Cô bé Âu Dương Tuyết Luân lúc này đang trong cơn mơ ngủ liền bị tiếng cười của Khúc Vân đó kéo về thực tại. Cô bé choàng tỉnh dậy thì thấy trong nhà mình tự khi nào đã xuất hiện thêm một người lạ mặt. Bởi thế Tuyết Luân hốt hoảng nằm co người lại nấp phía sau Khúc Vân đoạn la hoảng:
- A di. Người kia, hắn là ai thế?
Khúc Vân nghe cô hỏi vậy quay đầu lại nhìn cô bé trìu mến đoạn dịu dàng nói:
- Tuyết Luân, không có chuyện gì đâu. Cháu hãy im lặng và không việc gì phải sợ. Đã có A di ở đây rồi...
Tuyết Luân trong lòng lo lắng bất an không thôi song do vì Khúc Vân đã lên tiếng trấn an và dặn dò nên chỉ còn cách nằm im bất động quan sát tình hình. Lúc này Tuyết Luân thấy gã áo đen lạ mặt sắc mặt nhợt nhạt, tay ôm bả vai cười khan một tiếng:
- Hóa ra là Tứ sư muội. Hừ... Vi Hàn ta thật là quá chủ quan nên mới sa vào tình cảnh này.
Gã nói đến đây bất chợt toàn thân run lên một cái:
- Không biết Khúc Vân sư muội đã sử dụng thủ đoạn gì trên kim châm thế?
Nghe gã sư huynh hỏi vậy, Khúc Vân cười đáp:
- Đại sư huynh, huynh xem mùi vị của Tuyết bối tri thù không tệ chứ. Hà... chẳng ngờ mười năm không gặp, thân thủ đại sư huynh lại tiến bộ như vậy!
Thật chẳng thể ngờ người áo đen lạ mặt kia vốn là Vi Hàn - y vốn là đại đệ tử của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn và cũng là đại sư huynh của Khúc Vân. Nói là gần mười năm mới gặp ấy là bởi vì sau cái chết thương tâm của Lý Phi Dương ở Lâm Uyên Nhai, Quách Khinh Hàn nổi giận liền trục xuất Vi Hàn và Khúc Vân ra khỏi Vạn Hoa Cốc vì làm việc bất lực. Còn nói với hai người bọn họ rằng khi nào tìm được thê tử của Lý Phi Dương thì mới được phép quay về. Thấm thoát thế mà đã gần mười năm rồi.
Lại nói về chuyện của Khúc Vân, tuy ngoài miệng thì nói cười như vậy, song hiện tại cô đang hết sức tập trung quan sát hành động của đại sư huynh mình. Vừa rồi họ Khúc xuất ý bất kì, thế nhưng mấy mũi tú kim châm kia cũng chỉ phi trúng tả thủ của Vi Hàn, đủ thấy bản lĩnh của họ Vi còn cao hơn mình một bậc.
Vi Hàn nghe Khúc Vân nhắc đến mấy chữ "Tuyết bối tri thù" thì toàn thân lạnh toát, trong lòng nhủ thầm: "Vậy là cánh tay trái của mình bị phế rồi." Nghĩ đến đây y vận công phong tỏa huyệt đạo ở tả thủ, ngưng thần chuẩn bị đối địch.
Chẳng ngờ y bất chợt thấy trong người có một cảm giác khó chịu, khí huyết trong người đảo lộn liên tục thì toát mồ hôi hột. Nhận ra điều này Vi Hàn đưa mắt đảo quanh một vòng, bất giác khi y nhìn thấy mấy que hương đang cháy dở trên bàn thờ thì giật mình: "Thì ra còn có cả Mê hồn hương. Lần này lành ít dữ nhiều, xem chừng ma nữ kia muốn lấy mạng ta đây mà." Nghĩ đến đây Vi Hàn cười khổ một tiếng:
- Khúc sư muội ! Bản lĩnh của muội quả thật ghê gớm làm sao. Không ngờ đến mấy thứ như tuyết bối tri thù lẫn mê hồn hương mà muội cũng có được.
Khúc Vân nghe vậy cười nhạt:
- Mấy thứ này làm sao so được với Thất đoạn thất tuyệt đan của huynh đâu chứ.
Họ Vi dường như đã hiểu ra được điều gì, lắc đầu chán nản:
- Thôi vậy, không biết Tứ muội đã sử dụng hết vốn liếng chưa. Xem chừng lần này muội quyết ý muốn dồn ta vào bước đường cùng phải không?
Khúc Vân quan sát thấy ánh mắt của Vi Hàn dừng lại ở trên lư hương thì lên tiếng:
- Sao đại sư huynh lại nói thế. Còn nói về bản lĩnh, Khúc vân này làm sao so được phân nửa của Vi sư huynh chứ. Cũng chỉ là...
Nói đến đây Khúc Vân cười mấy tiếng yêu kiều:
- Cũng đã lâu lắm rồi. Đã mười năm rồi chúng ta mới gặp lại, chẳng biết bản lĩnh của đại sư huynh thế nào rồi. Sư huynh có thể chỉ giáo cho muội mấy chiêu được không?
Cô vừa nói vừa tiến về phía Vi Hàn, gương mặt xinh đẹp tuy cười cười nói nói xong lại chứa đầy sát khí. Vi Hàn nghe thấy vậy trầm giọng:
- Sư muội, hãy nói xem Vi mỗ đã đắc tội với muội ở điểm nào mà một hai dồn ta vào chỗ chết thế?
Khúc Vân nghe thế ồ lên một tiếng ngạc nhiên, lần này thần tình mất hẳn nét cười thường nhật:
- Hừ... đại sư huynh lại giả vờ hồ đồ rồi. Đại sư huynh muốn hỏi vì sao ư? Hừ...Đại sư huynh nói xem, Lý sư ca đã đắc tội với huynh lần nào chưa? Ấy vậy vì sao mà năm lần bảy lượt, đại sư huynh tìm cách hãm hại Lý sư ca.
Cô nói đến đây gương mặt xinh đẹp nhuộm đầy vẻ đau đớn. Nằm ở trên giường, khi nghe Khúc Vân nhắc đến một người họ Lý thì Âu Dương Tuyết Luân rúng động: "Chẳng phải là vị thúc thúc đã tử mạng kia là Lý Phi Dương ư? Nếu vậy thì..."
Đến đây mạch suy nghĩ của Tuyết Luân lại bị cắt đứt bởi tiếng cười mười phần chua xót của Khúc Vân:
- Lần này Khúc Vân làm vậy cũng chỉ là muốn thay mặt Lý sư ca đòi một chút công đạo thôi. Hừ... Chỉ sợ thời buổi này cũng chẳng còn tồn tại cái thứ gọi là công đạo kia.
Nghe sư muội mình nói vậy, Vi Hàn cúi mặt xuống lặng người đi không đáp, lát sau y khẽ ngẩng đầu lên nhìn Khúc Vân cất lời:
- Giờ đây cái tiểu mạng này của ta đã nằm trong tay sư muội rồi. Được rồi, chuyện đến nước này ta không còn gì để nói. Hiện thời ta chỉ muốn biết vì sao sư muội lại suy đoán được chuyện này? Lại nhận biết được hành tung của ta.
Khúc Vân nghe y nói thế chỉ gật nhẹ đầu:
- Được ! Nếu sư huynh thực lòng muốn biết thì tiểu muội sẽ nói cho huynh biết.
Nói đến đây Khúc Vân cười một tiếng yêu kiều:
- Đại sư huynh thử nói xem, sư huynh vì lí do gì mà lại tìm đến tận nơi này?
Gã họ Vi nghe sư muội mình nói thế liền ngẩn người ra: "Hóa ra là vậy. Ừm, thì ra muội suy đoán được phần nào lí do. Sau đó lập mộ chí, dựng nhà cỏ ở Lâm Uyên Nhai cốt là cũng để dụ ta tới có phải không? Nếu vậy thì..
Vi Hàn đang nói nửa chừng thì bị Khúc Vân ngắt lời:
- Sư huynh sai rồi! Thời gian đầu, sau khi Lý sư ca qua đời, tiểu muội đã thử tìm đủ mọi cách để có thể trả thù cho Nhị ca, lại bôn ba khắp nơi tìm kiếm hậu nhân của huynh ấy. Song tất cả đều vô vọng. Đằng đẵng sáu năm trời liên tục như vậy, cho đến một hôm.
Nói đến đây ngữ giọng Khúc Vân đầy vẻ thương tâm:
- Cho đến một hôm muội hay tin rằng Tỷ phu của muội là Âu Dương Mạnh bị gian thần vu oan hãm hại. Kết quả là… Ài, sau đó tiểu muội đón đứa nhỏ kia về chung sống cùng, dựng một căn nhà ở Lâm Uyên Nhai. Ban đầu định sẽ sống nốt quãng đời còn lại ở đây, mãi mãi được bầu bạn với Lý sư ca.
