Phi Dương nghe thấy vậy ngẩn người, thầm nghĩ: “Hóa ra lão Tam cũng đã tìm đến Thường Châu rồi. Ắt hẳn hiện giờ khi chưa biết tung tích mọi người và Lã Thăng Bình cô nương, Tam ca chủ động hiện thân để tìm cách liên lạc”. Lại nghĩ đến chuyện vừa có tung tích của Triệu Du Thiên, lập tức họ Triệu đã bị người của Thánh Hỏa giáo truy sát, Lý Phi Dương vừa lo lắng vừa buồn cười, cho rằng đây là một bài học để Triệu Du Thiên bớt vướng vào cái nợ phong tình.
Bấy giờ sực nhớ đến lời võ đoán của Diệp An Tường, Phi Dương cười khẽ
- Vị tiểu huynh đệ này căn cứ vào đâu mà suy luận hàm hồ thế chứ?
Diệp An Tường đưa con mắt nhìn Phi Dương một lượt như để đánh giá và dò xét chàng một lần nữa. Ở sát bên cạnh, Du Lão Bá lắc đầu:
- Không cần biết hắn là ai nhưng cơ bản ắt hẳn là hạng người không thể tin cậy được. Bình nhi, cháu đã quyết như vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đưa cháu về Thần Kiếm sơn trang bái kiến mọi người. Ở đó nghỉ ngơi một thời gian ta lại sẽ đưa cháu trở về Biện Kinh phủ.
Lã Thăng Bình ấp úng cất tiếng:
- Du Lão Bá, chuyện này…
Vừa nói đến đó thì bất chợt có một tràng cười rộ vang lên, từ phía sau cánh rừng kia bất chợt xuất hiện bốn người lạ mặt. Qua lối phục sức của họ thì dường như đám người này xuất thân cùng một tổ chức bí mật nào đó. Một gã cất giọng the thé:
- Lã cô nương đang định đi đâu thế?
Du Lão Bá nghe người lạ mặt nói vậy thì trầm giọng:
- Rốt cục mấy người các ngươi là từ phương nào đến. Hừ, ngang nhiên xông vào Vô Nhai Lĩnh kiếm chuyện, ắt hẳn là không muốn sống nữa rồi.
Một gã dáng người thấp đậm, gương mặt tròn như chiếc bánh mật đưa tay kéo người đứng bên cạnh, đồng thời cười nói:
- Nhị ca, huynh nói không sai. Ở cái đất Thương Châu này, đám người của Thần Kiếm sơn trang, người nào người nấy đều ngạo mạn hết sức.
Gã được gọi là Nhị ca gật đầu đáp:
- Tam đệ nói không sai. Hà hà, nhân đây chúng ta nên dạy cho đám người nhà họ Diệp ấy biết trời cao đất dày là như thế nào.
Nói xong gã cười lớn:
- Lã tiểu thư, phiền tiểu thư dời gót ngọc đi theo mấy người bọn tại hạ đến Trường Bạch sơn làm khách một chuyến.
Mấy người bọn Du Lão Bá và Lý Phi Dương nghe vậy giật mình, Du Lão Bá là người đầu tiên lên tiếng:
- Nói như vậy, chẳng nhẽ mấy người các ngươi là người của Trường Bạch kiếm phái?
Đám bốn nguời vừa xuất hiện nghe ông ta hỏi vậy thì đồng loạt cất tiếng cười vang, sau cùng gã xem chừng như là đại ca làm bộ vỗ tay:
- Xem chừng đám người Thần Kiếm sơn trang dẫu kiêu căng ngạo mạn nhưng cũng có chút nhãn quang đây. Hà hà, đã biết chúng ta là người của Trường Bạch kiếm phái, tốt nhât nên ngoan ngoãn hợp tác.
Du Lão Bá trong lòng nghĩ: “Ta nghe nói Trường Bạch kiếm phái được tính là một trong ba đại phái của võ lâm. Dẫu ở tận Trường Bạch xa xôi song cũng tính là danh môn chính phái. Xem chừng lũ người bất lương này chỉ xàm ngôn, đến chín phần chúng không phải là người của Trường Bạch kiếm phái rồi.” Tuy nghĩ vậy song ngoài mặt ông ta vẫn giả vờ không nhận ra điều này, chỉ thản nhiên:
- Hóa ra là vậy. Có chỗ dựa như vậy thảo nào các ngươi dám đến tận đây sinh chuyên. Vậy lần này xem chừng lão già đây phải xin thỉnh giáo kiếm pháp của Trường Bạch sơn rồi.
Lý Phi Dương khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: “Du Lão Bá dường như nhận nhầm người rồi. Qua lời kể của sư phụ, đệ tử của Trường Bạch sơn làm gì có cái thứ nghênh ngang hống hách đến như vậy.” Nghĩ đến đây bất chợt thấy Diệp Tường An lúc này gương mặt đỏ bừng, cậu ta đã cất tiếng quát to:
- Đối phó với đám người vô lại này đâu cần Du lão bá đích thân xuất mã. Hừ, cái lũ bất tài vô thuật này để tiểu nhi ra tay là đủ rồi.
Nói đến đây như không kìm được bình tĩnh, cậu thiếu niên họ Diệp kia cúi xuống nhặt một chiếc que nhỏ, tiếp đó ưỡn ngực, bước lên chắn phía trước Lã Thăng Bình:
- Đây không phải là chỗ giao đấu. Hừ, trong số bốn người các ngươi, người nào đủ bản lĩnh thì lại kia tiếp bổn thiếu gia mấy chiêu.
Bốn người kia trông thấy biểu cử vừa rồi của cậu bé họ Diệp thì cười ngất, sau đó một gã đưa tay chỉ về phía mộ phần của Diệp San Thiên- mẫu thân của Lã Thăng Bình - rồi cất lớn tiếng quát:
- Nơi đây là cái thá gì mà không thể động tay động chân. Hừ…
Như không thể giữ được bình tĩnh, Diệp An Tường tung người nhảy đến, dùng nhánh cây trong tay thay kiếm sử ra một thức đâm nhanh như chớp. Vốn đây gọi là chiêu kiếm Trì phong điểm liễu, thức thứ tám trong bộ ba sáu đường Hồi phong kiếm danh chấn võ lâm của nhà họ Diệp. Qua chiêu kiếm vừa rồi của Diệp An Tường, thật không hổ là thiếu niên xuất thân từ thế gia, động tác nhanh nhẹn dứt khoát mà tư thế thì khinh linh đẹp mắt. Gã lạ mặt kia trông thấy vậy không khỏi buột miệng khen một câu: “Khá lắm!”
Vừa nói gã vừa uốn mình tránh sang một bên, ống tay áo theo đó phất lên, năm đầu ngón tay chụm lại nhắm đầu nhánh cây kia chộp tới, đồng thời bàn tay kia nắm ngực của an Tường phách ra một chưởng. Vì vũ khí mà cậu bé họ Diệp sử dụng không phải là kiếm, bởi thế cậu không ngờ tới điều này. Tuy vậy thấy nguy mà không loạn, An Tường đã kịp tung người vọt lên cao tránh đòn, đồng thời theo đó lăng không tung ra một cước.
Tuy vậy chỉ qua chiêu đầu tiên đã có thể khẳng định An Tường không phải là đối thủ của gã áo xám kia. Ở phía sau Du Lão Bá trông thấy vậy vô cùng lo lắng vội tung người nhảy đến định can thiệp. Gã đại ca đứng quan sát ở bên ngoài cười nhạt một tiếng:
- Ỷ đông hiếp yếu mà cũng đáng mặt hảo hán ư?
Vừa nói vừa nhảy lại cản đường Du Lão Bá đoạn mở lời:
- Để ta tiếp lão mấy chiêu, như vậy mới là hợp tình hợp lý.
Gã vừa dứt lời thì đã nghe “bịch” một tiếng, nhìn lại thấy An Tường lúc này đang nằm sõng xoài trên nền đất, miệng rỉ máu. Cố nén đau cậu bé loạng choạng đứng lại, lại như có ý định liều mình xông lên một lần nữa. Trước tình cảnh đó Du Lão Bá quát lớn:
Tường nhi. Không được vọng động!
Diệp An Tường vừa thở vừa cất giọng méo xệch:
- Thân thủ của đám người này cũng không tệ.
Du Lão Bá lúc này cất tiếng quát lớn:
- Hừ, nặng tay với một đứa trẻ hơn mười tuổi thì thật là phường vô lại. Có bản lĩnh thì hãy tiếp lão già ta vài chiêu.
Lúc này Lã Thăng Bình cả người run run, song cô như cố trấn tĩnh tiến đến nắm tay Diệp An Tường kéo lại đoạn lên tiếng:
- Tiểu đệ đệ không sao chứ?
