“Oa, hoa này thật sự rất đẹp a!” Vũ Duyệt hai mắt tỏa sáng nhìn một chậu Mặc Cúc liền chạy vội qua, thật đẹp a!
Thứ này tuyệt đối là nhân tạo!
Chỉ là không biết rốt cuộc ai đã tạo ra giống hoa đẹp như vậy a.
“Phải, thật sự không tồi.” Hiên nhìn vào chậu Mặc Cúc kia, cũng không khỏi ngầm tán thưởng người đã tạo ra loại hoa này.
Người đó chắc hẳn nhất định là một vị cao nhân đi ?
“Thật không ngờ, tại một nơi tràn ngập mùi tiền cùng âm mưu này, cư nhiên lại bắt gặp được loài hoa cao nhã lạnh nhạt này, thật là bất khả tư nghị.” Vũ Duyệt bỗng nhiên xúc động muốn được gặp chủ nhân chậu hoa này một lần.
” Cử nhân giai trọc, ngã độc thanh. Chúng nhân giai túy, ngã độc tinh. *” Không biết vì sao, Vũ Duyệt đột nhiên nhớ tới một câu như vậy .
(* Khắp đời đều đục, mình ta trong.
Mọi người đều say, mình ta tỉnh.)
“Được rồi, đừng cảm khái mãi như vậy, chúng ta vẫn nên cẩn thận ngắm những chậu hoa xinh đẹp khác đi, để chân chính trở thành hai người rảnh rỗi.” Tại thởi điểm mọi người đều vội vàng đuổi theo danh lợi, làm một đôi khoái ý rảnh rỗi, chẳng phải là một chuyện tốt sao?
“Ân, chúng ta đến nơi khác xem đi.” Vũ Duyệt đảo mắt ra xung quanh tìm tòi hoa đẹp, cũng không uổng hai mươi lượng bạc của bọn họ.
“Di? Cư nhiên lại có hoa kia?” Nhìn đóa hoa lửa đỏ cách đó không xa, Vũ Duyệt có chút kích động. Thật không ngờ nàng còn có thể nhìn thấy loài hoa ở hiện đại này.
“Tiểu thư, ngươi đợi ta với, đi nhanh như vậy làm cái gì a?” Xa xa truyền đến tiếng gọi của một tiểu nha đầu, hơi thở có chút gấp gáp, là vì chạy quá nhanh sao ?
“Ngươi đừng có mãi theo đuôi ta như vậy được không ?” Thanh âm của vị tiểu thư kia rõ ràng có chút hổn hển, nàng chỉ là không muốn có người đi theo.
Nếu cứ có người theo đuôi như vậy, nàng cũng không thể hảo hảo chơi đùa rồi.
“Tiểu thư, lão gia nói, không thể cho người đi ra ngoài một mình !” Thanh âm có chút ủy khuất.
“Lại là lão gia, ngươi đều nghe lão gia nhà ngươi, vậy ngươi còn đi theo ta làm cái gì ?” Tiếng thét chói tai cực độ bất mãn.
“Tiểu thư… Tiểu thư…” Thanh âm có chút ủy khuất, lại thêm một tia nghẹn ngào.
“Hừ, ngươi không được quên, ngươi là nha đầu thị tì của ta, ngươi hẳn là nghe ta mới đúng, chứ không phải là nghe cha ta! Nếu không, từ nay về sau ngươi đừng đi theo ta nữa!” Thanh âm sắc nhọn của nữ tử lại đập vào mang tai Vũ Duyệt.
Giọng nói thật khó nghe quá đi.
Trong nháy mắt, hai người kia cũng đã chạy tới trước mắt hai người.
Nữ tử phía trước bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút trắng trong thuần khiết, nhưng trên đầu lại cắm mấy cái trâm gài tóc quý báu, giống như là sợ người ta không biết nhà nàng phú quý vậy.
Sắc y đỏ thẫm mặc trên thân nàng, khiến cả người nàng dường như bị che lấp đi vậy, nếu không phải vì nàng ngẩng đầu nhìn mình, phỏng chừng ấn tượng sâu sắc nhất về nàng chắc là bộ quần áo này đi ?
