độc châm vào mình bần tăng? Bậc quân tử có lý đâu miệng nói một đàng làm một nẻo?
Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp :
- Đại sư làm gì có chuyện trúng độc.
Nhà sư áo trắng tức giận đáp :
- Chất độc đã phát tác, chẳng lẽ bần tăng lại giả vờ ư?
Bách Lý Băng thủng thẳng hỏi :
- Đại sư! Bây giờ đại sư đã tin lời Tiêu Lĩnh Vu chưa?
Nhà sư đáp :
- Chính cô nương hạ độc thủ…
Bách Lý Băng ngắt lời :
- Tiểu nữ hỏi đại sư tin lời Tiêu Lĩnh Vu chưa?
Nhà sư đáp :
- Dĩ nhiên bần đạo tin rồi.
Bách Lý Băng hỏi :
- Thế thì tại sao đại sư không chịu giải thích những văn tự trên rương?
Nhà sư áo xám đáp :
- May mà bần tăng chưa giải thích. Té ra Tiêu Lĩnh Vu cũng là một kẻ đê hèn.
Tiêu Lĩnh Vu bị nhà sư chụp mũ lên đầu, thủy chung vẫn không nổi giận.
Bách Lý Băng liếc trộm Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng áy náy nghĩ thầm :
- “Vì ta động thủ dộng cước mà đại ca phải chịu thóa mạ.”
Cô từ từ tiến lại nói :
- Không phải đại sư trúng độc đâu.
Nhà sư áo xám tức giận hỏi :
- Chất độc đã phát tác mà còn bảo là không trúng.
Bách Lý Băng đáp :
- Đó là tiểu nữ điểm huyệt đại sư mà thôi.
Cô giơ tay lên vỗ vào vai nhà sư giải khai huyệt đạo cho lão rồi nói :
- Thực ra đại sư chỉ lưu tâm một chút là nhận ra tiểu nữ chỉ điểm huyệt chứ không phải trúng độc.
Nhà sư áo xám ngó lại vết kim châm đâm ở cánh tay trái thì quả nhiên không có hiện tượng gì là trúng độc. Lão không khỏi ngần người sửng sốt.
Bách Lý Băng mỉm cười nói tiếp :
- Tiểu nữ điểm huyệt bằng thủ pháp rất nhẹ. Chỉ cần đại sư bình tĩnh ngồi điều hòa chân khí một lúc là hết ngay.
Cô thở phào một tiếng rồi nói tiếp :
- Việc tiểu nữ dọa người một chút chẳng liên quan gì tới Tiêu đại ca. Y là một nhân vật đại anh hùng, đại hào kiệt, khi nào lại làm trò cười như vậy. Vì vụ này tiểu nữ đành để đại sư trách mắng.
Nhà sư áo xám chưng hửng nói :
- Té ra là thế!
Bách Lý Băng nói :
- Đại sư đã thừa nhận y chính là Tiêu Lĩnh Vu mà còn không chịu nói ra những bí mật trong rương thì ngược lại bọn tiểu nữ làm sao mà tín nhiện đại sư được? Sở dĩ tiểu nữ điểm huyệt rồi nói là hạ độc chỉ vì muốn thử coi đại sư có phải là hạng nô bộc của Bách Hoa sơn trang hay không mà thôi…
Nhà sư áo xám ngắt lời :
- Vậy bần tăng có phải người của Bách Hoa sơn trang hay không?
Bách Lý Băng đáp :
- Bây giờ đã chứng minh được đại sư không phải hạng người đó.
Nhà sư áo xám hỏi :
- Tại sao vậy?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu đại sư là gian tế của Bách Hoa sơn trang dĩ nhiên không trở về đây. Đại sư quay lại thì không phải rồi.
Nhà sư áo xám ngơ ngác nói :
- Bần tăng vẫn chưa hiểu lý thuyết này.
