Lương Tiểu Nhạc không nói thanh niên tốt là phải ngũ giảng tứ mỹ*, nhưng phải tuân thủ nội quy kỷ luật nơi làm việc, không đến muộn không về trễ, không bỏ bê , không nề hà trong công việc, thế nhưng sau khi trải qua ngày hôm qua cô cảm nhận được ác ý thâm sâu của cú nháy mắt lúc sáng.
(Ngũ giảng: Nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, giảng đạo đức
Tứ mỹ: Tâm linh đẹp, tiếng nói hay, hành động đẹp, hoàn cảnh tốt)
Sáng sớm Lương Tiểu Nhạc vừa thức dậy, toàn bộ thân thể đều kêu gào không muốn đi làm, không muốn đi làm, không muốn đi làm, chuyện quan trọng nghĩ ba lần! Nhưng cô còn ăn nhờ ở đậu nhà ba mẹ, không nhà không xe không vốn liếng, ba cái không của đời người, Lương Tiểu Nhạc so sánh tỉ mỉ một chút, nếu bỏ bê công việc thì sẽ bị người lớn trong nhà tàn phá lỗ tai và đầu óc, mà đi làm thì khả năng sẽ gặp phải Tống Nhu, hai cái so sánh với nhau cho kết quả là vẫn đi làm, ở nhà khẳng định sẽ bị mẹ già điểm danh, mà đi làm thì không nhất định sẽ gặp phải Tống Nhu. Lương Tiểu Nhạc quyết đoán thẳng đứng dậy, mặc quần áo, rửa mặt, ăn sáng, xách giỏ đi làm, làm một mạch. Chờ tinh thần phục hồi lại thì đã đứng trước cửa thang máy ở tòa soạn.
Trong tiểu thuyết thường viết như sau, cặp nhân vật chính thường không muốn gặp mặt nhau, tác giả sẽ thay bọn họ viết tình huống gặp mặt, không gặp mặt làm sao có nội dung viết tình huống xung đột, tình tiết làm sao phát triển! Cho nên không thể tha, ai mạnh người đó thắng!
Kỳ thực chuyện là như này. Lương Tiểu Nhạc đứng trước cửa thang máy gặp Tống Nhu nhưng đồng thời cũng gặp Phượng Tiêu Tiêu cùng một nam trưởng phòng. Hiển nhiên, quá nhiều nam trưởng phòng đối mặt với Tống Nhu dịu dàng dễ gần và tổng giám đốc Phượng Tiêu Tiêu thần kinh bá đạo thì có khuynh hướng xum xoe với Tống Nhu hơn, người ta lại không thiếu tiền nên mới không thích cái cô Phượng thiết bản kia đâu. Vì vậy, nội tâm phong phú giãy dụa mạnh mẽ và Lương Tiểu Nhạc xây dựng tâm lý căn bản không muốn có cơ hội xung đột chính diện cùng Tống Nhu, người ta cho một cái gật đầu cùng một ánh mắt rồi vào trong thang máy, còn lại Lương Tiểu Nhạc thì đang dùng ánh mắt thù hằn chém giết nam trưởng phòng, trù hắn một tuần không thể đại tiện.
Vốn vậy thôi, tốt đẹp chính là điều đi đến đâu cũng tỏa sáng, bạn không quý trọng thì sau này sẽ không có.
Hiện tại Lương Tiểu Nhạc nghĩ gặp lại Tống Nhu thì cùng nhau ôn chuyện cũng tốt, cô không muốn gặp mặt chỉ là quen biết thoáng qua. Nếu không nói mọi người thường có tâm lý sợ bị coi thường, hôm qua Tống Nhu người ta muốn cùng cô ngồi tâm sự, người ta nhìn cô với đôi mắt thâm tình nhưng bản thân Lương Tiểu Nhạc cô lại không muốn đối mặt mà chạy trối chết, hôm nay nhìn người ta ở phía trước tốt đẹp lại động tâm đổi ý, muốn đi đến phía trước, nào có chuyện tốt như vậy. Hôm nay Tống Nhu nguyên một ngày đều ở cùng Phượng Tiêu Tiêu và mấy trưởng phòng trẻ tuổi họp bàn phương hướng phát triển tạp chí trong tương lai, đến phòng làm việc cũng là vội vã tới, Lương Tiểu Nhạc gặp mặt một lần duy nhất chính là ở cửa tòa soạn, nhìn nam trưởng phòng không biết đảm nhiệm khâu nào đi theo Tống Nhu, nhưng anh ta luôn luôn trước sau săn sóc đàn chị là ý gì đây, đàn chị sẽ không coi trọng mi đâu!
Sau khi tan tầm, Lương Tiểu Nhạc lại chán ngán thất vọng về tới nhà, chỉ có điều hôm nay không có cục cưng Hề Hề.