Thì ra phụ thân của Âu Dương Tuyết Luân tên gọi là Âu Dương Mạnh - vốn cũng là một mệnh quan triều đình. Song vì ông quá ngay thẳng, liên tục xin Tống Cao Tông lật lại vụ nghi án về cái chết của Nhạc Phi, bởi thế Âu Dương Mạng bị gian thần căm hận, chúng giở thủ đoạn hãm hại ông. Âu Dương Mạnh vì không chịu nổi cực hình mà thác trong biệt lao, nhà cửa thì bị tịch biên. Vợ ông vì sầu muộn nên lâm bệnh mà chết, để lại một mình Âu Dương Tuyết Luân không nơi nương tựa. Bởi thế mấy năm trước, Khúc Vân quyết định chấm dứt cuộc sống giang hồ, dựng một căn nhà nhỏ ở Lâm Uyên Nhai để sớm sớm được bầu bạn bên anh linh của Lý Phi Dương.
Vi Hàn nghe Khúc Vân nói một hồi chỉ gật đầu mà lặng im không nói gì. Thanh âm của Khúc Vân vẫn cứ chầm chậm vang lên:
- Nơi này rất yên tĩnh, bởi thế mấy năm sống ở đây tiểu muội có nhiều khoảng lặng để suy nghĩ về chuyện trong quá khứ. Cho đến một hôm khi nhớ lại chuyện xưa, đột nhiên có cảm giác rằng có thứ gì rất bất bình thường. Sau cùng xâu chuối mọi sự kiện lại, tiểu muội lờ mờ đã hiểu ra mọi chuyện.
Vi Hàn nghe vậy gật đầu:
- Thì ra không phải là muội đã gặp qua tên họ Triệu kia à. Ừm, muội thông minh lắm…Nhưng ta muốn biết là tại sao hôm nay muội lại tiên liệu được chuyện ta sẽ ghé thăm nơi đây.
Nghe thấy vậy, Khúc Vân cười nhạt:
- Sau khi lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, tiểu muội lấy làm kinh hoàng lắm. Tiểu muội cố tự động viên mình rằng chuyện này nhất định không phải là sự thật, bất quá mọi suy nghĩ lại cố chống lại ý muốn đó của muội. Hừ, sau cùng khi chấp nhận được sự thật kinh hoàng ấy, Khúc Vân này nghĩ rằng với bản chất đó, nhất định Vi sư huynh đang không ngừng tìm kiếm tung tích thê tử của Nhị ca. Bởi vậy, hừ… suốt mấy năm nay ngày nào muội cũng thủ sẵn cây kim châm đó trong người, lại còn có cả mê hồn hương nữa. Chỉ cần có bất cứ dấu hiệu khác thường nào, lúc đó tiểu muội …
Nói đến đây quay sang phía Vi Hàn lạnh lùng:
- Trời cũng không phụ lòng người. Vi sư huynh có biết trong gần ba năm nay, có tám mươi sáu que mê hồn hương đã được muội đốt lên rồi không. Hôm nay chính là que hương thứ tám mươi bẩy đó.
Nghe thấy vậy Vi Hàn thở dài:
- Thật không ngờ Tứ sư muội lại có thể kiên nhẫn và cảnh giác đến mức như vậy. Vi Hàn ta thật là khâm phục vô cùng. Ài, cuối cùng cũng chỉ bởi vì Tổ mẫu lục chỉ hoàn mà ta mang họa vào thân.
Nghe y nói vậy, hai mắt Khúc Vân long lên:
- Khúc Vân này đoán không sai. Sau khi sư phụ biệt tích, để có thể nắm quyền điều hành Vạn Hoa Cốc, chỉ hoàn đó lại càng khiến cho đại sư huynh thèm khát. Huynh nghĩ rằng mình có được chỉ hoàn rồi có thể hiên ngang quay trở lại Vạn Hoa Cốc, ung dung tiếp quản chiếc ghế cốc chủ sao. Ha ha… nhưng huynh có biết Tổ mẫu lục chỉ hoàn kia rốt cục nó là cái thứ gì không. Hừ, chỉ là một thứ bùa hộ mạng mà thôi.
Nghe đến đây Vi Hàn sững người, thần thái lộ vẻ nghi hoặc. Khúc Vân trông thấy vậy cười nhạt một tiếng:
- Đại sư huynh nghi ngờ lời tiểu muội nói chứ gì? Sư huynh đừng có nghĩ người nào cũng như mình. Cái gì là Chỉ hoàn hiệu lệnh, cái gì là bí ẩn của Phiêu phong bát thức. Hừ... những thứ đó tiểu muội không thèm màng tới.
Nói đến đây ngữ khí cô lộ vẻ tang thương, đau đớn:
- Từ khi Lý sư ca chết đi, mọi thứ trên đời đối với Khúc Vân này đều là đồ bỏ. Sở dĩ tiểu muội còn cố sống đến giờ khắc này cũng chỉ vì...
Đến đây cô nương xinh đẹp đó quay sang phía Vi Hàn cất tiếng hỏi:
- Là vì điều gì sư huynh có đoán được không?
Vi Hàn lúc này trong lòng lạnh toát, chỉ thầm nghĩ: "Chẳng ngờ chỉ vì một Tổ mẫu lục chỉ hoàn đã làm Vi Hàn ta hồ đồ rồi." Tuy vậy ngoài mặt giả cười khổ một tiếng:
- Là vì sư muội muốn tìm ra chân tướng sự thật xung quanh cái chết của Nhị đệ sau đó tìm cách báo thù cho hắn.
Khúc Vân nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
- Đại sư huynh đoán đúng rồi đấy. Chính là vì Khúc Vân ta muốn báo thù cho Lý sư ca.
Nói đến đây ra chiều đau lòng lắm, cô đưa tay ống tay áo khẽ quệt đi một hàng nước mắt, sau đó cười dài một tiếng:
- Ha ha... giờ đây đại sư huynh còn mặt mũi nào kêu lên mấy tiếng Lý sư đệ. Nhị sư huynh mới chết thảm làm sao. Hừ... Đại sư huynh có biết vì sao sư phụ giao Tổ mẫu lục chỉ hoàn cho Lý sư ca không?
Vi Hàn nghe hỏi vậy thì cười nhẹ:
- Chuyện này là vì sao à! Theo ta nghĩ, trong năm đệ tử thì Nhị sư đệ là người có ngộ tính cao nhất, lại cũng là người được sư phụ thương yêu nhất. Như thế dĩ nhiên chỉ hoàn đó chẳng sớm thì muộn sư phụ cũng sẽ giao cho Nhị đệ mà thôi.
Chẳng ngờ họ Vi vừa nói đến đây, Khúc Vân hừ lạnh một tiếng:
- Sự thực đúng như lời sư huynh nói. Bất quá lần này sự việc lại không đơn giản như vậy. Hừ...sư phụ đã từng có ý định giao Tổ mẫu lục chỉ hoàn đó cho Nhị sư huynh song huynh ấy một hai thoái thác không tiếp nhận. Đã vậy lại một mực xin được xuất cốc ngao du giang hồ, lại nói cái gì đó là xin đi để thưởng thức qua sơn thanh thủy tú, thực hiện chí nguyện gì đó. Hừ... Đại sư huynh có biết vì sao huynh ấy lại làm như vậy không?
Nghe sư muội mình nói vậy, gã họ Vi giật mình: "Có chuyện này ư?" Tuy nghĩ thế song ngoài mặt Vi Hàn trầm ngâm không nói nửa lời. Một lúc sau lại nghe Khúc Vân nói:
- Huynh không biết thật ư?
Đến đây bất chợt cô gào to, thanh âm nghe thật thê lương, cứ ngỡ như nó bật ra cả nỗi uất hận đã được dồn nén suốt mười năm trời:
- Huynh không biết thật ư? Không biết thật ư?... Vậy để Khúc Vân ta nói cho huynh biết. Ta sẽ nói cho huynh biết! Chính là vì huynh ấy lại nghĩ cho một tên mặt người dạ thú đấy!
Cô vừa nói dứt lời, cả người run lẩy bẩy, dường như lúc này đang vô cùng phẫn nộ và uất ức. Lặng đi một thoáng kích động, Khúc Vân thở dài một tiếng chua xót, gương mặt mơ màng như đang gợi lại một đoạn hồi ức buồn:
- Cũng đã lâu rồi, mười năm rồi. Nhớ khi đó đúng là ngày Khúc Vân này tròn mười bẩy tuổi, Phi Dương ca ca quay trở lại Vạn Hoa Cốc sau hơn hai năm xuất dương. Lúc đó Khúc Vân ta cứ ngỡ rằng....
Nói đến đây thần thái lộ vẻ buồn bã, lại cất tiếng thở dài một cái: “Hóa ra Nhị sư huynh quay về Vạn Hoa Cốc không phải là vì ta. Cũng chỉ là... Chỉ là lúc đó trên giang hồ có đồn đại về sự xuất hiện của Võ lâm bảo điển gì đó. Ha ha... Lý sư huynh nhập cốc chỉ là để xin phép sư phụ được ra tay tham dự một phần nhiệt náo này. Lý sư ca huynh ấy chỉ muốn điều tra những ẩn tình và bí mật ẩn sau sự xuất hiện của cuốn bảo điển kia thôi.” - Tiếng cười của cô mười phần thê lương.
