“Ha ha, Hiên này, ngươi không được nói đùa như vậy !” Vũ Duyệt vẻ mặt xấu hổ, nở nụ cười trốn tránh, hơn nữa đôi mắt to đen láy kia còn đang bày ra ý tứ rất rõ ràng “Ngươi nhất định là đang nói giỡn”.
“Ta không có thói quen nói đùa !” Nét mặt nghiêm trang, hoàn toàn không có chút sắc thái đùa cợt.
“Được rồi, Hiên, chúng ta hình như mới gặp nhau hôm qua, sau đó hôm nay mới tính là chính thức làm quen phải không ?” Vũ Duyệt nhịn không được muốn hộc máu , nàng chẳng lẽ lại dính phải ” vận cứt chó “* ?
Chẳng phải theo lẽ thường, nữ nhân sau khi được nam nhân cứu xong, nữ nhân mới là người thích lấy thân báo đáp sao ?
Nhưng chính mình lại gặp được một nam nhân kì lạ như vậy, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây ?
Nàng thật là hỗn loạn.
“Đúng vậy!” Hiên run lên nhè nhẹ, lập tức liền gật gật đầu, sau đó trên khuôn mặt có chút chật vật khó có thể nhận thấy. Đương nhiên, giờ phút này Vũ Duyệt hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến điểm này..
“Nói cách khác, ngươi căn bản là không biết gì về ta, đúng không?” Vũ Duyệt thật cẩn thận “khuyên bảo” , hi vọng hắn có thể quên hoàn toàn ý tưởng “hoang đường” này. Tuy rằng có thể là hắn nói thật hay nói giỡn, hay chỉ muốn nàng vui, nhưng đối với chuyện này, có thể ngăn chặn liền ngăn chặn !
“Ta…” Hiên đột nhiên không biết nên nói thế nào , bất quá trong mắt lại hiện lên một tia tức giận mà người ta khó có thể thấy được!
Nữ nhân này ! Hắn phải làm gì với nàng bây giờ ?
“Được rồi , được rồi, ngươi vừa rồi chỉ là thuận miệng mà nói như vậy thôi, không phải là thật lòng đúng không ? ” Vũ Duyệt cố tình đem suy nghĩ của bản thân nói ra, đối với hôn nhân, điều mà nàng tín nhiệm vĩnh viễn cả đời cũng không thay đổi ! Cho nên, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho việc độc thân cả đời !
“Ta đang nói sự thật !” Hiên nổi giận đùng đùng nhìn Vũ Duyệt, khí thế trong thân thể nhất thời không bị che giấu liền bại lộ bộc phát ra ngoài .
“Nhưng ngươi có biết điều ta muốn là gì không ? Ta khuyên ngươi, không cần lãng phí sức lực cùng thời gian đối với ta, bởi vì điều ta muốn khác xa so với những nữ nhân kia, ngươi sẽ không hiểu được!” Hiểu được Hiên đang nói thật, Vũ Duyệt thản nhiên nói.
Nàng tuy rằng nghịch ngợm, nhưng nàng sẽ không đi trêu chọc cảm tình của người khác. Nàng không phải là nữ chủ xuyên qua, cũng không có năng lực khiến các loại nam tử chạy đến vây quanh người, điều nàng muốn chỉ là cả đời được ở bên một người. Nắm tay nhau mãi không chia lìa mà thôi.
“Vậy nàng nói cho ta biết, nàng muốn thứ gì ! Chỉ khi nàng nói ra , ta mới có thể biết, ta rốt cuộc không hiểu điều gì !” Ánh mắt Hiên kiên định nhìn Vũ Duyệt, trong lòng hắn sớm đã tính kế đến bước này.
Vũ Duyệt nhìn Hiên, do dự một chút, rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta yêu tự do, ta không thích bị trói buộc!”
“Ta thích sự bình thản, cam nguyện sống trọn đời tại nơi núi non sông nước .”
“Ta lòng tham nhỏ, chỉ cần cho ta một gia đình ấm áp là đủ.”
