Đây là báo cáo sau khi kết thúc trận chiến với quái vật trên vệ tinh số hai. Cho tới giờ, tổn thất hai phi thuyền vận chuyển, có ba binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ tử vong. Ngoài ra, còn có 12 binh lính do trang phục chiến đấu hư hỏng, hô hấp không khí trực tiếp từ hành tinh này, xuất hiện phản ứng bất thường, cần cách ly…
Khi kết thúc cuộc chiến, Diêu Nguyên giao quyền chỉ huy cho Vương Quang Chính, lệnh cho hắn xây dựng công sự phòng ngự trên mặt đất. Công sự dùng công nghệ cơ giới và kỹ thuật của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn làm trụ cột. Như vậy, cho dù số lượng quái vật có nhiều hơn nữa, chỉ cần có đủ đạn dược và năng lượng, thì đừng có mơ phá vỡ công sự.
Còn Diêu Nguyên chỉ huy toàn bộ quân đoàn vũ trụ trở về phi thuyền Hi Vọng. Sau trận đánh này, quân đoàn vũ trụ đã cho thấy sức mạnh của mình. Sức mạnh này khiến cho cả Diêu Nguyên cũng phải giật mình, nó đã vượt quá ước nguyện ban đầu của hắn khi xây dựng chi quân đội này –một tiểu đội bộ đội đặc nhiệm. Vì vậy, càng làm Diêu Nguyên nhận thức rõ ràng hơn giá trị của tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại.
Nhưng, việc quan trọng hơn là cứu chữa 12 binh lính tiếp xúc với không khí kia. Bọn họ nổi mẫn đỏ khắp người, cần phải cứu chữa khẩn cấp. Hơn nữa, còn phải cho các binh lính khác trong quân đoàn nghỉ ngơi. Bởi kế tiếp, có thể là một cuộc chiến tranh dài dằng dặc.
Nhưng dù các binh lính khác có thể nghỉ ngơi, chỉ riêng Diêu Nguyên là không thể. Hắn cố nén sự mệt mỏi triệu tập toàn bộ chuyên gia về quân sự cùng các nhà khoa học khác. Đồng thời, hắn cũng mang về đoạn phim quay cảnh chiến đấu. Sau khi phát video cho mọi người xem, hắn mới đứng trên bục cao, hỏi:
-Đầu tiên, chúng ta có thể thấy. Số lượng quái vật chiếm ưu thế tuyệt đối với loài người chúng ta. Thậm chí, nếu chúng ta vẫn đang ở trong cuộc cách mạng công nghiệp lần ba, có thể sẽ bị tiêu diệt ngay trong đợt tấn công đầu tiên này…Dĩ nhiên, chúng ta rất may mắn, sức mạnh quân đoàn vũ trụ vượt quá sự mong đợi của tất cả. Với các trang bị do tiến sĩ Ba Lệ chịu trách nhiệm phát minh và thiết kế, trang phục chiến đấu khi phối hợp với tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại, các binh lính đã có sức mạnh tương đương với siêu nhân.
Bất quá!
Gương mặt Diêu Nguyên hiện nét nghiêm túc, hắn chỉ vào hình ảnh to lớn phía sau, nói:
-Số lượng quái vật quá mức khổng lồ. Mà chúng ta chỉ có 144 binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ…Nhưng bây giờ chỉ còn lại 129 người, chết trận ba người, 12 người đang chờ cứu trị. 129 binh lính này cũng chỉ là người! Sức lực của bọn họ có hạn, hơn nữa khi chiến đấu thì chút sức lực đó rất nhanh sẽ hết!
Bây giờ phải làm thế nào? Trước mắt, ta đã ra lệnh cho bộ đội đóng trên mặt đất bước đầu xây dựng công sự phòng ngự. Nhưng nó chỉ có thể đảm bảo chúng ta đẩy lùi các cuộc tấn công của đám quái vật kia, chứ không thể hủy diệt hoàn toàn quái vật trên vệ tinh số hai! Sau đó thì sao? Các vị có lẽ đã thấy được thảm trạng của vệ tinh số hai. Chẳng lẽ mọi người cam tâm để hành tinh này chịu số phận tương tự như vậy sao?
