Morrison ngồi trên mảnh đá dưới đống đổ nát, im lặng hút thuốc, mặt đất nơi chân hắn đã rơi đầy tàn thuốc.
Trương Hằng đứng bên cạnh, nhìn lối vào bị lấp kín chăm chú. Morrison thấy thế thì không nhịn được, can:
-Đừng nhìn nữa, ngươi trông đuối sức lắm rồi.
Quả thật, lúc này Trương Hằng đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn giống như một người say rượu sau khi nôn mửa. Nhưng dù sao, trong khoảng thời gian này, Trương Hằng vẫn bị các thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh huấn luyện nghiêm khắc, tuy thể chất còn kém hơn các thành viên Hắc Tinh, nhưng so với binh lính bình thường thì cũng gần bằng.
Thật ra, về phương diện này, hai người điều hiểu rõ, còn có Diêu Nguyên và các thành viên khác trong tiểu đội Hắc Tinh cũng biết. Đó là vấn đề năng lực đặc thù của tân nhân loại. Vô luận là kỹ năng nhìn xa của Ưng, kỹ năng cảm ứng của Hắc Thiết, hoặc kỹ năng dự cảm nguy hiểm của Trương Hằng. Mỗi loại kỹ năng khi sử dụng, đều tiêu hao một lượng năng lượng trong cơ thể, đó là nguyên nhân chính khiến cho người sử dụng chúng quá độ sẽ trở nên vô cùng mệt mỏi, tựa như người luôn thiếu ngủ, đầu óc lờ đờ.
Nói cách tương đối, kỹ năng bị động như kỹ năng dự cảm của Trương Hằng, năng lượng sẽ tiêu hao ít hơn kỹ năng chủ động như kỹ năng lừa gạt của Morrison. Nhưng tất cả đều có điểm chung, hễ sử dụng là phải tiêu hao năng lượng. Như Trương Hằng ban nãy, hắn liên tục di chuyển qua các nơi, luôn sử dụng khả năng dự cảm, cho nên hiện giờ quả thật mệt đứt hơi.
Trương Hằng nghe thế thì hít một hơi dài, ngồi ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, nói với Morrison:
-Cả lối vào bị lấp rất kín, trước mắt thì tình hình bên dưới vẫn an toàn, ít nhất ta vẫn chưa cảm giác thấy nguy hiểm.
Morrison trầm mặc trong chốc lát rồi vỗ bả vai Trương Hằng, nói:
-Vất vả rồi.
Trương Hằng cười hắc hắc nói:
-Vất vả cái gì, đây là chuyện ta nên làm mà. Chỉ là ta hơi lo cho ngươi, một lát nữa vẫn phải nhờ ngươi sử dụng kỹ năng lừa gạt, nhưng đó là kỹ năng chủ động a…
Thực tế, đó cũng là nguyên nhân lúc trước Diêu Nguyên cầu xin Morrison, Morrison là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, Diêu Nguyên vốn có thể trực tiếp ra lệnh hắn thực hiện điều này. Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác hẳn.
Theo như sự tính toán lượng axit mạnh cùng dung dịch thuốc còn lại trong tầng ba, hơn nữa thêm vào thời gian cần thiết để cứu viện. Nếu quả thật rơi vào tuyệt cảnh, Morrison ít nhất phải chịu đựng hai tiếng trở lên…là hai tiếng sử dụng năng lực của mình!
Đó là một mệnh lệnh đi tìm chết, đơn thuần là tự sát…
Cho dù là quân nhân, trên chiến trường, họ có thể chấp hành mệnh lệnh tự sát này, hoặc do hoàn cảnh bức bách, họ cũng có thể thi hành. Nhưng kỹ năng của tân nhân loại khác hẳn, nó không phải như nút áo trên người, muốn cong bẻ thế nào cũng được. Hơn nữa, người có kỹ năng lừa gạt chỉ có độc Morrison, vì vậy nhất định phải khiến hắn cam tâm tình nguyện sử dụng năng lực, đặc biệt khi sử dụng năng lực trong hiểm nguy thế này, ép buộc thường không hiệu quả.