Thật sự là rất chói mắt a.
Theo phía sau là một tiểu nha đầu, rõ ràng tốt hơn nhiều, cũng trạc tuổi nàng kia, nhưng làn da có chút hơi đen, trên người mặc lam y, trên tóc buộc sợi dây lụa mỏng, tuy rằng không đẹp đẽ quý giá, nhưng lại có một loại phong tư thiên nhiên, theo Vũ Duyệt thấy, so với vị tiểu thư kia thì tốt hơn rất nhiều. Khí chất của hai người này hoàn toàn đảo ngược.
“Tiểu thư, chúng ta mau trở về đi thôi, nếu như bị lão gia biết, ta sẽ bị phạt đó!” Tiểu nha đầu đáng thương nhìn hồng y nữ tử, rất lo lắng cho vận mệnh của bản thân ngày sau.
“Ngươi sợ cái gì, xảy ra chuyện gì, có bổn tiểu thư thay ngươi chịu trách nhiệm, cha ta chẳng lẽ còn không nghe ta ? Ngươi chỉ cần hầu hạ ta tốt là được, những việc khác không cần để ý tới!” Nữ tử hoàn toàn không đem lời nói của tiểu nha đầu để ở trong lòng.
“Vâng” Tiểu nha đầu vẻ mặt bi thương lên tiếng, trứng chọi đá, nàng chỉ là tiểu nha đầu ti tiện , điều tiểu thư đã nói ra, nàng có thể không nghe được sao?
“Tiểu thư, ngươi xem hoa này thật đẹp, màu sắc rất được!” Tiểu nha đầu thấy được đóa hoa bên cạnh nở rộ đỏ tươi, có chút kích động nói. Đóa hoa như vậy tiểu thư hẳn là sẽ thích đi ?
“Ân, không sai, thật sự đẹp quá !” Hồng y nữ tử vừa chuyển đầu, thấy được đóa hoa yêu diễm giống mình kia, trong lòng tất nhiên cao hứng, cũng chỉ có loài hoa như vậy, mới có thể xứng với sự cao quý của nàng!
Duỗi tay, hồng y nữ tử hái đóa hoa kia xuống, nhịn không được đem đóa hoa đặt ở trên mũi ngửi mùi hương.
Vẻ mặt nử tử say mê, hoàn toàn chọc giận Vũ Duyệt , một đóa hoa đẹp như vậy, cư nhiên bị nữ nhân kia tùy tay hái xuống, nàng không biết làm như vậy hậu quả sẽ làm cho đóa hoa kia héo rũ nhanh hơn sao ? Sự vật tốt đẹp như vậy liền bị phá hủy, thật là làm cho người ta phẫn hận a
Vũ Duyệt trực tiếp hướng nữ nhân kia đi tới, lại bị Hiên một phen kéo lại.
“Ngươi làm gì vậy ?” Bất mãn nhìn Hiên một cái, chẳng lẽ hắn còn muốn muốn ngăn cản nàng ?
“Duyệt Duyệt, chúng ta không nên làm loạn ở đây, hiện tại chúng ta chỉ có hai người, hơn nữa còn là người từ nơi khác tới, cùng bọn họ xung đột, chẳng là lấy trứng chọi đá sao? Sẽ chỉ là mất nhiều hơn được thôi.” Hiên bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng nhìn ra Duyệt Duyệt thật sự thích đóa hoa kia, nhưng tình huống hiện tại nếu cùng bọn họ xung đột, tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt.
Không phải hắn nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa cho dù bọn họ có ra tay thì cũng không thể thay đổi vận mệnh bị hủy hoại của đóa hoa kia, hắn không biết bọn họ làm như vậy còn có ý nghĩa gì không nữa.
“Hừ!” Biết Hiên nói rất đúng, nhưng Vũ Duyệt vẫn cảm thấy có chút không thoải mái a.
“Ngoan, không cần tức giận, vì người như vậy mà tức giận, không đáng đâu ” Nhu nhu tóc Vũ Duyệt, Hiên nhẹ nhàng dỗ dành.
