Lúc này trên phi thuyền Hi Vọng, khi hệ thống duy trì sự sống cùng hệ thống phản trọng lực vô hiệu, nguồn điện bị cắt, tầng năm cũng xảy ra một hồi hỗn loạn. Nhưng dù sao đa số đều là binh lính, cho nên hỗn loạn nhanh chóng lắng xuống. Sau đó, Vương Quang Chính dẫn đầu tập hợp các binh lính lại.
Ngay lập tức, Vương Quang Chính tức tốc ra lệnh mọi người đi lấy bộ đồ du hành vũ trụ cũng như vũ khí. Nhưng bất đắc dĩ thay, bộ đồ du hành vũ trụ này là thế hệ cũ của trang phục chiến đấu bản thử nghiệm số 2, độ linh hoạt và phòng ngự đều kém xa. Còn vũ khí thì toàn là các loại súng bình thường, chưa qua cải tạo. Trong trạng thái không trọng lực, phản lực khi dùng loại súng này rất lớn. Nếu không có binh lính thuần thục điều khiển, khó mà bắn trúng mục tiêu, có khi còn ngộ thương người bên mình.
Nhưng Vương Quang Chính chỉ có thể cắn răng ra lệnh mọi người trang bị. Dù sao cũng phải ổn định tinh thần của mọi người. Hơn nữa, chưa rõ phi thuyền Hi Vọng phát sinh sự cố gì, làm hạm trưởng tạm thời, hắn nhất định phải chỉ huy quân đội giải quyết việc này.
-Cái gì? Ngay cả thiết bị liên lạc bên trong bộ đồ du hành vũ trụ cũng bị vô hiệu hóa? Hơn nữa, hệ thống duy trì sự sống bên trong bộ đồ cũng không khởi động được? Chỉ có bộ phận chiếu sáng khởi động bằng tay là dùng được?
Vương Quang Chính nghe mấy người mặc bộ đồ du hành vũ trụ báo cáo, lòng cảm thấy lạnh lẽo.
-Vành đai nhiễu tín hiệu! Đây không phải là đặc điểm của nó sao? Nhưng vành đai nhiễu tín hiệu sao lại xuất hiện gần phi thuyền Hi Vọng?
Vương Quang Chính đứng trước kho quân nhu, lớn tiếng hỏi.
-Bởi vì trí tuệ nhân tạo ngoài hành tinh đang chuẩn bị tấn công chúng ta!
Một thanh âm vang lên coi như trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn. Mọi người đồng loạt giơ súng lên ngắm về nơi phát ra tiếng động, nhờ ánh sáng từ thiết bị chiếu sáng, bọn họ thấy Nhâm Đào ôm Nhâm Trừu Nguyệt đang bay nhanh về hướng này.
Nhâm Đào thở dốc một hơi rồi nói:
-Trí tuệ nhân tạo điều khiển mảnh vỡ chiến hạm hoặc là mảnh vỡ chủ hạm đang tiếp cận chúng ta. Ít nhất trong phạm vi 300 km xung quanh phi thuyền Hi Vọng! Chỉ như thế mới khiến cho toàn bộ thiết bị điện tử trên phi thuyền bị vô hiệu hóa, trừ các thiết bị dùng thao tác vật lý để khởi động, các thứ còn lại đều vô tác dụng!
Vương Quang Chính thấy Nhâm Đào, tinh thần phấn chấn lên, nói nhanh:
-Như vậy lập tức triệu tập các nhà khoa học. Để cho bọn họ phá giải vành đai nhiễu tín hiệu này hoặc là khởi động năng lượng dự phòng trên phi thuyền…
Nhâm Đào thở dài, cắt ngang lời nói của Vương Quang Chính:
-Không được, các nhà khoa học đã nghiên cứu vành đai nhiễu tín hiệu này hơn nửa năm nay, hiện giờ vẫn chưa có đột phá gì. Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi sao có phá giải thành công được? Hơn nữa đây không phải là vấn đề về năng lượng. Vành đai này không cản trở năng lượng, chẳng qua làm nhiễu toàn bộ tín hiệu điện tử. Cho nên, nguồn năng lượng cung ứng cho phi thuyền vẫn đầy đủ, cái cần làm là khôi phục lại tín hiệu điện tử truyền đến các thiết bị, hệ thống! Chúng ta không còn thời gian để chờ đâu!