Morrison im lặng hút thuốc, lúc lâu sau vẫn không trả lời câu hỏi của Trương Hằng. Không biết bao lâu, bên cạnh hắn đột nhiên vang lên tiếng ngáy khe khẽ, lúc này hắn mới phát hiện Trương Hằng đã ngủ gật. Morrison thở dài, ôm Trương Hằng đặt lên mặt đất, rồi vẫn im lặng ngồi tại chỗ hút thuốc.
(…Các ngươi đúng là tin tưởng ta a.)
(Khốn kiếp!)
Lúc này, bên ngoài hầm căn cứ, nhóm các nhà khoa học cùng người thân đầu tiên đã về tới phi thuyền Hi Vọng. Khi bọn họ đi qua khoang cách ly bước vào trong phi thuyền Hi Vọng, tất cả các nhà khoa học đều trầm mặc, bọn họ chỉ trấn an người nhà mình một cách đơn giản, cho người thân trở về phòng chờ đợi. Còn họ thì chia thành từng tốp đi tới phòng thí nghiệm riêng của mình, hoặc đến phòng quan sát, bắt đầu thu thập cùng tính toán các dữ liệu.
-…Không phải anh không muốn đi theo em, nhưng tai nạn lớn như vậy xảy ra, em có thấy không, lúc ấy có tới hơn mười mấy người bị đá đè chết. Còn có lão Ước Hàn mà chúng ta quen, nhà số học ấy cũng bị đá đập trúng đầu, máu chảy đầm đìa, sống chết chưa rõ, anh sợ lắm chứ.
Một nhà khoa học đang an ủi người nhà của mình, nhưng hắn vẫn kiên quyết đi làm công việc của mình.
-Nhưng, em có biết vì sao chúng ta lại được ưu tiên rời khỏi căn cứ không? Mấy ngàn người chúng ta được ưu tiên mặc đồ du hành đầu tiên, rời khỏi đầu tiên, trở về phi thuyền Hi Vọng đầu tiên, em có biết nguyên nhân không? Bởi vì chúng ta là những người quan trọng nhất, không phải vì địa vị của chúng ta, mà do chúng ta là những người sở hữu kiến thức của toàn nhân loại.
Nhà khoa học này nói đến đây, trong giọng nói đã có phần tự hào xen lẫn đau thương.
-Nhưng chúng ta chẳng cao sang hơn ai đâu. Kiến thức phải được ứng dụng mới có giá trị, chúng ta là những người rời khỏi đầu tiên, có thể nói là đoạt lấy hi vọng sống của người khác. Như vậy, tri thức của chúng ta phải dùng để cứu nhiều người hơn nữa, chỉ có cách đó mới báo đáp những người cứu chúng ta, những người nhường hi vọng sống của mình cho chúng ta!
Đúng như lời nhà khoa học nói, rất nhiều người có được dự cảm nguy hiểm, không riêng gì gia đình nhà khoa học này, còn có các nhân viên đang làm việc khác trong căn cứ cũng thế. Nhưng bọn họ vẫn tình nguyện nhường cơ hội rời khỏi đầu tiên cho các nhà khoa học cùng người thân. Cử chỉ hi sinh này không cần nói cũng biết.
Lúc này trong công trường cải tạo trên phi thuyền Hi Vọng, rất nhiều công nhân đã làm việc liên tục hơn mười tiếng. Vốn đã đến lượt đổi ca, nhưng vì tai nạn dưới lòng đất xảy ra quá đột ngột cho nên việc này cũng bị hủy bổ, bất quá không ai oán trách nửa lời. Đói thì ăn bánh bích quy, khát thì uống nước lọc. Ai ai cũng cắn răng kiên trì, dưới sự miệt mài đó, đường dây truyền năng lượng cho hệ thống quản lý, hệ thống thăm dò cuối cũng đã cải tạo xong.
