Từ cửa hàng trang phục bước ra,Vũ Duyệt thay nam trang chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vũ Kiệt, đi tới phía trước, hướng tới mục tiêu là thanh lâu. Lạc Minh Hiên bất đắc dĩ đi theo phía sau bọn họ, cho dù trong lòng vạn phần không cam nguyện, nhưng hắn vẫn phải nhận mệnh đi theo Vũ Duyệt, đi đến nơi mà hắn cho rằng dơ bẩn không chịu nổi.
“A! Công tử đi mấy người vậy ạ?” Vừa vào cửa, một tú bà trang điểm lòe loẹt xuất hiện ở cửa đón khách. Vũ Duyệt không dấu vết tránh xa tú bà, trời ạ, mùi son phấn trên người tú bà làm cho nàng có cảm giác hít thở không thông. “Ba người.” Vũ Duyệt không quay đầu lại nói. Lão bà này, sợ rằng chỉ cần nàng liếc thêm chút nữa thôi là sẽ giảm mất 5 năm tuổi thọ ! “Vị công tử này, nơi này của chúng ta là nơi dành cho nam nhân mua vui tìm hoan, nhưng vị này…” Tú bà khóe miệng run rẩy nhìn thân ảnh nhỏ bé của Vũ Kiệt. Nơi đây là kỹ viện, là nơi cho các vị khách gia uống rượu, không phải nơi dỗ trẻ em! Bọn họ chắc không phải là đi nhầm địa điểm chứ ? Hai đại nam nhân đến thanh lâu cũng là việc bình thường, nhưng lại mang theo đứa nhỏ, điều này làm sao bảo các nàng chịu nổi? Nơi này có giống nơi trông trẻ không ? “Ôi, vị ma ma này, không dối gạt ngươi, cháu ngoại của bản công tử lâu nay vẫn luôn bám dính lấy ta, không cho hắn đi theo, hắn liền khóc không ngừng, ngươi cũng biết đấy, nam nhân cả mà, cũng có nhu cầu kia, về phần hắn, cũng chỉ có thể mang theo, chẳng nhẽ lại đem hắn ném trên đường ?” Vũ Duyệt vẻ mặt gượng gạo quay về phía tú bà, thuận miệng nói mấy câu, dù sao trước tiên nên tìm một chỗ đem bảo bối an trí cho tốt. Nàng hoàn toàn không chịu nổi hương vị trên người nữ nhân này nữa rồi. “Công tử nói rất đúng, chỉ là chúng ta cũng là người mở cửa buôn bán, ngươi nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trong mắt tú bà hiện lên một tia khôn khéo, vị công tử này vừa thấy đã biết không phải là phàm nhân, nếu không kiếm chút đỉnh, quả thực phải xin lỗi chính mình. “Ma ma nói cũng đúng, hay là như thế này, ngươi cho hắn một phòng, sau đó tìm hai tiểu cô nương chơi cùng với hắn, như vậy hắn mới có thể ngoan ngoãn một chút, chúng ta cũng có thể chơi đùa tận hứng.” Một thỏi bạc lớn đột nhiên xuất hiện trong tay Vũ Duyệt, nàng đùa nghịch thỏi bạc trong tay, cũng nhìn chằm chằm vào phản ứng của tú bà. “A~ Xem công tử nói kìa, chúng ta mở cửa buôn bán, làm sao có thể đem bạc tới tay lại ném ra bên ngoài ?” Tú bà “thản nhiên” cười, làm cho Vũ Duyệt nhất thời liền nổi da gà toàn thân. Lão bà này thật quá khủng bố! Nàng tuyệt đối sẽ không dùng son bột nước! Vũ Duyệt lại một lần nữa kiên định với ý niệm của bản thân. “Tiểu công tử, đến đây nào, ma ma mang ngươi đến bên kia chơi, để cho vài vị tỷ tỷ xinh chơi cùng ngươi được không?” Nhìn