Biết trước khi luyện Thiên Tướng Phù hẳn sẽ gây ra động tĩnh lớn, nên hắn âm thầm đi ra ngoài hồ nước ở trong rừng, nơi vẫn thường luyện tập song hệ pháp thuật.
Thiên Việt lúc này tập trung tâm trí đến cao độ, thần thức khẽ động đã thấy chiếc bút lông lập tức bay lên không trung ngang tầm mắt hắn.
Bắt đầu điều khiển cây bút màu đỏ, chấm vào loại chu sa đặc biệt chuyên dùng vẽ trận pháp, được quản sự phòng cung cấp cho đệ tử phù viện.
Theo những gì được hướng dẫn trong sách hắn vẽ nên một trận đồ kỳ dị trên mặt đất. Sau đó hai tay kết ấn như hướng dẫn trong Tâm Thức Lệnh.
" Thiên Giới vô thượng - Tế lực triệu gọi - Giáng phàm trừ ma - Cấp cấp như luật lệnh ! "
Thiên Việt lẩm nhẩm mấy câu chú ngữ vừa xong, trận đồ trên mặt đất bổng phát ra ánh sáng chói loà. Ngày cành đại thịnh, ánh sáng đó như sóng nước vỡ đê tràn ra xung quanh như nuốt chửng vạn vật. Duy trì được một lúc ngắn ngủi thì ánh sáng đó bắt đầu thu lại phái bên trong trận pháp, ngưng tụ ra một thân hình cao lớn hai thước. Thiên tướng có gương mặt anh tuấn phi phàm, toàn thân mặc kim giáp sáng loá lấp lánh những phù văn kỳ lạ. Tay cầm trường mâu dài hai thước vừa nhìn đã biết bất phàm. Cả người toát lên một khí thế oai phong lẫm lẫm.
Thiên tướng cấp một : Hoàng Kim Thiên Binh, tu vi khi giáng phàm ngang ngửa Pháp Sư cấp độ.
Thiên Việt tuy có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Lập tức đưa hai ngón tay lên miệng cắn ra một giọt máu. Hay tay ngay tức khắc kết ấn rồi vẽ nên một chữ "Thiên" giữa không trung.
Bắt đầu vận pháp lực, điểm tay nhẹ vào không trung một cái
"Đi !" - Thiên Việt quát lớn một tiếng, chỉ thấy chữ Thiên được viết bằng máu ở giữa
không trung chợt động, bay vèo một cái về phía vị Thiên Binh. Chữ Thiên vừa chạm vào thì biến mất, dị tượng lại xảy ra, ngũ sắc quang hoa chợt xuất hiện, lưu chuyển xung quanh trận pháp, thân ảnh vị Thiên Binh chợt loé sáng lên rồi biến thành một điểm sáng màu vàng kim lơ lửng trên không. Thiên Việt khẽ phất tay thu quang cầu đó về.
"Phù ! Vậy là hoàn thành bước đầu tiên, cũng không khó như ta nghĩ. Chỉ là pháp lực trong người đã bị tế đi gần hết. Con bà nó chứ. Chế phù mà cứ như đi tử chiến vậy !"
Thiên Việt thầm rủa trong lòng một trận. Tiếp theo hắn cần hoạ lại hình vị Hoàng Kim Thiên Binh nọ vào tấm phù để hoàn thành bước thứ hai.
Trở về phòng mình, lấy ra một tấm phù màu vàng, hắn lại dụng Khiển Vật Thuật, điều khiển chiếc bút lông màu xanh chuyên dùng để hoạ hình.
Chiếc bút lông này rất đặc biệt, cán bút được làm từ xương của yêu thú cấp hai "Thổ Tê Giác", đâù bút thì luyện chế từ lông của yêu thú cấp hai "Thiên Thanh Điểu". Sau đó được gia trì một loại phép thuật đặc biệt luyện chế mà thành. Cây bút này không thể dùng tay để vẽ mà phải dụng thần thức điều khiển, thần thức càng mạnh thì điều khiển càng nhẹ nhàng.