Vương Quang Chính trầm ngâm, hỏi Nhâm Đào:
-Vậy hiện giờ có biện pháp nào giải quyết? Ta biết trong trường hợp hệ thống duy trì sự sống ngưng hoạt động, lượng oxy chỉ đủ để hít thở trong 30 phút. Sau đó, mỗi phút trôi qua sẽ có người chết. Ngươi là tân nhân loại, lại là suy luận giả. Nói cho ta biết, trước mắt có biện pháp nào giải quyết đây?
-Bom khinh khí!
Nhâm Đào lớn tiếng đáp:
-Theo lời Diêu Nguyên, trên phi thuyền Hi Vọng tổng cộng có bốn quả bom khinh khí. Ngoài quả mà quân đoàn vũ trụ mang đi, còn lại ba quả đều ở trong kho. Chúng ta cần lấy ra một quả, gắn lên tàu con thoi kiểu cũ, cho nó tới gần mảnh vỡ chiến hạm, kích nổ quả bom. Chỉ có như vậy mới có hi vọng giải cứu mọi người trên phi thuyền!
Vương Quang Chính trầm ngâm suy nghĩ, tuy hắn không phải là tân nhân loại, càng không phải là suy luận giả hay toàn năng giả. Nhưng thân là phó đội trưởng của tiểu đội đặc nhiệm, tâm tư hắn vốn rất tỉ mĩ. Đặc biệt về phương diện liên quan đến mười mấy vạn người, vận mệnh của nền văn minh nhân loại, đầu óc của hắn trở nên thanh tỉnh chưa từng có.
-Không được, kế hoạch này không thể thực hiện! Ta biết nơi chứa bom khinh khí, nhưng nhà kho đó sử dụng thiết bị khóa mã bằng điện tử. Thiết bị khóa này hoàn toàn khác với các thiết bị khác, một khi bị cắt điện sẽ lập tức khóa chết nhà kho, không có cách nào mở ra. Đó là vấn đề thứ nhất, thứ hai là muốn dùng bom khinh khí thì cần có mật mã kích hoạt. Mật mã này do máy tính chủ trên phi thuyền cung cấp. Nếu nguồn điện đã bị cắt thì máy tính chủ cũng vô pháp khởi động. Thứ ba, hệ thống điều khiển trên tàu con thoi kiểu cũ chỉ được khởi động thông qua tín hiệu điện tử, khi tín hiệu đã bị nhiễu thì nó căn bản không thể khởi động, huống chi là bay tới gần mảnh vỡ chiến hạm…
-Còn nữa, một khi chiếc tàu cất cánh, rời khỏi phi thuyền Hi Vọng thì cũng bị robot từ mảnh vỡ chiến hạm bắn hạ thôi.
Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên kèm theo một giọng nói lạnh lùng.
Các binh lính có mặt vội giơ súng lên nhắm về phía nguồn sáng, bởi nguồn sáng bắt nguồn từ một robot ngoài hành tinh!
Bất quá, bên cạnh robot là Ba Lệ và các nhà khoa học khác, nàng giải thích:
-Đây là robot ngoài hành tinh mà tiểu tổ chúng ta sửa chữa được. Chương trình của nó đã được lập trình lại, hắn sẽ không tấn công chúng ta.
Vương Quang Chính phất phất tay, ra lệnh cho mọi người hạ vũ khí xuống. Mọi người có hơi sợ hãi nhìn về con robot xa lạ, Vương Quang Chính nghi hoặc hỏi:
-Không thể nào! Các nhà khoa học đã nghiên cứu đám robot này hơn nửa năm rồi. Tuy đã hiểu rõ chip xử lý của chúng, hệ thống năng lượng, cũng như hệ thống động cơ…Nhưng dù sao kỹ thuật chế tạo robot này vượt xa nền khoa học của chúng ta, các ngươi làm sao có thể lập trình lại nó được?