Vi Hàn nghe nói vậy gương mặt thoáng qua một nét ngạc nhiên:
- Sao tên tiểu tử đó lại nhiêu khê như vậy. Với bản tính của hắn thì...
Tuy nhiên khi y đang suy nghĩ thì lại nghe Khúc Vân tiếp lời:
- Sư huynh ngạc nhiên chứ gì. Hừ... trong năm đệ tử thì Nhị sư huynh là người có ngộ tính cao nhất, lại cũng là người được sư phụ thương yêu nhất. Năm đó Nhị sư huynh cứ khăng khăng xin sư phụ xuất cốc, cuối cùng thì Lão nhân gia cũng chịu đáp ứng cho huynh ấy. Chỉ có điều sư phụ vì lo cho sự an nguy của huynh ấy nên lúc đó bắt Lý sư ca hứa với người rằng: Tuyệt đối không được can dự vào những đại sự võ lâm khi chưa được sự đồng ý của sư phụ.
Nghe đến đây Vi Hàn lẩm bẩm: "Thì ra là như vậy!" Lúc này lại nghe Khúc Vân nói tiếp:
- Mười năm trước Nhị sư huynh quay trở lại Vạn Hoa Cốc, lại còn xin sư phụ cho tham gia tranh đoạt Võ lâm tàng thư. Sư phụ ban đầu không đáp ứng song do nhị sư huynh cứ một mực xin đi, sau rồi thì sư phụ cũng đã nghĩ lại. Nhớ năm đó, võ công của Lý sư ca cũng có thể tính là một nhất lưu cao thủ rồi, mấy tên sát thủ tầm thường há lại có thể làm khó dễ huynh ấy ư? Tuy nhiên sư phụ lại vẫn sợ mấy lão quái vật kia bất chấp thể diện mà tham gia vào mấy cái trò thị phi này, bởi vậy nên đã giao Tổ mẫu lục chỉ hoàn cho Nhị sư huynh. Sư phụ nghĩ rằng nếu chẳng may Nhị sư huynh đụng phải mấy lão quái vật kia, lúc đó bằng vào chỉ hoàn đó cùng thể diện của sư phụ, Nhị sư huynh hẳn sẽ không gặp chuyện gì bất trắc.
Nghe thấy thế Vi Hàn tái mét mặt: "Chẳng nhẽ lại là ..." Nghĩ đến đây Vi Hàn không tự chủ được liền đưa mắt nhìn vào chiếc bàn thờ nhỏ đang tỏa ra một thứ khói trắng đục, lờ mờ dưới ánh đèn khuya lay lắt. Đến đây dường như họ Vi nghĩ ra được điều gì, gương mặt gã bất ngờ tái đi, thần thái vô cùng kì lạ.
Cô nương họ Khúc trông thấy vậy cười nhạt:
- Hừ... chỉ có điều sư phụ lại chẳng thể ngờ được rằng chính chiếc chỉ hoàn đó lại mang đến tai họa cho Nhị sư huynh.
Nói đến đây Khúc Vân nhìn thẳng vào mặt Vi Hàn, gương mặt xinh đẹp như phủ qua một tầng khí vụ huyền ảo:
- Đại sư huynh ! Huynh thử nói xem Lý sư ca đã từng đắc tội với huynh ở điểm nào chưa. Huynh thử nói xem ai là người bất chấp mạng sống cứu ba chúng ta thoát khỏi nanh vuốt của Phiến nha hổ. Than ôi! Lý sư ca đối với ba người chúng ta nghĩa nặng tình thâm. Ấy vậy mà rốt cục huynh ấy lại bị gã sư huynh lòng lang dạ sói đẩy vào tuyệt lộ. Đại sư huynh! Huynh thử nói xem: Bản thân huynh và súc vật thì cái giống gì có đạo đức hơn?
Bị chửi mắng thậm tệ như vậy song có lẽ do con người Vi Hàn còn có chút lương tâm nên y chỉ cúi gầm mặt xuống, không phản bác hay nói nửa lời. Một lát sau lại nghe tiếng nói của Khúc Vân:
- Đại sư huynh! Thứ cho tiểu muội lắm lời, cũng chỉ là nể tình đồng môn bao năm, Khúc Vân này muốn cho huynh một cái chết thật minh bạch mà thôi!
Lời vừa dứt, bóng trắng đã chầm chậm tiến sát về phía Vi Hàn, dường như lúc này Khúc vân đã động sát ý thực sự. Vi Hàn dường như cũng cảm nhận được điều này, cảm giác thấy tính mạng của mình đang bị uy hiếp nên gã vội ngẩng đầu cười một tiếng:
- Khúc sư muội. Hiện giờ tính mạng ta đã là đồ vật trong túi sư muội rồi. Hà... vậy thì sư muội vội gì chứ. Cứ theo lời sư muội nói là vì tình đồng môn gì đó, trước khi chết có thể cho Vi Hàn này biết qua đôi điều còn khúc mắc có được chăng?
Khúc Vân nghe sư huynh mình nói vậy thì ngẩn người nhìn Vi Hàn. Một thoáng sau đó cô bất ngờ cười lạnh:
- Được! Khúc Vân này thực sự cũng không muốn Đại sư huynh của mình chết làm con quỉ hồ đồ. Đại sư huynh nói đi, huynh muốn biết điều gì? Những điều mà tiểu muội biết, nhất định sẽ đem nói hết cho đại sư huynh được rõ ràng, minh bạch.
Họ Vi khi nghe Khúc Vân chấp nhận yêu cầu của mình, gã thở hắt ra một hơi, chầm chậm nói:
- Khúc sư muội. Hiện thời ta muốn biết vì sao sư muội lại dám khẳng định chắc chắn ta là kẻ đã đẩy Lý sư đệ vào chỗ chết?
Nghe hỏi vậy, Khúc Vân thản nhiên:
- Được rồi. Hôm nay Khúc Vân này sẽ khiến Đại sư huynh chết mà tâm phục khẩu phục. Hừ... đại sư huynh còn nhớ không. Mười năm trước sư phụ bế quan, giao trách nhiệm trấn giữ Vạn hoa cốc cho đại sư huynh. Chẳng ngờ chỉ vài ngày sau đó, mấy người chúng ta bất ngờ nhận được bồ câu truyền thư của Nhị sư huynh…
Nói đến đây Khúc Vân thẫn thờ, sau thì thở dài một tiếng bi thương:
- Gần hai mươi năm, kể từ khi ta quen biết huynh ấy, Khúc Vân ta chưa từng thấy Lý sư ca mở miệng cầu xin người khác giúp đỡ. Ài... ấy thế mà lần đó trong Phi cáp truyền thư, huynh ấy lại thỉnh cầu sư phụ xuất cốc. Thật tình chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ, lúc đó mấy người chúng ta chỉ đoán rằng có một chuyện tuyệt đối quan trọng xảy ra với huynh ấy, nhất định so với tính mạng của huynh ấy còn trọng yếu gấp vạn lần. Song mà...chỉ hiềm một nỗi sư phụ lại đang bế quan, mọi chuyện trong cốc đều do Đại sư huynh đứng ra quyết định. Than ôi... chằng ngờ tự khi đó trời xanh đã tuyệt đường sống của Lý sư ca rồi. Đại sư huynh! Không biết đại sư huynh còn nhớ hay không?
Vi Hàn chầm chậm gật đầu:
- Tất nhiên chuyện này ta có nhớ. Lúc đó Vi Hàn ta cũng chỉ suy đoán chuyện này có liên quan đến Võ lâm tàng thư mà thôi. Ta tuyệt đối không ngờ lý do lại là vì nhị đệ hắn muốn thỉnh cầu sư phụ bảo vệ an toàn cho thê tử an toàn tiến nhập Vạn Hoa Cốc.
Sau đó Vi Hàn làm bộ ngó nghiêng một hồi, đoạn cười giễu:
- Mà cũng thật hài hước, Nhị sư đệ mới xuất cốc được một năm thì đã tìm được ý trung nhân rồi. Ai ai, khi kết hôn hắn ta sợ cái gì mà không dám đến Vạn Hoa Cốc sinh sống chứ? Chẳng nhẽ dưới sự bảo bọc của sư phụ, Lý Phi Dương hắn còn e ngại một thứ gì chăng? Ấy mà không hiểu sao, chỉ hai năm sau liền đã vội vã đưa gia đình đến Vạn Hoa Cốc. Nói xem, Nhị đệ hắn có phải là sớm nắng chiều mưa không?
Nghe đến đây, Khúc Vân như thương tâm lắm, nhẹ đưa đôi bàn tay xoa nước mắt, run giọng lẩm bẩm: “Phải, phải. Là chính bởi vì sự xuất hiện của Khúc Vân này ở Vạn Hoa Cốc, chính vì thế nên khi huynh ấy ẩn cư lại quyết định sống ở Phục Ngưu sơn, là vì huynh ấy không muốn làm ta thương tâm. Nhưng, nhưng vô tình vì ta mà huynh ấy đã…”
Vi Hàn thấy thế liền nói:
- Tứ muội à. Muội việc gì phải bận lòng chứ. Ta thấy muội…
Chẳng ngờ khi Khúc vân nghe đến đây lập tức quát lên:
- Ăn quàng nói xiên. Hừ... ta cấm huynh nhắc đến chuyện đó trước mặt Khúc Vân này một lần nữa.
