“Hừ!” Tùy tiện hất tay áo sang hướng khác, Vũ Duyệt quay đầu đi, không hề để ý tới Lạc Minh Hiên.
Cho dù nàng có chút cảm động, nhưng đừng mơ tưởng chỉ như vậy thôi thì nàng sẽ tha thứ cho hắn !
Nàng cũng có chút tiểu thư đó .
Xoay người rời đi, Vũ Duyệt đi lang thang không mục đích , lẳng lặng tự hỏi bản thân nên làm gì bây giờ.
“Ta nên làm gì bây giờ ?” Lạc Minh Hiên dùng ánh mắt thỉnh giáo nhìn Vũ Kiệt.
“…” Vũ Kiệt thực “tiểu nhân” quay đầu đi không nhìn Lạc Minh Hiên, hắn thực sự không muốn giúp nam nhân này !
“Ngu ngốc, mẹ không nói gì, cũng không đuổi ngươi đi, ngươi chỉ cần mặt dày đi theo là được rồi.” Thật sự không thể chịu được sự ngu dốt của Lạc Minh Hiên, thừa lúc đang đuổi theo Vũ Duyệt, Vũ Kiệt thực “khinh thường”, thực vui sướng quay lại “quở trách” Lạc Minh Hiên.
Nghe vậy, Lạc Minh Hiên tròng mắt sáng ngời, đúng vậy, Duyệt Duyệt hiện tại chỉ là không muốn gặp hắn mà thôi, cho nên hắn nhất định phải cổ gắng lên, phải dùng chính thân phận thật của mình, đem nương tử bắt trở về.
Như vậy ít nhất về sau sẽ không cần phải lo lắng những chuyện không hay xảy ra nữa.
“Mẹ, ngươi đợi ta với ~” Vũ Kiệt chậm rì rì đuổi theo.
“Duyệt Duyệt, nàng đừng tức giận được không?” Lạc Minh Hiên cũng bước nhanh đuổi theo Vũ Duyệt, vẻ mặt u oán nhìn nàng, hi vọng nương tử đại nhân có thể từ bi, đừng trốn tránh hắn nữa .
“Bảo bối, ngươi muốn tới chỗ nào chơi ?” Vũ Duyệt ôm lấy Vũ Kiệt, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
“Ách? Ta cũng không biết nữa.” Hắn thật là một hài tử đáng thương, chẳng biết chút gì về thế giới này, Duyệt Duyệt chẳng lẽ không biết sao ? Hay là nàng quên ?
“Bảo bối, ngươi muốn đến kinh đô Vũ quốc chúng ta chơi không ?” Vũ Duyệt đột nhiên hưng phấn hỏi.
Nói ra cũng thật đáng buồn, nàng đường đường là công chúa Vũ quốc, thế mà lại chẳng biết kinh đô quốc gia mình có hình dáng thế nào, hơn nữa 15 năm sống ở đó cũng thật đáng buồn, không có chút vui vẻ hay hạnh phúc. Quan trọng nhất là, ngay cả bước chân ra khỏi hoàng cung nàng cũng chưa từng !
Nếu so sánh với những nữ chủ xuyên không khác, nàng quả thật đúng là một cô bé lọ lem.
Tuy rằng không có mẹ kế, nhưng mẹ đẻ của nàng cũng chẳng kém gì mẹ kế cả !
“Duyệt Duyệt, nàng thích cái này không ?” Lạc Minh Hiên vẻ mặt lấy lòng nhìn Vũ Duyệt, chỉ sợ nàng lại làm mặt lạnh.
“Đây là… đồ chơi làm bằng đường…trong truyền thuyết ?” Vũ Duyệt cảm thấy trên trán mình rõ ràng đang hiện ra vài hắc tuyến.
Nàng đã từng nói nàng muốn ăn đồ chơi làm bằng đường chưa ? Nàng hiện tại đã không còn là tiểu hài tử, không cần người khác dỗ dành!
