Chu Triệu Long đột nhiên ngửa mặt lên trời cười nói :
- Ý nghĩ của Tiêu đại hiệp thật đơn giản quá.
Gã lấy ngọc xích ra chuẩn bị tái chiến.
Bách Lý Băng nói :
- Đại ca bất tất phải ra tay, để tiểu muội đối phó với gã cũng được.
Cô bước lẹ tới vung kiếm tấn công.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ bảo cô :
- Băng nhi hãy lùi lại.
Chàng vừa dứt lời thì Bách Lý Băng đã tấn công liền ba kiếm.
Chu Triệu Long đỡ gạt ba chiêu, trong lòng kinh hãi :
- “Kiếm pháp của con nha đầu này so với kiếm chiêu của Vô Vi đạo trưởng còn có phần ác liệt hơn. Không hiểu thị là nhân vật thế nào?”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng gã cất tiếng hỏi :
- Tiêu Lĩnh Vu! Tại sao các hạ không dám giết ta?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :
- Tại hạ nói rõ cho Nhị trang chúa biết. Nếu Nhị trang chúa muốn chết thì tại hạ cũng để Nhị trang chúa chết rồi nhắm mắt được. Nhưng tại hạ còn một chuyện...
Chu Triệu Long hỏi ngay :
- Chuyện gì? Tại hạ xin rửa tai nghe đây.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Nếu Nhị trang chúa chịu đem toàn bộ bí mật của Bách Hoa sơn trang nói cho bọn tại hạ nghe thì tại hạ sẽ tìm cách bảo vệ cho Nhị trang chúa được an toàn, không để Thẩm Mộc Phong hạ sát.
Chu Triệu Long trầm ngâm một lát rồi hỏi :
- Các hạ có phương pháp gì?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chỉ cần cải trang cho Nhị trang chúa rồi đưa tới ẩn cư ở một nơi an toàn. Chờ sau khi trừ diệt xong Thẩm Mộc Phong Nhị trang chúa sẽ trùng xuất giang hồ.
Chu Triệu Long lắc đầu đáp :
- E rằng Tiêu đại hiệp không có cơ hội làm như vậy.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tự cổ chí kim những kẻ hung tàn chưa một ai thoát được báo ứng. Hiện nay anh hùng thiên hạ cùng những môn phái lớn đều đã thức tỉnh. Dù bản lãnh Thẩm Mộc Phong cao cường đến đâu, tâm cơ ghê gớm đến trình độ nào cũng không chống đối được khắp thiên hạ.
Chu Triệu Long lạnh lùng nói :
- Tại hạ trước nay không tính chuyện vu vơ, nói toàn điều thực tế. Theo nhận xét của tại hạ thì các vị tuyệt không có cơ hội nào thủ thắng được đâu.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Chu Triệu Long trầm ngâm đáp :
- Tại hạ chỉ có thể nói sơ qua một chút tình hình: Thực lực Bách Hoa sơn trang ngày một lớn mạnh. Vả lại trong vòng nửa tháng nay trên chốn giang hồ xảy biến động kịch liệt. Các phái lớn giữ mình còn chưa xong....
Gã nói tới đây đột nhiên dừng lại.
Tiêu Lĩnh Vu giục :
- Nhị trang chúa nói hết đi.
Chu Triệu Long lắc đầu đáp :
- Tại hạ thân phận Nhị trang chúa ở Bách Hoa sơn trang, gây thù oán đã nhiều thì sau khi thoát ly Bách Hoa sơn trang người giang hồ nhất định truy sát rất gắt, khó mà thoát chết được. Sao bằng bây giờ chết tại đây một cách oanh liệt.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Hay lắm! Nhị trang chúa đã chấp mê bất ngộ, tin rằng Thẩm Mộc Phong sẽ thành bá nghiệp trên giang hồ, tại hạ cũng không muốn khuyên giải nữa. Tại hạ nghĩ tới chỗ chúng ta đã ở với nhau một thời gian nên để Nhị trang chúa chết được toàn thi thể. Vậy Nhị trang chúa tự quyết đi.
Bỗng nghe tiếng cười khanh khách rồi tiếng người nói vang lên :
- Nhị trang chúa không thể chết được.
Mọi người đảo mắt nhìn ra thấy Kim Hoa phu nhân đang từ từ bước tới.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Vì y biết rất nhiều chuyện bí mật. Để y lại còn có giá trị hơn là giết đi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tuy y biết nhiều chuyện bí mật nhưng không chịu nói ra. Để y sống cũng bằng vô dụng.
Kim Hoa phu nhân cười đáp :
- Huynh đệ hỏi như vậy dĩ nhiên y không chịu nói....
Mụ đưa tay lên vuốt tóc rồi nói tiếp :
- Ta đã được coi Nhị trang chúa thẩm vấn địch nhân nên bây giờ cũng thành thạo đôi chút. Ta mà hỏi tất y không dám dấu diếm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Phải chăng phu nhân định dùng độc hình bức bách y phải cung xưng?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Đúng thế! Phải dùng thủ đoạn tàn độc để người không rét mà run.
Đột nhiên mụ xuất thủ điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên người Chu Triệu Long, miệng nói tiếp :
- Đừng để cho y chết.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Nếu hỏi ở đây thì dù có dùng thủ đoạn tàn độc nhất thế gian, y cũng không chịu xưng ra câu nào đâu.
Tiêu Lĩnh Vu tỉnh ngộ gật đầu nói :
- Tiểu đệ hiểu rồi.
