Kim Hoa phu nhân nhìn bộ xương mục nát hỏi :
- Không biết nhân vật này là ai? Coi y mặc áo cẩm bào thì nhất định hồi sinh tiền y đã tự phụ khác thường.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đáng tiếc là chúng ta không rảnh để thảo luận về lại lịch và thân thế người đã chết này.
Tay mặt cầm kiếm, tay trái cầm đèn lão cất bước đi về gian phòng thứ hai có cửa sắt thứ hai khép nửa mở. Mọi người lại đi theo lão. Vũ Văn Hàn Đào đến trước cánh cửa sắt rồi dừng lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bây giờ đến lượt các hạ mở cửa. Lần sau đến tại hạ.
Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ :
- Dù cửa sắt có chất độc ta cũng không sợ.
Chàng rảo bước tiến lại đưa tay ra đẩy cửa. Mọi người đều tưởng tại gian thạch thất này cũng có xác chết như gian trước, ngờ đâu trong phòng trống rỗng chẳng có vật gì. Vũ Văn Hàn Đào cầm đèn đưa vào trong soi hồi lâu vẫn chẳng thấy gì khác lạ. Đột nhiên lão lẩm bẩm một mình :
- Phải rồi! Phải rồi!...
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Vũ Văn huynh nói gì vậy?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Ngoài bộ thi thể mặc áo cẩm bào vừa rồi, có lẽ chúng ta không tìm thấy một bộ nào khác lẻ loi nữa.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Tại sao vậy?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì mười tay đại cao thủ tiến vào cung cấm rồi lúc sắp chết tụ tập một chỗ để nghiên cứu biện pháp ra khỏi cảnh giam hãm...
Thẩm Mộc Phong nói :
- Sao ngươi mặc áo cẩm bào lại chết một mình ở nơi khác?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Có thể người đó là Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên. Lão bị quần hào oán ghét nên chết lẻ loi ở một chỗ.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Lão này quả là thông minh rất mực nếu lão theo đuổi chính đạo sẽ trở thành hào kiệt một thời.
Thẩm Mộc Phong lẩm nhẩm gật đầu nói :
- Vũ Văn huynh nói rất có lý...
Hắn ngửa mặt lên trời cười rộ ba tiếng rồi nói :
- Thẩm mỗ lại phát giác thêm một tay kình địch.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Thẩm đại trang chúa quá khen rồi.
Thẩm Mộc Phong khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Thẩm mỗ sơ sót một điều là bụng dạ Vũ Văn huynh thông kim báo cổ hiểu biết mênh mông... Hắn ngừng lại một chút rồi bảo :
- Bây giờ chúng ta lại tìm vào thạch thất có cửa sắt nửa khép nửa mở nữa sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Thẩm đại trang chúa cứ yên tâm. Tại hạ đã nói sao là nhất định cứ thế.
Lão rảo bước tiến về gian nhà, cánh cửa khép hờ. Lão giơ chân trái lên đẩy mạnh ra. Mọi người chú ý nhìn vào. Trong thạch thất thất này quả nhiên cũng chẳng có gì. Thẩm Mộc Phong hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
- Bây giờ tìm cách mở ba gian nhà cửa sắt đóng kín chứ?
Vũ Văn Hàn Đào cầm thanh đoản kiếm trong tay giơ lên nói :
- Đã có bảo kiếm thì việc mở cửa sắt chẳng khó khăn gì.
Lão rảo bước tiến về phía gian thạch thất trước mặt, vung kiếm lên chém. Thanh đoản kiếm này sắc bén vô cùng, vừa chém xuống khóa sắt đã gãy liền. Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Vũ Văn huynh hãy coi chừng. Vạn nhất mà trong phòng có mai phục làm cho Vũ Văn huynh bị tổn thương thì bọn ta đều chịu chết cả ở trong cung cấm này sao?
Vũ Văn Hàn Đào cười lạt đáp :
- Nếu tại hạ mà trúng phải mai phục của Bao Nhất Thiên thật sự thì đúng là các vị khó có cơ hội rời khỏi nơi này.
Dứt lời lão giơ chân lên đạp cửa mở ra. Lão định thần nhìn vào thì thấy trên giường đá trong nhà này có đặt một cái hộp gỗ đàn và một cây thiền trượng. Thẩm Mộc Phong đột nhiên né mình nhanh như chim lướt tới nhảy vào thạch thất thò tay ra chụp lấy cái hộp. Tiêu Lĩnh Vu đã chuẩn bị lượm hai viên đá cầm trong tay.
Thẩm Mộc Phong vừa đưa tay ra, Tiêu Lĩnh Vu liệng viên đá tới. Chàng đã vận kình lực vào viên đá liệng ra nhanh như chớp đánh vù một cái. Thẩm Mộc Phong cảnh giác kịp thời rụt tay về. Viên đá đập vào giường đá đánh chát một tiếng vỡ vụn ra tung bay tứ phía rồi rơi xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu liệng viên đá xong chàng cũng nhảy vào thạch thất đến trước mặt Thẩm Mộc Phong. Thẩm Mộc Phong mặt nổi sát khí, buông tiếng cười lạt phóng chưởng đánh ra. Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình né tránh phóng quyền chưởng phản kích, quyền phong rít lên ù ù, uy thế cực kỳ mãnh liệt. Thẩm Mộc Phong vung tay lên chám tạt ngang vào uyển mạch chàng. Tiêu Lĩnh Vu thu tay mặt về, tay trái chàng đánh ra một chưởng. Vũ Văn Hàn Đào lớn tiếng quát :
- Dừng tay!
Tay lão cầm đoản kiếm xông vào trong nhà. Vũ Văn Hàn Đào từ bên ngoài chạy vào, Tiêu Lĩnh Vu đã cùng Thẩm Mộc Phong đánh bốn chiêu. Công lực của hai bên đều cực kỳ thâm hậu, chiêu thức biến hóa thần tốc khôn lường...