“Ta lòng ghen tị lớn, chỉ cho phép tướng công của ta lấy một mình ta, trong lòng cũng chỉ có một mình ta!”
“Hai người bên nhau là tâm nguyện bình sinh cả đời của ta , ta tuyệt đối sẽ tha thứ cho chuyện nhất phu nhiều thê.”
“…”
Nói rất nhiều, nguyện vọng tốt đẹp cũng nhiều, đồng thời, Vũ Duyệt cũng hiểu được nàng thật sự đã mơ mộng quá xa vời , nàng có thể yêu cầu nam nữ ngang hàng trong cái thế giới nam tử vi tôn này sao ?
Nàng có thể làm cho nam nhân đã quen thê thiếp thành đàn như vậy hồi tâm chuyển ý, cùng nàng yên ổn trải qua từng ngày sao ?
Nàng có thể thách thức tất cả, và sau đó đạt được những gì nàng muốn sao?
Có khả năng ư ? Không thể !
Nước mắt dần dần làm cho hai mắt của Vũ Duyệt trở nên mơ hồ. Đôi mắt nàng long lanh ngập nước, làm cho người ta bi thương, làm cho người ta đau lòng, nhưng cũng khiến người ta hít thở không thông.
“Ta thích tiêu dao giang hồ, chán ghét cảm giác bị trói buộc.”
“Ta thích bầu không khí ấm áp, cho nên ta tình nguyện cùng người yêu ẩn cư nơi núi rừng, cũng không muốn mất đi một chút ấm áp kia.”
“Ta lòng tham lớn, nhưng lại chỉ có thể chứa đựng một người.”
“Ta chán ghét nữ nhân, nhưng không bao gồm người mà ta đã đem lòng yêu!”
“Chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên, ta lấy sinh mệnh của bản thân để hứa với người ta yêu.”
“…”
Từng câu từng chữ, Vũ Duyệt nói bao nhiêu, Hiên nói bấy nhiêu, hắn thật sự muốn nàng nghe thấy sao ?
Vũ Duyệt hung hăng cắn mạnh môi, không cho bản thân khóc thành tiếng, đôi môi sớm đã trở nên nhợt nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt che kín cũng đã trắng bệch.
“Ta nói nhiều như vậy, không phải để cho nàng khóc !” Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Vũ Duyệt, ánh mắt ôn nhu của Hiên lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng, bắt đầu xuất hiện sắc thái hồng thuận.
“Ngươi nói thật sao ?” Vũ Duyệt thật sự không thể tin được, nếu là thật , vậy nàng nguyện ý cùng hắn thử xem sao.
Tình cảm đều có thể bồi dưỡng không phải sao?
“Hài tử ngốc, nếu muốn lừa gạt, nàng cảm thấy ta sẽ nói nhiều như vậy để lừa nàng sao ? Hơn nữa nếu thật sự như vậy ta trả giá có phải hay không quá lớn ? Đây là lời nói chân thật nhất của ta.” Lời nói rõ ràng, ngữ điệu mềm mại, làm cho Vũ Duyệt không còn đường quay lại.
“Chúng ta có thể ở chung một thời gian trước được không ?” Vũ Duyệt bởi vì khóc, nên vẫn thút thít không ngừng, ánh mắt hồng hồng, thật giống như con thỏ nhỏ bị người ta bỏ rơi vậy, đáng thương cực kỳ.
“Nàng nói như thế nào, liền như thế ấy!” Mặc kệ mọi chuyện, ít nhất nàng cũng đã chịu ở lại bên cạnh hắn, không phải sao? Hắn sẽ làm cho nàng thấy hắn tốt như thế nào !
Có thể gặp được một nam nhân cực phẩm hi hữu như vậy, Vũ Duyệt thật là không biết nên nói mình có vận khí tốt , hay là tội nghiệp cho vận khí không tốt của Hiên, cứ như vậy đến bên cạnh nàng , có phải hay không quá oan khuất ?