Bách Lý Băng đáp :
- Giản dị lắm. Nếu đại sư là người của Bách Hoa sơn trang thì trở về đó cũng trị thương được, bất tất phải quay trở lại đây.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :
- Bất luận chỗ dụng tâm của tệ tiểu muội thế nào thì tại hạ cũng cảm thấy hành động này không xứng đáng. Xin có lời thỉnh tội cùng đại sư.
Nhà sư áo xám thở dài đáp :
- Xem chừng các hạ đúng là Tiêu Lĩnh Vu rồi.
Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi :
- Phải chăng trong cái rương có một cuốn sách?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đúng thế!
Nhà sư áo xám hỏi :
- Liệu Tiêu đại hiệp có thể lấy cho bần tăng coi được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Dĩ nhiên là được.
Chàng cầm lấy cuốn kinh văn đưa cho nhà sư.
Nhà sư đón lấy coi kỹ một hồi rồi lật trang giữa ra nói :
- Chỗ bí mật ký tải trên rương là ở chỗ này.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Chỗ đó cũng viết bằng Thiên Trúc văn ư?
Nhà sư áo xám đáp :
- Chỗ này viết bằng Hán văn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Kể ra nên viết bằng Thiên Trúc văn mới đúng vì ngoài chùa Thiếu Lâm trên thiên hạ ít người hiểu được văn tự này.
Nhà sư áo xám đáp :
- Người hiểu được Thiên Trúc cổ văn chưa chắc đã là bậc tài trí siêu quần. Dưới đáy rương ghi bằng Thiên Trúc văn còn chỗ bí ẩn võ công để trong rương này.
Lão từ từ mở kinh văn hai tay đưa lên.
Tiêu Lĩnh Vu đỡ lấy coi thì chỉ thấy những chữ Hán tự vừa nhỏ vừa dày như đầu ruồi. Kinh văn nói phải là người có đạo hạnh cao siêu và căn bản võ công tinh thâm mới luyện tập được võ công trong cuốn sách này.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ đặt kinh văn xuống hỏi :
- Tại hạ chưa kịp thỉnh giáo pháp hiệu đại sư?
Nhà sư áo xám đáp :
- Bần tăng pháp hiệu Đại Nhẫn.
Bách Lý Băng cười thầm trong bụng :
- “Pháp hiệu của lão là Đại Nhẫn mà ngay cả đến việc nhỏ cũng không nhịn nổi thì còn “Đại Nhẫn” nỗi gì?”
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Đại sư đã nhớ những chữ bằng Hán văn trong này chưa?
Đại Nhẫn thiền sư đáp :
- Bần tăng mới coi hai hàng rồi không dám coi nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- “Hay lắm! Té ra lão đã coi hai hàng rồi.”
Miệng chàng hỏi :
- Những văn tự này có đúng sự thực không?
Đại Nhẫn đáp :
- Chắc là đúng. Trừ phi cả cái rương lẫn cuốn kinh văn này đều là ngụy tạo thì không kể.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :
- Người nào ngụy tạo kinh văn dĩ nhiên phải thông hiểu Thiên Trúc văn?
Đại Nhẫn đáp :
- Đúng thế! Vì vậy mà bần tăng nhận xét cuốn kinh văn cùng chiếc rương này không phải của giả.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý coi xuống thấy kinh văn viết :
- “Đây là tổng cương về võ công. Nếu người đọc không đủ công lực, miễn cưỡng tập luyện khó lòng tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma. Kẻ trí tuệ không đủ, chẳng thể hiểu rõ đạo lý, phải nghĩ ngợi cực nhọc, càng nghĩ càng chìm đắm sâu vào vòng mê muội rồi kiệt quệ tinh lực mà chết.”
Tiêu Lĩnh Vu coi xong gấp kinh văn lại cười nói :
- Đại sư vừa ngó thấy đã nhận ra lai lịch cái rương gỗ, tất hiểu rõ về nó?