Vũ Văn Hàn Đào vung đoản kiếm lên, cả hai đều lùi lại. Thẩm Mộc Phong dường như thấy quyền chưởng của Tiêu Lĩnh Vu lợi hại và mau lẹ quá chừng, bất giác trong lòng nhấm ngầm úy kỵ. Hai mắt nhìn chằm chặp vào mặt chàng hỏi :
- Các hạ là ai?
Tiêu Lĩnh Vu buông tiếng cười lạt không trả lời. Thẩm Mộc Phong cất giọng lạnh như băng nói :
- Công phu hàm chưởng của các hạ tuy cao thâm nhưng Thẩm mỗ sẽ có cách bức bách các hạ phải lên tiếng.
Vũ Văn Hàn Đào bê cái hộp gỗ đàn và cây thiền trượng lên nói :
- Trước khi chúng ta chưa ra khỏi cấm cung thì hay hơn hết là coi như bạn đồng thuyền.
Dứt lời lão lui ra khỏi gian thạch thất. Lão đặt hộp gỗ, cây thiền trượng và thanh đoản kiếm xuống đất hỏi :
- Có phải bây giờ chúng ta đã lấy được ba thứ phẩm vật rồi không?
Thẩm Mộc Phong chau mày hỏi lại :
- Sao? Cả cây thiền trượng này cũng kể là một phảm vật ư?
- Chúng ta đã trông vào vận khí thì cây thiền trượng về ai là người đó gặp vận xui.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Coi bộ Vũ Văn huynh dường như có vẻ đã nắm chắc được phần thắng.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi lại :
- Thẩm đại trang chúa không tin tại hạ ư?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Nếu Vũ Văn huynh mà ngấm ngầm giở trò quỷ quái thì tại hạ có giết Vũ Văn huynh chắc vị huynh đài này cũng không can thiệp...
Hắn vừa nói câu này vừa nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu dường như để chờ chàng trả lời. Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Vũ Văn Hàn Đào thủng thẳng gật đầu. Ba phe tranh giành lợi hại lúc coi nhau là bạn, lúc lại là thù. Ai có lợi cho mình là về phe người đó. Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách. Lão thò tay vào bọc lấy ra ba đồng tiền đặt trên lòng bàn tay nói :
- Nếu hai vị không tín nhiệm tại hạ thì vị nào cầm tiền cũng được.
Thẩm Mộc Phong nhìn Tiêu Lĩnh Vu từ từ đưa tay đón láy ba đồng tiền hỏi :
- Tại hạ có chút ý kiến nông cạn mà chưa hiểu ý hai vị thế nào?
Vũ Văn Hàn Đào không lên tiếng, nhường lời cho Tiêu Lĩnh Vu, ngờ đâu chàng cũng chẳng mở miệng. Sau Vũ Văn Hàn Đào không nhịn được hỏi lại :
- Đại trang chúa có cao kiến gì?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Theo ý kiến của tại hạ thì hãy tìm hết những phẩm vật trong cung cấm rồi hãy đánh cuộc được không?
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
- Ngày trước mười tay đại cao thủ khi vào cung cấm đã biết là sẽ xảy cuộc tranh chấp kẻ sống người chết nên đều đem theo thứ khí giới nào hợp với mình nhất. Tại hạ biết rằng trong cung cấm này ít ra là có hai thanh bảo kiếm. Ngoài ra còn những gì thì e rằng trong võ lâm rất ít người hay biết...
Lão trỏ cái hộp gỗ đàn nói tiếp :
- Hiện giờ ở trước mặt chúng ta đây có một thanh bảo kiếm chặt sắt như bùn. Dĩ nhiên đó là một vật trân quí vô cùng. Nhưng nó không thần bí như cái hộp gỗ đàn này. Nếu Thẩm đại trang chúa muốn lựa lấy một vật trong ba thứ này chắc cũng phải suy nghĩ nhiều lắm, vì những thứ người ta đưa vào cung cấm đều không phải là vật thông thường, ngoài giang hồ chỗ nào cũng có nhưng nó đã tiến vào cung cấm thì tình thế lại khác hẳn. Có khi nó là một thứ trân quí nhất trong ba vật phẩm này.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Những lời nói của lão này dường như đầy huyền ảo, nghe rất lọt tai khiến cho người ta khó mà phân được chân giả.
Lại thấy Vũ Văn Hàn Đào ngẩng mặt lên cười ba tiếng rồi hỏi :
- Phải chăng các vị không tin lời tại hạ?...
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Những lời Vũ Văn huynh hàm chứa huyền cơ thật khiến cho người nghe khó hiểu.
Vũ Văn Hàn Đào tràm ngâm một lúc rồi hỏi :
- Chúng ta tiến vào cung cấm phải chăng chỉ mong lấy được danh kiếm cùng di vật?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Ngoài cái đó chẳng lẽ chúng ta đến đây để mai điếu những cao nhân này?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :
- Tại hạ xin lấy một ví dụ để chứng minh. Tỷ như trong hộp gỗ đàn này đựng một bản kinh văn nước Thiên Trúc rất trân quí, nhưng cái giá trị của nó chỉ ở trong con mắt những bậc cao nhân nơi cửa Phật, còn Đại trang chúa chưa chắc đã thích nó.
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Vũ Văn huynh học nhiều coi rộng cũng chưa chắc đã thích bản kinh văn đó.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói tiếp :
- Lại tỷ như cậy thiền trượng này của một vị cao tăng chùa Thiếu Lâm vào đây rồi không ra được, vận công lực tuyệt thế khắc tuyệt kỹ Thiếu Lâm vào đây thì giá trị của nó so với Phật kinh, bảo kiếm sẽ ra sao?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Nếu đúng như vậy thì tại hạ phế thanh kiếm và hộp gỗ để lấy cây thiền trượng.
Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng hỏi :
- Giả tỷ trong hộp không phải là kinh sách hay những môn võ công ghi trên thiền trượng chưa hẳn là võ công tuyệt thế thì việc lựa chọn một trong ba thứ này càng khó khăn hơn?
