Nghe Lý Phi Dương lên tiếng xác minh như vậy, Lưu Chí Thừa thở dài một tiếng đoạn cầm nửa đoạn kiếm gãy quăng mạnh, cung tay xá dài một cái rồi hiên ngang bước ra ngoài. Đến lúc ấy Lý Phi Dương mới cười dài một tiếng, sảng khoái nói:
- Còn người nào muốn tới đây ấn chứng kiếm pháp của họ Lý ta nữa.
Ngay lúc này có một thanh niên trẻ khác xách kiếm nhảy vào, chỉ tay về phía Lý Phi Dương quát lớn:
- Ác tặc, Lưu thiếu hiệp thua ngươi bởi kém về vũ khí chứ ta thì không. Lần này để Trương Thời ta thế thiên hành đạo, dạy cho ngươi một bài học.
Triệu Du Thiên mặc dù rất tin tưởng vào bản lĩnh của tứ đệ mình, thế nhưng vẫn cười mà rằng:
- Triệu Du Thiên này vẫn biết hôm nay khó tránh khỏi là xa luân chiến, ấy thế nhưng đến giờ còn chưa thấy Phương lão bang chủ ra tay. Hay giả Phương bang chủ tự thị mình là bậc tiền bối, võ công hiền đệ ta không đáng để bang chủ ra mặt dạy bảo.
Phương Thành cất tiếng đáp:
- Quá lời rồi, quá lời rồi. Sự thực thì lão phu đã từng giao thủ cùng tiểu tử họ Lý kia nhưng thật xấu hổ… Ài, bản lĩnh không bằng người nên không dám đứng ra múa may, làm trò cười cho anh hùng thiên hạ.
Nghe Phương Thành chính thức xác nhận bản lĩnh võ công của lão thua kém Lý Phi Dương, bản thân Lưu Chí Thừa thì lấy làm tự hào lắm. Lớp thanh niên mới nổi thì xôn xao cả lên, ai ai cũng nóng lòng mong có cơ hội được nổi danh. Bởi thế lúc này lại cũng có một gã thanh niên khác nhanh chân nhảy ra mà nói rằng:
- Trương Thời huynh, việc trừng trị tên ác tặc này đâu cần huynh đích thân ra tay, hãy giao lại cho Ngô Bá Trác này là được rồi.
Triệu Du Thiên cười lớn:
- Như vậy là Lý sư đệ phải lần lượt đả bại hơn trăm người có mặt ở đây thì mới được buông tha phải không?
Phương Thành nghe vậy thì nói:
- Chỉ cần họ Triệu ngươi thuyết phục tiểu tử kia phế bỏ võ công, bó tay chịu trói, lại lập thệ cam đoan từ nay về sau sẽ không gây ác nghiệt nữa. Lúc đó lão phu thiết nghĩ mọi người ở đây ắt sẽ châm chước mà tha cho hắn một mạng.
Lý Phi Dương và Triệu Du Thiên nghe lão ta nói vậy đồng thanh cười vang. Đến lúc này Triệu Du Thiên lên tiếng mà rằng:
- Được rồi, vậy thì xin mời tiếp tục vậy. Chỉ là họ Triệu này xin có một thỉnh cầu, nếu ai đó mà chẳng may bại dưới tay hai người chúng ta, mong sau này đừng mặt dầy tiếp tục gây khó dễ nữa. Liệu như vậy có quá đáng hay không?
Phương Thành chưa kịp nói gì thì đám anh hùng thiếu niên kia đã xôn xao: “Nhất đinh thế. Nhất định thế” Đến đây Triệu Du Thiên mới lên tiếng:
- Vậy để không mất thời giờ của đôi bên, ta xin thay Lý sư đệ bồi tiếp Ngô thiếu hiệp vậy.
Nói xong quay sang Lý Phi dương căn dặn:
- Tứ đệ, xin đừng lãng phí thể lực vô ích nữa. Chặng đường gian nan còn lại ở đoạn cuối.
Vừa nói Triệu Du Thiên vừa cho vào trong người lấy ra cây Đàn hương phiến, vật bất ly thân của mình ra, đoạn quay sang phía người thanh niên tên Ngô Bá Trác kia cười mà nói:
- Ngô thiếu hiệp, hai chúng ta không có thâm thù đại hận gì. Nghĩ đi nghĩ lại ta có một đề xuất, chỉ cần chiếc phiến này điểm trúng người thiếu hiệp, mong thiếu hiệp hãy nhận thua vậy.
Ngô Bá Trác vừa rồi được chứng kiến bản lĩnh khinh công cao cường của Triệu Du Thiên, lại biết người này vốn đã nổi danh võ lâm, bới thế nên vội lên tiếng đáp ứng. Đồng thời để chiếm chút tiến cơ, vừa nói xong y đã vung kiếm tấn công Triệu Du Thiên.
Ngờ đâu chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, như ngay sau đó một tiếng bộp nhẹ vang lên. Ngô Bá Trác định thần nhìn lại thì thấy Triệu Du Thiên đang đứng bên cạnh nhìn mình khẽ mỉm cười, cây đàn hương phiến trên tay họ Triệu đang đặt nhẹ lên vai hắn. Trông thấy vậy Ngô Bá Trác không còn mặt mũi nào nữa, lầm lũi cúi đầu bước về phía đám đông.
Nhiều người trông thấy họ Ngô bị thảm bại như thế lấy làm sửng sốt lắm. Vẫn biết khinh công, thân pháp của đệ nhất thái hoa đạo tặc vốn cao minh lắm, nhưng thật không ngờ lại có thể ghê gớm đến mức ấy. Thảo nào vừa rồi Phương Thành dẫu cố hết sức cũng không đụng tới được nửa chéo áo của Triệu Du Thiên. Bởi thế tới lúc này không một thanh niên nào dám khinh suất bước lên võ đài chỉ để kiếm hư danh, người nào người nấy đều sợ chuốc lấy cái bại nhục nhã như Ngô Bá Trác.
Trương Thời trông thấy cuộc chiến chớp nhoáng giữa Triệu Du Thiên và họ Ngô thì thầm hô may mắn. Bởi thế vội cầm kiếm nhảy về phía Lý Phi Dương. Trông thấy kiếm chiêu của họ Trương, Phi Dương cười nhạt khẽ lùi về phía sau. Bất chợt mọi người nghe thấy chàng hô lớn một câu: “Hông!” Tiếp theo đó Phi Dương lùi lại, khẽ cười nói:
- Trương Thời huynh. Tại hạ may mắn thắng rồi.
Mọi người đưa mắt nhìn thì thấy đầu mũi kiếm của Phi Dương lất phất một mẩu vải, đồng thời áo của họ Trương bị rách một mảng bên phía hông trái. Trông thấy vậy, ai cũng dễ dàng nhận ra Trương Thời đã bại. Rất may là Lý Phi Dương đã nương tay chứ nếu chàng có sát tâm, ắt họ Trương sẽ vong mạng không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuy nhiên rốt cục không có mấy người biết được bản lĩnh võ công của Trương Thời thế nào, bởi thế vẫn có thêm vài người nữa tiến ra đòi tỷ thí võ công với Lý Phi Dương và Triệu Du Thiên. Rốt cục đám người này vẫn khó thoát khỏi thất bại. Đặc biệt là đám người so kiếm với Phi Dương, bọn người này cùng đều bị bại bởi một chiêu kiếm, bởi cùng một phương thức tương tự nhau. Cho đến người thứ mười ba lầm lũi quay đầu bước về phía đám đông thì không còn một người nào đủ tự tin để tiến ra thử vận may. Nhất là đám hào kiệt trẻ tuổi, hầu hết đám người này đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho chán nản, nhiệt khí phút chốc tàn lụi, không còn mấy người dám lớn lối kêu gào nữa.
Trước tình cảnh đó, Phương Thành lên tiếng:
- Vốn lão phu đã từng nói rằng võ công của tiểu tặc này rất cao cường thì không một ai tin. Huống hồ mấy chục năm lăn lộn chốn giang hồ, lão phu cũng từng rút ra một kinh nghiệm xương máu rằng: nếu chúng ta cứ lấy đạo quân tử ra mà đối phó với lũ ác tặc tà giáo, sợ rằng chỉ chuốc lấy thiệt thân mà thôi. Bởi thế lần này lão phu đề nghị chúng ta hãy chung tay hợp sức mà tiêu diệt tên ác tặc này.
Triệu Du Thiên nghe thế chỉ cười nhạt:
- Đẹp mặt thay. Từ trước đến nay họ Triệu ta cứ ngỡ rằng bản thân đã là đệ nhất mặt dày trong thiên hạ. Thế nhưng gặp Phương bang chủ rồi mới biết rằng bản thân ta quả thật không biết trời cao đất dày là gì. Thật xấu hổ hết sức.
