Sắc trời mông lung đã là không tốt, nay lại còn thêm mấy áng mây đen, thực làm cho người ta cảm thấy căm tức.
“Này, ông trời, đây là ngươi muốn ý định của ta không thực hiện được, có phải thế không?” Vũ Duyệt không khỏi xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, được rồi, hiện tại nàng cũng chỉ có thể cầu nguyện trời không đổ mưa.
Hi vọng ông trời sẽ không quá tàn nhẫn như vậy.
Vũ Duyệt cẩn thận tiêu sái theo phương hướng mà mình xác định, dù sao chọn một đường đi là tốt rồi.
Con đường nhỏ có chút uốn lượn, Vũ Duyệt cảm thấy da đầu mình tê liệt nhè nhẹ, nàng có phải hay không gần đây đầu óc đặc biệt có vấn đề ?
Đường lớn đầy ra đó, nhưng nàng vì sao lại lựa chọn một con đường nhỏ âm trầm ?
Cái kia, hẳn là không nên có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện đi?
Vũ Duyệt nhịn không được chà xát cánh tay đã nổi chút da gà , thật lạnh nga, sớm biết vậy, nàng đã mặc nhiều áo một chút.
Hiện tại ở vùng dã ngoại hoang vu này, muốn tìm một bộ quần áo chống lạnh chính là khó hơn lên trời.
Hừ, nói đến cùng cũng là tại cái tên Lạc Minh Hiên quỷ quyệt kia. Nếu không bởi vì hắn, nàng làm sao có thể vì tránh né hắn, mà tự gây khó xử cho mình như vậy ?
Ai không muốn nằm trong chăn ấm mà ngủ chứ ? Nhưng là, nàng hiện tại lại vô duyên .
Không biết đã đi bao lâu, gió đêm thổi qua cỏ dại ven đường, phát ra thanh âm “sàn sạt”, Vũ Duyệt cảm thấy toàn thân rét run, lông tơ đứng thẳng, nhịn không được run lẩy bẩy.
“Quácccc…..” Trong bụi cỏ phía trước đột nhiên phát ra một thanh âm kỳ quái, một cái gì đó lập tức liền đập vào mặt.
Dọa Vũ Duyệt nhanh chóng ngồi xổm xuống, đợi sau khi bình tĩnh trở lại, mới lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng thật sự rất sợ hãi a.
Cẩn thận nhìn một chút, phát hiện thứ vừa mới bay đến chẳng qua chỉ là một con chim cú mèo mà thôi. Nàng kinh hách đến nó, cho nên nó lại dọa lại nàng, đây là hòa nhau đi?
Đúng vậy, chim cú mèo sống về đêm, cho nên điều này cũng chẳng có gì lạ, nhưng một nữ hài tử “thiệp thế chưa thâm”* giống như nàng, nếu không bị dọa mà nói, cũng thật là không có thiên lý. ( thiệp thế chưa thâm : quen biết chưa lâu, giao lưu chưa sâu).
Nàng kiếp trước cũng chỉ nhìn thấy chim cú mèo trên tivi, cũng không có tiếp xúc qua, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại sinh vật này.
Trấn định tâm tình lại một lần nữa, Vũ Duyệt thật sâu thở ra một hơi, nàng không tin, nàng là người sống khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ còn có thể bị mấy thứ này hù chết !
Là một nhân loại tân tiến của thế kỷ XXI, nàng biết trên thế giới không có cái gì gọi là yêu ma quỷ quái .
Không sợ, không sợ, Vũ Duyệt cố gắng làm cho tâm lý bình ổn lại, trên thế giới này không có gì thật sự đáng sợ , trừ bỏ —— lòng người.
Vỗ vỗ vạt áo, Vũ Duyệt một lần nữa đứng lên. Tiếp tục “lữ trình” của mình.
Tuy rằng một bên mặc niệm “trên thế giới không có quỷ”, một bên nói cho chính mình không phải sợ, nhưng Vũ Duyệt vẫn dùng vẻ mặt tràn ngập lo sợ hướng phía trước đi, kỳ thật nàng hận không thể lập tức xoay người trở về, nhưng nàng biết, nàng không thể, nếu lần này chạy trốn bại lộ, về sau muốn trốn khó càng thêm khó.
Ai biết Lạc Minh Hiên rốt cuộc sẽ giở thủ đoạn gì ?
Vũ Duyệt nơm nớp lo sợ, nàng thực vô dụng nhìn chằm chằm hành lý trong tay, không dám nhìn chung quanh, cũng không dám nhìn con đường phía trước, chỉ là cứ bước đi vô định như vậy.