Đường lão thái thái đột nhiên thở dài lên tiếng xen vào :
- Vũ Văn tiên sinh quả là tay bác học tài ba, lão thân rất khâm phục cao kiến của tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ không dám lãnh thụ những lời quá khen của Đường lão thái thái.
Lão đưa mắt nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Đạo lý đã rõ rệt. Đại trang chúa nên biết người thắng chưa chắc đã chân thắng, kẻ bại không hẳn là chân bại. Những cái vi diệu bên trong phần lớn trông vào khí vận.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Theo ý Vũ Văn huynh thì bây giờ hãy phân chia ba phẩm vật này đã hay sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chia đi là hơn. Chúng ta lấy được thêm di vật thì càng nhiều càng làm cho tối mắt, phân chia càng khó khăn hơn.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Như vậy cũng được.
Lão đưa hai tay ra sau lưng một lúc rồi tay mặt nắm lại giơ lên :
- Mời hai vị đoán đi.
Vũ Văn Hàn Đào nhìn Tiêu Lĩnh Vu giục :
- Các hạ đoán trước đi.
Lần này chàng không kín tiếng được nữa đành giơ tay lên nói :
- Hai đồng.
Thẩm Mộc Phong lên tiếng :
- Tại hạ tưởng các hạ không biết nói. Các hạ đoán trúng rồi.
Hắn xòe tay ra quả nhiên có hai đồng tiền. Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Huynh đài đây thắng rồi, dĩ nhiên có quyền lấy một vật trước.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Chờ y lựa xong một vật, còn hai chúng ta chơi trò oẳn tù tì.
Vũ Văn Hàn Đào gạt đi :
- Bất tất phải thế. Tại hạ nhường cho Thẩm đại trang chúa lựa chọn trước.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Như vậy há chẳng khiến Vũ Văn huynh thiệt thòi ư?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tái ông mất ngựa biết đâu chẳng là điều hạnh phúc.
Lão quay đầu nhìn lại thấy Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống, tay chàng đưa về phía thanh đoản kiếm. Hiển nhiên chàng muốn lấy thanh bảo kiếm chặt sắt như bùn. Lúc ngón tay chàng sắp đụng vào chuôi kiếm thì Bách Lý Băng đột nhiên la lên :
- Lấy cái hộp gỗ đàn.
Tiêu Lĩnh Vu đứng thẳng người quay lại nhìn Bách Lý Băng. Bách Lý Băng trầm giọng nói :
- Đại ca hãy nghe tiểu đệ một phen. Lấy cái hộp gỗ đàn đó đi.
Tiêu Lĩnh Vu nghe thânh âm đầy vẻ khẩn cầu không nỡ để cô thất vọng liền thò tay lấy cái hộp gỗ. Thẩm Mộc Phong vừa tiến vè phía trước vừa hỏi :
- Vũ Văn huynh không muón oẳn tù tì thật ư?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Bậc trương phu nhất ngôn hý xuất tứ mã nan truy. Dĩ nhiên tại hạ nói thật.
Thẩm Mộc Phong đến bên chỗ để phẩm vật nói :
- Vũ Văn huynh đã lịch sự như vậy thì tại hạ xin để lại một vật. Hắn đưa tay ra lấy cây thiền trượng.
Cây thiền trượng là một thứ binh khí thông thường của nhà Phật. Thẩm Mộc Phong lấy thứ này thật quá ngoài sự tiên liệu của Tiêu Lĩnh Vu. Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười cúi xuống lượm thanh kiếm nói :
- Nếu trong cái hộp kia quả nhiên đựng kinh văn, trên cây thiền trượng này lại chẳng khắc yếu công chi hết thì tiểu đệ lấy thanh đoản kiếm này trân quí hơn hết.
Thẩm Mộc Phong hắng đặng một tiếng rồi đáp :
- Vũ Văn huynh đã bảo người ta chỉ trông vào vận khí quả là đúng lắm.
Hắn ngừng một chút rồi hỏi :
- Những món này phân phối xong rồi, chúng ta làm gì?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Theo chỗ quan sát của tại hạ thì nếu chúng ta còn vào sâu bên trong có thể gặp phải những mai phục của Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Vũ Văn huynh nói vậy bất quá là đoán càn.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Thẩm đại trang chúa! Trước tình cảnh này Đại trang chúa nên tin lời tại hạ.
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách hỏi :
- Chẳng lẽ chúng ta ngồi chơi xơi nước chăng?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đúng thế. Tại hạ cần một chút thời gian để tra xét tình thế bốn mặt xem cách nào giảm bớt nguy hiểm được chăng?
Thẩm Mộc Phong tuy đầy lòng ngờ vực nhưng cũng không hỏi nhiều, từ từ lùi lại năm bước khẽ nói với Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái :
- Chúng ta hãy nhân cơ hội này mà ngồi điều tức một lúc.
Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu lấy cái hộp gỗ trở về bên cạnh Bách Lý Băng khẽ hỏi :
- Băng nhi! Thanh bảo kiếm kia chặt sắt như cắt bùn sao không lấy lại lấy cái hộp này làm chi?
Bách Lý Băng đáp :
- Thanh bảo kiếm chặt sắt như cắt bùn đó quả là vật trân quí nhưng phẩm vật trong cái hộp gỗ có khi còn quí gấp mấy lần thanh kiếm kia, cứ coi nét trạm trổ rất tinh vi là đoán được trong đó không phải vật tầm thường.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại quả nhiên thấy cái hộp chạm rất tinh vi. Chàng hỏi :
- Chúng ta mở hộp ra coi nên chăng?
Bách Lý Băng toan mở hộp thì Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên giằng lại khẽ nói :
- Để tiểu huynh mở cho.