Phương Thành vờ không để ý đến lời của Triệu Du Thiên, lão ta tiếp tục nói:
- Mong mọi người đừng dùng dằng nữa. Hãy thử nghĩ rằng, nếu hôm nay chúng ta để cho tiểu tặc kia bình an thoát đi, với bản lĩnh võ công ghê gớm đó của hắn, mai này liệu ai tin tưởng rằng mình đủ sức ngăn hắn làm ác.
Lão vừa nói đến đây thì có một thanh niên trẻ tuấn tú, vận đạo bào mầu xanh nhạt bước ra cười mà rằng:
- Phương lão tiền bối nói vậy e có quá lời chăng? Như vậy chẳng phải là tự hạ thấp thanh danh của võ lâm chính giáo ư? Huống chi theo như tiểu sinh thấy Lý công tử đây võ công tuy cao cường mà không tự đại, bị người khác dồn ép mà vẫn không nổi sát tâm, nào đâu có giống như những gì lão tiền bối đề cập.
Phương Thành gương mặt sa sầm:
- Ý thiếu hiệp là lão phu ăn nói hàm hồ, đặt điều bậy bạ vu oan cho người chăng.
Người thanh niên kia bình thản lắc đầu đáp rằng:
- Tiểu sinh thật không có ý đó. Nhưng gia sư đã từng dạy rằng: “Mọi chuyện ở đời thực hư hư thực, chân giả lẫn lộn, nào ai có thể dám quả quyết cái gì là đúng tuyệt đối đâu.” Bởi thế tiểu sinh không có lý do gì để quyết sinh tử với một người mà bản thân mới gặp lần đầu.
Dừng lại một chút, người thanh niên áo xanh này nói:
- Lý công tử, vừa rồi được chứng kiến kiếm pháp của công tử, quả thật ngưỡng mộ vô cùng. Tại hạ dẫu chỉ là phường vô danh tiểu tốt, thế nhưng cũng xin mạn phép xin công tử chỉ giáo thêm cho vài đường kiếm.
Không chút đắn đo, Lý Phi Dương lập tức lên tiếng đáp ứng. Đến lúc đó mới thấy người này rút kiếm ra, ung dung thủ thể đoạn cười nói:
- Lý công tử. Xin mời.
Mọi người xung quanh trông thấy vậy nhất loạt dõi mắt quan sát. Lý Phi Dương nhìn thấy thanh niên áo xanh tư thái ung dung, kiếm thế trầm ổn mà vẫn chứa sự thong dong. Bởi thế chàng không dám khinh suất, lập tức dụng kiếm sử ra chiêu Xuân phong phất liễu, trường kiếm nhắm vai của y đâm chếch lên.
Người thanh niên kia thấy vậy khoa kiếm đỡ chiêu kiếm vừa rồi của chàng, động tác vô cùng nhanh nhẹn, tư thế vô cùng lịch lãm. Trông thấy động tác của y, Phi Dương biết rằng lần này thực sự đã gặp cao thủ. Lạc Thủy kiếm rút lại nửa chừng rồi lập tức biến chiêu trở thành thế Phong quyện tàn vân, vẽ ra một vòng cung chém ngang người thanh niên áo xanh đó. Thanh niên áo xanh kia lùi lại một bước, đồng thời cổ tay rung lên, trường kiếm trong tay y xé gió vang lên những tiếng kêu vi vút, nhắm huyệt Kiên tĩnh chàng điểm tới, động tác dứt khoát mà phương vị vô cùng chuẩn xác, không sai không trật một ly.
Trước chiêu kiếm phản công tinh mỹ đó, Phi Dương cất tiếng tán thưởng: “Tuyệt lắm!” Theo đó ngoặt tả thủ, lưỡi kiếm lại chém nhẹ vào sống kiếm của y để cản chiêu kiếm đâm tới, đồng thời vung cước quét trụ người thanh niên này. Lại thấy y nhanh như chớp nhún chân bật mạnh lên cao tránh một cước vừa rồi của chàng. Phi Dương không dám chậm trễ vội bật người lên cao theo thế Hạc dực thiên tường, vung kiếm truy kích.
Đến đây nghe có một tiếng keng ngân dài, thanh niên kia dụng kiếm ngăn cản chiêu công của Lạc Thủy kiếm, tay kia lăng không phất ra một chưởng nhanh như chớp. Tức thì Phi Dương cảm thấy một luồng kình lực mạnh mẽ nhắm người chàng ép xuống, bởi thế chàng liền vội vã ngửa người về sau. Bàn chân vừa chạm đất lập tức đã búng mình xông tới trả đòn.
Chớp mắt hai người đã giao thủ mấy chục hiệp, mọi người ở dưới lúc này thấy hai cái bóng một xanh một xám như quấn lấy nhau, thoạt hợp rồi tan, những tiếng vi vút xé gió mà đi, lẫn vào đó là những âm ba leng keng như ngân dài. Nhất thời ai nấy đều bị trường chiến của Lý Phi Dương và thanh niên áo xanh kia thu hút đến không nỡ rời mắt, nhiều người còn sững ra đến ngây ngốc. Đến lúc này Lưu Chí Thừa - thiếu chủ của Xuyên Vân kiếm phái mới nhận ra rằng Phi Dương vừa rồi khi so kiếm với hắn đã nhượng hắn đến mức nào. Bởi thế gương mặt thoạt đỏ thoạt xanh, nửa như vì xấu hổ lại nửa như vì thất vọng.
Lại nói về cuộc chiến giữa Phi Dương và thanh niên áo xanh. Dường như đã lâu lắm rồi hai người bọn họ mới gặp một đối thủ ngang tầm, bởi thế đều dụng hết tuyệt học bình sinh ra thi thố bản lĩnh, trong lòng thầm cảm thấy thống khoái lắm.
Cứ như vậy, thoáng chốc một canh giờ đã trôi qua, hai người bọn họ đã giao thủ với nhau cả trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Ở bên ngoài Triệu Du Thiên và Lã Thăng Bình lấy làm lo lắng lắm, thầm nghĩ không biết người thanh niên kia xuất thân từ đâu mà kiếm thuật sao minh đến vậy. Lại nói về đám người Phương Thành và Liễu Vị Thời, rốt cục trong quần hùng cũng đã có người độc đấu ngang tay với Phi Dương, lại qua sự quyết liệt trong màn so kiếm vừa rồi, thế nên bọn họ ai ai đều mừng thầm trong bụng, chỉ chờ đến lúc Phi Dương kiệt lực sẽ chính là thời cơ ra tay thuận lợi nhất.
Thấm thoát đã đến chính ngọ, hai người bọn họ đã giao thủ với nhau không biết bao nhiêu hiệp rồi ấy thế mà dường như vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi. Quan sát cuộc chiến ấy, không ít kẽ tự thầm tự hỏi rốt cục hai người này là cái giống quái vật gì, dụng lực và phí sức nhiều như vậy mà kiếm quang vẫn liên miên bất tuyệt, dường như chẳng bao giờ muốn dứt vậy.
Đúng lúc này thấy thấy hai bóng người tách ra, thanh niên áo xanh kia giơ kiếm cười mà rằng: “Lý công tử, xin cẩn thận nhé.”
Lời vừa dứt thì người thanh niên áo xanh kia tiến về phía trước liên tục ba bước, cứ mỗi một bước chân thì thấy mũi kiếm trên tay y đổi phương vị liên tục, nhưng tổng quan đều nhắm bốn huyệt đạo thiên đột, hai bên trung phủ và đan điền của chàng điểm tới.
Trước thế công hiểm hóc đó, Phi Dương cả người lạnh toát, liên tục thối lui về sau, đồng thời Lạc Thủy kiếm vung lên lia lịa, theo đó liên tục vang lên những tiếng keng keng ngân dài mãi không thôi. Nói thì dài, chỉ trong khoảng thời gian bằng mấy cái chớp mắt, tổng cộng người thanh niên áo xanh kia đã sử ra mười hai thức đâm liên hoàn, mà mỗi thức đều vô cùng thần tốc và chuẩn xác. Kiếm thuật y cao minh như thế, quả xứng đáng là cao thủ bậc nhất trong lớp người trẻ tuổi. Thức đâm cuối cùng dứt, bấy giờ nghe thanh niên áo xanh cười:
- Tại hạ đã không còn gì để có thể làm khó Lý công tử được nữa rồi. Cuộc chiến này đến đây là chấm dứt vậy.