Được rồi, đi đường không mà nhìn đường kết quả thường thường chính là bị ngã vào ổ gà, cho nên Vũ Duyệt đại tiểu thư cũng không thể ngoại lệ.
“Ai u ~” Vũ Duyệt không biết bị vấp phải cái gì, lập tức cả người liền ngã xuống, bàn tay nhỏ bé không có ý thức sờ loạn trên mặt đất.
Đột nhiên, Vũ Duyệt mặt cứng lại, nàng có phải hay không đã sờ cái gì đó không nên đụng?
Từ trên mặt đất cầm lên cái gì đó, nó giống như một cây gậy ngắn, nhưng thời điểm nàng cầm cái “gậy gộc” kia lên, Vũ Duyệt cảm thấy chính mình thật sự là trấn định không nổi nữa, được rồi, tuy rằng bề ngoài nàng mạnh mẽ đầy trấn định, nhưng giờ phút này, nàng ngay cả ngụy trang cũng không có khí lực nữa .
Nếu, nàng không có đoán sai, thì nàng vừa mới đụng phải thứ gì đó, hẳn là —— xương cốt?
Người chết ? Xương cốt ?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Vũ Duyệt, tay nàng liền phản xạ có điều kiện đem thứ trong tay ném thật xa.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, nàng làm sao có thể đi tới bãi tha ma “đúng dịp” như vậy?
Ánh mắt lơ đãng nhìn tới phía trước, Vũ Duyệt hoàn toàn câm lặng.
Nếu, mắt nàng không có hoa, nếu, nàng không có xuất hiện ảo giác, như vậy trước mắt nàng hẳn là một mảnh lớn —— xương cốt đi?
Tuy rằng đã quá nửa đêm, nhưng dưới ánh trăng sáng thảm đạm, mọi người vẫn có thể thấy rõ một vài thứ .
Nhất là —— kia là một mảnh bạch cốt! Trắng bệch trắng bệch , phiếm âm lãnh quang!
“A a a a a ~” Vũ Duyệt đột nhiên hét to một tiếng, sau đó chạy thật nhanh về phía trước, những người này không phải nàng hại chết, cho dù oan hồn còn tồn tại, cũng đừng tới tìm nàng a, nàng chỉ là một người qua đường, nàng vô tâm quấy rầy bọn họ “yên giấc”!
“Chúa Jesus đại ca, Thánh mẫu a di, Như Lai đại thúc, Quan Âm tỷ tỷ, các ngươi cứu ta đi, đừng cho bọn họ tới tìm ta a ~” Vũ Duyệt nói năng hoàn toàn lộn xộn, đông phương Tây “Trụ cột” đều đã muốn bị nàng cấp gọi đi ra.
Phía sau nếu có người đột nhiên nói một câu “Nguyện thượng đế phù hộ ngươi, Amen!”, Vũ Duyệt nhất định sẽ nhịn không được đánh vỡ đầu hắn!
Nàng hiện tại xác thực là cần hồi phục!
Dọc theo đường đi vừa chạy vừa va chạm. Vũ Duyệt hoàn toàn mất phương hướng, nàng nhất thời kích động, cũng quên rốt cuộc mình đang đi đến hướng nào rồi, nhưng nàng dám khẳng định, nàng tuyệt đối không phải trở lại đường cũ!
Bởi vì, chỗ này, nàng hoàn toàn không biết!
Nhụt chí đặt mông ngồi xuống, Vũ Duyệt nhịn không được trong lòng kêu rên: nàng rốt cuộc đã tạo nên cái nghiệt gì a ? Vì sao nàng phải gặp chuyện tình làm cho người ta sợ hãi như vậy a? Hiện tại nàng hối hận cũng không thể được? Chính là bị Lạc Minh Hiên bắt trở về, nàng cũng không thảm hại hơn thế này đi?
Cái kia nhiều lắm chỉ là thân thể bị nhốt, nhưng cái này lại là tra tấn tâm linh a!
Vũ Duyệt hiện tại rốt cục biết, cái gì là khóc không ra nước mắt, cái gì là tự làm bậy không thể sống .
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Vũ Duyệt chuẩn bị một lần nữa tìm đường, không nói đến trở về, trước phải ra khỏi nơi này mới là lựa chọn tốt nhất.
Ai, nữ thần may mắn của nàng hôm nay nhất định là nghỉ ngơi, bằng không nàng làm sao có thể gặp chuyện không may như vậy?
Vừa ai oán, Vũ Duyệt còn nhịn không được đầu óc để trên mây, nhưng ngay sau đó, đầu óc nàng lập tức thanh tỉnh.
Vũ Duyệt đột nhiên khựng lại không dám nhúc nhích, không vì cái gì khác, vì sao nàng lại thấy được chung quanh mình có hàng loạt lục quang sâu kín nhìn chăm chú vào mình ?