“Ta không cùng nàng chấp nhặt là được.” Vũ Duyệt rầu rĩ ra tiếng, có chút thương tiếc nhìn thoáng qua đóa hoa trong tay nàng, ai, thật sự là đáng tiếc a.
“Ánh mắt kia của ngươi là có ý gì?” Nàng kia đã nhận ra ánh mắt Vũ Duyệt, nheo mắt nhìn về phía Vũ Duyệt có chút ngoan lệ.
“Không có gì.” Vũ Duyệt không muốn cùng người như vậy dây dưa, rời đi vẫn là tốt hơn. Đầu năm nay, tìm mỏi cả mắt mà không thấy một nơi thanh tịnh.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tiểu thư ngang ngạnh kia làm sao có thể cho phép người khác không để ý mình đâu ? Bởi vậy nàng khó tránh khỏi có chút tức giận .
“Không biết cô nương còn có chuyện gì?” Hiên hào hoa phong nhã đặt câu hỏi, nhưng đáy mắt hắn lại cất giấu sự tức giận chỉ có hắn mới biết được.
“Ách?” Cô gái được chiều chuộng kia vừa thấy Hiên, liền lập tức không lên tiếng nổi. Nếu để ý kĩ, còn nhìn được trong mắt của nàng toát ra hồng sắc quang mang.
Nói thật, khuôn mặt hiện tại của Hiên cũng không phải thực xuất chúng, chỉ là có chút anh khí, tràn ngập hương vị nam tử hán, một loại hương vị mạnh mẽ cương nghị.
“Hiên, ngươi không được nhìn nàng!” Nhìn ánh mắt mơ ước đối Hiên của nữ nhân kia, Vũ Duyệt có cảm giác thực không thoải mái.
“Làm sao vậy? Duyệt Duyệt chẳng lẽ là ghen tị?” Hiên nhịn không được trêu đùa Vũ Duyệt.
“Hừ, ta ghen tị thì thế nào?” Rõ ràng đã nói là nam nhân của nàng, sao có thể để cho nữ nhân khác có chút tâm tử ?
“…” Nghe vậy, Hiên không thèm nhắc lại, chỉ là khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười mị hoặc.
Thứ này tuyệt đối là nhân tạo!
Chỉ là không biết rốt cuộc ai đã tạo ra giống hoa đẹp như vậy a.
“Phải, thật sự không tồi.” Hiên nhìn vào chậu Mặc Cúc kia, cũng không khỏi ngầm tán thưởng người đã tạo ra loại hoa này.
Người đó chắc hẳn nhất định là một vị cao nhân đi ?
“Thật không ngờ, tại một nơi tràn ngập mùi tiền cùng âm mưu này, cư nhiên lại bắt gặp được loài hoa cao nhã lạnh nhạt này, thật là bất khả tư nghị.” Vũ Duyệt bỗng nhiên xúc động muốn được gặp chủ nhân chậu hoa này một lần.
” Cử nhân giai trọc, ngã độc thanh. Chúng nhân giai túy, ngã độc tinh. *” Không biết vì sao, Vũ Duyệt đột nhiên nhớ tới một câu như vậy .
(* Khắp đời đều đục, mình ta trong.
Mọi người đều say, mình ta tỉnh.)
“Được rồi, đừng cảm khái mãi như vậy, chúng ta vẫn nên cẩn thận ngắm những chậu hoa xinh đẹp khác đi, để chân chính trở thành hai người rảnh rỗi.” Tại thởi điểm mọi người đều vội vàng đuổi theo danh lợi, làm một đôi khoái ý rảnh rỗi, chẳng phải là một chuyện tốt sao?
“Ân, chúng ta đến nơi khác xem đi.” Vũ Duyệt đảo mắt ra xung quanh tìm tòi hoa đẹp, cũng không uổng hai mươi lượng bạc của bọn họ.
“Di? Cư nhiên lại có hoa kia?” Nhìn đóa hoa lửa đỏ cách đó không xa, Vũ Duyệt có chút kích động. Thật không ngờ nàng còn có thể nhìn thấy loài hoa ở hiện đại này.