Nàng không được gọi là tuyệt thế mỹ nữ, chỉ có thể xem như mỹ nữ, được rồi, là nàng tự coi nhẹ mình .
Hơn nữa năng lực của nàng cũng không tốt lắm, cầm kỳ thư họa, một thứ cũng không biết ! Có lẽ, đó là nàng khiêm tốn quá rồi.
Đương nhiên, điều này cũng chẳng ảnh hưởng đại cục.
Quan trọng nhất là, nàng không phải là tiểu thư khuê các mềm mại đáng yêu, cũng không phải là cô gái có phẩm chất đoan trang thùy mị, càng không có thân làm một công chúa quý khí !
Nghĩ tới nghĩ lui, Vũ Duyệt hết chỗ nói rồi, nàng hoàn toàn không giống với bất kì kiểu nữ nhân nào. Hiên rốt cuộc thích nàng vì cái gì ? Chẳng lẽ là vì bị nước vào đầu ?
“Vậy ngươi về sau không thể bức bách ta làm những chuyện ta không thích nha!” Vũ Duyệt cười tủm tỉm nhìn Hiên, trong mắt xuất hiện thần thái chưa từng gặp qua.
“Ân.” Hắn khi nào bức bách nàng chứ, chỉ cần nàng ở lại bên người hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy !
“Đúng rồi, ta nghĩ, ta nên nói cho ngươi một việc!” Vũ Duyệt đột nhiên nhớ tới bảo bối nhà mình, tình cảnh của nàng lúc này hẳn là có thể xem như “tàn hoa bại liễu” đi?
Vũ Duyệt đột nhiên có chút khẩn trương nhìn Hiên, có lẽ sau khi nghe xong, hắn sẽ xoay người rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Nghĩ đến một khả năng như vậy, Vũ Duyệt trong lòng đột nhiên lại có chút buồn bực không nói lên lời.
“Nàng nói đi.” Hiên hoàn toàn thu liễm lại bộ dáng bá đạo, bây giờ chỉ có phong độ cùng khí chất của một vị công tử .
“Ta đã có… một đứa… con …” Vũ Duyệt nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
“Ta không có thói quen nói đùa !” Nét mặt nghiêm trang, hoàn toàn không có chút sắc thái đùa cợt.
“Được rồi, Hiên, chúng ta hình như mới gặp nhau hôm qua, sau đó hôm nay mới tính là chính thức làm quen phải không ?” Vũ Duyệt nhịn không được muốn hộc máu , nàng chẳng lẽ lại dính phải ” vận cứt chó “* ?
Chẳng phải theo lẽ thường, nữ nhân sau khi được nam nhân cứu xong, nữ nhân mới là người thích lấy thân báo đáp sao ?
Nhưng chính mình lại gặp được một nam nhân kì lạ như vậy, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây ?
Nàng thật là hỗn loạn.
“Đúng vậy!” Hiên run lên nhè nhẹ, lập tức liền gật gật đầu, sau đó trên khuôn mặt có chút chật vật khó có thể nhận thấy. Đương nhiên, giờ phút này Vũ Duyệt hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến điểm này..
“Nói cách khác, ngươi căn bản là không biết gì về ta, đúng không?” Vũ Duyệt thật cẩn thận “khuyên bảo” , hi vọng hắn có thể quên hoàn toàn ý tưởng “hoang đường” này. Tuy rằng có thể là hắn nói thật hay nói giỡn, hay chỉ muốn nàng vui, nhưng đối với chuyện này, có thể ngăn chặn liền ngăn chặn !
“Ta…” Hiên đột nhiên không biết nên nói thế nào , bất quá trong mắt lại hiện lên một tia tức giận mà người ta khó có thể thấy được!
Nữ nhân này ! Hắn phải làm gì với nàng bây giờ ?