Nói xong chống kiếm xuống đất, thở dốc từng hơi dài song gương mặt tỏ vẻ mãn nguyện lắm. Phía đối diện Phi Dương đưa ông tay áo lau mồ hôi trên trán, đồng thời cao giọng nói lớn rằng:
- Thống khoái. Thống khoái. Đã lâu lắm rồi tại hạ lại mới có dịp thoải mái như vậy. Kiếm pháp của thiếu hiệp khiến Phi Dương này khâm phục vô cùng. Tại hạ bạo gan dám hỏi, liệu kiếm chiêu cuối cùng mà thiếu hiệp sử ra có phải Xạ nhật liên hoàn kiếm chăng?
Thanh niên áo xanh kia nghe chàng nói thì trả lời:
- Nhãn quang của Lý công tử thật cao minh. Không ngờ chỉ mới nhìn qua, Lý công tử đã nhìn ra được xuất xứ của nó rồi.
Nghe nói vậy, Lý Phi Dương à lên một tiếng, tiếp theo đó cười lớn:
- Hóa ra vậy. Quả là liên hoàn kiếm chiêu danh bất hư truyền. Hà, tại hạ quả thật rất may mắn. Giả như lúc đó thiếu hiệp chỉ cần sử thêm ba thức liên hoàn qui diệt kiếm nữa, tại hạ tất bại không nghi ngờ gì nữa.
Người thiếu niên kia đáp rằng:
- Bản lĩnh sử kiếm của tại hạ hiện thời chưa thể làm được điều đó. Huống chi lần này được thưởng qua Phiêu phong kiếm pháp, lại được Lý công tử nhượng vài phần, quả thật vô cùng may mắn.
Nói đến đây quay sang phía quần hùng phía dưới cười mà rằng:
- Tại hạ không có ý lạm ngôn, bất quá để đánh giá một con người đâu chỉ bằng một hai lời mà có thể làm được. Huống chi mọi người đây chưa biết xuất thân của Lý công tử, thế nên hãy hết sức thận trọng trong hành động và và lời nói kẻo lỡ mai này chuốc họa vào thân.
Lại quay sang phía Lý Phi Dương vòng tay ra dấu từ biệt, sau đó cười lớn một tràng đoạn nói rằng:
- Ha ha, lát nữa ắt sẽ có đại sự kiện. Tại hạ rất muốn ở lại để chứng kiến một phần nhiệt náo. Hiềm một nỗi vì bận công sự nên phải cáo từ Lý công tử rồi, thật là đáng tiếc thay. Nếu có duyên, mai này chúng ta còn sẽ gặp lại.
Vừa dứt lời, người thanh niên này tung người phóng đi, phút chốc đã mất dạng. Triệu Du Thiên trông theo bóng y lẩm bẩm: “Tên thiếu niên anh kiệt này nổi hứng thật không đúng lúc rồi. Xem chừng thể lực của Tứ đệ đã tiêu hao quá nửa.” Đang nghĩ thế thì thấy lúc này Lý Phi Dương quay đầu nhìn quần hùng một vòng:
- Không biết còn có vị anh hùng hào kiệt nào muốn đứng ra dạy bảo Lý mỗ nữa không?
Quần hùng phần vì e ngại bản lĩnh võ công của chàng, phần vì lời cảnh tỉnh của người thanh niên áo xanh vừa rồi nên nhất thời không ai dám đứng ra xuất chiến. Chờ một lúc không thấy có người nhảy ra khiêu chiến, Lý Phi Dương lại cất tiếng hỏi:
- Thực không còn ai nữa chăng?
Lúc này ở bên dưới chợt có một đại hán tóc tai lòa xòa, vận chiếc áo chẽn màu đen bó sát người làm nổi bật lên thân hình khá là lực lưỡng, trên tay y có cầm theo một thanh quỉ đầu đao. Vừa khua thanh đao trên tay, gã đại hán này vừa cất giọng ồm ồm:
- Tiểu tử chớ ngông cuồng. Người khác sợ kiếm của ngươi nhưng ta thì không. Hừ! Nếu muốn sống thì hãy giao tiểu nha đầu kia cho bản đại gia. Đại gia đây sẽ niệm tình mà tha cho một mạng.
Nghe qua lời lẽ này của y, Lý Phi Dương trong lòng cảm thấy rất bực bội. Ở bên cạnh Triệu Du Thiên chợt cười lớn:
- Tưởng là cao nhân phương nào, té ra là một con quỉ tóc dài. Ha ha, Phong quỉ Trương Kha, ta nghe nói Hoàng Hà Tứ Quỉ đi đâu cũng có nhau, không biết ba vị huynh đệ kia của ngươi đâu rồi.
Mọi người nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Vẫn nghe nói Hoàng Hà Tứ Quỉ là bốn tên đạo khấu hoành hành ngang dọc suốt một dải phụ lưu Hoàng Hà ở Long Môn trấn. Nghe nói bọn chúng là anh em ruột thịt, đi đâu cũng có bốn người, võ công cao cường, thủ đoạn ác độc, mấy năm gần đây luôn là nỗi ám ảnh của đám thủy thương mỗi khi có dịp quá quan trên khúc sông đó. Nếu quả gã kia mà là một trong Hoàng Hà Tứ quỉ thì quả rất đáng ngạc nhiên. Không hiểu vì lí do gì mà bọn chúng lại rời địa bàn, ngang nhiên đến Thường Châu gây náo động.
Lại nói về gã tóc xõa danh xưng Phong quỉ Trương Kha kia, nghe Triệu Du Thiên nói thế thì ngẩn người ra một lúc, sau đó thấy gã cười lớn:
- Thật không ngờ ngươi cũng biết đến đại danh Hoàng Hà Tứ Quỉ của mấy anh em chúng ta. Nếu đã biết vậy, sao không bảo huynh đệ ngươi ngoan ngoãn đứng im chờ huynh đệ chúng ta phát lạc đi.
Triệu Du Thiên cười ngất, dù biết Lý Phi Dương đã phung phí rất nhiều sức lực cho cuộc chiến vừa rồi, song hiện thời họ Triệu vẫn rất có lòng tin với chàng:
- Đã là Hoàng Hà Tứ Quỉ thì xin mời cứ tự tiện vậy. Tứ đệ, với đám người này đệ cứ tận lực, không cần phải nương tay làm gì?
Trương Kha kia nghe vậy tức giận gầm một tiếng, vung đao nhắm Triệu Du Thiên chém mạnh xuống. Chỉ thấy họ Triệu cười ha hả, nhún nhẹ chân một cái đã tránh được chiêu đao vừa rồi. Trương Kha lúc này như càng thêm bực dọc, nhảy bổ lại như có ý định tiếp tục xuất thủ. Bất chợt có tiếng quát lớn:
- Tứ đệ. Dừng tay lại cho ta!
Lời vừa dứt thì có ba bóng người nữa nhảy ra. Ba người này ăn vận cùng một kiểu với Trương Kha, xem chừng chính là ba người còn lại trong Hoàng Hà Tứ Quỉ. Lúc này thấy một người xem chừng như là lão đại tiến về phía Lý Phi Dương đưa tay làm lễ:
- Lý công tử. Vừa rồi Tứ đệ của ta ngu xuẩn, làm quấy nhiễu đến Lý công tử. Trương Dã ta thay hắn tạ lỗi cùng công tử vậy.
Gã Trương Kha trông thấy đại ca của mình nhún nhường như thế ngạc nhiên lắm, lớn tiếng hỏi:
- Đại ca! Tại sao đại ca lại đi hạ mình với tên khốn ấy kia chứ?
Hắn vừa dứt lời thì lập tức lãnh nguyên một cái tát như trời giáng vào mặt. Trước mặt quần hùng thiên hạ, hắn lấy làm xấu hổ lắm, tuy thế Trương Kha không dám phản ứng với anh mình, chỉ uất ức nói:
- Đại ca làm thế không khiến cho bọn người trên giang hồ xem thường Hoàng Hà Tứ Quỉ chúng ta hay sao.
Gã đại ca không nói không rằng mà chỉ trừng mắt ra nhìn Trương Kha, lúc này hai gã khác thấy vậy vội kéo Trương Kha xuống. Đến đây Trương Dã cất tiếng nói:
- Lý công tử, Tứ đệ của chúng tôi có mắt như mù đã mạo phạm đến công tử. Tuy nhiên chúng tôi chỉ là bốn kẻ quê mùa thô dã, mong công tử đừng có để tâm. Hiện không có việc của bốn người chúng tôi nữa, Vương Dã xin cáo từ vậy.
Hắn vừa nói vừa từ từ rút vào đám đông. Ở xung quanh vang lên tiếng cười không ngớt:
- Thật là bốn con rùa đen rụt đầu rút cổ.
- Ha ha, không ngờ Hoàng Hà Tứ Quỉ lại là mấy người như vậy. Tức cười đến chết mất.
- Theo ta thấy thì phải đổi lại là Hoàng Hà Tứ Qui mới đúng.