Vũ Kiệt nhìn Lạc Minh Hiên phía sau, nhịn không được lắc lắc đầu, thật không ngờ, phụ thân này của hắn thoạt nhìn rất khôn khéo, như thế nào thực tế lại ngốc nghếch như vậy ?
“Đúng vậy, đúng vậy, cái này chính là đồ chơi làm bằng đường, Duyệt Duyệt nàng thích không? Nếu nàng thích, chúng ta có thể mua nhiều cái về ăn.” Lạc Minh Hiên cảm thấy lòng hắn đang rất vội vã , thật giống như sợ hãi ai đó đuổi theo vậy.
“…” Vũ Duyệt hoàn toàn không muốn để ý tới Lạc Minh Hiên rồi . Nàng hiện tại hoài nghi, nam nhân này thật là bá đạo Vương gia Lạc Minh Hiên – người đã tìm nàng nhiều năm sao ? Vì sao hắn lại có biến hóa lớn như vậy ?
“Duyệt Duyệt, sao vậy ? Nàng không thích sao ? Được rồi, chúng ta đổi cái khác vậy!” Lạc Minh Hiên hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt ngán ngẩm của Vũ Duyệt, hắn chỉ không ngừng cố gắng, hi vọng có thể làm cho chân mày của Vũ Duyệt giãn ra một chút !
Hắn tin tưởng, chỉ cần qua được cửa ngày, khoảng cách đến ngày hắn ôm mỹ than về không còn xa nữa.
“Bảo bối, ngươi cũng không thể làm cho nam nhân này biến khỏi tầm mắt của ta được sao?” Vũ Duyệt bất đắc dĩ nháy mắt với con mình, nam nhân này quả thực quá lôi thôi !
“Mẹ, ta có thể nói cho ngươi biết, ta hiện tại không thể!” Vũ Kiệt cũng dùng ánh mắt nói cho Vũ Duyệt, nếu như hắn liên thủ cùng với Vũ Duyệt chèn ép phụ thân hắn, nam nhân kia nhất định sẽ sinh ra một chút tâm lý suy sút!
Tuy rằng hắn không muốn người khác đến tranh Duyệt Duyệt với hắn, nhưng đối với hạnh phúc chung thân của Duyệt Duyệt, hắn vẫn rất coi trọng !
Không đúng, là coi trọng nhất !
“Duyệt Duyệt, nàng thấy khối ngọc bội này thế nào?” Lạc Minh Hiên đột nhiên lại chuyển sang một thứ khác, rất khéo đưa đẩy chìa dương chi ngọc bội rất quý hiếm ra trước mặt Vũ Duyệt.
“…” Vũ Duyệt hiện tại ngoại trừ im lặng, cũng không thể làm gì khác.
Nàng đã nói là thích những thứ đem bên người đó soa? Không đúng, cho dù có chút thích , nhưng nàng dễ dàng mắc lừa vậy sao?
“Phụ thân, ngươi có phải là đồ ngốc hay không hả?” Vũ Kiệt rốt cục nhịn không được bạo phát, Lạc Minh Hiên hiện tại thật sự giống như một ngốc tử.
“Con, ngươi…” Lạc Minh Hiên có chút chịu không nổi, con hắn nói thế rốt cuộc là có ý tứ gì ?
“Mẹ, ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi giáo huấn phụ thân, nhìn hắn còn dám xằng bậy hay không!” Không đợi Vũ Duyệt trả lời,. Vũ Kiệt đã kéo Lạc Minh hiên chạy sang một bên.
“Con, ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì?” Lạc Minh Hiên cảm thấy bản thân dường như đã bị vũ nhục , hơn nữa đối phương còn là con của hắn, điều này làm cho hắn rất khó tiếp nhận.
“Phụ thân a, ta nói ngươi ngu ngốc, ngươi quả thật là ngốc hết thuốc chữa!” Vũ Kiệt thực khinh bỉ nhìn Lạc Minh Hiên, nhịn không được quở trách nói.
“Con, ngươi nói cho ta biết, mẹ ngươi rốt cuộc là thích cái gì? Ta rốt cuộc phải làm thế nào ?” Lạc Minh Hiên khó hiểu hỏi, vấn đề này quả thật làm hắn rất đau đầu.