“Được rồi , được rồi, ngươi vừa rồi chỉ là thuận miệng mà nói như vậy thôi, không phải là thật lòng đúng không ? ” Vũ Duyệt cố tình đem suy nghĩ của bản thân nói ra, đối với hôn nhân, điều mà nàng tín nhiệm vĩnh viễn cả đời cũng không thay đổi ! Cho nên, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho việc độc thân cả đời !
“Ta đang nói sự thật !” Hiên nổi giận đùng đùng nhìn Vũ Duyệt, khí thế trong thân thể nhất thời không bị che giấu liền bại lộ bộc phát ra ngoài .
“Nhưng ngươi có biết điều ta muốn là gì không ? Ta khuyên ngươi, không cần lãng phí sức lực cùng thời gian đối với ta, bởi vì điều ta muốn khác xa so với những nữ nhân kia, ngươi sẽ không hiểu được!” Hiểu được Hiên đang nói thật, Vũ Duyệt thản nhiên nói.
Nàng tuy rằng nghịch ngợm, nhưng nàng sẽ không đi trêu chọc cảm tình của người khác. Nàng không phải là nữ chủ xuyên qua, cũng không có năng lực khiến các loại nam tử chạy đến vây quanh người, điều nàng muốn chỉ là cả đời được ở bên một người. Nắm tay nhau mãi không chia lìa mà thôi.
“Vậy nàng nói cho ta biết, nàng muốn thứ gì ! Chỉ khi nàng nói ra , ta mới có thể biết, ta rốt cuộc không hiểu điều gì !” Ánh mắt Hiên kiên định nhìn Vũ Duyệt, trong lòng hắn sớm đã tính kế đến bước này.
Vũ Duyệt nhìn Hiên, do dự một chút, rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta yêu tự do, ta không thích bị trói buộc!”
“Ta thích sự bình thản, cam nguyện sống trọn đời tại nơi núi non sông nước .”
“Ta lòng tham nhỏ, chỉ cần cho ta một gia đình ấm áp là đủ.”
“Ta lòng ghen tị lớn, chỉ cho phép tướng công của ta lấy một mình ta, trong lòng cũng chỉ có một mình ta!”
“Hai người bên nhau là tâm nguyện bình sinh cả đời của ta , ta tuyệt đối sẽ tha thứ cho chuyện nhất phu nhiều thê.”
“…”
Nói rất nhiều, nguyện vọng tốt đẹp cũng nhiều, đồng thời, Vũ Duyệt cũng hiểu được nàng thật sự đã mơ mộng quá xa vời , nàng có thể yêu cầu nam nữ ngang hàng trong cái thế giới nam tử vi tôn này sao ?
Nàng có thể làm cho nam nhân đã quen thê thiếp thành đàn như vậy hồi tâm chuyển ý, cùng nàng yên ổn trải qua từng ngày sao ?
Nàng có thể thách thức tất cả, và sau đó đạt được những gì nàng muốn sao?
Có khả năng ư ? Không thể !
Nước mắt dần dần làm cho hai mắt của Vũ Duyệt trở nên mơ hồ. Đôi mắt nàng long lanh ngập nước, làm cho người ta bi thương, làm cho người ta đau lòng, nhưng cũng khiến người ta hít thở không thông.
“Ta thích tiêu dao giang hồ, chán ghét cảm giác bị trói buộc.”
“Ta thích bầu không khí ấm áp, cho nên ta tình nguyện cùng người yêu ẩn cư nơi núi rừng, cũng không muốn mất đi một chút ấm áp kia.”
“Ta lòng tham lớn, nhưng lại chỉ có thể chứa đựng một người.”
“Ta chán ghét nữ nhân, nhưng không bao gồm người mà ta đã đem lòng yêu!”
“Chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên, ta lấy sinh mệnh của bản thân để hứa với người ta yêu.”
“…”
Từng câu từng chữ, Vũ Duyệt nói bao nhiêu, Hiên nói bấy nhiêu, hắn thật sự muốn nàng nghe thấy sao ?
Vũ Duyệt hung hăng cắn mạnh môi, không cho bản thân khóc thành tiếng, đôi môi sớm đã trở nên nhợt nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt che kín cũng đã trắng bệch.