Thiên Việt mồ hôi thấm ướt cả áo, mất hơn canh giờ mới hoạ xong hình Hoàng Kim Thiên Binh. Công đoạn này không dễ chút nào, khi dùng thần thức để nâng bút lên, hắn chỉ cảm nhận được một điều : Nặng !!!
Rất nặng là đằng khác, hắn phải dồn hết tâm trí, vận thần thức đến cực độ mới hoạ xong được bức hình với những đường nét rất to và đậm, vì không tài nào nhấc bút lên cao hơn một chút để vẽ, sức nặng cứ chì chì xuống khiến đầu bút chỉ vẽ được những nét thô lớn mà thôi. Hiển nhiên điều này đồng nghĩa với lá bùa này chỉ được xếp vào Phù hạ phẩm, có uy lực không lớn.
Nhưng không sao, vẫn còn công đoạn thứ ba, nếu thành công thì rất có thể sẽ vớt vát lại được chút phẩm chất của tấm phù. Nếu pháp lực được truyền vào nhiều thì đường nét có thể được cải thiện ít nhiều.
Nhưng trước tiên hắn phải khôi phục pháp lực cái đã ! Lập tức xếp bằng đả toạ, linh khí xung quang bắt đầu chuyển động tụ tập về phía Thiên Việt...
Hai canh giờ sau !
Chậm rãi cầm tấm phù trên tay, Thiên Việt nét mặt nghiêm trọng, toàn thân phát một luồng hào quang nhè nhẹ, hiển nhiên là do hắn đang vận pháp lực cực độ.
Pháp lực trong cơ thể bắt đầu rục rịch, thong thả từ đan điền di chuyển đến hai bàn tay, theo các hoa tay truyền vào tấm phù.
Chỉ thấy các đường nét tên tấm phù phát ra một ánh sáng nhè nhẹ, dần dần trở nên lung linh huyền ảo, đường nét cũng được chậm rãi cải thiện hơn.
Một lúc sau Thiên Viêt cảm thấy pháp lực đã gần cạn kiệt, nên ngừng truyền pháp lực vào tấm phù. Trên mặt tấm Thiên Tướng Phù bây giờ có một hình Thiên Binh rất sống động, phía dưới xuất hiện hai chấm màu đỏ tượng trưng cho phẩm chất. Cuối cùng hắn phất tay lấy quang cầu mau vàng kim nọ ra, hai tay kết ấn dung nhập nó vào trong tấm phù. Hoàn thành !
" Đúng như ta suy đoán, với thiên phú cao có thể dễ dàng chế ra phù cấp một trung phẩm. Ta thật là phục ta quá, đã đẹp trai lại còn tài năng ! " - Thiên Việt cười hắc hắc, tự nói vài câu trêu đùa bản thân.
.... Thời gian như thoi đưa, chớp mắt cái hai tháng nữa lại trôi đi.
Trong thời gian này hắn đã chuẩn bị xong các thứ cần thiết cho chuyến đi tầm thuốc lần này.
Hiện tại đã luyện được hai mươi tấm pháp phù sơ cấp, hai tấm Thiên Tướng Phù. Nhiêu đây cũng tạm đủ dùng vì chuyến đi lần này cũng không dài. Chỉ cần tìm được thuốc là hắn lập tức quay về ngay, chắc chỉ khoảng một hai tháng ngày là cùng.
Hai tay kết ấn, miệng đọc chú ngữ lâm râm một hồi, chỉ thấy bốn hướng có gió từ đâu kéo đến lưu chuyển quanh người Thiên Việt tạo thành một cái lốc xoáy nho nhỏ bên dưới hạ thể chầm chậm nâng hắn bay lên không trung.
Phi Hành Thuật ! Thuật này giúp tu sĩ cấp thấp có thể tự do phi hành trên không, dĩ nhiên là xa xa không bằng được với việc dùng pháp khí phi hành, tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Bay được một lúc không lâu thì hắn đáp xuống một biệt viện to lớn, có một tầng cấm chế bên ngoài. Lấy ra tấm bùa đeo trên cổ được giấu dưới lớp áo, cấm chế lập tức mở ra một lối vào cho Thiên Việt.