Vi Hàn nghe vậy thì cười:
- Được rồi! Không nhắc thì không nhắc. Bất quá lúc đó ta còn nhớ, Tứ sư muội vừa nhận được truyền thư lập tức lên tiếng cầu xin Vi Hàn ta cho muội, tam đệ, ngũ đệ cùng xuất cốc trợ giúp cho Lý sư đệ. Lúc ấy muội cuống cuồng hốt hoảng ra sao, muội cũng quên luôn cả chuyện Ngũ đệ hắn lúc đó mới chỉ hơn mười tuổi. Thật là… Xem ra Tứ sư muội đối với Lý sư đệ một dạ tình thâm. Chỉ có điều tiểu tử họ Lý đó không hiểu mà thôi!
Gã vừa dứt lời, trên hai gò má của Khúc Vân thoáng ẩn hiện một sắc hồng tươi như ánh bình minh lóe trước buổi rạng đông. Song rất nhanh sau đó tiếng cười của cô nương xinh đẹp họ Khúc vang lên, xé tan cả màn đêm lạnh lẽo:
- Ha ha.... đại sư huynh cũng có can đảm nhắc tới chuyện này hay sao. Ha ha... Khúc Vân này còn nhớ rõ, lúc đó bốn bề Vạn hoa cốc rực rỡ một sắc hồng, trong cơn mưa những cánh đào tung bay ấy, đại sư huynh rút kiếm; một chiêu Phong vân sáo nguyệt đoạn lìa ba gốc đào thụ, miệng còn nói thề sẽ cứu cho được Lý sư ca. Ha ha, lúc đó muội cảm thấy đại sư huynh thật giống như một bậc anh hùng nghĩa khí đó. Lúc đó trong lòng Khúc Vân này lại còn vô cùng cảm kích tấm lòng hào hiệp của sư huynh nữa chứ. Ha ha... thật là nực cười hết sức.
Một chuối cười dài thê lương vừa dứt lập tức lại có tiếng Khúc Vân trầm trầm:
- Lần đó ba người chúng ta cùng xuất cốc để trợ giúp cho Lý sư ca, chỉ để một mình Ngũ sư đệ ở lại lo việc trong cốc. Hừ... ngay từ lúc đó đại sư huynh đã lên kế hoạch hãm hại Lý sư ca phải không?
Vi Hàn nghe vậy chỉ trầm ngâm không đáp, sau thì y gật nhẹ đầu:
- Quả là lúc đó tư tưởng của ta hoàn toàn để ở vị trí Cốc chủ Vạn Hoa Cốc. Song bất quá...
Nói đến đây gã thở dài:
- Thôi bỏ đi, hiện tại chuyện này cũng không quá quan trọng nữa.
Khúc Vân nghe vậy bèn cười nhạt:
- Chuyện này mà không quan trọng thì chuyện gì mới quan trọng đây. Ban đầu là huynh đưa ra chủ ý bảo Tô sư huynh cải trang thành Nhị sư huynh, lại cố tình để lộ hành tung để đánh lạc hướng mấy gã sát thủ của Thiên Nhẫn Giáo phải không ? Hừ... lúc đó Khúc Vân ta quả là hồ đồ rồi nên mới nghĩ rằng đây quả là một ý tưởng rất hay. Với sức bốn người chúng ta liên thủ thì còn sợ cái gì nữa đây? Lại sợ không ngăn cản được cái đám chó má Thiên Nhẫn giáo ấy sao.
Nghe Khúc Vân nói đến đây Vi Hàn mở miệng dường như định nói điều gì, bất quá sau đó chỉ thấy y thở dài không thôi, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Cũng bởi chuyện này mà Tô Mộ Bạch hắn vẫn còn được ở lại trong cốc. Như vậy mai này…”
Lúc này nghe Khúc Vân tiếp lời:
- Được rồi. Hiện giờ tiểu muội còn một điểm khúc mắc muốn được Đại sư huynh chỉ điểm. Chẳng biết lần đó Đại sư huynh đã sử ra thủ đoạn gì…? Tại sao vừa giáp mặt Khúc Vân này, Lý sư ca lại bất ngờ phong tỏa huyệt đạo của ta rồi âm thầm ly khai.
Đến đây một tiếng thở dài chán nản vang lên:
- Muội muốn biết thật sao. Thôi được rồi ! Không biết sư muội có còn nhớ gã sát thủ Ám Ảnh Tử Sĩ năm đó theo dõi mấy người chúng ta không? Đúng rồi. Hừ... thuật ẩn thân của gã cũng tính là dạng nhất lưu rồi, bất quá hắn ta làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Lý sư đệ chứ!
Khúc Vân nghe vậy cười nhạt:
- Hừ... ý huynh nói nguyên nhân là do tên khốn đó ư?
Vi Hàn cười - chỉ có điều nét cười không che giấu được nỗi chán nản:
- Ý của Vi Hàn ta không phải vậy. Không biết Khúc sư muội có còn nhớ không ? Lần đó cũng chỉ bởi cô nương họ Lã kia kia quá nhân từ, cô ta đã mở miệng cầu xin Nhị sư đệ tha cho tên giáo đồ Thiên Nhẫn kia một mạng. Lần đó...
Nghe đến đây bất chợt Khúc Vân ngắt lời:
- Chuyện này thì có liên quan gì ở đây. Đại sư huynh đừng dài dòng nữa, hãy trực tiếp đi vào vấn đề đi.
Vi Hàn nghe vậy cười khổ:
- Được rồi. Ta nhớ khi đó sư muội không đồng ý buông tha cho tên đó dễ dàng thế. Hoặc chí ít cũng phải chặt tay, cắt lưỡi tên Thiên Nhẫn giáo đồ đó chứ không đơn giản chỉ phế bỏ võ công rồi đuổi đi đơn giản thế được. Vốn dĩ do Khúc sư muội sợ hành tung của mấy người chúng ta bị lộ, tâm tư này của muội ta hiểu được. Chỉ có điều cô nương kia cảm thấy như thế hết sức tàn nhẫn. Cuối cùng thì... cuối cùng Lý sư đệ đã làm theo lời cầu xin của thê tử mình.
Nghe sư huynh mình nói đến đây Khúc Vân nghiến răng:
- Hừ.... sở nguyện đó của Lã tỷ tỷ đúng với ý đồ của Đại sư huynh quá còn gì. Hừ...khốn kiếp thât. Cũng chính vì bởi sự ngốc nghếch và thiện lương quá mức của thê tử mình khiến những cố gắng của Tam sư huynh thành công cốc. Lúc đó Khúc Vân này mới thấy chán nản làm sao. Nếu tha mạng cho tên Thiên Nhẫn giáo ấy, mai này không biết y có thể sử ra những thủ đoạn bỉ ổi gì chứ.
Khúc Vân vừa dứt lời thì nghe Vi Hàn cười khẽ:
- Thì đúng rồi đó. Lần đó qua thái độ của Tứ muội đối với cô nương họ Lã kia. Ừm... nói thế nào nhỉ. Bản tính của Tứ muội thì Lý sư đệ quá hiểu còn gì. Bởi thế khi muội vắng mặt, ta chỉ cần nói nhỏ với Nhị đệ rằng: Hãy cẩn thận bảo vệ cho thê tử của mình. Ta sợ rằng Tứ muội trong lúc nóng giận sẽ ra tay với cô ấy. Bởi vì thế nên Lý sư ca của muội mới hành động như thế!
"Thì ra là thế!"
Nghe Vi Hàn nói xong Khúc Vân thở dài chua chát:
- Chuyện vô lý như vậy mà Lý sư ca cũng tin được sao. Thảo nào mà lần đó khi ta vừa quay lại Lý sư ca đột nhiên chế ngự ta. Ha ha... ta cũng chẳng ngờ rằng đó cũng chính là lần cuối ta được gặp huynh ấy. Mãi mãi ta chẳng thể quên được ánh mắt huynh ấy nhìn ta lần đó. Huynh ấy nhìn ta vừa căm giận, lại vừa như thương tâm đau lòng lắm, không nói một lời nào mà chỉ chằm chằm nhìn ta. Đôi mắt huynh ấy đỏ hoe và như là chán nản lắm. Ánh mắt đó ám ảnh Khúc Vân này suốt mười năm trời. Chẳng ngờ rằng trong lần ly biệt sau cùng, Lý sư ca lại nhìn ta bằng ánh mắt như thế. Bây giờ Khúc Vân ta đã hiểu rồi. Ha ha... song Lý sư ca đã nhầm rồi!
Nói đến đây gương mặt xinh đẹp của cô giàn dụa nước mắt:
- Phi dương ca ca, huynh đã nhầm rồi. Huynh đã không hiểu muội rồi. Chừng ấy năm cùng sống ở Vạn Hoa Cốc mà huynh vẫn không hiểu hết con người của muội ư? Muội làm sao nhẫn tâm gây thương tổn cho Lý sư ca được chứ. Huynh biết không, Khúc Vân có thể vì huynh mà sẵn sàng chịu đựng tất cả, thậm chí sẽ âm thầm chịu để cho nỗi khổ tương tư dày vò suốt cuộc đời.