Ba Lệ lấy tay chỉ vào đầu mình:
-Ta là nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở). Một khi gặp phải vấn đề khó khăn, ta tự nhiên sẽ có phương pháp giải quyết. Nếu không, các ngươi cho rằng nửa năm nay ta làm cái gì? Bây giờ không phải là lúc thảo luận điều này, vừa nãy ta mới nghe được cuộc nói chuyện của mọi người. Quả thật, kế hoạch của Nhâm Đào là kế hoạch duy nhất có khả năng cứu lấy phi thuyền Hi Vọng, ta tán thành.
Vương Quang Chính nhíu mày:
-Vậy còn mấy vấn đề kia thì sao?
Ba Lệ chỉ tay về robot ngoài hành tinh bên cạnh:
-Hắn có thể giải trừ việc nhiễu tín hiệu, nhưng khả năng tính toán của chip xử lý trong người hắn có hạn, không thể thay thế máy tính chủ khởi động các hệ thống khác được. Tuy thế, kích hoạt vài bộ phận thì không thành vấn đề, dùng năng lượng của nó để mở kho chứa bom khinh khí. Rồi sao đó dùng nó để khởi động máy tính chủ, lấy mật mã kích hoạt. Cuối cùng, dùng động cơ của hắn đẩy tàu con thoi kiểu cũ bay về phía kẻ địch, động cơ đẩy bằng hạt của nó vượt xa động cơ trên tàu, đồng thời…
-Nó tín hiệu giống hệt đúng không?
Nhâm Đào lập tức hỏi:
-Nhờ tín hiệu của nó mà các robot từ mảnh vỡ chiến hạm không tấn công hắn cùng tàu con thoi đúng không? Do hạn chế trong khả năng xử lý của chip xử lý trong người robot, bọn chúng không có khả năng nhận định và phán xét, chỉ có thể hành động rập khuôn theo chương trình đã cài đặt từ trước. Nếu tín hiệu hắn phát ra trùng khớp với tín hiệu của bọn chúng, như vậy hắn sẽ không bị các robot khác tấn công!
Ba Lệ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Vương Quang Chính không chần chờ, lập tức ra lệnh:
-Tốt lắm, chúng ta lập tức đi tới kho chứa bom khinh khí, lấy bom thôi…Mọi người hành động, nhanh!
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã dùng cả tay và chân đẩy mạnh, cấp tốc bay về hướng nhà kho chứa bom khinh khí.
Trên đường, Vương Quang Chính bỗng tò mò hỏi Nhâm Đào:
-Nhâm Đào, ngươi là suy luận giả, không thể nào đưa ra kế hoạch bất khả thi được. Nhưng kế hoạch lúc trước của ngươi thật sự là… Ngươi dựa vào gì mà đưa ra kế hoạch đó?
Nhâm Đào nở nụ cười khổ, hắn phát hiện trí tuệ của Vương Quang Chính tuy kém Diêu Nguyên nhưng cũng không phải là kẻ to xác chỉ biết đánh đấm. Lúc này, hắn cũng không giấu diếm, nói thẳng:
-Thứ ta dựa vào chính là chiếc đĩa bay…Đừng ngạc nhiên như vậy, là suy luận giả, điều quan trọng nhất là góp nhặt thông tin tình báo. Có đầy đủ thông tin thì người suy luận mới phát huy giá trị lớn nhất. Cho nên, Diêu Nguyên không dấu giếm ta điều gì cả. Chiếc đĩa bay kia được tạo thành bởi nền văn minh còn tiên tiến hơn cả quần thể chiến hạm này, ít nhất so với nền văn minh của chúng ta thì cao hơn không biết bao nhiêu mà kể. Rốt cuộc là lần cách mạng công nghiệp thứ năm, thứ sáu hay thứ bảy đây?