“Này, ông trời, đây là ngươi muốn ý định của ta không thực hiện được, có phải thế không?” Vũ Duyệt không khỏi xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, được rồi, hiện tại nàng cũng chỉ có thể cầu nguyện trời không đổ mưa.
Hi vọng ông trời sẽ không quá tàn nhẫn như vậy.
Vũ Duyệt cẩn thận tiêu sái theo phương hướng mà mình xác định, dù sao chọn một đường đi là tốt rồi.
Con đường nhỏ có chút uốn lượn, Vũ Duyệt cảm thấy da đầu mình tê liệt nhè nhẹ, nàng có phải hay không gần đây đầu óc đặc biệt có vấn đề ?
Đường lớn đầy ra đó, nhưng nàng vì sao lại lựa chọn một con đường nhỏ âm trầm ?
Cái kia, hẳn là không nên có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện đi?
Vũ Duyệt nhịn không được chà xát cánh tay đã nổi chút da gà , thật lạnh nga, sớm biết vậy, nàng đã mặc nhiều áo một chút.
Hiện tại ở vùng dã ngoại hoang vu này, muốn tìm một bộ quần áo chống lạnh chính là khó hơn lên trời.
Hừ, nói đến cùng cũng là tại cái tên Lạc Minh Hiên quỷ quyệt kia. Nếu không bởi vì hắn, nàng làm sao có thể vì tránh né hắn, mà tự gây khó xử cho mình như vậy ?
Ai không muốn nằm trong chăn ấm mà ngủ chứ ? Nhưng là, nàng hiện tại lại vô duyên .
Không biết đã đi bao lâu, gió đêm thổi qua cỏ dại ven đường, phát ra thanh âm “sàn sạt”, Vũ Duyệt cảm thấy toàn thân rét run, lông tơ đứng thẳng, nhịn không được run lẩy bẩy.
“Quácccc…..” Trong bụi cỏ phía trước đột nhiên phát ra một thanh âm kỳ quái, một cái gì đó lập tức liền đập vào mặt.
Dọa Vũ Duyệt nhanh chóng ngồi xổm xuống, đợi sau khi bình tĩnh trở lại, mới lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng thật sự rất sợ hãi a.
Cẩn thận nhìn một chút, phát hiện thứ vừa mới bay đến chẳng qua chỉ là một con chim cú mèo mà thôi. Nàng kinh hách đến nó, cho nên nó lại dọa lại nàng, đây là hòa nhau đi?
Đúng vậy, chim cú mèo sống về đêm, cho nên điều này cũng chẳng có gì lạ, nhưng một nữ hài tử “thiệp thế chưa thâm”* giống như nàng, nếu không bị dọa mà nói, cũng thật là không có thiên lý. ( thiệp thế chưa thâm : quen biết chưa lâu, giao lưu chưa sâu).
Nàng kiếp trước cũng chỉ nhìn thấy chim cú mèo trên tivi, cũng không có tiếp xúc qua, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại sinh vật này.
Trấn định tâm tình lại một lần nữa, Vũ Duyệt thật sâu thở ra một hơi, nàng không tin, nàng là người sống khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ còn có thể bị mấy thứ này hù chết !
Là một nhân loại tân tiến của thế kỷ XXI, nàng biết trên thế giới không có cái gì gọi là yêu ma quỷ quái .
Không sợ, không sợ, Vũ Duyệt cố gắng làm cho tâm lý bình ổn lại, trên thế giới này không có gì thật sự đáng sợ , trừ bỏ —— lòng người.
Vỗ vỗ vạt áo, Vũ Duyệt một lần nữa đứng lên. Tiếp tục “lữ trình” của mình.
Tuy rằng một bên mặc niệm “trên thế giới không có quỷ”, một bên nói cho chính mình không phải sợ, nhưng Vũ Duyệt vẫn dùng vẻ mặt tràn ngập lo sợ hướng phía trước đi, kỳ thật nàng hận không thể lập tức xoay người trở về, nhưng nàng biết, nàng không thể, nếu lần này chạy trốn bại lộ, về sau muốn trốn khó càng thêm khó.
Ai biết Lạc Minh Hiên rốt cuộc sẽ giở thủ đoạn gì ?
Vũ Duyệt nơm nớp lo sợ, nàng thực vô dụng nhìn chằm chằm hành lý trong tay, không dám nhìn chung quanh, cũng không dám nhìn con đường phía trước, chỉ là cứ bước đi vô định như vậy.
Được rồi, đi đường không mà nhìn đường kết quả thường thường chính là bị ngã vào ổ gà, cho nên Vũ Duyệt đại tiểu thư cũng không thể ngoại lệ.
