--------Hiền hiên-------
Tiếng đồ sứ vỡ choang vang dội phòng trong, toàn bộ đồ sứ triều cống quí giá đều bị Ngải Vân ném đổ trên đất, nàng ta tức giận nắm chặt mép bàn, thân người không ngừng run rẩy, ngón tay bị mảnh sứ văng trúng rất nhanh nhỏ xuống từng giọt máu tưới nhưng là giờ phút này nàng ta một chút đau đớn cũng không cảm thấy.
"Nương nương..." Linh Linh Chi lo lắng, nàng biết rõ đêm nay đối với Đổng phi đích thị là một đả kích lớn, toàn bộ đại thền đều đến để chúc mừng sinh nhật tiểu công chúa mà chỉ riêng bệ hạ là biệt tăm khiến cho tất cả mọi người có mặt được một phen đoán mò, phải chăng bệ hạ chán ghét Đổng phi nên không xuất hiện? Đây đối với Đổng phi đúng là một sỉ nhục to lớn.
"Đáng chết!” Ngải Vân nghiến răng nghiến lợi nói, rốt cuộc là có chuyện gì khiến bệ hạ đi đã ba ngày rồi không trở về, đến tột cùng là đã phát sinh chuyện gì để cho hắn ngay cả tiểu công chúa cũng không cần?
"Nô tài tham kiến nương nương!” Bên ngoài vang lên tiếng của một thị vệ.
Ngải Vân liếc hẳn hỏi: “Có chuyện gì xảy ra mà bệ hạ vẫn chưa trở về? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bẩm nương nương, bệ hạ ở trong chùa phát hiện một tiểu hài tử mà tiểu hài tử này lớn lên với bệ hạ giống nhau như lột, theo điều tra thì đứa bé này chính là hài tử của bệ hạ!” Thị vệ quì trên đất qui củ nói.
Ngải Vân nghe vậy bán tin bán nghi nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói cái gì? Hài tử của bệ hạ?”
“Vâng ạ, bệ hạ đã lệnh cho toàn bộ thị vệ Thủy thành tìm kiếm đứa trẻ này. Kết quả cho thấy đứa bé đó đích thực là hài tử của bệ hạ, đôi tử nhãn màu tím kia không thể nào nhầm được, mà mẹ của hắn…chính là Ngất phi nương nương tưởng đã chết trong đại hỏa năm năm trước!” Thị vệ nọ quì trên đất nghiêm chỉnh nói.
"Cái gì?" Ngải Vân nghe được Miên Miên vẫn còn sống thì lảo đảo ngã người về phía sau, Linh Chi thấy vậy vội vàng tiến đến đỡ nàng ta.
“Nàng ta không có chết?” Ngải Vân lẩm bẩm, như thế nào mà nàng ta lại chưa chết, vì sao?
“Đổng phi nương nương, đêm nay bệ hạ không trở về chính là vì ngài đã lưu lại Thủy thành!” Thị vệ nọ nói rồi im lặng không nói thêm điều gì, hắn thật sự sợ hãi, Đổng phi nổi tiếng độc ác, nội cung này làm gì có ai dám đắc tội với nàng ta?
"Đổng phi nương nương, đêm nay bệ hạ chưa có trở về cũng là lưu tại nàng chỗ
“Cút, cút đi cho ta…Cút!” Ngải Vân lớn tiếng quát, thị vệ kia thấy vậy vội vàng cúi người lui ra.
“Nàng ta không có chết, nàng ta vẫn còn sống?” Ngải Vân đi tới cửa trước mỉa mai cười lớn. Năm năm rồi, ngay lúc nàng cho là mình sắp được làm Xà hậu thì yêu nữ kia lại trở về, nàng ta là cố tình sao?
“Đúng, nàng ta cố ý, nhất định là cố ý!” Đổng phi nghiến răng nghiến lợi nói, nữ nhân chết tiệt này sớm không xuất hiên trễ không xuất hiện lại hết lần này tới lần khác ngăn trở nàng, nàng ta muốn báo thù nàng nên mới xuất hiện lúc này khiến nàng mất mặt sao?