Kim Hoa phu nhân liếc mắt nhìn Đường lão thái thái nói :
- Đường lão phu nhân đây cũng như ta, vì tình thế bắt buộc mà phải quy đầu Bách Hoa sơn trang. Tiêu đệ nên giải khai huyệt đạo cho lão phu nhân.
Tiêu Lĩnh Vu nghe lời tiến lại giải khai huyệt đạo cho Đường lão thái thái.
Đường lão thái thái đứng dậy nói :
- Đa tạ Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vừa rồi Đường lão tiền bối cùng tại hạ động thủ, tại hạ cũng biết lão phu nhân có ý nhường nhịn.
Đường lão thái thái đáp :
- Thực ra dù lão thân có đem toàn lực kháng cự e rằng cũng không chống nổi Tiêu đại hiệp trong vòng mười hợp.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Các vị bất tất phải khách sáo nữa. Chúng ta hãy mau mau dời khỏi đây.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Các vị từ đâu tới thì trở về đó.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi Vô Vi đạo trưởng :
- Đạo trưởng! Chúng ta có thể về chỗ cũ được không?
Vô Vi đạo trưởng lắc đầu cười đáp :
- Đối phó với tên ma đầu thâm độc như Thẩm Mộc Phong, bần đạo đã học lối bầy ra nhiều nghi trận. Ngoài phòng đó còn có hai nơi nữa có thể ẩn thân được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vậy thì hay lắm. Chúng ta đi thôi.
Vô Vi đạo trưởng hỏi :
- Có cần phải xóa vết tích ở nơi đây không?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Mấy tòa nhà gianh này đều bị Bách Hoa sơn trang chiếm cứ rồi. Ngoài người của Bách Hoa sơn trang chẳng có một ai trà trộn vào được. Muốn bày nghi trận thì ít nhất là đừng để dấu vết gì khiến hắn không thể tìm ra manh mối.
Vô Vi đạo trưởng hỏi :
- Theo ý phu nhân thì....
Kim Hoa phu nhân ngắt lời :
- Phóng hỏa đốt sạch những căn nhà gianh ở tứ phía.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Còn những người trong nhà gianh thì thế nào? Chẳng lẽ giết chết họ? Làm như vậy không khỏi có điều tàn nhẫn.
Kim Hoa phu nhân mỉm cười đáp :
- Cái đó ta đã nghĩ tới. Tiêu đệ nổi danh là người nghĩa hiệp, dĩ nhiên không thể tùy tiện giết người. Vụ này để tỷ tỷ làm cho.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tỷ tỷ đã hạ thủ rồi phải không?
Kim Hoa phu nhân cười đáp :
- Nơi đây có 38 tên tùy bộc, ngoài những tên đã bị các vị hạ sát, còn lại đều do ta hạ thủ. Hiện chỉ còn mấy tên cầm đuốc trong trường là chưa chết nhưng cũng đã bị điểm huyệt.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Những người trong Bách Hoa sơn trang hầu hết là đáng chết. Tỷ tỷ hạ sát bọn chúng tiểu đệ cũng không phản đối.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Tiêu đệ nói thế ta cũng yên dạ.
Mụ huy động tay mặt điểm vào tử huyệt mấy tên cầm đuốc.
Tiêu Lĩnh Vu sực nhớ ra điều gì, khẽ bảo Vô Vi đạo trưởng :
- Đạo trưởng! Tại hạ nhớ tới trong chùa Bạch Vân còn một số cao thủ Bách Hoa sơn trang. Chúng ta đã động thủ thì nhân cơ hội này trừ tuyệt sào huyệt của Thẩm Mộc Phong ở thành Trường Sa này đi.
Vô Vi đạo trưởng chưa kịp đáp thì Kim Hoa phu nhân đã cướp lời :
- Không cần nữa.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Bắt giặc cần bắt chủ tướng. Theo chỗ điều tra của ta thì trong Bách Hoa sơn trang chưa có hệ thống tổ chức nghiêm mật, tùy cơ hành động. Mọi việc đều do Thẩm Mộc Phong nắm chủ chốt. Chỉ cần trừ diệt Thẩm Mộc Phong là bầy chồn cáo ở Bách Hoa sơn trang lập tức tan rã. Một là vì Thẩm Mộc Phong bản tính đa nghi, chẳng chịu tin ai nên không dám trọng dụng thuộc hạ. Hai là tài trí của hắn siêu quần xuất chúng, không ai bì kịp. Bao nhiêu năm nay hắn hao tổn rất nhiều trí lực cùng tâm huyết để một mình thống trị. Cứ giết một mình hắn đi là tòa Bách Hoa sơn trang chuyển vận không còn linh nghiệm nữa.
Mụ nhìn Chu Triệu Long nói tiếp :
- Hiện giờ Thẩm Mộc Phong dường như đang hành động, nội tình ra sao chỉ có một mình Chu Triệu Long là có thể biết được. Vậy việc khẩn cấp trước mắt là tra hỏi khẩu cung gã rồi sau sẽ tìm cách đối phó. Còn những người như bọn Thân Tam Quái chẳng có chi đáng kể. Ta bất tất phải nghĩ đến chúng.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp :
- Lời tỷ tỷ rất đúng. Chúng ta đi thôi.
Vô Vi đạo trưởng đi trước dẫn đường.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại bảo Đỗ Cửu :
- Đỗ huynh đệ! Phóng hỏa đi thôi.
Đỗ Cửu vâng lời châm lửa đốt phòng xá.
Những phòng xá ở đây đều lợp cỏ gianh, chỉ châm lửa vào là cháy ngay lập tức.
Tiêu Lĩnh Vu thấy ngọn lửa bốc cao rồi quay lại bảo Bách Lý Băng :
- Băng nhi! Chúng ta lên đường thôi.