Nói tới đây, Diêu Nguyên khẽ nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
-Tính từ bây giờ, 8 tiếng sau ta sẽ phái 6 tân nhân loại sử dụng phi thuyền chiến đấu số 003 bay lên không trung trinh sát toàn bộ hành tinh. Đồng thời, hi vọng mọi người cho ta ý kiến về kế hoạch sử dụng thực vật ngoài hành tinh. Có dùng nó hay không!
Lời vừa dứt, đông đảo các nhà khoa học bắt đầu xôn xao. Lâu sau, nhà sinh vật học Yvaine đứng lên, phát biểu:
-Hạm trưởng, ta có hai điểm phản đối kế hoạch sử dụng thực vật ngoài hành tinh! Đầu tiên, chúng ta vẫn chưa rõ sinh vật to lớn trên vệ tinh số hai là thứ gì? Phi thuyền sinh vật? Nếu như vậy, bên trong nó phải có sinh vật có trí tuệ. Như vậy, liệu chúng ta có thể trao đổi với nó không? Có lẽ, bọn họ đã hiểu lầm chúng ta. Hoặc do đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy nền văn minh cơ giới, kỹ thuật khoa học văn minh. Cho nên, mới phái quân tấn công chúng ta? Nếu như toàn thân chiếc phi thuyền kia là một sinh vật có trí tuệ, như vậy việc sử dụng thực vật ngoài hành tinh là vô dụng, nên biết rằng…
Diêu Nguyên ngắt lời:
-Tiến sĩ Yvaine, ta nghĩ có lẽ cần làm rõ hai điểm. Thứ nhất, vô luận là chiếc phi thuyền sinh vật kia là một sinh vật có trí tuệ, hay là sinh vật bên trong nó có trí tuệ, nhưng chúng ta và nó đã ở trong trạng thái chiến tranh! Ngài hiểu chứ? Là chiến tranh! Vào lúc 3 binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ chết trận, thì việc chúng ta bị tập kích coi như mở đầu cho chiến tranh! Những việc kháng nghị, kêu gào, chỉ trích chính phủ trong việc này, ta hi vọng lần sau sẽ không tái diễn!
Nếu đã là chiến tranh, thì những chuyện như đàm phán, trao đổi đều dẹp hết. Chờ chúng ta chỉ súng, giơ kiếm lên cổ chúng rồi từ từ tính sau! Khi nền văn minh loài người chỉ còn lại mười mấy vạn, để duy trì sự phát triển của loài người, bất kỳ ý kiến đầu hàng, hay tỏ ý nhúng nhường nào đều là tội ác! Mặc dù chúng ta có thể phải chạy trốn, mặc dù chúng ta có thể sẽ bại trận, không thể chiến thắng mới bỏ cuộc. Nhưng tuyệt đối không thể đầu hàng, không thể tỏ ra mềm yếu. Nếu không, ngài cảm thấy chúng ta còn có thể sinh tồn trong vũ trụ nguy hiểm này sao?
Diêu Nguyên nói tới đây thì ngừng lại một lát, rồi tiếp tục:
-Tiếp theo, tiến sĩ Yvaine, về việc thực vật ngoài hành tinh tấn công chúng ta, có lẽ ngài mới là người hiểu rõ hơn ta. Đầu tiên, nó là thứ vô hại với chúng ta, nhưng với bất kỳ sinh vật nào, nó cũng có thể cắn nuốt, sau đó thải ra những hạt cát dư thừa! Về điểm này, chúng ta đã dùng rất nhiều sinh vật thí nghiệm, không phải sao?
Dĩ nhiên, không thể loại trừ khả năng thực vật ngoài hành tinh sẽ không cắn nuốt sinh vật có trí tuệ. Còn những sinh vật thí nghiệm như chuột, heo, dê, bò…thì không phải là sinh vật có trí tuệ. Điều đó có thể xảy ra, vì vậy…lát đây, chúng ta sẽ thí nghiệm xem tình huống này có xảy ra không!
Diêu Nguyên xoay người sang chỗ khác, gật đầu với nhân viên điều khiển. Người nhân viên ngồi ở bàn điều khiển vội vàng thao tác, lát sau, một hình ảnh 3D hiện lên trên bục cao.