Ngày thứ hai, Lương Tiểu Nhạc đi sớm hơn, đứng trước cửa thang máy nhìn xung quanh, tay để như thỏ. Quả nhiên lại thấy Tống Nhu, lần này thiên thời địa lợi, không có Phượng Tiêu Tiêu, không có nam trưởng phòng, chỉ có thang máy lý đã chật ních người, Tống Nhu gật đầu bắt chuyện với Lương Tiểu Nhạc rồi cất bước vào thang máy, tuy rằng buồn bực vì sao Lương Tiểu Nhạc không vào thang máy thế nhưng nhưng chưa từng có hỏi qua, xấu hổ ngày hôm trước vẫn quanh quẩn trong đầu như cũ, hoàn cảnh phức tạp này của cuộc sống lại càng không phải là nơi để nói chuyện với nhau. Lúc thang máy sắp khép lại, Lương Tiểu Nhạc nhấc chân đưa tay ngăn cản thang máy, một hơi túm lấy Tống Nhu.
Cái tình huống gì đây? Tống Nhu hỏi, mọi người hỏi.
“Nhiều người lắm, ra bớt bên ngoài đi” Lương Tiểu Nhạc nhăn nhó, ây, người lại quá nhiều, cũng không có người chen chúc với tâm phúc bên cạnh bà chủ đâu, kỹ xảo của em gái này chưa cao!
“Được” ây, cô dịu dàng ngượng ngùng thế kia không làm ... hình tượng ngự tỷ của cô thất vọng sao? !
Được rồi, phát triển quá nhanh, nới đất cho đủ số.
Lương Tiểu Nhạc khẩn trương lớ ngớ như gặp mối tình đầu, muốn mở miệng lại không biết nói từ đâu, ánh mắt tán loạn, thấy bàn tay trắng nõn thon dài của Tống Nhu không đeo bất kỳ phụ kiện nào, thốt lên: “Đàn chị, chị không có bạn trai?”
Tống Nhu bị thanh âm đột nhiên phát ra của cô làm cho hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại đáp: “Không có”
Lương Tiểu Nhạc nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, mặt mày rạng rỡ, không khí vui vẻ thắng mùa thu. Tống Nhu thấy Lương Tiểu Nhu tính tình trẻ con, vui mừng cũng đều hiện ra trên mặt, bản thân chưa phát giác nở nụ cười chiều chuộng: “Còn em?”
“Em, em đương nhiên cũng không có, em là độc thân, vẫn độc thân”
“Em...” không đợi Lương Tiểu Nhạc nói xong thang máy đã xuống tới, hai cô bị đám người phía sau vây quanh ép vào thang máy.
Hai người bị chen đến tận cùng bên trong, Tống Nhu nhìn Lương Tiểu Nhạc, không chờ cô nói xong, Lương Tiểu Nhạc che chở để Tống Nhu không bị chen lấn, cúi đầu ở bên tai cô ấy nhẹ giọng nói: “Trưa nay cùng nhau đi ăn nha”
Tống Nhu mỉm cười “Được” Đăng bởi: admin
(Ngũ giảng: Nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, giảng đạo đức
Tứ mỹ: Tâm linh đẹp, tiếng nói hay, hành động đẹp, hoàn cảnh tốt)
Sáng sớm Lương Tiểu Nhạc vừa thức dậy, toàn bộ thân thể đều kêu gào không muốn đi làm, không muốn đi làm, không muốn đi làm, chuyện quan trọng nghĩ ba lần! Nhưng cô còn ăn nhờ ở đậu nhà ba mẹ, không nhà không xe không vốn liếng, ba cái không của đời người, Lương Tiểu Nhạc so sánh tỉ mỉ một chút, nếu bỏ bê công việc thì sẽ bị người lớn trong nhà tàn phá lỗ tai và đầu óc, mà đi làm thì khả năng sẽ gặp phải Tống Nhu, hai cái so sánh với nhau cho kết quả là vẫn đi làm, ở nhà khẳng định sẽ bị mẹ già điểm danh, mà đi làm thì không nhất định sẽ gặp phải Tống Nhu. Lương Tiểu Nhạc quyết đoán thẳng đứng dậy, mặc quần áo, rửa mặt, ăn sáng, xách giỏ đi làm, làm một mạch. Chờ tinh thần phục hồi lại thì đã đứng trước cửa thang máy ở tòa soạn.
Trong tiểu thuyết thường viết như sau, cặp nhân vật chính thường không muốn gặp mặt nhau, tác giả sẽ thay bọn họ viết tình huống gặp mặt, không gặp mặt làm sao có nội dung viết tình huống xung đột, tình tiết làm sao phát triển! Cho nên không thể tha, ai mạnh người đó thắng!
Kỳ thực chuyện là như này. Lương Tiểu Nhạc đứng trước cửa thang máy gặp Tống Nhu nhưng đồng thời cũng gặp Phượng Tiêu Tiêu cùng một nam trưởng phòng. Hiển nhiên, quá nhiều nam trưởng phòng đối mặt với Tống Nhu dịu dàng dễ gần và tổng giám đốc Phượng Tiêu Tiêu thần kinh bá đạo thì có khuynh hướng xum xoe với Tống Nhu hơn, người ta lại không thiếu tiền nên mới không thích cái cô Phượng thiết bản kia đâu. Vì vậy, nội tâm phong phú giãy dụa mạnh mẽ và Lương Tiểu Nhạc xây dựng tâm lý căn bản không muốn có cơ hội xung đột chính diện cùng Tống Nhu, người ta cho một cái gật đầu cùng một ánh mắt rồi vào trong thang máy, còn lại Lương Tiểu Nhạc thì đang dùng ánh mắt thù hằn chém giết nam trưởng phòng, trù hắn một tuần không thể đại tiện.