Bách Lý Băng mỉm cười đi theo chàng.
Đỗ Cửu ôm Chu Triệu Long chạy theo sau Bách Lý Băng.
Vô Vi đạo trưởng và năm đệ tử phái Võ Đương đã chờ sẵn ở ngoài dẫn đường đi về hướng chính Bắc.
Toán người đi một mạch hơn mười dặm thì đến bờ một dòng sông.
Vô Vi đạo trưởng dừng lại vỗ tay năm cái. Đột nhiên xuất hiện một con thuyền nhỏ từ từ bơi lại.
Đại hán khoác áo tơi đứng trên đầu thuyền cất tiếng hô :
- Thiên hôn hôn, Địa hoàng hoàng.
Vô Vi đạo trưởng đáp ngay :
- Bạch đầu lão ông bộ ngư mang.
Đại hán khoác áo tơi chống sào đẩy con thuyền áp vào bờ.
Vô Vi đạo trưởng hỏi :
- Thuyền liệu có chứa đủ bấy nhiêu người không?
Đại hán đáp :
- Không sao đâu. Các vị xuống thuyền đi.
Vô Vi đạo trưởng xuống trước. Quần hào xuống sau đứng chen chúc dưới thuyền.
Thuyền nhỏ mà đông người cơ hồ muốn đắm.
Đại hán khoác áo tơi mỉm cười nói :
- Không sao đâu.
Gã nhảy xuống nước đẩy thuyền đi.
Thuyền đi rất mau và êm tĩnh. Khoảnh khắc đã tới gần bụi cỏ.
Đại hán hắng dặng một tiếng, hai tay đẩy mạnh một cái, con thuyên nhỏ chui vào đám cỏ rậm.
Mọi người nhìn lên thì thấy đây là một gò đất cao gồ, bốn mặt cỏ rậm vây bọc.
Thật là một nơi kín đáo vô cùng.
Vô Vi đạo trưởng lên trước, quần hào lục tục theo sau.
Trong bóng tối thấp thoáng mấy bóng người chặn đường, gươm đao sáng loáng.
Vô Vi đạo trưởng dừng bước chắp tay nói :
- Bần đạo là Vô Vi, kinh động các vị giữa đêm khuya.
Bỗng thấy bóng người cụt tay trái, tay mặt cầm cây quạt rảo bước tiến ra hỏi :
- Đúng là Vô Vi đạo trưởng đấy chứ?
Tiêu Lĩnh Vu nhanh mắt nhận ra là Mã Vân Phi, liền chạy tới hỏi :
- Mã huynh! Mã huynh còn nhận ra được tiểu đệ không?
Mã Vân Phi rất cảnh giác, vội lùi lại hỏi :
- Các hạ là ai?
Tiêu Lĩnh Vu nhớ ra mình đã hóa trang, liền lau mặt đi rồi đáp :
- Tiểu đệ là Tiêu Lĩnh Vu.
Mã Vân Phi nhìn kỹ rồi cười ha hả nói :
- Tiểu đệ không ngờ lại được gặp Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu hỏi :
- Cánh tay trái của Mã huynh…
Mã Vân Phi bỏ cây quạt xuống, nắm lấy tay Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Là nam tử hán đại trượng phu thì cụt một cánh tay phỏng có chi đáng kể.
Gã quay lại ngó quần hào nói tiếp :
- Rất nhiều bằng hữu giang hồ chẳng những không chê Mã mỗ cụt tay mà còn đem lòng thương mến.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đúng thế! Mã huynh chí khí trượng phu, tiểu đệ kính phục vô cùng.
Mã Vân Phi cười khanh khách nói :
- Nghe Tiêu đại hiệp nói câu này, Mã mỗ có cụt cả hai tay cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Mã huynh kêu tiểu đệ bằng huynh đệ không được sao?
Mã Vân Phi cười ha hả đáp :
- Hay lắm! Tiêu huynh đệ! Hiện giờ các môn phái lớn trên giang hồ cùng anh hùng thiên hạ đều cảnh giác trước thế lực Bách Hoa sơn trang. Còn ngày nào chưa giết được Thẩm Mộc Phong là anh em đồng đạo võ lâm còn chưa yên tính được ngày đó. Ai cũng hiên ngang sốt sắng vào công cuộc này là do sự ảnh hưởng của Tiêu huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Mã huynh dạy quá lời. Đó là do âm mưu của Thẩm Mộc Phong đã bại lộ, võ lâm đồng cảnh giới chứ tiểu đệ thì có công cán gì?
Mã Vân Phi cười đáp :
- Cả ngũ hồ tứ hải đều coi Tiêu huynh đệ là một vị cứu tinh. Hàng trăm năm khó có một người vinh dự như Tiêu huynh đệ.
Y đảo mắt nhìn bọn Đỗ Cửu hỏi :
- Các vị đây là những nhân vật thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu liền giới thiệu quần hùng với Mã Vân Phi.
Sau cùng chàng trỏ vào Bách Lý Băng nói :
- Đây là Bách Lý cô nương, ái nữ của Bắc Thiên Tôn Giả.
Mọi người bật tiếng kêu ngạc nhiên :
- Băng cung công chúa.
Bách Lý Băng mỉm cười gật đầu thi lễ.
Tiêu Lĩnh Vu lại tiếp tục giới thiệu Đường lão thái thái và Kim Hoa phu nhân.
Mã Vân Phi chau mày nói :
- Hai vị này đều là những trợ thủ đắc lực cho Bách Hoa sơn trang kia mà?
Bỗng có tiếng la ó từ phía sau Mã Vân Phi nổi lên. Hiển nhiên quần hào rất kích động khi nghe đến tên hai người này.
