Buổi mờ sáng ở Lâm Uyên sơn lâm chìm lặng trong vẻ yên tĩnh.
Một buổi sáng sớm lạnh lẽo, bốn bề bát ngát những bông tuyết lất phất như những cánh lông ngỗng đung đưa trong gió, bầu trời điểm điểm tuyết trắng tung bay, cái lạnh như thấm sâu vào tận tâm can da thịt. Qua một ngày đông lạnh, thật chẳng ngờ tiết trời lại có thể thay đổi đột ngột như thế. Nhớ chỉ mới hôm qua vẫn còn chút nắng muộn lay lắt, ấy thế mà qua ngày hôm nay tuyết phủ kín trời, gió bấc gào thét, toàn bộ khoảng trời xanh bát ngát thoắt cái đã được nhuộm một mầu trắng mờ ảo. Ngoại vi Lâm Uyên, phần bìa rừng gần với Lạc Thành ngày hôm nay cũng đã khoác lên mình bộ áo mới. Phóng tầm mắt nhìn xa, hằng hà vô số cây cối bạc đầu đứng chen chúc lộn xộn dưới cơn mưa tuyết.
Ấy vậy mà dưới trời tuyết trắng lạnh lẽo ấy thấp thoáng có bóng người di chuyển, nhìn từ xa như thấy một thân ảnh mờ ảo không ngừng đội tuyết mà đi. Lại gần nhìn kĩ mới thấy người nọ là một thanh niên tuổi trạc tam thập. Người thanh niên này mắt sáng như sao, mũi cao thẳng tắp, diện mạo thanh tú, cả người vận một bộ bạch y trắng toát, xem chừng còn sáng hơn cả mầu tuyết. Thắt lưng phía sau thanh niên ấy lại có gài một thanh trường kiếm, mấy chỏm tua cũng mầu trắng nhạt, tà áo theo đó lất phất bay. Cứ như thế bóng trắng đó ung dung lướt đi dưới trời tuyết trắng. Hai bàn chân anh ta như được cánh gió nâng đỡ, bởi thế chỉ để lại trên nền những dấu mờ và sẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ lại được tuyết lấp đi. Khinh công cao cường như thế, dẫu chưa đến mức được xưng tụng là "Thảo thượng phi" song cũng quả thật là võ lâm hiếm có.
Chẳng biết ở cánh rừng hoang vắng này, người nọ một thân độc hành phiêu bạt dưới trời đông mù tuyết để làm gì? Nhìn kĩ lại hóa ra y đang truy theo hai vệt dài ẩn hiện hằn xuống dưới nền tuyết, xem chừng như là dấu vết của một cỗ xe ngựa. Càng về sau tuyết rơi càng dày, y như sợ bị mất dấu bởi vì thế mà đăng trình ngày càng gấp rút, cảm giác như người thanh niên ấy đang lướt đi trên tuyết vậy.
Sau một hồi dài nỗ lực truy tung, khi trước mặt thấp thoáng bóng dáng thứ cần tìm, người nọ nhếch mép cười một tiếng, để rồi sau đó bóng trắng tung bay, vạt áo phấp phơ, cả thân hình như một cánh én sà lại gần cỗ xe ngựa phía trước mặt.
Người đánh xe ngựa cũng không phải tay vừa, như quan sát thấy điều gì ngọn roi da trong tay gã nhắm bóng trắng vừa xuất hiện vung lên vun vút, đồng thời miệng quát lớn: "Người nào?"
"Là đệ đây. Đại sư huynh!"
Tiếng cười vang lên không ngớt. Chỉ thấy bóng trắng khẽ nghiêng nghiêng, rồi bất chợt như một cánh cung bật nhanh về phía trước. Lại thấy ống tay áo người thanh niên theo đó vung vẩy, một ánh chớp bạc lóe lên như sao sa rồi vụt tắt.
Người đánh xe ngựa nghe thấy mấy lời này gương mặt biến sắc, gã lập tức đạp mạnh chân trên chiếc càng xe để mượn thế vọt mạnh lên cao. Rất nhanh sau đó một tiếng hí đau đớn vang vọng khắp cả khu rừng, cỗ xe ngựa khẽ nẩy tung lên, sau đó loạng choạng lao về phía trước được vài bước rồi đổ kềnh ra đất. Con ngựa kéo xe chỉ giãy được vài cái rồi sùi bọt mép, sau đó tắt thở tức thì.
Ở bên trong cỗ xe ngựa lúc này vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt, hiển nhiên người trong xe ngựa do không kịp li khai nên đã bị biến cố vừa rồi gây tổn thương. Hiện thời nhìn lại thì thấy cỗ xe ngựa nằm nghiêng ngả trên một vệ cỏ phủ tuyết, phía xa gần đó là một ngôi miếu hoang vắng.
Lại nói về diễn biến bất ngờ vừa mới phát sinh. Vào lúc này người áo trắng hai tay khẽ chấp hững hờ sau lưng, ung dung đứng dưới trời tuyết cười dài một tràng:
- Ha ha.... đã lâu không gặp. Không biết đại sư huynh dạo này có còn được phong độ như xưa không?
Sau thoáng bất ngờ ban đầu, người mã phu nọ xoay người đứng đối diện với thanh niên áo trắng nọ, lạnh lùng nói:
- Ta còn tưởng là cao nhân phương nào, hóa ra lại là Tam đệ.
Tuy ngoài miệng vẫn bình thản như vậy song bất quá lúc này cả người gã rét run, thầm nghĩ trong đầu: "Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Chẳng ngờ lần này số phận Vi Hàn ta lại long đong vất vả như vậy!"
Hóa ra người mã phu đó chính là Vi Hàn - hiệu xưng Vô tung kiếm khách- từng là đại đồ đệ của Cốc chủ Vạn Hoa Cốc Quách Khinh Hàn. Sau đêm hôm qua gã ta mang theo Tuyết Luân làm con tin, ra sức đào thoát khỏi Lâm Uyên nhai. Khi đã cảm thấy đã rời xa phạm vi truy tung của Băng tâm tiên tử Khúc Vân, gã quyết định đánh xe theo con đường mòn, xuyên suốt Lâm Uyên sơn lâm đi đến Lạc Thành. Đời cũng thật trớ trêu, chẳng ngờ vừa đến nơi này Vi Hàn lại bị người thanh niên áo trắng hiệu xưng là Tam đệ kia đuổi tới nơi.
Như vậy thì cũng chẳng khó đoán ra được rằng người đang bị thương nằm trong cỗ xe ngựa kia chính là Âu Dương Tuyết Luân. Chẳng biết lần này số phận của cô bé đáng thương kia thế nào? Là lành hay dữ cũng thật khó nói. Lúc này Tuyết Luân đang co người nằm trong xe, dù cô đang bị thương do chiếc xe ngựa bị lật nghiêng song vẫn ra sức dỏng tai ra lắng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài.
Lúc ấy chỉ nghe người thanh niên áo trắng đó lúc này cười cười nói nói:
- Đại sư huynh thoáng cái đã nhận ra tiểu đệ. Thật là vạn hạnh cho Tô Mộ Bạch này rồi.
Vẫn ngữ điệu lạnh lùng như cũ, Vi Hàn cất giọng âm sầm:
- Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch vang danh võ lâm, ai mà chẳng biết. Chỉ có điều... Hừ! Không biết vì sao mà Tam đệ lại chận đường ta ở đây vậy. Phải chăng là hôm nay muốn gây chuyện với Vi Hàn ta?
Tô Mộ Bạch phẩy nhẹ tay một cái đoạn cười lớn:
- Ha ha... đại sư huynh lại suy nghĩ quá nhiều rồi. Ha ha... mặc dù mười năm trước đại sư huynh bị sư phụ trục xuất khỏi Vạn Hoa Cốc, bất quá hai chúng ta không thù không oán, đệ hà tất phải gây khó dễ cho Đại sư huynh chứ! Ha ha... bằng chứng là Mộ Bạch vẫn gọi huynh một tiếng đại sư huynh mà.
Tuyết Luân nghe đến đây giật thót mình, tim đập liên hồi: "Chẳng biết kia có phải cũng là sư huynh đệ với vị thúc thúc họ Lý kia không? May ra thì.... hi vọng người nọ có thể cứu thoát mình khỏi tên ác tặc này, để mình sớm có cơ hội gặp lại Khúc di." Vừa nghĩ đến đây, lại cho rằng tên ác tặc họ Vi kia sắp phải trả giá, trái tim nhỏ bé của Tuyết Luân khẽ se lại, một cảm giác mơ hồ không tên bắt đầu lan khắp cơ thể.