Bước nhanh đến cánh cửa đằng xa, nhưng hắn lại không vào mà đứng trước cửa chắp tay cung kính thưa : " Sư phụ ! Đệ tử đến thăm hỏi người ! "
_"Thiên Việt vào đi ! " - giọng Dương trưởng lão từ trong phòng vọng ra.
_Sư phụ! Người vẫn mạnh giỏi chứ ? Đệ tử lúc nào cũng nhớ người đó nha !
_ Hừ ! Phước phần cho cái thân già này quá nhỉ ! Mấy tháng nay mới thấy cái bộ dạng
tên đệ tử vô tâm ngươi vác mông tới. Sao ? Hôm nay có việc gì khó nhằn cần lão già này à ?"
_ Ý ! Sư phụ sao lại nghĩ oan cho người không tốt vậy ! Ớ.. Nhầm, cho người tốt chứ !
_ Thôi có chuyện gì nói nhanh đi, ta còn không đi được guốc trong bụng ngươi à ?
_Úi ! Đi guốc trong bụng con vậy.... Sư phụ ra bằng.... Bằng đường nào vậy ?
Thiên Việt còn đang cười khoái chí thì ăn ngay một cái cốc ứ hự vào đầu, đau đến váng sọ, thấy cả bầu trời ngàn sao dù trời đang nắng chan chan.
_Cả sư phụ mà cũng dám trêu hử ! Ngươi thở hơn chục năm thấy lâu quá nên bữa nay muốn nghỉ thở chăng ? - Dương trưởng lão lớn giọng mắng, nhưng mặt lại chẳng biểu lộ tí gì là tức giận.
Cũng phải thôi, Thiên Việt là đệ tử yêu của lão mà, hắn không những có thiên phú mà lại còn lanh lợi hiểu ý sư phụ, nên rất được lòng lão.
_Sư phụ thật không biết đùa gì cả. Ăn cái cốc đầu này suýt nữa quên cả lối về !... Thật ra sắp tới đệ tử dự định sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ sư môn, chắc sẽ đi ít ngày, nhưng lại sợ sư phụ ở nhà tìm con không thấy lại thương nhớ mà đêm bỏ ăn ngày bỏ ngủ. Nên qua đây thăm sư phụ sẵn tiện thông báo cho người luôn ! - Thiên Việt cười cười, giọng trào phúng nói.
_Hừ ! Lắm chuyện, ta mà thèm nhớ cái tên đệ tử bất hiếu nhà ngươi à ! Mà đi ra ngoài cũng tốt, học hỏi thêm nhiều thứ, tìm kiếm cơ duyên. Đi một ngày đàng học một sàng khôn !
Thỉnh thoảng có dịp giáo huấn đệ tử nên lão nói say mê đến độ nhả bọt phun mưa một hồi rồi mới lấy trong tay áo ra mấy vật trao cho Thiên Việt.
"Đây là Bùa hộ thân trung cấp "Bích Thuỷ Hàn" có thể chịu một kích toàn lực của cao
thủ Ngũ Hành Giới hoặc Kết Đan Kỳ.
Còn kia là Phù Lệnh tín vật chứng minh ngươi là đệ tử của Dương Đức ta. Người trong tu chân giới Đại Việt ít nhiều cũng có quen biết, sẽ có mấy phần nể mặt ta. Ngươi giữ cho tốt, có thể sẽ cứu lấy cái mạng ngươi bất cứ lúc nào đó.
Trong trường hợp thật sự nguy hiểm, hãy bóp nát Phù Lệnh, sư phụ sẽ tới cứu viện cho ngươi !
Cuối cùng là túi không gian, được luyện chế để chứa đồ vật, không kể lớn nhỏ thấp bé, đều có thể cho vào được. Tu tiên giới hiểm nguy trùng trùng, hy vọng ngươi đi thế nào thì về thế ấy !"
Thiên Việt mừng quýnh, không ngờ sư phụ hào phóng thế này, tặng cho hẳn Bùa hộ thân trung cấp. Nên biết Bùa hộ thân luyện chế rất khó, nó quý giá không thua gì pháp khí của tu tiên giả. Chỉ cần liên tục truyền một lượng pháp lực nhất định vào nó, khi gặp nguy sẽ tự động bảo vệ chủ, đỡ một đòn chí mạng. Tuy mỗi lá bùa chỉ sử dụng được ba lần, nhưng như thế là đã quý lắm rồi.