Tiêu Lĩnh Vu liền cất cao giọng :
- Xin các vị đừng nóng nảy. Hãy nghe Tiêu mỗ nói một lời.
Hiện nay oai danh Tiêu Lĩnh Vu lừng lẫy trên chốn giang hồ. Quần hào nghe chàng tuyên bố quả nhiên bình tĩnh lại.
Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Đường lão thái thái là một vị Chưởng môn danh cao vọng trọng, khi nào lại cam tâm hàng giặc. Sở dĩ lão phu nhân phải tạm thời quy thuận Bách Hoa sơn trang là vì tình thế bất đắc dĩ…
Chàng dừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Thẩm Mộc Phong thủ đoạn tàn độc là một điều các vị đều đã biết. Chẳng những hắn hạ độc vào mình Đường lão thái thái mà toàn bộ gia quyến của lão thái thái cũng bị bắt làm con tin bức bách Đường lão thái thái phải tuân lệnh hắn. Đường lão thái thái chẳng chịu cam tâm khuất phục, mấy phen cứu mạng Tiêu mỗ, lại xung đột cả với Thẩm Mộc Phong.
Mã Vân Phi nghiêng mình nhìn Đường lão thái thái thi lễ nói :
- Bọn tại hạ có chút hiểu lầm, xin lão tiền bối miễm trách.
Đường lão thái thái thở dài đáp :
- Lão thân tuy trong lòng muốn giữ chính nghĩa võ lâm, nhưng lọt vào tay Bách Hoa sơn trang khiến cho Đường gia Tứ Xuyên phải hổ thẹn.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nói :
- Còn Kim Hoa phu nhân e rằng các vị cũng chưa hiểu mấy.
Mã Vân Phi hỏi :
- Tiểu đệ thường nghe Kim Hoa phu nhân nổi tiếng tàn độc. Chẳng lẽ phu nhân lại là hảo nhân?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Hỡi ơi! Chẳng phải tiểu đệ đề cao y. Thực tình y ở trong tay Thẩm Mộc Phong nhưng vẫn ngấm ngầm giúp đỡ hơn ai hết.
Quần hào không ai nói gì nữa. Hiển nhiên mọi người rất coi trọng lời giải thích của Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu thấy mọi người có vẻ còn chưa hết thành kiến với Kim Hoa phu nhân liền mỉm cười nói tiếp :
- Có thể các vị còn chưa tin lời tại hạ. Vậy tại hạ kể mấy việc để thuyết minh.
Rồi chàng đem những vụ xảy ra ở chân núi Nhân Duyên thuật lại một lượt.
Mã Vân Phi thở dài nói :
- Nếu Tiêu đại hiệp không nói rõ nội tình thì nỗi oan của phu nhân khó lòng bộc bạch. Vừa rồi bọn tại hạ có điều thất lễ, mong phu nhân thứ lỗi.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách đáp :
- Cái đó không sao. Thực ra bản nhân cũng chẳng phải hảo nhân. Con người chỉ làm mỗi một việc tệ hại cũng là hư rồi. Người ta có quyền đổ lên đầu bản nhân tất cả những việc tệ hại trong thiên hạ.
Mã Vân Phi nói :
- Phu nhân nghĩ vậy là quyền của phu nhân. Nhưng bọn tại hạ tưởng bậc đại trượng phu phải giữ cho điều ân oán phân minh, có lý đâu hàm hồ thế được.
Kim Hoa phu nhân thấy Mã Vân Phi đầy vẻ chính khí, mụ không cười cợt nữa, cúi đầu im lặng.
Mã Vân Phi đảo mắt nhìn Đỗ Cửu hỏi :
- Người Đỗ huynh ôm trong tay là ai vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chu nhị trang chúa ở Bách Hoa sơn trang.
Mã Vân Phi ngạc nhiên hỏi :
- Chu Triệu Long ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Phải rồi! Chính Chu Triệu Long.
Mã Vân Phi nói :
- Gã này về hùa với Thẩm Mộc Phong tàn hại không biết bao nhiêu người. Tiêu huynh đệ bắt sống được hắn thật là tuyệt diệu. Chúng ta chưa giết được Thẩm Mộc Phong thì hãy phân thây gã này cũng hả giận được một phần.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Những điều bí mật ở Bách Hoa sơn trang, ngoại trừ Thẩm Mộc Phong chỉ còn có y biết được rất nhiều. Chúng ta cần bắt hắn để tra hỏi cho ra.
Mã Vân Phi nói :
- Vụ này có liên quan đến đại cuộc võ lâm. Chẳng những tại hạ đồng ý mà cả mấy người bị hắn gia hại cũng tán thành cao kiến của Tiêu huynh.
Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Nhà cỏ lều gianh ẩn lánh chờ mưa. Mời Tiêu huynh cùng Vô Vi đạo trưởng vào nhà ngồi chơi.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Nơi đây bí ẩn vô cùng, khiến cho tại hạ nhớ lại năm trước ở Quy Châu, quần hào tụ họp trên bè cây dưới nước.
Mã Vân Phi đưa quần hào vào nhà hô :
- Thắp đèn lên!
Hỏa quang lấp loáng, hai ngọn đèn dầu trong nhà đã thắp lên.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy quần hào tùy tùng Mã Vân Phi hầu hết đều quen mặt, nhưng trong lúc nhất thời chàng không nhớ được tên họ mà thôi.
Mã Vân Phi trỏ bốn cái ghế tre nói :
- Tiêu huynh bất tất phải khách sáo. Hiện nay huynh đệ là ngọn đèn soi sáng cho võ lâm. Mời Tiêu huynh ngồi xuống.