Đó là hình ảnh về 10 con quái vật, toàn thân không còn nơi nào lành lặn, tứ chi đứt gãy. Nhưng có thể thấy, sức sống của bọn chúng rất mãnh liệt. Miệng vết thương đã lành lại, máu tươi xanh biếc không còn chảy ra nữa. 10 con quái vật đang bị vây trong một lồng điện khổng lồ, điên cuồng đập vào vách lồng tìm cách chạy trốn, thỉnh thoảng bọn chúng còn quay sang tấn công lẫn nhau.
-Nhờ vào kỹ năng của dự tri giả, chúng ta đã tìm ra toàn bộ quái vật còn sống trong đám xác chết. Ta giao chúng cho mọi người! Nhưng phải chú ý, bọn chúng vô cùng nguy hiểm! Cho nên, để đề phòng, với mỗi quái vật ta sẽ cử một binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ làm bảo vệ, có trách nhiệm đảm bảo không có sự cố đáng tiếc nào phát sinh.
Lúc này, Diêu Nguyên mới xoay đầu lại, nói tiếp:
-Kế hoạch sử dụng thực vật ngoài hành tính sẽ được triển khai sau 16 tiếng nữa. Còn dư 8 tiếng cho các binh lính nghỉ ngơi. 8 tiếng sau sẽ tập hợp để chuẩn bị cho việc tác chiến, cũng như cho các vị báo cáo về thí nghiệm đối với các loại quái vật kia. Ngoài ra, còn có kế hoạch bổ sung vật tư, nhu yếu phẩm các loại…
Giải tán.
8 tiếng sau…
Nhâm Trừu Nguyệt cẩn thận đặt tô sứ trên tay xuống. Tô đựng cháo thịt băm, cùng với trứng vịt muối. Nhìn hơi thì có vẻ vừa mới hâm lại, tỏa ra hơi nóng nghi ngút. Bên cạnh tô có vài chiếc đĩa nhỏ đựng đồ ăn kèm như đồ chua, trứng muối…
Chỉ cần nhìn khẩu phần ăn sáng thịnh soạn như vậy, ai ai cũng phải nuốt nước miếng mà thèm. Nhưng cô nàng Nhâm Trừu Nguyệt không ăn mà si ngốc nhìn đồng hồ báo thức. Theo như đồng hồ, thì cũng sắp qua 8 tiếng rồi, như vậy…Hắn phải sắp tỉnh ngủ rồi chứ.
Không đợi cho cô nàng Nhâm Trừu Nguyệt nhà ta nghĩ lung tung thêm, anh chàng Nhâm Đào đã ngáp ngắn ngáp dài bò ra khỏi phòng ngủ. Vừa ra, đã thấy Nhâm Trừu Nguyệt ngồi trên ghế số pha, trên bàn là bữa ăn sáng thịnh soạn. Nhâm Đào đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười:
-Buổi sáng, ta thích nhất cháo thịt băm đây. Không ngờ hôm nay bà tốt như vậy.
Nhâm Trừu Nguyệt nhìn Nhâm Đào, hếch đôi môi nhỏ nhắn lên:
-Dạo gần đây, tui muốn ăn khuya, thì sao? Không được à? Hừ, không phải vất vả làm để cho ông ăn đâu.
Nhâm Đào cười cười, không phản bác, đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Sau đó mới đi tới bàn ăn, tay cầm đũa, tay kia bưng tô cháo.
Nhâm Trừu Nguyệt nhìn tên ngốc kia ăn ngon lành, nở nụ cười ngọt ngào. Nhưng bất quá nàng chợt cảnh giác, lập tức đổi sắc mặt, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi thăm:
-Trên mặt đất chiến đấu ác liệt lắm à?
Nhâm Đào hơi kinh ngạc nhưng vẫn cười đáp:
-Không dữ dội lắm đâu. Bất quá là chiến đấu phòng ngự phản công thuần túy thôi. Chỉ cần giơ súng lên, ngắm bắn, bóp cò là được.
Nhâm Trừu Nguyệt gắt một tiếng:
-Nói cái gì đó. Đừng có nói nhăng…Thật ra, trên đó chiến đấu ác liệt lắm đúng không? Tui cũng là dự tri giả mà. Tuy ở đây cách mặt đất tới mấy km, nhưng tui vẫn cảm giác được nguy hiểm truyền xuống. Là nguy hiểm cực độ đó, còn có sát khí làm cho người ta khó thở nữa…Đúng rồi, Trương Hằng cũng tỉnh rồi. Khi tui ra ngoài mua thức ăn, thấy hắn sau khi rời bệnh viện, lập tức chạy tới chỗ Diêu Nguyên ở.