Vâng vâng, dạ dạ nghe sư phụ dặn dò thêm vài câu, Thiên Việt cáo từ rồi chạy sang bên Quản Sự phòng tiếp nhận nhiệm vụ môn phái.
Tên quản sự phòng lần này thấy Thiên Việt đến thì tươi cười niềm nở, cứ như anh em tốt lâu ngày không gặp nhau vậy.
Ậm ừ vài câu rồi bảo hắn đưa cho bảng danh sách nhiệm vụ xem sơ qua một lượt. Cuối cùng Thiên Việt chọn được một nhiệm vụ cấp một khá đơn giản, nhưng lại phù hợp với mục đích của hắn.
"Sao? Sư đệ muốn nhận nhiệm vụ cấp một , đi trừ ma diệt quỷ hả ? - Tên quản sự hơi ngạc nhiên hỏi.
_ À phải ! Đệ thấy nhiệm vụ này tương đối dễ, chỉ là thu thập mấy oan hồn vất vưỡng hay quấy nhiễu dân lành chốn phàm tục thôi. Cũng không có gì nguy hiểm lắm ! - Thiên Việt qua loa giải thích, cái loại nịnh trên khinh dưới này hắn chẳng muốn giao du nhiều lời.
_Ừm ! Nhiệm vụ này cũng khá dễ, thu thập đủ mười oan hồn vất vưỡng là đủ để hoàn thành một nhiệm vụ rồi. Đây ! Đệ cầm lấy Âm Dương hồ lô này để chứa oan hồn dã quỷ.
Nói rồi tên quản sự đưa cho Thiên Việt một cái hồ lô màu xanh có hình âm dương thái cực trên bề mặt.
"Cảm tạ sư huynh, đệ đi trước à nha !"
Thiên Việt cầm lấy cái hồ lô cùng lệnh bài nhiệm vụ cất vào túi không gian rồi rời đi. Chuyến phiêu lưu đầu tiên của hắn sắp sửa bắt đầu.
Thiên Việt lúc này tập trung tâm trí đến cao độ, thần thức khẽ động đã thấy chiếc bút lông lập tức bay lên không trung ngang tầm mắt hắn.
Bắt đầu điều khiển cây bút màu đỏ, chấm vào loại chu sa đặc biệt chuyên dùng vẽ trận pháp, được quản sự phòng cung cấp cho đệ tử phù viện.
Theo những gì được hướng dẫn trong sách hắn vẽ nên một trận đồ kỳ dị trên mặt đất. Sau đó hai tay kết ấn như hướng dẫn trong Tâm Thức Lệnh.
" Thiên Giới vô thượng - Tế lực triệu gọi - Giáng phàm trừ ma - Cấp cấp như luật lệnh ! "
Thiên Việt lẩm nhẩm mấy câu chú ngữ vừa xong, trận đồ trên mặt đất bổng phát ra ánh sáng chói loà. Ngày cành đại thịnh, ánh sáng đó như sóng nước vỡ đê tràn ra xung quanh như nuốt chửng vạn vật. Duy trì được một lúc ngắn ngủi thì ánh sáng đó bắt đầu thu lại phái bên trong trận pháp, ngưng tụ ra một thân hình cao lớn hai thước. Thiên tướng có gương mặt anh tuấn phi phàm, toàn thân mặc kim giáp sáng loá lấp lánh những phù văn kỳ lạ. Tay cầm trường mâu dài hai thước vừa nhìn đã biết bất phàm. Cả người toát lên một khí thế oai phong lẫm lẫm.
Thiên tướng cấp một : Hoàng Kim Thiên Binh, tu vi khi giáng phàm ngang ngửa Pháp Sư cấp độ.
Thiên Việt tuy có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Lập tức đưa hai ngón tay lên miệng cắn ra một giọt máu. Hay tay ngay tức khắc kết ấn rồi vẽ nên một chữ "Thiên" giữa không trung.