- A di. Người kia, hắn là ai thế?
Khúc Vân nghe cô hỏi vậy quay đầu lại nhìn cô bé trìu mến đoạn dịu dàng nói:
- Tuyết Luân, không có chuyện gì đâu. Cháu hãy im lặng và không việc gì phải sợ. Đã có A di ở đây rồi...
Tuyết Luân trong lòng lo lắng bất an không thôi song do vì Khúc Vân đã lên tiếng trấn an và dặn dò nên chỉ còn cách nằm im bất động quan sát tình hình. Lúc này Tuyết Luân thấy gã áo đen lạ mặt sắc mặt nhợt nhạt, tay ôm bả vai cười khan một tiếng:
- Hóa ra là Tứ sư muội. Hừ... Vi Hàn ta thật là quá chủ quan nên mới sa vào tình cảnh này.
Gã nói đến đây bất chợt toàn thân run lên một cái:
- Không biết Khúc Vân sư muội đã sử dụng thủ đoạn gì trên kim châm thế?
Nghe gã sư huynh hỏi vậy, Khúc Vân cười đáp:
- Đại sư huynh, huynh xem mùi vị của Tuyết bối tri thù không tệ chứ. Hà... chẳng ngờ mười năm không gặp, thân thủ đại sư huynh lại tiến bộ như vậy!
Thật chẳng thể ngờ người áo đen lạ mặt kia vốn là Vi Hàn - y vốn là đại đệ tử của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn và cũng là đại sư huynh của Khúc Vân. Nói là gần mười năm mới gặp ấy là bởi vì sau cái chết thương tâm của Lý Phi Dương ở Lâm Uyên Nhai, Quách Khinh Hàn nổi giận liền trục xuất Vi Hàn và Khúc Vân ra khỏi Vạn Hoa Cốc vì làm việc bất lực. Còn nói với hai người bọn họ rằng khi nào tìm được thê tử của Lý Phi Dương thì mới được phép quay về. Thấm thoát thế mà đã gần mười năm rồi.
Lại nói về chuyện của Khúc Vân, tuy ngoài miệng thì nói cười như vậy, song hiện tại cô đang hết sức tập trung quan sát hành động của đại sư huynh mình. Vừa rồi họ Khúc xuất ý bất kì, thế nhưng mấy mũi tú kim châm kia cũng chỉ phi trúng tả thủ của Vi Hàn, đủ thấy bản lĩnh của họ Vi còn cao hơn mình một bậc.
Vi Hàn nghe Khúc Vân nhắc đến mấy chữ "Tuyết bối tri thù" thì toàn thân lạnh toát, trong lòng nhủ thầm: "Vậy là cánh tay trái của mình bị phế rồi." Nghĩ đến đây y vận công phong tỏa huyệt đạo ở tả thủ, ngưng thần chuẩn bị đối địch.
Chẳng ngờ y bất chợt thấy trong người có một cảm giác khó chịu, khí huyết trong người đảo lộn liên tục thì toát mồ hôi hột. Nhận ra điều này Vi Hàn đưa mắt đảo quanh một vòng, bất giác khi y nhìn thấy mấy que hương đang cháy dở trên bàn thờ thì giật mình: "Thì ra còn có cả Mê hồn hương. Lần này lành ít dữ nhiều, xem chừng ma nữ kia muốn lấy mạng ta đây mà." Nghĩ đến đây Vi Hàn cười khổ một tiếng:
- Khúc sư muội ! Bản lĩnh của muội quả thật ghê gớm làm sao. Không ngờ đến mấy thứ như tuyết bối tri thù lẫn mê hồn hương mà muội cũng có được.
Khúc Vân nghe vậy cười nhạt:
- Mấy thứ này làm sao so được với Thất đoạn thất tuyệt đan của huynh đâu chứ.
Họ Vi dường như đã hiểu ra được điều gì, lắc đầu chán nản:
- Thôi vậy, không biết Tứ muội đã sử dụng hết vốn liếng chưa. Xem chừng lần này muội quyết ý muốn dồn ta vào bước đường cùng phải không?
Khúc Vân quan sát thấy ánh mắt của Vi Hàn dừng lại ở trên lư hương thì lên tiếng:
- Sao đại sư huynh lại nói thế. Còn nói về bản lĩnh, Khúc vân này làm sao so được phân nửa của Vi sư huynh chứ. Cũng chỉ là...
Nói đến đây Khúc Vân cười mấy tiếng yêu kiều:
- Cũng đã lâu lắm rồi. Đã mười năm rồi chúng ta mới gặp lại, chẳng biết bản lĩnh của đại sư huynh thế nào rồi. Sư huynh có thể chỉ giáo cho muội mấy chiêu được không?
Cô vừa nói vừa tiến về phía Vi Hàn, gương mặt xinh đẹp tuy cười cười nói nói xong lại chứa đầy sát khí. Vi Hàn nghe thấy vậy trầm giọng:
- Sư muội, hãy nói xem Vi mỗ đã đắc tội với muội ở điểm nào mà một hai dồn ta vào chỗ chết thế?
Khúc Vân nghe thế ồ lên một tiếng ngạc nhiên, lần này thần tình mất hẳn nét cười thường nhật:
- Hừ... đại sư huynh lại giả vờ hồ đồ rồi. Đại sư huynh muốn hỏi vì sao ư? Hừ...Đại sư huynh nói xem, Lý sư ca đã đắc tội với huynh lần nào chưa? Ấy vậy vì sao mà năm lần bảy lượt, đại sư huynh tìm cách hãm hại Lý sư ca.
Cô nói đến đây gương mặt xinh đẹp nhuộm đầy vẻ đau đớn. Nằm ở trên giường, khi nghe Khúc Vân nhắc đến một người họ Lý thì Âu Dương Tuyết Luân rúng động: "Chẳng phải là vị thúc thúc đã tử mạng kia là Lý Phi Dương ư? Nếu vậy thì..."
Đến đây mạch suy nghĩ của Tuyết Luân lại bị cắt đứt bởi tiếng cười mười phần chua xót của Khúc Vân:
- Lần này Khúc Vân làm vậy cũng chỉ là muốn thay mặt Lý sư ca đòi một chút công đạo thôi. Hừ... Chỉ sợ thời buổi này cũng chẳng còn tồn tại cái thứ gọi là công đạo kia.
Nghe sư muội mình nói vậy, Vi Hàn cúi mặt xuống lặng người đi không đáp, lát sau y khẽ ngẩng đầu lên nhìn Khúc Vân cất lời:
- Giờ đây cái tiểu mạng này của ta đã nằm trong tay sư muội rồi. Được rồi, chuyện đến nước này ta không còn gì để nói. Hiện thời ta chỉ muốn biết vì sao sư muội lại suy đoán được chuyện này? Lại nhận biết được hành tung của ta.
Khúc Vân nghe y nói thế chỉ gật nhẹ đầu:
- Được ! Nếu sư huynh thực lòng muốn biết thì tiểu muội sẽ nói cho huynh biết.
Nói đến đây Khúc Vân cười một tiếng yêu kiều:
- Đại sư huynh thử nói xem, sư huynh vì lí do gì mà lại tìm đến tận nơi này?
Gã họ Vi nghe sư muội mình nói thế liền ngẩn người ra: "Hóa ra là vậy. Ừm, thì ra muội suy đoán được phần nào lí do. Sau đó lập mộ chí, dựng nhà cỏ ở Lâm Uyên Nhai cốt là cũng để dụ ta tới có phải không? Nếu vậy thì..
Vi Hàn đang nói nửa chừng thì bị Khúc Vân ngắt lời:
- Sư huynh sai rồi! Thời gian đầu, sau khi Lý sư ca qua đời, tiểu muội đã thử tìm đủ mọi cách để có thể trả thù cho Nhị ca, lại bôn ba khắp nơi tìm kiếm hậu nhân của huynh ấy. Song tất cả đều vô vọng. Đằng đẵng sáu năm trời liên tục như vậy, cho đến một hôm.
Nói đến đây ngữ giọng Khúc Vân đầy vẻ thương tâm:
- Cho đến một hôm muội hay tin rằng Tỷ phu của muội là Âu Dương Mạnh bị gian thần vu oan hãm hại. Kết quả là… Ài, sau đó tiểu muội đón đứa nhỏ kia về chung sống cùng, dựng một căn nhà ở Lâm Uyên Nhai. Ban đầu định sẽ sống nốt quãng đời còn lại ở đây, mãi mãi được bầu bạn với Lý sư ca.