Về phần Vi Hàn, không vì những lời vừa rồi của Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch mà gã bớt cảnh giác, trái lại gã lại càng tập trung hơn, lạnh lùng cất tiếng:
- Vậy hả? Được. Xưa nay chúng ta đường ai nấy đi, hà cớ gì Toàn phong kiếm lại chặn đường họ Vi ta ở đây vậy?
Họ Tô nghe Vi Hàn hỏi vậy chỉ cười dài, sau đó thản nhiên trả lời:
- Hà hà... đệ và huynh đã lâu lắm chưa gặp nhau. Đúng rồi, đã bốn năm rồi ấy nhỉ? Huynh không thấy rằng chẳng dễ gì có được cuộc hội ngộ như ngày hôm nay phải không? Bởi thế, đệ làm vậy cũng chỉ là cho huynh đệ chúng ta có dịp hàn huyên tâm sự mà thôi.
Nói đến đây gương mặt anh tuấn của Mộ Bạch nở nụ cười thân thiện:
- Lần này gặp đệ ở đây sư huynh ngạc nhiên lắm phải không. Song không hiểu sao đệ thấy trong ánh mắt huynh không có vui mừng mà chỉ có sự tức giận thôi. Vi sư huynh, gặp lại đệ huynh không vui à. À, nếu huynh tiếc con ngựa đã thiệt mạng kia thì… Ha ha, bằng giờ sang năm đệ cũng sẽ đốt “bạch mã” đền cho huynh.
Ngoài miệng thì Tô Mộ Bạch cười cười nói nói, bất quá bằng vào hành động vừa rồi của người thanh niên này, đến kẻ ngốc cũng nhận ra anh ta lần này đến với mục đích chẳng thân thiên gì. Qua lời lẽ này, dường như họ Tô ám chỉ rằng: hôm nay Vi Hàn nhất định mạng vong tại đây.
Tuy nhiên Vi Hàn nghe thấy thế như không thèm hiểu thâm ý kia của sư đệ mình, gã cũng vờ cười lớn:
- Ha ha... vui lắm. Tất nhiên là vui lắm!
Vừa dứt lời Vi Hàn thu lại nụ cười:
- Hừ... vui thì cũng vui rồi, huống gì vui cũng chẳng có ích gì. Hiện giờ Vi Hàn ta có chút công chuyện, cảm phiền Tô sư đệ nhường đường cho vậy!
"Ý! Sao đại sư huynh lại vội vàng vậy." - Tô Mộ Bạch như kiểu giật mình, sau cùng lại cười:
- Nhân sinh có bốn điều sở đắc, mà "Tha hương ngộ cố tri" là một trong số đó. Tiểu đệ dù chẳng dám gan to mật lớn xưng làm bằng hữu với Đại sư huynh, bất quá mười năm lưu lạc bên ngoài, chẳng nhẽ huynh không có nửa điểm nhớ tới Vạn Hoa Cốc hay sao?
Vi Hàn chỉ cất giọng nhạt nhẽo:
- Từ khi nào Tô sư đệ lại trở nên nhiễu sự như vậy! Hừ... Tô sư đệ muốn thế nào thì cứ nói ra, hà tất phải dài dòng như đàn bà vậy?
Nghe thấy thế, Tô Mộ Bạch cười đáp:
- Chính đại sư huynh mới là người thay đổi đó, thậm chí thay đổi đến mức khó tin.
Nói đến đây y khẽ lắc đầu, đung đưa hai ống tay áo và làm như chiều tiếc nuối:
- Sao giờ đại sư huynh lại trở nên lạnh lùng như vậy? Một đại sư huynh chính nghĩa lẫm liệt, hào phách can vân đệ biết đâu rồi?
Vi Hàn nghe thấy thế gương mặt vẫn lạnh lùng không nói một câu, lại nghe Tô Mộ Bạch liến thoắng:
- Ài... kể từ khi Nhị sư huynh tự vẫn, huynh và Tứ muội bị trục xuất khỏi cốc, Ngũ sư đệ lúc nào cũng mong có dịp gặp lại hai người. Ài... đứa nhỏ đó cũng tội nghiệp lắm. Nhớ lại ngày đó nó cũng chỉ mới hơn mười tuổi, suốt cả tháng trời cứ khóc ròng, thế mà nay giờ đã trở thành một kiếm khách lừng danh rồi. Đại sư huynh biết không, Trần Phi Chi sư đệ cũng đã qua tuổi hai mươi, đã xuất cốc đến Ba Lăng tế bái phần mộ của Đông Phương tổ sư đó. Cũng gần đây thôi, huynh có hứng thú thì hãy đến đó tìm gặp nó.
Nghe họ Tô nhắc đến đây Vi Hàn liền giật mình: “Thì ra thế. Thảo nào mà Khúc Vân lại hẹn ta ở Động Đình hồ. Chắc hiện giờ nha đầu ấy đã đến Ba Lăng liên lạc với Ngũ đệ, tìm cách liên thủ vây bắt ta. Hừ, dễ dàng vậy sao?”
Trong lúc gã đang nghĩ thế thì lại nghe Tô Mộ Bạch nói tiếp:
- Ồ. Như là đại sư huynh cũng không quan tâm lắm đến Ngũ đệ thì phải. Đại sư huynh gặp đệ cũng không vui, vậy đại sư huynh quan tâm đến ai. Hay là chỉ quan tâm đến vị trí cốc chủ Vạn Hoa Cốc thôi. Ôi! Đệ lại nói hàm hồ rồi. Nhân sinh đa biến, thế sự khó lường. Nếu hôm nay đại sư huynh có công chuyện thì đại sư huynh có thể rời khỏi đây, bất quá xin đại sư huynh hãy cho đệ xin vài vật làm kỉ niệm vậy.
Nghe Tô Mộ Bạch nói vậy, Vi Hàn chỉ cười nhạt:
- Không phải xin cái xác của Vi Hàn ta về làm kỉ vật đó chứ?
Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch thấy vậy làm vẻ giật mình:
- Ấy! Không cần nhiều thế đâu. Đệ chỉ xin huynh tay trái, nhân tiện xin luôn tay phải của sư huynh về làm quà cho Ngũ sư đệ. Cho hắn thỏa lòng mong mỏi đại sư huynh mà thôi.
Từ nhỏ đến giờ Tuyết Luân vốn dĩ chưa từng được chứng kiến những chuyện thị phi trên chốn giang hồ, bởi vì thế những chuyện chặt tay, chặt chân đối với cô bé là những chuyện kinh thiên động địa. Trong trí óc non nớt của Tuyết Luân, cho dù kẻ được gọi là Vi Hàn kia tuy là người bất nhân, bất nghĩa. Ấy nhưng nếu tùy ý chặt đi hai tay của người ta ít nhất cũng phải đưa ra một cái lí do thật là minh bạch. Hà huống gì người kia lúc nào cũng xưng huynh gọi đệ, ấy thế mà có thể tùy tiện mà thốt ra những lời lẽ như thế thì quả thật là khủng khiếp và quái đản.
Bởi thế Tuyết Luân ở trong xe nghe thấy mấy lời này bất chợt cả người lạnh toát, hảo cảm với người vừa xuất hiện như bay biến đi đâu mất, chỉ thầm nghĩ: "Ai ngờ người này cười cười nói nói lại có thể thốt ra những lời lẽ nhẫn tâm như vậy!”
Nói về chuyện Vi Hàn, nghe thấy vậy y cũng chỉ nhẹ lắc đầu, sau cùng thì cười:
- Hà hà... nói trực tiếp ra như vậy có phải đỡ mất thời gian của hai chúng ta không. Hà hà... Tô sư đệ mấy năm gần đây nổi danh trong võ lâm với tấm lòng hiệp nghĩa. Hừ... bọn nhân sĩ võ lâm ấy mù hết cả rồi, họa may có Vi Hàn ta hiểu được đôi chút về con người thật của vị hiệp khách lừng danh này.
Tô Mộ Bạch đưa tay xua xua bụi tuyết bám trên đầu, sau thì cười:
- Con người thật của tiểu đệ ư? Vậy đại sư huynh hiểu được điều gì?
Vừa lắc đầu, Vi Hàn vừa cười vừa nói:
- Hà hà... con người của sư đệ chính là mẫu người của ta mười năm trước. Hà ... người ta còn gọi đó chính là loại vô lại, bỉ ổi. Một kẻ táng tận lương tâm, bất nhân bất nghĩa như ta hiện giờ, so ra còn hơn gấp vạn lần loại ngụy quân tử giả dối đó. Hừ... tuy nhiên trừ loại người thần kinh ra, ai ai làm việc gì cũng đều có mục đích. Tô sư đệ, đệ nói xem hôm nay đệ muốn chặt tay chặt chân của ta để làm gì?