…
Từ đầu đến cuối, Phương Thành vẫn lặng im quan sát, không bỏ sót một tình huống đáng kể nào. Cho tới khi quan sát thấy tình cảnh trước mắt, cho rằng đây là cơ hội thuận lợi nhất để kích động quần hùng, bởi thế lão cất tiếng cười mà rằng:
- Ha ha. Giờ thì lão phu hiểu vì sao các vị đây không một ai dám công khai đứng ra khiêu chiến với tên tiểu tặc kia nữa rồi. Ắt hẳn khi trông thấy bản lĩnh võ công của hắn, mọi người ai nấy đều cùng một bụng với Hoàng Hà Tứ Quỉ chăng. Ha ha, ba vị kiếm khách của Trường Bạch sơn, Thiếu trang chủ Diệp An Thịnh của Thần Kiếm sơn trang, Thiết Xoa Môn chủ Khả Di ở Giang Tây… Ha ha, các vị cũng đều là những bậc anh hùng hào kiệt hiếm có ở đời.
Châm chọc một hồi, thầm cảm thấy những lời vừa rồi đã có tác dụng Phương Thành cất tiếp lời:
- Họ Phương này tài hèn sức mọn, Phi Ưng bang dẫu người thưa lực mỏng thế nhưng quyết không mảy may e sợ bọn gian tà. Lần này lão phu và Phi Ưng bang chính thức đứng ra hiệu triệu chư vị anh hùng, cùng đứng ra tiêu diệt tên tiểu ác tặc này. Thử hỏi chư vị anh hùng tại đây, còn có người nào có cùng chung chí hướng để sát cánh cùng lão phu chăng?
Lão vừa dứt lời, ở bên dưới có tiếng nói:
- Nhưng dẫu gì tên tiểu tặc kia cũng chỉ có một mình. Nếu chúng ta lấy đông hiếp yếu, liên thủ mà đối phó hẳn, thiết nghĩ đó không phải là hành động của giang hồ chính phái. Ắt hẳn mai này sẽ bị bọn tà giáo phiến tử chê cười.
Nghe thấy vậy Phương Thành cười lớn một tràng, sau đó cất giọng chính khí lẫm lẫm:
- Phương Thành xin có đôi lời muốn nói. Không biết chư vị anh hùng ở đây có ai biết đến trường đại chiến Phong Hoa Cố tám mươi năm về trước chăng. Năm đó Ma giáo dùng thủ đoạn tập kích Tổng đà Cái Bang ở Dương Châu, nếu khi ấy không có liên quân của Chính khí minh bao gồm Thiếu Lâm - Cái Bang và Thần Kiếm sơn trang hợp lức đẩy lùi bọn ma đạo về Quang Minh đỉnh, thiết nghĩ không biết tình thế võ lâm hiện thời đã hỗn loạn như thế nào rồi. Hà hà, nếu như đó cũng gọi là lấy đông hiếp yếu thì quả thật lão phu không còn gì để nói. Thiết nghĩ để đối phó với bọn tà đạo ti bỉ, chúng ta không thể cứ khư khư giữ cái gọi là “quân tử đạo” cứng nhắc ấy được. Như thế khác nào kẻ không biết tự lượng sức mình để mua họa vào thân.
Phương Thành quả là một lão hồ ly rất biết kích động người khác, qua lời lão vừa nói vô hình dung những người còn lại không tham gia cùng Thần Ưng bang ắt hẳn đều là phường nhát gan, hoặc giả là không phải hào kiệt trong thiên hạ. Bởi thế lập tức lúc này đã có rất nhiều người nhao nhao hưởng ứng. Một vị tráng niên cầm theo mũi thiết xoa ba ngạnh tiếng lên phía trước mà nói rằng:
- Xin thỉnh an Phương bang chủ, thỉnh an chư vị anh hùng hào kiệt. Tại hạ tên gọi Triều Nghĩa, là môn chủ đời thứ bốn của Thiết Xoa môn. Nhân vừa rồi được nghe mấy lời phế phủ tâm can của Phương bang chủ, tại hạ lấy vô cùng ngưõng mộ, hơn nữa tiêu diệt ác đồ chính là bổn phận của người luyện võ, vậy Triều Nghĩa cùng người của Thiết Xoa Môn xin đứng ra cùng bang chủ chung tay bảo vệ công đạo võ lâm.
Ở bên dưới theo đó có tiếng nhao nhao:
- Được. Vậy xin nghe theo sự sắp đặt của Phương bang chủ.
- Chung tay tiêu diệt tên ác tặc kia. Bắt tiểu nha đầu kia về tra xét.
- Anh em Điểm Thương phái cũng xin nguyện một lòng.
…
Triệu Du Thiên trông thấy tình cảnh trước mặt thì chán nản thở dài:
- Ta thật là thất vọng cho cái đám người vẫn tụ vỗ ngựa xưng là võ lâm chính phái này. Ài, vẫn biết đây chỉ là những nhân vật hạng hai trên chốn giang hồ, thế nhưng tương lai võ lâm mai này sẽ như thế nào.
Lã Thăng Bình hai mắt ngấn lệ, khẽ kéo tay áo Phi Dương toan cất tiếng thì thấy chàng dịu giọng:
- Muội không cần phải nói gì cả. Huống chi đã đến nước này, bọn chúng nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta đâu. Hừ, để ta xem cái lũ khốn kiếp ấy có thể làm được gì.
Nói đến đây chàng chống kiếm xuống đất, thần thái an nhiên:
- Tam ca, phiền lát nữa Tam ca bảo vệ Thăng Bình muội. Hôm nay tiểu đệ ắt khó tránh khỏi phải đại khai sát giới.
Lại nói về bốn anh em Hoàng Hà Tứ Quỉ, lúc này thấy khắp nơi xôn xao ra vẻ đồng tâm nhất trí tiêu diệt Lý Phi Dương, gã Tứ đệ Trương Kha cất tiếng nói:
- Đệ đang rất ngứa ngáy chân tay. Nếu đại ca e ngại, hãy để tiểu đệ xông pha lên trên…
Gã nói chưa dứt lời lập tức lại bị một cái tát nẩy lửa, ba người còn lại trừng mắt nhìn Trương Kha, một người nói lớn:
- Im mồm. Ngươi muốn đẩy bốn anh em chúng ta vào chỗ chết hay sao.
Phong quỉ Trương Kha vẫn chưa thôi ấm ức:
- Nhưng mà đại ca, có rất nhiều người như thế huynh còn sợ gì chứ.
Nghe hắn nói vậy, người đại ca Trương Dã kia trừng mắt:
- Ngu xuẩn! Thật là xấu hổ khi mấy người chúng ta lại có một đệ đệ ngốc như ngươi. Hừ, ngươi tưởng chúng ta sợ tên tiểu tử họ Lý đó sao. Nhầm rồi, chúng ta sợ là sợ người đứng sau hắn kìa.
Vương Kha nghe vậy co mình lại, thầm hỏi:
- Đại ca, rốt cục thì đó là cao nhân phương nào vậy?
Vương Dã cất tiếng đáp:
- Ta cũng không dám chắc mười phần, bất quá … Hừ, để có thể tồn tại được thì phải nên biết mình biết người. Tứ đệ, ngươi nghĩ xem giang hồ hiện tại, người nào là tuyệt đối không được phép dây vào?
- Ngũ Độc giáo chủ phải không?
- Không phải?
- Vậy thì là Võ lâm tam ma?
- Cũng không phải. Hừ, mấy tên ma đạo đó tuy đáng sợ thật nhưng có một người còn đáng sợ hơn nhiều. Đó chính là sư phụ của gã tiểu tử kia.
- Người đó là ai vậy đại ca?
- Hừ! Thà ban ngày thà gặp quỉ cũng không muốn gặp người này. Ngươi hãy chú ý xem trên tay gã tiểu tử kia có cái gì.
Nghe đại ca mình nói vậy, gã Trương Kha kia có chút chột dạ. Gã đưa mắt quan sát Lý Phi Dương một lần nữa, sau đó Vương Kha quay xuống đáp:
- Là kiếm thưa đại ca. Từ đầu đến cuối hắn vẫn dùng cây trường kiếm đó mà
Người đại ca của Vương Kha chán nản thở dài:
- Thật đáng thất vọng cho tên đầu to ngươi. Hừ, ta nói là trên tả thủ của hắn kìa. Thật chú ý mới nhận ra được, đó chính là chỉ hoàn mầu xanh ngọc đặc trưng. Tứ đệ, ngươi đã bao giờ nghe câu “Chỉ hoàn hiệu lệnh. Huyết kiếm xuất dương. Quỉ khốc - Thần kinh” chưa.