Dường như rất không hài lòng vì cách xưng hô này của Thăng Bình, An Tường vùng tay khẽ gắt:
- Biểu muội nói lung tung cái gì thế.
Như chợt nhận ra sai lầm và khiếm khuyết trong câu nói vừa rồi của mình, Lã Thăng Bình đỏ mặt lí nhí: “Xin lỗi.” Nói xong quay sang phía Du Lão Bá cất giọng run run:
- Lão bá. Hay là để cháu đi theo đám người này.
Cô vừa nói đến đây bất chợt có một giọng nói ấm áp từ phía sau chậm rãi vang lên: “Lã tiểu thư không cần phải sợ hãi.”
Lời vừa dứt đã thấy Lý Phi Dương từ từ bước lên đứng đối diện với đám bốn người lạ mặt. Trông thấy vậy Diệp An Tường cất tiếng quát:
- Tên gian tặc kia. Ngươi định làm gì.
Phi Dương chưa kịp trả lời thì đã thấy tên ác bá thủ lĩnh kia cất tiếng đáp lời Du Lão Bá:
- Lão già kia nói đúng. Bốn người chúng ta chính là phường vô lại đây. Hà, mà lão cũng chính là phường vô lại, dám cậy lớn tuổi mà bát nạt nhị đệ ta chăng?
Lại trông thấy sự hiện diện của Lý Phi Dương, gã cất tiếng cười vang:
- Ha ha, dẫu gì thì quyết đấu lần này cũng thật là công bằng. Chung ta có bốn, các ngươi cũng có bốn người. Lại luận về tuổi tác, xem chừng số tuổi tổng cộng bốn người các ngươi cũng đâu có thua kém gì bọn ta.
Lý Phi Dương nghe vậy cũng gật đầu cười:
- Tên vô lại đầu xỏ ngươi nói cũng đúng. Hà hà, đã lâu lắm rồi ta mới được thử kiếm. Nhưng kiếm này của ta xưa nay chỉ giết ác bá đầu xỏ chứ không hạ sát tiểu tặc vô danh. Trước khi giao chiến bốn người các ngươi hãy xưng danh đi.
Gã kia nghe vậy trả lời:
- Nói hay lắm. Chúng ta tuy vô lại song cũng là đệ tử Trường Bạch kiếm phái, đâu phải là phường vô lại lưu manh như đám người Thần Kiếm sơn trang chứ. Tiểu tử dỏng lai lên mà nghe, bốn huynh đệ chúng là chính là Vương Nhất, Ngô Nhị, Trương Tam, Lý Tứ danh lừng võ lâm.
Chỉ nghe là biết đây là bốn cái tên giả, thế nhưng Lý Phi Dương vẫn không so đo thêm. Chàng nghĩ nhanh trong đầu: “Bản lĩnh võ công của đám người này khá là cao minh, lại xem như bọn chúng có sự chuẩn bị từ trước, biết đâu phía sau còn có đồng bọn nữa. Lần này liên quan đến sự an nguy của Lã Thăng Bình muội, nhất định không thể để xảy ra điều gì sai sót được.”
Nghĩ vậy Lý Phi Dương mở miệng cười:
- Được. Như vậy mới thật là thống khoái. Xin hãy tiếp của ta một chiêu đây.
Vừa dứt lời, Lý Phi Dương lập tức nhún chân, Lạc Thủy kiếm tự khi nào đã xuất hiện trong tay chàng, sau đó bóng kiếm hoa lên, lúc này Phi Dương đã sử ra chiêu Tinh quang phá vũ - thức thứ ba trong Phiêu phong bát thức. Bấy giờ chỉ nghe tiếng gió rít vi vút, gã tự xưng là Vương Nhất kia hốt hoảng chỉ kịp di chuyển về bên tả để tránh chiêu. Thế nhưng gã vẫn chậm hơn kiếm chiêu của Phi Dương nửa nhịp, mũi kiếm của Phi Dương đã kịp để lại trên phần vai của Vương Nhất một vết thương tóe máu.
Trước kiếm chiêu nhanh như chớp giật kia của Lý Phi Dương, hết thảy mọi người đều không tin vào mắt mình. Loáng một cái đã thấy gã đầu lĩnh đám người kia loạng choạng lui lai, bờ vai tươm máu, mũi kiếm của Lý Phi Dương đang chỉ về phía trước, kì lạ thay nó như không dính một chút máu nào. Vừa trông thấy trường kiếm trên tay chàng, chẳng hiểu sao Du Lão Bá buột miệng kêu lên:
- Lạc Thủy kiếm.
Lý Phi Dương nghe thấy lão ta biết đích danh tên của thanh kiếm mình đang sử dụng thì ngạc nhiên lắm. Tuy vậy chàng không có thời gian suy nghĩ lâu la, lập tức kêu lên:
- Du lão tiền bối. Chúng ta hợp sức ra tay thôi.
Lời vừa dứt, Lạc Thủy kiếm trên tay chàng đã lay động, phiêu hốt nhắm mấy người còn lại điểm tới. Đây lại cũng là một chiêu kiếm trong Phiêu Phong bát thức có tên gọi – Tam tinh điểm vũ - dụng kiếm sử ra thức đâm liên tiếp vào ba yếu huyệt trên ngực đối thủ.
Gã đối thủ của Phi Dương lúc này hốt hoảng nhảy lùi lại mấy bước, nhưng chỉ một lát sau đó gã tái mặt đi khi nhận thấy trường kiếm trong tay người thiếu niên đối diện kia như bóng với hình, thủy chung bóng kiếm vẫn lấp loáng trước mặt mình không chịu dời đi. Rất may cho gã là hai người huynh đệ kia của gã đã kịp thời tới liên thủ hóa giải thế công vừa rồi của Lý Phi Dương.
Bấy giờ nhìn lại thì thấy trên tay đám người này ai nấy đều cầm theo một đoạn xích luyện làm bằng bạc, vẻ mặt bốn gã đều rất nghiêm trọng. Gã đại ca kia sau khi chăm sóc vết thương ở vai đã kịp tới sánh vai với ba người huynh đệ của mình, trầm giọng nói:
- Hết sức cẩn thận. Võ công của tiểu tử này rất ghê gớm. Chúng ta lập tức cùng liên thủ.
“Được!”
Ba gã kia đồng thanh hô lớn. Theo đó có mấy tiếng vi vút vang lên, khắp không gian tràn ngập những ánh bạc dọc ngang, xem chừng bốn sợi xích luyện màu bạc kia trong tay bốn gã ác đồ đó cũng không phải thứ tầm thường. Lát sau đó những tiếng keng keng chát chúa vang lên khi vũ khí của đám người lạ mặt kia chạm vào Lạc Thủy kiếm của Phi Dương.
Lạc Thủy kiếm tính ra cũng là một bảo kiếm sắc bén, thế nhưng khi ngạnh kháng cũng không chặt đứt được thứ vũ kì đặc chủng của đám người kia. Võ công của Lý Phi Dương đã được tính là cao thủ hàng đầu rồi, thế nhưng trước sự liên thủ của bốn quái nhân lạ mặt đó, chàng cũng không chiếm được chút nào thượng phong. Du lão bá trông thấy vậy, sau một hồi cân nhắc lão liền rút chiếc roi ngựa cầm trên tay, tung người nhảy đến tiếp trợ cho Phi Dương, miệng thì hét:
- Tường nhi, đưa biểu muội của cháu về sơn trang. Gọi thêm người cứu trợ mau lên.
Thoáng suy nghĩ một hồi, Diệp An Tường vội kéo Lã Thăng Bình, miệng thì hô:
- Biểu muội. Chúng ta mau đi thôi.
Lúc này Lã Thăng Bình sắc mặt nhợt nhạt, tuy vậy kiên quyết lắc đầu:
- Ta.. ta... Muội không đi đâu hết.
Diệp An Tường trông thấy vậy gắt:
- Thật là ngu ngốc. Chúng ta đứng đây chỉ làm quẩn chân hai người đó thôi. Mau lên nào.
Cậu vừa nói cậu vừa kéo mạnh tay Lã Thăng Bình. Thoáng chần chừ một lúc, rồi như nhận ra điều gì Lã Thăng Bình cũng đứng dậy đi theo Diệp An Tường, tuy thế đầu vẫn ngoái lại nhìn về phía cuộc ác chiến sau lưng.
Trông thấy vậy, một gã ác đồ nhảy về sau, miệng quát một tiếng: “Chạy đi đâu.”
Phi Dương còn chưa kịp hiểu gã định làm gì thì lập tức bóng xích luyện vi vút nhắm mặt chàng quất tới liên miên. Vừa xuất chiêu ngăn cản , Phi Dương thấy tự khi nào trên tay gã ác tặc kia đã xuất hiện một mũi phi đao mỏng như cánh chuồn, đồng thời nhắm phía hai người An Tường, Thăng Bình ra sức phóng tới.