Thì ra phụ thân của Âu Dương Tuyết Luân tên gọi là Âu Dương Mạnh - vốn cũng là một mệnh quan triều đình. Song vì ông quá ngay thẳng, liên tục xin Tống Cao Tông lật lại vụ nghi án về cái chết của Nhạc Phi, bởi thế Âu Dương Mạng bị gian thần căm hận, chúng giở thủ đoạn hãm hại ông. Âu Dương Mạnh vì không chịu nổi cực hình mà thác trong biệt lao, nhà cửa thì bị tịch biên. Vợ ông vì sầu muộn nên lâm bệnh mà chết, để lại một mình Âu Dương Tuyết Luân không nơi nương tựa. Bởi thế mấy năm trước, Khúc Vân quyết định chấm dứt cuộc sống giang hồ, dựng một căn nhà nhỏ ở Lâm Uyên Nhai để sớm sớm được bầu bạn bên anh linh của Lý Phi Dương.
Vi Hàn nghe Khúc Vân nói một hồi chỉ gật đầu mà lặng im không nói gì. Thanh âm của Khúc Vân vẫn cứ chầm chậm vang lên:
- Nơi này rất yên tĩnh, bởi thế mấy năm sống ở đây tiểu muội có nhiều khoảng lặng để suy nghĩ về chuyện trong quá khứ. Cho đến một hôm khi nhớ lại chuyện xưa, đột nhiên có cảm giác rằng có thứ gì rất bất bình thường. Sau cùng xâu chuối mọi sự kiện lại, tiểu muội lờ mờ đã hiểu ra mọi chuyện.
Vi Hàn nghe vậy gật đầu:
- Thì ra không phải là muội đã gặp qua tên họ Triệu kia à. Ừm, muội thông minh lắm…Nhưng ta muốn biết là tại sao hôm nay muội lại tiên liệu được chuyện ta sẽ ghé thăm nơi đây.
Nghe thấy vậy, Khúc Vân cười nhạt:
- Sau khi lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, tiểu muội lấy làm kinh hoàng lắm. Tiểu muội cố tự động viên mình rằng chuyện này nhất định không phải là sự thật, bất quá mọi suy nghĩ lại cố chống lại ý muốn đó của muội. Hừ, sau cùng khi chấp nhận được sự thật kinh hoàng ấy, Khúc Vân này nghĩ rằng với bản chất đó, nhất định Vi sư huynh đang không ngừng tìm kiếm tung tích thê tử của Nhị ca. Bởi vậy, hừ… suốt mấy năm nay ngày nào muội cũng thủ sẵn cây kim châm đó trong người, lại còn có cả mê hồn hương nữa. Chỉ cần có bất cứ dấu hiệu khác thường nào, lúc đó tiểu muội …
Nói đến đây quay sang phía Vi Hàn lạnh lùng:
- Trời cũng không phụ lòng người. Vi sư huynh có biết trong gần ba năm nay, có tám mươi sáu que mê hồn hương đã được muội đốt lên rồi không. Hôm nay chính là que hương thứ tám mươi bẩy đó.
Nghe thấy vậy Vi Hàn thở dài:
- Thật không ngờ Tứ sư muội lại có thể kiên nhẫn và cảnh giác đến mức như vậy. Vi Hàn ta thật là khâm phục vô cùng. Ài, cuối cùng cũng chỉ bởi vì Tổ mẫu lục chỉ hoàn mà ta mang họa vào thân.
Nghe y nói vậy, hai mắt Khúc Vân long lên:
- Khúc Vân này đoán không sai. Sau khi sư phụ biệt tích, để có thể nắm quyền điều hành Vạn Hoa Cốc, chỉ hoàn đó lại càng khiến cho đại sư huynh thèm khát. Huynh nghĩ rằng mình có được chỉ hoàn rồi có thể hiên ngang quay trở lại Vạn Hoa Cốc, ung dung tiếp quản chiếc ghế cốc chủ sao. Ha ha… nhưng huynh có biết Tổ mẫu lục chỉ hoàn kia rốt cục nó là cái thứ gì không. Hừ, chỉ là một thứ bùa hộ mạng mà thôi.
Nghe đến đây Vi Hàn sững người, thần thái lộ vẻ nghi hoặc. Khúc Vân trông thấy vậy cười nhạt một tiếng:
- Đại sư huynh nghi ngờ lời tiểu muội nói chứ gì? Sư huynh đừng có nghĩ người nào cũng như mình. Cái gì là Chỉ hoàn hiệu lệnh, cái gì là bí ẩn của Phiêu phong bát thức. Hừ... những thứ đó tiểu muội không thèm màng tới.
Nói đến đây ngữ khí cô lộ vẻ tang thương, đau đớn:
- Từ khi Lý sư ca chết đi, mọi thứ trên đời đối với Khúc Vân này đều là đồ bỏ. Sở dĩ tiểu muội còn cố sống đến giờ khắc này cũng chỉ vì...
Đến đây cô nương xinh đẹp đó quay sang phía Vi Hàn cất tiếng hỏi:
- Là vì điều gì sư huynh có đoán được không?
Vi Hàn lúc này trong lòng lạnh toát, chỉ thầm nghĩ: "Chẳng ngờ chỉ vì một Tổ mẫu lục chỉ hoàn đã làm Vi Hàn ta hồ đồ rồi." Tuy vậy ngoài mặt giả cười khổ một tiếng:
- Là vì sư muội muốn tìm ra chân tướng sự thật xung quanh cái chết của Nhị đệ sau đó tìm cách báo thù cho hắn.
Khúc Vân nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
- Đại sư huynh đoán đúng rồi đấy. Chính là vì Khúc Vân ta muốn báo thù cho Lý sư ca.
Nói đến đây ra chiều đau lòng lắm, cô đưa tay ống tay áo khẽ quệt đi một hàng nước mắt, sau đó cười dài một tiếng:
- Ha ha... giờ đây đại sư huynh còn mặt mũi nào kêu lên mấy tiếng Lý sư đệ. Nhị sư huynh mới chết thảm làm sao. Hừ... Đại sư huynh có biết vì sao sư phụ giao Tổ mẫu lục chỉ hoàn cho Lý sư ca không?
Vi Hàn nghe hỏi vậy thì cười nhẹ:
- Chuyện này là vì sao à! Theo ta nghĩ, trong năm đệ tử thì Nhị sư đệ là người có ngộ tính cao nhất, lại cũng là người được sư phụ thương yêu nhất. Như thế dĩ nhiên chỉ hoàn đó chẳng sớm thì muộn sư phụ cũng sẽ giao cho Nhị đệ mà thôi.
Chẳng ngờ họ Vi vừa nói đến đây, Khúc Vân hừ lạnh một tiếng:
- Sự thực đúng như lời sư huynh nói. Bất quá lần này sự việc lại không đơn giản như vậy. Hừ...sư phụ đã từng có ý định giao Tổ mẫu lục chỉ hoàn đó cho Nhị sư huynh song huynh ấy một hai thoái thác không tiếp nhận. Đã vậy lại một mực xin được xuất cốc ngao du giang hồ, lại nói cái gì đó là xin đi để thưởng thức qua sơn thanh thủy tú, thực hiện chí nguyện gì đó. Hừ... Đại sư huynh có biết vì sao huynh ấy lại làm như vậy không?
Nghe sư muội mình nói vậy, gã họ Vi giật mình: "Có chuyện này ư?" Tuy nghĩ thế song ngoài mặt Vi Hàn trầm ngâm không nói nửa lời. Một lúc sau lại nghe Khúc Vân nói:
- Huynh không biết thật ư?
Đến đây bất chợt cô gào to, thanh âm nghe thật thê lương, cứ ngỡ như nó bật ra cả nỗi uất hận đã được dồn nén suốt mười năm trời:
- Huynh không biết thật ư? Không biết thật ư?... Vậy để Khúc Vân ta nói cho huynh biết. Ta sẽ nói cho huynh biết! Chính là vì huynh ấy lại nghĩ cho một tên mặt người dạ thú đấy!
Cô vừa nói dứt lời, cả người run lẩy bẩy, dường như lúc này đang vô cùng phẫn nộ và uất ức. Lặng đi một thoáng kích động, Khúc Vân thở dài một tiếng chua xót, gương mặt mơ màng như đang gợi lại một đoạn hồi ức buồn:
- Cũng đã lâu rồi, mười năm rồi. Nhớ khi đó đúng là ngày Khúc Vân này tròn mười bẩy tuổi, Phi Dương ca ca quay trở lại Vạn Hoa Cốc sau hơn hai năm xuất dương. Lúc đó Khúc Vân ta cứ ngỡ rằng....
Nói đến đây thần thái lộ vẻ buồn bã, lại cất tiếng thở dài một cái: “Hóa ra Nhị sư huynh quay về Vạn Hoa Cốc không phải là vì ta. Cũng chỉ là... Chỉ là lúc đó trên giang hồ có đồn đại về sự xuất hiện của Võ lâm bảo điển gì đó. Ha ha... Lý sư huynh nhập cốc chỉ là để xin phép sư phụ được ra tay tham dự một phần nhiệt náo này. Lý sư ca huynh ấy chỉ muốn điều tra những ẩn tình và bí mật ẩn sau sự xuất hiện của cuốn bảo điển kia thôi.” - Tiếng cười của cô mười phần thê lương.
Vi Hàn nghe nói vậy gương mặt thoáng qua một nét ngạc nhiên:
- Sao tên tiểu tử đó lại nhiêu khê như vậy. Với bản tính của hắn thì...