Nghe đến đây, Vương Kha ngẩn người ra một chút rồi sau đó la hoảng:
- Đại ca, đệ biết rồi. Người thanh niên đó chính là đệ tử của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn.
- Còn người nào muốn tới đây ấn chứng kiếm pháp của họ Lý ta nữa.
Ngay lúc này có một thanh niên trẻ khác xách kiếm nhảy vào, chỉ tay về phía Lý Phi Dương quát lớn:
- Ác tặc, Lưu thiếu hiệp thua ngươi bởi kém về vũ khí chứ ta thì không. Lần này để Trương Thời ta thế thiên hành đạo, dạy cho ngươi một bài học.
Triệu Du Thiên mặc dù rất tin tưởng vào bản lĩnh của tứ đệ mình, thế nhưng vẫn cười mà rằng:
- Triệu Du Thiên này vẫn biết hôm nay khó tránh khỏi là xa luân chiến, ấy thế nhưng đến giờ còn chưa thấy Phương lão bang chủ ra tay. Hay giả Phương bang chủ tự thị mình là bậc tiền bối, võ công hiền đệ ta không đáng để bang chủ ra mặt dạy bảo.
Phương Thành cất tiếng đáp:
- Quá lời rồi, quá lời rồi. Sự thực thì lão phu đã từng giao thủ cùng tiểu tử họ Lý kia nhưng thật xấu hổ… Ài, bản lĩnh không bằng người nên không dám đứng ra múa may, làm trò cười cho anh hùng thiên hạ.
Nghe Phương Thành chính thức xác nhận bản lĩnh võ công của lão thua kém Lý Phi Dương, bản thân Lưu Chí Thừa thì lấy làm tự hào lắm. Lớp thanh niên mới nổi thì xôn xao cả lên, ai ai cũng nóng lòng mong có cơ hội được nổi danh. Bởi thế lúc này lại cũng có một gã thanh niên khác nhanh chân nhảy ra mà nói rằng:
- Trương Thời huynh, việc trừng trị tên ác tặc này đâu cần huynh đích thân ra tay, hãy giao lại cho Ngô Bá Trác này là được rồi.
Triệu Du Thiên cười lớn:
- Như vậy là Lý sư đệ phải lần lượt đả bại hơn trăm người có mặt ở đây thì mới được buông tha phải không?
Phương Thành nghe vậy thì nói:
- Chỉ cần họ Triệu ngươi thuyết phục tiểu tử kia phế bỏ võ công, bó tay chịu trói, lại lập thệ cam đoan từ nay về sau sẽ không gây ác nghiệt nữa. Lúc đó lão phu thiết nghĩ mọi người ở đây ắt sẽ châm chước mà tha cho hắn một mạng.
Lý Phi Dương và Triệu Du Thiên nghe lão ta nói vậy đồng thanh cười vang. Đến lúc này Triệu Du Thiên lên tiếng mà rằng:
- Được rồi, vậy thì xin mời tiếp tục vậy. Chỉ là họ Triệu này xin có một thỉnh cầu, nếu ai đó mà chẳng may bại dưới tay hai người chúng ta, mong sau này đừng mặt dầy tiếp tục gây khó dễ nữa. Liệu như vậy có quá đáng hay không?
Phương Thành chưa kịp nói gì thì đám anh hùng thiếu niên kia đã xôn xao: “Nhất đinh thế. Nhất định thế” Đến đây Triệu Du Thiên mới lên tiếng:
- Vậy để không mất thời giờ của đôi bên, ta xin thay Lý sư đệ bồi tiếp Ngô thiếu hiệp vậy.
Nói xong quay sang Lý Phi dương căn dặn:
- Tứ đệ, xin đừng lãng phí thể lực vô ích nữa. Chặng đường gian nan còn lại ở đoạn cuối.
Vừa nói Triệu Du Thiên vừa cho vào trong người lấy ra cây Đàn hương phiến, vật bất ly thân của mình ra, đoạn quay sang phía người thanh niên tên Ngô Bá Trác kia cười mà nói:
- Ngô thiếu hiệp, hai chúng ta không có thâm thù đại hận gì. Nghĩ đi nghĩ lại ta có một đề xuất, chỉ cần chiếc phiến này điểm trúng người thiếu hiệp, mong thiếu hiệp hãy nhận thua vậy.
Ngô Bá Trác vừa rồi được chứng kiến bản lĩnh khinh công cao cường của Triệu Du Thiên, lại biết người này vốn đã nổi danh võ lâm, bới thế nên vội lên tiếng đáp ứng. Đồng thời để chiếm chút tiến cơ, vừa nói xong y đã vung kiếm tấn công Triệu Du Thiên.
Ngờ đâu chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, như ngay sau đó một tiếng bộp nhẹ vang lên. Ngô Bá Trác định thần nhìn lại thì thấy Triệu Du Thiên đang đứng bên cạnh nhìn mình khẽ mỉm cười, cây đàn hương phiến trên tay họ Triệu đang đặt nhẹ lên vai hắn. Trông thấy vậy Ngô Bá Trác không còn mặt mũi nào nữa, lầm lũi cúi đầu bước về phía đám đông.
Nhiều người trông thấy họ Ngô bị thảm bại như thế lấy làm sửng sốt lắm. Vẫn biết khinh công, thân pháp của đệ nhất thái hoa đạo tặc vốn cao minh lắm, nhưng thật không ngờ lại có thể ghê gớm đến mức ấy. Thảo nào vừa rồi Phương Thành dẫu cố hết sức cũng không đụng tới được nửa chéo áo của Triệu Du Thiên. Bởi thế tới lúc này không một thanh niên nào dám khinh suất bước lên võ đài chỉ để kiếm hư danh, người nào người nấy đều sợ chuốc lấy cái bại nhục nhã như Ngô Bá Trác.
Trương Thời trông thấy cuộc chiến chớp nhoáng giữa Triệu Du Thiên và họ Ngô thì thầm hô may mắn. Bởi thế vội cầm kiếm nhảy về phía Lý Phi Dương. Trông thấy kiếm chiêu của họ Trương, Phi Dương cười nhạt khẽ lùi về phía sau. Bất chợt mọi người nghe thấy chàng hô lớn một câu: “Hông!” Tiếp theo đó Phi Dương lùi lại, khẽ cười nói:
- Trương Thời huynh. Tại hạ may mắn thắng rồi.
Mọi người đưa mắt nhìn thì thấy đầu mũi kiếm của Phi Dương lất phất một mẩu vải, đồng thời áo của họ Trương bị rách một mảng bên phía hông trái. Trông thấy vậy, ai cũng dễ dàng nhận ra Trương Thời đã bại. Rất may là Lý Phi Dương đã nương tay chứ nếu chàng có sát tâm, ắt họ Trương sẽ vong mạng không còn nghi ngờ gì nữa.
Tuy nhiên rốt cục không có mấy người biết được bản lĩnh võ công của Trương Thời thế nào, bởi thế vẫn có thêm vài người nữa tiến ra đòi tỷ thí võ công với Lý Phi Dương và Triệu Du Thiên. Rốt cục đám người này vẫn khó thoát khỏi thất bại. Đặc biệt là đám người so kiếm với Phi Dương, bọn người này cùng đều bị bại bởi một chiêu kiếm, bởi cùng một phương thức tương tự nhau. Cho đến người thứ mười ba lầm lũi quay đầu bước về phía đám đông thì không còn một người nào đủ tự tin để tiến ra thử vận may. Nhất là đám hào kiệt trẻ tuổi, hầu hết đám người này đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho chán nản, nhiệt khí phút chốc tàn lụi, không còn mấy người dám lớn lối kêu gào nữa.
Trước tình cảnh đó, Phương Thành lên tiếng:
- Vốn lão phu đã từng nói rằng võ công của tiểu tặc này rất cao cường thì không một ai tin. Huống hồ mấy chục năm lăn lộn chốn giang hồ, lão phu cũng từng rút ra một kinh nghiệm xương máu rằng: nếu chúng ta cứ lấy đạo quân tử ra mà đối phó với lũ ác tặc tà giáo, sợ rằng chỉ chuốc lấy thiệt thân mà thôi. Bởi thế lần này lão phu đề nghị chúng ta hãy chung tay hợp sức mà tiêu diệt tên ác tặc này.
Triệu Du Thiên nghe thế chỉ cười nhạt:
- Đẹp mặt thay. Từ trước đến nay họ Triệu ta cứ ngỡ rằng bản thân đã là đệ nhất mặt dày trong thiên hạ. Thế nhưng gặp Phương bang chủ rồi mới biết rằng bản thân ta quả thật không biết trời cao đất dày là gì. Thật xấu hổ hết sức.