Bắt đầu vận pháp lực, điểm tay nhẹ vào không trung một cái
"Đi !" - Thiên Việt quát lớn một tiếng, chỉ thấy chữ Thiên được viết bằng máu ở giữa
không trung chợt động, bay vèo một cái về phía vị Thiên Binh. Chữ Thiên vừa chạm vào thì biến mất, dị tượng lại xảy ra, ngũ sắc quang hoa chợt xuất hiện, lưu chuyển xung quanh trận pháp, thân ảnh vị Thiên Binh chợt loé sáng lên rồi biến thành một điểm sáng màu vàng kim lơ lửng trên không. Thiên Việt khẽ phất tay thu quang cầu đó về.
"Phù ! Vậy là hoàn thành bước đầu tiên, cũng không khó như ta nghĩ. Chỉ là pháp lực trong người đã bị tế đi gần hết. Con bà nó chứ. Chế phù mà cứ như đi tử chiến vậy !"
Thiên Việt thầm rủa trong lòng một trận. Tiếp theo hắn cần hoạ lại hình vị Hoàng Kim Thiên Binh nọ vào tấm phù để hoàn thành bước thứ hai.
Trở về phòng mình, lấy ra một tấm phù màu vàng, hắn lại dụng Khiển Vật Thuật, điều khiển chiếc bút lông màu xanh chuyên dùng để hoạ hình.
Chiếc bút lông này rất đặc biệt, cán bút được làm từ xương của yêu thú cấp hai "Thổ Tê Giác", đâù bút thì luyện chế từ lông của yêu thú cấp hai "Thiên Thanh Điểu". Sau đó được gia trì một loại phép thuật đặc biệt luyện chế mà thành. Cây bút này không thể dùng tay để vẽ mà phải dụng thần thức điều khiển, thần thức càng mạnh thì điều khiển càng nhẹ nhàng.
Thiên Việt mồ hôi thấm ướt cả áo, mất hơn canh giờ mới hoạ xong hình Hoàng Kim Thiên Binh. Công đoạn này không dễ chút nào, khi dùng thần thức để nâng bút lên, hắn chỉ cảm nhận được một điều : Nặng !!!
Rất nặng là đằng khác, hắn phải dồn hết tâm trí, vận thần thức đến cực độ mới hoạ xong được bức hình với những đường nét rất to và đậm, vì không tài nào nhấc bút lên cao hơn một chút để vẽ, sức nặng cứ chì chì xuống khiến đầu bút chỉ vẽ được những nét thô lớn mà thôi. Hiển nhiên điều này đồng nghĩa với lá bùa này chỉ được xếp vào Phù hạ phẩm, có uy lực không lớn.
Nhưng không sao, vẫn còn công đoạn thứ ba, nếu thành công thì rất có thể sẽ vớt vát lại được chút phẩm chất của tấm phù. Nếu pháp lực được truyền vào nhiều thì đường nét có thể được cải thiện ít nhiều.
Nhưng trước tiên hắn phải khôi phục pháp lực cái đã ! Lập tức xếp bằng đả toạ, linh khí xung quang bắt đầu chuyển động tụ tập về phía Thiên Việt...
Hai canh giờ sau !
Chậm rãi cầm tấm phù trên tay, Thiên Việt nét mặt nghiêm trọng, toàn thân phát một luồng hào quang nhè nhẹ, hiển nhiên là do hắn đang vận pháp lực cực độ.
Pháp lực trong cơ thể bắt đầu rục rịch, thong thả từ đan điền di chuyển đến hai bàn tay, theo các hoa tay truyền vào tấm phù.
Chỉ thấy các đường nét tên tấm phù phát ra một ánh sáng nhè nhẹ, dần dần trở nên lung linh huyền ảo, đường nét cũng được chậm rãi cải thiện hơn.
Một lúc sau Thiên Viêt cảm thấy pháp lực đã gần cạn kiệt, nên ngừng truyền pháp lực vào tấm phù. Trên mặt tấm Thiên Tướng Phù bây giờ có một hình Thiên Binh rất sống động, phía dưới xuất hiện hai chấm màu đỏ tượng trưng cho phẩm chất. Cuối cùng hắn phất tay lấy quang cầu mau vàng kim nọ ra, hai tay kết ấn dung nhập nó vào trong tấm phù. Hoàn thành !