-Khởi động thiết bị giảm xóc, vận hành máy tính chủ sau ba giây. Bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một…
Theo sự khởi động hệ thống thăm dò, trong nháy mắt, vô số dữ liệu cùng chi tiết hiện lên trên màn hình vi tính. Số liệu về Hằng Tinh, về Tinh Vực, về trận động đất vừa diễn ra, về trọng lực, về từ trường…Rất nhiều dữ liệu trong nháy mắt được tổng hợp và hiện ra trên màn ảnh mái tính chủ tại phòng thăm dò.
Nhân viên làm việc, binh lính, nhân viên nghiên cứu, nhà khoa học, tất cả bọn họ đều có được dữ liệu mình cần sau mấy phút. Sau đó, tất cả nhanh chóng bắt đầu tính toán, thảo luận. Có thể nói công việc này là chạy đua với thời gian, mỗi người trong bọn họ không ai dám chậm trễ. Ai ai cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình!
Một vạn người so với mười hai vạn người a, hoặc nói là bên dưới lòng đất vẫn còn hơn mười một vạn người. Trừ các nhân viên bị kẹt tại tầng ba, còn các công nhân cải tạo, nhân viên làm việc trong phi thuyền Hi Vọng, các nhà khoa học và người thân trở về, dưới đất vẫn còn hơn mười một vạn người. Đây gần như hơn 90% số người trên phi thuyền Hi Vọng!
Nói cách khác, công việc của các nhà khoa học lúc này chính là cứu vớt toàn bộ loài người!
Tựa như nhà khoa học về chất bán dẫn Ellison, dùng sức mình cứu vớt toàn bộ loài người…
Lúc này, trong căn cứ dưới lòng đất, nhóm nhân viên thứ hai đã an toàn rời khỏi. Số người rời đi tổng cộng hơn một vạn bốn ngàn người, đi theo họ có hơn một trăm binh lính hộ tống. Đồng thời, nhân viên còn lại phần lớn đều là tân nhân loại, những người từng trải qua bệnh dịch virus thần bí kia, tiếp đó mới là bác sĩ, giáo sư, kỹ thuật viên, kiến trúc sư, cuối cùng mới là dân chúng bình thường.
Các binh lính trừ một trăm người hộ tống nhân viên, một người cũng không rời đi, bao gồm cả hạm trưởng phi thuyền Hi Vọng, sĩ quan cấp úy trong tiểu đội Hắc Tinh, không ai rời khỏi căn cứ!
Như lời Diêu Nguyên nói với Trừu Nguyệt, hắn không thể đảm bảo công bằng. Bởi trong vũ trụ kinh khủng này, có những người có ích, có thể kéo dài sự sinh tồn của nhân loại. Vì thế, trên Trái Đất, hắn mới từ bỏ nhiều dân chúng như vậy, chỉ chọn lựa hơn mười hai vạn người. Đây là bất đắc dĩ, buộc phải làm như thế, cho dù có áy náy hơn nữa cũng không làm khác được…
Cho nên, hoàn toàn không thể công bằng. Chỉ có thể cố gắng đảm bảo công bằng một cách tương đối, hắn không thể để mình hủy hoại sự công bằng này. Cho nên, hắn mới lưu lại, những binh lính mới lưu lại, các đội viên Hắc Tinh cũng lưu lại. Thực tế, hắn có thể sẽ là người bước ra cuối cùng, cho đến khi không còn một ai có khả năng trở về…
Dù là Trừu Nguyệt cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nói:
-Hắn nói như vậy đấy, đây là diễn kịch sao? Nhâm Đào, hắn đang diễn trò chính trị sao?