-Hừm, tỉnh rồi sao?
Nhâm Đào lẩm bẩm, sau đó cười cười nhìn về Nhâm Trừu Nguyệt:
-Yên tâm đi, chỉ là cuộc chiến nhỏ thôi mà, hơn nữa…Tui nhất định sẽ bảo vệ bà.
-Biết rồi, cũng như lần trước thôi mà…
Cùng lúc đó, ở phòng Diêu Nguyên, Trương Hằng đang ngây ngốc nhìn cô nàng Minh Chi Khiết ngáy ngủ đi ra từ phòng ngủ. Cô ta còn đang mặc đồ ngủ, sau khi ngáp vài cái thì tựa hồ không thấy được “con kỳ đà” đang đứng trước mặt mình, tự nhiên bước vào phòng vệ sinh.
-…Quả lợi hại.
Trương Hằng nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng ngay lập tức bị Diêu Nguyên chặt đứt trí tưởng tượng đang bay xa của tên này.
-Đừng có suy diễn bậy bạ. Nàng ta còn trẻ, hơn nữa chỉ là thiếu nữ. Vì vậy, lúc chiến đấu đổ máu với đám quái vật, không tránh khỏi hoảng sợ. Hơn nữa, nàng cũng không còn người thân. Nên nàng mới tìm đến đây, ta mới chừa cho nàng một cái giường trong phòng…
Diêu Nguyên giải thích sơ sài vài câu, sau đó hỏi:
-Nói như vậy, ác ý của đám quái vật kia…thuần túy chỉ muốn cắn nuốt loài người chúng ta, cùng với nền khoa học kỹ thuật, cũng như tân nhân loại?
Diêu Nguyên tò mò.
Trương Hằng đáp:
-Đúng, lúc trên mặt đất, tôi cảm giác được luồng ác ý mãnh liệt đó, dường như bị nó nuốt chửng. Sau đó khi tôi hôn mê, trong cơn ác mộng, thấy được tình cảnh đám quái vật kia ra đời…
Tràng cảnh đó quả là địa ngục trần gian…
Khi kết thúc cuộc chiến, Diêu Nguyên giao quyền chỉ huy cho Vương Quang Chính, lệnh cho hắn xây dựng công sự phòng ngự trên mặt đất. Công sự dùng công nghệ cơ giới và kỹ thuật của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn làm trụ cột. Như vậy, cho dù số lượng quái vật có nhiều hơn nữa, chỉ cần có đủ đạn dược và năng lượng, thì đừng có mơ phá vỡ công sự.
Còn Diêu Nguyên chỉ huy toàn bộ quân đoàn vũ trụ trở về phi thuyền Hi Vọng. Sau trận đánh này, quân đoàn vũ trụ đã cho thấy sức mạnh của mình. Sức mạnh này khiến cho cả Diêu Nguyên cũng phải giật mình, nó đã vượt quá ước nguyện ban đầu của hắn khi xây dựng chi quân đội này –một tiểu đội bộ đội đặc nhiệm. Vì vậy, càng làm Diêu Nguyên nhận thức rõ ràng hơn giá trị của tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại.
Nhưng, việc quan trọng hơn là cứu chữa 12 binh lính tiếp xúc với không khí kia. Bọn họ nổi mẫn đỏ khắp người, cần phải cứu chữa khẩn cấp. Hơn nữa, còn phải cho các binh lính khác trong quân đoàn nghỉ ngơi. Bởi kế tiếp, có thể là một cuộc chiến tranh dài dằng dặc.