Tô Mộ Bạch thản nhiên:
- Được, huynh nói đệ là ngụy quân tử thì đệ là ngụy quân tử. Mà là ngụy quân tử thì có gì là sai chứ. Còn về mục đích ấy à, nếu đệ trả lời là do cao hứng thì sao?
Vi Hàn nhẹ lắc đầu:
- Địa vị Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch trong lòng kẻ khác có thể cao cao tại thượng, bất quá so với Vi Hàn ta cũng là cùng bối phận mà thôi. Ta không tin rằng tam đệ tự mua dây buộc mình, tự đi chuốc lấy phiền phức. E rằng chuyện này không thể nói đến cái gọi là cao hứng gì đó!
Nói xong gã ta cười ngất:
- Tô sư đệ, hay là đệ lại bị nhiễm cái tính điên điên khùng khùng của lão bất tử Lục Bản Tùng kia rồi chăng?
Vi Hàn vừa dứt lời, Tô Mộ Bạch liền vỗ tay cao hứng cười nói:
- Đại sư huynh vẫn còn nhớ đến lão già họ Lục ấy cơ à. Hà hà...thôi được rồi. Huynh muốn biết lí do vì sao phải không? Vậy để Mộ Bạch này hỏi huynh trước: Tại sao đại sư huynh rắp tâm làm hại Nhị sư huynh vậy?
Nghe thấy mấy lời này lòng Vi Hàn trầm xuống, sau rồi y thở dài một tiếng:
- Hóa ra là vậy. Ừm! Nhưng quả ta vẫn không hiểu sao Tô sư đệ đột nhiên lại có nhã hứng đi làm việc nghĩa bất thình lình nhỉ. Mà thôi, nếu đệ đến đây cũng để trả thù cho Lý Phi Dương, lý do này có thể chấp nhận được. Vậy đệ xuống tay đi.
Chẳng thể ngờ Vi Hàn vừa dứt lời thì Tô Mộ Bạch người ngẩn ra, sau đó gập người lại, vừa chỉ tay về phía Vi Hàn vừa cười sằng sặc không thôi:
- Ha ha... thật là... Thật là chuyện hài hước quá đi. Ha ha.... đại sư huynh hiểu nhầm ý tứ của tiểu đệ này rồi.
Vi Hàn lúc này nét mặt âm sầm: “Hừ.... có gì đáng cười ở đây vậy?"
Tô Mộ Bạch vừa cười vừa thở, dáng điệu vô cùng thoải mái:
- Hà hà... xuống tay với đại sư huynh là để trả thù cho Nhị ca ư. Ha ha... huynh nhầm rồi. Ý của đệ là thế này. Huynh vì lí do gì để sát hại Lý sư huynh thì đệ cũng vì lí do tương tự mà xuống tay với Đại sư huynh! Ôi, Vô tung kiếm khách ơi. Ôi, Vi sư huynh của đệ ơi! Bây giờ thì huynh đã hiểu chưa?
Mấy lời vừa rồi vừa lọt vào tai Vi Hàn làm gã ngẩn cả người: “Như vậy là …"
Tuyết Luân lúc này nằm trong cỗ xe ngựa đổ mà cả người run run, lại nghe Tô Mộ Bạch cười lớn:
- Còn “như vậy là” gì nữa. Hà... đại sư huynh hiểu được con người đệ, nhưng đệ lại còn hiểu được tâm tư của đại sư huynh sớm hơn kia. Hà... huynh còn nhớ cái lần sư phụ giao Tổ mẫu lục chỉ hoàn cho Nhị sư huynh không! Chỉ thoáng thấy ánh mắt lướt qua nửa khắc của sư huynh, lúc đó đệ đã hiểu rồi.
Vi Hàn nghe vậy trầm ngâm:
- Tô Mộ Bạch ngươi còn hiểu được điều gì nữa đây.
Tô Mộ Bạch cười lớn:
- Cũng chỉ hiểu được một chút ít thôi. Hà.... chuyện đến nước này, tiểu đệ cũng chẳng tiếc gì mà không tiết lộ hết cho huynh biết. Hà, nhớ khi xưa, vào thời điểm bốn người chúng ta nhận được bồ câu truyền thư của Lý sư huynh, nhìn qua biểu cử của Đại sư huynh, lúc ấy đệ đã biết thế là Lý sư huynh, hắn sắp tiêu đời rồi.
Một giọng nói trầm ngâm nhẹ vang lên:
- Chẳng nhẽ ngươi biết sự thực từ lúc ấy hay sao. Hừ... như thế tại sao ngươi lại không nói ra cơ chứ?
Tô Mộ Bạch thản nhiên:
- Đệ nói điều này mà không một bằng chứng xác thực, chỉ sợ lúc đó mới mở miệng đã trở thành oan hồn dưới kiếm của sư huynh rồi. Huống chi...
Nói đến đây ngữ khí của họ Tô chợt thay đổi, cười mà rằng:
- Huống chi đệ ngu gì nói ra. Ha ha, những chuyện thiệt người lợi mình như thế, ngu gì đệ nói ra cơ chứ.
Vi Hàn thở dài:
- Hóa ra là thế. Ta đoán không sai mà. Từ lâu Tô Mộ Bạch ngươi đã có ý đồ với Khúc sư muội phải không? Hừ... bất quá Khúc sư muội lại một lòng một dạ với tên tiểu tử họ Lý kia, thậm chí ngay cả khi biết tin Lý Phi Dương thành thân rồi, Tứ muội cũng không thèm đoái hoài đến Tam đệ. Thế cho nên... Hừ. Cho nên họ Lý kia từ Nhị sư huynh của ngươi vụt biến thành một cái gai trong mắt phải không.
Tô Mộ Bạch khẽ gật đầu:
- Đại sư huynh tiên liệu như thần. Nhưng huynh nói cũng chưa chuẩn xác lắm. Từ lâu lắm rồi, Lý Phi Dương đã là cái gai trong mắt tiểu đệ. Hắn có gì tài cán hơn Tô Mộ Bạch này chứ, ấy vậy mà Khúc muội lại thích hắn mê mệt, không xem Tô Mộ Bạch ta ra gì. Ngay cả sư phụ cũng ưu ái hắn rõ rành. Như thế là cớ làm sao. Hừ... Khúc sư muội xinh đẹp như hoa như ngọc, chỉ có tên ngốc như Nhị sư huynh mới không thấy động lòng mà thôi.
Vi Hàn nghe thấy Tô Mộ Bạch nói vậy trong lòng chùng xuống, lại qua thái độ tự tin mười phần của y nên trong lòng càng cảm thấy bất an, trong đầu đang thầm suy tính phương pháp để thoát hiểm. Tuy nhiên Tô Mộ Bạch như vẫn không thèm để ý đến thái độ của Vi Hàn, chỉ thấy gã vẫn liến thoắng:
- Không nói đến tên ngốc họ Lý kia nữa. Ngũ sư đệ tuổi còn quá nhỏ, đại sư huynh vì có tâm sự của mình nên không để ý đến Khúc sư muội. Chứ theo tiểu đệ thấy thì.... Hà hà, nam nhân trên thế gian này có mấy ai gặp Khúc sư muội là không tương tư mê mẩn chứ.
Vi Hàn nghe vậy liền cười nhạt:
- Hóa ra là thế ! Hừ.... vậy cái lần mà ngươi đề ra kế sách giả dạng Lý sư đệ để đánh lạc hướng sát thủ của Thiên Nhẫn giáo, mười phần xuất phát từ chủ ý không mấy tốt đẹp gì rồi.
Có tiếng vỗ tay nhẹ vang lên:
- Đại sư huynh nói đúng rồi. Tuy nhiên cũng còn chưa đủ, để tiểu đệ bổ sung thêm vậy. Hà... ý kiến đó của đệ quá phù hợp với toan tính của đại sư huynh phải không! Huống chi nếu đệ không tìm cách ly khai, biết đâu trong lúc nào đó lại bị huynh cho một kiếm đứt đầu thì sao. Hà hà... đệ từ khi sinh ra trên đời đã rất biết quí trọng sinh mạng của mình rồi.
Nói tới đây thần tình Tô Mộ Bạch đắc ý vô cùng: “Cũng nhờ thế mà đệ bảo toàn được mạng sống. Đã như vậy lại còn làm được rất nhiều việc. Hơn thế khi Lý Phi Dương chết đi, tra xét lại chuyện này thì sư phụ đối với Tô Mộ Bạch này cũng có mấy phần biệt đãi.
Vi Hàn nghe thế cười lạnh:
- Ngươi có vẻ ngông cuồng đắc ý, ấy thế lúc này cũng một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ. Ha ha, Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn dù đã tuyệt tích gần mười năm mà uy danh vẫn còn vang vọng nhỉ.