“Phụ thân, ngươi thật sự muốn sống cùng mẹ ta cả đời sao ?” Tuy rằng Lạc Minh Hiên đã sớm hứa hẹn qua, nhưng Vũ Kiệt vẫn nhịn không được lại hỏi một lần nữa, chuyện này không thể qua loa, ngộ nhỡ sai lầm hắn sẽ tự trách bản thân suốt đời.
“Đương nhiên !” Bằng không hắn cố gắng như vậy để làm gì ?
“Con, ngươi có thể giúp ta hay không?” Lạc Minh Hiên vẻ mặt chờ mong nhìn Vũ Kiệt, hi vọng hắn có thể giúp bản thân bày mưu tính kế.
Tuy rằng Vũ Kiệt chỉ là một tiểu hài tử, nhưng hắn tin tưởng, trên thế giới này không ai có thể hiểu biết về Vũ Duyệt bằng Vũ Kiệt.
“Cái này, phụ thân à, ta đã sớm nói với ngươi , ta sẽ không giúp ngươi .” Vũ Kiệt thực vô sỉ nói làm cho Lạc Minh Hiên thật buồn bực, làm người đương nhiên phải thủ tín, mặc kệ là nói với ai!
“…” Vậy hắn kéo mình qua bên này làm gì ?
“Đúng rồi, phụ thân, bình thường nếu muốn biết sở thích của một người, đầu tiên ngươi phải đến hỏi nàng, nếu hỏi như vậy, mới không có những chuyện như vừa rồi xảy ra” Vũ Kiệt lắc lắc đầu nhỏ, trở về bên cạnh Vũ Duyệt.
“…” Hắn trực tiếp đến hỏi ? Đùa hả ? Thế còn gì là kinh hỉ ?
Lạc Minh Hiên thực rối rắm nhìn đôi mẫu tử trước mắt, hắn rốt cuộc phải làm sao bây giờ ?
Quên đi, hắn vẫn nên tự nghĩ biện pháp.
Cho dù nàng có chút cảm động, nhưng đừng mơ tưởng chỉ như vậy thôi thì nàng sẽ tha thứ cho hắn !
Nàng cũng có chút tiểu thư đó .
Xoay người rời đi, Vũ Duyệt đi lang thang không mục đích , lẳng lặng tự hỏi bản thân nên làm gì bây giờ.
“Ta nên làm gì bây giờ ?” Lạc Minh Hiên dùng ánh mắt thỉnh giáo nhìn Vũ Kiệt.
“…” Vũ Kiệt thực “tiểu nhân” quay đầu đi không nhìn Lạc Minh Hiên, hắn thực sự không muốn giúp nam nhân này !
“Ngu ngốc, mẹ không nói gì, cũng không đuổi ngươi đi, ngươi chỉ cần mặt dày đi theo là được rồi.” Thật sự không thể chịu được sự ngu dốt của Lạc Minh Hiên, thừa lúc đang đuổi theo Vũ Duyệt, Vũ Kiệt thực “khinh thường”, thực vui sướng quay lại “quở trách” Lạc Minh Hiên.
Nghe vậy, Lạc Minh Hiên tròng mắt sáng ngời, đúng vậy, Duyệt Duyệt hiện tại chỉ là không muốn gặp hắn mà thôi, cho nên hắn nhất định phải cổ gắng lên, phải dùng chính thân phận thật của mình, đem nương tử bắt trở về.
Như vậy ít nhất về sau sẽ không cần phải lo lắng những chuyện không hay xảy ra nữa.
“Mẹ, ngươi đợi ta với ~” Vũ Kiệt chậm rì rì đuổi theo.
“Duyệt Duyệt, nàng đừng tức giận được không?” Lạc Minh Hiên cũng bước nhanh đuổi theo Vũ Duyệt, vẻ mặt u oán nhìn nàng, hi vọng nương tử đại nhân có thể từ bi, đừng trốn tránh hắn nữa .