Nhưng có điều này là chắc chắn, trình độ khoa học kỹ thuật của chiếc đĩa bay kia đã vượt xa quần thể chiến hạm. Như vậy, nếu đều là trí tuệ nhân tạo, hắn chắc chắn sẽ có biện pháp giải trừ sự nhiễu tín hiệu này. Đến cuối cùng vẫn phải nhờ vào nó…Tại sao nó vẫn im lặng, tại sao nó không có hành động gì với chúng ta? Theo lý thuyết giá trị quyết định hành động, chúng ta chỉ đáng giá như con vi khuẩn, con kiến để nó quan sát thôi ư? Vì thí nghiệm sao? Nếu thế, chứng tỏ rằng chúng ta vẫn còn một ít giá trị với nó. Có giá trị thì sẽ không bị vứt bỏ, hơn nữa còn do nền văn minh ngoài hành tinh khác tấn công…
Nhâm Đào nói tới đây, khẽ thở dài, lát sau mới lên tiếng:
-Suy luận giả cũng không phải vạn năng. Trong tình huống không có thông tin gì để suy luận, như vậy chỉ có thể đánh cược thôi, ta cũng như thế…Dùng cách đó, để xem chiếc đĩa bay này có ý đồ gì với chúng ta. Không thắng thì chết, so ra kế hoạch này còn thảm hại hơn phương án Ba Lệ đưa ra.
Vương Quang Chính không tiếp tục truy hỏi, bơi vì đã gần tới nhà kho chứa bom khinh khí. Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Vương Quang Chính, Ba Lệ điều khiển robot ngoài hành tinh trực tiếp phá khóa điện tử cổng ngoài. Theo đường đi về trước, thẳng đến khi gặp cánh cửa kho. Đến đây, nhờ chip xử lý trong người robot, tiến hành giải mã mật mã. Ánh đèn trên cửa chuyển qua màu xanh, cánh cửa từ từ mở rộng. Hơn mười giây sau, cả nhà kho rộng lớn đã hiện ra trước mặt mọi người.
Nhà kho này rất rộng lớn, trong đó chứa ba vật thể to lớn.
Đây cũng là vũ khí hủy diệt mạnh nhất mà loài người có thể có được…
Bom khinh khí!
Ngay lập tức, Vương Quang Chính tức tốc ra lệnh mọi người đi lấy bộ đồ du hành vũ trụ cũng như vũ khí. Nhưng bất đắc dĩ thay, bộ đồ du hành vũ trụ này là thế hệ cũ của trang phục chiến đấu bản thử nghiệm số 2, độ linh hoạt và phòng ngự đều kém xa. Còn vũ khí thì toàn là các loại súng bình thường, chưa qua cải tạo. Trong trạng thái không trọng lực, phản lực khi dùng loại súng này rất lớn. Nếu không có binh lính thuần thục điều khiển, khó mà bắn trúng mục tiêu, có khi còn ngộ thương người bên mình.
Nhưng Vương Quang Chính chỉ có thể cắn răng ra lệnh mọi người trang bị. Dù sao cũng phải ổn định tinh thần của mọi người. Hơn nữa, chưa rõ phi thuyền Hi Vọng phát sinh sự cố gì, làm hạm trưởng tạm thời, hắn nhất định phải chỉ huy quân đội giải quyết việc này.
-Cái gì? Ngay cả thiết bị liên lạc bên trong bộ đồ du hành vũ trụ cũng bị vô hiệu hóa? Hơn nữa, hệ thống duy trì sự sống bên trong bộ đồ cũng không khởi động được? Chỉ có bộ phận chiếu sáng khởi động bằng tay là dùng được?
Vương Quang Chính nghe mấy người mặc bộ đồ du hành vũ trụ báo cáo, lòng cảm thấy lạnh lẽo.
-Vành đai nhiễu tín hiệu! Đây không phải là đặc điểm của nó sao? Nhưng vành đai nhiễu tín hiệu sao lại xuất hiện gần phi thuyền Hi Vọng?