Lý Phi Dương trông thấy vậy vô cùng hốt hoảng tung người nhoài tới toan cản song mọi sự cố gắng của chàng đã muộn một bước. Mũi phi dao kia xé gió bay tới như một ánh chớp.
Lúc này An Tường còn mải lôi kéo, dẫn Thăng Bình tìm đường về Thần Kiếm sơn trang nên chẳng hay biết tử thần đã phả hơi vào sau gáy cậu. Duy chỉ có Thăng Bình vừa bước thấp bước cao theo An Tường mà mắt vẫn không dời khỏi cuộc chiến của đám người Lý Phi Dương. Thế nên co còn nhận biết được tình hình, không dám suy nghĩ nhiều Thăng Bình chỉ kịp ôm chầm lấy người An Tường đoạn xô mạnh cứu cậu bé họ Diệp thoát chết trong gang tấc. Thế nhưng đổi lại mũi phi đao oan nghiệt kia đã găm chặt vào bờ vai trái gầy guộc của cô gái yếu đuối họ Lã, máu tươi theo đó không ngừng chảy ra ướt đẫm cả một bên vạt áo.
Thật may mắn! Mũi phi đao oan nghiệt kia chỉ cắm vào một bên bờ vai của Lã Thăng Bình. Chỉ lệch một chút nữa không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Diệp An Tường lúc này mới hoàn hồn trở lại, lồm cồm đứng dậy hốt hoảng kêu lớn:
- Biểu muội!!!
Lý Phi Dương lúc này trong lòng như có lửa đốt, đôi mắt đỏ bừng, lớn tiếng quát vang:
- Thật không bằng loài súc sinh.
Tiếng chưa dứt, Lạc Thủy kiếm trên tay chàng lóe lên như ánh chớp, bóng kiếm lấp loáng vụt hiện rồi vụt biến mất, nó vẽ ra một quĩ đạo kì diệu mà đám người kia chẳng kịp quan sát được đường đi của chiêu kiếm. Đám người này chỉ kịp hốt hoảng vung tay lên che mặt theo bản năng.
Nguyên ra lúc này Lý Phi Dương đã thực sự động nộ, sử ra thức thứ tám và cũng là kiếm chiêu đoạt mệnh: Kiếm vũ đoạn sơn hà. Ngay liền sau đó kèm theo mấy âm thanh ngọt đến sắc lạnh, mấy tiếng rú ghê rợn vang lên ngay tức thì.
Mọi người đều bị diễn biến trước mắt làm cho kinh hoàng đến ngây ngốc. Lúc này thủ cấp cùng một nửa cánh tay của một tên ác đồ bị chém văng đi, máu trong cuống họng gã như trào ra thành vòi. Trông thấy cảnh tượng đó, lại như bị mất máu khá nhiều vì vết thương nơi bà vai, trước đó Lã Thăng Bình rú lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Trước cái chết đột ngột và thảm khốc của gã Nhị đệ, ba tên ác đồ còn lại mặt như không còn một hột máu. Chưa kịp định thần trở lại thì lại có một tiếng vi vút ghê rợn, theo đó một vệt máu văng dài thành vệt trong khoảng không, máu tươi nhuộm đỏ một vạt đất ngay bên mộ phần của gia tộc họ Diệp. Lại thêm một gã nữa bị Phi Dương dùng kiếm phế đi một tay, gã loạng choạng lùi lại đưa tay điểm huyệt chỉ huyết ngăn máu từ miệng vết thương trào ra.
Lúc này, trước diễn biến bất thình lình và cái chết của đồng bọn, ba tên còn sống sót không còn lòng dạ nào tham chiến, bỏ lại thi thể của gã vừa thảm tử kia rồi nhất loạt quay đầu bỏ chạy. Bóng Lý Phi Dương vút một cái, lập tức đã xuất hiện trước mặt ba tên ác bá đang hoảng loạn tìm đường tháo chạy. Chỉ thấy chàng hoành kiếm cản đường ba tên này, miệng gằn từng tiếng:
- Nếu còn muốn sống thì đứng hết lại cho ta.
Trước tình cảnh ấy, ba gã còn lại vội quì sụp xuống, miệng không ngừng hô lên:
- Xin thiếu hiệp hãy tha cho chúng tôi một mạng.Xin hãy mở lòng từ bi mà tha cho chúng tôi.
Lý Phi Dương khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lã Thăng Bình một cái, sau đó chàng thở dài một tiếng đồng thời theo đó tay trái vung lên. Sau khi đã điểm vào huyệt đạo của ba tên ác bá, chàng vội vã tung mình đến bên cạnh Lã Thăng Bình. Nhìn lại thì thấy mũi phi đao oan nghiệt kia vẫn ghăm trên bờ vai cô, máu tươi dù không chảy ra nhiều như lúc ban đầu song vẫn không ngừng rỉ từng chút một. Chần chừ một hồi, sau cùng chàng đưa tay xé lớp áo quanh mũi phi đao. Nhận thấy Thăng Bình không có dấu hiệu trúng độc bởi vết thương không thâm tím, máu chảy ra từ miệng vết thương kia vẫn nhuận sắc đỏ, Lý Phi Dương mới thở phào một cái nhẹ nhõm. Lại nhìn thấy gương mặt xanh xao hốc hác, đôi bơ mi thiêm thiếp kia của Lã Thăng Bình, Phi Dương trong lòng đau đớn vô cùng. Quan sát biểu cử và thái độ Phi Dương một lúc, đến lúc ấy Diệp An Tường mới lên tiếng:
- Biểu muội… Muội ấy sẽ không sao chứ?
Nhẹ gật đầu, sau đó Phi Dương như đã hạ quyết tâm, không hề tị hiềm nam nữ chàng ôm lấy Lã Thăng Bình đoạn chậm rãi bước lại phía chiếc xe ngựa, vừa đi vừa nói:
- Mấy tên ác tặc kia giao cho hai người xử lý. Ta giờ có việc phải lập tức lên đường.
Ở phía sau Diệp An Tường kêu lên:
- Chậm đã. Hãy đưa muội ấy về sơn trang ắt sẽ tốt hơn.
“Không cần.” Lý Phi Dương cất tiếng trả lời sau đó đã tiến đến gần cỗ xe ngựa. Nhẹ nhàng đặt Lã Thăng Bình vào trong xe rồi chàng giục ngựa chạy, bỏ lại phía sau ánh nhìn ngây ngốc của Diệp An Tường. Du Lão Bá lúc này trấn tĩnh lại, thở dài một hơi:
- Ta đã nhận ra rồi, người này ắt hẳn là đệ tử của Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn. Tường nhi, không cần lo lắng cho biểu muội của cháu đâu. Cô ấy an toàn rồi.
Nói về phần Lã Thăng Bình, khi cô mở mắt dậy thì chợt nhận ra mình đang nằm ở trong một căn phòng kì lạ, ở ngay gần đó là một ánh mắt đầy thân thiện đang nhìn mình. Nhận thấy đó chính là người thanh niên bí ẩn đã hiện thân ở Vô Nhai Lĩnh, từng có nói là nhận được ủy thác bảo hộ cô an toàn trở về Biện Kinh, tuy thế Lã Thăng Bình vẫn không hết sợ hãi, co mình lại cất giọng yếu ớt:
- Ngươi là ai?
Lý Phi Dương trông thấy vậy mỉm cười.
- Lã cô nương đừng sợ hãi, tại hạ thật không có chút gì ác ý.
Chẳng ngờ chàng vừa dứt lời thì thấy Thăng Bình gương mặt trắng bệch, lạc giọng:
- Ngươi , ngươi …đã làm gì ta. Tại sao ngươi lại… ngọc bội đó…
Thì ra sau khi đưa Lã Thăng Bình rời khỏi Vô Nhai Lĩnh, việc đầu tiên Phi Dương làm là tìm cho cô một đại phu chữa trị vết thương nơi bả vai. Sau khi được đại phu khẳng định là vết thương không quá nguy hiểm, chờ Lã Thăng Bình an tĩnh ít ngày sẽ bình phục trở lại. Đến lúc đó Lý Phi Dương mới thôi lo lắng, liền tìm đến Cát Tường khách điếm ở Thương Châu - nơi mà chàng đã hẹn ước với mấy vị đại ca cách đây hơn hai tuần lễ. Trong lúc Lã Thăng Bình mê man bất tỉnh, không có việc gì làm chàng liền mang chiếc ngọc bội - kỉ vật duy nhất mà cha mẹ chàng lưu lại - ra ngắm nghía, suy nghĩ. Thật chẳng ngờ khi vừa thấy chiếc ngọc bội này, Lã Gia Bình lại có phản ứng kì lạ đến vậy. Tuy khá ngạc nhiên nhưng Lý Phi Dương vẫn từ tốn trả lời:
- Ý Lã cô nương là chiếc ngọc bội này ư. Đó chính là kỉ vật mà phụ mẫu tại hạ lưu lại hai mươi năm về trước.