"Nương nương, chúng ta làm sao bây giờ, còn tiểu công chúa nữa?" Linh Chi lo lắng hỏi.
Ngải Vân đưa mắt nhìn nàng ta cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Ngươi cho rằng ta sợ nàng ta sao? Ta cho ngươi biết, năm năm trước ta có thẻ làm cho nàng ta biến mất thì bây giờ cũng vậy, nhưng là lần này nàng ta sẽ không may mắn như vậy nữa đây!” Ngải Vân ánh mắt tàn độc nói. Nguyễn Miên Miên ngươi còn sống thì nên thông minh mà rời xa nơi nay, nếu ngươi dám trở lại thì đừng trách ta không khách khí!
"Mẫu hậu, mẫu hậu..." Đúng lúc này thì một thân ảnh nhỏ nhắn nước mắt ngắn dài chạy tới.
"Tư nhi, làm sao vậy?” Ngải Vân ngồi xuống ôm lấy nữ nhi bảo bối đau lòng hỏi.
Tiểu công chúa nức nở nói: “Mẫu hậu, ta nghe người ta nói phụ hoàng không thích Tư nhi nên sinh nhật Tư nhi cũng không thèm tham dự, ô ô…” nói rồi ôm Ngải Vân khóc nức nở.
Ngải Vân trong lòng đau đớn, tuy nàng đối với người ngoài vô tình nhưng đây là cốt nhục nàng mang nặng đẻ đau sinh ta, nàng tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ.
“Mẫu hậu, có phải do tư không ngoan nên phụ hoàng không thích Tư nhi rồi?” Tiểu công chúa buông Ngải Vân ra, nghi hoặc hỏi.
“Như thế nào vậy được, phụ hoàng hẳn là có quốc sự nên mới quên, Tư đáng yêu như vậy sao phụ hoàng có thể không thích Tư nhi được?” Ngải Vân vội vàng trấn an tiểu công chúa.
“Người gạt ta, từ nhỏ phụ hoàng đã không yêu thích ta, người cũng chưa từng ôm ta một lần. Mẫu hậu, có phải hay không vì ta là nữ nhi nên phụ hoàng không yêu thích ta?” Tiểu công chúa có chút giận dữ chất vấn.
“Tư nhi lại nghe kẻ nào nói huyên thuyên rồi, Tư nhi là nữ nhi của phụ honagf, phụ hoàng sao có thể không thích Tư nhi được, tiểu nhi ngốc đừng suy nghĩ lung tung. Ngày mai phụ hoàng trở về, mẫu hậu mang ngươi đi vấn an người được không?” Ngải Vân vội vàng dụ dỗ.
“Thật vậy sao? Ngày mai phụ hoàng trở về rồi?”
“Đúng vậy, mẫu hậu như thế nào lại gạt ngươi đâu, ngươi tranh thủ thời gian về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai rời giường là có thể gặp phụ hoàng rồi!”
Tiểu công chúa nghe vậy vui vẻ gật đầu nói: “Được rồi, ta đi ngủ, sáng sớm mai cùng mẫu hậu đi gặp phụ hoàng!” Nói rồi hôn lên má Ngải Vân một cái rõ kêu.
Ngải Vân mỉm cười đặt nàng ta xuống để cho cung nữ đưa nàng về phòng đi ngủ.
"Nương nương, yêu nữ này chọn đúng sinh nhật tiểu công chúa mà xuất hiện nhất định không có ý tốt rồi!” Linh Chi phân tích nói.
Ngải Vân nghe vậy cười khinh nói: “Không có ý tốt? Vậy cứ để nàng ta đến, nàng ta muốn chơi thì bổn cung hảo hảo chơi cùng nàng ta, xem ta làm thế nào đùa chết nàng ta cùng tên nghiệt tử đó!” Ngải Vân ngoan độc nói, Nguyễn Miên Miên ngươi dám khi dễ nữ nhi của ta thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi thất bại!