Bên cạnh Trừu Nguyệt, Nhâm Đào đang mặc một bộ đồ du hành vũ trụ, hắn khẽ lắc đầu nói:
-Không, không phải diễn kịch, diễn trò chính trị vốn là vì ích lợi, hắn bây giờ diễn trò cho ai xem? Được lợi gì chứ? Nên biết rằng, phi thuyền Hi Vọng dưới tay hắn gần như trở thành một hộp sắt, chỉ cần hắn không phạm phải sai lầm to lớn khiến mọi người bất mãn, tựa như đồ sát trong thời Trung Cổ ở Châu Âu…thì địa vị của hắn không ai có thể rung động, cho nên hắn căn bẳn không cần diễn kịch…
Đó là ý nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Sắc mặt Nhâm Đào phức tạp, nói:
-Bởi vì hắn là hạm trưởng, hơn nữa có danh vọng to lớn. Bà cứ nhìn tình hình bây giờ đi? Tình hình cơ bản đã trật tự, những người được rời khỏi đây trước cũng không quá vui mừng, còn người đi sau cũng không quá ủ rũ. Đơn giản vì hắn đang đứng tại đây, chỉ cần hắn không đi, chỉ cần hắn ở đây, tình hình sẽ không có gì thay đổi. Trừ phi tai nạn đột nhiên xảy ra giết chết hắn…
Hắn thật lòng muốn cứu những người này a, người này…Hắn là một hạm trưởng tốt. Xem ra suy đoán lúc trước của ta đã sai lầm rồi. Tinh trùng cùng trứng đông lạnh tuy có thể sinh ra thế hệ nhân loại mới, nhưng thế hệ này thua xa về số tuổi cũng như kiến thức. Quá kém, kém xa mười hai vạn người Trái Đất này. Nếu muốn giữ vững văn minh loài người thì những người này vẫn cần, ta nghĩ đó là mục đích của hắn khi đứng tại đây, cho nên hắn một mực không rời khỏi.
Nghe xong lời nói của Nhâm Đào, bỗng dưng Trừu Nguyệt đỏ mặt hỏi:
-Còn ông thì sao? Sao ban nãy lại không đi? Ông rõ ràng có đủ tư cách trở về phi thuyền Hi Vọng mà.
-Ách, chắc là chân tay bủn rủn. Bà cũng biết mà, ta vốn không khỏe khắn gì, một lần vác hai bộ đồ du hành vũ trụ đúng là mệt chết, cho nên nghỉ tại đây một chút trước, lát tính sau.
Nhâm Đào cười cười nói.
Nhưng nghênh đón hắn là một nắm đấm dữ tợn, do hắn vẫn chưa đội mũ bảo vệ, cho nên một đấm này nhanh chóng khiến mắt hắn đổi màu.
-Ông rõ ràng là đồ ngu!
Trương Hằng đứng bên cạnh, nhìn lối vào bị lấp kín chăm chú. Morrison thấy thế thì không nhịn được, can:
-Đừng nhìn nữa, ngươi trông đuối sức lắm rồi.
Quả thật, lúc này Trương Hằng đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn giống như một người say rượu sau khi nôn mửa. Nhưng dù sao, trong khoảng thời gian này, Trương Hằng vẫn bị các thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh huấn luyện nghiêm khắc, tuy thể chất còn kém hơn các thành viên Hắc Tinh, nhưng so với binh lính bình thường thì cũng gần bằng.
Thật ra, về phương diện này, hai người điều hiểu rõ, còn có Diêu Nguyên và các thành viên khác trong tiểu đội Hắc Tinh cũng biết. Đó là vấn đề năng lực đặc thù của tân nhân loại. Vô luận là kỹ năng nhìn xa của Ưng, kỹ năng cảm ứng của Hắc Thiết, hoặc kỹ năng dự cảm nguy hiểm của Trương Hằng. Mỗi loại kỹ năng khi sử dụng, đều tiêu hao một lượng năng lượng trong cơ thể, đó là nguyên nhân chính khiến cho người sử dụng chúng quá độ sẽ trở nên vô cùng mệt mỏi, tựa như người luôn thiếu ngủ, đầu óc lờ đờ.
Nói cách tương đối, kỹ năng bị động như kỹ năng dự cảm của Trương Hằng, năng lượng sẽ tiêu hao ít hơn kỹ năng chủ động như kỹ năng lừa gạt của Morrison. Nhưng tất cả đều có điểm chung, hễ sử dụng là phải tiêu hao năng lượng. Như Trương Hằng ban nãy, hắn liên tục di chuyển qua các nơi, luôn sử dụng khả năng dự cảm, cho nên hiện giờ quả thật mệt đứt hơi.