khuôn mặt Vũ Kiệt nhỏ nhắn đáng yêu, tú bà cười tủm tỉm hỏi. Đứa nhỏ này vừa nhìn thấy đã biết ngay khi hắn lớn lên tuyệt đối sẽ là một mỹ nam tử! Nếu có thể trở thành “người chăm sóc” đứa nhỏ này, nàng nhất định có thể kiếm lớn. Đương nhiên, nàng chỉ có thể nghĩ như vậy, hai vị công tử kia thoạt nhìn phi thường phú quý, nàng cũng không có gan đánh chủ ý này với đứa nhỏ. “Hảo, bà bà, vậy ngươi cùng chơi với ta được không ?” Vũ Kiệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, mặt mày loan loan. Không cần nói cũng biết có bao nhiêu đáng yêu. “Bà bà?” Khóe miệng tú bà nhịn không được co rút, nàng hiện tại mới chỉ có ba mươi tuổi, cư nhiên đã bị xếp vào hàng ngũ bà bà ? Tiểu quỷ này thật đáng đánh đòn! Nhưng nhìn vẻ mặt hắn vô tội, nếu nàng thật sự so đó với hắn, chẳng phải là lấy đại khi tiểu sao ? Hơn nữa thanh âm của hắn hình như là phát ra từ nội tâm, chẳng lẽ nàng đã lớn tuổi nên nhan sắc kém đi, hoa tàn ít bướm sao? Nhìn các cô nương diễm lệ trong thanh lâu, tú bà lần đầu tiên cảm thấy nàng đã già đi. “Đúng vậy, bà bà, ngươi muốn chơi cùng Vũ Kiệt không ? Kiệt nhi rất thích bà bà!” Mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, phi thường kích thích lên tình mẫu tử ấm áp trong nữ nhân, đáng tiếc, nữ nhân trước mắt này sợ nhất là người khác nói nàng già đi, thứ kiếm cơm của các nàng chính là thanh xuân, nếu già đi, vậy thì chỉ có thể tự sinh tự diệt. Mà Vũ Kiệt cứ hết câu này đến câu nọ gọi bà bà, điều này làm cho nàng sao có thể chịu được ? “Tiểu công tử, ta còn có chuyện, ngươi cùng các vị tỷ tỷ chơi đi!” Tú bà vẫy tay một cái liền có ba tiểu cô nương đi tới, đem Vũ Kiệt đi vào một căn phòng khác.. “Duyệt Duyệt, nàng muốn làm gì vậy?” Lạc Minh Hiên bất mãn nhìn Vũ Duyệt, nàng sao có thể yên tâm về những người đó như vậy ? Nếu các nàng làm thương tổn đến con thì phải làm sao bây giờ ? “Yên tâm. Bảo bối sẽ không việc gì, cho dù là gặp chuyện không may, phải lo lắng cũng chỉ có thể là những người đó!” Tính tình của Vũ Kiệt, Vũ Duyệt còn không hiểu sao ? Nàng muốn chơi đùa, đương nhiên cũng phải để cho Vũ Kiệt một không gian mà chơi. Thế này gọi là “có phúc cùng hưởng” thôi! “Ôi, hai vị công tử lần đầu tiên đến nơi này của chúng ta phải không ?” Tú bà vừa đi, một cô nương trang điểm lòe loẹt đã tiến lại, nàng cầm khăn thơm trong tay vung vẩy đến hướng Vũ Duyệt, làm cho Vũ Duyệt cảm thấy tí nữa thì tắt thở ! “Khụ khụ khụ…” Thật nồng a! “Công tử ngươi làm sao vậy?” Nàng kia vừa thấy Vũ Duyệt ho khan, kích động đi tới. Vị công tử này, tuy rằng thoạt nhìn yếu nhược một chút, nhưng lớn lên vẫn rất tuấn tú, nếu có thể được phục vụ dưới thân công tử, để nàng hầu hạ chăm sóc, nàng rất nguyện ý. Trong lúc bất tri bất giác, Vũ Duyệt liền nghĩ ra cách đối phó. “Cô nương, ngượng