Chàng sợ trong hộp có chất độc, tay chàng đã đeo bao bằng da giao thì không sợ gì nữa. Trên hộp gỗ có một cái khóa bằng đồng nhỏ. Tiêu Lĩnh Vu ngầm vận nội lực bẻ một cái, khóa đồng liền gãy ngaỵ Nắp hộp mở ra rồi, bên trong chỉ thấy một cuốn sách gói bằng da dê. Bên ngoài không có tự tích nên chẳng hiểu là sách gì. Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào chú ý đến từng cử động của Tiêu Lĩnh Vu, vì họ hy vọng được biết trong hộp đựng gì. Tiêu Lĩnh Vu từ từ mở lần da dê thì thấy trong sách có văn tự quanh co mà không hiểu là gì. Chàng cau mày hỏi :
- Băng nhi! Băng nhi thử coi xem trong sách viết gì vậy?
Bách Lý Băng ngó vào rồi lắc đầu đáp :
- Tiểu muội không hiểu.
Tiêu Lĩnh Vu gấp sách lại bỏ vào hộp nói :
- Chắc đây là một loại kinh văn nào đó.
Trong động tối tăm, phải trông vào cây đèn của Vũ Văn Hàn Đào soi sáng. Công lực người nào cũng tinh thâm, nhãn quang minh mẫn nên ngọn lửa tuy nhỏ mà ai ai cũng nhìn rõ mọi sự. Thẩm Mộc Phong đột nhiên cười lạt nói :
- Điều tiên liệu của Vũ Văn huynh rất đúng. Chắc trong hộp gỗ đó đựng loại kinh sách mà thôi.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :
- Biết đâu đó chẳng là sách ghi chép võ công.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :
- Băng nhi, đừng lý gì đến họ, để mặc họ nói gì thì nói.
Bách Lý Băng vẻ mặt buồn rầu thở dài nói :
- Tiểu muội làm hại đại ca rồi. Hỡi ơi, biết thế này thì để cho đại ca lấy thanh đoản kiếm hay hơn.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Không sao đâu.
Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào chú ý lắng tai nhưng hai người nói nhỏ quá nên chẳng nghe thấy gì. Kim Hoa phu nhân từ nãy tới giờ chưa nói đột nhiên mở miệng :
- Đại trang chúa! Còn hai nơi có cửa sắt đóng chặt chưa mở ra. Ta hãy đi coi xem, chắc trong đó cũng có di vật của mấy đại cao thủ ngày trước.
Thẩm Mộc Phong gật đầu đáp :
- Phu nhân nói phải lắm.
Rồi hắn lớn tiếng hỏi :
- Vũ Văn huynh! Còn hai căn thạch thất cửa sắt đóng chặt có nên mở coi không?
Vũ Văn Hàn Đào từ từ đứng dậy đáp :
- Tại hạ đã có thanh bảo kiếm, vậy xin đại lao cho các vị.
Thẩm Mộc Phong theo sát bên lão hỏi :
- Có cần tại hạ giúp đỡ không?
Vũ Văn Hàn Đào cười mát đáp :
- Tại hạ tưởng tiến về phía trước nhưng chưa hiểu có thông rỗng chăng. Vậy sau khi mở hai cánh cửa sắt coi rồi sẽ vào sâu coi.
Vũ Văn Hàn Đào rảo bước tới cánh cửa sắt thứ hai. Lão vung đoản kiếm lên chặt khóa mở được ngaỵ Lão chú ý nhìn vào thì thấy trong phòng có một cái giường đá cùng một kiểu như gian thạch thất trước. Trên giường đá đặt một bình ngọc vừa cao vừa lớn, ngoài cái bình ngọc không còn thứ gì. Thẩm Mộc Phong quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi bước vào. Hắn thò tay với lấy bình ngọc cúi đầu ngó vào thì thấy bên trong đặt một con cá chép bằng ngọc trắng toát. Hắn cầm bình ngọc ra hỏi :
- Vũ Văn huynh! Bình ngọc và cá ngọc kể là một thứ hay hai thứ?
Vũ Văn Hàn Đào thò tay vào bình móc con cá ngọc ra coi. Đột nhiên lão biến sắc, nhưng chỉ thoáng qua đã trở lại trầm tĩnh. Lão đáp :
- Cái bình ngọc này dùng để đựng cá ngọc thì dĩ nhiên chỉ là một vật.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Con cá ngọc này có trân quí lắm không?
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
- Tại hạ không hiểu lai lịch con cá ngọc. Thẩm đại trang chúa kiến thức quảng bác có biết đầu đuôi thế nào không?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Tại hạ tuy chưa hiểu lai lịch cá ngọc nhưng cũng đoán không phải vật tầm thường. Những đồ cổ ngoạn, ngọc khí của mười đại cao thủ đem vào cung cấm dĩ nhiên là những vật đáng giá.
Vũ Văn Hàn Đào nói theo :
- Đại trang chúa nói phải lắm. Con cá ngọc này không phải tầm thường.
Lão ngừng một chút rồi tiếp :
- Nhưng nó bất quá là một thứ mỹ ngọc điêu khắc tỉ mỉ để làm đồ chơi mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu đứng bàng quan chú ý đến từng cử động của Vũ Văn Hàn Đào. Lúc lão trông thấy con cá ngọc lộ vẻ kinh dị đã lọt vào mắt chàng. Bây giờ lão tỏ vẻ hững hờ nhưng thực ra lão biết rõ lai lịch con cá ngọc mà không chịu nói, tất bên trong có điều chi ngoắt ngoéo. Nếu lần này chàng lại thắng cuộc thì nhất định lấy con cá ngọc. Lại nghe Thẩm Mộc Phong nói :
- Bình ngọc và cá ngọc để Vũ Văn huynh quản thủ.
Hắn đưa cả bình lẫn cá vào tay Vũ Văn Hàn Đào. Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Còn một gian thạch thất nữa.
Kim Hoa phu nhân hỏi :
- Đại trang chúa! Đại trang chúa đã không muốn lấy cái bình thì giao cho bản nhân được chăng?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Được!
Rồi hắn cầm đưa cho mụ. Kim Hoa phu nhân đón lấy bình ngọc, Vũ Văn Hàn Đào đã vung kiếm chặt gãy khóa ở cánh cửa sắt kia. Mọi người chú ý nhìn vào thấy trên giường đá đặt một cái đỉnh cổ nhỏ đen sì, cao chừng một thước, rộng độ năm tấc.