“Bảo bối, ngươi muốn tới chỗ nào chơi ?” Vũ Duyệt ôm lấy Vũ Kiệt, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
“Ách? Ta cũng không biết nữa.” Hắn thật là một hài tử đáng thương, chẳng biết chút gì về thế giới này, Duyệt Duyệt chẳng lẽ không biết sao ? Hay là nàng quên ?
“Bảo bối, ngươi muốn đến kinh đô Vũ quốc chúng ta chơi không ?” Vũ Duyệt đột nhiên hưng phấn hỏi.
Nói ra cũng thật đáng buồn, nàng đường đường là công chúa Vũ quốc, thế mà lại chẳng biết kinh đô quốc gia mình có hình dáng thế nào, hơn nữa 15 năm sống ở đó cũng thật đáng buồn, không có chút vui vẻ hay hạnh phúc. Quan trọng nhất là, ngay cả bước chân ra khỏi hoàng cung nàng cũng chưa từng !
Nếu so sánh với những nữ chủ xuyên không khác, nàng quả thật đúng là một cô bé lọ lem.
Tuy rằng không có mẹ kế, nhưng mẹ đẻ của nàng cũng chẳng kém gì mẹ kế cả !
“Duyệt Duyệt, nàng thích cái này không ?” Lạc Minh Hiên vẻ mặt lấy lòng nhìn Vũ Duyệt, chỉ sợ nàng lại làm mặt lạnh.
“Đây là… đồ chơi làm bằng đường…trong truyền thuyết ?” Vũ Duyệt cảm thấy trên trán mình rõ ràng đang hiện ra vài hắc tuyến.
Nàng đã từng nói nàng muốn ăn đồ chơi làm bằng đường chưa ? Nàng hiện tại đã không còn là tiểu hài tử, không cần người khác dỗ dành!
Vũ Kiệt nhìn Lạc Minh Hiên phía sau, nhịn không được lắc lắc đầu, thật không ngờ, phụ thân này của hắn thoạt nhìn rất khôn khéo, như thế nào thực tế lại ngốc nghếch như vậy ?
“Đúng vậy, đúng vậy, cái này chính là đồ chơi làm bằng đường, Duyệt Duyệt nàng thích không? Nếu nàng thích, chúng ta có thể mua nhiều cái về ăn.” Lạc Minh Hiên cảm thấy lòng hắn đang rất vội vã , thật giống như sợ hãi ai đó đuổi theo vậy.
“…” Vũ Duyệt hoàn toàn không muốn để ý tới Lạc Minh Hiên rồi . Nàng hiện tại hoài nghi, nam nhân này thật là bá đạo Vương gia Lạc Minh Hiên – người đã tìm nàng nhiều năm sao ? Vì sao hắn lại có biến hóa lớn như vậy ?
“Duyệt Duyệt, sao vậy ? Nàng không thích sao ? Được rồi, chúng ta đổi cái khác vậy!” Lạc Minh Hiên hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt ngán ngẩm của Vũ Duyệt, hắn chỉ không ngừng cố gắng, hi vọng có thể làm cho chân mày của Vũ Duyệt giãn ra một chút !
Hắn tin tưởng, chỉ cần qua được cửa ngày, khoảng cách đến ngày hắn ôm mỹ than về không còn xa nữa.
“Bảo bối, ngươi cũng không thể làm cho nam nhân này biến khỏi tầm mắt của ta được sao?” Vũ Duyệt bất đắc dĩ nháy mắt với con mình, nam nhân này quả thực quá lôi thôi !
“Mẹ, ta có thể nói cho ngươi biết, ta hiện tại không thể!” Vũ Kiệt cũng dùng ánh mắt nói cho Vũ Duyệt, nếu như hắn liên thủ cùng với Vũ Duyệt chèn ép phụ thân hắn, nam nhân kia nhất định sẽ sinh ra một chút tâm lý suy sút!
Tuy rằng hắn không muốn người khác đến tranh Duyệt Duyệt với hắn, nhưng đối với hạnh phúc chung thân của Duyệt Duyệt, hắn vẫn rất coi trọng !