“Tiểu thư, ngươi đợi ta với, đi nhanh như vậy làm cái gì a?” Xa xa truyền đến tiếng gọi của một tiểu nha đầu, hơi thở có chút gấp gáp, là vì chạy quá nhanh sao ?
“Ngươi đừng có mãi theo đuôi ta như vậy được không ?” Thanh âm của vị tiểu thư kia rõ ràng có chút hổn hển, nàng chỉ là không muốn có người đi theo.
Nếu cứ có người theo đuôi như vậy, nàng cũng không thể hảo hảo chơi đùa rồi.
“Tiểu thư, lão gia nói, không thể cho người đi ra ngoài một mình !” Thanh âm có chút ủy khuất.
“Lại là lão gia, ngươi đều nghe lão gia nhà ngươi, vậy ngươi còn đi theo ta làm cái gì ?” Tiếng thét chói tai cực độ bất mãn.
“Tiểu thư… Tiểu thư…” Thanh âm có chút ủy khuất, lại thêm một tia nghẹn ngào.
“Hừ, ngươi không được quên, ngươi là nha đầu thị tì của ta, ngươi hẳn là nghe ta mới đúng, chứ không phải là nghe cha ta! Nếu không, từ nay về sau ngươi đừng đi theo ta nữa!” Thanh âm sắc nhọn của nữ tử lại đập vào mang tai Vũ Duyệt.
Giọng nói thật khó nghe quá đi.
Trong nháy mắt, hai người kia cũng đã chạy tới trước mắt hai người.
Nữ tử phía trước bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút trắng trong thuần khiết, nhưng trên đầu lại cắm mấy cái trâm gài tóc quý báu, giống như là sợ người ta không biết nhà nàng phú quý vậy.
Sắc y đỏ thẫm mặc trên thân nàng, khiến cả người nàng dường như bị che lấp đi vậy, nếu không phải vì nàng ngẩng đầu nhìn mình, phỏng chừng ấn tượng sâu sắc nhất về nàng chắc là bộ quần áo này đi ?
Thật sự là rất chói mắt a.
Theo phía sau là một tiểu nha đầu, rõ ràng tốt hơn nhiều, cũng trạc tuổi nàng kia, nhưng làn da có chút hơi đen, trên người mặc lam y, trên tóc buộc sợi dây lụa mỏng, tuy rằng không đẹp đẽ quý giá, nhưng lại có một loại phong tư thiên nhiên, theo Vũ Duyệt thấy, so với vị tiểu thư kia thì tốt hơn rất nhiều. Khí chất của hai người này hoàn toàn đảo ngược.
“Tiểu thư, chúng ta mau trở về đi thôi, nếu như bị lão gia biết, ta sẽ bị phạt đó!” Tiểu nha đầu đáng thương nhìn hồng y nữ tử, rất lo lắng cho vận mệnh của bản thân ngày sau.
“Ngươi sợ cái gì, xảy ra chuyện gì, có bổn tiểu thư thay ngươi chịu trách nhiệm, cha ta chẳng lẽ còn không nghe ta ? Ngươi chỉ cần hầu hạ ta tốt là được, những việc khác không cần để ý tới!” Nữ tử hoàn toàn không đem lời nói của tiểu nha đầu để ở trong lòng.
“Vâng” Tiểu nha đầu vẻ mặt bi thương lên tiếng, trứng chọi đá, nàng chỉ là tiểu nha đầu ti tiện , điều tiểu thư đã nói ra, nàng có thể không nghe được sao?
“Tiểu thư, ngươi xem hoa này thật đẹp, màu sắc rất được!” Tiểu nha đầu thấy được đóa hoa bên cạnh nở rộ đỏ tươi, có chút kích động nói. Đóa hoa như vậy tiểu thư hẳn là sẽ thích đi ?
“Ân, không sai, thật sự đẹp quá !” Hồng y nữ tử vừa chuyển đầu, thấy được đóa hoa yêu diễm giống mình kia, trong lòng tất nhiên cao hứng, cũng chỉ có loài hoa như vậy, mới có thể xứng với sự cao quý của nàng!
Duỗi tay, hồng y nữ tử hái đóa hoa kia xuống, nhịn không được đem đóa hoa đặt ở trên mũi ngửi mùi hương.