Lã Gia Bình ngẩn ra một chút, sau đó run run đưa tay vào người. Lát sau đó gương mặt Thăng Bình đỏ bừng, trên tay cô lúc này cũng là một mảnh ngọc bội màu xanh dương, mà hình dáng, mầu sắc chiếc ngọc bội này giống hệt ngọc bội mà Phi Dương đang cầm trên tay. Dường như chúng sinh ra chính là một cặp vậy. Đến đây Lã Thăng Bình yếu ớt, lí nhí nói:
- Thật xin lỗi. Chẳng qua là…
Như hiểu ra được điều gì, Lý Phi Dương cúi đầu trầm mặc không nói gì. Bất chợt lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài:
- Tứ đệ, có phải là Tứ đệ ở trong đó không?
Nghe giọng nói quen thuộc này, Lý Phi Dương mừng rỡ thốt: “Lão Tam, thật là may quá rồi.”
Lời chàng vừa dứt liền có một bóng nam thanh niên tuấn tú đẩy cửa bước vào. Hóa ra đây chính là cái tên làm đất Thương Châu xôn xao mấy hôm nay: Thái hoa đạo tặc Triệu Du Thiên. Vừa nhìn thấy Lã Thăng Bình nằm trên giường, Triệu Du Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
- Đây chính là Thiên kim tiểu thư của nhà họ Lã.
Vì như còn chút ẩn tình bên trong, Thăng Bình không đáp mà ngước mắt nhìn người vừa mới xuất hiện. Lý Phi Dương thấy vậy gật đầu, lại toan lên tiếng thì đã bị Triệu Du Thiên cướp lời:
- Tứ đệ, hiện thời ta đang bị người của Thánh Hỏa giáo truy sát, bởi thế không thể hiện thân ở một địa điểm lâu được. Đệ nghe cho kĩ đây, hiện thời cả giang hồ đang xôn xao vì sự xuất hiện của Lã tiểu thư ở cái đất Thương Châu này.
Lã Thăng Bình tuy không quan tâm lắm đến những chuyện thị phi, song vô tình nghe thấy tên mình xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa hai người Lý Phi Dương và Triệu Du Thiên nên cô tò mò chu ý lắng nghe. Đến đây nghe họ Triệu tiếp lời:
- Mà kể cũng thật kì quái, chẳng hiểu ở đâu ra cái tin Lã đại nhân là người đang giữ Võ lâm bảo điển. Bọn họ còn nói với nhau rằng Lã đại nhân có duy nhất một ái nữ, lại xem cô ấy còn quan trọng hơn mạng sống của bản thân. Bởi vì thế rất nhiều kẻ có tâm thuật bất chính tìm mọi cách để bắt bằng được Lã tiểu thư để đổi lấy cuốn bảo điển kia.
Lý Phi Dương nghe vậy chán nản thở dài:
- Giang hồ vốn dĩ là vậy. Rất nhiều kẻ không rõ thực hư, chỉ vì một chút lợi lộc mà sẵn sàng bán rẻ tính mạng, hoặc giả sử hết thủ đoạn để đạt được mục đích.
Triệu Du Thiên gật đầu, tiếp lời:
- Không chỉ có vậy, nghe nói người của Cái Bang, Trường Bạch kiếm phái, Bá Đao sơn trang cũng cử rất nhiều người truy tìm tung tích của Lã tiểu thư. Để làm gì đệ có biết không?
Tuy hỏi thế song không đợi Lý Phi Dương trả lời, Triệu Du Thiên lại nói tiếp:
- Trận đại chiến Tống- Kim hai năm về trước, mặc dù cuối cùng quân Tống đại thắng bất quá trước đó nhà Kim đã bắt giữ được không ít nhân vật cốt cán của võ lâm chính giáo rồi áp giải về Biện Kinh thành. Bởi thế rất nhiều bang phái lớn nhỏ muốn giữ Lã tiểu thư để làm điều kiện trao đổi con tin.
Phi Dương nghe đến đây vội kêu lên:
- Như thế chẳng phải là quá vô lí hay sao. Nếu bọn họ đạt được mục đích, như vậy thì Lã đại nhân phải làm sao đây. Những người kia đâu phải muốn thả là thả được. Hơn nữa dùng một cô gái yếu đuối để uy hiếp người khác, đây đâu phải là hành động quang minh chính đại.
Triệu Du Thiên nói:
- Nói vậy là đệ chưa hiểu hết thủ đoạn của đám người trong giang hồ rồi. Theo ta thấy cái gọi là võ lâm chính phái vị tất không có kẻ ngụy quân tử sao. Biết đâu việc trao đổi con tin đó cũng chỉ là cái cớ mà mục đích thật sự của đám người đó nhắm đến lại là thứ khác.
Lý Phi Dương ngạc nhiên hỏi lại:
- Ý Tam ca là sao. Chẳng nhẽ lại là cuốn bảo điển phù phiếm đó.
Triệu Du Thiên nghe vậy cười:
- Với đệ nó là thứ phù phiếm song với rất nhiều kẻ đó chính là khát vọng và mục đích của bọn họ. Ài. Cái gì gọi là “nhân sĩ giang hồ” chứ. Được, ta lại quá dông dài rồi. Đệ nghe này, lão Đại và lão Nhị nghe phong phanh được tin tức Lã tiểu thư đang xuất hiện ở trong Thần Kiếm sơn trang, bởi thế mấy hôm nay đã lén đột nhập vào đó thăm dò thực hư rồi. Mấy hôm trước ta cũng không rõ sự thật ra sao, bất quá lần này thấy Lã tiểu thư ở đây, vậy thì có thể khẳng định kia chỉ là tin đồn thất thiệt nhằm gây khó dễ cho nhà họ Diệp thôi.
Nói đến đây anh ta lại cười:
- Được rồi, đệ đã tìm được Lã tiểu thư thì tốt quá rồi. Việc quan trọng trước mắt là làm sao hộ tống cô ấy an toàn về Biện Kinh phủ. Ài, chỉ vì tiếng tăm của ta không tốt nên không thể giúp đỡ được gì nhiều cho đệ. Từ giờ trở đi, đệ phải hết sức cẩn trọng. Hà, ta giờ chỉ có thể giúp đệ được một chuyện thôi.
Lý Phi Dương ngạc nhiên hỏi:
- Tam ca, là chuyện gì vậy?
Triệu Du Thiên cười:
- Đệ nghĩ xem, nếu mọi người hay tin rằng Thái hoa đạo tặc ta hiện đang bắt cóc ái nữ của Lã đại nhân rồi tìm cách dông một mạch đến Lâm An phủ. Đến lúc đó thì sao nhỉ?
Lý Phi Dương cười ngất:
- Hóa ra là Kim thiền thoát xác. Tam ca có thể nghĩ được diệu kế này làm đệ vô cùng khâm phục. Chỉ có điều hiện Tam ca đang bị người của Thánh Hỏa giáo truy sát, đệ e rằng…
Chàng vừa nói đến đây thì đã bị Triệu Du Thiên ngắt lời:
- Lão Tứ nói vậy là không tin tưởng vào bản lĩnh của ta rồi. Hừ, muốn bắt Triệu Du Thiên này đâu có dễ chứ. Huống chi ta còn được lão Đại và lão Nhị giúp đỡ nữa cơ mà.
Nói xong, Triệu Du Thiên vỗ mạnh vào bờ vai Lý Phi Dương đoạn cười:
- Thực sự muốn hàn huyên với đệ nhiều nhưng hiện tại ta không tiện ở lâu một nơi. Giờ ta phải đi liên lạc với hai vị lão ca để tìm cách đánh lạc hướng cái đám người bất chính ấy đây. Đệ phải tự bảo trọng nhé.
Nói xong họ Triệu đưa tay xá môt cái đoạn nheo mắt: “Lã tiểu thư. Xin cáo biệt vậy. Hi vọng mai này chúng ta sớm gặp lại.”
Lời vừa dứt thì bóng ảnh loáng một cái đã ở phía cửa rồi sau đó mất hút. Chờ cho vị huynh đệ của mình rời khỏi,Lý Phi Dương thở dài, quay sang phía Thăng Bình:
- Lã tiểu thư, chỉ vì xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Bởi thế nghỉ ngơi một ngày, sáng mai chúng ta phải lên đường rồi.
Lã Thăng Bình lặng im không đáp, vừa rồi nghe qua cuộc trò chuyện của hai người Phi Dương và Du Thiên, trong lòng cô ngổn ngang trăm mối tâm sự. Lã Kính cha cô tuy là một Hán gian, ấy thế nhưng tuyệt đối là một người cha tốt, vô cùng tốt. Vừa nghĩ đến đây bất giác cô nghe Phi Dương la hoảng:
- Không xong rồi. Chiều qua lúc tìm đại phu chữa bệnh cho cô nương, tại hạ đã sơ sót rồi. Cây phi đao kia là vũ khí độc môn, nếu chẳng may …Không được, có lẽ chúng ta phải lập tức đăng trình.