- Không biết nhân vật này là ai? Coi y mặc áo cẩm bào thì nhất định hồi sinh tiền y đã tự phụ khác thường.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đáng tiếc là chúng ta không rảnh để thảo luận về lại lịch và thân thế người đã chết này.
Tay mặt cầm kiếm, tay trái cầm đèn lão cất bước đi về gian phòng thứ hai có cửa sắt thứ hai khép nửa mở. Mọi người lại đi theo lão. Vũ Văn Hàn Đào đến trước cánh cửa sắt rồi dừng lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bây giờ đến lượt các hạ mở cửa. Lần sau đến tại hạ.
Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ :
- Dù cửa sắt có chất độc ta cũng không sợ.
Chàng rảo bước tiến lại đưa tay ra đẩy cửa. Mọi người đều tưởng tại gian thạch thất này cũng có xác chết như gian trước, ngờ đâu trong phòng trống rỗng chẳng có vật gì. Vũ Văn Hàn Đào cầm đèn đưa vào trong soi hồi lâu vẫn chẳng thấy gì khác lạ. Đột nhiên lão lẩm bẩm một mình :
- Phải rồi! Phải rồi!...
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Vũ Văn huynh nói gì vậy?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Ngoài bộ thi thể mặc áo cẩm bào vừa rồi, có lẽ chúng ta không tìm thấy một bộ nào khác lẻ loi nữa.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Tại sao vậy?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì mười tay đại cao thủ tiến vào cung cấm rồi lúc sắp chết tụ tập một chỗ để nghiên cứu biện pháp ra khỏi cảnh giam hãm...
Thẩm Mộc Phong nói :
- Sao ngươi mặc áo cẩm bào lại chết một mình ở nơi khác?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Có thể người đó là Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên. Lão bị quần hào oán ghét nên chết lẻ loi ở một chỗ.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Lão này quả là thông minh rất mực nếu lão theo đuổi chính đạo sẽ trở thành hào kiệt một thời.
Thẩm Mộc Phong lẩm nhẩm gật đầu nói :
- Vũ Văn huynh nói rất có lý...
Hắn ngửa mặt lên trời cười rộ ba tiếng rồi nói :
- Thẩm mỗ lại phát giác thêm một tay kình địch.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Thẩm đại trang chúa quá khen rồi.
Thẩm Mộc Phong khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Thẩm mỗ sơ sót một điều là bụng dạ Vũ Văn huynh thông kim báo cổ hiểu biết mênh mông... Hắn ngừng lại một chút rồi bảo :
- Bây giờ chúng ta lại tìm vào thạch thất có cửa sắt nửa khép nửa mở nữa sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Thẩm đại trang chúa cứ yên tâm. Tại hạ đã nói sao là nhất định cứ thế.
Lão rảo bước tiến về gian nhà, cánh cửa khép hờ. Lão giơ chân trái lên đẩy mạnh ra. Mọi người chú ý nhìn vào. Trong thạch thất thất này quả nhiên cũng chẳng có gì. Thẩm Mộc Phong hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
- Bây giờ tìm cách mở ba gian nhà cửa sắt đóng kín chứ?
Vũ Văn Hàn Đào cầm thanh đoản kiếm trong tay giơ lên nói :
- Đã có bảo kiếm thì việc mở cửa sắt chẳng khó khăn gì.
Lão rảo bước tiến về phía gian thạch thất trước mặt, vung kiếm lên chém. Thanh đoản kiếm này sắc bén vô cùng, vừa chém xuống khóa sắt đã gãy liền. Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Vũ Văn huynh hãy coi chừng. Vạn nhất mà trong phòng có mai phục làm cho Vũ Văn huynh bị tổn thương thì bọn ta đều chịu chết cả ở trong cung cấm này sao?
Vũ Văn Hàn Đào cười lạt đáp :
- Nếu tại hạ mà trúng phải mai phục của Bao Nhất Thiên thật sự thì đúng là các vị khó có cơ hội rời khỏi nơi này.
Dứt lời lão giơ chân lên đạp cửa mở ra. Lão định thần nhìn vào thì thấy trên giường đá trong nhà này có đặt một cái hộp gỗ đàn và một cây thiền trượng. Thẩm Mộc Phong đột nhiên né mình nhanh như chim lướt tới nhảy vào thạch thất thò tay ra chụp lấy cái hộp. Tiêu Lĩnh Vu đã chuẩn bị lượm hai viên đá cầm trong tay.
Thẩm Mộc Phong vừa đưa tay ra, Tiêu Lĩnh Vu liệng viên đá tới. Chàng đã vận kình lực vào viên đá liệng ra nhanh như chớp đánh vù một cái. Thẩm Mộc Phong cảnh giác kịp thời rụt tay về. Viên đá đập vào giường đá đánh chát một tiếng vỡ vụn ra tung bay tứ phía rồi rơi xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu liệng viên đá xong chàng cũng nhảy vào thạch thất đến trước mặt Thẩm Mộc Phong. Thẩm Mộc Phong mặt nổi sát khí, buông tiếng cười lạt phóng chưởng đánh ra. Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình né tránh phóng quyền chưởng phản kích, quyền phong rít lên ù ù, uy thế cực kỳ mãnh liệt. Thẩm Mộc Phong vung tay lên chám tạt ngang vào uyển mạch chàng. Tiêu Lĩnh Vu thu tay mặt về, tay trái chàng đánh ra một chưởng. Vũ Văn Hàn Đào lớn tiếng quát :
- Dừng tay!
Tay lão cầm đoản kiếm xông vào trong nhà. Vũ Văn Hàn Đào từ bên ngoài chạy vào, Tiêu Lĩnh Vu đã cùng Thẩm Mộc Phong đánh bốn chiêu. Công lực của hai bên đều cực kỳ thâm hậu, chiêu thức biến hóa thần tốc khôn lường...