Vương Quang Chính đứng trước kho quân nhu, lớn tiếng hỏi.
-Bởi vì trí tuệ nhân tạo ngoài hành tinh đang chuẩn bị tấn công chúng ta!
Một thanh âm vang lên coi như trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn. Mọi người đồng loạt giơ súng lên ngắm về nơi phát ra tiếng động, nhờ ánh sáng từ thiết bị chiếu sáng, bọn họ thấy Nhâm Đào ôm Nhâm Trừu Nguyệt đang bay nhanh về hướng này.
Nhâm Đào thở dốc một hơi rồi nói:
-Trí tuệ nhân tạo điều khiển mảnh vỡ chiến hạm hoặc là mảnh vỡ chủ hạm đang tiếp cận chúng ta. Ít nhất trong phạm vi 300 km xung quanh phi thuyền Hi Vọng! Chỉ như thế mới khiến cho toàn bộ thiết bị điện tử trên phi thuyền bị vô hiệu hóa, trừ các thiết bị dùng thao tác vật lý để khởi động, các thứ còn lại đều vô tác dụng!
Vương Quang Chính thấy Nhâm Đào, tinh thần phấn chấn lên, nói nhanh:
-Như vậy lập tức triệu tập các nhà khoa học. Để cho bọn họ phá giải vành đai nhiễu tín hiệu này hoặc là khởi động năng lượng dự phòng trên phi thuyền…
Nhâm Đào thở dài, cắt ngang lời nói của Vương Quang Chính:
-Không được, các nhà khoa học đã nghiên cứu vành đai nhiễu tín hiệu này hơn nửa năm nay, hiện giờ vẫn chưa có đột phá gì. Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi sao có phá giải thành công được? Hơn nữa đây không phải là vấn đề về năng lượng. Vành đai này không cản trở năng lượng, chẳng qua làm nhiễu toàn bộ tín hiệu điện tử. Cho nên, nguồn năng lượng cung ứng cho phi thuyền vẫn đầy đủ, cái cần làm là khôi phục lại tín hiệu điện tử truyền đến các thiết bị, hệ thống! Chúng ta không còn thời gian để chờ đâu!
Vương Quang Chính trầm ngâm, hỏi Nhâm Đào:
-Vậy hiện giờ có biện pháp nào giải quyết? Ta biết trong trường hợp hệ thống duy trì sự sống ngưng hoạt động, lượng oxy chỉ đủ để hít thở trong 30 phút. Sau đó, mỗi phút trôi qua sẽ có người chết. Ngươi là tân nhân loại, lại là suy luận giả. Nói cho ta biết, trước mắt có biện pháp nào giải quyết đây?
-Bom khinh khí!
Nhâm Đào lớn tiếng đáp:
-Theo lời Diêu Nguyên, trên phi thuyền Hi Vọng tổng cộng có bốn quả bom khinh khí. Ngoài quả mà quân đoàn vũ trụ mang đi, còn lại ba quả đều ở trong kho. Chúng ta cần lấy ra một quả, gắn lên tàu con thoi kiểu cũ, cho nó tới gần mảnh vỡ chiến hạm, kích nổ quả bom. Chỉ có như vậy mới có hi vọng giải cứu mọi người trên phi thuyền!
Vương Quang Chính trầm ngâm suy nghĩ, tuy hắn không phải là tân nhân loại, càng không phải là suy luận giả hay toàn năng giả. Nhưng thân là phó đội trưởng của tiểu đội đặc nhiệm, tâm tư hắn vốn rất tỉ mĩ. Đặc biệt về phương diện liên quan đến mười mấy vạn người, vận mệnh của nền văn minh nhân loại, đầu óc của hắn trở nên thanh tỉnh chưa từng có.