Trương Hằng nghe thế thì hít một hơi dài, ngồi ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, nói với Morrison:
-Cả lối vào bị lấp rất kín, trước mắt thì tình hình bên dưới vẫn an toàn, ít nhất ta vẫn chưa cảm giác thấy nguy hiểm.
Morrison trầm mặc trong chốc lát rồi vỗ bả vai Trương Hằng, nói:
-Vất vả rồi.
Trương Hằng cười hắc hắc nói:
-Vất vả cái gì, đây là chuyện ta nên làm mà. Chỉ là ta hơi lo cho ngươi, một lát nữa vẫn phải nhờ ngươi sử dụng kỹ năng lừa gạt, nhưng đó là kỹ năng chủ động a…
Thực tế, đó cũng là nguyên nhân lúc trước Diêu Nguyên cầu xin Morrison, Morrison là một thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh, Diêu Nguyên vốn có thể trực tiếp ra lệnh hắn thực hiện điều này. Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn khác hẳn.
Theo như sự tính toán lượng axit mạnh cùng dung dịch thuốc còn lại trong tầng ba, hơn nữa thêm vào thời gian cần thiết để cứu viện. Nếu quả thật rơi vào tuyệt cảnh, Morrison ít nhất phải chịu đựng hai tiếng trở lên…là hai tiếng sử dụng năng lực của mình!
Đó là một mệnh lệnh đi tìm chết, đơn thuần là tự sát…
Cho dù là quân nhân, trên chiến trường, họ có thể chấp hành mệnh lệnh tự sát này, hoặc do hoàn cảnh bức bách, họ cũng có thể thi hành. Nhưng kỹ năng của tân nhân loại khác hẳn, nó không phải như nút áo trên người, muốn cong bẻ thế nào cũng được. Hơn nữa, người có kỹ năng lừa gạt chỉ có độc Morrison, vì vậy nhất định phải khiến hắn cam tâm tình nguyện sử dụng năng lực, đặc biệt khi sử dụng năng lực trong hiểm nguy thế này, ép buộc thường không hiệu quả.
Morrison im lặng hút thuốc, lúc lâu sau vẫn không trả lời câu hỏi của Trương Hằng. Không biết bao lâu, bên cạnh hắn đột nhiên vang lên tiếng ngáy khe khẽ, lúc này hắn mới phát hiện Trương Hằng đã ngủ gật. Morrison thở dài, ôm Trương Hằng đặt lên mặt đất, rồi vẫn im lặng ngồi tại chỗ hút thuốc.
(…Các ngươi đúng là tin tưởng ta a.)
(Khốn kiếp!)
Lúc này, bên ngoài hầm căn cứ, nhóm các nhà khoa học cùng người thân đầu tiên đã về tới phi thuyền Hi Vọng. Khi bọn họ đi qua khoang cách ly bước vào trong phi thuyền Hi Vọng, tất cả các nhà khoa học đều trầm mặc, bọn họ chỉ trấn an người nhà mình một cách đơn giản, cho người thân trở về phòng chờ đợi. Còn họ thì chia thành từng tốp đi tới phòng thí nghiệm riêng của mình, hoặc đến phòng quan sát, bắt đầu thu thập cùng tính toán các dữ liệu.
-…Không phải anh không muốn đi theo em, nhưng tai nạn lớn như vậy xảy ra, em có thấy không, lúc ấy có tới hơn mười mấy người bị đá đè chết. Còn có lão Ước Hàn mà chúng ta quen, nhà số học ấy cũng bị đá đập trúng đầu, máu chảy đầm đìa, sống chết chưa rõ, anh sợ lắm chứ.
Một nhà khoa học đang an ủi người nhà của mình, nhưng hắn vẫn kiên quyết đi làm công việc của mình.
-Nhưng, em có biết vì sao chúng ta lại được ưu tiên rời khỏi căn cứ không? Mấy ngàn người chúng ta được ưu tiên mặc đồ du hành đầu tiên, rời khỏi đầu tiên, trở về phi thuyền Hi Vọng đầu tiên, em có biết nguyên nhân không? Bởi vì chúng ta là những người quan trọng nhất, không phải vì địa vị của chúng ta, mà do chúng ta là những người sở hữu kiến thức của toàn nhân loại.