ngùng rồi, gần đây tại hạ có bị cảm phong hàn, có chút không khoẻ, mong rằng cô nương thứ lỗi!” Lời nói tao nhã, khí chất hơn người, càng làm cho nữ tử trước mắt mê muội mất hồn. “Công tử, thản thể của người vẫn là quan trọng nhất, người còn khách khí như vậy làm gì ?” Đáng tiếc, một cực phẩm công tử, chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật sự làm cho người ta tiếc hận a. Tầm mắt nữ tử không khỏi bay tới Lạc Minh Hiên bên cạnh Vũ Duyệt, ân, vị công tử này cũng rất anh tuấn, vừa rồi vị kia có chút cảm giác văn nhược, mà hắn lại là bộ dáng oai hùng hữu lực, hai tròng mắt khí phách, đủ để nữ nhân cả thiên hạ muốn trầm luân trong đó. Nữ nhân thanh lâu, quả nhiên đều là như vậy, một người không được, lại nhanh chóng dời mục tiêu, nhìn ánh mắt sói già của nàng nhìn Lạc Minh Hiên, tâm tình Vũ Duyệt rất khó chịu, hừ, nữ nhân đáng chết này, ngay cả nam nhân của nàng cũng dám mơ ước! Được rồi, nàng thừa nhận bản thân có chút không đúng, một bên nàng không muốn thừa nhận Lạc Minh Hiên, một bên lại đem hắn coi là vật sở hữu của mình , nói thật, nàng có chút khinh bỉ bản thân . Bất quá, đây chính là thói hư tật xấu của con người, nàng đối với vấn đề này cũng không biết nói gì luôn.. May mắn, quan hệ hiện tại của nàng cùng với Lạc Minh Hiên xem ra đã có thể coi là trong sáng, nếu không chẳng phải nàng sẽ buồn bực đến chết sao ? “Cô nương, chúng ta muốn nghe một tiểu khúc, không biết vị cô nương nào có tài nghệ tốt không?” Vũ Duyệt không muốn để nữ nhân kia tiếp tục nhìn đắm đuối Lạc Minh Hiên, liền nói sang chuyện khác.
“A! Công tử đi mấy người vậy ạ?” Vừa vào cửa, một tú bà trang điểm lòe loẹt xuất hiện ở cửa đón khách. Vũ Duyệt không dấu vết tránh xa tú bà, trời ạ, mùi son phấn trên người tú bà làm cho nàng có cảm giác hít thở không thông. “Ba người.” Vũ Duyệt không quay đầu lại nói. Lão bà này, sợ rằng chỉ cần nàng liếc thêm chút nữa thôi là sẽ giảm mất 5 năm tuổi thọ ! “Vị công tử này, nơi này của chúng ta là nơi dành cho nam nhân mua vui tìm hoan, nhưng vị này…” Tú bà khóe miệng run rẩy nhìn thân ảnh nhỏ bé của Vũ Kiệt. Nơi đây là kỹ viện, là nơi cho các vị khách gia uống rượu, không phải nơi dỗ trẻ em! Bọn họ chắc không phải là đi nhầm địa điểm chứ ? Hai đại nam nhân đến thanh lâu cũng là việc bình thường, nhưng lại mang theo đứa nhỏ, điều này làm sao bảo các nàng chịu nổi? Nơi này có giống nơi trông trẻ không ? “Ôi, vị ma ma này, không dối gạt ngươi, cháu ngoại của bản công tử lâu nay vẫn luôn bám dính lấy ta, không cho hắn đi theo, hắn liền khóc không ngừng, ngươi cũng biết đấy, nam nhân cả mà, cũng có nhu cầu kia, về phần hắn, cũng chỉ có thể mang theo, chẳng nhẽ lại đem hắn ném trên đường ?” Vũ Duyệt vẻ mặt gượng gạo quay về phía tú bà, thuận miệng nói mấy câu, dù sao trước