Vũ Văn Hàn Đào vung đoản kiếm lên, cả hai đều lùi lại. Thẩm Mộc Phong dường như thấy quyền chưởng của Tiêu Lĩnh Vu lợi hại và mau lẹ quá chừng, bất giác trong lòng nhấm ngầm úy kỵ. Hai mắt nhìn chằm chặp vào mặt chàng hỏi :
- Các hạ là ai?
Tiêu Lĩnh Vu buông tiếng cười lạt không trả lời. Thẩm Mộc Phong cất giọng lạnh như băng nói :
- Công phu hàm chưởng của các hạ tuy cao thâm nhưng Thẩm mỗ sẽ có cách bức bách các hạ phải lên tiếng.
Vũ Văn Hàn Đào bê cái hộp gỗ đàn và cây thiền trượng lên nói :
- Trước khi chúng ta chưa ra khỏi cấm cung thì hay hơn hết là coi như bạn đồng thuyền.
Dứt lời lão lui ra khỏi gian thạch thất. Lão đặt hộp gỗ, cây thiền trượng và thanh đoản kiếm xuống đất hỏi :
- Có phải bây giờ chúng ta đã lấy được ba thứ phẩm vật rồi không?
Thẩm Mộc Phong chau mày hỏi lại :
- Sao? Cả cây thiền trượng này cũng kể là một phảm vật ư?
- Chúng ta đã trông vào vận khí thì cây thiền trượng về ai là người đó gặp vận xui.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Coi bộ Vũ Văn huynh dường như có vẻ đã nắm chắc được phần thắng.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi lại :
- Thẩm đại trang chúa không tin tại hạ ư?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Nếu Vũ Văn huynh mà ngấm ngầm giở trò quỷ quái thì tại hạ có giết Vũ Văn huynh chắc vị huynh đài này cũng không can thiệp...
Hắn vừa nói câu này vừa nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu dường như để chờ chàng trả lời. Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Vũ Văn Hàn Đào thủng thẳng gật đầu. Ba phe tranh giành lợi hại lúc coi nhau là bạn, lúc lại là thù. Ai có lợi cho mình là về phe người đó. Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách. Lão thò tay vào bọc lấy ra ba đồng tiền đặt trên lòng bàn tay nói :
- Nếu hai vị không tín nhiệm tại hạ thì vị nào cầm tiền cũng được.
Thẩm Mộc Phong nhìn Tiêu Lĩnh Vu từ từ đưa tay đón láy ba đồng tiền hỏi :
- Tại hạ có chút ý kiến nông cạn mà chưa hiểu ý hai vị thế nào?
Vũ Văn Hàn Đào không lên tiếng, nhường lời cho Tiêu Lĩnh Vu, ngờ đâu chàng cũng chẳng mở miệng. Sau Vũ Văn Hàn Đào không nhịn được hỏi lại :
- Đại trang chúa có cao kiến gì?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Theo ý kiến của tại hạ thì hãy tìm hết những phẩm vật trong cung cấm rồi hãy đánh cuộc được không?
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
- Ngày trước mười tay đại cao thủ khi vào cung cấm đã biết là sẽ xảy cuộc tranh chấp kẻ sống người chết nên đều đem theo thứ khí giới nào hợp với mình nhất. Tại hạ biết rằng trong cung cấm này ít ra là có hai thanh bảo kiếm. Ngoài ra còn những gì thì e rằng trong võ lâm rất ít người hay biết...
Lão trỏ cái hộp gỗ đàn nói tiếp :
- Hiện giờ ở trước mặt chúng ta đây có một thanh bảo kiếm chặt sắt như bùn. Dĩ nhiên đó là một vật trân quí vô cùng. Nhưng nó không thần bí như cái hộp gỗ đàn này. Nếu Thẩm đại trang chúa muốn lựa lấy một vật trong ba thứ này chắc cũng phải suy nghĩ nhiều lắm, vì những thứ người ta đưa vào cung cấm đều không phải là vật thông thường, ngoài giang hồ chỗ nào cũng có nhưng nó đã tiến vào cung cấm thì tình thế lại khác hẳn. Có khi nó là một thứ trân quí nhất trong ba vật phẩm này.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Những lời nói của lão này dường như đầy huyền ảo, nghe rất lọt tai khiến cho người ta khó mà phân được chân giả.
Lại thấy Vũ Văn Hàn Đào ngẩng mặt lên cười ba tiếng rồi hỏi :
- Phải chăng các vị không tin lời tại hạ?...
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Những lời Vũ Văn huynh hàm chứa huyền cơ thật khiến cho người nghe khó hiểu.
Vũ Văn Hàn Đào tràm ngâm một lúc rồi hỏi :
- Chúng ta tiến vào cung cấm phải chăng chỉ mong lấy được danh kiếm cùng di vật?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Ngoài cái đó chẳng lẽ chúng ta đến đây để mai điếu những cao nhân này?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :
- Tại hạ xin lấy một ví dụ để chứng minh. Tỷ như trong hộp gỗ đàn này đựng một bản kinh văn nước Thiên Trúc rất trân quí, nhưng cái giá trị của nó chỉ ở trong con mắt những bậc cao nhân nơi cửa Phật, còn Đại trang chúa chưa chắc đã thích nó.
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Vũ Văn huynh học nhiều coi rộng cũng chưa chắc đã thích bản kinh văn đó.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói tiếp :
- Lại tỷ như cậy thiền trượng này của một vị cao tăng chùa Thiếu Lâm vào đây rồi không ra được, vận công lực tuyệt thế khắc tuyệt kỹ Thiếu Lâm vào đây thì giá trị của nó so với Phật kinh, bảo kiếm sẽ ra sao?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Nếu đúng như vậy thì tại hạ phế thanh kiếm và hộp gỗ để lấy cây thiền trượng.
Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng hỏi :
- Giả tỷ trong hộp không phải là kinh sách hay những môn võ công ghi trên thiền trượng chưa hẳn là võ công tuyệt thế thì việc lựa chọn một trong ba thứ này càng khó khăn hơn?
Đường lão thái thái đột nhiên thở dài lên tiếng xen vào :
- Vũ Văn tiên sinh quả là tay bác học tài ba, lão thân rất khâm phục cao kiến của tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ không dám lãnh thụ những lời quá khen của Đường lão thái thái.