- Ý nghĩ của Tiêu đại hiệp thật đơn giản quá.
Gã lấy ngọc xích ra chuẩn bị tái chiến.
Bách Lý Băng nói :
- Đại ca bất tất phải ra tay, để tiểu muội đối phó với gã cũng được.
Cô bước lẹ tới vung kiếm tấn công.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ bảo cô :
- Băng nhi hãy lùi lại.
Chàng vừa dứt lời thì Bách Lý Băng đã tấn công liền ba kiếm.
Chu Triệu Long đỡ gạt ba chiêu, trong lòng kinh hãi :
- “Kiếm pháp của con nha đầu này so với kiếm chiêu của Vô Vi đạo trưởng còn có phần ác liệt hơn. Không hiểu thị là nhân vật thế nào?”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng gã cất tiếng hỏi :
- Tiêu Lĩnh Vu! Tại sao các hạ không dám giết ta?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :
- Tại hạ nói rõ cho Nhị trang chúa biết. Nếu Nhị trang chúa muốn chết thì tại hạ cũng để Nhị trang chúa chết rồi nhắm mắt được. Nhưng tại hạ còn một chuyện...
Chu Triệu Long hỏi ngay :
- Chuyện gì? Tại hạ xin rửa tai nghe đây.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Nếu Nhị trang chúa chịu đem toàn bộ bí mật của Bách Hoa sơn trang nói cho bọn tại hạ nghe thì tại hạ sẽ tìm cách bảo vệ cho Nhị trang chúa được an toàn, không để Thẩm Mộc Phong hạ sát.
Chu Triệu Long trầm ngâm một lát rồi hỏi :
- Các hạ có phương pháp gì?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chỉ cần cải trang cho Nhị trang chúa rồi đưa tới ẩn cư ở một nơi an toàn. Chờ sau khi trừ diệt xong Thẩm Mộc Phong Nhị trang chúa sẽ trùng xuất giang hồ.
Chu Triệu Long lắc đầu đáp :
- E rằng Tiêu đại hiệp không có cơ hội làm như vậy.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Tự cổ chí kim những kẻ hung tàn chưa một ai thoát được báo ứng. Hiện nay anh hùng thiên hạ cùng những môn phái lớn đều đã thức tỉnh. Dù bản lãnh Thẩm Mộc Phong cao cường đến đâu, tâm cơ ghê gớm đến trình độ nào cũng không chống đối được khắp thiên hạ.
Chu Triệu Long lạnh lùng nói :
- Tại hạ trước nay không tính chuyện vu vơ, nói toàn điều thực tế. Theo nhận xét của tại hạ thì các vị tuyệt không có cơ hội nào thủ thắng được đâu.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Chu Triệu Long trầm ngâm đáp :
- Tại hạ chỉ có thể nói sơ qua một chút tình hình: Thực lực Bách Hoa sơn trang ngày một lớn mạnh. Vả lại trong vòng nửa tháng nay trên chốn giang hồ xảy biến động kịch liệt. Các phái lớn giữ mình còn chưa xong....
Gã nói tới đây đột nhiên dừng lại.
Tiêu Lĩnh Vu giục :
- Nhị trang chúa nói hết đi.
Chu Triệu Long lắc đầu đáp :
- Tại hạ thân phận Nhị trang chúa ở Bách Hoa sơn trang, gây thù oán đã nhiều thì sau khi thoát ly Bách Hoa sơn trang người giang hồ nhất định truy sát rất gắt, khó mà thoát chết được. Sao bằng bây giờ chết tại đây một cách oanh liệt.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Hay lắm! Nhị trang chúa đã chấp mê bất ngộ, tin rằng Thẩm Mộc Phong sẽ thành bá nghiệp trên giang hồ, tại hạ cũng không muốn khuyên giải nữa. Tại hạ nghĩ tới chỗ chúng ta đã ở với nhau một thời gian nên để Nhị trang chúa chết được toàn thi thể. Vậy Nhị trang chúa tự quyết đi.
Bỗng nghe tiếng cười khanh khách rồi tiếng người nói vang lên :
- Nhị trang chúa không thể chết được.
Mọi người đảo mắt nhìn ra thấy Kim Hoa phu nhân đang từ từ bước tới.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Vì y biết rất nhiều chuyện bí mật. Để y lại còn có giá trị hơn là giết đi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tuy y biết nhiều chuyện bí mật nhưng không chịu nói ra. Để y sống cũng bằng vô dụng.
Kim Hoa phu nhân cười đáp :
- Huynh đệ hỏi như vậy dĩ nhiên y không chịu nói....
Mụ đưa tay lên vuốt tóc rồi nói tiếp :
- Ta đã được coi Nhị trang chúa thẩm vấn địch nhân nên bây giờ cũng thành thạo đôi chút. Ta mà hỏi tất y không dám dấu diếm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Phải chăng phu nhân định dùng độc hình bức bách y phải cung xưng?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Đúng thế! Phải dùng thủ đoạn tàn độc để người không rét mà run.
Đột nhiên mụ xuất thủ điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên người Chu Triệu Long, miệng nói tiếp :
- Đừng để cho y chết.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Nếu hỏi ở đây thì dù có dùng thủ đoạn tàn độc nhất thế gian, y cũng không chịu xưng ra câu nào đâu.
Tiêu Lĩnh Vu tỉnh ngộ gật đầu nói :
- Tiểu đệ hiểu rồi.
Kim Hoa phu nhân liếc mắt nhìn Đường lão thái thái nói :
- Đường lão phu nhân đây cũng như ta, vì tình thế bắt buộc mà phải quy đầu Bách Hoa sơn trang. Tiêu đệ nên giải khai huyệt đạo cho lão phu nhân.