Nhưng dù các binh lính khác có thể nghỉ ngơi, chỉ riêng Diêu Nguyên là không thể. Hắn cố nén sự mệt mỏi triệu tập toàn bộ chuyên gia về quân sự cùng các nhà khoa học khác. Đồng thời, hắn cũng mang về đoạn phim quay cảnh chiến đấu. Sau khi phát video cho mọi người xem, hắn mới đứng trên bục cao, hỏi:
-Đầu tiên, chúng ta có thể thấy. Số lượng quái vật chiếm ưu thế tuyệt đối với loài người chúng ta. Thậm chí, nếu chúng ta vẫn đang ở trong cuộc cách mạng công nghiệp lần ba, có thể sẽ bị tiêu diệt ngay trong đợt tấn công đầu tiên này…Dĩ nhiên, chúng ta rất may mắn, sức mạnh quân đoàn vũ trụ vượt quá sự mong đợi của tất cả. Với các trang bị do tiến sĩ Ba Lệ chịu trách nhiệm phát minh và thiết kế, trang phục chiến đấu khi phối hợp với tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại, các binh lính đã có sức mạnh tương đương với siêu nhân.
Bất quá!
Gương mặt Diêu Nguyên hiện nét nghiêm túc, hắn chỉ vào hình ảnh to lớn phía sau, nói:
-Số lượng quái vật quá mức khổng lồ. Mà chúng ta chỉ có 144 binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ…Nhưng bây giờ chỉ còn lại 129 người, chết trận ba người, 12 người đang chờ cứu trị. 129 binh lính này cũng chỉ là người! Sức lực của bọn họ có hạn, hơn nữa khi chiến đấu thì chút sức lực đó rất nhanh sẽ hết!
Bây giờ phải làm thế nào? Trước mắt, ta đã ra lệnh cho bộ đội đóng trên mặt đất bước đầu xây dựng công sự phòng ngự. Nhưng nó chỉ có thể đảm bảo chúng ta đẩy lùi các cuộc tấn công của đám quái vật kia, chứ không thể hủy diệt hoàn toàn quái vật trên vệ tinh số hai! Sau đó thì sao? Các vị có lẽ đã thấy được thảm trạng của vệ tinh số hai. Chẳng lẽ mọi người cam tâm để hành tinh này chịu số phận tương tự như vậy sao?
Nói tới đây, Diêu Nguyên khẽ nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
-Tính từ bây giờ, 8 tiếng sau ta sẽ phái 6 tân nhân loại sử dụng phi thuyền chiến đấu số 003 bay lên không trung trinh sát toàn bộ hành tinh. Đồng thời, hi vọng mọi người cho ta ý kiến về kế hoạch sử dụng thực vật ngoài hành tinh. Có dùng nó hay không!
Lời vừa dứt, đông đảo các nhà khoa học bắt đầu xôn xao. Lâu sau, nhà sinh vật học Yvaine đứng lên, phát biểu:
-Hạm trưởng, ta có hai điểm phản đối kế hoạch sử dụng thực vật ngoài hành tinh! Đầu tiên, chúng ta vẫn chưa rõ sinh vật to lớn trên vệ tinh số hai là thứ gì? Phi thuyền sinh vật? Nếu như vậy, bên trong nó phải có sinh vật có trí tuệ. Như vậy, liệu chúng ta có thể trao đổi với nó không? Có lẽ, bọn họ đã hiểu lầm chúng ta. Hoặc do đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy nền văn minh cơ giới, kỹ thuật khoa học văn minh. Cho nên, mới phái quân tấn công chúng ta? Nếu như toàn thân chiếc phi thuyền kia là một sinh vật có trí tuệ, như vậy việc sử dụng thực vật ngoài hành tinh là vô dụng, nên biết rằng…
Diêu Nguyên ngắt lời:
-Tiến sĩ Yvaine, ta nghĩ có lẽ cần làm rõ hai điểm. Thứ nhất, vô luận là chiếc phi thuyền sinh vật kia là một sinh vật có trí tuệ, hay là sinh vật bên trong nó có trí tuệ, nhưng chúng ta và nó đã ở trong trạng thái chiến tranh! Ngài hiểu chứ? Là chiến tranh! Vào lúc 3 binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ chết trận, thì việc chúng ta bị tập kích coi như mở đầu cho chiến tranh! Những việc kháng nghị, kêu gào, chỉ trích chính phủ trong việc này, ta hi vọng lần sau sẽ không tái diễn!