Lão đưa mắt nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Đạo lý đã rõ rệt. Đại trang chúa nên biết người thắng chưa chắc đã chân thắng, kẻ bại không hẳn là chân bại. Những cái vi diệu bên trong phần lớn trông vào khí vận.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Theo ý Vũ Văn huynh thì bây giờ hãy phân chia ba phẩm vật này đã hay sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chia đi là hơn. Chúng ta lấy được thêm di vật thì càng nhiều càng làm cho tối mắt, phân chia càng khó khăn hơn.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Như vậy cũng được.
Lão đưa hai tay ra sau lưng một lúc rồi tay mặt nắm lại giơ lên :
- Mời hai vị đoán đi.
Vũ Văn Hàn Đào nhìn Tiêu Lĩnh Vu giục :
- Các hạ đoán trước đi.
Lần này chàng không kín tiếng được nữa đành giơ tay lên nói :
- Hai đồng.
Thẩm Mộc Phong lên tiếng :
- Tại hạ tưởng các hạ không biết nói. Các hạ đoán trúng rồi.
Hắn xòe tay ra quả nhiên có hai đồng tiền. Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Huynh đài đây thắng rồi, dĩ nhiên có quyền lấy một vật trước.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Chờ y lựa xong một vật, còn hai chúng ta chơi trò oẳn tù tì.
Vũ Văn Hàn Đào gạt đi :
- Bất tất phải thế. Tại hạ nhường cho Thẩm đại trang chúa lựa chọn trước.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Như vậy há chẳng khiến Vũ Văn huynh thiệt thòi ư?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tái ông mất ngựa biết đâu chẳng là điều hạnh phúc.
Lão quay đầu nhìn lại thấy Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống, tay chàng đưa về phía thanh đoản kiếm. Hiển nhiên chàng muốn lấy thanh bảo kiếm chặt sắt như bùn. Lúc ngón tay chàng sắp đụng vào chuôi kiếm thì Bách Lý Băng đột nhiên la lên :
- Lấy cái hộp gỗ đàn.
Tiêu Lĩnh Vu đứng thẳng người quay lại nhìn Bách Lý Băng. Bách Lý Băng trầm giọng nói :
- Đại ca hãy nghe tiểu đệ một phen. Lấy cái hộp gỗ đàn đó đi.
Tiêu Lĩnh Vu nghe thânh âm đầy vẻ khẩn cầu không nỡ để cô thất vọng liền thò tay lấy cái hộp gỗ. Thẩm Mộc Phong vừa tiến vè phía trước vừa hỏi :
- Vũ Văn huynh không muón oẳn tù tì thật ư?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Bậc trương phu nhất ngôn hý xuất tứ mã nan truy. Dĩ nhiên tại hạ nói thật.
Thẩm Mộc Phong đến bên chỗ để phẩm vật nói :
- Vũ Văn huynh đã lịch sự như vậy thì tại hạ xin để lại một vật. Hắn đưa tay ra lấy cây thiền trượng.
Cây thiền trượng là một thứ binh khí thông thường của nhà Phật. Thẩm Mộc Phong lấy thứ này thật quá ngoài sự tiên liệu của Tiêu Lĩnh Vu. Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười cúi xuống lượm thanh kiếm nói :
- Nếu trong cái hộp kia quả nhiên đựng kinh văn, trên cây thiền trượng này lại chẳng khắc yếu công chi hết thì tiểu đệ lấy thanh đoản kiếm này trân quí hơn hết.
Thẩm Mộc Phong hắng đặng một tiếng rồi đáp :
- Vũ Văn huynh đã bảo người ta chỉ trông vào vận khí quả là đúng lắm.
Hắn ngừng một chút rồi hỏi :
- Những món này phân phối xong rồi, chúng ta làm gì?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Theo chỗ quan sát của tại hạ thì nếu chúng ta còn vào sâu bên trong có thể gặp phải những mai phục của Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Vũ Văn huynh nói vậy bất quá là đoán càn.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Thẩm đại trang chúa! Trước tình cảnh này Đại trang chúa nên tin lời tại hạ.
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách hỏi :
- Chẳng lẽ chúng ta ngồi chơi xơi nước chăng?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đúng thế. Tại hạ cần một chút thời gian để tra xét tình thế bốn mặt xem cách nào giảm bớt nguy hiểm được chăng?
Thẩm Mộc Phong tuy đầy lòng ngờ vực nhưng cũng không hỏi nhiều, từ từ lùi lại năm bước khẽ nói với Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái :
- Chúng ta hãy nhân cơ hội này mà ngồi điều tức một lúc.
Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu lấy cái hộp gỗ trở về bên cạnh Bách Lý Băng khẽ hỏi :
- Băng nhi! Thanh bảo kiếm kia chặt sắt như cắt bùn sao không lấy lại lấy cái hộp này làm chi?
Bách Lý Băng đáp :
- Thanh bảo kiếm chặt sắt như cắt bùn đó quả là vật trân quí nhưng phẩm vật trong cái hộp gỗ có khi còn quí gấp mấy lần thanh kiếm kia, cứ coi nét trạm trổ rất tinh vi là đoán được trong đó không phải vật tầm thường.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn kỹ lại quả nhiên thấy cái hộp chạm rất tinh vi. Chàng hỏi :
- Chúng ta mở hộp ra coi nên chăng?
Bách Lý Băng toan mở hộp thì Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên giằng lại khẽ nói :
- Để tiểu huynh mở cho.
Chàng sợ trong hộp có chất độc, tay chàng đã đeo bao bằng da giao thì không sợ gì nữa. Trên hộp gỗ có một cái khóa bằng đồng nhỏ. Tiêu Lĩnh Vu ngầm vận nội lực bẻ một cái, khóa đồng liền gãy ngaỵ Nắp hộp mở ra rồi, bên trong chỉ thấy một cuốn sách gói bằng da dê. Bên ngoài không có tự tích nên chẳng hiểu là sách gì. Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào chú ý đến từng cử động của Tiêu Lĩnh Vu, vì họ hy vọng được biết trong hộp đựng gì. Tiêu Lĩnh Vu từ từ mở lần da dê thì thấy trong sách có văn tự quanh co mà không hiểu là gì. Chàng cau mày hỏi :
- Băng nhi! Băng nhi thử coi xem trong sách viết gì vậy?