Tô Mộ Bạch nghe thế liền khẽ thổi một hơi, một bông tuyết đang rơi trước mặt Tô Mộ Bạch tức thời bay vụt tới Vi Hàn. Họ Vi trông thấy vậy giật mình né sang bên phải. Tô Mộ Bạch trông thấy vậy cười nhẹ:
- Đại sư huynh sợ gì chứ. Với Tô Mộ Bạch này xưng hô thế nào có gì quan trọng đâu. Hà hà, nói lại chuyện ngày ấy. Đúng ra đại sư huynh còn phải cảm ơn tiểu đệ này chứ nhỉ. Đệ vừa lên xe ngựa thì ngay tối hôm ấy đã như vô tình mà để sổng tên giáo đồ Thiên Nhẫn kia. Ha ha, không những thế cũng chính đệ còn thêm mấy phần chi tiết, giúp cho bọn giáo đồ Thiên Nhẫn kia thêm đôi phần thuận lợi.
Vi Hàn nghe thấy vậy trầm ngâm, cất giọng đầy vẻ suy tư:
- Hồi ấy ta cũng có chút tò mò, chẳng thể ngờ được mấy gã sát thủ Thiên Nhẫn giáo lại mò đến nhanh thế. Bất quá lần đó cũng nằm trong sự mong muốn của ta nên cũng không thèm suy nghĩ, sau này nghiền ngẫm lại thì lơ mơ đoán rằng chuyện này có liên quan đến bàn tay của Tam đệ quí báu. Hừ... nhưng Tô Mộ Bạch ngươi không sợ làm thế sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Khúc Sư muội sao?
Tô Mộ Bạch nghe Vi Hàn hỏi thế chỉ cười:
- Lo gì chứ. Người chết vì mang ngọc quí, huống chi Khúc sư muội không dính dáng gì đến cái gọi là Võ lâm tàng thư kia, việc gì mà phải e sợ chứ. Hà hà, còn một điều quan trọng nữa mà tiểu đệ đã sắp xếp từ trước rồi.
Nghe thấy Mộ Bạch nói vậy, Vi Hàn nhíu mày ngạc nhiên:
- Là điều gì?
Tô Mộ Bạch khẽ cười :
- Là điều gì ư. Đại sư huynh không nhớ lần chúng ta gặp lại Lý sư huynh và cô nương họ Lã - thê tử của Nhị sư huynh. Lần đó bốn người chúng ta đã phác thảo ra cả lộ trình và kế hoạch mang cô gái kia an toàn về đến Vạn Hoa Cốc hay sao.
Vi Hàn khẽ gật đầu:
- Tất nhiên là nhớ. Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến sự an toàn của Khúc Vân sư muội.
Tô Mộ Bạch lại vừa lắc đầu, sau đó đưa tay phủi mấy bông tuyết bám trên ống tay áo rồi lên tiếng:
- Chuyện này quả hết sức đơn giản. Muốn cho Khúc sư muội được an toàn không gì tốt bằng cách tách Tứ muội rời ra xa Lý sư huynh. Mà để thực hiện được điều này... Hắc hắc...
Ngừng lại một chút, Tô Mộ Bạch nhìn Vi Hàn cười:
- Qua cử chỉ và thái độ của Lý sư huynh đối với cô nương ấy, lại bằng vào sự gấp rút vội vã của Nhị sư huynh. Vậy theo Vi huynh đệ nên làm gì?"
Vi Hàn tròn mắt, ngập ngừng:
- Như vậy… Như vậy tức là…
Tô Mộ Bạch vội ngắt ngang lời Vi Hàn:
- Điều này quả thật hết sức đơn giản. Đối với Lý sư huynh thì sự an nguy của thê tử huynh ấy là quan trọng nhất, là ưu tiên hàng đầu. Như vậy là chỉ cần làm cho Lý sư huynh tin rằng sự có mặt của Tứ muội sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô gái họ Lã đó. Hà hà... mà điều này không gì tốt hơn hết là ngụy tạo một vụ ám sát giả. Nạn nhân sẽ là cô gái họ Lã đáng thương, còn hung thủ sẽ là ....
"Là Khúc sư muội !" - Vi Hàn không tự chủ được buột miệng nói ra.
Một tiếng vỗ tay nhẹ vang lên: "Đại sư huynh đoán đúng rồi. Nhưng tất cả chỉ là ngụy tạo mà thôi."
Nói đến đây họ Tô lại cười:
- Lần ấy Tứ muội vì không hài lòng với cách xử sự quá nhân từ ấy của Lý sư huynh, bởi thế mà giận dữ bỏ ra ngoài. Hà, một lát sau thì đệ chuẩn bị lên đường, lúc ấy chợt nghe thấy Khúc sư muội dặn nhà bếp chuẩn bị một món canh gà đặc biệt cho thai phụ. Ha ha, lúc đó đệ nảy ra một suy nghĩ rất tâm đắc. Sau khi rời đi một đoạn, Tô Mộ Bạch này âm thầm quay lại và tìm cách cho một ít thứ rất hay ho vào món canh gà. Chuyện cỏn con như thế này với đệ dễ như trở bàn tay. Xong xuôi đâu đấy tiểu đệ mới an tâm mà li khai khỏi nơi nguy hiểm ấy.
Tô Mộ Bạch nói đến đây Vi Hàn thở dài:
- Ta hiểu rồi. Hừm... bất ngờ đến khách điếm, khi thấy thê tử mình được sự đãi ngộ đặc biệt của lữ quán thì Lý sư đệ sẽ lập tức sinh nghi. Để rồi sau đó khi kiểm tra lại món canh gà, Lý sư đệ sẽ không khó mà phát hiện được bí mật của “bát canh bổ dưỡng” – phần đồ ăn dành riêng cho Lã cô nương. Lúc đó bằng vào bản lãnh của Lý sư đệ, tất sẽ moi được tin tức từ bọn tiểu nhị mà thôi.
Vi Hàn nói đến đây liền gật đầu, ra chiều rất làm tán thưởng hành động đê tiện “Gắp lửa bỏ tay người” của Tô Mộ Bạch:
- Thủ đoạn cao minh lắm. Hừ... thảo nào mà hôm ấy ta quan sát thấy sắc mặt giận dữ của Lý sư đệ. Bằng vào bản tính của tiểu tử họ Lý kia, nhất định sẽ không gây thương hại đến Khúc Vân muội nhưng lại sẽ ngăn cản không cho muội ấy đi theo mấy người chúng ta.
Nói tới đây Vi Hàn cười dài một tiếng, bất quá ngữ điệu đầy vẻ não nề:
- Hà hà... vậy mà lúc ấy họ Vi ta lại cứ ngỡ, cứ ngỡ rằng chỉ bằng mấy lời hồ nghi không căn cứ của ta, đã làm Lý sư đệ dứt tình với Tứ muội. Ôi. Cũng chỉ vì điều đó nó lại nằm đúng trong kế hoạch và ý đồ của ta, bởi vì thế mà không suy nghĩ chi tiết làm gì.
Vi Hàn nói xong, ngẩn một chút bất chơtk phá lên cười: "Hóa ra tất cả là thế. Vậy mà Vi Hàn ta còn ngỡ rằng mình là người mưu ma chước quỉ, thủ đoạn lợi hại bậc nhất võ lâm rồi. Hà, nhưng xem ra cuối cùng tất cả đều một tay Tam đệ giật dây. Hà... xem chừng cả cái lần Nhị đệ cùng đường tự vẫn trên miệng vực ở Lâm Uyên Nhai, ấy cũng là do Tam đệ cố tình để lộ hành tung phải không?
Tuyết Luân ngồi trong thùng xe nghe đến đây thót tim, sau rồi trái tim quặn mạnh một cái khi nghe tiếng cười của Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch:
- Không sai. Đệ tìm cách bám theo Lý sư huynh, nói cho hắn biết rằng huynh đệ kết nghĩa của hắn là Triệu Du Thiên đang bị người ta truy sát ở đâu. Ha ha, với bản tính của họ Lý, ắt Vi sư huynh cũng sẽ đoán được Lý Phi Dương hắn sẽ làm gì mà. Hà...chỉ có điều Nhị sư huynh tính ra cũng không phải kẻ ngốc. Cho đến gần cuối cuộc đời huynh ấy như cũng phát hiện ra được chân tướng sự việc, bởi vì thế nên mới chán nản than vãn trước khi tự vẫn. Ôi! Đáng tiếc thay cho một kẻ đa tình. Đáng thương thay cho cái giống người trượng nghĩa.
Nói tới đây Tô Mộ Bạch cười, nhại lại giọng của Lý Phi Dương: “Ta chết mà ngàn năm ôm hận. Ta chết mà ngàn năm ôm hận” - Giọng nói gã mang đầy vẻ giễu cợt cũng như tự đắc..