Đai Nhẫn sư đáp :
- Việc cung cấm bị khai mở đã đồn đại đến chùa Thiếu Lâm. Tệ Phương trượng cực kỳ kinh hãi vì lo ngại võ công của Thập đại kỳ nhân lọt vào tay Bách Hoa sơn trang, tất Thẩm Mộc Phong sẽ thành bá nghiệp. Tệ Phương trượng liền triệu tập các vị Trưởng lão thương nghị đại sự. Bần tăng cũng tham dự hội nghị này.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Qúi phái hàng trăm năm nay được võ lâm coi là núi Thái Sơn, là sao Bắc Đẩu. Những vụ phân tranh trên chốn giang hồ phần lớn đều do quí phái đứng ra giải quyết. Vậy mà lần này Bách Hoa sơn trang bành trướng, dường như quí phái không hỏi gì đến?
Đại Nhẫn đáp :
- Tệ Chưởng môn có chỗ khổ tâm. Còn bần tăng chức phận nhỏ bé, không hiểu rõ nội tình.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Nhưng bảo bản phái không hỏi gì đến việc này thì không khỏi có điều võ đoán. Theo chỗ bần tăng biết thì bản phái vì vụ này đã mấy lần triệu tập Trưởng lão và đã bí mật hành động. Vì ngấm ngầm hành động nên ít người biết mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi :
- Cuộc đại hội có cả đại sư tham gia đó kết quả ra sao?
Đại Nhẫn đáp :
- Cuộc đại hội này mở ra vì cho là Thẩm Mộc Phong đã mở được cung cấm.
Hắn tài trí hơn đời, võ công tuyệt đỉnh, nếu lấy được võ công trong cung cấm thì có thể luyện thành tuyệt kỹ trong thời gian ngắn. Hắn mà luyện thành thì chẳng khác gì Thập đại kỳ nhân cùng nổi dậy và toàn thể võ lâm sẽ chìm đắm vào vòng hắc ám. Bất luận ai cũng không ngăn cản nổi.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Chùa Thiếu Lâm đã chuẩn bị lựa lấy bốn chục đệ tử nhỏ tuổi, thông minh, có căn cơ để gửi đi một nơi, do hai vị Trưởng lão kinh nghiệm quảng bác, võ công tinh thâm lãnh đạo. Ngoài việc luyện kỹ không hỏi gì đến việc võ lâm.
Thương Bát hỏi :
- Như vậy là để chuẩn bị sau khi phái Thiếu Lâm có bị hủy diệt trong trận chiến với Bách Hoa sơn trang còn có cơ hội phục hưng?
Đại Nhẫn thiền sư buồn rầu đáp :
- Đúng thế!
- Xin đại sư ghi nhớ kỹ những chữ ở đáy rương.
Nhà sư áo xám đáp :
- Bần tăng nhớ hết rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Hay lắm! Đại sư có thể ra đi.
Thương Bát hỏi :
- Như vậy mà đại ca đã tha lão về ư?
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :
- Đại sư không chịu nói ra, chúng ta lại không thể dùng hình tra khảo thì đành để đại sư đi.
Thương Bát hỏi :
- Lão không tín nhiệm bọn ta nên không chịu nói, chẳng lẽ ta lại tin lão ư?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
- Thương huynh đệ nghi ngờ lão không phải tăng nhân chùa Thiếu Lâm chăng?
Thương Bát lắc đầu đáp :
- Không phải thế.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đã không nghi ngờ lão giả mạo tăng nhân chùa Thiếu Lâm thì không nên làm khó dễ đại sư nữa.
Thương Bát không dám nói gì thêm, đứng sang một bên.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị nói :
- Đại sư! Đại sư đã nhớ văn tự trên đáy rương, vậy sau khi đại sư đi rồi tại hạ phải phá hủy cái rương này.