Tiếng đồ sứ vỡ choang vang dội phòng trong, toàn bộ đồ sứ triều cống quí giá đều bị Ngải Vân ném đổ trên đất, nàng ta tức giận nắm chặt mép bàn, thân người không ngừng run rẩy, ngón tay bị mảnh sứ văng trúng rất nhanh nhỏ xuống từng giọt máu tưới nhưng là giờ phút này nàng ta một chút đau đớn cũng không cảm thấy.
"Nương nương..." Linh Linh Chi lo lắng, nàng biết rõ đêm nay đối với Đổng phi đích thị là một đả kích lớn, toàn bộ đại thền đều đến để chúc mừng sinh nhật tiểu công chúa mà chỉ riêng bệ hạ là biệt tăm khiến cho tất cả mọi người có mặt được một phen đoán mò, phải chăng bệ hạ chán ghét Đổng phi nên không xuất hiện? Đây đối với Đổng phi đúng là một sỉ nhục to lớn.
"Đáng chết!” Ngải Vân nghiến răng nghiến lợi nói, rốt cuộc là có chuyện gì khiến bệ hạ đi đã ba ngày rồi không trở về, đến tột cùng là đã phát sinh chuyện gì để cho hắn ngay cả tiểu công chúa cũng không cần?
"Nô tài tham kiến nương nương!” Bên ngoài vang lên tiếng của một thị vệ.
Ngải Vân liếc hẳn hỏi: “Có chuyện gì xảy ra mà bệ hạ vẫn chưa trở về? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bẩm nương nương, bệ hạ ở trong chùa phát hiện một tiểu hài tử mà tiểu hài tử này lớn lên với bệ hạ giống nhau như lột, theo điều tra thì đứa bé này chính là hài tử của bệ hạ!” Thị vệ quì trên đất qui củ nói.
Ngải Vân nghe vậy bán tin bán nghi nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói cái gì? Hài tử của bệ hạ?”
“Vâng ạ, bệ hạ đã lệnh cho toàn bộ thị vệ Thủy thành tìm kiếm đứa trẻ này. Kết quả cho thấy đứa bé đó đích thực là hài tử của bệ hạ, đôi tử nhãn màu tím kia không thể nào nhầm được, mà mẹ của hắn…chính là Ngất phi nương nương tưởng đã chết trong đại hỏa năm năm trước!” Thị vệ nọ quì trên đất nghiêm chỉnh nói.
"Cái gì?" Ngải Vân nghe được Miên Miên vẫn còn sống thì lảo đảo ngã người về phía sau, Linh Chi thấy vậy vội vàng tiến đến đỡ nàng ta.
“Nàng ta không có chết?” Ngải Vân lẩm bẩm, như thế nào mà nàng ta lại chưa chết, vì sao?
“Đổng phi nương nương, đêm nay bệ hạ không trở về chính là vì ngài đã lưu lại Thủy thành!” Thị vệ nọ nói rồi im lặng không nói thêm điều gì, hắn thật sự sợ hãi, Đổng phi nổi tiếng độc ác, nội cung này làm gì có ai dám đắc tội với nàng ta?
"Đổng phi nương nương, đêm nay bệ hạ chưa có trở về cũng là lưu tại nàng chỗ
“Cút, cút đi cho ta…Cút!” Ngải Vân lớn tiếng quát, thị vệ kia thấy vậy vội vàng cúi người lui ra.
“Nàng ta không có chết, nàng ta vẫn còn sống?” Ngải Vân đi tới cửa trước mỉa mai cười lớn. Năm năm rồi, ngay lúc nàng cho là mình sắp được làm Xà hậu thì yêu nữ kia lại trở về, nàng ta là cố tình sao?
“Đúng, nàng ta cố ý, nhất định là cố ý!” Đổng phi nghiến răng nghiến lợi nói, nữ nhân chết tiệt này sớm không xuất hiên trễ không xuất hiện lại hết lần này tới lần khác ngăn trở nàng, nàng ta muốn báo thù nàng nên mới xuất hiện lúc này khiến nàng mất mặt sao?