-Không được, kế hoạch này không thể thực hiện! Ta biết nơi chứa bom khinh khí, nhưng nhà kho đó sử dụng thiết bị khóa mã bằng điện tử. Thiết bị khóa này hoàn toàn khác với các thiết bị khác, một khi bị cắt điện sẽ lập tức khóa chết nhà kho, không có cách nào mở ra. Đó là vấn đề thứ nhất, thứ hai là muốn dùng bom khinh khí thì cần có mật mã kích hoạt. Mật mã này do máy tính chủ trên phi thuyền cung cấp. Nếu nguồn điện đã bị cắt thì máy tính chủ cũng vô pháp khởi động. Thứ ba, hệ thống điều khiển trên tàu con thoi kiểu cũ chỉ được khởi động thông qua tín hiệu điện tử, khi tín hiệu đã bị nhiễu thì nó căn bản không thể khởi động, huống chi là bay tới gần mảnh vỡ chiến hạm…
-Còn nữa, một khi chiếc tàu cất cánh, rời khỏi phi thuyền Hi Vọng thì cũng bị robot từ mảnh vỡ chiến hạm bắn hạ thôi.
Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên kèm theo một giọng nói lạnh lùng.
Các binh lính có mặt vội giơ súng lên nhắm về phía nguồn sáng, bởi nguồn sáng bắt nguồn từ một robot ngoài hành tinh!
Bất quá, bên cạnh robot là Ba Lệ và các nhà khoa học khác, nàng giải thích:
-Đây là robot ngoài hành tinh mà tiểu tổ chúng ta sửa chữa được. Chương trình của nó đã được lập trình lại, hắn sẽ không tấn công chúng ta.
Vương Quang Chính phất phất tay, ra lệnh cho mọi người hạ vũ khí xuống. Mọi người có hơi sợ hãi nhìn về con robot xa lạ, Vương Quang Chính nghi hoặc hỏi:
-Không thể nào! Các nhà khoa học đã nghiên cứu đám robot này hơn nửa năm rồi. Tuy đã hiểu rõ chip xử lý của chúng, hệ thống năng lượng, cũng như hệ thống động cơ…Nhưng dù sao kỹ thuật chế tạo robot này vượt xa nền khoa học của chúng ta, các ngươi làm sao có thể lập trình lại nó được?
Ba Lệ lấy tay chỉ vào đầu mình:
-Ta là nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở). Một khi gặp phải vấn đề khó khăn, ta tự nhiên sẽ có phương pháp giải quyết. Nếu không, các ngươi cho rằng nửa năm nay ta làm cái gì? Bây giờ không phải là lúc thảo luận điều này, vừa nãy ta mới nghe được cuộc nói chuyện của mọi người. Quả thật, kế hoạch của Nhâm Đào là kế hoạch duy nhất có khả năng cứu lấy phi thuyền Hi Vọng, ta tán thành.
Vương Quang Chính nhíu mày:
-Vậy còn mấy vấn đề kia thì sao?
Ba Lệ chỉ tay về robot ngoài hành tinh bên cạnh:
-Hắn có thể giải trừ việc nhiễu tín hiệu, nhưng khả năng tính toán của chip xử lý trong người hắn có hạn, không thể thay thế máy tính chủ khởi động các hệ thống khác được. Tuy thế, kích hoạt vài bộ phận thì không thành vấn đề, dùng năng lượng của nó để mở kho chứa bom khinh khí. Rồi sao đó dùng nó để khởi động máy tính chủ, lấy mật mã kích hoạt. Cuối cùng, dùng động cơ của hắn đẩy tàu con thoi kiểu cũ bay về phía kẻ địch, động cơ đẩy bằng hạt của nó vượt xa động cơ trên tàu, đồng thời…
-Nó tín hiệu giống hệt đúng không?
Nhâm Đào lập tức hỏi:
-Nhờ tín hiệu của nó mà các robot từ mảnh vỡ chiến hạm không tấn công hắn cùng tàu con thoi đúng không? Do hạn chế trong khả năng xử lý của chip xử lý trong người robot, bọn chúng không có khả năng nhận định và phán xét, chỉ có thể hành động rập khuôn theo chương trình đã cài đặt từ trước. Nếu tín hiệu hắn phát ra trùng khớp với tín hiệu của bọn chúng, như vậy hắn sẽ không bị các robot khác tấn công!