Nhà sư áo xám kinh hãi hỏi :
- Tại sao vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đại sư đã nói cái rương gỗ này quan hệ trọng đại. Vạn nhất nó lọt vào tay Bách Hoa sơn trang thì nguy hại vô cùng. Tại hạ biết trong Bách Hoa sơn trang có người hiểu Thiên Trúc cổ văn tất khám phá ra được điều bí mật. Tại hạ đành phá hủy đi cho an toàn.
Nhà sư không biết làm thế nào, trầm ngâm một hồi lâu rồi thở dài nói :
- Phá hủy đi thật đáng tiếc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
- Nhưng để nó càng nguy hại hơn thì làm thế nào?
Chàng thở dài nói tiếp :
- Sau khi đại sư dời khỏi đây, mong rằng cẩn thận giữ mình vì trên thế gian này chỉ còn duy nhất một mình đại sư hiểu bí mật này.
Nhà sư áo xám nói :
- Nếu vậy thì để bần tăng coi kỹ lại một lần nữa mới được.
Thương Bát cản lại nói :
- Đủ rồi! Tiêu đại hiệp lấy lòng quân tử đối đãi với người. Đại sư đã biết Tiêu đại hiệp rồi còn không chịu nói ra nội tình tất là có lòng man trá. Tâm cơ của đại sư không thể qua mắt Thương mỗ được.
Tiêu Lĩnh Vu xua tay gạt đi :
- Thương huynh đệ không nên làm khó dễ cho đại sư nữa.
Thương Bát không làm sao được, đành lạng người tránh sang một bên, đến bên Bách Lý Băng khẽ nói :
- Bách Lý cô nương! Chúng ta phải ngấm ngầm lật tẩy lão này mới được. Bề ngoài lão ra chiều trung thực mà bên trong rất gian trá. Chúng ta đừng mắc bẫy lão.
Bách Lý Băng mỉm cười đáp :
- Tiểu nữ tự có biện pháp.
Nhà sư rảo bước tiến lại, cầm cái rương gỗ lật đi lật lại coi kỹ hồi lâu rồi nói :
- Bần tăng ghi nhớ cả rồi.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói :
- Đại sư nhớ kỹ đừng quên, cũng không nên lưu lại thành Trường Sa mà nên về ngay chùa Thiếu Lâm đi. Sau này có dịp bọn tại hạ sẽ lên chùa bái phỏng.
Hòa thượng áo xám cáo từ rồi trở gót ra ngoài.
Thương Bát thấy nhà sư đi lẹ ra khỏi phòng mà Bách Lý Băng vẫn không có động tĩnh gì thì trong lòng nóng nảy, khẽ hắng dặng một tiếng.
Bách Lý Băng mỉm cười gọi :
- Đại sư phụ! Khoan rồi hãy đi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Băng nhi! Chuyện gì vậy?
Bách Lý Băng đáp :
-Tiểu muội muốn đưa chân đại sư một quãng đường.
Miệng nói chân cô đã rảo bước tiến lên.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày nhưng không tiện lên tiếng cản trở.
Bách Lý Băng rượt theo nhà sư ra ngoài sảnh đường.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy Thương Bát đứng phưỡn bụng ra, tựa hồ cử động của Bách Lý Băng không liên quan gì tới hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, một mình Bách Lý Băng đã quay lại.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Băng nhi! Vị đại sư kia đâu rồi?
Bách Lý Băng đáp :
- Lão đã lên đường.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Băng nhi không làm khó dễ gì cho lão chứ?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu có chuyện động thủ thì dấu tai mắt đại ca thế nào được?
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đỗ Cửu, Thương Bát khẽ hỏi :
- Hai vị huynh đệ! Tiểu huynh tin là vị đại sư kia hiểu Thiên Trúc cổ văn. Nếu không thì sao lão lại có ý cướp cái rương gỗ ở trong tay Thương huynh đệ.
Đỗ Cửu nói :
- Đại ca nói đúng đó.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nếu lão nói đúng sự thực mà để cái rương này lọt vào tay Thẩm Mộc Phong thì nguy hại vô cùng.