Phương Thành vờ không để ý đến lời của Triệu Du Thiên, lão ta tiếp tục nói:
- Mong mọi người đừng dùng dằng nữa. Hãy thử nghĩ rằng, nếu hôm nay chúng ta để cho tiểu tặc kia bình an thoát đi, với bản lĩnh võ công ghê gớm đó của hắn, mai này liệu ai tin tưởng rằng mình đủ sức ngăn hắn làm ác.
Lão vừa nói đến đây thì có một thanh niên trẻ tuấn tú, vận đạo bào mầu xanh nhạt bước ra cười mà rằng:
- Phương lão tiền bối nói vậy e có quá lời chăng? Như vậy chẳng phải là tự hạ thấp thanh danh của võ lâm chính giáo ư? Huống chi theo như tiểu sinh thấy Lý công tử đây võ công tuy cao cường mà không tự đại, bị người khác dồn ép mà vẫn không nổi sát tâm, nào đâu có giống như những gì lão tiền bối đề cập.
Phương Thành gương mặt sa sầm:
- Ý thiếu hiệp là lão phu ăn nói hàm hồ, đặt điều bậy bạ vu oan cho người chăng.
Người thanh niên kia bình thản lắc đầu đáp rằng:
- Tiểu sinh thật không có ý đó. Nhưng gia sư đã từng dạy rằng: “Mọi chuyện ở đời thực hư hư thực, chân giả lẫn lộn, nào ai có thể dám quả quyết cái gì là đúng tuyệt đối đâu.” Bởi thế tiểu sinh không có lý do gì để quyết sinh tử với một người mà bản thân mới gặp lần đầu.
Dừng lại một chút, người thanh niên áo xanh này nói:
- Lý công tử, vừa rồi được chứng kiến kiếm pháp của công tử, quả thật ngưỡng mộ vô cùng. Tại hạ dẫu chỉ là phường vô danh tiểu tốt, thế nhưng cũng xin mạn phép xin công tử chỉ giáo thêm cho vài đường kiếm.
Không chút đắn đo, Lý Phi Dương lập tức lên tiếng đáp ứng. Đến lúc đó mới thấy người này rút kiếm ra, ung dung thủ thể đoạn cười nói:
- Lý công tử. Xin mời.
Mọi người xung quanh trông thấy vậy nhất loạt dõi mắt quan sát. Lý Phi Dương nhìn thấy thanh niên áo xanh tư thái ung dung, kiếm thế trầm ổn mà vẫn chứa sự thong dong. Bởi thế chàng không dám khinh suất, lập tức dụng kiếm sử ra chiêu Xuân phong phất liễu, trường kiếm nhắm vai của y đâm chếch lên.
Người thanh niên kia thấy vậy khoa kiếm đỡ chiêu kiếm vừa rồi của chàng, động tác vô cùng nhanh nhẹn, tư thế vô cùng lịch lãm. Trông thấy động tác của y, Phi Dương biết rằng lần này thực sự đã gặp cao thủ. Lạc Thủy kiếm rút lại nửa chừng rồi lập tức biến chiêu trở thành thế Phong quyện tàn vân, vẽ ra một vòng cung chém ngang người thanh niên áo xanh đó. Thanh niên áo xanh kia lùi lại một bước, đồng thời cổ tay rung lên, trường kiếm trong tay y xé gió vang lên những tiếng kêu vi vút, nhắm huyệt Kiên tĩnh chàng điểm tới, động tác dứt khoát mà phương vị vô cùng chuẩn xác, không sai không trật một ly.
Trước chiêu kiếm phản công tinh mỹ đó, Phi Dương cất tiếng tán thưởng: “Tuyệt lắm!” Theo đó ngoặt tả thủ, lưỡi kiếm lại chém nhẹ vào sống kiếm của y để cản chiêu kiếm đâm tới, đồng thời vung cước quét trụ người thanh niên này. Lại thấy y nhanh như chớp nhún chân bật mạnh lên cao tránh một cước vừa rồi của chàng. Phi Dương không dám chậm trễ vội bật người lên cao theo thế Hạc dực thiên tường, vung kiếm truy kích.
Đến đây nghe có một tiếng keng ngân dài, thanh niên kia dụng kiếm ngăn cản chiêu công của Lạc Thủy kiếm, tay kia lăng không phất ra một chưởng nhanh như chớp. Tức thì Phi Dương cảm thấy một luồng kình lực mạnh mẽ nhắm người chàng ép xuống, bởi thế chàng liền vội vã ngửa người về sau. Bàn chân vừa chạm đất lập tức đã búng mình xông tới trả đòn.
Chớp mắt hai người đã giao thủ mấy chục hiệp, mọi người ở dưới lúc này thấy hai cái bóng một xanh một xám như quấn lấy nhau, thoạt hợp rồi tan, những tiếng vi vút xé gió mà đi, lẫn vào đó là những âm ba leng keng như ngân dài. Nhất thời ai nấy đều bị trường chiến của Lý Phi Dương và thanh niên áo xanh kia thu hút đến không nỡ rời mắt, nhiều người còn sững ra đến ngây ngốc. Đến lúc này Lưu Chí Thừa - thiếu chủ của Xuyên Vân kiếm phái mới nhận ra rằng Phi Dương vừa rồi khi so kiếm với hắn đã nhượng hắn đến mức nào. Bởi thế gương mặt thoạt đỏ thoạt xanh, nửa như vì xấu hổ lại nửa như vì thất vọng.
Lại nói về cuộc chiến giữa Phi Dương và thanh niên áo xanh. Dường như đã lâu lắm rồi hai người bọn họ mới gặp một đối thủ ngang tầm, bởi thế đều dụng hết tuyệt học bình sinh ra thi thố bản lĩnh, trong lòng thầm cảm thấy thống khoái lắm.
Cứ như vậy, thoáng chốc một canh giờ đã trôi qua, hai người bọn họ đã giao thủ với nhau cả trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Ở bên ngoài Triệu Du Thiên và Lã Thăng Bình lấy làm lo lắng lắm, thầm nghĩ không biết người thanh niên kia xuất thân từ đâu mà kiếm thuật sao minh đến vậy. Lại nói về đám người Phương Thành và Liễu Vị Thời, rốt cục trong quần hùng cũng đã có người độc đấu ngang tay với Phi Dương, lại qua sự quyết liệt trong màn so kiếm vừa rồi, thế nên bọn họ ai ai đều mừng thầm trong bụng, chỉ chờ đến lúc Phi Dương kiệt lực sẽ chính là thời cơ ra tay thuận lợi nhất.
Thấm thoát đã đến chính ngọ, hai người bọn họ đã giao thủ với nhau không biết bao nhiêu hiệp rồi ấy thế mà dường như vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi. Quan sát cuộc chiến ấy, không ít kẽ tự thầm tự hỏi rốt cục hai người này là cái giống quái vật gì, dụng lực và phí sức nhiều như vậy mà kiếm quang vẫn liên miên bất tuyệt, dường như chẳng bao giờ muốn dứt vậy.
Đúng lúc này thấy thấy hai bóng người tách ra, thanh niên áo xanh kia giơ kiếm cười mà rằng: “Lý công tử, xin cẩn thận nhé.”
Lời vừa dứt thì người thanh niên áo xanh kia tiến về phía trước liên tục ba bước, cứ mỗi một bước chân thì thấy mũi kiếm trên tay y đổi phương vị liên tục, nhưng tổng quan đều nhắm bốn huyệt đạo thiên đột, hai bên trung phủ và đan điền của chàng điểm tới.
Trước thế công hiểm hóc đó, Phi Dương cả người lạnh toát, liên tục thối lui về sau, đồng thời Lạc Thủy kiếm vung lên lia lịa, theo đó liên tục vang lên những tiếng keng keng ngân dài mãi không thôi. Nói thì dài, chỉ trong khoảng thời gian bằng mấy cái chớp mắt, tổng cộng người thanh niên áo xanh kia đã sử ra mười hai thức đâm liên hoàn, mà mỗi thức đều vô cùng thần tốc và chuẩn xác. Kiếm thuật y cao minh như thế, quả xứng đáng là cao thủ bậc nhất trong lớp người trẻ tuổi. Thức đâm cuối cùng dứt, bấy giờ nghe thanh niên áo xanh cười:
- Tại hạ đã không còn gì để có thể làm khó Lý công tử được nữa rồi. Cuộc chiến này đến đây là chấm dứt vậy.
Nói xong chống kiếm xuống đất, thở dốc từng hơi dài song gương mặt tỏ vẻ mãn nguyện lắm. Phía đối diện Phi Dương đưa ông tay áo lau mồ hôi trên trán, đồng thời cao giọng nói lớn rằng:
- Thống khoái. Thống khoái. Đã lâu lắm rồi tại hạ lại mới có dịp thoải mái như vậy. Kiếm pháp của thiếu hiệp khiến Phi Dương này khâm phục vô cùng. Tại hạ bạo gan dám hỏi, liệu kiếm chiêu cuối cùng mà thiếu hiệp sử ra có phải Xạ nhật liên hoàn kiếm chăng?