Ba Lệ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Vương Quang Chính không chần chờ, lập tức ra lệnh:
-Tốt lắm, chúng ta lập tức đi tới kho chứa bom khinh khí, lấy bom thôi…Mọi người hành động, nhanh!
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã dùng cả tay và chân đẩy mạnh, cấp tốc bay về hướng nhà kho chứa bom khinh khí.
Trên đường, Vương Quang Chính bỗng tò mò hỏi Nhâm Đào:
-Nhâm Đào, ngươi là suy luận giả, không thể nào đưa ra kế hoạch bất khả thi được. Nhưng kế hoạch lúc trước của ngươi thật sự là… Ngươi dựa vào gì mà đưa ra kế hoạch đó?
Nhâm Đào nở nụ cười khổ, hắn phát hiện trí tuệ của Vương Quang Chính tuy kém Diêu Nguyên nhưng cũng không phải là kẻ to xác chỉ biết đánh đấm. Lúc này, hắn cũng không giấu diếm, nói thẳng:
-Thứ ta dựa vào chính là chiếc đĩa bay…Đừng ngạc nhiên như vậy, là suy luận giả, điều quan trọng nhất là góp nhặt thông tin tình báo. Có đầy đủ thông tin thì người suy luận mới phát huy giá trị lớn nhất. Cho nên, Diêu Nguyên không dấu giếm ta điều gì cả. Chiếc đĩa bay kia được tạo thành bởi nền văn minh còn tiên tiến hơn cả quần thể chiến hạm này, ít nhất so với nền văn minh của chúng ta thì cao hơn không biết bao nhiêu mà kể. Rốt cuộc là lần cách mạng công nghiệp thứ năm, thứ sáu hay thứ bảy đây?
Nhưng có điều này là chắc chắn, trình độ khoa học kỹ thuật của chiếc đĩa bay kia đã vượt xa quần thể chiến hạm. Như vậy, nếu đều là trí tuệ nhân tạo, hắn chắc chắn sẽ có biện pháp giải trừ sự nhiễu tín hiệu này. Đến cuối cùng vẫn phải nhờ vào nó…Tại sao nó vẫn im lặng, tại sao nó không có hành động gì với chúng ta? Theo lý thuyết giá trị quyết định hành động, chúng ta chỉ đáng giá như con vi khuẩn, con kiến để nó quan sát thôi ư? Vì thí nghiệm sao? Nếu thế, chứng tỏ rằng chúng ta vẫn còn một ít giá trị với nó. Có giá trị thì sẽ không bị vứt bỏ, hơn nữa còn do nền văn minh ngoài hành tinh khác tấn công…
Nhâm Đào nói tới đây, khẽ thở dài, lát sau mới lên tiếng:
-Suy luận giả cũng không phải vạn năng. Trong tình huống không có thông tin gì để suy luận, như vậy chỉ có thể đánh cược thôi, ta cũng như thế…Dùng cách đó, để xem chiếc đĩa bay này có ý đồ gì với chúng ta. Không thắng thì chết, so ra kế hoạch này còn thảm hại hơn phương án Ba Lệ đưa ra.
Vương Quang Chính không tiếp tục truy hỏi, bơi vì đã gần tới nhà kho chứa bom khinh khí. Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Vương Quang Chính, Ba Lệ điều khiển robot ngoài hành tinh trực tiếp phá khóa điện tử cổng ngoài. Theo đường đi về trước, thẳng đến khi gặp cánh cửa kho. Đến đây, nhờ chip xử lý trong người robot, tiến hành giải mã mật mã. Ánh đèn trên cửa chuyển qua màu xanh, cánh cửa từ từ mở rộng. Hơn mười giây sau, cả nhà kho rộng lớn đã hiện ra trước mặt mọi người.
Nhà kho này rất rộng lớn, trong đó chứa ba vật thể to lớn.
Đây cũng là vũ khí hủy diệt mạnh nhất mà loài người có thể có được…
Bom khinh khí!
/335
|