Bấy giờ sực nhớ đến lời võ đoán của Diệp An Tường, Phi Dương cười khẽ
- Vị tiểu huynh đệ này căn cứ vào đâu mà suy luận hàm hồ thế chứ?
Diệp An Tường đưa con mắt nhìn Phi Dương một lượt như để đánh giá và dò xét chàng một lần nữa. Ở sát bên cạnh, Du Lão Bá lắc đầu:
- Không cần biết hắn là ai nhưng cơ bản ắt hẳn là hạng người không thể tin cậy được. Bình nhi, cháu đã quyết như vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đưa cháu về Thần Kiếm sơn trang bái kiến mọi người. Ở đó nghỉ ngơi một thời gian ta lại sẽ đưa cháu trở về Biện Kinh phủ.
Lã Thăng Bình ấp úng cất tiếng:
- Du Lão Bá, chuyện này…
Vừa nói đến đó thì bất chợt có một tràng cười rộ vang lên, từ phía sau cánh rừng kia bất chợt xuất hiện bốn người lạ mặt. Qua lối phục sức của họ thì dường như đám người này xuất thân cùng một tổ chức bí mật nào đó. Một gã cất giọng the thé:
- Lã cô nương đang định đi đâu thế?
Du Lão Bá nghe người lạ mặt nói vậy thì trầm giọng:
- Rốt cục mấy người các ngươi là từ phương nào đến. Hừ, ngang nhiên xông vào Vô Nhai Lĩnh kiếm chuyện, ắt hẳn là không muốn sống nữa rồi.
Một gã dáng người thấp đậm, gương mặt tròn như chiếc bánh mật đưa tay kéo người đứng bên cạnh, đồng thời cười nói:
- Nhị ca, huynh nói không sai. Ở cái đất Thương Châu này, đám người của Thần Kiếm sơn trang, người nào người nấy đều ngạo mạn hết sức.
Gã được gọi là Nhị ca gật đầu đáp:
- Tam đệ nói không sai. Hà hà, nhân đây chúng ta nên dạy cho đám người nhà họ Diệp ấy biết trời cao đất dày là như thế nào.
Nói xong gã cười lớn:
- Lã tiểu thư, phiền tiểu thư dời gót ngọc đi theo mấy người bọn tại hạ đến Trường Bạch sơn làm khách một chuyến.
Mấy người bọn Du Lão Bá và Lý Phi Dương nghe vậy giật mình, Du Lão Bá là người đầu tiên lên tiếng:
- Nói như vậy, chẳng nhẽ mấy người các ngươi là người của Trường Bạch kiếm phái?
Đám bốn nguời vừa xuất hiện nghe ông ta hỏi vậy thì đồng loạt cất tiếng cười vang, sau cùng gã xem chừng như là đại ca làm bộ vỗ tay:
- Xem chừng đám người Thần Kiếm sơn trang dẫu kiêu căng ngạo mạn nhưng cũng có chút nhãn quang đây. Hà hà, đã biết chúng ta là người của Trường Bạch kiếm phái, tốt nhât nên ngoan ngoãn hợp tác.
Du Lão Bá trong lòng nghĩ: “Ta nghe nói Trường Bạch kiếm phái được tính là một trong ba đại phái của võ lâm. Dẫu ở tận Trường Bạch xa xôi song cũng tính là danh môn chính phái. Xem chừng lũ người bất lương này chỉ xàm ngôn, đến chín phần chúng không phải là người của Trường Bạch kiếm phái rồi.” Tuy nghĩ vậy song ngoài mặt ông ta vẫn giả vờ không nhận ra điều này, chỉ thản nhiên:
- Hóa ra là vậy. Có chỗ dựa như vậy thảo nào các ngươi dám đến tận đây sinh chuyên. Vậy lần này xem chừng lão già đây phải xin thỉnh giáo kiếm pháp của Trường Bạch sơn rồi.
Lý Phi Dương khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: “Du Lão Bá dường như nhận nhầm người rồi. Qua lời kể của sư phụ, đệ tử của Trường Bạch sơn làm gì có cái thứ nghênh ngang hống hách đến như vậy.” Nghĩ đến đây bất chợt thấy Diệp Tường An lúc này gương mặt đỏ bừng, cậu ta đã cất tiếng quát to:
- Đối phó với đám người vô lại này đâu cần Du lão bá đích thân xuất mã. Hừ, cái lũ bất tài vô thuật này để tiểu nhi ra tay là đủ rồi.
Nói đến đây như không kìm được bình tĩnh, cậu thiếu niên họ Diệp kia cúi xuống nhặt một chiếc que nhỏ, tiếp đó ưỡn ngực, bước lên chắn phía trước Lã Thăng Bình:
- Đây không phải là chỗ giao đấu. Hừ, trong số bốn người các ngươi, người nào đủ bản lĩnh thì lại kia tiếp bổn thiếu gia mấy chiêu.
Bốn người kia trông thấy biểu cử vừa rồi của cậu bé họ Diệp thì cười ngất, sau đó một gã đưa tay chỉ về phía mộ phần của Diệp San Thiên- mẫu thân của Lã Thăng Bình - rồi cất lớn tiếng quát:
- Nơi đây là cái thá gì mà không thể động tay động chân. Hừ…
Như không thể giữ được bình tĩnh, Diệp An Tường tung người nhảy đến, dùng nhánh cây trong tay thay kiếm sử ra một thức đâm nhanh như chớp. Vốn đây gọi là chiêu kiếm Trì phong điểm liễu, thức thứ tám trong bộ ba sáu đường Hồi phong kiếm danh chấn võ lâm của nhà họ Diệp. Qua chiêu kiếm vừa rồi của Diệp An Tường, thật không hổ là thiếu niên xuất thân từ thế gia, động tác nhanh nhẹn dứt khoát mà tư thế thì khinh linh đẹp mắt. Gã lạ mặt kia trông thấy vậy không khỏi buột miệng khen một câu: “Khá lắm!”
Vừa nói gã vừa uốn mình tránh sang một bên, ống tay áo theo đó phất lên, năm đầu ngón tay chụm lại nhắm đầu nhánh cây kia chộp tới, đồng thời bàn tay kia nắm ngực của an Tường phách ra một chưởng. Vì vũ khí mà cậu bé họ Diệp sử dụng không phải là kiếm, bởi thế cậu không ngờ tới điều này. Tuy vậy thấy nguy mà không loạn, An Tường đã kịp tung người vọt lên cao tránh đòn, đồng thời theo đó lăng không tung ra một cước.
Tuy vậy chỉ qua chiêu đầu tiên đã có thể khẳng định An Tường không phải là đối thủ của gã áo xám kia. Ở phía sau Du Lão Bá trông thấy vậy vô cùng lo lắng vội tung người nhảy đến định can thiệp. Gã đại ca đứng quan sát ở bên ngoài cười nhạt một tiếng:
- Ỷ đông hiếp yếu mà cũng đáng mặt hảo hán ư?
Vừa nói vừa nhảy lại cản đường Du Lão Bá đoạn mở lời:
- Để ta tiếp lão mấy chiêu, như vậy mới là hợp tình hợp lý.
Gã vừa dứt lời thì đã nghe “bịch” một tiếng, nhìn lại thấy An Tường lúc này đang nằm sõng xoài trên nền đất, miệng rỉ máu. Cố nén đau cậu bé loạng choạng đứng lại, lại như có ý định liều mình xông lên một lần nữa. Trước tình cảnh đó Du Lão Bá quát lớn:
Tường nhi. Không được vọng động!
Diệp An Tường vừa thở vừa cất giọng méo xệch:
- Thân thủ của đám người này cũng không tệ.
Du Lão Bá lúc này cất tiếng quát lớn:
- Hừ, nặng tay với một đứa trẻ hơn mười tuổi thì thật là phường vô lại. Có bản lĩnh thì hãy tiếp lão già ta vài chiêu.
Lúc này Lã Thăng Bình cả người run run, song cô như cố trấn tĩnh tiến đến nắm tay Diệp An Tường kéo lại đoạn lên tiếng:
- Tiểu đệ đệ không sao chứ?
Dường như rất không hài lòng vì cách xưng hô này của Thăng Bình, An Tường vùng tay khẽ gắt:
- Biểu muội nói lung tung cái gì thế.
Như chợt nhận ra sai lầm và khiếm khuyết trong câu nói vừa rồi của mình, Lã Thăng Bình đỏ mặt lí nhí: “Xin lỗi.” Nói xong quay sang phía Du Lão Bá cất giọng run run:
- Lão bá. Hay là để cháu đi theo đám người này.