Một buổi sáng sớm lạnh lẽo, bốn bề bát ngát những bông tuyết lất phất như những cánh lông ngỗng đung đưa trong gió, bầu trời điểm điểm tuyết trắng tung bay, cái lạnh như thấm sâu vào tận tâm can da thịt. Qua một ngày đông lạnh, thật chẳng ngờ tiết trời lại có thể thay đổi đột ngột như thế. Nhớ chỉ mới hôm qua vẫn còn chút nắng muộn lay lắt, ấy thế mà qua ngày hôm nay tuyết phủ kín trời, gió bấc gào thét, toàn bộ khoảng trời xanh bát ngát thoắt cái đã được nhuộm một mầu trắng mờ ảo. Ngoại vi Lâm Uyên, phần bìa rừng gần với Lạc Thành ngày hôm nay cũng đã khoác lên mình bộ áo mới. Phóng tầm mắt nhìn xa, hằng hà vô số cây cối bạc đầu đứng chen chúc lộn xộn dưới cơn mưa tuyết.
Ấy vậy mà dưới trời tuyết trắng lạnh lẽo ấy thấp thoáng có bóng người di chuyển, nhìn từ xa như thấy một thân ảnh mờ ảo không ngừng đội tuyết mà đi. Lại gần nhìn kĩ mới thấy người nọ là một thanh niên tuổi trạc tam thập. Người thanh niên này mắt sáng như sao, mũi cao thẳng tắp, diện mạo thanh tú, cả người vận một bộ bạch y trắng toát, xem chừng còn sáng hơn cả mầu tuyết. Thắt lưng phía sau thanh niên ấy lại có gài một thanh trường kiếm, mấy chỏm tua cũng mầu trắng nhạt, tà áo theo đó lất phất bay. Cứ như thế bóng trắng đó ung dung lướt đi dưới trời tuyết trắng. Hai bàn chân anh ta như được cánh gió nâng đỡ, bởi thế chỉ để lại trên nền những dấu mờ và sẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ lại được tuyết lấp đi. Khinh công cao cường như thế, dẫu chưa đến mức được xưng tụng là "Thảo thượng phi" song cũng quả thật là võ lâm hiếm có.
Chẳng biết ở cánh rừng hoang vắng này, người nọ một thân độc hành phiêu bạt dưới trời đông mù tuyết để làm gì? Nhìn kĩ lại hóa ra y đang truy theo hai vệt dài ẩn hiện hằn xuống dưới nền tuyết, xem chừng như là dấu vết của một cỗ xe ngựa. Càng về sau tuyết rơi càng dày, y như sợ bị mất dấu bởi vì thế mà đăng trình ngày càng gấp rút, cảm giác như người thanh niên ấy đang lướt đi trên tuyết vậy.
Sau một hồi dài nỗ lực truy tung, khi trước mặt thấp thoáng bóng dáng thứ cần tìm, người nọ nhếch mép cười một tiếng, để rồi sau đó bóng trắng tung bay, vạt áo phấp phơ, cả thân hình như một cánh én sà lại gần cỗ xe ngựa phía trước mặt.
Người đánh xe ngựa cũng không phải tay vừa, như quan sát thấy điều gì ngọn roi da trong tay gã nhắm bóng trắng vừa xuất hiện vung lên vun vút, đồng thời miệng quát lớn: "Người nào?"
"Là đệ đây. Đại sư huynh!"
Tiếng cười vang lên không ngớt. Chỉ thấy bóng trắng khẽ nghiêng nghiêng, rồi bất chợt như một cánh cung bật nhanh về phía trước. Lại thấy ống tay áo người thanh niên theo đó vung vẩy, một ánh chớp bạc lóe lên như sao sa rồi vụt tắt.
Người đánh xe ngựa nghe thấy mấy lời này gương mặt biến sắc, gã lập tức đạp mạnh chân trên chiếc càng xe để mượn thế vọt mạnh lên cao. Rất nhanh sau đó một tiếng hí đau đớn vang vọng khắp cả khu rừng, cỗ xe ngựa khẽ nẩy tung lên, sau đó loạng choạng lao về phía trước được vài bước rồi đổ kềnh ra đất. Con ngựa kéo xe chỉ giãy được vài cái rồi sùi bọt mép, sau đó tắt thở tức thì.
Ở bên trong cỗ xe ngựa lúc này vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt, hiển nhiên người trong xe ngựa do không kịp li khai nên đã bị biến cố vừa rồi gây tổn thương. Hiện thời nhìn lại thì thấy cỗ xe ngựa nằm nghiêng ngả trên một vệ cỏ phủ tuyết, phía xa gần đó là một ngôi miếu hoang vắng.
Lại nói về diễn biến bất ngờ vừa mới phát sinh. Vào lúc này người áo trắng hai tay khẽ chấp hững hờ sau lưng, ung dung đứng dưới trời tuyết cười dài một tràng:
- Ha ha.... đã lâu không gặp. Không biết đại sư huynh dạo này có còn được phong độ như xưa không?
Sau thoáng bất ngờ ban đầu, người mã phu nọ xoay người đứng đối diện với thanh niên áo trắng nọ, lạnh lùng nói:
- Ta còn tưởng là cao nhân phương nào, hóa ra lại là Tam đệ.
Tuy ngoài miệng vẫn bình thản như vậy song bất quá lúc này cả người gã rét run, thầm nghĩ trong đầu: "Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Chẳng ngờ lần này số phận Vi Hàn ta lại long đong vất vả như vậy!"
Hóa ra người mã phu đó chính là Vi Hàn - hiệu xưng Vô tung kiếm khách- từng là đại đồ đệ của Cốc chủ Vạn Hoa Cốc Quách Khinh Hàn. Sau đêm hôm qua gã ta mang theo Tuyết Luân làm con tin, ra sức đào thoát khỏi Lâm Uyên nhai. Khi đã cảm thấy đã rời xa phạm vi truy tung của Băng tâm tiên tử Khúc Vân, gã quyết định đánh xe theo con đường mòn, xuyên suốt Lâm Uyên sơn lâm đi đến Lạc Thành. Đời cũng thật trớ trêu, chẳng ngờ vừa đến nơi này Vi Hàn lại bị người thanh niên áo trắng hiệu xưng là Tam đệ kia đuổi tới nơi.
Như vậy thì cũng chẳng khó đoán ra được rằng người đang bị thương nằm trong cỗ xe ngựa kia chính là Âu Dương Tuyết Luân. Chẳng biết lần này số phận của cô bé đáng thương kia thế nào? Là lành hay dữ cũng thật khó nói. Lúc này Tuyết Luân đang co người nằm trong xe, dù cô đang bị thương do chiếc xe ngựa bị lật nghiêng song vẫn ra sức dỏng tai ra lắng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài.
Lúc ấy chỉ nghe người thanh niên áo trắng đó lúc này cười cười nói nói:
- Đại sư huynh thoáng cái đã nhận ra tiểu đệ. Thật là vạn hạnh cho Tô Mộ Bạch này rồi.
Vẫn ngữ điệu lạnh lùng như cũ, Vi Hàn cất giọng âm sầm:
- Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch vang danh võ lâm, ai mà chẳng biết. Chỉ có điều... Hừ! Không biết vì sao mà Tam đệ lại chận đường ta ở đây vậy. Phải chăng là hôm nay muốn gây chuyện với Vi Hàn ta?
Tô Mộ Bạch phẩy nhẹ tay một cái đoạn cười lớn:
- Ha ha... đại sư huynh lại suy nghĩ quá nhiều rồi. Ha ha... mặc dù mười năm trước đại sư huynh bị sư phụ trục xuất khỏi Vạn Hoa Cốc, bất quá hai chúng ta không thù không oán, đệ hà tất phải gây khó dễ cho Đại sư huynh chứ! Ha ha... bằng chứng là Mộ Bạch vẫn gọi huynh một tiếng đại sư huynh mà.
Tuyết Luân nghe đến đây giật thót mình, tim đập liên hồi: "Chẳng biết kia có phải cũng là sư huynh đệ với vị thúc thúc họ Lý kia không? May ra thì.... hi vọng người nọ có thể cứu thoát mình khỏi tên ác tặc này, để mình sớm có cơ hội gặp lại Khúc di." Vừa nghĩ đến đây, lại cho rằng tên ác tặc họ Vi kia sắp phải trả giá, trái tim nhỏ bé của Tuyết Luân khẽ se lại, một cảm giác mơ hồ không tên bắt đầu lan khắp cơ thể.
Về phần Vi Hàn, không vì những lời vừa rồi của Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch mà gã bớt cảnh giác, trái lại gã lại càng tập trung hơn, lạnh lùng cất tiếng:
- Vậy hả? Được. Xưa nay chúng ta đường ai nấy đi, hà cớ gì Toàn phong kiếm lại chặn đường họ Vi ta ở đây vậy?