tiên nên tìm một chỗ đem bảo bối an trí cho tốt. Nàng hoàn toàn không chịu nổi hương vị trên người nữ nhân này nữa rồi. “Công tử nói rất đúng, chỉ là chúng ta cũng là người mở cửa buôn bán, ngươi nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trong mắt tú bà hiện lên một tia khôn khéo, vị công tử này vừa thấy đã biết không phải là phàm nhân, nếu không kiếm chút đỉnh, quả thực phải xin lỗi chính mình. “Ma ma nói cũng đúng, hay là như thế này, ngươi cho hắn một phòng, sau đó tìm hai tiểu cô nương chơi cùng với hắn, như vậy hắn mới có thể ngoan ngoãn một chút, chúng ta cũng có thể chơi đùa tận hứng.” Một thỏi bạc lớn đột nhiên xuất hiện trong tay Vũ Duyệt, nàng đùa nghịch thỏi bạc trong tay, cũng nhìn chằm chằm vào phản ứng của tú bà. “A~ Xem công tử nói kìa, chúng ta mở cửa buôn bán, làm sao có thể đem bạc tới tay lại ném ra bên ngoài ?” Tú bà “thản nhiên” cười, làm cho Vũ Duyệt nhất thời liền nổi da gà toàn thân. Lão bà này thật quá khủng bố! Nàng tuyệt đối sẽ không dùng son bột nước! Vũ Duyệt lại một lần nữa kiên định với ý niệm của bản thân. “Tiểu công tử, đến đây nào, ma ma mang ngươi đến bên kia chơi, để cho vài vị tỷ tỷ xinh chơi cùng ngươi được không?” Nhìn khuôn mặt Vũ Kiệt nhỏ nhắn đáng yêu, tú bà cười tủm tỉm hỏi. Đứa nhỏ này vừa nhìn thấy đã biết ngay khi hắn lớn lên tuyệt đối sẽ là một mỹ nam tử! Nếu có thể trở thành “người chăm sóc” đứa nhỏ này, nàng nhất định có thể kiếm lớn. Đương nhiên, nàng chỉ có thể nghĩ như vậy, hai vị công tử kia thoạt nhìn phi thường phú quý, nàng cũng không có gan đánh chủ ý này với đứa nhỏ. “Hảo, bà bà, vậy ngươi cùng chơi với ta được không ?” Vũ Kiệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, mặt mày loan loan. Không cần nói cũng biết có bao nhiêu đáng yêu. “Bà bà?” Khóe miệng tú bà nhịn không được co rút, nàng hiện tại mới chỉ có ba mươi tuổi, cư nhiên đã bị xếp vào hàng ngũ bà bà ? Tiểu quỷ này thật đáng đánh đòn! Nhưng nhìn vẻ mặt hắn vô tội, nếu nàng thật sự so đó với hắn, chẳng phải là lấy đại khi tiểu sao ? Hơn nữa thanh âm của hắn hình như là phát ra từ nội tâm, chẳng lẽ nàng đã lớn tuổi nên nhan sắc kém đi, hoa tàn ít bướm sao? Nhìn các cô nương diễm lệ trong thanh lâu, tú bà lần đầu tiên cảm thấy nàng đã già đi. “Đúng vậy, bà bà, ngươi muốn chơi cùng Vũ Kiệt không ? Kiệt nhi rất thích bà bà!” Mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, phi thường kích thích lên tình mẫu tử ấm áp trong nữ nhân, đáng tiếc, nữ nhân trước mắt này sợ nhất là người khác nói nàng già đi, thứ kiếm cơm của các nàng chính là thanh xuân, nếu già đi, vậy thì chỉ có thể tự sinh tự diệt. Mà Vũ Kiệt cứ hết câu này đến câu nọ gọi bà bà, điều này làm cho nàng sao có thể chịu được ? “Tiểu công tử, ta còn có chuyện, ngươi cùng các vị tỷ tỷ chơi đi!” Tú