Cô vừa nói đến đây bất chợt có một giọng nói ấm áp từ phía sau chậm rãi vang lên: “Lã tiểu thư không cần phải sợ hãi.”
Lời vừa dứt đã thấy Lý Phi Dương từ từ bước lên đứng đối diện với đám bốn người lạ mặt. Trông thấy vậy Diệp An Tường cất tiếng quát:
- Tên gian tặc kia. Ngươi định làm gì.
Phi Dương chưa kịp trả lời thì đã thấy tên ác bá thủ lĩnh kia cất tiếng đáp lời Du Lão Bá:
- Lão già kia nói đúng. Bốn người chúng ta chính là phường vô lại đây. Hà, mà lão cũng chính là phường vô lại, dám cậy lớn tuổi mà bát nạt nhị đệ ta chăng?
Lại trông thấy sự hiện diện của Lý Phi Dương, gã cất tiếng cười vang:
- Ha ha, dẫu gì thì quyết đấu lần này cũng thật là công bằng. Chung ta có bốn, các ngươi cũng có bốn người. Lại luận về tuổi tác, xem chừng số tuổi tổng cộng bốn người các ngươi cũng đâu có thua kém gì bọn ta.
Lý Phi Dương nghe vậy cũng gật đầu cười:
- Tên vô lại đầu xỏ ngươi nói cũng đúng. Hà hà, đã lâu lắm rồi ta mới được thử kiếm. Nhưng kiếm này của ta xưa nay chỉ giết ác bá đầu xỏ chứ không hạ sát tiểu tặc vô danh. Trước khi giao chiến bốn người các ngươi hãy xưng danh đi.
Gã kia nghe vậy trả lời:
- Nói hay lắm. Chúng ta tuy vô lại song cũng là đệ tử Trường Bạch kiếm phái, đâu phải là phường vô lại lưu manh như đám người Thần Kiếm sơn trang chứ. Tiểu tử dỏng lai lên mà nghe, bốn huynh đệ chúng là chính là Vương Nhất, Ngô Nhị, Trương Tam, Lý Tứ danh lừng võ lâm.
Chỉ nghe là biết đây là bốn cái tên giả, thế nhưng Lý Phi Dương vẫn không so đo thêm. Chàng nghĩ nhanh trong đầu: “Bản lĩnh võ công của đám người này khá là cao minh, lại xem như bọn chúng có sự chuẩn bị từ trước, biết đâu phía sau còn có đồng bọn nữa. Lần này liên quan đến sự an nguy của Lã Thăng Bình muội, nhất định không thể để xảy ra điều gì sai sót được.”
Nghĩ vậy Lý Phi Dương mở miệng cười:
- Được. Như vậy mới thật là thống khoái. Xin hãy tiếp của ta một chiêu đây.
Vừa dứt lời, Lý Phi Dương lập tức nhún chân, Lạc Thủy kiếm tự khi nào đã xuất hiện trong tay chàng, sau đó bóng kiếm hoa lên, lúc này Phi Dương đã sử ra chiêu Tinh quang phá vũ - thức thứ ba trong Phiêu phong bát thức. Bấy giờ chỉ nghe tiếng gió rít vi vút, gã tự xưng là Vương Nhất kia hốt hoảng chỉ kịp di chuyển về bên tả để tránh chiêu. Thế nhưng gã vẫn chậm hơn kiếm chiêu của Phi Dương nửa nhịp, mũi kiếm của Phi Dương đã kịp để lại trên phần vai của Vương Nhất một vết thương tóe máu.
Trước kiếm chiêu nhanh như chớp giật kia của Lý Phi Dương, hết thảy mọi người đều không tin vào mắt mình. Loáng một cái đã thấy gã đầu lĩnh đám người kia loạng choạng lui lai, bờ vai tươm máu, mũi kiếm của Lý Phi Dương đang chỉ về phía trước, kì lạ thay nó như không dính một chút máu nào. Vừa trông thấy trường kiếm trên tay chàng, chẳng hiểu sao Du Lão Bá buột miệng kêu lên:
- Lạc Thủy kiếm.
Lý Phi Dương nghe thấy lão ta biết đích danh tên của thanh kiếm mình đang sử dụng thì ngạc nhiên lắm. Tuy vậy chàng không có thời gian suy nghĩ lâu la, lập tức kêu lên:
- Du lão tiền bối. Chúng ta hợp sức ra tay thôi.
Lời vừa dứt, Lạc Thủy kiếm trên tay chàng đã lay động, phiêu hốt nhắm mấy người còn lại điểm tới. Đây lại cũng là một chiêu kiếm trong Phiêu Phong bát thức có tên gọi – Tam tinh điểm vũ - dụng kiếm sử ra thức đâm liên tiếp vào ba yếu huyệt trên ngực đối thủ.
Gã đối thủ của Phi Dương lúc này hốt hoảng nhảy lùi lại mấy bước, nhưng chỉ một lát sau đó gã tái mặt đi khi nhận thấy trường kiếm trong tay người thiếu niên đối diện kia như bóng với hình, thủy chung bóng kiếm vẫn lấp loáng trước mặt mình không chịu dời đi. Rất may cho gã là hai người huynh đệ kia của gã đã kịp thời tới liên thủ hóa giải thế công vừa rồi của Lý Phi Dương.
Bấy giờ nhìn lại thì thấy trên tay đám người này ai nấy đều cầm theo một đoạn xích luyện làm bằng bạc, vẻ mặt bốn gã đều rất nghiêm trọng. Gã đại ca kia sau khi chăm sóc vết thương ở vai đã kịp tới sánh vai với ba người huynh đệ của mình, trầm giọng nói:
- Hết sức cẩn thận. Võ công của tiểu tử này rất ghê gớm. Chúng ta lập tức cùng liên thủ.
“Được!”
Ba gã kia đồng thanh hô lớn. Theo đó có mấy tiếng vi vút vang lên, khắp không gian tràn ngập những ánh bạc dọc ngang, xem chừng bốn sợi xích luyện màu bạc kia trong tay bốn gã ác đồ đó cũng không phải thứ tầm thường. Lát sau đó những tiếng keng keng chát chúa vang lên khi vũ khí của đám người lạ mặt kia chạm vào Lạc Thủy kiếm của Phi Dương.
Lạc Thủy kiếm tính ra cũng là một bảo kiếm sắc bén, thế nhưng khi ngạnh kháng cũng không chặt đứt được thứ vũ kì đặc chủng của đám người kia. Võ công của Lý Phi Dương đã được tính là cao thủ hàng đầu rồi, thế nhưng trước sự liên thủ của bốn quái nhân lạ mặt đó, chàng cũng không chiếm được chút nào thượng phong. Du lão bá trông thấy vậy, sau một hồi cân nhắc lão liền rút chiếc roi ngựa cầm trên tay, tung người nhảy đến tiếp trợ cho Phi Dương, miệng thì hét:
- Tường nhi, đưa biểu muội của cháu về sơn trang. Gọi thêm người cứu trợ mau lên.
Thoáng suy nghĩ một hồi, Diệp An Tường vội kéo Lã Thăng Bình, miệng thì hô:
- Biểu muội. Chúng ta mau đi thôi.
Lúc này Lã Thăng Bình sắc mặt nhợt nhạt, tuy vậy kiên quyết lắc đầu:
- Ta.. ta... Muội không đi đâu hết.
Diệp An Tường trông thấy vậy gắt:
- Thật là ngu ngốc. Chúng ta đứng đây chỉ làm quẩn chân hai người đó thôi. Mau lên nào.
Cậu vừa nói cậu vừa kéo mạnh tay Lã Thăng Bình. Thoáng chần chừ một lúc, rồi như nhận ra điều gì Lã Thăng Bình cũng đứng dậy đi theo Diệp An Tường, tuy thế đầu vẫn ngoái lại nhìn về phía cuộc ác chiến sau lưng.
Trông thấy vậy, một gã ác đồ nhảy về sau, miệng quát một tiếng: “Chạy đi đâu.”
Phi Dương còn chưa kịp hiểu gã định làm gì thì lập tức bóng xích luyện vi vút nhắm mặt chàng quất tới liên miên. Vừa xuất chiêu ngăn cản , Phi Dương thấy tự khi nào trên tay gã ác tặc kia đã xuất hiện một mũi phi đao mỏng như cánh chuồn, đồng thời nhắm phía hai người An Tường, Thăng Bình ra sức phóng tới.
Lý Phi Dương trông thấy vậy vô cùng hốt hoảng tung người nhoài tới toan cản song mọi sự cố gắng của chàng đã muộn một bước. Mũi phi dao kia xé gió bay tới như một ánh chớp.