Họ Tô nghe Vi Hàn hỏi vậy chỉ cười dài, sau đó thản nhiên trả lời:
- Hà hà... đệ và huynh đã lâu lắm chưa gặp nhau. Đúng rồi, đã bốn năm rồi ấy nhỉ? Huynh không thấy rằng chẳng dễ gì có được cuộc hội ngộ như ngày hôm nay phải không? Bởi thế, đệ làm vậy cũng chỉ là cho huynh đệ chúng ta có dịp hàn huyên tâm sự mà thôi.
Nói đến đây gương mặt anh tuấn của Mộ Bạch nở nụ cười thân thiện:
- Lần này gặp đệ ở đây sư huynh ngạc nhiên lắm phải không. Song không hiểu sao đệ thấy trong ánh mắt huynh không có vui mừng mà chỉ có sự tức giận thôi. Vi sư huynh, gặp lại đệ huynh không vui à. À, nếu huynh tiếc con ngựa đã thiệt mạng kia thì… Ha ha, bằng giờ sang năm đệ cũng sẽ đốt “bạch mã” đền cho huynh.
Ngoài miệng thì Tô Mộ Bạch cười cười nói nói, bất quá bằng vào hành động vừa rồi của người thanh niên này, đến kẻ ngốc cũng nhận ra anh ta lần này đến với mục đích chẳng thân thiên gì. Qua lời lẽ này, dường như họ Tô ám chỉ rằng: hôm nay Vi Hàn nhất định mạng vong tại đây.
Tuy nhiên Vi Hàn nghe thấy thế như không thèm hiểu thâm ý kia của sư đệ mình, gã cũng vờ cười lớn:
- Ha ha... vui lắm. Tất nhiên là vui lắm!
Vừa dứt lời Vi Hàn thu lại nụ cười:
- Hừ... vui thì cũng vui rồi, huống gì vui cũng chẳng có ích gì. Hiện giờ Vi Hàn ta có chút công chuyện, cảm phiền Tô sư đệ nhường đường cho vậy!
"Ý! Sao đại sư huynh lại vội vàng vậy." - Tô Mộ Bạch như kiểu giật mình, sau cùng lại cười:
- Nhân sinh có bốn điều sở đắc, mà "Tha hương ngộ cố tri" là một trong số đó. Tiểu đệ dù chẳng dám gan to mật lớn xưng làm bằng hữu với Đại sư huynh, bất quá mười năm lưu lạc bên ngoài, chẳng nhẽ huynh không có nửa điểm nhớ tới Vạn Hoa Cốc hay sao?
Vi Hàn chỉ cất giọng nhạt nhẽo:
- Từ khi nào Tô sư đệ lại trở nên nhiễu sự như vậy! Hừ... Tô sư đệ muốn thế nào thì cứ nói ra, hà tất phải dài dòng như đàn bà vậy?
Nghe thấy thế, Tô Mộ Bạch cười đáp:
- Chính đại sư huynh mới là người thay đổi đó, thậm chí thay đổi đến mức khó tin.
Nói đến đây y khẽ lắc đầu, đung đưa hai ống tay áo và làm như chiều tiếc nuối:
- Sao giờ đại sư huynh lại trở nên lạnh lùng như vậy? Một đại sư huynh chính nghĩa lẫm liệt, hào phách can vân đệ biết đâu rồi?
Vi Hàn nghe thấy thế gương mặt vẫn lạnh lùng không nói một câu, lại nghe Tô Mộ Bạch liến thoắng:
- Ài... kể từ khi Nhị sư huynh tự vẫn, huynh và Tứ muội bị trục xuất khỏi cốc, Ngũ sư đệ lúc nào cũng mong có dịp gặp lại hai người. Ài... đứa nhỏ đó cũng tội nghiệp lắm. Nhớ lại ngày đó nó cũng chỉ mới hơn mười tuổi, suốt cả tháng trời cứ khóc ròng, thế mà nay giờ đã trở thành một kiếm khách lừng danh rồi. Đại sư huynh biết không, Trần Phi Chi sư đệ cũng đã qua tuổi hai mươi, đã xuất cốc đến Ba Lăng tế bái phần mộ của Đông Phương tổ sư đó. Cũng gần đây thôi, huynh có hứng thú thì hãy đến đó tìm gặp nó.
Nghe họ Tô nhắc đến đây Vi Hàn liền giật mình: “Thì ra thế. Thảo nào mà Khúc Vân lại hẹn ta ở Động Đình hồ. Chắc hiện giờ nha đầu ấy đã đến Ba Lăng liên lạc với Ngũ đệ, tìm cách liên thủ vây bắt ta. Hừ, dễ dàng vậy sao?”
Trong lúc gã đang nghĩ thế thì lại nghe Tô Mộ Bạch nói tiếp:
- Ồ. Như là đại sư huynh cũng không quan tâm lắm đến Ngũ đệ thì phải. Đại sư huynh gặp đệ cũng không vui, vậy đại sư huynh quan tâm đến ai. Hay là chỉ quan tâm đến vị trí cốc chủ Vạn Hoa Cốc thôi. Ôi! Đệ lại nói hàm hồ rồi. Nhân sinh đa biến, thế sự khó lường. Nếu hôm nay đại sư huynh có công chuyện thì đại sư huynh có thể rời khỏi đây, bất quá xin đại sư huynh hãy cho đệ xin vài vật làm kỉ niệm vậy.
Nghe Tô Mộ Bạch nói vậy, Vi Hàn chỉ cười nhạt:
- Không phải xin cái xác của Vi Hàn ta về làm kỉ vật đó chứ?
Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch thấy vậy làm vẻ giật mình:
- Ấy! Không cần nhiều thế đâu. Đệ chỉ xin huynh tay trái, nhân tiện xin luôn tay phải của sư huynh về làm quà cho Ngũ sư đệ. Cho hắn thỏa lòng mong mỏi đại sư huynh mà thôi.
Từ nhỏ đến giờ Tuyết Luân vốn dĩ chưa từng được chứng kiến những chuyện thị phi trên chốn giang hồ, bởi vì thế những chuyện chặt tay, chặt chân đối với cô bé là những chuyện kinh thiên động địa. Trong trí óc non nớt của Tuyết Luân, cho dù kẻ được gọi là Vi Hàn kia tuy là người bất nhân, bất nghĩa. Ấy nhưng nếu tùy ý chặt đi hai tay của người ta ít nhất cũng phải đưa ra một cái lí do thật là minh bạch. Hà huống gì người kia lúc nào cũng xưng huynh gọi đệ, ấy thế mà có thể tùy tiện mà thốt ra những lời lẽ như thế thì quả thật là khủng khiếp và quái đản.
Bởi thế Tuyết Luân ở trong xe nghe thấy mấy lời này bất chợt cả người lạnh toát, hảo cảm với người vừa xuất hiện như bay biến đi đâu mất, chỉ thầm nghĩ: "Ai ngờ người này cười cười nói nói lại có thể thốt ra những lời lẽ nhẫn tâm như vậy!”
Nói về chuyện Vi Hàn, nghe thấy vậy y cũng chỉ nhẹ lắc đầu, sau cùng thì cười:
- Hà hà... nói trực tiếp ra như vậy có phải đỡ mất thời gian của hai chúng ta không. Hà hà... Tô sư đệ mấy năm gần đây nổi danh trong võ lâm với tấm lòng hiệp nghĩa. Hừ... bọn nhân sĩ võ lâm ấy mù hết cả rồi, họa may có Vi Hàn ta hiểu được đôi chút về con người thật của vị hiệp khách lừng danh này.
Tô Mộ Bạch đưa tay xua xua bụi tuyết bám trên đầu, sau thì cười:
- Con người thật của tiểu đệ ư? Vậy đại sư huynh hiểu được điều gì?
Vừa lắc đầu, Vi Hàn vừa cười vừa nói:
- Hà hà... con người của sư đệ chính là mẫu người của ta mười năm trước. Hà ... người ta còn gọi đó chính là loại vô lại, bỉ ổi. Một kẻ táng tận lương tâm, bất nhân bất nghĩa như ta hiện giờ, so ra còn hơn gấp vạn lần loại ngụy quân tử giả dối đó. Hừ... tuy nhiên trừ loại người thần kinh ra, ai ai làm việc gì cũng đều có mục đích. Tô sư đệ, đệ nói xem hôm nay đệ muốn chặt tay chặt chân của ta để làm gì?
Tô Mộ Bạch thản nhiên:
- Được, huynh nói đệ là ngụy quân tử thì đệ là ngụy quân tử. Mà là ngụy quân tử thì có gì là sai chứ. Còn về mục đích ấy à, nếu đệ trả lời là do cao hứng thì sao?