“Ta nói nhiều như vậy, không phải để cho nàng khóc !” Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Vũ Duyệt, ánh mắt ôn nhu của Hiên lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên đỏ bừng, bắt đầu xuất hiện sắc thái hồng thuận.
“Ngươi nói thật sao ?” Vũ Duyệt thật sự không thể tin được, nếu là thật , vậy nàng nguyện ý cùng hắn thử xem sao.
Tình cảm đều có thể bồi dưỡng không phải sao?
“Hài tử ngốc, nếu muốn lừa gạt, nàng cảm thấy ta sẽ nói nhiều như vậy để lừa nàng sao ? Hơn nữa nếu thật sự như vậy ta trả giá có phải hay không quá lớn ? Đây là lời nói chân thật nhất của ta.” Lời nói rõ ràng, ngữ điệu mềm mại, làm cho Vũ Duyệt không còn đường quay lại.
“Chúng ta có thể ở chung một thời gian trước được không ?” Vũ Duyệt bởi vì khóc, nên vẫn thút thít không ngừng, ánh mắt hồng hồng, thật giống như con thỏ nhỏ bị người ta bỏ rơi vậy, đáng thương cực kỳ.
“Nàng nói như thế nào, liền như thế ấy!” Mặc kệ mọi chuyện, ít nhất nàng cũng đã chịu ở lại bên cạnh hắn, không phải sao? Hắn sẽ làm cho nàng thấy hắn tốt như thế nào !
Có thể gặp được một nam nhân cực phẩm hi hữu như vậy, Vũ Duyệt thật là không biết nên nói mình có vận khí tốt , hay là tội nghiệp cho vận khí không tốt của Hiên, cứ như vậy đến bên cạnh nàng , có phải hay không quá oan khuất ?
Nàng không được gọi là tuyệt thế mỹ nữ, chỉ có thể xem như mỹ nữ, được rồi, là nàng tự coi nhẹ mình .
Hơn nữa năng lực của nàng cũng không tốt lắm, cầm kỳ thư họa, một thứ cũng không biết ! Có lẽ, đó là nàng khiêm tốn quá rồi.
Đương nhiên, điều này cũng chẳng ảnh hưởng đại cục.
Quan trọng nhất là, nàng không phải là tiểu thư khuê các mềm mại đáng yêu, cũng không phải là cô gái có phẩm chất đoan trang thùy mị, càng không có thân làm một công chúa quý khí !
Nghĩ tới nghĩ lui, Vũ Duyệt hết chỗ nói rồi, nàng hoàn toàn không giống với bất kì kiểu nữ nhân nào. Hiên rốt cuộc thích nàng vì cái gì ? Chẳng lẽ là vì bị nước vào đầu ?
“Vậy ngươi về sau không thể bức bách ta làm những chuyện ta không thích nha!” Vũ Duyệt cười tủm tỉm nhìn Hiên, trong mắt xuất hiện thần thái chưa từng gặp qua.
“Ân.” Hắn khi nào bức bách nàng chứ, chỉ cần nàng ở lại bên người hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy !
“Đúng rồi, ta nghĩ, ta nên nói cho ngươi một việc!” Vũ Duyệt đột nhiên nhớ tới bảo bối nhà mình, tình cảnh của nàng lúc này hẳn là có thể xem như “tàn hoa bại liễu” đi?
Vũ Duyệt đột nhiên có chút khẩn trương nhìn Hiên, có lẽ sau khi nghe xong, hắn sẽ xoay người rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Nghĩ đến một khả năng như vậy, Vũ Duyệt trong lòng đột nhiên lại có chút buồn bực không nói lên lời.
“Nàng nói đi.” Hiên hoàn toàn thu liễm lại bộ dáng bá đạo, bây giờ chỉ có phong độ cùng khí chất của một vị công tử .
“Ta đã có… một đứa… con …” Vũ Duyệt nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
/73
|