Thanh niên áo xanh kia nghe chàng nói thì trả lời:
- Nhãn quang của Lý công tử thật cao minh. Không ngờ chỉ mới nhìn qua, Lý công tử đã nhìn ra được xuất xứ của nó rồi.
Nghe nói vậy, Lý Phi Dương à lên một tiếng, tiếp theo đó cười lớn:
- Hóa ra vậy. Quả là liên hoàn kiếm chiêu danh bất hư truyền. Hà, tại hạ quả thật rất may mắn. Giả như lúc đó thiếu hiệp chỉ cần sử thêm ba thức liên hoàn qui diệt kiếm nữa, tại hạ tất bại không nghi ngờ gì nữa.
Người thiếu niên kia đáp rằng:
- Bản lĩnh sử kiếm của tại hạ hiện thời chưa thể làm được điều đó. Huống chi lần này được thưởng qua Phiêu phong kiếm pháp, lại được Lý công tử nhượng vài phần, quả thật vô cùng may mắn.
Nói đến đây quay sang phía quần hùng phía dưới cười mà rằng:
- Tại hạ không có ý lạm ngôn, bất quá để đánh giá một con người đâu chỉ bằng một hai lời mà có thể làm được. Huống chi mọi người đây chưa biết xuất thân của Lý công tử, thế nên hãy hết sức thận trọng trong hành động và và lời nói kẻo lỡ mai này chuốc họa vào thân.
Lại quay sang phía Lý Phi Dương vòng tay ra dấu từ biệt, sau đó cười lớn một tràng đoạn nói rằng:
- Ha ha, lát nữa ắt sẽ có đại sự kiện. Tại hạ rất muốn ở lại để chứng kiến một phần nhiệt náo. Hiềm một nỗi vì bận công sự nên phải cáo từ Lý công tử rồi, thật là đáng tiếc thay. Nếu có duyên, mai này chúng ta còn sẽ gặp lại.
Vừa dứt lời, người thanh niên này tung người phóng đi, phút chốc đã mất dạng. Triệu Du Thiên trông theo bóng y lẩm bẩm: “Tên thiếu niên anh kiệt này nổi hứng thật không đúng lúc rồi. Xem chừng thể lực của Tứ đệ đã tiêu hao quá nửa.” Đang nghĩ thế thì thấy lúc này Lý Phi Dương quay đầu nhìn quần hùng một vòng:
- Không biết còn có vị anh hùng hào kiệt nào muốn đứng ra dạy bảo Lý mỗ nữa không?
Quần hùng phần vì e ngại bản lĩnh võ công của chàng, phần vì lời cảnh tỉnh của người thanh niên áo xanh vừa rồi nên nhất thời không ai dám đứng ra xuất chiến. Chờ một lúc không thấy có người nhảy ra khiêu chiến, Lý Phi Dương lại cất tiếng hỏi:
- Thực không còn ai nữa chăng?
Lúc này ở bên dưới chợt có một đại hán tóc tai lòa xòa, vận chiếc áo chẽn màu đen bó sát người làm nổi bật lên thân hình khá là lực lưỡng, trên tay y có cầm theo một thanh quỉ đầu đao. Vừa khua thanh đao trên tay, gã đại hán này vừa cất giọng ồm ồm:
- Tiểu tử chớ ngông cuồng. Người khác sợ kiếm của ngươi nhưng ta thì không. Hừ! Nếu muốn sống thì hãy giao tiểu nha đầu kia cho bản đại gia. Đại gia đây sẽ niệm tình mà tha cho một mạng.
Nghe qua lời lẽ này của y, Lý Phi Dương trong lòng cảm thấy rất bực bội. Ở bên cạnh Triệu Du Thiên chợt cười lớn:
- Tưởng là cao nhân phương nào, té ra là một con quỉ tóc dài. Ha ha, Phong quỉ Trương Kha, ta nghe nói Hoàng Hà Tứ Quỉ đi đâu cũng có nhau, không biết ba vị huynh đệ kia của ngươi đâu rồi.
Mọi người nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Vẫn nghe nói Hoàng Hà Tứ Quỉ là bốn tên đạo khấu hoành hành ngang dọc suốt một dải phụ lưu Hoàng Hà ở Long Môn trấn. Nghe nói bọn chúng là anh em ruột thịt, đi đâu cũng có bốn người, võ công cao cường, thủ đoạn ác độc, mấy năm gần đây luôn là nỗi ám ảnh của đám thủy thương mỗi khi có dịp quá quan trên khúc sông đó. Nếu quả gã kia mà là một trong Hoàng Hà Tứ quỉ thì quả rất đáng ngạc nhiên. Không hiểu vì lí do gì mà bọn chúng lại rời địa bàn, ngang nhiên đến Thường Châu gây náo động.
Lại nói về gã tóc xõa danh xưng Phong quỉ Trương Kha kia, nghe Triệu Du Thiên nói thế thì ngẩn người ra một lúc, sau đó thấy gã cười lớn:
- Thật không ngờ ngươi cũng biết đến đại danh Hoàng Hà Tứ Quỉ của mấy anh em chúng ta. Nếu đã biết vậy, sao không bảo huynh đệ ngươi ngoan ngoãn đứng im chờ huynh đệ chúng ta phát lạc đi.
Triệu Du Thiên cười ngất, dù biết Lý Phi Dương đã phung phí rất nhiều sức lực cho cuộc chiến vừa rồi, song hiện thời họ Triệu vẫn rất có lòng tin với chàng:
- Đã là Hoàng Hà Tứ Quỉ thì xin mời cứ tự tiện vậy. Tứ đệ, với đám người này đệ cứ tận lực, không cần phải nương tay làm gì?
Trương Kha kia nghe vậy tức giận gầm một tiếng, vung đao nhắm Triệu Du Thiên chém mạnh xuống. Chỉ thấy họ Triệu cười ha hả, nhún nhẹ chân một cái đã tránh được chiêu đao vừa rồi. Trương Kha lúc này như càng thêm bực dọc, nhảy bổ lại như có ý định tiếp tục xuất thủ. Bất chợt có tiếng quát lớn:
- Tứ đệ. Dừng tay lại cho ta!
Lời vừa dứt thì có ba bóng người nữa nhảy ra. Ba người này ăn vận cùng một kiểu với Trương Kha, xem chừng chính là ba người còn lại trong Hoàng Hà Tứ Quỉ. Lúc này thấy một người xem chừng như là lão đại tiến về phía Lý Phi Dương đưa tay làm lễ:
- Lý công tử. Vừa rồi Tứ đệ của ta ngu xuẩn, làm quấy nhiễu đến Lý công tử. Trương Dã ta thay hắn tạ lỗi cùng công tử vậy.
Gã Trương Kha trông thấy đại ca của mình nhún nhường như thế ngạc nhiên lắm, lớn tiếng hỏi:
- Đại ca! Tại sao đại ca lại đi hạ mình với tên khốn ấy kia chứ?
Hắn vừa dứt lời thì lập tức lãnh nguyên một cái tát như trời giáng vào mặt. Trước mặt quần hùng thiên hạ, hắn lấy làm xấu hổ lắm, tuy thế Trương Kha không dám phản ứng với anh mình, chỉ uất ức nói:
- Đại ca làm thế không khiến cho bọn người trên giang hồ xem thường Hoàng Hà Tứ Quỉ chúng ta hay sao.
Gã đại ca không nói không rằng mà chỉ trừng mắt ra nhìn Trương Kha, lúc này hai gã khác thấy vậy vội kéo Trương Kha xuống. Đến đây Trương Dã cất tiếng nói:
- Lý công tử, Tứ đệ của chúng tôi có mắt như mù đã mạo phạm đến công tử. Tuy nhiên chúng tôi chỉ là bốn kẻ quê mùa thô dã, mong công tử đừng có để tâm. Hiện không có việc của bốn người chúng tôi nữa, Vương Dã xin cáo từ vậy.
Hắn vừa nói vừa từ từ rút vào đám đông. Ở xung quanh vang lên tiếng cười không ngớt:
- Thật là bốn con rùa đen rụt đầu rút cổ.
- Ha ha, không ngờ Hoàng Hà Tứ Quỉ lại là mấy người như vậy. Tức cười đến chết mất.
- Theo ta thấy thì phải đổi lại là Hoàng Hà Tứ Qui mới đúng.