Tiêu Lĩnh Vu nghe lời tiến lại giải khai huyệt đạo cho Đường lão thái thái.
Đường lão thái thái đứng dậy nói :
- Đa tạ Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vừa rồi Đường lão tiền bối cùng tại hạ động thủ, tại hạ cũng biết lão phu nhân có ý nhường nhịn.
Đường lão thái thái đáp :
- Thực ra dù lão thân có đem toàn lực kháng cự e rằng cũng không chống nổi Tiêu đại hiệp trong vòng mười hợp.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Các vị bất tất phải khách sáo nữa. Chúng ta hãy mau mau dời khỏi đây.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Các vị từ đâu tới thì trở về đó.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi Vô Vi đạo trưởng :
- Đạo trưởng! Chúng ta có thể về chỗ cũ được không?
Vô Vi đạo trưởng lắc đầu cười đáp :
- Đối phó với tên ma đầu thâm độc như Thẩm Mộc Phong, bần đạo đã học lối bầy ra nhiều nghi trận. Ngoài phòng đó còn có hai nơi nữa có thể ẩn thân được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vậy thì hay lắm. Chúng ta đi thôi.
Vô Vi đạo trưởng hỏi :
- Có cần phải xóa vết tích ở nơi đây không?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Mấy tòa nhà gianh này đều bị Bách Hoa sơn trang chiếm cứ rồi. Ngoài người của Bách Hoa sơn trang chẳng có một ai trà trộn vào được. Muốn bày nghi trận thì ít nhất là đừng để dấu vết gì khiến hắn không thể tìm ra manh mối.
Vô Vi đạo trưởng hỏi :
- Theo ý phu nhân thì....
Kim Hoa phu nhân ngắt lời :
- Phóng hỏa đốt sạch những căn nhà gianh ở tứ phía.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Còn những người trong nhà gianh thì thế nào? Chẳng lẽ giết chết họ? Làm như vậy không khỏi có điều tàn nhẫn.
Kim Hoa phu nhân mỉm cười đáp :
- Cái đó ta đã nghĩ tới. Tiêu đệ nổi danh là người nghĩa hiệp, dĩ nhiên không thể tùy tiện giết người. Vụ này để tỷ tỷ làm cho.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tỷ tỷ đã hạ thủ rồi phải không?
Kim Hoa phu nhân cười đáp :
- Nơi đây có 38 tên tùy bộc, ngoài những tên đã bị các vị hạ sát, còn lại đều do ta hạ thủ. Hiện chỉ còn mấy tên cầm đuốc trong trường là chưa chết nhưng cũng đã bị điểm huyệt.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Những người trong Bách Hoa sơn trang hầu hết là đáng chết. Tỷ tỷ hạ sát bọn chúng tiểu đệ cũng không phản đối.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Tiêu đệ nói thế ta cũng yên dạ.
Mụ huy động tay mặt điểm vào tử huyệt mấy tên cầm đuốc.
Tiêu Lĩnh Vu sực nhớ ra điều gì, khẽ bảo Vô Vi đạo trưởng :
- Đạo trưởng! Tại hạ nhớ tới trong chùa Bạch Vân còn một số cao thủ Bách Hoa sơn trang. Chúng ta đã động thủ thì nhân cơ hội này trừ tuyệt sào huyệt của Thẩm Mộc Phong ở thành Trường Sa này đi.
Vô Vi đạo trưởng chưa kịp đáp thì Kim Hoa phu nhân đã cướp lời :
- Không cần nữa.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tại sao vậy?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Bắt giặc cần bắt chủ tướng. Theo chỗ điều tra của ta thì trong Bách Hoa sơn trang chưa có hệ thống tổ chức nghiêm mật, tùy cơ hành động. Mọi việc đều do Thẩm Mộc Phong nắm chủ chốt. Chỉ cần trừ diệt Thẩm Mộc Phong là bầy chồn cáo ở Bách Hoa sơn trang lập tức tan rã. Một là vì Thẩm Mộc Phong bản tính đa nghi, chẳng chịu tin ai nên không dám trọng dụng thuộc hạ. Hai là tài trí của hắn siêu quần xuất chúng, không ai bì kịp. Bao nhiêu năm nay hắn hao tổn rất nhiều trí lực cùng tâm huyết để một mình thống trị. Cứ giết một mình hắn đi là tòa Bách Hoa sơn trang chuyển vận không còn linh nghiệm nữa.
Mụ nhìn Chu Triệu Long nói tiếp :
- Hiện giờ Thẩm Mộc Phong dường như đang hành động, nội tình ra sao chỉ có một mình Chu Triệu Long là có thể biết được. Vậy việc khẩn cấp trước mắt là tra hỏi khẩu cung gã rồi sau sẽ tìm cách đối phó. Còn những người như bọn Thân Tam Quái chẳng có chi đáng kể. Ta bất tất phải nghĩ đến chúng.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp :
- Lời tỷ tỷ rất đúng. Chúng ta đi thôi.
Vô Vi đạo trưởng đi trước dẫn đường.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại bảo Đỗ Cửu :
- Đỗ huynh đệ! Phóng hỏa đi thôi.
Đỗ Cửu vâng lời châm lửa đốt phòng xá.
Những phòng xá ở đây đều lợp cỏ gianh, chỉ châm lửa vào là cháy ngay lập tức.
Tiêu Lĩnh Vu thấy ngọn lửa bốc cao rồi quay lại bảo Bách Lý Băng :
- Băng nhi! Chúng ta lên đường thôi.
Bách Lý Băng mỉm cười đi theo chàng.