Vi Hàn nhẹ lắc đầu:
- Địa vị Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch trong lòng kẻ khác có thể cao cao tại thượng, bất quá so với Vi Hàn ta cũng là cùng bối phận mà thôi. Ta không tin rằng tam đệ tự mua dây buộc mình, tự đi chuốc lấy phiền phức. E rằng chuyện này không thể nói đến cái gọi là cao hứng gì đó!
Nói xong gã ta cười ngất:
- Tô sư đệ, hay là đệ lại bị nhiễm cái tính điên điên khùng khùng của lão bất tử Lục Bản Tùng kia rồi chăng?
Vi Hàn vừa dứt lời, Tô Mộ Bạch liền vỗ tay cao hứng cười nói:
- Đại sư huynh vẫn còn nhớ đến lão già họ Lục ấy cơ à. Hà hà...thôi được rồi. Huynh muốn biết lí do vì sao phải không? Vậy để Mộ Bạch này hỏi huynh trước: Tại sao đại sư huynh rắp tâm làm hại Nhị sư huynh vậy?
Nghe thấy mấy lời này lòng Vi Hàn trầm xuống, sau rồi y thở dài một tiếng:
- Hóa ra là vậy. Ừm! Nhưng quả ta vẫn không hiểu sao Tô sư đệ đột nhiên lại có nhã hứng đi làm việc nghĩa bất thình lình nhỉ. Mà thôi, nếu đệ đến đây cũng để trả thù cho Lý Phi Dương, lý do này có thể chấp nhận được. Vậy đệ xuống tay đi.
Chẳng thể ngờ Vi Hàn vừa dứt lời thì Tô Mộ Bạch người ngẩn ra, sau đó gập người lại, vừa chỉ tay về phía Vi Hàn vừa cười sằng sặc không thôi:
- Ha ha... thật là... Thật là chuyện hài hước quá đi. Ha ha.... đại sư huynh hiểu nhầm ý tứ của tiểu đệ này rồi.
Vi Hàn lúc này nét mặt âm sầm: “Hừ.... có gì đáng cười ở đây vậy?"
Tô Mộ Bạch vừa cười vừa thở, dáng điệu vô cùng thoải mái:
- Hà hà... xuống tay với đại sư huynh là để trả thù cho Nhị ca ư. Ha ha... huynh nhầm rồi. Ý của đệ là thế này. Huynh vì lí do gì để sát hại Lý sư huynh thì đệ cũng vì lí do tương tự mà xuống tay với Đại sư huynh! Ôi, Vô tung kiếm khách ơi. Ôi, Vi sư huynh của đệ ơi! Bây giờ thì huynh đã hiểu chưa?
Mấy lời vừa rồi vừa lọt vào tai Vi Hàn làm gã ngẩn cả người: “Như vậy là …"
Tuyết Luân lúc này nằm trong cỗ xe ngựa đổ mà cả người run run, lại nghe Tô Mộ Bạch cười lớn:
- Còn “như vậy là” gì nữa. Hà... đại sư huynh hiểu được con người đệ, nhưng đệ lại còn hiểu được tâm tư của đại sư huynh sớm hơn kia. Hà... huynh còn nhớ cái lần sư phụ giao Tổ mẫu lục chỉ hoàn cho Nhị sư huynh không! Chỉ thoáng thấy ánh mắt lướt qua nửa khắc của sư huynh, lúc đó đệ đã hiểu rồi.
Vi Hàn nghe vậy trầm ngâm:
- Tô Mộ Bạch ngươi còn hiểu được điều gì nữa đây.
Tô Mộ Bạch cười lớn:
- Cũng chỉ hiểu được một chút ít thôi. Hà.... chuyện đến nước này, tiểu đệ cũng chẳng tiếc gì mà không tiết lộ hết cho huynh biết. Hà, nhớ khi xưa, vào thời điểm bốn người chúng ta nhận được bồ câu truyền thư của Lý sư huynh, nhìn qua biểu cử của Đại sư huynh, lúc ấy đệ đã biết thế là Lý sư huynh, hắn sắp tiêu đời rồi.
Một giọng nói trầm ngâm nhẹ vang lên:
- Chẳng nhẽ ngươi biết sự thực từ lúc ấy hay sao. Hừ... như thế tại sao ngươi lại không nói ra cơ chứ?
Tô Mộ Bạch thản nhiên:
- Đệ nói điều này mà không một bằng chứng xác thực, chỉ sợ lúc đó mới mở miệng đã trở thành oan hồn dưới kiếm của sư huynh rồi. Huống chi...
Nói đến đây ngữ khí của họ Tô chợt thay đổi, cười mà rằng:
- Huống chi đệ ngu gì nói ra. Ha ha, những chuyện thiệt người lợi mình như thế, ngu gì đệ nói ra cơ chứ.
Vi Hàn thở dài:
- Hóa ra là thế. Ta đoán không sai mà. Từ lâu Tô Mộ Bạch ngươi đã có ý đồ với Khúc sư muội phải không? Hừ... bất quá Khúc sư muội lại một lòng một dạ với tên tiểu tử họ Lý kia, thậm chí ngay cả khi biết tin Lý Phi Dương thành thân rồi, Tứ muội cũng không thèm đoái hoài đến Tam đệ. Thế cho nên... Hừ. Cho nên họ Lý kia từ Nhị sư huynh của ngươi vụt biến thành một cái gai trong mắt phải không.
Tô Mộ Bạch khẽ gật đầu:
- Đại sư huynh tiên liệu như thần. Nhưng huynh nói cũng chưa chuẩn xác lắm. Từ lâu lắm rồi, Lý Phi Dương đã là cái gai trong mắt tiểu đệ. Hắn có gì tài cán hơn Tô Mộ Bạch này chứ, ấy vậy mà Khúc muội lại thích hắn mê mệt, không xem Tô Mộ Bạch ta ra gì. Ngay cả sư phụ cũng ưu ái hắn rõ rành. Như thế là cớ làm sao. Hừ... Khúc sư muội xinh đẹp như hoa như ngọc, chỉ có tên ngốc như Nhị sư huynh mới không thấy động lòng mà thôi.
Vi Hàn nghe thấy Tô Mộ Bạch nói vậy trong lòng chùng xuống, lại qua thái độ tự tin mười phần của y nên trong lòng càng cảm thấy bất an, trong đầu đang thầm suy tính phương pháp để thoát hiểm. Tuy nhiên Tô Mộ Bạch như vẫn không thèm để ý đến thái độ của Vi Hàn, chỉ thấy gã vẫn liến thoắng:
- Không nói đến tên ngốc họ Lý kia nữa. Ngũ sư đệ tuổi còn quá nhỏ, đại sư huynh vì có tâm sự của mình nên không để ý đến Khúc sư muội. Chứ theo tiểu đệ thấy thì.... Hà hà, nam nhân trên thế gian này có mấy ai gặp Khúc sư muội là không tương tư mê mẩn chứ.
Vi Hàn nghe vậy liền cười nhạt:
- Hóa ra là thế ! Hừ.... vậy cái lần mà ngươi đề ra kế sách giả dạng Lý sư đệ để đánh lạc hướng sát thủ của Thiên Nhẫn giáo, mười phần xuất phát từ chủ ý không mấy tốt đẹp gì rồi.
Có tiếng vỗ tay nhẹ vang lên:
- Đại sư huynh nói đúng rồi. Tuy nhiên cũng còn chưa đủ, để tiểu đệ bổ sung thêm vậy. Hà... ý kiến đó của đệ quá phù hợp với toan tính của đại sư huynh phải không! Huống chi nếu đệ không tìm cách ly khai, biết đâu trong lúc nào đó lại bị huynh cho một kiếm đứt đầu thì sao. Hà hà... đệ từ khi sinh ra trên đời đã rất biết quí trọng sinh mạng của mình rồi.
Nói tới đây thần tình Tô Mộ Bạch đắc ý vô cùng: “Cũng nhờ thế mà đệ bảo toàn được mạng sống. Đã như vậy lại còn làm được rất nhiều việc. Hơn thế khi Lý Phi Dương chết đi, tra xét lại chuyện này thì sư phụ đối với Tô Mộ Bạch này cũng có mấy phần biệt đãi.
Vi Hàn nghe thế cười lạnh:
- Ngươi có vẻ ngông cuồng đắc ý, ấy thế lúc này cũng một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ. Ha ha, Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn dù đã tuyệt tích gần mười năm mà uy danh vẫn còn vang vọng nhỉ.