" Đúng như ta suy đoán, với thiên phú cao có thể dễ dàng chế ra phù cấp một trung phẩm. Ta thật là phục ta quá, đã đẹp trai lại còn tài năng ! " - Thiên Việt cười hắc hắc, tự nói vài câu trêu đùa bản thân.
.... Thời gian như thoi đưa, chớp mắt cái hai tháng nữa lại trôi đi.
Trong thời gian này hắn đã chuẩn bị xong các thứ cần thiết cho chuyến đi tầm thuốc lần này.
Hiện tại đã luyện được hai mươi tấm pháp phù sơ cấp, hai tấm Thiên Tướng Phù. Nhiêu đây cũng tạm đủ dùng vì chuyến đi lần này cũng không dài. Chỉ cần tìm được thuốc là hắn lập tức quay về ngay, chắc chỉ khoảng một hai tháng ngày là cùng.
Hai tay kết ấn, miệng đọc chú ngữ lâm râm một hồi, chỉ thấy bốn hướng có gió từ đâu kéo đến lưu chuyển quanh người Thiên Việt tạo thành một cái lốc xoáy nho nhỏ bên dưới hạ thể chầm chậm nâng hắn bay lên không trung.
Phi Hành Thuật ! Thuật này giúp tu sĩ cấp thấp có thể tự do phi hành trên không, dĩ nhiên là xa xa không bằng được với việc dùng pháp khí phi hành, tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Bay được một lúc không lâu thì hắn đáp xuống một biệt viện to lớn, có một tầng cấm chế bên ngoài. Lấy ra tấm bùa đeo trên cổ được giấu dưới lớp áo, cấm chế lập tức mở ra một lối vào cho Thiên Việt.
Bước nhanh đến cánh cửa đằng xa, nhưng hắn lại không vào mà đứng trước cửa chắp tay cung kính thưa : " Sư phụ ! Đệ tử đến thăm hỏi người ! "
_"Thiên Việt vào đi ! " - giọng Dương trưởng lão từ trong phòng vọng ra.
_Sư phụ! Người vẫn mạnh giỏi chứ ? Đệ tử lúc nào cũng nhớ người đó nha !
_ Hừ ! Phước phần cho cái thân già này quá nhỉ ! Mấy tháng nay mới thấy cái bộ dạng
tên đệ tử vô tâm ngươi vác mông tới. Sao ? Hôm nay có việc gì khó nhằn cần lão già này à ?"
_ Ý ! Sư phụ sao lại nghĩ oan cho người không tốt vậy ! Ớ.. Nhầm, cho người tốt chứ !
_ Thôi có chuyện gì nói nhanh đi, ta còn không đi được guốc trong bụng ngươi à ?
_Úi ! Đi guốc trong bụng con vậy.... Sư phụ ra bằng.... Bằng đường nào vậy ?
Thiên Việt còn đang cười khoái chí thì ăn ngay một cái cốc ứ hự vào đầu, đau đến váng sọ, thấy cả bầu trời ngàn sao dù trời đang nắng chan chan.
_Cả sư phụ mà cũng dám trêu hử ! Ngươi thở hơn chục năm thấy lâu quá nên bữa nay muốn nghỉ thở chăng ? - Dương trưởng lão lớn giọng mắng, nhưng mặt lại chẳng biểu lộ tí gì là tức giận.
Cũng phải thôi, Thiên Việt là đệ tử yêu của lão mà, hắn không những có thiên phú mà lại còn lanh lợi hiểu ý sư phụ, nên rất được lòng lão.
_Sư phụ thật không biết đùa gì cả. Ăn cái cốc đầu này suýt nữa quên cả lối về !... Thật ra sắp tới đệ tử dự định sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ sư môn, chắc sẽ đi ít ngày, nhưng lại sợ sư phụ ở nhà tìm con không thấy lại thương nhớ mà đêm bỏ ăn ngày bỏ ngủ. Nên qua đây thăm sư phụ sẵn tiện thông báo cho người luôn ! - Thiên Việt cười cười, giọng trào phúng nói.