…
Từ đầu đến cuối, Phương Thành vẫn lặng im quan sát, không bỏ sót một tình huống đáng kể nào. Cho tới khi quan sát thấy tình cảnh trước mắt, cho rằng đây là cơ hội thuận lợi nhất để kích động quần hùng, bởi thế lão cất tiếng cười mà rằng:
- Ha ha. Giờ thì lão phu hiểu vì sao các vị đây không một ai dám công khai đứng ra khiêu chiến với tên tiểu tặc kia nữa rồi. Ắt hẳn khi trông thấy bản lĩnh võ công của hắn, mọi người ai nấy đều cùng một bụng với Hoàng Hà Tứ Quỉ chăng. Ha ha, ba vị kiếm khách của Trường Bạch sơn, Thiếu trang chủ Diệp An Thịnh của Thần Kiếm sơn trang, Thiết Xoa Môn chủ Khả Di ở Giang Tây… Ha ha, các vị cũng đều là những bậc anh hùng hào kiệt hiếm có ở đời.
Châm chọc một hồi, thầm cảm thấy những lời vừa rồi đã có tác dụng Phương Thành cất tiếp lời:
- Họ Phương này tài hèn sức mọn, Phi Ưng bang dẫu người thưa lực mỏng thế nhưng quyết không mảy may e sợ bọn gian tà. Lần này lão phu và Phi Ưng bang chính thức đứng ra hiệu triệu chư vị anh hùng, cùng đứng ra tiêu diệt tên tiểu ác tặc này. Thử hỏi chư vị anh hùng tại đây, còn có người nào có cùng chung chí hướng để sát cánh cùng lão phu chăng?
Lão vừa dứt lời, ở bên dưới có tiếng nói:
- Nhưng dẫu gì tên tiểu tặc kia cũng chỉ có một mình. Nếu chúng ta lấy đông hiếp yếu, liên thủ mà đối phó hẳn, thiết nghĩ đó không phải là hành động của giang hồ chính phái. Ắt hẳn mai này sẽ bị bọn tà giáo phiến tử chê cười.
Nghe thấy vậy Phương Thành cười lớn một tràng, sau đó cất giọng chính khí lẫm lẫm:
- Phương Thành xin có đôi lời muốn nói. Không biết chư vị anh hùng ở đây có ai biết đến trường đại chiến Phong Hoa Cố tám mươi năm về trước chăng. Năm đó Ma giáo dùng thủ đoạn tập kích Tổng đà Cái Bang ở Dương Châu, nếu khi ấy không có liên quân của Chính khí minh bao gồm Thiếu Lâm - Cái Bang và Thần Kiếm sơn trang hợp lức đẩy lùi bọn ma đạo về Quang Minh đỉnh, thiết nghĩ không biết tình thế võ lâm hiện thời đã hỗn loạn như thế nào rồi. Hà hà, nếu như đó cũng gọi là lấy đông hiếp yếu thì quả thật lão phu không còn gì để nói. Thiết nghĩ để đối phó với bọn tà đạo ti bỉ, chúng ta không thể cứ khư khư giữ cái gọi là “quân tử đạo” cứng nhắc ấy được. Như thế khác nào kẻ không biết tự lượng sức mình để mua họa vào thân.
Phương Thành quả là một lão hồ ly rất biết kích động người khác, qua lời lão vừa nói vô hình dung những người còn lại không tham gia cùng Thần Ưng bang ắt hẳn đều là phường nhát gan, hoặc giả là không phải hào kiệt trong thiên hạ. Bởi thế lập tức lúc này đã có rất nhiều người nhao nhao hưởng ứng. Một vị tráng niên cầm theo mũi thiết xoa ba ngạnh tiếng lên phía trước mà nói rằng:
- Xin thỉnh an Phương bang chủ, thỉnh an chư vị anh hùng hào kiệt. Tại hạ tên gọi Triều Nghĩa, là môn chủ đời thứ bốn của Thiết Xoa môn. Nhân vừa rồi được nghe mấy lời phế phủ tâm can của Phương bang chủ, tại hạ lấy vô cùng ngưõng mộ, hơn nữa tiêu diệt ác đồ chính là bổn phận của người luyện võ, vậy Triều Nghĩa cùng người của Thiết Xoa Môn xin đứng ra cùng bang chủ chung tay bảo vệ công đạo võ lâm.
Ở bên dưới theo đó có tiếng nhao nhao:
- Được. Vậy xin nghe theo sự sắp đặt của Phương bang chủ.
- Chung tay tiêu diệt tên ác tặc kia. Bắt tiểu nha đầu kia về tra xét.
- Anh em Điểm Thương phái cũng xin nguyện một lòng.
…
Triệu Du Thiên trông thấy tình cảnh trước mặt thì chán nản thở dài:
- Ta thật là thất vọng cho cái đám người vẫn tụ vỗ ngựa xưng là võ lâm chính phái này. Ài, vẫn biết đây chỉ là những nhân vật hạng hai trên chốn giang hồ, thế nhưng tương lai võ lâm mai này sẽ như thế nào.
Lã Thăng Bình hai mắt ngấn lệ, khẽ kéo tay áo Phi Dương toan cất tiếng thì thấy chàng dịu giọng:
- Muội không cần phải nói gì cả. Huống chi đã đến nước này, bọn chúng nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta đâu. Hừ, để ta xem cái lũ khốn kiếp ấy có thể làm được gì.
Nói đến đây chàng chống kiếm xuống đất, thần thái an nhiên:
- Tam ca, phiền lát nữa Tam ca bảo vệ Thăng Bình muội. Hôm nay tiểu đệ ắt khó tránh khỏi phải đại khai sát giới.
Lại nói về bốn anh em Hoàng Hà Tứ Quỉ, lúc này thấy khắp nơi xôn xao ra vẻ đồng tâm nhất trí tiêu diệt Lý Phi Dương, gã Tứ đệ Trương Kha cất tiếng nói:
- Đệ đang rất ngứa ngáy chân tay. Nếu đại ca e ngại, hãy để tiểu đệ xông pha lên trên…
Gã nói chưa dứt lời lập tức lại bị một cái tát nẩy lửa, ba người còn lại trừng mắt nhìn Trương Kha, một người nói lớn:
- Im mồm. Ngươi muốn đẩy bốn anh em chúng ta vào chỗ chết hay sao.
Phong quỉ Trương Kha vẫn chưa thôi ấm ức:
- Nhưng mà đại ca, có rất nhiều người như thế huynh còn sợ gì chứ.
Nghe hắn nói vậy, người đại ca Trương Dã kia trừng mắt:
- Ngu xuẩn! Thật là xấu hổ khi mấy người chúng ta lại có một đệ đệ ngốc như ngươi. Hừ, ngươi tưởng chúng ta sợ tên tiểu tử họ Lý đó sao. Nhầm rồi, chúng ta sợ là sợ người đứng sau hắn kìa.
Vương Kha nghe vậy co mình lại, thầm hỏi:
- Đại ca, rốt cục thì đó là cao nhân phương nào vậy?
Vương Dã cất tiếng đáp:
- Ta cũng không dám chắc mười phần, bất quá … Hừ, để có thể tồn tại được thì phải nên biết mình biết người. Tứ đệ, ngươi nghĩ xem giang hồ hiện tại, người nào là tuyệt đối không được phép dây vào?
- Ngũ Độc giáo chủ phải không?
- Không phải?
- Vậy thì là Võ lâm tam ma?
- Cũng không phải. Hừ, mấy tên ma đạo đó tuy đáng sợ thật nhưng có một người còn đáng sợ hơn nhiều. Đó chính là sư phụ của gã tiểu tử kia.
- Người đó là ai vậy đại ca?
- Hừ! Thà ban ngày thà gặp quỉ cũng không muốn gặp người này. Ngươi hãy chú ý xem trên tay gã tiểu tử kia có cái gì.
Nghe đại ca mình nói vậy, gã Trương Kha kia có chút chột dạ. Gã đưa mắt quan sát Lý Phi Dương một lần nữa, sau đó Vương Kha quay xuống đáp:
- Là kiếm thưa đại ca. Từ đầu đến cuối hắn vẫn dùng cây trường kiếm đó mà
Người đại ca của Vương Kha chán nản thở dài:
- Thật đáng thất vọng cho tên đầu to ngươi. Hừ, ta nói là trên tả thủ của hắn kìa. Thật chú ý mới nhận ra được, đó chính là chỉ hoàn mầu xanh ngọc đặc trưng. Tứ đệ, ngươi đã bao giờ nghe câu “Chỉ hoàn hiệu lệnh. Huyết kiếm xuất dương. Quỉ khốc - Thần kinh” chưa.
Nghe đến đây, Vương Kha ngẩn người ra một chút rồi sau đó la hoảng:
- Đại ca, đệ biết rồi. Người thanh niên đó chính là đệ tử của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn.
/32
|