Bách Lý Băng ngó vào rồi lắc đầu đáp :
- Tiểu muội không hiểu.
Tiêu Lĩnh Vu gấp sách lại bỏ vào hộp nói :
- Chắc đây là một loại kinh văn nào đó.
Trong động tối tăm, phải trông vào cây đèn của Vũ Văn Hàn Đào soi sáng. Công lực người nào cũng tinh thâm, nhãn quang minh mẫn nên ngọn lửa tuy nhỏ mà ai ai cũng nhìn rõ mọi sự. Thẩm Mộc Phong đột nhiên cười lạt nói :
- Điều tiên liệu của Vũ Văn huynh rất đúng. Chắc trong hộp gỗ đó đựng loại kinh sách mà thôi.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :
- Biết đâu đó chẳng là sách ghi chép võ công.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :
- Băng nhi, đừng lý gì đến họ, để mặc họ nói gì thì nói.
Bách Lý Băng vẻ mặt buồn rầu thở dài nói :
- Tiểu muội làm hại đại ca rồi. Hỡi ơi, biết thế này thì để cho đại ca lấy thanh đoản kiếm hay hơn.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
- Không sao đâu.
Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào chú ý lắng tai nhưng hai người nói nhỏ quá nên chẳng nghe thấy gì. Kim Hoa phu nhân từ nãy tới giờ chưa nói đột nhiên mở miệng :
- Đại trang chúa! Còn hai nơi có cửa sắt đóng chặt chưa mở ra. Ta hãy đi coi xem, chắc trong đó cũng có di vật của mấy đại cao thủ ngày trước.
Thẩm Mộc Phong gật đầu đáp :
- Phu nhân nói phải lắm.
Rồi hắn lớn tiếng hỏi :
- Vũ Văn huynh! Còn hai căn thạch thất cửa sắt đóng chặt có nên mở coi không?
Vũ Văn Hàn Đào từ từ đứng dậy đáp :
- Tại hạ đã có thanh bảo kiếm, vậy xin đại lao cho các vị.
Thẩm Mộc Phong theo sát bên lão hỏi :
- Có cần tại hạ giúp đỡ không?
Vũ Văn Hàn Đào cười mát đáp :
- Tại hạ tưởng tiến về phía trước nhưng chưa hiểu có thông rỗng chăng. Vậy sau khi mở hai cánh cửa sắt coi rồi sẽ vào sâu coi.
Vũ Văn Hàn Đào rảo bước tới cánh cửa sắt thứ hai. Lão vung đoản kiếm lên chặt khóa mở được ngaỵ Lão chú ý nhìn vào thì thấy trong phòng có một cái giường đá cùng một kiểu như gian thạch thất trước. Trên giường đá đặt một bình ngọc vừa cao vừa lớn, ngoài cái bình ngọc không còn thứ gì. Thẩm Mộc Phong quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi bước vào. Hắn thò tay với lấy bình ngọc cúi đầu ngó vào thì thấy bên trong đặt một con cá chép bằng ngọc trắng toát. Hắn cầm bình ngọc ra hỏi :
- Vũ Văn huynh! Bình ngọc và cá ngọc kể là một thứ hay hai thứ?
Vũ Văn Hàn Đào thò tay vào bình móc con cá ngọc ra coi. Đột nhiên lão biến sắc, nhưng chỉ thoáng qua đã trở lại trầm tĩnh. Lão đáp :
- Cái bình ngọc này dùng để đựng cá ngọc thì dĩ nhiên chỉ là một vật.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Con cá ngọc này có trân quí lắm không?
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
- Tại hạ không hiểu lai lịch con cá ngọc. Thẩm đại trang chúa kiến thức quảng bác có biết đầu đuôi thế nào không?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Tại hạ tuy chưa hiểu lai lịch cá ngọc nhưng cũng đoán không phải vật tầm thường. Những đồ cổ ngoạn, ngọc khí của mười đại cao thủ đem vào cung cấm dĩ nhiên là những vật đáng giá.
Vũ Văn Hàn Đào nói theo :
- Đại trang chúa nói phải lắm. Con cá ngọc này không phải tầm thường.
Lão ngừng một chút rồi tiếp :
- Nhưng nó bất quá là một thứ mỹ ngọc điêu khắc tỉ mỉ để làm đồ chơi mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu đứng bàng quan chú ý đến từng cử động của Vũ Văn Hàn Đào. Lúc lão trông thấy con cá ngọc lộ vẻ kinh dị đã lọt vào mắt chàng. Bây giờ lão tỏ vẻ hững hờ nhưng thực ra lão biết rõ lai lịch con cá ngọc mà không chịu nói, tất bên trong có điều chi ngoắt ngoéo. Nếu lần này chàng lại thắng cuộc thì nhất định lấy con cá ngọc. Lại nghe Thẩm Mộc Phong nói :
- Bình ngọc và cá ngọc để Vũ Văn huynh quản thủ.
Hắn đưa cả bình lẫn cá vào tay Vũ Văn Hàn Đào. Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Còn một gian thạch thất nữa.
Kim Hoa phu nhân hỏi :
- Đại trang chúa! Đại trang chúa đã không muốn lấy cái bình thì giao cho bản nhân được chăng?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Được!
Rồi hắn cầm đưa cho mụ. Kim Hoa phu nhân đón lấy bình ngọc, Vũ Văn Hàn Đào đã vung kiếm chặt gãy khóa ở cánh cửa sắt kia. Mọi người chú ý nhìn vào thấy trên giường đá đặt một cái đỉnh cổ nhỏ đen sì, cao chừng một thước, rộng độ năm tấc.
/124
|