Tuy nhiên khi y đang suy nghĩ thì lại nghe Khúc Vân tiếp lời:
- Sư huynh ngạc nhiên chứ gì. Hừ... trong năm đệ tử thì Nhị sư huynh là người có ngộ tính cao nhất, lại cũng là người được sư phụ thương yêu nhất. Năm đó Nhị sư huynh cứ khăng khăng xin sư phụ xuất cốc, cuối cùng thì Lão nhân gia cũng chịu đáp ứng cho huynh ấy. Chỉ có điều sư phụ vì lo cho sự an nguy của huynh ấy nên lúc đó bắt Lý sư ca hứa với người rằng: Tuyệt đối không được can dự vào những đại sự võ lâm khi chưa được sự đồng ý của sư phụ.
Nghe đến đây Vi Hàn lẩm bẩm: "Thì ra là như vậy!" Lúc này lại nghe Khúc Vân nói tiếp:
- Mười năm trước Nhị sư huynh quay trở lại Vạn Hoa Cốc, lại còn xin sư phụ cho tham gia tranh đoạt Võ lâm tàng thư. Sư phụ ban đầu không đáp ứng song do nhị sư huynh cứ một mực xin đi, sau rồi thì sư phụ cũng đã nghĩ lại. Nhớ năm đó, võ công của Lý sư ca cũng có thể tính là một nhất lưu cao thủ rồi, mấy tên sát thủ tầm thường há lại có thể làm khó dễ huynh ấy ư? Tuy nhiên sư phụ lại vẫn sợ mấy lão quái vật kia bất chấp thể diện mà tham gia vào mấy cái trò thị phi này, bởi vậy nên đã giao Tổ mẫu lục chỉ hoàn cho Nhị sư huynh. Sư phụ nghĩ rằng nếu chẳng may Nhị sư huynh đụng phải mấy lão quái vật kia, lúc đó bằng vào chỉ hoàn đó cùng thể diện của sư phụ, Nhị sư huynh hẳn sẽ không gặp chuyện gì bất trắc.
Nghe thấy thế Vi Hàn tái mét mặt: "Chẳng nhẽ lại là ..." Nghĩ đến đây Vi Hàn không tự chủ được liền đưa mắt nhìn vào chiếc bàn thờ nhỏ đang tỏa ra một thứ khói trắng đục, lờ mờ dưới ánh đèn khuya lay lắt. Đến đây dường như họ Vi nghĩ ra được điều gì, gương mặt gã bất ngờ tái đi, thần thái vô cùng kì lạ.
Cô nương họ Khúc trông thấy vậy cười nhạt:
- Hừ... chỉ có điều sư phụ lại chẳng thể ngờ được rằng chính chiếc chỉ hoàn đó lại mang đến tai họa cho Nhị sư huynh.
Nói đến đây Khúc Vân nhìn thẳng vào mặt Vi Hàn, gương mặt xinh đẹp như phủ qua một tầng khí vụ huyền ảo:
- Đại sư huynh ! Huynh thử nói xem Lý sư ca đã từng đắc tội với huynh ở điểm nào chưa. Huynh thử nói xem ai là người bất chấp mạng sống cứu ba chúng ta thoát khỏi nanh vuốt của Phiến nha hổ. Than ôi! Lý sư ca đối với ba người chúng ta nghĩa nặng tình thâm. Ấy vậy mà rốt cục huynh ấy lại bị gã sư huynh lòng lang dạ sói đẩy vào tuyệt lộ. Đại sư huynh! Huynh thử nói xem: Bản thân huynh và súc vật thì cái giống gì có đạo đức hơn?
Bị chửi mắng thậm tệ như vậy song có lẽ do con người Vi Hàn còn có chút lương tâm nên y chỉ cúi gầm mặt xuống, không phản bác hay nói nửa lời. Một lát sau lại nghe tiếng nói của Khúc Vân:
- Đại sư huynh! Thứ cho tiểu muội lắm lời, cũng chỉ là nể tình đồng môn bao năm, Khúc Vân này muốn cho huynh một cái chết thật minh bạch mà thôi!
Lời vừa dứt, bóng trắng đã chầm chậm tiến sát về phía Vi Hàn, dường như lúc này Khúc vân đã động sát ý thực sự. Vi Hàn dường như cũng cảm nhận được điều này, cảm giác thấy tính mạng của mình đang bị uy hiếp nên gã vội ngẩng đầu cười một tiếng:
- Khúc sư muội. Hiện giờ tính mạng ta đã là đồ vật trong túi sư muội rồi. Hà... vậy thì sư muội vội gì chứ. Cứ theo lời sư muội nói là vì tình đồng môn gì đó, trước khi chết có thể cho Vi Hàn này biết qua đôi điều còn khúc mắc có được chăng?
Khúc Vân nghe sư huynh mình nói vậy thì ngẩn người nhìn Vi Hàn. Một thoáng sau đó cô bất ngờ cười lạnh:
- Được! Khúc Vân này thực sự cũng không muốn Đại sư huynh của mình chết làm con quỉ hồ đồ. Đại sư huynh nói đi, huynh muốn biết điều gì? Những điều mà tiểu muội biết, nhất định sẽ đem nói hết cho đại sư huynh được rõ ràng, minh bạch.
Họ Vi khi nghe Khúc Vân chấp nhận yêu cầu của mình, gã thở hắt ra một hơi, chầm chậm nói:
- Khúc sư muội. Hiện thời ta muốn biết vì sao sư muội lại dám khẳng định chắc chắn ta là kẻ đã đẩy Lý sư đệ vào chỗ chết?
Nghe hỏi vậy, Khúc Vân thản nhiên:
- Được rồi. Hôm nay Khúc Vân này sẽ khiến Đại sư huynh chết mà tâm phục khẩu phục. Hừ... đại sư huynh còn nhớ không. Mười năm trước sư phụ bế quan, giao trách nhiệm trấn giữ Vạn hoa cốc cho đại sư huynh. Chẳng ngờ chỉ vài ngày sau đó, mấy người chúng ta bất ngờ nhận được bồ câu truyền thư của Nhị sư huynh…
Nói đến đây Khúc Vân thẫn thờ, sau thì thở dài một tiếng bi thương:
- Gần hai mươi năm, kể từ khi ta quen biết huynh ấy, Khúc Vân ta chưa từng thấy Lý sư ca mở miệng cầu xin người khác giúp đỡ. Ài... ấy thế mà lần đó trong Phi cáp truyền thư, huynh ấy lại thỉnh cầu sư phụ xuất cốc. Thật tình chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ, lúc đó mấy người chúng ta chỉ đoán rằng có một chuyện tuyệt đối quan trọng xảy ra với huynh ấy, nhất định so với tính mạng của huynh ấy còn trọng yếu gấp vạn lần. Song mà...chỉ hiềm một nỗi sư phụ lại đang bế quan, mọi chuyện trong cốc đều do Đại sư huynh đứng ra quyết định. Than ôi... chằng ngờ tự khi đó trời xanh đã tuyệt đường sống của Lý sư ca rồi. Đại sư huynh! Không biết đại sư huynh còn nhớ hay không?
Vi Hàn chầm chậm gật đầu:
- Tất nhiên chuyện này ta có nhớ. Lúc đó Vi Hàn ta cũng chỉ suy đoán chuyện này có liên quan đến Võ lâm tàng thư mà thôi. Ta tuyệt đối không ngờ lý do lại là vì nhị đệ hắn muốn thỉnh cầu sư phụ bảo vệ an toàn cho thê tử an toàn tiến nhập Vạn Hoa Cốc.
Sau đó Vi Hàn làm bộ ngó nghiêng một hồi, đoạn cười giễu:
- Mà cũng thật hài hước, Nhị sư đệ mới xuất cốc được một năm thì đã tìm được ý trung nhân rồi. Ai ai, khi kết hôn hắn ta sợ cái gì mà không dám đến Vạn Hoa Cốc sinh sống chứ? Chẳng nhẽ dưới sự bảo bọc của sư phụ, Lý Phi Dương hắn còn e ngại một thứ gì chăng? Ấy mà không hiểu sao, chỉ hai năm sau liền đã vội vã đưa gia đình đến Vạn Hoa Cốc. Nói xem, Nhị đệ hắn có phải là sớm nắng chiều mưa không?
Nghe đến đây, Khúc Vân như thương tâm lắm, nhẹ đưa đôi bàn tay xoa nước mắt, run giọng lẩm bẩm: “Phải, phải. Là chính bởi vì sự xuất hiện của Khúc Vân này ở Vạn Hoa Cốc, chính vì thế nên khi huynh ấy ẩn cư lại quyết định sống ở Phục Ngưu sơn, là vì huynh ấy không muốn làm ta thương tâm. Nhưng, nhưng vô tình vì ta mà huynh ấy đã…”
Vi Hàn thấy thế liền nói:
- Tứ muội à. Muội việc gì phải bận lòng chứ. Ta thấy muội…
Chẳng ngờ khi Khúc vân nghe đến đây lập tức quát lên:
- Ăn quàng nói xiên. Hừ... ta cấm huynh nhắc đến chuyện đó trước mặt Khúc Vân này một lần nữa.