Nhà khoa học này nói đến đây, trong giọng nói đã có phần tự hào xen lẫn đau thương.
-Nhưng chúng ta chẳng cao sang hơn ai đâu. Kiến thức phải được ứng dụng mới có giá trị, chúng ta là những người rời khỏi đầu tiên, có thể nói là đoạt lấy hi vọng sống của người khác. Như vậy, tri thức của chúng ta phải dùng để cứu nhiều người hơn nữa, chỉ có cách đó mới báo đáp những người cứu chúng ta, những người nhường hi vọng sống của mình cho chúng ta!
Đúng như lời nhà khoa học nói, rất nhiều người có được dự cảm nguy hiểm, không riêng gì gia đình nhà khoa học này, còn có các nhân viên đang làm việc khác trong căn cứ cũng thế. Nhưng bọn họ vẫn tình nguyện nhường cơ hội rời khỏi đầu tiên cho các nhà khoa học cùng người thân. Cử chỉ hi sinh này không cần nói cũng biết.
Lúc này trong công trường cải tạo trên phi thuyền Hi Vọng, rất nhiều công nhân đã làm việc liên tục hơn mười tiếng. Vốn đã đến lượt đổi ca, nhưng vì tai nạn dưới lòng đất xảy ra quá đột ngột cho nên việc này cũng bị hủy bổ, bất quá không ai oán trách nửa lời. Đói thì ăn bánh bích quy, khát thì uống nước lọc. Ai ai cũng cắn răng kiên trì, dưới sự miệt mài đó, đường dây truyền năng lượng cho hệ thống quản lý, hệ thống thăm dò cuối cũng đã cải tạo xong.
-Khởi động thiết bị giảm xóc, vận hành máy tính chủ sau ba giây. Bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một…
Theo sự khởi động hệ thống thăm dò, trong nháy mắt, vô số dữ liệu cùng chi tiết hiện lên trên màn hình vi tính. Số liệu về Hằng Tinh, về Tinh Vực, về trận động đất vừa diễn ra, về trọng lực, về từ trường…Rất nhiều dữ liệu trong nháy mắt được tổng hợp và hiện ra trên màn ảnh mái tính chủ tại phòng thăm dò.
Nhân viên làm việc, binh lính, nhân viên nghiên cứu, nhà khoa học, tất cả bọn họ đều có được dữ liệu mình cần sau mấy phút. Sau đó, tất cả nhanh chóng bắt đầu tính toán, thảo luận. Có thể nói công việc này là chạy đua với thời gian, mỗi người trong bọn họ không ai dám chậm trễ. Ai ai cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình!
Một vạn người so với mười hai vạn người a, hoặc nói là bên dưới lòng đất vẫn còn hơn mười một vạn người. Trừ các nhân viên bị kẹt tại tầng ba, còn các công nhân cải tạo, nhân viên làm việc trong phi thuyền Hi Vọng, các nhà khoa học và người thân trở về, dưới đất vẫn còn hơn mười một vạn người. Đây gần như hơn 90% số người trên phi thuyền Hi Vọng!
Nói cách khác, công việc của các nhà khoa học lúc này chính là cứu vớt toàn bộ loài người!
Tựa như nhà khoa học về chất bán dẫn Ellison, dùng sức mình cứu vớt toàn bộ loài người…
Lúc này, trong căn cứ dưới lòng đất, nhóm nhân viên thứ hai đã an toàn rời khỏi. Số người rời đi tổng cộng hơn một vạn bốn ngàn người, đi theo họ có hơn một trăm binh lính hộ tống. Đồng thời, nhân viên còn lại phần lớn đều là tân nhân loại, những người từng trải qua bệnh dịch virus thần bí kia, tiếp đó mới là bác sĩ, giáo sư, kỹ thuật viên, kiến trúc sư, cuối cùng mới là dân chúng bình thường.
Các binh lính trừ một trăm người hộ tống nhân viên, một người cũng không rời đi, bao gồm cả hạm trưởng phi thuyền Hi Vọng, sĩ quan cấp úy trong tiểu đội Hắc Tinh, không ai rời khỏi căn cứ!