“Ai u ~” Vũ Duyệt không biết bị vấp phải cái gì, lập tức cả người liền ngã xuống, bàn tay nhỏ bé không có ý thức sờ loạn trên mặt đất.
Đột nhiên, Vũ Duyệt mặt cứng lại, nàng có phải hay không đã sờ cái gì đó không nên đụng?
Từ trên mặt đất cầm lên cái gì đó, nó giống như một cây gậy ngắn, nhưng thời điểm nàng cầm cái “gậy gộc” kia lên, Vũ Duyệt cảm thấy chính mình thật sự là trấn định không nổi nữa, được rồi, tuy rằng bề ngoài nàng mạnh mẽ đầy trấn định, nhưng giờ phút này, nàng ngay cả ngụy trang cũng không có khí lực nữa .
Nếu, nàng không có đoán sai, thì nàng vừa mới đụng phải thứ gì đó, hẳn là —— xương cốt?
Người chết ? Xương cốt ?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Vũ Duyệt, tay nàng liền phản xạ có điều kiện đem thứ trong tay ném thật xa.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, nàng làm sao có thể đi tới bãi tha ma “đúng dịp” như vậy?
Ánh mắt lơ đãng nhìn tới phía trước, Vũ Duyệt hoàn toàn câm lặng.
Nếu, mắt nàng không có hoa, nếu, nàng không có xuất hiện ảo giác, như vậy trước mắt nàng hẳn là một mảnh lớn —— xương cốt đi?
Tuy rằng đã quá nửa đêm, nhưng dưới ánh trăng sáng thảm đạm, mọi người vẫn có thể thấy rõ một vài thứ .
Nhất là —— kia là một mảnh bạch cốt! Trắng bệch trắng bệch , phiếm âm lãnh quang!
“A a a a a ~” Vũ Duyệt đột nhiên hét to một tiếng, sau đó chạy thật nhanh về phía trước, những người này không phải nàng hại chết, cho dù oan hồn còn tồn tại, cũng đừng tới tìm nàng a, nàng chỉ là một người qua đường, nàng vô tâm quấy rầy bọn họ “yên giấc”!
“Chúa Jesus đại ca, Thánh mẫu a di, Như Lai đại thúc, Quan Âm tỷ tỷ, các ngươi cứu ta đi, đừng cho bọn họ tới tìm ta a ~” Vũ Duyệt nói năng hoàn toàn lộn xộn, đông phương Tây “Trụ cột” đều đã muốn bị nàng cấp gọi đi ra.
Phía sau nếu có người đột nhiên nói một câu “Nguyện thượng đế phù hộ ngươi, Amen!”, Vũ Duyệt nhất định sẽ nhịn không được đánh vỡ đầu hắn!
Nàng hiện tại xác thực là cần hồi phục!
Dọc theo đường đi vừa chạy vừa va chạm. Vũ Duyệt hoàn toàn mất phương hướng, nàng nhất thời kích động, cũng quên rốt cuộc mình đang đi đến hướng nào rồi, nhưng nàng dám khẳng định, nàng tuyệt đối không phải trở lại đường cũ!
Bởi vì, chỗ này, nàng hoàn toàn không biết!
Nhụt chí đặt mông ngồi xuống, Vũ Duyệt nhịn không được trong lòng kêu rên: nàng rốt cuộc đã tạo nên cái nghiệt gì a ? Vì sao nàng phải gặp chuyện tình làm cho người ta sợ hãi như vậy a? Hiện tại nàng hối hận cũng không thể được? Chính là bị Lạc Minh Hiên bắt trở về, nàng cũng không thảm hại hơn thế này đi?
Cái kia nhiều lắm chỉ là thân thể bị nhốt, nhưng cái này lại là tra tấn tâm linh a!
Vũ Duyệt hiện tại rốt cục biết, cái gì là khóc không ra nước mắt, cái gì là tự làm bậy không thể sống .
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Vũ Duyệt chuẩn bị một lần nữa tìm đường, không nói đến trở về, trước phải ra khỏi nơi này mới là lựa chọn tốt nhất.
Ai, nữ thần may mắn của nàng hôm nay nhất định là nghỉ ngơi, bằng không nàng làm sao có thể gặp chuyện không may như vậy?
Vừa ai oán, Vũ Duyệt còn nhịn không được đầu óc để trên mây, nhưng ngay sau đó, đầu óc nàng lập tức thanh tỉnh.
Vũ Duyệt đột nhiên khựng lại không dám nhúc nhích, không vì cái gì khác, vì sao nàng lại thấy được chung quanh mình có hàng loạt lục quang sâu kín nhìn chăm chú vào mình ?
/73
|