Vẻ mặt nử tử say mê, hoàn toàn chọc giận Vũ Duyệt , một đóa hoa đẹp như vậy, cư nhiên bị nữ nhân kia tùy tay hái xuống, nàng không biết làm như vậy hậu quả sẽ làm cho đóa hoa kia héo rũ nhanh hơn sao ? Sự vật tốt đẹp như vậy liền bị phá hủy, thật là làm cho người ta phẫn hận a
Vũ Duyệt trực tiếp hướng nữ nhân kia đi tới, lại bị Hiên một phen kéo lại.
“Ngươi làm gì vậy ?” Bất mãn nhìn Hiên một cái, chẳng lẽ hắn còn muốn muốn ngăn cản nàng ?
“Duyệt Duyệt, chúng ta không nên làm loạn ở đây, hiện tại chúng ta chỉ có hai người, hơn nữa còn là người từ nơi khác tới, cùng bọn họ xung đột, chẳng là lấy trứng chọi đá sao? Sẽ chỉ là mất nhiều hơn được thôi.” Hiên bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng nhìn ra Duyệt Duyệt thật sự thích đóa hoa kia, nhưng tình huống hiện tại nếu cùng bọn họ xung đột, tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt.
Không phải hắn nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa cho dù bọn họ có ra tay thì cũng không thể thay đổi vận mệnh bị hủy hoại của đóa hoa kia, hắn không biết bọn họ làm như vậy còn có ý nghĩa gì không nữa.
“Hừ!” Biết Hiên nói rất đúng, nhưng Vũ Duyệt vẫn cảm thấy có chút không thoải mái a.
“Ngoan, không cần tức giận, vì người như vậy mà tức giận, không đáng đâu ” Nhu nhu tóc Vũ Duyệt, Hiên nhẹ nhàng dỗ dành.
“Ta không cùng nàng chấp nhặt là được.” Vũ Duyệt rầu rĩ ra tiếng, có chút thương tiếc nhìn thoáng qua đóa hoa trong tay nàng, ai, thật sự là đáng tiếc a.
“Ánh mắt kia của ngươi là có ý gì?” Nàng kia đã nhận ra ánh mắt Vũ Duyệt, nheo mắt nhìn về phía Vũ Duyệt có chút ngoan lệ.
“Không có gì.” Vũ Duyệt không muốn cùng người như vậy dây dưa, rời đi vẫn là tốt hơn. Đầu năm nay, tìm mỏi cả mắt mà không thấy một nơi thanh tịnh.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tiểu thư ngang ngạnh kia làm sao có thể cho phép người khác không để ý mình đâu ? Bởi vậy nàng khó tránh khỏi có chút tức giận .
“Không biết cô nương còn có chuyện gì?” Hiên hào hoa phong nhã đặt câu hỏi, nhưng đáy mắt hắn lại cất giấu sự tức giận chỉ có hắn mới biết được.
“Ách?” Cô gái được chiều chuộng kia vừa thấy Hiên, liền lập tức không lên tiếng nổi. Nếu để ý kĩ, còn nhìn được trong mắt của nàng toát ra hồng sắc quang mang.
Nói thật, khuôn mặt hiện tại của Hiên cũng không phải thực xuất chúng, chỉ là có chút anh khí, tràn ngập hương vị nam tử hán, một loại hương vị mạnh mẽ cương nghị.
“Hiên, ngươi không được nhìn nàng!” Nhìn ánh mắt mơ ước đối Hiên của nữ nhân kia, Vũ Duyệt có cảm giác thực không thoải mái.
“Làm sao vậy? Duyệt Duyệt chẳng lẽ là ghen tị?” Hiên nhịn không được trêu đùa Vũ Duyệt.
“Hừ, ta ghen tị thì thế nào?” Rõ ràng đã nói là nam nhân của nàng, sao có thể để cho nữ nhân khác có chút tâm tử ?
“…” Nghe vậy, Hiên không thèm nhắc lại, chỉ là khóe miệng gợi lên một chút mỉm cười mị hoặc.
/73
|