Như lời Diêu Nguyên nói với Trừu Nguyệt, hắn không thể đảm bảo công bằng. Bởi trong vũ trụ kinh khủng này, có những người có ích, có thể kéo dài sự sinh tồn của nhân loại. Vì thế, trên Trái Đất, hắn mới từ bỏ nhiều dân chúng như vậy, chỉ chọn lựa hơn mười hai vạn người. Đây là bất đắc dĩ, buộc phải làm như thế, cho dù có áy náy hơn nữa cũng không làm khác được…
Cho nên, hoàn toàn không thể công bằng. Chỉ có thể cố gắng đảm bảo công bằng một cách tương đối, hắn không thể để mình hủy hoại sự công bằng này. Cho nên, hắn mới lưu lại, những binh lính mới lưu lại, các đội viên Hắc Tinh cũng lưu lại. Thực tế, hắn có thể sẽ là người bước ra cuối cùng, cho đến khi không còn một ai có khả năng trở về…
Dù là Trừu Nguyệt cũng cảm thấy hơi kỳ quái, nói:
-Hắn nói như vậy đấy, đây là diễn kịch sao? Nhâm Đào, hắn đang diễn trò chính trị sao?
Bên cạnh Trừu Nguyệt, Nhâm Đào đang mặc một bộ đồ du hành vũ trụ, hắn khẽ lắc đầu nói:
-Không, không phải diễn kịch, diễn trò chính trị vốn là vì ích lợi, hắn bây giờ diễn trò cho ai xem? Được lợi gì chứ? Nên biết rằng, phi thuyền Hi Vọng dưới tay hắn gần như trở thành một hộp sắt, chỉ cần hắn không phạm phải sai lầm to lớn khiến mọi người bất mãn, tựa như đồ sát trong thời Trung Cổ ở Châu Âu…thì địa vị của hắn không ai có thể rung động, cho nên hắn căn bẳn không cần diễn kịch…
Đó là ý nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Sắc mặt Nhâm Đào phức tạp, nói:
-Bởi vì hắn là hạm trưởng, hơn nữa có danh vọng to lớn. Bà cứ nhìn tình hình bây giờ đi? Tình hình cơ bản đã trật tự, những người được rời khỏi đây trước cũng không quá vui mừng, còn người đi sau cũng không quá ủ rũ. Đơn giản vì hắn đang đứng tại đây, chỉ cần hắn không đi, chỉ cần hắn ở đây, tình hình sẽ không có gì thay đổi. Trừ phi tai nạn đột nhiên xảy ra giết chết hắn…
Hắn thật lòng muốn cứu những người này a, người này…Hắn là một hạm trưởng tốt. Xem ra suy đoán lúc trước của ta đã sai lầm rồi. Tinh trùng cùng trứng đông lạnh tuy có thể sinh ra thế hệ nhân loại mới, nhưng thế hệ này thua xa về số tuổi cũng như kiến thức. Quá kém, kém xa mười hai vạn người Trái Đất này. Nếu muốn giữ vững văn minh loài người thì những người này vẫn cần, ta nghĩ đó là mục đích của hắn khi đứng tại đây, cho nên hắn một mực không rời khỏi.
Nghe xong lời nói của Nhâm Đào, bỗng dưng Trừu Nguyệt đỏ mặt hỏi:
-Còn ông thì sao? Sao ban nãy lại không đi? Ông rõ ràng có đủ tư cách trở về phi thuyền Hi Vọng mà.
-Ách, chắc là chân tay bủn rủn. Bà cũng biết mà, ta vốn không khỏe khắn gì, một lần vác hai bộ đồ du hành vũ trụ đúng là mệt chết, cho nên nghỉ tại đây một chút trước, lát tính sau.
Nhâm Đào cười cười nói.
Nhưng nghênh đón hắn là một nắm đấm dữ tợn, do hắn vẫn chưa đội mũ bảo vệ, cho nên một đấm này nhanh chóng khiến mắt hắn đổi màu.
-Ông rõ ràng là đồ ngu!
/335
|