Không đúng, là coi trọng nhất !
“Duyệt Duyệt, nàng thấy khối ngọc bội này thế nào?” Lạc Minh Hiên đột nhiên lại chuyển sang một thứ khác, rất khéo đưa đẩy chìa dương chi ngọc bội rất quý hiếm ra trước mặt Vũ Duyệt.
“…” Vũ Duyệt hiện tại ngoại trừ im lặng, cũng không thể làm gì khác.
Nàng đã nói là thích những thứ đem bên người đó soa? Không đúng, cho dù có chút thích , nhưng nàng dễ dàng mắc lừa vậy sao?
“Phụ thân, ngươi có phải là đồ ngốc hay không hả?” Vũ Kiệt rốt cục nhịn không được bạo phát, Lạc Minh Hiên hiện tại thật sự giống như một ngốc tử.
“Con, ngươi…” Lạc Minh Hiên có chút chịu không nổi, con hắn nói thế rốt cuộc là có ý tứ gì ?
“Mẹ, ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi giáo huấn phụ thân, nhìn hắn còn dám xằng bậy hay không!” Không đợi Vũ Duyệt trả lời,. Vũ Kiệt đã kéo Lạc Minh hiên chạy sang một bên.
“Con, ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì?” Lạc Minh Hiên cảm thấy bản thân dường như đã bị vũ nhục , hơn nữa đối phương còn là con của hắn, điều này làm cho hắn rất khó tiếp nhận.
“Phụ thân a, ta nói ngươi ngu ngốc, ngươi quả thật là ngốc hết thuốc chữa!” Vũ Kiệt thực khinh bỉ nhìn Lạc Minh Hiên, nhịn không được quở trách nói.
“Con, ngươi nói cho ta biết, mẹ ngươi rốt cuộc là thích cái gì? Ta rốt cuộc phải làm thế nào ?” Lạc Minh Hiên khó hiểu hỏi, vấn đề này quả thật làm hắn rất đau đầu.
“Phụ thân, ngươi thật sự muốn sống cùng mẹ ta cả đời sao ?” Tuy rằng Lạc Minh Hiên đã sớm hứa hẹn qua, nhưng Vũ Kiệt vẫn nhịn không được lại hỏi một lần nữa, chuyện này không thể qua loa, ngộ nhỡ sai lầm hắn sẽ tự trách bản thân suốt đời.
“Đương nhiên !” Bằng không hắn cố gắng như vậy để làm gì ?
“Con, ngươi có thể giúp ta hay không?” Lạc Minh Hiên vẻ mặt chờ mong nhìn Vũ Kiệt, hi vọng hắn có thể giúp bản thân bày mưu tính kế.
Tuy rằng Vũ Kiệt chỉ là một tiểu hài tử, nhưng hắn tin tưởng, trên thế giới này không ai có thể hiểu biết về Vũ Duyệt bằng Vũ Kiệt.
“Cái này, phụ thân à, ta đã sớm nói với ngươi , ta sẽ không giúp ngươi .” Vũ Kiệt thực vô sỉ nói làm cho Lạc Minh Hiên thật buồn bực, làm người đương nhiên phải thủ tín, mặc kệ là nói với ai!
“…” Vậy hắn kéo mình qua bên này làm gì ?
“Đúng rồi, phụ thân, bình thường nếu muốn biết sở thích của một người, đầu tiên ngươi phải đến hỏi nàng, nếu hỏi như vậy, mới không có những chuyện như vừa rồi xảy ra” Vũ Kiệt lắc lắc đầu nhỏ, trở về bên cạnh Vũ Duyệt.
“…” Hắn trực tiếp đến hỏi ? Đùa hả ? Thế còn gì là kinh hỉ ?
Lạc Minh Hiên thực rối rắm nhìn đôi mẫu tử trước mắt, hắn rốt cuộc phải làm sao bây giờ ?
Quên đi, hắn vẫn nên tự nghĩ biện pháp.
/73
|