Lúc này An Tường còn mải lôi kéo, dẫn Thăng Bình tìm đường về Thần Kiếm sơn trang nên chẳng hay biết tử thần đã phả hơi vào sau gáy cậu. Duy chỉ có Thăng Bình vừa bước thấp bước cao theo An Tường mà mắt vẫn không dời khỏi cuộc chiến của đám người Lý Phi Dương. Thế nên co còn nhận biết được tình hình, không dám suy nghĩ nhiều Thăng Bình chỉ kịp ôm chầm lấy người An Tường đoạn xô mạnh cứu cậu bé họ Diệp thoát chết trong gang tấc. Thế nhưng đổi lại mũi phi đao oan nghiệt kia đã găm chặt vào bờ vai trái gầy guộc của cô gái yếu đuối họ Lã, máu tươi theo đó không ngừng chảy ra ướt đẫm cả một bên vạt áo.
Thật may mắn! Mũi phi đao oan nghiệt kia chỉ cắm vào một bên bờ vai của Lã Thăng Bình. Chỉ lệch một chút nữa không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Diệp An Tường lúc này mới hoàn hồn trở lại, lồm cồm đứng dậy hốt hoảng kêu lớn:
- Biểu muội!!!
Lý Phi Dương lúc này trong lòng như có lửa đốt, đôi mắt đỏ bừng, lớn tiếng quát vang:
- Thật không bằng loài súc sinh.
Tiếng chưa dứt, Lạc Thủy kiếm trên tay chàng lóe lên như ánh chớp, bóng kiếm lấp loáng vụt hiện rồi vụt biến mất, nó vẽ ra một quĩ đạo kì diệu mà đám người kia chẳng kịp quan sát được đường đi của chiêu kiếm. Đám người này chỉ kịp hốt hoảng vung tay lên che mặt theo bản năng.
Nguyên ra lúc này Lý Phi Dương đã thực sự động nộ, sử ra thức thứ tám và cũng là kiếm chiêu đoạt mệnh: Kiếm vũ đoạn sơn hà. Ngay liền sau đó kèm theo mấy âm thanh ngọt đến sắc lạnh, mấy tiếng rú ghê rợn vang lên ngay tức thì.
Mọi người đều bị diễn biến trước mắt làm cho kinh hoàng đến ngây ngốc. Lúc này thủ cấp cùng một nửa cánh tay của một tên ác đồ bị chém văng đi, máu trong cuống họng gã như trào ra thành vòi. Trông thấy cảnh tượng đó, lại như bị mất máu khá nhiều vì vết thương nơi bà vai, trước đó Lã Thăng Bình rú lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Trước cái chết đột ngột và thảm khốc của gã Nhị đệ, ba tên ác đồ còn lại mặt như không còn một hột máu. Chưa kịp định thần trở lại thì lại có một tiếng vi vút ghê rợn, theo đó một vệt máu văng dài thành vệt trong khoảng không, máu tươi nhuộm đỏ một vạt đất ngay bên mộ phần của gia tộc họ Diệp. Lại thêm một gã nữa bị Phi Dương dùng kiếm phế đi một tay, gã loạng choạng lùi lại đưa tay điểm huyệt chỉ huyết ngăn máu từ miệng vết thương trào ra.
Lúc này, trước diễn biến bất thình lình và cái chết của đồng bọn, ba tên còn sống sót không còn lòng dạ nào tham chiến, bỏ lại thi thể của gã vừa thảm tử kia rồi nhất loạt quay đầu bỏ chạy. Bóng Lý Phi Dương vút một cái, lập tức đã xuất hiện trước mặt ba tên ác bá đang hoảng loạn tìm đường tháo chạy. Chỉ thấy chàng hoành kiếm cản đường ba tên này, miệng gằn từng tiếng:
- Nếu còn muốn sống thì đứng hết lại cho ta.
Trước tình cảnh ấy, ba gã còn lại vội quì sụp xuống, miệng không ngừng hô lên:
- Xin thiếu hiệp hãy tha cho chúng tôi một mạng.Xin hãy mở lòng từ bi mà tha cho chúng tôi.
Lý Phi Dương khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lã Thăng Bình một cái, sau đó chàng thở dài một tiếng đồng thời theo đó tay trái vung lên. Sau khi đã điểm vào huyệt đạo của ba tên ác bá, chàng vội vã tung mình đến bên cạnh Lã Thăng Bình. Nhìn lại thì thấy mũi phi đao oan nghiệt kia vẫn ghăm trên bờ vai cô, máu tươi dù không chảy ra nhiều như lúc ban đầu song vẫn không ngừng rỉ từng chút một. Chần chừ một hồi, sau cùng chàng đưa tay xé lớp áo quanh mũi phi đao. Nhận thấy Thăng Bình không có dấu hiệu trúng độc bởi vết thương không thâm tím, máu chảy ra từ miệng vết thương kia vẫn nhuận sắc đỏ, Lý Phi Dương mới thở phào một cái nhẹ nhõm. Lại nhìn thấy gương mặt xanh xao hốc hác, đôi bơ mi thiêm thiếp kia của Lã Thăng Bình, Phi Dương trong lòng đau đớn vô cùng. Quan sát biểu cử và thái độ Phi Dương một lúc, đến lúc ấy Diệp An Tường mới lên tiếng:
- Biểu muội… Muội ấy sẽ không sao chứ?
Nhẹ gật đầu, sau đó Phi Dương như đã hạ quyết tâm, không hề tị hiềm nam nữ chàng ôm lấy Lã Thăng Bình đoạn chậm rãi bước lại phía chiếc xe ngựa, vừa đi vừa nói:
- Mấy tên ác tặc kia giao cho hai người xử lý. Ta giờ có việc phải lập tức lên đường.
Ở phía sau Diệp An Tường kêu lên:
- Chậm đã. Hãy đưa muội ấy về sơn trang ắt sẽ tốt hơn.
“Không cần.” Lý Phi Dương cất tiếng trả lời sau đó đã tiến đến gần cỗ xe ngựa. Nhẹ nhàng đặt Lã Thăng Bình vào trong xe rồi chàng giục ngựa chạy, bỏ lại phía sau ánh nhìn ngây ngốc của Diệp An Tường. Du Lão Bá lúc này trấn tĩnh lại, thở dài một hơi:
- Ta đã nhận ra rồi, người này ắt hẳn là đệ tử của Vạn Hoa cốc chủ Quách Khinh Hàn. Tường nhi, không cần lo lắng cho biểu muội của cháu đâu. Cô ấy an toàn rồi.
Nói về phần Lã Thăng Bình, khi cô mở mắt dậy thì chợt nhận ra mình đang nằm ở trong một căn phòng kì lạ, ở ngay gần đó là một ánh mắt đầy thân thiện đang nhìn mình. Nhận thấy đó chính là người thanh niên bí ẩn đã hiện thân ở Vô Nhai Lĩnh, từng có nói là nhận được ủy thác bảo hộ cô an toàn trở về Biện Kinh, tuy thế Lã Thăng Bình vẫn không hết sợ hãi, co mình lại cất giọng yếu ớt:
- Ngươi là ai?
Lý Phi Dương trông thấy vậy mỉm cười.
- Lã cô nương đừng sợ hãi, tại hạ thật không có chút gì ác ý.
Chẳng ngờ chàng vừa dứt lời thì thấy Thăng Bình gương mặt trắng bệch, lạc giọng:
- Ngươi , ngươi …đã làm gì ta. Tại sao ngươi lại… ngọc bội đó…
Thì ra sau khi đưa Lã Thăng Bình rời khỏi Vô Nhai Lĩnh, việc đầu tiên Phi Dương làm là tìm cho cô một đại phu chữa trị vết thương nơi bả vai. Sau khi được đại phu khẳng định là vết thương không quá nguy hiểm, chờ Lã Thăng Bình an tĩnh ít ngày sẽ bình phục trở lại. Đến lúc đó Lý Phi Dương mới thôi lo lắng, liền tìm đến Cát Tường khách điếm ở Thương Châu - nơi mà chàng đã hẹn ước với mấy vị đại ca cách đây hơn hai tuần lễ. Trong lúc Lã Thăng Bình mê man bất tỉnh, không có việc gì làm chàng liền mang chiếc ngọc bội - kỉ vật duy nhất mà cha mẹ chàng lưu lại - ra ngắm nghía, suy nghĩ. Thật chẳng ngờ khi vừa thấy chiếc ngọc bội này, Lã Gia Bình lại có phản ứng kì lạ đến vậy. Tuy khá ngạc nhiên nhưng Lý Phi Dương vẫn từ tốn trả lời:
- Ý Lã cô nương là chiếc ngọc bội này ư. Đó chính là kỉ vật mà phụ mẫu tại hạ lưu lại hai mươi năm về trước.