Nếu đã là chiến tranh, thì những chuyện như đàm phán, trao đổi đều dẹp hết. Chờ chúng ta chỉ súng, giơ kiếm lên cổ chúng rồi từ từ tính sau! Khi nền văn minh loài người chỉ còn lại mười mấy vạn, để duy trì sự phát triển của loài người, bất kỳ ý kiến đầu hàng, hay tỏ ý nhúng nhường nào đều là tội ác! Mặc dù chúng ta có thể phải chạy trốn, mặc dù chúng ta có thể sẽ bại trận, không thể chiến thắng mới bỏ cuộc. Nhưng tuyệt đối không thể đầu hàng, không thể tỏ ra mềm yếu. Nếu không, ngài cảm thấy chúng ta còn có thể sinh tồn trong vũ trụ nguy hiểm này sao?
Diêu Nguyên nói tới đây thì ngừng lại một lát, rồi tiếp tục:
-Tiếp theo, tiến sĩ Yvaine, về việc thực vật ngoài hành tinh tấn công chúng ta, có lẽ ngài mới là người hiểu rõ hơn ta. Đầu tiên, nó là thứ vô hại với chúng ta, nhưng với bất kỳ sinh vật nào, nó cũng có thể cắn nuốt, sau đó thải ra những hạt cát dư thừa! Về điểm này, chúng ta đã dùng rất nhiều sinh vật thí nghiệm, không phải sao?
Dĩ nhiên, không thể loại trừ khả năng thực vật ngoài hành tinh sẽ không cắn nuốt sinh vật có trí tuệ. Còn những sinh vật thí nghiệm như chuột, heo, dê, bò…thì không phải là sinh vật có trí tuệ. Điều đó có thể xảy ra, vì vậy…lát đây, chúng ta sẽ thí nghiệm xem tình huống này có xảy ra không!
Diêu Nguyên xoay người sang chỗ khác, gật đầu với nhân viên điều khiển. Người nhân viên ngồi ở bàn điều khiển vội vàng thao tác, lát sau, một hình ảnh 3D hiện lên trên bục cao.
Đó là hình ảnh về 10 con quái vật, toàn thân không còn nơi nào lành lặn, tứ chi đứt gãy. Nhưng có thể thấy, sức sống của bọn chúng rất mãnh liệt. Miệng vết thương đã lành lại, máu tươi xanh biếc không còn chảy ra nữa. 10 con quái vật đang bị vây trong một lồng điện khổng lồ, điên cuồng đập vào vách lồng tìm cách chạy trốn, thỉnh thoảng bọn chúng còn quay sang tấn công lẫn nhau.
-Nhờ vào kỹ năng của dự tri giả, chúng ta đã tìm ra toàn bộ quái vật còn sống trong đám xác chết. Ta giao chúng cho mọi người! Nhưng phải chú ý, bọn chúng vô cùng nguy hiểm! Cho nên, để đề phòng, với mỗi quái vật ta sẽ cử một binh lính thuộc quân đoàn vũ trụ làm bảo vệ, có trách nhiệm đảm bảo không có sự cố đáng tiếc nào phát sinh.
Lúc này, Diêu Nguyên mới xoay đầu lại, nói tiếp:
-Kế hoạch sử dụng thực vật ngoài hành tính sẽ được triển khai sau 16 tiếng nữa. Còn dư 8 tiếng cho các binh lính nghỉ ngơi. 8 tiếng sau sẽ tập hợp để chuẩn bị cho việc tác chiến, cũng như cho các vị báo cáo về thí nghiệm đối với các loại quái vật kia. Ngoài ra, còn có kế hoạch bổ sung vật tư, nhu yếu phẩm các loại…
Giải tán.
8 tiếng sau…
Nhâm Trừu Nguyệt cẩn thận đặt tô sứ trên tay xuống. Tô đựng cháo thịt băm, cùng với trứng vịt muối. Nhìn hơi thì có vẻ vừa mới hâm lại, tỏa ra hơi nóng nghi ngút. Bên cạnh tô có vài chiếc đĩa nhỏ đựng đồ ăn kèm như đồ chua, trứng muối…
Chỉ cần nhìn khẩu phần ăn sáng thịnh soạn như vậy, ai ai cũng phải nuốt nước miếng mà thèm. Nhưng cô nàng Nhâm Trừu Nguyệt không ăn mà si ngốc nhìn đồng hồ báo thức. Theo như đồng hồ, thì cũng sắp qua 8 tiếng rồi, như vậy…Hắn phải sắp tỉnh ngủ rồi chứ.