Tô Mộ Bạch nghe thế liền khẽ thổi một hơi, một bông tuyết đang rơi trước mặt Tô Mộ Bạch tức thời bay vụt tới Vi Hàn. Họ Vi trông thấy vậy giật mình né sang bên phải. Tô Mộ Bạch trông thấy vậy cười nhẹ:
- Đại sư huynh sợ gì chứ. Với Tô Mộ Bạch này xưng hô thế nào có gì quan trọng đâu. Hà hà, nói lại chuyện ngày ấy. Đúng ra đại sư huynh còn phải cảm ơn tiểu đệ này chứ nhỉ. Đệ vừa lên xe ngựa thì ngay tối hôm ấy đã như vô tình mà để sổng tên giáo đồ Thiên Nhẫn kia. Ha ha, không những thế cũng chính đệ còn thêm mấy phần chi tiết, giúp cho bọn giáo đồ Thiên Nhẫn kia thêm đôi phần thuận lợi.
Vi Hàn nghe thấy vậy trầm ngâm, cất giọng đầy vẻ suy tư:
- Hồi ấy ta cũng có chút tò mò, chẳng thể ngờ được mấy gã sát thủ Thiên Nhẫn giáo lại mò đến nhanh thế. Bất quá lần đó cũng nằm trong sự mong muốn của ta nên cũng không thèm suy nghĩ, sau này nghiền ngẫm lại thì lơ mơ đoán rằng chuyện này có liên quan đến bàn tay của Tam đệ quí báu. Hừ... nhưng Tô Mộ Bạch ngươi không sợ làm thế sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của Khúc Sư muội sao?
Tô Mộ Bạch nghe Vi Hàn hỏi thế chỉ cười:
- Lo gì chứ. Người chết vì mang ngọc quí, huống chi Khúc sư muội không dính dáng gì đến cái gọi là Võ lâm tàng thư kia, việc gì mà phải e sợ chứ. Hà hà, còn một điều quan trọng nữa mà tiểu đệ đã sắp xếp từ trước rồi.
Nghe thấy Mộ Bạch nói vậy, Vi Hàn nhíu mày ngạc nhiên:
- Là điều gì?
Tô Mộ Bạch khẽ cười :
- Là điều gì ư. Đại sư huynh không nhớ lần chúng ta gặp lại Lý sư huynh và cô nương họ Lã - thê tử của Nhị sư huynh. Lần đó bốn người chúng ta đã phác thảo ra cả lộ trình và kế hoạch mang cô gái kia an toàn về đến Vạn Hoa Cốc hay sao.
Vi Hàn khẽ gật đầu:
- Tất nhiên là nhớ. Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến sự an toàn của Khúc Vân sư muội.
Tô Mộ Bạch lại vừa lắc đầu, sau đó đưa tay phủi mấy bông tuyết bám trên ống tay áo rồi lên tiếng:
- Chuyện này quả hết sức đơn giản. Muốn cho Khúc sư muội được an toàn không gì tốt bằng cách tách Tứ muội rời ra xa Lý sư huynh. Mà để thực hiện được điều này... Hắc hắc...
Ngừng lại một chút, Tô Mộ Bạch nhìn Vi Hàn cười:
- Qua cử chỉ và thái độ của Lý sư huynh đối với cô nương ấy, lại bằng vào sự gấp rút vội vã của Nhị sư huynh. Vậy theo Vi huynh đệ nên làm gì?"
Vi Hàn tròn mắt, ngập ngừng:
- Như vậy… Như vậy tức là…
Tô Mộ Bạch vội ngắt ngang lời Vi Hàn:
- Điều này quả thật hết sức đơn giản. Đối với Lý sư huynh thì sự an nguy của thê tử huynh ấy là quan trọng nhất, là ưu tiên hàng đầu. Như vậy là chỉ cần làm cho Lý sư huynh tin rằng sự có mặt của Tứ muội sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô gái họ Lã đó. Hà hà... mà điều này không gì tốt hơn hết là ngụy tạo một vụ ám sát giả. Nạn nhân sẽ là cô gái họ Lã đáng thương, còn hung thủ sẽ là ....
"Là Khúc sư muội !" - Vi Hàn không tự chủ được buột miệng nói ra.
Một tiếng vỗ tay nhẹ vang lên: "Đại sư huynh đoán đúng rồi. Nhưng tất cả chỉ là ngụy tạo mà thôi."
Nói đến đây họ Tô lại cười:
- Lần ấy Tứ muội vì không hài lòng với cách xử sự quá nhân từ ấy của Lý sư huynh, bởi thế mà giận dữ bỏ ra ngoài. Hà, một lát sau thì đệ chuẩn bị lên đường, lúc ấy chợt nghe thấy Khúc sư muội dặn nhà bếp chuẩn bị một món canh gà đặc biệt cho thai phụ. Ha ha, lúc đó đệ nảy ra một suy nghĩ rất tâm đắc. Sau khi rời đi một đoạn, Tô Mộ Bạch này âm thầm quay lại và tìm cách cho một ít thứ rất hay ho vào món canh gà. Chuyện cỏn con như thế này với đệ dễ như trở bàn tay. Xong xuôi đâu đấy tiểu đệ mới an tâm mà li khai khỏi nơi nguy hiểm ấy.
Tô Mộ Bạch nói đến đây Vi Hàn thở dài:
- Ta hiểu rồi. Hừm... bất ngờ đến khách điếm, khi thấy thê tử mình được sự đãi ngộ đặc biệt của lữ quán thì Lý sư đệ sẽ lập tức sinh nghi. Để rồi sau đó khi kiểm tra lại món canh gà, Lý sư đệ sẽ không khó mà phát hiện được bí mật của “bát canh bổ dưỡng” – phần đồ ăn dành riêng cho Lã cô nương. Lúc đó bằng vào bản lãnh của Lý sư đệ, tất sẽ moi được tin tức từ bọn tiểu nhị mà thôi.
Vi Hàn nói đến đây liền gật đầu, ra chiều rất làm tán thưởng hành động đê tiện “Gắp lửa bỏ tay người” của Tô Mộ Bạch:
- Thủ đoạn cao minh lắm. Hừ... thảo nào mà hôm ấy ta quan sát thấy sắc mặt giận dữ của Lý sư đệ. Bằng vào bản tính của tiểu tử họ Lý kia, nhất định sẽ không gây thương hại đến Khúc Vân muội nhưng lại sẽ ngăn cản không cho muội ấy đi theo mấy người chúng ta.
Nói tới đây Vi Hàn cười dài một tiếng, bất quá ngữ điệu đầy vẻ não nề:
- Hà hà... vậy mà lúc ấy họ Vi ta lại cứ ngỡ, cứ ngỡ rằng chỉ bằng mấy lời hồ nghi không căn cứ của ta, đã làm Lý sư đệ dứt tình với Tứ muội. Ôi. Cũng chỉ vì điều đó nó lại nằm đúng trong kế hoạch và ý đồ của ta, bởi vì thế mà không suy nghĩ chi tiết làm gì.
Vi Hàn nói xong, ngẩn một chút bất chơtk phá lên cười: "Hóa ra tất cả là thế. Vậy mà Vi Hàn ta còn ngỡ rằng mình là người mưu ma chước quỉ, thủ đoạn lợi hại bậc nhất võ lâm rồi. Hà, nhưng xem ra cuối cùng tất cả đều một tay Tam đệ giật dây. Hà... xem chừng cả cái lần Nhị đệ cùng đường tự vẫn trên miệng vực ở Lâm Uyên Nhai, ấy cũng là do Tam đệ cố tình để lộ hành tung phải không?
Tuyết Luân ngồi trong thùng xe nghe đến đây thót tim, sau rồi trái tim quặn mạnh một cái khi nghe tiếng cười của Toàn phong kiếm Tô Mộ Bạch:
- Không sai. Đệ tìm cách bám theo Lý sư huynh, nói cho hắn biết rằng huynh đệ kết nghĩa của hắn là Triệu Du Thiên đang bị người ta truy sát ở đâu. Ha ha, với bản tính của họ Lý, ắt Vi sư huynh cũng sẽ đoán được Lý Phi Dương hắn sẽ làm gì mà. Hà...chỉ có điều Nhị sư huynh tính ra cũng không phải kẻ ngốc. Cho đến gần cuối cuộc đời huynh ấy như cũng phát hiện ra được chân tướng sự việc, bởi vì thế nên mới chán nản than vãn trước khi tự vẫn. Ôi! Đáng tiếc thay cho một kẻ đa tình. Đáng thương thay cho cái giống người trượng nghĩa.
Nói tới đây Tô Mộ Bạch cười, nhại lại giọng của Lý Phi Dương: “Ta chết mà ngàn năm ôm hận. Ta chết mà ngàn năm ôm hận” - Giọng nói gã mang đầy vẻ giễu cợt cũng như tự đắc..
/32
|