bà vẫy tay một cái liền có ba tiểu cô nương đi tới, đem Vũ Kiệt đi vào một căn phòng khác.. “Duyệt Duyệt, nàng muốn làm gì vậy?” Lạc Minh Hiên bất mãn nhìn Vũ Duyệt, nàng sao có thể yên tâm về những người đó như vậy ? Nếu các nàng làm thương tổn đến con thì phải làm sao bây giờ ? “Yên tâm. Bảo bối sẽ không việc gì, cho dù là gặp chuyện không may, phải lo lắng cũng chỉ có thể là những người đó!” Tính tình của Vũ Kiệt, Vũ Duyệt còn không hiểu sao ? Nàng muốn chơi đùa, đương nhiên cũng phải để cho Vũ Kiệt một không gian mà chơi. Thế này gọi là “có phúc cùng hưởng” thôi! “Ôi, hai vị công tử lần đầu tiên đến nơi này của chúng ta phải không ?” Tú bà vừa đi, một cô nương trang điểm lòe loẹt đã tiến lại, nàng cầm khăn thơm trong tay vung vẩy đến hướng Vũ Duyệt, làm cho Vũ Duyệt cảm thấy tí nữa thì tắt thở ! “Khụ khụ khụ…” Thật nồng a! “Công tử ngươi làm sao vậy?” Nàng kia vừa thấy Vũ Duyệt ho khan, kích động đi tới. Vị công tử này, tuy rằng thoạt nhìn yếu nhược một chút, nhưng lớn lên vẫn rất tuấn tú, nếu có thể được phục vụ dưới thân công tử, để nàng hầu hạ chăm sóc, nàng rất nguyện ý. Trong lúc bất tri bất giác, Vũ Duyệt liền nghĩ ra cách đối phó. “Cô nương, ngượng ngùng rồi, gần đây tại hạ có bị cảm phong hàn, có chút không khoẻ, mong rằng cô nương thứ lỗi!” Lời nói tao nhã, khí chất hơn người, càng làm cho nữ tử trước mắt mê muội mất hồn. “Công tử, thản thể của người vẫn là quan trọng nhất, người còn khách khí như vậy làm gì ?” Đáng tiếc, một cực phẩm công tử, chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật sự làm cho người ta tiếc hận a. Tầm mắt nữ tử không khỏi bay tới Lạc Minh Hiên bên cạnh Vũ Duyệt, ân, vị công tử này cũng rất anh tuấn, vừa rồi vị kia có chút cảm giác văn nhược, mà hắn lại là bộ dáng oai hùng hữu lực, hai tròng mắt khí phách, đủ để nữ nhân cả thiên hạ muốn trầm luân trong đó. Nữ nhân thanh lâu, quả nhiên đều là như vậy, một người không được, lại nhanh chóng dời mục tiêu, nhìn ánh mắt sói già của nàng nhìn Lạc Minh Hiên, tâm tình Vũ Duyệt rất khó chịu, hừ, nữ nhân đáng chết này, ngay cả nam nhân của nàng cũng dám mơ ước! Được rồi, nàng thừa nhận bản thân có chút không đúng, một bên nàng không muốn thừa nhận Lạc Minh Hiên, một bên lại đem hắn coi là vật sở hữu của mình , nói thật, nàng có chút khinh bỉ bản thân . Bất quá, đây chính là thói hư tật xấu của con người, nàng đối với vấn đề này cũng không biết nói gì luôn.. May mắn, quan hệ hiện tại của nàng cùng với Lạc Minh Hiên xem ra đã có thể coi là trong sáng, nếu không chẳng phải nàng sẽ buồn bực đến chết sao ? “Cô nương, chúng ta muốn nghe một tiểu khúc, không biết vị cô nương nào có tài nghệ tốt không?” Vũ Duyệt không muốn để nữ nhân kia tiếp tục nhìn đắm đuối Lạc Minh Hiên, liền nói sang chuyện khác.
/73
|