Lã Gia Bình ngẩn ra một chút, sau đó run run đưa tay vào người. Lát sau đó gương mặt Thăng Bình đỏ bừng, trên tay cô lúc này cũng là một mảnh ngọc bội màu xanh dương, mà hình dáng, mầu sắc chiếc ngọc bội này giống hệt ngọc bội mà Phi Dương đang cầm trên tay. Dường như chúng sinh ra chính là một cặp vậy. Đến đây Lã Thăng Bình yếu ớt, lí nhí nói:
- Thật xin lỗi. Chẳng qua là…
Như hiểu ra được điều gì, Lý Phi Dương cúi đầu trầm mặc không nói gì. Bất chợt lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài:
- Tứ đệ, có phải là Tứ đệ ở trong đó không?
Nghe giọng nói quen thuộc này, Lý Phi Dương mừng rỡ thốt: “Lão Tam, thật là may quá rồi.”
Lời chàng vừa dứt liền có một bóng nam thanh niên tuấn tú đẩy cửa bước vào. Hóa ra đây chính là cái tên làm đất Thương Châu xôn xao mấy hôm nay: Thái hoa đạo tặc Triệu Du Thiên. Vừa nhìn thấy Lã Thăng Bình nằm trên giường, Triệu Du Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
- Đây chính là Thiên kim tiểu thư của nhà họ Lã.
Vì như còn chút ẩn tình bên trong, Thăng Bình không đáp mà ngước mắt nhìn người vừa mới xuất hiện. Lý Phi Dương thấy vậy gật đầu, lại toan lên tiếng thì đã bị Triệu Du Thiên cướp lời:
- Tứ đệ, hiện thời ta đang bị người của Thánh Hỏa giáo truy sát, bởi thế không thể hiện thân ở một địa điểm lâu được. Đệ nghe cho kĩ đây, hiện thời cả giang hồ đang xôn xao vì sự xuất hiện của Lã tiểu thư ở cái đất Thương Châu này.
Lã Thăng Bình tuy không quan tâm lắm đến những chuyện thị phi, song vô tình nghe thấy tên mình xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa hai người Lý Phi Dương và Triệu Du Thiên nên cô tò mò chu ý lắng nghe. Đến đây nghe họ Triệu tiếp lời:
- Mà kể cũng thật kì quái, chẳng hiểu ở đâu ra cái tin Lã đại nhân là người đang giữ Võ lâm bảo điển. Bọn họ còn nói với nhau rằng Lã đại nhân có duy nhất một ái nữ, lại xem cô ấy còn quan trọng hơn mạng sống của bản thân. Bởi vì thế rất nhiều kẻ có tâm thuật bất chính tìm mọi cách để bắt bằng được Lã tiểu thư để đổi lấy cuốn bảo điển kia.
Lý Phi Dương nghe vậy chán nản thở dài:
- Giang hồ vốn dĩ là vậy. Rất nhiều kẻ không rõ thực hư, chỉ vì một chút lợi lộc mà sẵn sàng bán rẻ tính mạng, hoặc giả sử hết thủ đoạn để đạt được mục đích.
Triệu Du Thiên gật đầu, tiếp lời:
- Không chỉ có vậy, nghe nói người của Cái Bang, Trường Bạch kiếm phái, Bá Đao sơn trang cũng cử rất nhiều người truy tìm tung tích của Lã tiểu thư. Để làm gì đệ có biết không?
Tuy hỏi thế song không đợi Lý Phi Dương trả lời, Triệu Du Thiên lại nói tiếp:
- Trận đại chiến Tống- Kim hai năm về trước, mặc dù cuối cùng quân Tống đại thắng bất quá trước đó nhà Kim đã bắt giữ được không ít nhân vật cốt cán của võ lâm chính giáo rồi áp giải về Biện Kinh thành. Bởi thế rất nhiều bang phái lớn nhỏ muốn giữ Lã tiểu thư để làm điều kiện trao đổi con tin.
Phi Dương nghe đến đây vội kêu lên:
- Như thế chẳng phải là quá vô lí hay sao. Nếu bọn họ đạt được mục đích, như vậy thì Lã đại nhân phải làm sao đây. Những người kia đâu phải muốn thả là thả được. Hơn nữa dùng một cô gái yếu đuối để uy hiếp người khác, đây đâu phải là hành động quang minh chính đại.
Triệu Du Thiên nói:
- Nói vậy là đệ chưa hiểu hết thủ đoạn của đám người trong giang hồ rồi. Theo ta thấy cái gọi là võ lâm chính phái vị tất không có kẻ ngụy quân tử sao. Biết đâu việc trao đổi con tin đó cũng chỉ là cái cớ mà mục đích thật sự của đám người đó nhắm đến lại là thứ khác.
Lý Phi Dương ngạc nhiên hỏi lại:
- Ý Tam ca là sao. Chẳng nhẽ lại là cuốn bảo điển phù phiếm đó.
Triệu Du Thiên nghe vậy cười:
- Với đệ nó là thứ phù phiếm song với rất nhiều kẻ đó chính là khát vọng và mục đích của bọn họ. Ài. Cái gì gọi là “nhân sĩ giang hồ” chứ. Được, ta lại quá dông dài rồi. Đệ nghe này, lão Đại và lão Nhị nghe phong phanh được tin tức Lã tiểu thư đang xuất hiện ở trong Thần Kiếm sơn trang, bởi thế mấy hôm nay đã lén đột nhập vào đó thăm dò thực hư rồi. Mấy hôm trước ta cũng không rõ sự thật ra sao, bất quá lần này thấy Lã tiểu thư ở đây, vậy thì có thể khẳng định kia chỉ là tin đồn thất thiệt nhằm gây khó dễ cho nhà họ Diệp thôi.
Nói đến đây anh ta lại cười:
- Được rồi, đệ đã tìm được Lã tiểu thư thì tốt quá rồi. Việc quan trọng trước mắt là làm sao hộ tống cô ấy an toàn về Biện Kinh phủ. Ài, chỉ vì tiếng tăm của ta không tốt nên không thể giúp đỡ được gì nhiều cho đệ. Từ giờ trở đi, đệ phải hết sức cẩn trọng. Hà, ta giờ chỉ có thể giúp đệ được một chuyện thôi.
Lý Phi Dương ngạc nhiên hỏi:
- Tam ca, là chuyện gì vậy?
Triệu Du Thiên cười:
- Đệ nghĩ xem, nếu mọi người hay tin rằng Thái hoa đạo tặc ta hiện đang bắt cóc ái nữ của Lã đại nhân rồi tìm cách dông một mạch đến Lâm An phủ. Đến lúc đó thì sao nhỉ?
Lý Phi Dương cười ngất:
- Hóa ra là Kim thiền thoát xác. Tam ca có thể nghĩ được diệu kế này làm đệ vô cùng khâm phục. Chỉ có điều hiện Tam ca đang bị người của Thánh Hỏa giáo truy sát, đệ e rằng…
Chàng vừa nói đến đây thì đã bị Triệu Du Thiên ngắt lời:
- Lão Tứ nói vậy là không tin tưởng vào bản lĩnh của ta rồi. Hừ, muốn bắt Triệu Du Thiên này đâu có dễ chứ. Huống chi ta còn được lão Đại và lão Nhị giúp đỡ nữa cơ mà.
Nói xong, Triệu Du Thiên vỗ mạnh vào bờ vai Lý Phi Dương đoạn cười:
- Thực sự muốn hàn huyên với đệ nhiều nhưng hiện tại ta không tiện ở lâu một nơi. Giờ ta phải đi liên lạc với hai vị lão ca để tìm cách đánh lạc hướng cái đám người bất chính ấy đây. Đệ phải tự bảo trọng nhé.
Nói xong họ Triệu đưa tay xá môt cái đoạn nheo mắt: “Lã tiểu thư. Xin cáo biệt vậy. Hi vọng mai này chúng ta sớm gặp lại.”
Lời vừa dứt thì bóng ảnh loáng một cái đã ở phía cửa rồi sau đó mất hút. Chờ cho vị huynh đệ của mình rời khỏi,Lý Phi Dương thở dài, quay sang phía Thăng Bình:
- Lã tiểu thư, chỉ vì xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Bởi thế nghỉ ngơi một ngày, sáng mai chúng ta phải lên đường rồi.
Lã Thăng Bình lặng im không đáp, vừa rồi nghe qua cuộc trò chuyện của hai người Phi Dương và Du Thiên, trong lòng cô ngổn ngang trăm mối tâm sự. Lã Kính cha cô tuy là một Hán gian, ấy thế nhưng tuyệt đối là một người cha tốt, vô cùng tốt. Vừa nghĩ đến đây bất giác cô nghe Phi Dương la hoảng:
- Không xong rồi. Chiều qua lúc tìm đại phu chữa bệnh cho cô nương, tại hạ đã sơ sót rồi. Cây phi đao kia là vũ khí độc môn, nếu chẳng may …Không được, có lẽ chúng ta phải lập tức đăng trình.
/32
|