Thương Bát hỏi :
- Ý đại ca là sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tiểu huynh muốn phá hủy chiếc rương này đi.
Bách Lý Băng lên tiếng :
- Đại ca bất tất phải vội vã.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Bách Lý Băng đáp :
- Vì… vì…
Cô ấp úng một hồi lâu mà không biết nói sao.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị hỏi :
- Hay là Băng nhi hạ sát vị đại sư đó rồi?
Bách Lý Băng vội đáp :
- Không có chuyện đó.
Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi :
- Băng nhi đối phó với nhà sư đó thế nào? Nói thực đi.
Bách Lý Băng đáp :
- Lúc tiểu muội năm lấy tay lão đã khẽ đâm lão một mũi châm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Mũi châm có chất độc phải không?
Bách Lý Băng đáp :
- Sự thực là không có chất độc nhưng tiểu muội lại gạt lão là có và nói trong vòng bốn giờ nếu không được uống thuốc giải là chất độc phát tác mà chết.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Sao Băng nhi lại lừa gạt lão?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu lão là người Bách Hoa sơn trang tự nhiên không trở lại nữa. Bằng lão chẳng phải là người Bách Hoa sơn trang nhất định sẽ quay lại.
Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ không bằng lòng hỏi :
- Tại sao vậy?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu lão quả là một vị cao tăng đắc đạo mà chịu lời trọng thác của đại ca tất hối hả trở lại để nói rõ nội tình cho đại ca hay…
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Nếu lão hoài nghi chúng ta cố ý bày đặt cạm bẫy, tất đem lòng tức giận khi nào còn trở lại nữa?
Bách Lý Băng đáp :
- Lão bị tử thần uy hiếp, tất nảy ra ý niệm cầu sinh mà quay trở lại xin thuốc giải. Dù lão có hoài nghi đại ca nhưng vẫn phải chấp nhận. Ít ra chúng ta có thể ra điều kiện.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bất luận Băng nhi đưa ra lý do gì thì việc này cũng không nên làm. Đối với Thẩm Mộc Phong và người Bách Hoa sơn trang thì chúng ta mới bất đắc dĩ phải dùng lối trá ngụy. Còn đối với đồng đạo võ lâm nhất thiết không nên thi triển thủ đoạn.
Bách Lý Băng đáp :
- Lão đã tin đại ca quả là Tiêu Lĩnh Vu tới bảy tám phần mà không chịu đem nội dung cổ văn…
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Tuy lão dè dặt quá độ, nhưng hành động cẩn thận không thể trách được.
Bách Lý Băng hỏi :
- Đại ca lấy gì làm bằng để khẳng định lão là một nhà sư chân chính chùa Thiếu Lâm?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi lại :
- Nếu lão chẳng phải tăng lữ chùa Thiếu Lâm thì Băng nhi cũng uổng một phen tâm cơ chứ có hại gì cho lão đâu?
Bách Lý Băng cười đáp :
- Tiểu muội đã dùng thủ pháp độc môn ngấm ngầm điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên người lão. Lão đi một lúc rồi cảm thấy chân khí có điều trở ngại, tất cho là bị trúng độc phát tác.
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Những đồng môn đi theo lão đều đã chết sạch cả, lão chỉ còn đường sống theo chúng ta, trừ phi những lời lão nói đều là chuyện hoang đường.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :
- Hỡi ơi! Băng nhi từ nay có làm điều gì hãy thương lượng cùng tiểu huynh trước mới được.
Bách Lý Băng mỉm cười hỏi :
- Nếu lần này tiểu muội hành động lầm lỗi thì từ đây phải theo ý đại ca. Nhưng nếu muội tiêu liệu đúng thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu chau mày muốn trách cô mấy câu nhưng rồi cố nhẫn nại nói :
- Nếu Bằng Nhi làm đúng thì sau này sẽ xét lại.
Bách Lý Băng không nói gì nữa, từ từ ngồi xuống bên Tiêu Lĩnh Vu.