Không đợi cho cô nàng Nhâm Trừu Nguyệt nhà ta nghĩ lung tung thêm, anh chàng Nhâm Đào đã ngáp ngắn ngáp dài bò ra khỏi phòng ngủ. Vừa ra, đã thấy Nhâm Trừu Nguyệt ngồi trên ghế số pha, trên bàn là bữa ăn sáng thịnh soạn. Nhâm Đào đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười:
-Buổi sáng, ta thích nhất cháo thịt băm đây. Không ngờ hôm nay bà tốt như vậy.
Nhâm Trừu Nguyệt nhìn Nhâm Đào, hếch đôi môi nhỏ nhắn lên:
-Dạo gần đây, tui muốn ăn khuya, thì sao? Không được à? Hừ, không phải vất vả làm để cho ông ăn đâu.
Nhâm Đào cười cười, không phản bác, đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Sau đó mới đi tới bàn ăn, tay cầm đũa, tay kia bưng tô cháo.
Nhâm Trừu Nguyệt nhìn tên ngốc kia ăn ngon lành, nở nụ cười ngọt ngào. Nhưng bất quá nàng chợt cảnh giác, lập tức đổi sắc mặt, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi thăm:
-Trên mặt đất chiến đấu ác liệt lắm à?
Nhâm Đào hơi kinh ngạc nhưng vẫn cười đáp:
-Không dữ dội lắm đâu. Bất quá là chiến đấu phòng ngự phản công thuần túy thôi. Chỉ cần giơ súng lên, ngắm bắn, bóp cò là được.
Nhâm Trừu Nguyệt gắt một tiếng:
-Nói cái gì đó. Đừng có nói nhăng…Thật ra, trên đó chiến đấu ác liệt lắm đúng không? Tui cũng là dự tri giả mà. Tuy ở đây cách mặt đất tới mấy km, nhưng tui vẫn cảm giác được nguy hiểm truyền xuống. Là nguy hiểm cực độ đó, còn có sát khí làm cho người ta khó thở nữa…Đúng rồi, Trương Hằng cũng tỉnh rồi. Khi tui ra ngoài mua thức ăn, thấy hắn sau khi rời bệnh viện, lập tức chạy tới chỗ Diêu Nguyên ở.
-Hừm, tỉnh rồi sao?
Nhâm Đào lẩm bẩm, sau đó cười cười nhìn về Nhâm Trừu Nguyệt:
-Yên tâm đi, chỉ là cuộc chiến nhỏ thôi mà, hơn nữa…Tui nhất định sẽ bảo vệ bà.
-Biết rồi, cũng như lần trước thôi mà…
Cùng lúc đó, ở phòng Diêu Nguyên, Trương Hằng đang ngây ngốc nhìn cô nàng Minh Chi Khiết ngáy ngủ đi ra từ phòng ngủ. Cô ta còn đang mặc đồ ngủ, sau khi ngáp vài cái thì tựa hồ không thấy được “con kỳ đà” đang đứng trước mặt mình, tự nhiên bước vào phòng vệ sinh.
-…Quả lợi hại.
Trương Hằng nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng ngay lập tức bị Diêu Nguyên chặt đứt trí tưởng tượng đang bay xa của tên này.
-Đừng có suy diễn bậy bạ. Nàng ta còn trẻ, hơn nữa chỉ là thiếu nữ. Vì vậy, lúc chiến đấu đổ máu với đám quái vật, không tránh khỏi hoảng sợ. Hơn nữa, nàng cũng không còn người thân. Nên nàng mới tìm đến đây, ta mới chừa cho nàng một cái giường trong phòng…
Diêu Nguyên giải thích sơ sài vài câu, sau đó hỏi:
-Nói như vậy, ác ý của đám quái vật kia…thuần túy chỉ muốn cắn nuốt loài người chúng ta, cùng với nền khoa học kỹ thuật, cũng như tân nhân loại?
Diêu Nguyên tò mò.
Trương Hằng đáp:
-Đúng, lúc trên mặt đất, tôi cảm giác được luồng ác ý mãnh liệt đó, dường như bị nó nuốt chửng. Sau đó khi tôi hôn mê, trong cơn ác mộng, thấy được tình cảnh đám quái vật kia ra đời…
Tràng cảnh đó quả là địa ngục trần gian…
/335
|