"Nương nương, chúng ta làm sao bây giờ, còn tiểu công chúa nữa?" Linh Chi lo lắng hỏi.
Ngải Vân đưa mắt nhìn nàng ta cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Ngươi cho rằng ta sợ nàng ta sao? Ta cho ngươi biết, năm năm trước ta có thẻ làm cho nàng ta biến mất thì bây giờ cũng vậy, nhưng là lần này nàng ta sẽ không may mắn như vậy nữa đây!” Ngải Vân ánh mắt tàn độc nói. Nguyễn Miên Miên ngươi còn sống thì nên thông minh mà rời xa nơi nay, nếu ngươi dám trở lại thì đừng trách ta không khách khí!
"Mẫu hậu, mẫu hậu..." Đúng lúc này thì một thân ảnh nhỏ nhắn nước mắt ngắn dài chạy tới.
"Tư nhi, làm sao vậy?” Ngải Vân ngồi xuống ôm lấy nữ nhi bảo bối đau lòng hỏi.
Tiểu công chúa nức nở nói: “Mẫu hậu, ta nghe người ta nói phụ hoàng không thích Tư nhi nên sinh nhật Tư nhi cũng không thèm tham dự, ô ô…” nói rồi ôm Ngải Vân khóc nức nở.
Ngải Vân trong lòng đau đớn, tuy nàng đối với người ngoài vô tình nhưng đây là cốt nhục nàng mang nặng đẻ đau sinh ta, nàng tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ.
“Mẫu hậu, có phải do tư không ngoan nên phụ hoàng không thích Tư nhi rồi?” Tiểu công chúa buông Ngải Vân ra, nghi hoặc hỏi.
“Như thế nào vậy được, phụ hoàng hẳn là có quốc sự nên mới quên, Tư đáng yêu như vậy sao phụ hoàng có thể không thích Tư nhi được?” Ngải Vân vội vàng trấn an tiểu công chúa.
“Người gạt ta, từ nhỏ phụ hoàng đã không yêu thích ta, người cũng chưa từng ôm ta một lần. Mẫu hậu, có phải hay không vì ta là nữ nhi nên phụ hoàng không yêu thích ta?” Tiểu công chúa có chút giận dữ chất vấn.
“Tư nhi lại nghe kẻ nào nói huyên thuyên rồi, Tư nhi là nữ nhi của phụ honagf, phụ hoàng sao có thể không thích Tư nhi được, tiểu nhi ngốc đừng suy nghĩ lung tung. Ngày mai phụ hoàng trở về, mẫu hậu mang ngươi đi vấn an người được không?” Ngải Vân vội vàng dụ dỗ.
“Thật vậy sao? Ngày mai phụ hoàng trở về rồi?”
“Đúng vậy, mẫu hậu như thế nào lại gạt ngươi đâu, ngươi tranh thủ thời gian về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai rời giường là có thể gặp phụ hoàng rồi!”
Tiểu công chúa nghe vậy vui vẻ gật đầu nói: “Được rồi, ta đi ngủ, sáng sớm mai cùng mẫu hậu đi gặp phụ hoàng!” Nói rồi hôn lên má Ngải Vân một cái rõ kêu.
Ngải Vân mỉm cười đặt nàng ta xuống để cho cung nữ đưa nàng về phòng đi ngủ.
"Nương nương, yêu nữ này chọn đúng sinh nhật tiểu công chúa mà xuất hiện nhất định không có ý tốt rồi!” Linh Chi phân tích nói.
Ngải Vân nghe vậy cười khinh nói: “Không có ý tốt? Vậy cứ để nàng ta đến, nàng ta muốn chơi thì bổn cung hảo hảo chơi cùng nàng ta, xem ta làm thế nào đùa chết nàng ta cùng tên nghiệt tử đó!” Ngải Vân ngoan độc nói, Nguyễn Miên Miên ngươi dám khi dễ nữ nhi của ta thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi thất bại!
/154
|