_Hừ ! Lắm chuyện, ta mà thèm nhớ cái tên đệ tử bất hiếu nhà ngươi à ! Mà đi ra ngoài cũng tốt, học hỏi thêm nhiều thứ, tìm kiếm cơ duyên. Đi một ngày đàng học một sàng khôn !
Thỉnh thoảng có dịp giáo huấn đệ tử nên lão nói say mê đến độ nhả bọt phun mưa một hồi rồi mới lấy trong tay áo ra mấy vật trao cho Thiên Việt.
"Đây là Bùa hộ thân trung cấp "Bích Thuỷ Hàn" có thể chịu một kích toàn lực của cao
thủ Ngũ Hành Giới hoặc Kết Đan Kỳ.
Còn kia là Phù Lệnh tín vật chứng minh ngươi là đệ tử của Dương Đức ta. Người trong tu chân giới Đại Việt ít nhiều cũng có quen biết, sẽ có mấy phần nể mặt ta. Ngươi giữ cho tốt, có thể sẽ cứu lấy cái mạng ngươi bất cứ lúc nào đó.
Trong trường hợp thật sự nguy hiểm, hãy bóp nát Phù Lệnh, sư phụ sẽ tới cứu viện cho ngươi !
Cuối cùng là túi không gian, được luyện chế để chứa đồ vật, không kể lớn nhỏ thấp bé, đều có thể cho vào được. Tu tiên giới hiểm nguy trùng trùng, hy vọng ngươi đi thế nào thì về thế ấy !"
Thiên Việt mừng quýnh, không ngờ sư phụ hào phóng thế này, tặng cho hẳn Bùa hộ thân trung cấp. Nên biết Bùa hộ thân luyện chế rất khó, nó quý giá không thua gì pháp khí của tu tiên giả. Chỉ cần liên tục truyền một lượng pháp lực nhất định vào nó, khi gặp nguy sẽ tự động bảo vệ chủ, đỡ một đòn chí mạng. Tuy mỗi lá bùa chỉ sử dụng được ba lần, nhưng như thế là đã quý lắm rồi.
Vâng vâng, dạ dạ nghe sư phụ dặn dò thêm vài câu, Thiên Việt cáo từ rồi chạy sang bên Quản Sự phòng tiếp nhận nhiệm vụ môn phái.
Tên quản sự phòng lần này thấy Thiên Việt đến thì tươi cười niềm nở, cứ như anh em tốt lâu ngày không gặp nhau vậy.
Ậm ừ vài câu rồi bảo hắn đưa cho bảng danh sách nhiệm vụ xem sơ qua một lượt. Cuối cùng Thiên Việt chọn được một nhiệm vụ cấp một khá đơn giản, nhưng lại phù hợp với mục đích của hắn.
"Sao? Sư đệ muốn nhận nhiệm vụ cấp một , đi trừ ma diệt quỷ hả ? - Tên quản sự hơi ngạc nhiên hỏi.
_ À phải ! Đệ thấy nhiệm vụ này tương đối dễ, chỉ là thu thập mấy oan hồn vất vưỡng hay quấy nhiễu dân lành chốn phàm tục thôi. Cũng không có gì nguy hiểm lắm ! - Thiên Việt qua loa giải thích, cái loại nịnh trên khinh dưới này hắn chẳng muốn giao du nhiều lời.
_Ừm ! Nhiệm vụ này cũng khá dễ, thu thập đủ mười oan hồn vất vưỡng là đủ để hoàn thành một nhiệm vụ rồi. Đây ! Đệ cầm lấy Âm Dương hồ lô này để chứa oan hồn dã quỷ.
Nói rồi tên quản sự đưa cho Thiên Việt một cái hồ lô màu xanh có hình âm dương thái cực trên bề mặt.
"Cảm tạ sư huynh, đệ đi trước à nha !"
Thiên Việt cầm lấy cái hồ lô cùng lệnh bài nhiệm vụ cất vào túi không gian rồi rời đi. Chuyến phiêu lưu đầu tiên của hắn sắp sửa bắt đầu.
/19
|