Tuy bề ngoài cô giữ vẻ điềm tĩnh nhưng trong lòng nóng nảy vô cùng. Cô ngấm ngầm cầu trời khấn phật cho nhà sư áo xám kia quay lại.
Tiêu Lĩnh Vu cũng phân tích những lời Bách Lý Băng nói thấy rất hợp lý liền nghĩ thầm :
- “Có thể Băng nhi làm như vậy là phải.”
Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động.
Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, đột nhiên có tiếng chân người vọng lại.
Bách Lý Băng tinh thần phấn khởi, chú ý nhìn ra. Quả nhiên nhà sư áo xám đang lảo đảo đi tới. Lão giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi nhìn Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói :
- Mọi người đều khen Tiêu đại hiệp là bậc quân tử, nhưng e rằng họ đã bị lừa gạt. Tiêu Lĩnh Vu cũng hèn hạ chẳng kém gì Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu liếc nhìn Bách Lý Băng rồi chuyển mục quang nhìn nhà sư áo xám hỏi :
- Vì lẽ gì đại sư phiền trách tại hạ như vậy?
Nhà sư áo xám đáp :
- Đại hiệp buông tha bần tăng đi rồi, tại sao còn sai người phóng độc châm vào mình bần tăng? Bậc quân tử có lý đâu miệng nói một đàng làm một nẻo?
Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp :
- Đại sư làm gì có chuyện trúng độc.
Nhà sư áo trắng tức giận đáp :
- Chất độc đã phát tác, chẳng lẽ bần tăng lại giả vờ ư?
Bách Lý Băng thủng thẳng hỏi :
- Đại sư! Bây giờ đại sư đã tin lời Tiêu Lĩnh Vu chưa?
Nhà sư đáp :
- Chính cô nương hạ độc thủ…
Bách Lý Băng ngắt lời :
- Tiểu nữ hỏi đại sư tin lời Tiêu Lĩnh Vu chưa?
Nhà sư đáp :
- Dĩ nhiên bần đạo tin rồi.
Bách Lý Băng hỏi :
- Thế thì tại sao đại sư không chịu giải thích những văn tự trên rương?
Nhà sư áo xám đáp :
- May mà bần tăng chưa giải thích. Té ra Tiêu Lĩnh Vu cũng là một kẻ đê hèn.
Tiêu Lĩnh Vu bị nhà sư chụp mũ lên đầu, thủy chung vẫn không nổi giận.
Bách Lý Băng liếc trộm Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng áy náy nghĩ thầm :
- “Vì ta động thủ dộng cước mà đại ca phải chịu thóa mạ.”
Cô từ từ tiến lại nói :
- Không phải đại sư trúng độc đâu.
Nhà sư áo xám tức giận hỏi :
- Chất độc đã phát tác mà còn bảo là không trúng.
Bách Lý Băng đáp :
- Đó là tiểu nữ điểm huyệt đại sư mà thôi.
Cô giơ tay lên vỗ vào vai nhà sư giải khai huyệt đạo cho lão rồi nói :
- Thực ra đại sư chỉ lưu tâm một chút là nhận ra tiểu nữ chỉ điểm huyệt chứ không phải trúng độc.
Nhà sư áo xám ngó lại vết kim châm đâm ở cánh tay trái thì quả nhiên không có hiện tượng gì là trúng độc. Lão không khỏi ngần người sửng sốt.
Bách Lý Băng mỉm cười nói tiếp :
- Tiểu nữ điểm huyệt bằng thủ pháp rất nhẹ. Chỉ cần đại sư bình tĩnh ngồi điều hòa chân khí một lúc là hết ngay.
Cô thở phào một tiếng rồi nói tiếp :
- Việc tiểu nữ dọa người một chút chẳng liên quan gì tới Tiêu đại ca. Y là một nhân vật đại anh hùng, đại hào kiệt, khi nào lại làm trò cười như vậy. Vì vụ này tiểu nữ đành để đại sư trách mắng.