Vốn vậy thôi, tốt đẹp chính là điều đi đến đâu cũng tỏa sáng, bạn không quý trọng thì sau này sẽ không có.
Hiện tại Lương Tiểu Nhạc nghĩ gặp lại Tống Nhu thì cùng nhau ôn chuyện cũng tốt, cô không muốn gặp mặt chỉ là quen biết thoáng qua. Nếu không nói mọi người thường có tâm lý sợ bị coi thường, hôm qua Tống Nhu người ta muốn cùng cô ngồi tâm sự, người ta nhìn cô với đôi mắt thâm tình nhưng bản thân Lương Tiểu Nhạc cô lại không muốn đối mặt mà chạy trối chết, hôm nay nhìn người ta ở phía trước tốt đẹp lại động tâm đổi ý, muốn đi đến phía trước, nào có chuyện tốt như vậy. Hôm nay Tống Nhu nguyên một ngày đều ở cùng Phượng Tiêu Tiêu và mấy trưởng phòng trẻ tuổi họp bàn phương hướng phát triển tạp chí trong tương lai, đến phòng làm việc cũng là vội vã tới, Lương Tiểu Nhạc gặp mặt một lần duy nhất chính là ở cửa tòa soạn, nhìn nam trưởng phòng không biết đảm nhiệm khâu nào đi theo Tống Nhu, nhưng anh ta luôn luôn trước sau săn sóc đàn chị là ý gì đây, đàn chị sẽ không coi trọng mi đâu!
Sau khi tan tầm, Lương Tiểu Nhạc lại chán ngán thất vọng về tới nhà, chỉ có điều hôm nay không có cục cưng Hề Hề.
Ngày thứ hai, Lương Tiểu Nhạc đi sớm hơn, đứng trước cửa thang máy nhìn xung quanh, tay để như thỏ. Quả nhiên lại thấy Tống Nhu, lần này thiên thời địa lợi, không có Phượng Tiêu Tiêu, không có nam trưởng phòng, chỉ có thang máy lý đã chật ních người, Tống Nhu gật đầu bắt chuyện với Lương Tiểu Nhạc rồi cất bước vào thang máy, tuy rằng buồn bực vì sao Lương Tiểu Nhạc không vào thang máy thế nhưng nhưng chưa từng có hỏi qua, xấu hổ ngày hôm trước vẫn quanh quẩn trong đầu như cũ, hoàn cảnh phức tạp này của cuộc sống lại càng không phải là nơi để nói chuyện với nhau. Lúc thang máy sắp khép lại, Lương Tiểu Nhạc nhấc chân đưa tay ngăn cản thang máy, một hơi túm lấy Tống Nhu.
Cái tình huống gì đây? Tống Nhu hỏi, mọi người hỏi.
“Nhiều người lắm, ra bớt bên ngoài đi” Lương Tiểu Nhạc nhăn nhó, ây, người lại quá nhiều, cũng không có người chen chúc với tâm phúc bên cạnh bà chủ đâu, kỹ xảo của em gái này chưa cao!
“Được” ây, cô dịu dàng ngượng ngùng thế kia không làm ... hình tượng ngự tỷ của cô thất vọng sao? !
Được rồi, phát triển quá nhanh, nới đất cho đủ số.
Lương Tiểu Nhạc khẩn trương lớ ngớ như gặp mối tình đầu, muốn mở miệng lại không biết nói từ đâu, ánh mắt tán loạn, thấy bàn tay trắng nõn thon dài của Tống Nhu không đeo bất kỳ phụ kiện nào, thốt lên: “Đàn chị, chị không có bạn trai?”
Tống Nhu bị thanh âm đột nhiên phát ra của cô làm cho hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại đáp: “Không có”
Lương Tiểu Nhạc nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, mặt mày rạng rỡ, không khí vui vẻ thắng mùa thu. Tống Nhu thấy Lương Tiểu Nhu tính tình trẻ con, vui mừng cũng đều hiện ra trên mặt, bản thân chưa phát giác nở nụ cười chiều chuộng: “Còn em?”
“Em, em đương nhiên cũng không có, em là độc thân, vẫn độc thân”
“Em...” không đợi Lương Tiểu Nhạc nói xong thang máy đã xuống tới, hai cô bị đám người phía sau vây quanh ép vào thang máy.
Hai người bị chen đến tận cùng bên trong, Tống Nhu nhìn Lương Tiểu Nhạc, không chờ cô nói xong, Lương Tiểu Nhạc che chở để Tống Nhu không bị chen lấn, cúi đầu ở bên tai cô ấy nhẹ giọng nói: “Trưa nay cùng nhau đi ăn nha”
Tống Nhu mỉm cười “Được” Đăng bởi: admin
/24
|