Vi Hàn nghe vậy thì cười:
- Được rồi! Không nhắc thì không nhắc. Bất quá lúc đó ta còn nhớ, Tứ sư muội vừa nhận được truyền thư lập tức lên tiếng cầu xin Vi Hàn ta cho muội, tam đệ, ngũ đệ cùng xuất cốc trợ giúp cho Lý sư đệ. Lúc ấy muội cuống cuồng hốt hoảng ra sao, muội cũng quên luôn cả chuyện Ngũ đệ hắn lúc đó mới chỉ hơn mười tuổi. Thật là… Xem ra Tứ sư muội đối với Lý sư đệ một dạ tình thâm. Chỉ có điều tiểu tử họ Lý đó không hiểu mà thôi!
Gã vừa dứt lời, trên hai gò má của Khúc Vân thoáng ẩn hiện một sắc hồng tươi như ánh bình minh lóe trước buổi rạng đông. Song rất nhanh sau đó tiếng cười của cô nương xinh đẹp họ Khúc vang lên, xé tan cả màn đêm lạnh lẽo:
- Ha ha.... đại sư huynh cũng có can đảm nhắc tới chuyện này hay sao. Ha ha... Khúc Vân này còn nhớ rõ, lúc đó bốn bề Vạn hoa cốc rực rỡ một sắc hồng, trong cơn mưa những cánh đào tung bay ấy, đại sư huynh rút kiếm; một chiêu Phong vân sáo nguyệt đoạn lìa ba gốc đào thụ, miệng còn nói thề sẽ cứu cho được Lý sư ca. Ha ha, lúc đó muội cảm thấy đại sư huynh thật giống như một bậc anh hùng nghĩa khí đó. Lúc đó trong lòng Khúc Vân này lại còn vô cùng cảm kích tấm lòng hào hiệp của sư huynh nữa chứ. Ha ha... thật là nực cười hết sức.
Một chuối cười dài thê lương vừa dứt lập tức lại có tiếng Khúc Vân trầm trầm:
- Lần đó ba người chúng ta cùng xuất cốc để trợ giúp cho Lý sư ca, chỉ để một mình Ngũ sư đệ ở lại lo việc trong cốc. Hừ... ngay từ lúc đó đại sư huynh đã lên kế hoạch hãm hại Lý sư ca phải không?
Vi Hàn nghe vậy chỉ trầm ngâm không đáp, sau thì y gật nhẹ đầu:
- Quả là lúc đó tư tưởng của ta hoàn toàn để ở vị trí Cốc chủ Vạn Hoa Cốc. Song bất quá...
Nói đến đây gã thở dài:
- Thôi bỏ đi, hiện tại chuyện này cũng không quá quan trọng nữa.
Khúc Vân nghe vậy bèn cười nhạt:
- Chuyện này mà không quan trọng thì chuyện gì mới quan trọng đây. Ban đầu là huynh đưa ra chủ ý bảo Tô sư huynh cải trang thành Nhị sư huynh, lại cố tình để lộ hành tung để đánh lạc hướng mấy gã sát thủ của Thiên Nhẫn Giáo phải không ? Hừ... lúc đó Khúc Vân ta quả là hồ đồ rồi nên mới nghĩ rằng đây quả là một ý tưởng rất hay. Với sức bốn người chúng ta liên thủ thì còn sợ cái gì nữa đây? Lại sợ không ngăn cản được cái đám chó má Thiên Nhẫn giáo ấy sao.
Nghe Khúc Vân nói đến đây Vi Hàn mở miệng dường như định nói điều gì, bất quá sau đó chỉ thấy y thở dài không thôi, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Cũng bởi chuyện này mà Tô Mộ Bạch hắn vẫn còn được ở lại trong cốc. Như vậy mai này…”
Lúc này nghe Khúc Vân tiếp lời:
- Được rồi. Hiện giờ tiểu muội còn một điểm khúc mắc muốn được Đại sư huynh chỉ điểm. Chẳng biết lần đó Đại sư huynh đã sử ra thủ đoạn gì…? Tại sao vừa giáp mặt Khúc Vân này, Lý sư ca lại bất ngờ phong tỏa huyệt đạo của ta rồi âm thầm ly khai.
Đến đây một tiếng thở dài chán nản vang lên:
- Muội muốn biết thật sao. Thôi được rồi ! Không biết sư muội có còn nhớ gã sát thủ Ám Ảnh Tử Sĩ năm đó theo dõi mấy người chúng ta không? Đúng rồi. Hừ... thuật ẩn thân của gã cũng tính là dạng nhất lưu rồi, bất quá hắn ta làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Lý sư đệ chứ!
Khúc Vân nghe vậy cười nhạt:
- Hừ... ý huynh nói nguyên nhân là do tên khốn đó ư?
Vi Hàn cười - chỉ có điều nét cười không che giấu được nỗi chán nản:
- Ý của Vi Hàn ta không phải vậy. Không biết Khúc sư muội có còn nhớ không ? Lần đó cũng chỉ bởi cô nương họ Lã kia kia quá nhân từ, cô ta đã mở miệng cầu xin Nhị sư đệ tha cho tên giáo đồ Thiên Nhẫn kia một mạng. Lần đó...
Nghe đến đây bất chợt Khúc Vân ngắt lời:
- Chuyện này thì có liên quan gì ở đây. Đại sư huynh đừng dài dòng nữa, hãy trực tiếp đi vào vấn đề đi.
Vi Hàn nghe vậy cười khổ:
- Được rồi. Ta nhớ khi đó sư muội không đồng ý buông tha cho tên đó dễ dàng thế. Hoặc chí ít cũng phải chặt tay, cắt lưỡi tên Thiên Nhẫn giáo đồ đó chứ không đơn giản chỉ phế bỏ võ công rồi đuổi đi đơn giản thế được. Vốn dĩ do Khúc sư muội sợ hành tung của mấy người chúng ta bị lộ, tâm tư này của muội ta hiểu được. Chỉ có điều cô nương kia cảm thấy như thế hết sức tàn nhẫn. Cuối cùng thì... cuối cùng Lý sư đệ đã làm theo lời cầu xin của thê tử mình.
Nghe sư huynh mình nói đến đây Khúc Vân nghiến răng:
- Hừ.... sở nguyện đó của Lã tỷ tỷ đúng với ý đồ của Đại sư huynh quá còn gì. Hừ...khốn kiếp thât. Cũng chính vì bởi sự ngốc nghếch và thiện lương quá mức của thê tử mình khiến những cố gắng của Tam sư huynh thành công cốc. Lúc đó Khúc Vân này mới thấy chán nản làm sao. Nếu tha mạng cho tên Thiên Nhẫn giáo ấy, mai này không biết y có thể sử ra những thủ đoạn bỉ ổi gì chứ.
Khúc Vân vừa dứt lời thì nghe Vi Hàn cười khẽ:
- Thì đúng rồi đó. Lần đó qua thái độ của Tứ muội đối với cô nương họ Lã kia. Ừm... nói thế nào nhỉ. Bản tính của Tứ muội thì Lý sư đệ quá hiểu còn gì. Bởi thế khi muội vắng mặt, ta chỉ cần nói nhỏ với Nhị đệ rằng: Hãy cẩn thận bảo vệ cho thê tử của mình. Ta sợ rằng Tứ muội trong lúc nóng giận sẽ ra tay với cô ấy. Bởi vì thế nên Lý sư ca của muội mới hành động như thế!
"Thì ra là thế!"
Nghe Vi Hàn nói xong Khúc Vân thở dài chua chát:
- Chuyện vô lý như vậy mà Lý sư ca cũng tin được sao. Thảo nào mà lần đó khi ta vừa quay lại Lý sư ca đột nhiên chế ngự ta. Ha ha... ta cũng chẳng ngờ rằng đó cũng chính là lần cuối ta được gặp huynh ấy. Mãi mãi ta chẳng thể quên được ánh mắt huynh ấy nhìn ta lần đó. Huynh ấy nhìn ta vừa căm giận, lại vừa như thương tâm đau lòng lắm, không nói một lời nào mà chỉ chằm chằm nhìn ta. Đôi mắt huynh ấy đỏ hoe và như là chán nản lắm. Ánh mắt đó ám ảnh Khúc Vân này suốt mười năm trời. Chẳng ngờ rằng trong lần ly biệt sau cùng, Lý sư ca lại nhìn ta bằng ánh mắt như thế. Bây giờ Khúc Vân ta đã hiểu rồi. Ha ha... song Lý sư ca đã nhầm rồi!
Nói đến đây gương mặt xinh đẹp của cô giàn dụa nước mắt:
- Phi dương ca ca, huynh đã nhầm rồi. Huynh đã không hiểu muội rồi. Chừng ấy năm cùng sống ở Vạn Hoa Cốc mà huynh vẫn không hiểu hết con người của muội ư? Muội làm sao nhẫn tâm gây thương tổn cho Lý sư ca được chứ. Huynh biết không, Khúc Vân có thể vì huynh mà sẵn sàng chịu đựng tất cả, thậm chí sẽ âm thầm chịu để cho nỗi khổ tương tư dày vò suốt cuộc đời.
/32
|