Nhà sư áo xám chưng hửng nói :
- Té ra là thế!
Bách Lý Băng nói :
- Đại sư đã thừa nhận y chính là Tiêu Lĩnh Vu mà còn không chịu nói ra những bí mật trong rương thì ngược lại bọn tiểu nữ làm sao mà tín nhiện đại sư được? Sở dĩ tiểu nữ điểm huyệt rồi nói là hạ độc chỉ vì muốn thử coi đại sư có phải là hạng nô bộc của Bách Hoa sơn trang hay không mà thôi…
Nhà sư áo xám ngắt lời :
- Vậy bần tăng có phải người của Bách Hoa sơn trang hay không?
Bách Lý Băng đáp :
- Bây giờ đã chứng minh được đại sư không phải hạng người đó.
Nhà sư áo xám hỏi :
- Tại sao vậy?
Bách Lý Băng đáp :
- Nếu đại sư là gian tế của Bách Hoa sơn trang dĩ nhiên không trở về đây. Đại sư quay lại thì không phải rồi.
Nhà sư áo xám ngơ ngác nói :
- Bần tăng vẫn chưa hiểu lý thuyết này.
Bách Lý Băng đáp :
- Giản dị lắm. Nếu đại sư là người của Bách Hoa sơn trang thì trở về đó cũng trị thương được, bất tất phải quay trở lại đây.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :
- Bất luận chỗ dụng tâm của tệ tiểu muội thế nào thì tại hạ cũng cảm thấy hành động này không xứng đáng. Xin có lời thỉnh tội cùng đại sư.
Nhà sư áo xám thở dài đáp :
- Xem chừng các hạ đúng là Tiêu Lĩnh Vu rồi.
Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi :
- Phải chăng trong cái rương có một cuốn sách?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đúng thế!
Nhà sư áo xám hỏi :
- Liệu Tiêu đại hiệp có thể lấy cho bần tăng coi được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Dĩ nhiên là được.
Chàng cầm lấy cuốn kinh văn đưa cho nhà sư.
Nhà sư đón lấy coi kỹ một hồi rồi lật trang giữa ra nói :
- Chỗ bí mật ký tải trên rương là ở chỗ này.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Chỗ đó cũng viết bằng Thiên Trúc văn ư?
Nhà sư áo xám đáp :
- Chỗ này viết bằng Hán văn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Kể ra nên viết bằng Thiên Trúc văn mới đúng vì ngoài chùa Thiếu Lâm trên thiên hạ ít người hiểu được văn tự này.
Nhà sư áo xám đáp :
- Người hiểu được Thiên Trúc cổ văn chưa chắc đã là bậc tài trí siêu quần. Dưới đáy rương ghi bằng Thiên Trúc văn còn chỗ bí ẩn võ công để trong rương này.
Lão từ từ mở kinh văn hai tay đưa lên.
Tiêu Lĩnh Vu đỡ lấy coi thì chỉ thấy những chữ Hán tự vừa nhỏ vừa dày như đầu ruồi. Kinh văn nói phải là người có đạo hạnh cao siêu và căn bản võ công tinh thâm mới luyện tập được võ công trong cuốn sách này.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ đặt kinh văn xuống hỏi :
- Tại hạ chưa kịp thỉnh giáo pháp hiệu đại sư?
Nhà sư áo xám đáp :
- Bần tăng pháp hiệu Đại Nhẫn.
Bách Lý Băng cười thầm trong bụng :
- “Pháp hiệu của lão là Đại Nhẫn mà ngay cả đến việc nhỏ cũng không nhịn nổi thì còn “Đại Nhẫn” nỗi gì?”
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Đại sư đã nhớ những chữ bằng Hán văn trong này chưa?
Đại Nhẫn thiền sư đáp :
- Bần tăng mới coi hai hàng rồi không dám coi nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- “Hay lắm! Té ra lão đã coi hai hàng rồi.”