Đỗ Cửu ôm Chu Triệu Long chạy theo sau Bách Lý Băng.
Vô Vi đạo trưởng và năm đệ tử phái Võ Đương đã chờ sẵn ở ngoài dẫn đường đi về hướng chính Bắc.
Toán người đi một mạch hơn mười dặm thì đến bờ một dòng sông.
Vô Vi đạo trưởng dừng lại vỗ tay năm cái. Đột nhiên xuất hiện một con thuyền nhỏ từ từ bơi lại.
Đại hán khoác áo tơi đứng trên đầu thuyền cất tiếng hô :
- Thiên hôn hôn, Địa hoàng hoàng.
Vô Vi đạo trưởng đáp ngay :
- Bạch đầu lão ông bộ ngư mang.
Đại hán khoác áo tơi chống sào đẩy con thuyền áp vào bờ.
Vô Vi đạo trưởng hỏi :
- Thuyền liệu có chứa đủ bấy nhiêu người không?
Đại hán đáp :
- Không sao đâu. Các vị xuống thuyền đi.
Vô Vi đạo trưởng xuống trước. Quần hào xuống sau đứng chen chúc dưới thuyền.
Thuyền nhỏ mà đông người cơ hồ muốn đắm.
Đại hán khoác áo tơi mỉm cười nói :
- Không sao đâu.
Gã nhảy xuống nước đẩy thuyền đi.
Thuyền đi rất mau và êm tĩnh. Khoảnh khắc đã tới gần bụi cỏ.
Đại hán hắng dặng một tiếng, hai tay đẩy mạnh một cái, con thuyên nhỏ chui vào đám cỏ rậm.
Mọi người nhìn lên thì thấy đây là một gò đất cao gồ, bốn mặt cỏ rậm vây bọc.
Thật là một nơi kín đáo vô cùng.
Vô Vi đạo trưởng lên trước, quần hào lục tục theo sau.
Trong bóng tối thấp thoáng mấy bóng người chặn đường, gươm đao sáng loáng.
Vô Vi đạo trưởng dừng bước chắp tay nói :
- Bần đạo là Vô Vi, kinh động các vị giữa đêm khuya.
Bỗng thấy bóng người cụt tay trái, tay mặt cầm cây quạt rảo bước tiến ra hỏi :
- Đúng là Vô Vi đạo trưởng đấy chứ?
Tiêu Lĩnh Vu nhanh mắt nhận ra là Mã Vân Phi, liền chạy tới hỏi :
- Mã huynh! Mã huynh còn nhận ra được tiểu đệ không?
Mã Vân Phi rất cảnh giác, vội lùi lại hỏi :
- Các hạ là ai?
Tiêu Lĩnh Vu nhớ ra mình đã hóa trang, liền lau mặt đi rồi đáp :
- Tiểu đệ là Tiêu Lĩnh Vu.
Mã Vân Phi nhìn kỹ rồi cười ha hả nói :
- Tiểu đệ không ngờ lại được gặp Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu hỏi :
- Cánh tay trái của Mã huynh…
Mã Vân Phi bỏ cây quạt xuống, nắm lấy tay Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Là nam tử hán đại trượng phu thì cụt một cánh tay phỏng có chi đáng kể.
Gã quay lại ngó quần hào nói tiếp :
- Rất nhiều bằng hữu giang hồ chẳng những không chê Mã mỗ cụt tay mà còn đem lòng thương mến.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đúng thế! Mã huynh chí khí trượng phu, tiểu đệ kính phục vô cùng.
Mã Vân Phi cười khanh khách nói :
- Nghe Tiêu đại hiệp nói câu này, Mã mỗ có cụt cả hai tay cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Mã huynh kêu tiểu đệ bằng huynh đệ không được sao?
Mã Vân Phi cười ha hả đáp :
- Hay lắm! Tiêu huynh đệ! Hiện giờ các môn phái lớn trên giang hồ cùng anh hùng thiên hạ đều cảnh giác trước thế lực Bách Hoa sơn trang. Còn ngày nào chưa giết được Thẩm Mộc Phong là anh em đồng đạo võ lâm còn chưa yên tính được ngày đó. Ai cũng hiên ngang sốt sắng vào công cuộc này là do sự ảnh hưởng của Tiêu huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Mã huynh dạy quá lời. Đó là do âm mưu của Thẩm Mộc Phong đã bại lộ, võ lâm đồng cảnh giới chứ tiểu đệ thì có công cán gì?
Mã Vân Phi cười đáp :
- Cả ngũ hồ tứ hải đều coi Tiêu huynh đệ là một vị cứu tinh. Hàng trăm năm khó có một người vinh dự như Tiêu huynh đệ.
Y đảo mắt nhìn bọn Đỗ Cửu hỏi :
- Các vị đây là những nhân vật thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu liền giới thiệu quần hùng với Mã Vân Phi.
Sau cùng chàng trỏ vào Bách Lý Băng nói :
- Đây là Bách Lý cô nương, ái nữ của Bắc Thiên Tôn Giả.
Mọi người bật tiếng kêu ngạc nhiên :
- Băng cung công chúa.
Bách Lý Băng mỉm cười gật đầu thi lễ.
Tiêu Lĩnh Vu lại tiếp tục giới thiệu Đường lão thái thái và Kim Hoa phu nhân.
Mã Vân Phi chau mày nói :
- Hai vị này đều là những trợ thủ đắc lực cho Bách Hoa sơn trang kia mà?
Bỗng có tiếng la ó từ phía sau Mã Vân Phi nổi lên. Hiển nhiên quần hào rất kích động khi nghe đến tên hai người này.