Miệng chàng hỏi :
- Những văn tự này có đúng sự thực không?
Đại Nhẫn đáp :
- Chắc là đúng. Trừ phi cả cái rương lẫn cuốn kinh văn này đều là ngụy tạo thì không kể.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :
- Người nào ngụy tạo kinh văn dĩ nhiên phải thông hiểu Thiên Trúc văn?
Đại Nhẫn đáp :
- Đúng thế! Vì vậy mà bần tăng nhận xét cuốn kinh văn cùng chiếc rương này không phải của giả.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý coi xuống thấy kinh văn viết :
- “Đây là tổng cương về võ công. Nếu người đọc không đủ công lực, miễn cưỡng tập luyện khó lòng tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma. Kẻ trí tuệ không đủ, chẳng thể hiểu rõ đạo lý, phải nghĩ ngợi cực nhọc, càng nghĩ càng chìm đắm sâu vào vòng mê muội rồi kiệt quệ tinh lực mà chết.”
Tiêu Lĩnh Vu coi xong gấp kinh văn lại cười nói :
- Đại sư vừa ngó thấy đã nhận ra lai lịch cái rương gỗ, tất hiểu rõ về nó?
Đai Nhẫn sư đáp :
- Việc cung cấm bị khai mở đã đồn đại đến chùa Thiếu Lâm. Tệ Phương trượng cực kỳ kinh hãi vì lo ngại võ công của Thập đại kỳ nhân lọt vào tay Bách Hoa sơn trang, tất Thẩm Mộc Phong sẽ thành bá nghiệp. Tệ Phương trượng liền triệu tập các vị Trưởng lão thương nghị đại sự. Bần tăng cũng tham dự hội nghị này.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Qúi phái hàng trăm năm nay được võ lâm coi là núi Thái Sơn, là sao Bắc Đẩu. Những vụ phân tranh trên chốn giang hồ phần lớn đều do quí phái đứng ra giải quyết. Vậy mà lần này Bách Hoa sơn trang bành trướng, dường như quí phái không hỏi gì đến?
Đại Nhẫn đáp :
- Tệ Chưởng môn có chỗ khổ tâm. Còn bần tăng chức phận nhỏ bé, không hiểu rõ nội tình.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Nhưng bảo bản phái không hỏi gì đến việc này thì không khỏi có điều võ đoán. Theo chỗ bần tăng biết thì bản phái vì vụ này đã mấy lần triệu tập Trưởng lão và đã bí mật hành động. Vì ngấm ngầm hành động nên ít người biết mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi :
- Cuộc đại hội có cả đại sư tham gia đó kết quả ra sao?
Đại Nhẫn đáp :
- Cuộc đại hội này mở ra vì cho là Thẩm Mộc Phong đã mở được cung cấm.
Hắn tài trí hơn đời, võ công tuyệt đỉnh, nếu lấy được võ công trong cung cấm thì có thể luyện thành tuyệt kỹ trong thời gian ngắn. Hắn mà luyện thành thì chẳng khác gì Thập đại kỳ nhân cùng nổi dậy và toàn thể võ lâm sẽ chìm đắm vào vòng hắc ám. Bất luận ai cũng không ngăn cản nổi.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Chùa Thiếu Lâm đã chuẩn bị lựa lấy bốn chục đệ tử nhỏ tuổi, thông minh, có căn cơ để gửi đi một nơi, do hai vị Trưởng lão kinh nghiệm quảng bác, võ công tinh thâm lãnh đạo. Ngoài việc luyện kỹ không hỏi gì đến việc võ lâm.
Thương Bát hỏi :
- Như vậy là để chuẩn bị sau khi phái Thiếu Lâm có bị hủy diệt trong trận chiến với Bách Hoa sơn trang còn có cơ hội phục hưng?
Đại Nhẫn thiền sư buồn rầu đáp :
- Đúng thế!
/124
|