Tiêu Lĩnh Vu liền cất cao giọng :
- Xin các vị đừng nóng nảy. Hãy nghe Tiêu mỗ nói một lời.
Hiện nay oai danh Tiêu Lĩnh Vu lừng lẫy trên chốn giang hồ. Quần hào nghe chàng tuyên bố quả nhiên bình tĩnh lại.
Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
- Đường lão thái thái là một vị Chưởng môn danh cao vọng trọng, khi nào lại cam tâm hàng giặc. Sở dĩ lão phu nhân phải tạm thời quy thuận Bách Hoa sơn trang là vì tình thế bất đắc dĩ…
Chàng dừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Thẩm Mộc Phong thủ đoạn tàn độc là một điều các vị đều đã biết. Chẳng những hắn hạ độc vào mình Đường lão thái thái mà toàn bộ gia quyến của lão thái thái cũng bị bắt làm con tin bức bách Đường lão thái thái phải tuân lệnh hắn. Đường lão thái thái chẳng chịu cam tâm khuất phục, mấy phen cứu mạng Tiêu mỗ, lại xung đột cả với Thẩm Mộc Phong.
Mã Vân Phi nghiêng mình nhìn Đường lão thái thái thi lễ nói :
- Bọn tại hạ có chút hiểu lầm, xin lão tiền bối miễm trách.
Đường lão thái thái thở dài đáp :
- Lão thân tuy trong lòng muốn giữ chính nghĩa võ lâm, nhưng lọt vào tay Bách Hoa sơn trang khiến cho Đường gia Tứ Xuyên phải hổ thẹn.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nói :
- Còn Kim Hoa phu nhân e rằng các vị cũng chưa hiểu mấy.
Mã Vân Phi hỏi :
- Tiểu đệ thường nghe Kim Hoa phu nhân nổi tiếng tàn độc. Chẳng lẽ phu nhân lại là hảo nhân?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Hỡi ơi! Chẳng phải tiểu đệ đề cao y. Thực tình y ở trong tay Thẩm Mộc Phong nhưng vẫn ngấm ngầm giúp đỡ hơn ai hết.
Quần hào không ai nói gì nữa. Hiển nhiên mọi người rất coi trọng lời giải thích của Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu thấy mọi người có vẻ còn chưa hết thành kiến với Kim Hoa phu nhân liền mỉm cười nói tiếp :
- Có thể các vị còn chưa tin lời tại hạ. Vậy tại hạ kể mấy việc để thuyết minh.
Rồi chàng đem những vụ xảy ra ở chân núi Nhân Duyên thuật lại một lượt.
Mã Vân Phi thở dài nói :
- Nếu Tiêu đại hiệp không nói rõ nội tình thì nỗi oan của phu nhân khó lòng bộc bạch. Vừa rồi bọn tại hạ có điều thất lễ, mong phu nhân thứ lỗi.
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách đáp :
- Cái đó không sao. Thực ra bản nhân cũng chẳng phải hảo nhân. Con người chỉ làm mỗi một việc tệ hại cũng là hư rồi. Người ta có quyền đổ lên đầu bản nhân tất cả những việc tệ hại trong thiên hạ.
Mã Vân Phi nói :
- Phu nhân nghĩ vậy là quyền của phu nhân. Nhưng bọn tại hạ tưởng bậc đại trượng phu phải giữ cho điều ân oán phân minh, có lý đâu hàm hồ thế được.
Kim Hoa phu nhân thấy Mã Vân Phi đầy vẻ chính khí, mụ không cười cợt nữa, cúi đầu im lặng.
Mã Vân Phi đảo mắt nhìn Đỗ Cửu hỏi :
- Người Đỗ huynh ôm trong tay là ai vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chu nhị trang chúa ở Bách Hoa sơn trang.
Mã Vân Phi ngạc nhiên hỏi :
- Chu Triệu Long ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Phải rồi! Chính Chu Triệu Long.
Mã Vân Phi nói :
- Gã này về hùa với Thẩm Mộc Phong tàn hại không biết bao nhiêu người. Tiêu huynh đệ bắt sống được hắn thật là tuyệt diệu. Chúng ta chưa giết được Thẩm Mộc Phong thì hãy phân thây gã này cũng hả giận được một phần.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Những điều bí mật ở Bách Hoa sơn trang, ngoại trừ Thẩm Mộc Phong chỉ còn có y biết được rất nhiều. Chúng ta cần bắt hắn để tra hỏi cho ra.
Mã Vân Phi nói :
- Vụ này có liên quan đến đại cuộc võ lâm. Chẳng những tại hạ đồng ý mà cả mấy người bị hắn gia hại cũng tán thành cao kiến của Tiêu huynh.
Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Nhà cỏ lều gianh ẩn lánh chờ mưa. Mời Tiêu huynh cùng Vô Vi đạo trưởng vào nhà ngồi chơi.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Nơi đây bí ẩn vô cùng, khiến cho tại hạ nhớ lại năm trước ở Quy Châu, quần hào tụ họp trên bè cây dưới nước.
Mã Vân Phi đưa quần hào vào nhà hô :
- Thắp đèn lên!
Hỏa quang lấp loáng, hai ngọn đèn dầu trong nhà đã thắp lên.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy quần hào tùy tùng Mã Vân Phi hầu hết đều quen mặt, nhưng trong lúc nhất thời chàng không nhớ được tên họ mà thôi.
Mã Vân Phi trỏ bốn cái ghế tre nói :
- Tiêu huynh bất tất phải khách sáo. Hiện nay huynh đệ là ngọn đèn soi sáng cho võ lâm. Mời Tiêu huynh ngồi xuống.
/124
|